Chương 2: Đao Kính Xuyên (2)
Tháng Ba.
Núi xuân ấm áp, dương liễu lay động trong gió. Trên đường phố Nghiệp thành, đa số đều là thiếu niên thiếu nữ đi chơi trong tiết thanh minh, bọn họ mặc áo cách tân, dạo bước giữa những vườn hoa.
Hôm nay, Y quán Giang gia đang tuyển nhận thầy thuốc, không ít người hâm mộ tiếng tăm mà đến, cả gian nhà chật ních.
Có một thanh niên khoảng hai mươi tuổi, cũng đi đến Y quán Giang gia.
Thanh niên áo bào xanh thẫm, tay trái phe phẩy quạt xếp quý giá, dáng vẻ tiêu sái. Nhìn thế nào cũng giống công tử nhà làm quan, càng không phải đại phu đến hưởng ứng lệnh triệu tập.
Người hầu Giang gia tiến đến, hoài nghi nhìn thanh niên vài lần, hỏi: "Các hạ cũng là nhận lời mời đến sao?"
Thanh niên thu quạt, gật đầu cười nói: "Vâng."
Người hầu lại hỏi: "Tiên sinh tên là?"
"Thẩm Thu, tự Bạc Như."
"Thẩm công tử kế tục ở nơi nào?"
"Tự học mà thành."
"Công tử học qua mấy loại sách thuốc?"
"Chưa từng xem qua."
"Vậy... Vậy đã cứu chữa mấy người?"
"Chưa từng cứu người, nhưng sẽ trị được bệnh dịch."
Người hầu lộ vẻ không kiên nhẫn, chỉ coi Thẩm Bạc Như là tên tiểu tử vắt mũi chưa sạch không biết trời cao đất rộng. Hắn hừ lạnh nói: "Thẩm công tử có tuyệt kỹ gì, dám ba hoa khoác lác trước mặt nhiều thầy thuốc như vậy?"
Hắn cố ý kiếm chuyện với Thẩm Bạc Như, xoay người bưng tới một chén nước thuốc vừa được nấu xong, ngẩng đầu, mặt mày gian xảo không giấu được vẻ đắc ý: "Ta lại hỏi ngươi, có thể phân biệt được trong đây có bao nhiêu loại dược liệu?"
Thuốc trong tay người hầu quả nhiên không phải loại bình thường, mà là "Thần dược" Giang tiểu thư dùng để trị dịch bệnh. Trong Nghiệp thành, rất nhiều Y quán đều đã thử phân biệt thành phần trong thuốc. Nhưng vô luận là lão thầy thuốc lý lịch cao thâm, hay là đại phu nổi tiếng lâu đời, đều không phân biệt được thành phần bên trong.
Người hầu vô cùng hả hê, chuẩn bị nghe Thẩm Bạc Như nhận thua.
Vẻ mặt Thẩm Bạc Như bình tĩnh, đưa tay tiếp nhận chén thuốc, bưng lên, thoáng cúi đầu, khẽ ngửi mùi trong chén nước thuốc. Tầm mắt mọi người trong Y quán, đều tập trung vào trên người y.
Mọi người chỉ thấy Thẩm Bạc Như khẽ cau mày, lập tức giãn ra. Y suy tư chốc lát, tiện tay đặt chén thuốc bằng sứ trắng lên ngăn tủ, giương mắt nhìn người hầu.
Đột nhiên y nở nụ cười.
Người hầu bị Thẩm Bạc Như nhìn có hơi hoảng hốt, sợ bị phát hiện mình có ý định làm khó dễ. Hắn trong lòng có quỷ, vội vàng cầm lấy chén thuốc, thẳng người nói: "Đây là thuốc chữa bệnh thương hàn thông thường trong quán, thế nào, ngươi nhìn ra chưa?"
Cổ tay Thẩm Bạc Như nâng nhẹ, chuôi quạt gõ lên chén thuốc: "Thuốc chữa bệnh thương hàn thông thường?" Y dừng một chút, cười hỏi: "Nếu là thuốc chữa bệnh thương hàn, tại sao bên trong lại có mùi thơm của Đại Xuân?"
Người hầu sững sờ, lập tức cười lạnh: "Đại Xuân? Đó là thứ gì?"
