Chương : 6
Ngày hôm sau thu được một đống củi lửa xong, Thư Thư ngửi thấy mùi quen thuộc trên củi, vui vẻ nướng khoai, sau đó cầm ít cỏ bện, ra ngoài kiếm cỏ khô.
Mấy ngày nay, Thư Thư ở trong hang lớn đào ra 3 cái hang nhỏ, trong đó 2 cái dùng để giấu thức ăn, cái còn lại để ẩn nấp.
Động nhỏ sau cùng không lớn lắm, bò xuống mới đi vào được, nhưng cậu thích!
Đào xong, Thư Thư dùng lửa hong khô động chừng mấy ngày, hiện tại muốn dùng cỏ khô lấp kín, như vậy mùa đông chui vào sẽ thiệt là ấm áp.
Thư Thư một mực thu thập cỏ dại, trong chốc lát đã chất đầy, cỏ lớn chưa sử dụng được, phải mang về phơi nắng rồi làm thủ công.
Đáng tiếc quanh đây không có cây bông, nếu không lót bông cho hang động nhất định là sẽ rất thoải mái.
Nghĩ vậy, Thư Thư lại càng ngóng trông xã hội loài người, cậu nhớ tới cây bông kia có bao nhiêu tiện nghi, khi đó mỗi lần chủ nhân vệ sinh lồng, ổ nhỏ của cậu sẽ được đổi nệm bông mới.
Ước gì giờ cũng có bông thì tốt biết mấy!
Nhìn rừng cây tươi tốt xanh um, Thư Thư thở dài, tiếp tục thu thập cỏ dại.
Loại cỏ dài này trong rừng không thiếu, Thư Thư nhanh chóng lượm đủ loại, sau đó quấn dây cõng mang về.
Túi ăn trong miệng chứa được nhiều thứ, chỉ cần nhét vào miệng, hạt dẻ thì ổn, nhưng thân củ dính bùn, cỏ dại gì đó... Thôi khỏi, dẹp đi!
"Nhỏ như là sói con, cắp sách đi tới trường, không sợ mặt trời chói chang, chẳng ngại cuồng phong bão táp, chỉ sợ ta biếng lười, không học vấn không dám nhìn cha mẹ..." Thư Thư vừa nhẹ giọng hát lên, chân bước đều tiến bước.
Khi còn chưa biến thành người, không biết nói chuyện cũng không dám nói lời nào, hiện tại khó khăn lắm xung quanh chỉ có một mình...
Thư Thư đã thành thói quen đi bộ trong rừng, đi rất nhanh, bỗng dưng lông tơ trên vành tai đều dựng lên, da đầu tê rần rần.
Tình huống này quá quen thuộc, khi xưa còn là chuột đồng sống hoang vẫn luôn có cảm giác này, điều này đại biểu có kẻ săn mồi đang theo dõi cậu.
Gặp nguy hiểm rồi! Thư Thư không hề nghĩ ngợi, bỏ chạy thục mạng. Mà cậu vừa nhấc chân chạy, phía sau liền truyền tới một trận gió lớn tanh hôi.
Thư Thư vội vã ném bó cỏ dại về phía sau, sau đó không quay đầu lại tiếp tục chạy về phía trước.
Dựa theo kinh nghiệm cậu tích lũy mấy trăm năm, giờ có ngó nghiêng gì cũng chỉ phí thời gian, thà cắm đầu chạy về phía trước, may ra thoát.
Đáng tiếc mới tu luyện, linh lực trong cơ thể có tí tẹo, lúc này dùng để chạy nhanh thêm một tí cũng không được...
Lẽ nào thật sự phải bỏ mạng ở đây sao? Thư Thư cắn răng, không hiểu chỗ an toàn này sao đột nhiên lại xuất hiện kẻ săn mồi tấn công mình.
Không, chỗ này cũng không tính là tuyệt đối an toàn, lúc trước còn gặp phải một con rắn to, lần này thứ đuổi theo mình, không lẽ cũng là nó?
Trong đầu Thư Thư chợt lóe lên ý nghĩ này, sau đó đột nhiên cảm giác nguy hiểm tới gần lắm rồi.
Theo bản năng câu co người lại, nhào tới trước lăn lắn đi.
Trên mặt đất là lá cây mềm mại, nhưng cũng có nhiều bụi gai nhọn, Thư Thư lăn một vòng này dính vài vết trầy xước, đồng thời cậu thấy được thứ truy đuổi mình rốt cuộc là cái gì.
Kia không phải con rắn lần trước cậu gặp, mà là lão hổ, to hơn nhiều so với các loài thú hoang khác. Cự hổ kia một đòn đập hụt lập tức vung trảo lần thứ hai đập tới.
