Chương 5: Bữa tối
“Đặng Lam Trà, mau chỉnh lại thiết kế cho tôi!”, đầu dây bên kia là tiếng của sếp cô. Vị sếp khó tính nhất hành tinh.
Mới sáng đã gọi như muốn nổ tung máy. Cô mắt nhắm mắt mở mới biết đây không phải nhà cô.
Đây là phòng của Hoàng Đăng Quân.
Bên ngoài có tiếng mở cửa, Đăng Quân trong bộ âu phục bước vào.
“Dậy rồi à?”
“Còn không xuống ăn sáng?”
“Em chưa gọi cho mẹ?”, Đặng Lam Trà dụi mắt nói.
“Không cần. Anh báo hết rồi!”
Cô vui vẻ nói với anh: “Có anh em không phải lo!”
Đăng Quân sải bước đến bên cạnh, áp mặt của anh vào cô: “Cảm ơn anh đi!”
Đặng Lam Trà né tránh: “Không nói với anh!”
Cô bước vội vào phòng tắm. Chiếc váy đỏ chấm bi trắng được chuẩn bị, ngay cả đồ lót cũng là kích cỡ của cô.
Người như Hoàng Đăng Quân thật ấm áp. Nhưng trước giờ cô chỉ xem anh là anh của mình mà thôi. Chưa hề có suy nghĩ nào bất chính.
Chưa đầy 10 phút cô bước ra, Đăng Quân ở ngoài đợi sẵn để ngắm nhìn. Khóe miệng khẽ nhếch lên cười.
“Xuống ăn sáng!”
Cô cùng anh bước xuống nhà đã gặp ông bà Hoàng.
“Lam Trà con ngủ ngon không?”
Cô tự nhiên ngồi vào bàn như ở nhà: “Dạ ngon. Con còn tưởng nhà mình!”
Ông bà Hoàng cười vui vẻ. Từ lâu họ thật sự coi cô là con dâu rồi. Đến hay đi tùy cô.
“Sau này khi hai đứa lấy nhau, đây là nhà con rồi!”.
Nụ cười trên môi cô đột nhiên tắt.
“Ba mẹ chuyện này nói sớm em ấy ngại!”, Đăng Quân vừa cắt miếng bít tết đổi dĩa cho cô nói vào.
Bà Hoàng bảo: “Tôi biết rồi. Không nói nữa, chưa gì mà đã bênh vực rồi!”
Ăn xong, Hoàng Đăng Quân đưa Lam Trà đến công ty. Nhìn thấy cô đi vào anh mới chịu lái xe rời đi.
Lam Trà vừa bước vào là nghe sếp cô luyên thuyên. Bản thiết kế chỉnh tới chỉnh lui trời cũng sập tối, bụng cô đói kinh khủng. Muốn tìm chút gì đó ăn, cô ra khỏi công ty vào quán cà phê ven đường ăn một ổ bánh ngọt nhỏ, vừa nhâm nhi một tách cà phê cho tỉnh táo. Nhìn đồng hồ đã 9 giờ đêm.
Cô lấy điện thoại ra kiểm tra một chút. Điện thoại cô không có gì ngoài tin nhắn của mẹ và Đăng Quân và deadline sếp dí. Cô lẩm bẩm:
“Nguyễn Phục Hưng, anh không nhớ em sao?”
Vừa dứt lời điện thoại reo lên. Đầu dây bên kia nhàn nhạt nói:
“Bận sao?”
Cô hít thở trả lời:
“Một chút!”
“Vậy thôi!”, anh định cúp máy thì Lam Trà ngăn lại: “Là lúc trước. Bây giờ rảnh!”
Nguyễn Phục Hưng đứng dậy, từ tầng 20 của khách sạn nhìn xuống đèn đường bên dưới. Anh nói: “Tôi nhớ em!”
Trái tim Đặng Lam Trà đập liên tục. Lấp bấp nói: “Em cũng nhớ…”, còn chưa kịp nói hết câu cô đã bị Phục Hưng ngắt ngang:
“Mau đến khách sạn S, tầng 20.”
“Khách sạn?”
Đặng Lam Trà ngập ngừng, lại là một nơi cô chưa từng đến nên có hơi do dự.