Thẩm Bạc Như nhàn nhạt nói: "Thượng cổ có cây Đại Xuân, dùng tám ngàn tuổi vi xuân, tám ngàn tuổi vi thu. Đại Xuân là thần thụ có tuổi thọ rất dài, và có thể kéo dài tuổi thọ nhất thời của con người. Nếu như thêm chúng vào dược liệu, có thể làm người sống lại tám mươi ngày. Sau tám mười ngày, người chết sẽ chết."
Người hầu mỉm cười: "Ngông cuồng lớn mật! Không phân biệt được, cũng không nên hồ ngôn loạn ngữ, phá hỏng danh tiếng Y quán ta!"
Thẩm Bạc Như nói: "Ta không có nói lung tung, xin hỏi Đại Xuân Y quán từ đâu mà có?"
Người hầu giận dữ: "Làm càn! Đại Xuân gì chứ? Ta chỉ biết là cây hương thung cây thầu dầu."
Thẩm Bạc Như cất cao giọng nói: "Ta không biết các ngươi chiếm được gỗ cây hương xuân từ nơi nào. Nếu như dùng nó để trị dịch bệnh, đây chính là một loại thuốc cực kỳ nguy hiểm."
"Nó sẽ khiến người bị lây bệnh dịch bình phục thành bộ dáng khỏe mạnh tạm thời. Thoạt nhìn giống như khống chế được bệnh dịch, nhưng trên thực tế, nó vẫn đang lây lan phạm vi lớn. Vừa qua tám mươi ngày, người chết sẽ chết."
Người hầu phun nước bọt nói: "Kẻ điên từ đâu tới! Dám to gan nói ẩu nói tả!" Hắn kêu tay chân ngoài cửa: "Các ngươi còn thất thần làm gì? Nhanh đuổi yêu nhân nói năng bậy bạ này ra ngoài!"
Đại hán cường tráng đứng hầu hai bên nghe vậy, cầm mộc côn ghồ ghề, khí thế hung hăng nhanh chân phóng tới Thẩm Bạc Như. Thế nhưng bọn họ vừa mới múa may mộc côn, thanh niên mặt mũi ôn nhã, thân ảnh tựa như vô hình lúc ẩn lúc hiện giữa làn khói xanh, ngay trước mặt mọi người, nháy mắt phai nhạt.
Người sống sờ sờ tự dưng biến mất, mọi người trong phòng đều kinh hãi, Y quán hoàn toàn tĩnh mịch, nghe được cả tiếng kim rơi.
Một lát sau, không biết là ai gào to: "Rõ ràng là ban ngày... Gặp, gặp quỷ rồi!"
Lời này giống như đốm lửa nhỏ châm pháo, ngay lập tức cả Y quán người ngã ngựa đổ.
Bên trong Y quán Giang gia loạn tung cả lên, Thẩm Bạc Như lại như người không liên quan đi tới một quán cơm.
Y gọi bát mì hoành thánh, vừa khen tay nghề chủ quán, vừa hỏi thăm: "Ta từ nơi khác đến, nghe nói Nghiệp thành có Giang tiểu thư diệu thủ hồi xuân, bệnh dịch trong thành đều do nàng chữa khỏi, chuyện này là thật hay giả?"
Ông chủ quán cơm là một hán tử trung niên có làn da hơi rám nắng, gã cười cười: "Ha ha, đương nhiên là thật! Nghiệp thành không ai là không biết phẩm hạnh của tiểu thư Giang Yến Uyển, không thể là giả."
"Như thế nào?"
"Cha mẹ nàng chết sớm, còn phải chăm sóc đệ đệ, thật sự không còn cách nào tiếp nối Y quán. Tiểu nhị trước đây của Y quán Giang gia, khi dễ tiểu thư Yến Uyển chỉ là một cô nương, trong đêm đã lén lấy không ít tiền bạc, hơn nữa khi đó tiểu thư Yến Uyển lại không giỏi y thuật, chống đỡ đau khổ mấy năm, Y quán vẫn thất bại."
"Phía Đông kinh thành có một lão viên ngoại hơn năm mươi tuổi, lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, muốn chiếm tiên nghi tiểu thư Yến Uyển, đòi nạp nàng làm thiếp. Tiểu thư Yến Uyển là một cô nương trong sạch, sao có thể đáp ứng việc này. Vì vậy lão viên ngoại kia ghi hận trong lòng, cứ hai ba ngày là chạy đến Y quán Giang gia gây sự."