Tiêu rồi! Thư Thư thấy trái tim mình ngừng đập mất, nếu hiện tại là chuột đồng nhỏ, có khi đã có cơ hội chui vào bụi cây phía dưới chuồn mất, nhưng thân thể hiện tại không thích nghi được với sinh hoạt rừng rậm, hành động không đủ linh hoạt thì phải làm sao a!
Thật vất vả mới tu luyện thành người, cuối cùng cũng có chút thành tựu, trở nên cao lớn hơn là để làm mồi cho dã thú ăn no nê hay sao a...
Thư Thư cảm thấy mình bị dọa chết điếng, tay chân cứng ngắc không nhúc nhích nổi, xung quanh tất cả chậm lại, cuối cùng chỉ có thể trơ mắt nhìn cự hổ há cái miệng lớn như chậu máu hướng tới mình...
Ngay khi tim Thư Thư suýt ngừng đập, trước mặt đột nhiên xuất hiện một cái đuôi rắn, vả ngang miệng hổ điên.
Đuôi rắn với miệng hổ va chạm nhau "ầm" một tiếng, mùi máu tanh lập tức ngập trong không khí.
Cự xà bị rụng vảy, cự hổ bị rụng răng, tiếp đó, không cần nhiều lời, hai cự thú lao vào nhau cắn xé.
Cự xà vững vàng cuốn lấy cự hổ, miệng rộng hướng gáy hổ táp tới, cự hổ cũng không cam lòng yếu thế, vừa giãy dụa vừa cắn xé thân thể cự xà.
Hai bên chiến đấu triền miên, nơi chúng quét qua thì ngay cả cây cối thân to như miệng chén bát cũng dễ dàng bị đụng gãy, cơ hồ không lâu sau, xung quanh đã chỉ còn là đống đổ nát.
Thư Thư cứng ngắc ở bụi cây bên cạnh, vẫn chưa nhúc nhích được, tay chân giống như không còn là của mình nữa, nhìn hai con cự thú chiến đấu ở đó, nhiều lúc cậu cũng muốn xông lên can, nhưng chúng đánh càng lúc càng xa dần...
Con rắn kia tựa hồ tha con cọp cách xa khỏi cậu? Còn nữa, con rắn kia chính là rắn khổng lồ bữa trước dọa cậu sợ giả chết, nhưng lại không làm gì thương tổn cậu đó sao?
Thư Thư vắt óc suy nghĩ, không phân biệt nổi đúng sai, không thèm nghĩ nữa. Cậu thử vận chuyển linh lực ít đến đáng thương trong cơ thể, muốn mau chóng khôi phục bình thường, chỉ tiếc càng sốt ruột càng vô ích, cuối cùng đành ngơ ngác nằm đó nhìn hai con thú kia choảng nhau.
Đánh tới đánh lui hồi lâu, rốt cục từ từ phân thắng bại – cự xà kia cao hơn một bậc, đánh hổ kia tới chết, chỉ là trên người hắn cũng đầy vết thương, nhìn như đang thoi thóp.
Đúng lúc đó, Thư Thư phát hiện mình năng động trở lại.
Tay chân vẫn hơi cứng ngắc, liền từ từ bò dậy, bò tới, bò một đoạn, đột nhiên cảm thấy không đúng – cậu ngửi thấy mùi của vị hảo tâm kia!
Người tốt bụng ở đây a?
Thư Thư dừng bước, cắn răng, lại bò trở về, nhìn về phía hai cự thú, muốn tìm người tốt bụng.
Cự hổ đã chết, cự xà nằm đó không động đậy, thân rắn còn nhẹ nhàng chập trùng, đoán chừng là cảm thấy Thư Thư tới gần, tròng mắt hắn hơi động, nhìn về phía Thư Thư.
Thư Thư quỳ trên mặt đất cả người run lên, hàm răng trên dưới không ngừng đánh cầm cập, lỗ tai dựng thẳng, móng vuốt cũng xòe ra, một bộ sẵn sàng bỏ chạy thoát thân bất cứ lúc nào, dù vậy vẫn cúi xuống ngửi một cái, tìm kiếm người tốt bụng giúp cậu vui vẻ kia.
Một giây sau, Thư Thư liền kinh ngạc trợn tròn mắt.
Mùi nồng đậm của người tốt bụng, là truyền đến từ trên người rắn khổng lồ!
Sao lại thế được?
Thư Thư nhìn con rắn kia, cả người run lợi hại hơn, ngây ra chưa hoàn hồn lại, cảm thấy có cái gì sai sai rồi đó.