Nguyễn Phục Hưng nói tiếp: “Sợ rồi sao?”
“Em…”
“Vậy thôi!”
Nguyễn Phục Hưng tắt máy ngang. Anh thật không kiên nhẫn nghe cô nói. Anh biết một chút thôi, Đặng Lam Trà sẽ có mặt. Là cô cần anh!
Nguyễn Phục Hưng ngồi chéo chân, đùi nhịp.
Anh ngồi ngẩng lên, từ phía đối diện có thể thấy sóng mũi này vừa cao vừa đẹp. Ông trời thật bất công, mọi chi tiết hoàn mỹ đều cho anh hết.
Lam Trà cuối cùng cũng đến nơi. Căn phòng duy nhất ở tầng 20 không khó để tìm.
Cô muốn gặp anh. Cho nên dù là nơi nào, cô sẽ vẫn đến. Hơn nữa đó là lần đầu tiên anh nói nhớ cô. Tâm tình kích động muốn hét cho cả thế giới biết.
Đặng Lam Trà căng thẳng, hai tay nắm chặt chiếc túi xách. Hít một hơi thật sâu sau đó bước vào.
Cửa không khóa, căn phòng rộng với mùi hương lavender dịu nhẹ. Ở giữa là ghế sofa lớn, người đàn ông đó đang ngồi. Đẹp tựa thiên thần. Trong mắt cô, dường như anh đang phát sáng.
Cô lấp ba lấp bấp: “Em đến rồi!”
Sao trước mặt người đàn ông này cô cứ như kẻ ngốc vậy?
Đôi mắt phượng hẹp khẽ chớp, những ngón tay dài khẩy nhẹ:
“Đến đây!”
Cô căng thẳng đến hai má đỏ ửng, hít thở không thông bước đến ngồi cạnh anh.
Làn hơi thở ấm nóng chạm đến cần cổ trắng ngần của cô:
“Ai bảo em ngồi đây?”
Cô luống cuống định đứng dậy thì bị anh kéo vào lòng: “ Ngồi ở đây mới đúng!”
Cô không dám thở. Sợ thở rồi anh lại đổi ý đẩy cô ra.
“Em nhớ tôi không?”
Cô gật đầu.
“Muốn hôn nữa không?”
Ai lại có thể bá đạo hỏi thẳng như vậy chứ?
“...”
“Lần này, tôi chỉ muốn em ăn tối với tôi thôi. Em nghĩ đi đâu vậy?”
“Em không có!”
Anh xoa đầu cô, kéo cô đứng dậy ngồi vào bàn ăn đã được dọn sẵn.
“Ăn đi, tôi biết em chưa ăn!”
Phục Hưng quan tâm cô sao? Lần đầu tiên cô cảm thấy ấm áp đến như vậy.
Trên bàn toàn hải sản tươi sống. Đặng Lam Trà trước giờ chỉ thích ăn đồ ăn nấu chính, do cơ thể cô mang tính hàn. Ăn đồ sống vào bao tử sẽ đình công. Nhưng Đặng Lam Trà nghĩ anh đã cất công chuẩn bị cho mình, không ăn thì anh sẽ không vui.
“Không ngon?”
Đặng Lam Trà cười nâng đũa của mình gấp thức ăn bỏ vào miệng nuốt trộng. Cảm giác này thật muốn nôn nhưng mà phải cười để anh yên tâm.
“Ngon!”
Cô cùng anh ăn tối, lâu lâu lại gắp thức ăn cho anh. Với cô chỉ cần ở cạnh anh như vậy là đủ. Không đòi hỏi gì thêm.
Lúc ăn xong, cô mới bước đến cạnh cửa kính nhìn xuống phong cảnh bên dưới.
Anh đúng là biết thưởng thức, phong cảnh thật đẹp.
Nguyễn Phục Hưng ngồi tùy ý ở sofa: “Em rảnh lắm sao?”
Cô quay lại lắc đầu. Còn định mở miệng nói tiếp thì bị anh cắt ngang.
“Vậy thì về đi!”
Cô há hóc mồm ra. Có hơi kinh ngạc trước câu nói của anh.
“Em còn đứng đó?”
Đặng Lam Trà cười lấy túi xách để ở sofa, nhẹ nhàng nói: “Em về!”