"Ngay khi mắt thấy Y quán Giang gia không thể tiếp tục mở cửa, cư nhiên Nghiệp thành lại bạo phát bệnh dịch! Lão viên ngoại gặp báo ứng, chầu trời đi gặp Thiên đế. Có điều là tiểu thư Yến Uyển không tính toán hiềm khích, chữa khỏi cho gia quyến lão viên ngoại, cũng nhờ có nàng, mới khống chế được bệnh dịch, không có gây thành đại họa. Chẳng ai nghĩ tới, vài năm ngắn ngủi mà y thuật của tiểu thư Yến Uyển, đã tuyệt vời như vậy rồi!"
Thẩm Bạc Như nói tiếng cám ơn, y không nhiều lời, móc ra ít bạc, đặt lên bàn. Đang muốn rời khỏi, chợt nghe phía sau truyền tới một giọng nói lười biếng của nam nhân, mang theo ý cười: "Thẩm Thu."
Thế gian trùng lặp cực cao, trên đường lớn tùy tiện gọi một tiếng, mười người có hết chín người đáp lại. Thẩm Bạc Như cho rằng đại danh chính mình không hề lưu lạc nơi ruộng đồng như vậy, khẳng định là đang gọi mình. Mà giọng nói của nam nhân rất quen thuộc, dường như là cố nhân.
Y nhìn về phía giọng nói truyền đến, chỉ thấy một người đứng cách không xa quán cơm. Người nọ mang áo trắng, tóc tai búi lên thoải mái.
Trong lòng Thẩm Bạc Như "lộp bộp" một tiếng.
Y cái gì cũng tốt, chỉ có là không giao thiệp với người khác, cũng sẽ không khéo léo thỉnh cầu niềm vui của người khác. Ngày thường bộ dáng bí ẩn cũng không sao, trái lại chư thần tiên nữ còn khen y là Thẩm Thần quân thận trọng cao lãnh. Nhưng dính đến tình cảm, đây chính là loại tính tình vô cùng gay go.
Thời điểm y ở Thiên giới, đã từng yêu đương, thế nhưng đều không lâu dài. Cũng bởi vì tính khí buồn chết người, thần tiên cùng một chỗ với y đều khóc sướt mướt chỉ trích y không có thành tâm, chỉ muốn tìm người nói chuyện, giải sầu tẻ nhạt.
Lâu dần, Thẩm Bạc Như tên tuổi "Bạc Tình" cũng không biết thẹn xụ mặt đi gieo tai vạ cho người khác. Phàm là muốn bày tỏ với y, mà lời thổ lộ, đều bị từ chối, bóp chết từ trong trứng nước.
Thế nhưng cũng có một ngoại lệ.
Ngoại lệ là một tên yêu quái, tuy rằng xuất thân kém hơn, nhưng tính tình bản tính đều hợp khẩu vị Thẩm Bạc Như. Thế là, y và yêu quái sống chung một chỗ.
Thẩm Bạc Như chung sống với tên yêu quái này rất lâu, so với thời gian nam nam nữ nữ lúc trước còn muốn dài hơn. Chỉ có điều bởi vì một chuyện rất trọng yếu, hai người tách biệt.
Thẩm Bạc Như trở về Thiên giới, yêu quái lưu lại nhân gian. Tuy rằng cả hai sống riêng, nhưng ai cũng không đưa ra trọng điểm là muốn chia tay, chỉ là đã mấy năm không qua lại.
Y thật sự cũng không nghĩ tới, lại gặp phải tình cũ ở Nghiệp thành.
Thẩm Bạc Như nhất thời không dám xác nhận, đang muốn tới gần, người kia lại như sương mù chiều tà, biến mất trước mặt y.
Thẩm Bạc Như đột nhiên trống rỗng, như là mất đi thứ gì đó quan trọng, không yên lòng trở về khách điếm.
Báo Xuân Yến ngồi cuộn chân trên giường, thấy Thẩm Bạc Như trở về, nét mặt có chút kích động, nhảy xuống đất. Nàng cũng không thèm xỏ giày, chạy đến bên cạnh y, vội vàng nói: "Thần quân! Có nghe ngóng được gì không? Chuyện ở Nghiệp thành, chúng ta phải làm sao bây giờ?"
Thẩm Bạc Như đưa tay mở cửa sổ, gió xuân tháng Ba hiu hiu thổi đến, thổi bay những ý nghĩ lộn xộn trong đầu y, chậm rãi nói: "Ta ở Y quán Giang gia, tìm được Đại Xuân."