Lần đầu tiên gặp phải con rắn kia, nó không những không gây thương tích gì cho cậu, còn nhanh chóng thả cậu đi, vừa nãy... Vừa nãy con cọp kia muốn ăn cậu, cũng là con rắn kia tới cứu.
Con rắn kia đang yên đang lành, không lý gì lại phải chiến đấu với cọp cả, ngoài cứu cậu ra đâu còn lý do khác, vì cứu cậu, rắn giờ đã da tróc thịt bong, tựa hồ sẽ chết mất.
Thư Thư nhìn đại xà rơi mất thật nhiều vảy, cả người run rẩy không ngừng, nước mắt cũng không kìm được tuôn rơi.
Cậu sợ rắn lớn cực kỳ, nhưng đâu thể để mặc ân nhân cứu mạng như vậy được.
Đại xà vẫn luôn ở bên cậu, cậu chưa từng có cảm giác "nguy hiểm", nghĩ tới việc hắn chưa từng muốn ăn cậu, ngày ngày còn mang tới nhiều mồi ngon như thế...
Thư Thư run run một hồi, đột nhiên lau sạch nước mắt, bám lấy cái cây bên cạnh đứng lên, xoay người bỏ chạy.
Thấy Thư Thư chạy mất, Edgar cúi đầu, dựa lên thi thể cự hổ đã bị mình quật chết, trong lòng không rõ là cảm giác gì.
Hắn có chút mất mát, rồi lại thấy đây là chuyên đương nhiên.
Lúc trước còn là Hoàng thái tử, tuy được á thú nhân hoan nghênh, nhưng tuyệt đại đa số đều không thích thú hình lạnh như băng của hắn, chớ nói chi hiện tại hắn đã không còn là thú nhân, chính thức thành thú hoang rồi...
Ai lại yêu thích một con dã thú đây? Á thú nhân trước giờ đều phi thường chán ghét đọa thú không còn thú hạch...
Huống chi... Tiểu á thú nhân ngay cả chuyện hắn đã từng là thú nhân cũng không biết, ở trong mắt cậu ấy, mình phỏng chừng chỉ là một con rắn không hơn.
Toàn thân hắn đau nhức lợi hại, tim nhói nhói thương tâm.
Dùng thực lực trước đây, cự hổ này hoàn toàn có thể thoải mái giết chết, nhưng giờ không còn thế nữa.
Thú hạch tự bạo còn bị thương nặng, thực lực giảm xuống còn chưa đến 1/10. Dưới tình huống như vậy, đối phó với cự hổ tuy thắng nhưng bản thân cũng phải đánh đổi rất nhiều.
Vốn dĩ vết thương đang chuyển biến tốt, lần này hẳn là nghiêm trọng hơn rồi.
Nhưng vẫn may là, khí tức của hắn và cự hổ sẽ xua đuổi được đám dã thú kia đi, hắn cũng có thể nghỉ ngơi một chút, tiểu á thú nhân tạm thời sẽ không gặp nguy hiểm gì...
Edgar nằm trên mặt đất, chậm rãi khôi phục thể lực, ngay lúc đó, đột nhiên hắn nghe thấy tiếng bước chân tiểu á thú nhân.
Hắn không dám tin ngẩng đầu lên, thấy tiểu á thú nhân trở lại, cầm theo thảo dược trên tay.
Tiểu á thú nhân bị động tác ngẩng đầu của hắn dọa sợ, rưng rưng nước mắt, cả người run rẩy, trông thật tội nghiệp đáng thương.
Edgar nhìn bộ dáng này, khắc chế không nổi muốn phì cười, nhưng rắn muốn phì cười thì...
Sợ hù dọa tiểu á thú nhân, Edgar gục đầu xuống, sau đó liền thấy tiểu á thú nhân vẫn run bần bật, đi vòng ra phía sau hắn, nhích tới từng tí một, còn lẩm bẩm một mình gì đó hắn nghe không hiểu.
"Đừng ăn ta nha, tuyệt đối đừng ăn ta đó, ta ăn không ngon đâu..." Thư Thư không ngừng niệm chú, nhai qua loa thảo dược trong miệng mấy lần, sau đó ném lên vết thương của đại xà.
Mấy ngày nay, Thư Thư ở trong hang lớn đào ra 3 cái hang nhỏ, trong đó 2 cái dùng để giấu thức ăn, cái còn lại để ẩn nấp.
Động nhỏ sau cùng không lớn lắm, bò xuống mới đi vào được, nhưng cậu thích!
Đào xong, Thư Thư dùng lửa hong khô động chừng mấy ngày, hiện tại muốn dùng cỏ khô lấp kín, như vậy mùa đông chui vào sẽ thiệt là ấm áp.