Anh không trả lời, càng không nhìn bóng lưng cô rời đi.
Mới sáng đã gọi như muốn nổ tung máy. Cô mắt nhắm mắt mở mới biết đây không phải nhà cô.
Đây là phòng của Hoàng Đăng Quân.
Bên ngoài có tiếng mở cửa, Đăng Quân trong bộ âu phục bước vào.
“Dậy rồi à?”
“Còn không xuống ăn sáng?”
“Em chưa gọi cho mẹ?”, Đặng Lam Trà dụi mắt nói.
“Không cần. Anh báo hết rồi!”
Cô vui vẻ nói với anh: “Có anh em không phải lo!”
Đăng Quân sải bước đến bên cạnh, áp mặt của anh vào cô: “Cảm ơn anh đi!”
Đặng Lam Trà né tránh: “Không nói với anh!”
Cô bước vội vào phòng tắm. Chiếc váy đỏ chấm bi trắng được chuẩn bị, ngay cả đồ lót cũng là kích cỡ của cô.
Người như Hoàng Đăng Quân thật ấm áp. Nhưng trước giờ cô chỉ xem anh là anh của mình mà thôi. Chưa hề có suy nghĩ nào bất chính.
Chưa đầy 10 phút cô bước ra, Đăng Quân ở ngoài đợi sẵn để ngắm nhìn. Khóe miệng khẽ nhếch lên cười.
“Xuống ăn sáng!”
Cô cùng anh bước xuống nhà đã gặp ông bà Hoàng.
“Lam Trà con ngủ ngon không?”
Cô tự nhiên ngồi vào bàn như ở nhà: “Dạ ngon. Con còn tưởng nhà mình!”
Ông bà Hoàng cười vui vẻ. Từ lâu họ thật sự coi cô là con dâu rồi. Đến hay đi tùy cô.
“Sau này khi hai đứa lấy nhau, đây là nhà con rồi!”.
Nụ cười trên môi cô đột nhiên tắt.
“Ba mẹ chuyện này nói sớm em ấy ngại!”, Đăng Quân vừa cắt miếng bít tết đổi dĩa cho cô nói vào.
Bà Hoàng bảo: “Tôi biết rồi. Không nói nữa, chưa gì mà đã bênh vực rồi!”
Ăn xong, Hoàng Đăng Quân đưa Lam Trà đến công ty. Nhìn thấy cô đi vào anh mới chịu lái xe rời đi.
Lam Trà vừa bước vào là nghe sếp cô luyên thuyên. Bản thiết kế chỉnh tới chỉnh lui trời cũng sập tối, bụng cô đói kinh khủng. Muốn tìm chút gì đó ăn, cô ra khỏi công ty vào quán cà phê ven đường ăn một ổ bánh ngọt nhỏ, vừa nhâm nhi một tách cà phê cho tỉnh táo. Nhìn đồng hồ đã 9 giờ đêm.
Cô lấy điện thoại ra kiểm tra một chút. Điện thoại cô không có gì ngoài tin nhắn của mẹ và Đăng Quân và deadline sếp dí. Cô lẩm bẩm:
“Nguyễn Phục Hưng, anh không nhớ em sao?”
Vừa dứt lời điện thoại reo lên. Đầu dây bên kia nhàn nhạt nói:
“Bận sao?”
Cô hít thở trả lời:
“Một chút!”
“Vậy thôi!”, anh định cúp máy thì Lam Trà ngăn lại: “Là lúc trước. Bây giờ rảnh!”
Nguyễn Phục Hưng đứng dậy, từ tầng 20 của khách sạn nhìn xuống đèn đường bên dưới. Anh nói: “Tôi nhớ em!”
Trái tim Đặng Lam Trà đập liên tục. Lấp bấp nói: “Em cũng nhớ…”, còn chưa kịp nói hết câu cô đã bị Phục Hưng ngắt ngang:
“Mau đến khách sạn S, tầng 20.”
“Khách sạn?”
Đặng Lam Trà ngập ngừng, lại là một nơi cô chưa từng đến nên có hơi do dự.
Nguyễn Phục Hưng nói tiếp: “Sợ rồi sao?”
“Em…”
“Vậy thôi!”