Báo Xuân Yến cả kinh, thân là thần tiên quản lý yêu quỷ Nghiệp thành, đương nhiên biết Đại Xuân là vật gì. Nàng sợ hãi nói: "Sao có thể, sao có thể dùng thứ này! Thần quân, ta mới thành tiên không lâu, lại gặp được chuyện lớn như vậy. Cấp trên trách tội là nhỏ, nhưng hơn nửa bệnh nhân đều uống phải Đại Xuân, chờ qua tám mươi ngày, chẳng phải Nghiệp thành sẽ biến thành địa ngục trần gian hay sao?!"
Báo Xuân Yến chỉ là một cô nương nhỏ tuổi, hai mắt nàng phiếm hồng, hai tay cầm lấy tay áo Thẩm Bạc Như, giọng nói nghẹn ngào: "Bệnh dịch bạo phát từ tháng Hai, đã qua ba mươi ngày. Thần quân, ta thật sự không biết nên làm sao bây giờ..."
Vài tia nắng vàng nhạt xuyên qua song cửa, ánh vào đáy mắt Thẩm Bạc Như, nhiễm phải màu sắc dịu dàng. Y giơ tay khẽ xoa đầu tiểu cô nương, an ủi: "Còn được giúp đỡ, sự việc cũng không phát triển đến mức không thể khống chế. Ngươi gọi ta một tiếng Thần quân, vậy ta nên kết thúc trách nhiệm của Thần quân."
"Việc cấp bách, trước tiên phải bắt được Dịch Quỷ ẩn nấp trong Nghiệp thành, thanh trừ hết dịch khí trong cơ thể dân chúng. Xưa nay Dịch Quỷ đều thích ẩn bên trong làn nước, bây giờ chúng ta nhanh đi tìm kiếm, tất cả các giếng nước ở Nghiệp thành."
Báo Xuân Yến nhỏ giọng nói: "Ta khá quen thuộc Nghiệp thành, ta sẽ dẫn đường cho Thần quân."
Bọn họ mang theo bản đồ Nghiệp thành, thu dọn hành trang, rời khỏi khách điếm đi tìm giếng nước.
Núi xuân ấm áp, dương liễu lay động trong gió. Trên đường phố Nghiệp thành, đa số đều là thiếu niên thiếu nữ đi chơi trong tiết thanh minh, bọn họ mặc áo cách tân, dạo bước giữa những vườn hoa.
Hôm nay, Y quán Giang gia đang tuyển nhận thầy thuốc, không ít người hâm mộ tiếng tăm mà đến, cả gian nhà chật ních.
Có một thanh niên khoảng hai mươi tuổi, cũng đi đến Y quán Giang gia.
Thanh niên áo bào xanh thẫm, tay trái phe phẩy quạt xếp quý giá, dáng vẻ tiêu sái. Nhìn thế nào cũng giống công tử nhà làm quan, càng không phải đại phu đến hưởng ứng lệnh triệu tập.
Người hầu Giang gia tiến đến, hoài nghi nhìn thanh niên vài lần, hỏi: "Các hạ cũng là nhận lời mời đến sao?"
Thanh niên thu quạt, gật đầu cười nói: "Vâng."
Người hầu lại hỏi: "Tiên sinh tên là?"
"Thẩm Thu, tự Bạc Như."
"Thẩm công tử kế tục ở nơi nào?"
"Tự học mà thành."
"Công tử học qua mấy loại sách thuốc?"
"Chưa từng xem qua."
"Vậy... Vậy đã cứu chữa mấy người?"
"Chưa từng cứu người, nhưng sẽ trị được bệnh dịch."
Người hầu lộ vẻ không kiên nhẫn, chỉ coi Thẩm Bạc Như là tên tiểu tử vắt mũi chưa sạch không biết trời cao đất rộng. Hắn hừ lạnh nói: "Thẩm công tử có tuyệt kỹ gì, dám ba hoa khoác lác trước mặt nhiều thầy thuốc như vậy?"
Hắn cố ý kiếm chuyện với Thẩm Bạc Như, xoay người bưng tới một chén nước thuốc vừa được nấu xong, ngẩng đầu, mặt mày gian xảo không giấu được vẻ đắc ý: "Ta lại hỏi ngươi, có thể phân biệt được trong đây có bao nhiêu loại dược liệu?"
Thuốc trong tay người hầu quả nhiên không phải loại bình thường, mà là "Thần dược" Giang tiểu thư dùng để trị dịch bệnh. Trong Nghiệp thành, rất nhiều Y quán đều đã thử phân biệt thành phần trong thuốc. Nhưng vô luận là lão thầy thuốc lý lịch cao thâm, hay là đại phu nổi tiếng lâu đời, đều không phân biệt được thành phần bên trong.
Người hầu vô cùng hả hê, chuẩn bị nghe Thẩm Bạc Như nhận thua.
Vẻ mặt Thẩm Bạc Như bình tĩnh, đưa tay tiếp nhận chén thuốc, bưng lên, thoáng cúi đầu, khẽ ngửi mùi trong chén nước thuốc. Tầm mắt mọi người trong Y quán, đều tập trung vào trên người y.
Mọi người chỉ thấy Thẩm Bạc Như khẽ cau mày, lập tức giãn ra. Y suy tư chốc lát, tiện tay đặt chén thuốc bằng sứ trắng lên ngăn tủ, giương mắt nhìn người hầu.
Đột nhiên y nở nụ cười.
Người hầu bị Thẩm Bạc Như nhìn có hơi hoảng hốt, sợ bị phát hiện mình có ý định làm khó dễ. Hắn trong lòng có quỷ, vội vàng cầm lấy chén thuốc, thẳng người nói: "Đây là thuốc chữa bệnh thương hàn thông thường trong quán, thế nào, ngươi nhìn ra chưa?"
Cổ tay Thẩm Bạc Như nâng nhẹ, chuôi quạt gõ lên chén thuốc: "Thuốc chữa bệnh thương hàn thông thường?" Y dừng một chút, cười hỏi: "Nếu là thuốc chữa bệnh thương hàn, tại sao bên trong lại có mùi thơm của Đại Xuân?"
Người hầu sững sờ, lập tức cười lạnh: "Đại Xuân? Đó là thứ gì?"
Thẩm Bạc Như nhàn nhạt nói: "Thượng cổ có cây Đại Xuân, dùng tám ngàn tuổi vi xuân, tám ngàn tuổi vi thu. Đại Xuân là thần thụ có tuổi thọ rất dài, và có thể kéo dài tuổi thọ nhất thời của con người. Nếu như thêm chúng vào dược liệu, có thể làm người sống lại tám mươi ngày. Sau tám mười ngày, người chết sẽ chết."
Người hầu mỉm cười: "Ngông cuồng lớn mật! Không phân biệt được, cũng không nên hồ ngôn loạn ngữ, phá hỏng danh tiếng Y quán ta!"
Thẩm Bạc Như nói: "Ta không có nói lung tung, xin hỏi Đại Xuân Y quán từ đâu mà có?"
Người hầu giận dữ: "Làm càn! Đại Xuân gì chứ? Ta chỉ biết là cây hương thung cây thầu dầu."
Thẩm Bạc Như cất cao giọng nói: "Ta không biết các ngươi chiếm được gỗ cây hương xuân từ nơi nào. Nếu như dùng nó để trị dịch bệnh, đây chính là một loại thuốc cực kỳ nguy hiểm."
"Nó sẽ khiến người bị lây bệnh dịch bình phục thành bộ dáng khỏe mạnh tạm thời. Thoạt nhìn giống như khống chế được bệnh dịch, nhưng trên thực tế, nó vẫn đang lây lan phạm vi lớn. Vừa qua tám mươi ngày, người chết sẽ chết."
Người hầu phun nước bọt nói: "Kẻ điên từ đâu tới! Dám to gan nói ẩu nói tả!" Hắn kêu tay chân ngoài cửa: "Các ngươi còn thất thần làm gì? Nhanh đuổi yêu nhân nói năng bậy bạ này ra ngoài!"
Đại hán cường tráng đứng hầu hai bên nghe vậy, cầm mộc côn ghồ ghề, khí thế hung hăng nhanh chân phóng tới Thẩm Bạc Như. Thế nhưng bọn họ vừa mới múa may mộc côn, thanh niên mặt mũi ôn nhã, thân ảnh tựa như vô hình lúc ẩn lúc hiện giữa làn khói xanh, ngay trước mặt mọi người, nháy mắt phai nhạt.