Nguyễn Phục Hưng tắt máy ngang. Anh thật không kiên nhẫn nghe cô nói. Anh biết một chút thôi, Đặng Lam Trà sẽ có mặt. Là cô cần anh!
Nguyễn Phục Hưng ngồi chéo chân, đùi nhịp.
Anh ngồi ngẩng lên, từ phía đối diện có thể thấy sóng mũi này vừa cao vừa đẹp. Ông trời thật bất công, mọi chi tiết hoàn mỹ đều cho anh hết.
Lam Trà cuối cùng cũng đến nơi. Căn phòng duy nhất ở tầng 20 không khó để tìm.
Cô muốn gặp anh. Cho nên dù là nơi nào, cô sẽ vẫn đến. Hơn nữa đó là lần đầu tiên anh nói nhớ cô. Tâm tình kích động muốn hét cho cả thế giới biết.
Đặng Lam Trà căng thẳng, hai tay nắm chặt chiếc túi xách. Hít một hơi thật sâu sau đó bước vào.
Cửa không khóa, căn phòng rộng với mùi hương lavender dịu nhẹ. Ở giữa là ghế sofa lớn, người đàn ông đó đang ngồi. Đẹp tựa thiên thần. Trong mắt cô, dường như anh đang phát sáng.
Cô lấp ba lấp bấp: “Em đến rồi!”
Sao trước mặt người đàn ông này cô cứ như kẻ ngốc vậy?
Đôi mắt phượng hẹp khẽ chớp, những ngón tay dài khẩy nhẹ:
“Đến đây!”
Cô căng thẳng đến hai má đỏ ửng, hít thở không thông bước đến ngồi cạnh anh.
Làn hơi thở ấm nóng chạm đến cần cổ trắng ngần của cô:
“Ai bảo em ngồi đây?”
Cô luống cuống định đứng dậy thì bị anh kéo vào lòng: “ Ngồi ở đây mới đúng!”
Cô không dám thở. Sợ thở rồi anh lại đổi ý đẩy cô ra.
“Em nhớ tôi không?”
Cô gật đầu.
“Muốn hôn nữa không?”
Ai lại có thể bá đạo hỏi thẳng như vậy chứ?
“...”
“Lần này, tôi chỉ muốn em ăn tối với tôi thôi. Em nghĩ đi đâu vậy?”
“Em không có!”
Anh xoa đầu cô, kéo cô đứng dậy ngồi vào bàn ăn đã được dọn sẵn.
“Ăn đi, tôi biết em chưa ăn!”
Phục Hưng quan tâm cô sao? Lần đầu tiên cô cảm thấy ấm áp đến như vậy.
Trên bàn toàn hải sản tươi sống. Đặng Lam Trà trước giờ chỉ thích ăn đồ ăn nấu chính, do cơ thể cô mang tính hàn. Ăn đồ sống vào bao tử sẽ đình công. Nhưng Đặng Lam Trà nghĩ anh đã cất công chuẩn bị cho mình, không ăn thì anh sẽ không vui.
“Không ngon?”
Đặng Lam Trà cười nâng đũa của mình gấp thức ăn bỏ vào miệng nuốt trộng. Cảm giác này thật muốn nôn nhưng mà phải cười để anh yên tâm.
“Ngon!”
Cô cùng anh ăn tối, lâu lâu lại gắp thức ăn cho anh. Với cô chỉ cần ở cạnh anh như vậy là đủ. Không đòi hỏi gì thêm.
Lúc ăn xong, cô mới bước đến cạnh cửa kính nhìn xuống phong cảnh bên dưới.
Anh đúng là biết thưởng thức, phong cảnh thật đẹp.
Nguyễn Phục Hưng ngồi tùy ý ở sofa: “Em rảnh lắm sao?”
Cô quay lại lắc đầu. Còn định mở miệng nói tiếp thì bị anh cắt ngang.
“Vậy thì về đi!”
Cô há hóc mồm ra. Có hơi kinh ngạc trước câu nói của anh.
“Em còn đứng đó?”
Đặng Lam Trà cười lấy túi xách để ở sofa, nhẹ nhàng nói: “Em về!”
Anh không trả lời, càng không nhìn bóng lưng cô rời đi.