Người sống sờ sờ tự dưng biến mất, mọi người trong phòng đều kinh hãi, Y quán hoàn toàn tĩnh mịch, nghe được cả tiếng kim rơi.
Một lát sau, không biết là ai gào to: "Rõ ràng là ban ngày... Gặp, gặp quỷ rồi!"
Lời này giống như đốm lửa nhỏ châm pháo, ngay lập tức cả Y quán người ngã ngựa đổ.
Bên trong Y quán Giang gia loạn tung cả lên, Thẩm Bạc Như lại như người không liên quan đi tới một quán cơm.
Y gọi bát mì hoành thánh, vừa khen tay nghề chủ quán, vừa hỏi thăm: "Ta từ nơi khác đến, nghe nói Nghiệp thành có Giang tiểu thư diệu thủ hồi xuân, bệnh dịch trong thành đều do nàng chữa khỏi, chuyện này là thật hay giả?"
Ông chủ quán cơm là một hán tử trung niên có làn da hơi rám nắng, gã cười cười: "Ha ha, đương nhiên là thật! Nghiệp thành không ai là không biết phẩm hạnh của tiểu thư Giang Yến Uyển, không thể là giả."
"Như thế nào?"
"Cha mẹ nàng chết sớm, còn phải chăm sóc đệ đệ, thật sự không còn cách nào tiếp nối Y quán. Tiểu nhị trước đây của Y quán Giang gia, khi dễ tiểu thư Yến Uyển chỉ là một cô nương, trong đêm đã lén lấy không ít tiền bạc, hơn nữa khi đó tiểu thư Yến Uyển lại không giỏi y thuật, chống đỡ đau khổ mấy năm, Y quán vẫn thất bại."
"Phía Đông kinh thành có một lão viên ngoại hơn năm mươi tuổi, lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, muốn chiếm tiên nghi tiểu thư Yến Uyển, đòi nạp nàng làm thiếp. Tiểu thư Yến Uyển là một cô nương trong sạch, sao có thể đáp ứng việc này. Vì vậy lão viên ngoại kia ghi hận trong lòng, cứ hai ba ngày là chạy đến Y quán Giang gia gây sự."
"Ngay khi mắt thấy Y quán Giang gia không thể tiếp tục mở cửa, cư nhiên Nghiệp thành lại bạo phát bệnh dịch! Lão viên ngoại gặp báo ứng, chầu trời đi gặp Thiên đế. Có điều là tiểu thư Yến Uyển không tính toán hiềm khích, chữa khỏi cho gia quyến lão viên ngoại, cũng nhờ có nàng, mới khống chế được bệnh dịch, không có gây thành đại họa. Chẳng ai nghĩ tới, vài năm ngắn ngủi mà y thuật của tiểu thư Yến Uyển, đã tuyệt vời như vậy rồi!"
Thẩm Bạc Như nói tiếng cám ơn, y không nhiều lời, móc ra ít bạc, đặt lên bàn. Đang muốn rời khỏi, chợt nghe phía sau truyền tới một giọng nói lười biếng của nam nhân, mang theo ý cười: "Thẩm Thu."
Thế gian trùng lặp cực cao, trên đường lớn tùy tiện gọi một tiếng, mười người có hết chín người đáp lại. Thẩm Bạc Như cho rằng đại danh chính mình không hề lưu lạc nơi ruộng đồng như vậy, khẳng định là đang gọi mình. Mà giọng nói của nam nhân rất quen thuộc, dường như là cố nhân.
Y nhìn về phía giọng nói truyền đến, chỉ thấy một người đứng cách không xa quán cơm. Người nọ mang áo trắng, tóc tai búi lên thoải mái.
Trong lòng Thẩm Bạc Như "lộp bộp" một tiếng.
Y cái gì cũng tốt, chỉ có là không giao thiệp với người khác, cũng sẽ không khéo léo thỉnh cầu niềm vui của người khác. Ngày thường bộ dáng bí ẩn cũng không sao, trái lại chư thần tiên nữ còn khen y là Thẩm Thần quân thận trọng cao lãnh. Nhưng dính đến tình cảm, đây chính là loại tính tình vô cùng gay go.
Thời điểm y ở Thiên giới, đã từng yêu đương, thế nhưng đều không lâu dài. Cũng bởi vì tính khí buồn chết người, thần tiên cùng một chỗ với y đều khóc sướt mướt chỉ trích y không có thành tâm, chỉ muốn tìm người nói chuyện, giải sầu tẻ nhạt.
Lâu dần, Thẩm Bạc Như tên tuổi "Bạc Tình" cũng không biết thẹn xụ mặt đi gieo tai vạ cho người khác. Phàm là muốn bày tỏ với y, mà lời thổ lộ, đều bị từ chối, bóp chết từ trong trứng nước.
Thế nhưng cũng có một ngoại lệ.
Ngoại lệ là một tên yêu quái, tuy rằng xuất thân kém hơn, nhưng tính tình bản tính đều hợp khẩu vị Thẩm Bạc Như. Thế là, y và yêu quái sống chung một chỗ.
Thẩm Bạc Như chung sống với tên yêu quái này rất lâu, so với thời gian nam nam nữ nữ lúc trước còn muốn dài hơn. Chỉ có điều bởi vì một chuyện rất trọng yếu, hai người tách biệt.
Thẩm Bạc Như trở về Thiên giới, yêu quái lưu lại nhân gian. Tuy rằng cả hai sống riêng, nhưng ai cũng không đưa ra trọng điểm là muốn chia tay, chỉ là đã mấy năm không qua lại.
Y thật sự cũng không nghĩ tới, lại gặp phải tình cũ ở Nghiệp thành.
Thẩm Bạc Như nhất thời không dám xác nhận, đang muốn tới gần, người kia lại như sương mù chiều tà, biến mất trước mặt y.
Thẩm Bạc Như đột nhiên trống rỗng, như là mất đi thứ gì đó quan trọng, không yên lòng trở về khách điếm.
Báo Xuân Yến ngồi cuộn chân trên giường, thấy Thẩm Bạc Như trở về, nét mặt có chút kích động, nhảy xuống đất. Nàng cũng không thèm xỏ giày, chạy đến bên cạnh y, vội vàng nói: "Thần quân! Có nghe ngóng được gì không? Chuyện ở Nghiệp thành, chúng ta phải làm sao bây giờ?"
Thẩm Bạc Như đưa tay mở cửa sổ, gió xuân tháng Ba hiu hiu thổi đến, thổi bay những ý nghĩ lộn xộn trong đầu y, chậm rãi nói: "Ta ở Y quán Giang gia, tìm được Đại Xuân."
Báo Xuân Yến cả kinh, thân là thần tiên quản lý yêu quỷ Nghiệp thành, đương nhiên biết Đại Xuân là vật gì. Nàng sợ hãi nói: "Sao có thể, sao có thể dùng thứ này! Thần quân, ta mới thành tiên không lâu, lại gặp được chuyện lớn như vậy. Cấp trên trách tội là nhỏ, nhưng hơn nửa bệnh nhân đều uống phải Đại Xuân, chờ qua tám mươi ngày, chẳng phải Nghiệp thành sẽ biến thành địa ngục trần gian hay sao?!"
Báo Xuân Yến chỉ là một cô nương nhỏ tuổi, hai mắt nàng phiếm hồng, hai tay cầm lấy tay áo Thẩm Bạc Như, giọng nói nghẹn ngào: "Bệnh dịch bạo phát từ tháng Hai, đã qua ba mươi ngày. Thần quân, ta thật sự không biết nên làm sao bây giờ..."
Vài tia nắng vàng nhạt xuyên qua song cửa, ánh vào đáy mắt Thẩm Bạc Như, nhiễm phải màu sắc dịu dàng. Y giơ tay khẽ xoa đầu tiểu cô nương, an ủi: "Còn được giúp đỡ, sự việc cũng không phát triển đến mức không thể khống chế. Ngươi gọi ta một tiếng Thần quân, vậy ta nên kết thúc trách nhiệm của Thần quân."
"Việc cấp bách, trước tiên phải bắt được Dịch Quỷ ẩn nấp trong Nghiệp thành, thanh trừ hết dịch khí trong cơ thể dân chúng. Xưa nay Dịch Quỷ đều thích ẩn bên trong làn nước, bây giờ chúng ta nhanh đi tìm kiếm, tất cả các giếng nước ở Nghiệp thành."
Báo Xuân Yến nhỏ giọng nói: "Ta khá quen thuộc Nghiệp thành, ta sẽ dẫn đường cho Thần quân."
Bọn họ mang theo bản đồ Nghiệp thành, thu dọn hành trang, rời khỏi khách điếm đi tìm giếng nước.