Thư Thư một mực thu thập cỏ dại, trong chốc lát đã chất đầy, cỏ lớn chưa sử dụng được, phải mang về phơi nắng rồi làm thủ công.
Đáng tiếc quanh đây không có cây bông, nếu không lót bông cho hang động nhất định là sẽ rất thoải mái.
Nghĩ vậy, Thư Thư lại càng ngóng trông xã hội loài người, cậu nhớ tới cây bông kia có bao nhiêu tiện nghi, khi đó mỗi lần chủ nhân vệ sinh lồng, ổ nhỏ của cậu sẽ được đổi nệm bông mới.
Ước gì giờ cũng có bông thì tốt biết mấy!
Nhìn rừng cây tươi tốt xanh um, Thư Thư thở dài, tiếp tục thu thập cỏ dại.
Loại cỏ dài này trong rừng không thiếu, Thư Thư nhanh chóng lượm đủ loại, sau đó quấn dây cõng mang về.
Túi ăn trong miệng chứa được nhiều thứ, chỉ cần nhét vào miệng, hạt dẻ thì ổn, nhưng thân củ dính bùn, cỏ dại gì đó... Thôi khỏi, dẹp đi!
"Nhỏ như là sói con, cắp sách đi tới trường, không sợ mặt trời chói chang, chẳng ngại cuồng phong bão táp, chỉ sợ ta biếng lười, không học vấn không dám nhìn cha mẹ..." Thư Thư vừa nhẹ giọng hát lên, chân bước đều tiến bước.
Khi còn chưa biến thành người, không biết nói chuyện cũng không dám nói lời nào, hiện tại khó khăn lắm xung quanh chỉ có một mình...
Thư Thư đã thành thói quen đi bộ trong rừng, đi rất nhanh, bỗng dưng lông tơ trên vành tai đều dựng lên, da đầu tê rần rần.
Tình huống này quá quen thuộc, khi xưa còn là chuột đồng sống hoang vẫn luôn có cảm giác này, điều này đại biểu có kẻ săn mồi đang theo dõi cậu.
Gặp nguy hiểm rồi! Thư Thư không hề nghĩ ngợi, bỏ chạy thục mạng. Mà cậu vừa nhấc chân chạy, phía sau liền truyền tới một trận gió lớn tanh hôi.
Thư Thư vội vã ném bó cỏ dại về phía sau, sau đó không quay đầu lại tiếp tục chạy về phía trước.
Dựa theo kinh nghiệm cậu tích lũy mấy trăm năm, giờ có ngó nghiêng gì cũng chỉ phí thời gian, thà cắm đầu chạy về phía trước, may ra thoát.
Đáng tiếc mới tu luyện, linh lực trong cơ thể có tí tẹo, lúc này dùng để chạy nhanh thêm một tí cũng không được...
Lẽ nào thật sự phải bỏ mạng ở đây sao? Thư Thư cắn răng, không hiểu chỗ an toàn này sao đột nhiên lại xuất hiện kẻ săn mồi tấn công mình.
Không, chỗ này cũng không tính là tuyệt đối an toàn, lúc trước còn gặp phải một con rắn to, lần này thứ đuổi theo mình, không lẽ cũng là nó?
Trong đầu Thư Thư chợt lóe lên ý nghĩ này, sau đó đột nhiên cảm giác nguy hiểm tới gần lắm rồi.
Theo bản năng câu co người lại, nhào tới trước lăn lắn đi.
Trên mặt đất là lá cây mềm mại, nhưng cũng có nhiều bụi gai nhọn, Thư Thư lăn một vòng này dính vài vết trầy xước, đồng thời cậu thấy được thứ truy đuổi mình rốt cuộc là cái gì.
Kia không phải con rắn lần trước cậu gặp, mà là lão hổ, to hơn nhiều so với các loài thú hoang khác. Cự hổ kia một đòn đập hụt lập tức vung trảo lần thứ hai đập tới.
Tiêu rồi! Thư Thư thấy trái tim mình ngừng đập mất, nếu hiện tại là chuột đồng nhỏ, có khi đã có cơ hội chui vào bụi cây phía dưới chuồn mất, nhưng thân thể hiện tại không thích nghi được với sinh hoạt rừng rậm, hành động không đủ linh hoạt thì phải làm sao a!
Thật vất vả mới tu luyện thành người, cuối cùng cũng có chút thành tựu, trở nên cao lớn hơn là để làm mồi cho dã thú ăn no nê hay sao a...
Thư Thư cảm thấy mình bị dọa chết điếng, tay chân cứng ngắc không nhúc nhích nổi, xung quanh tất cả chậm lại, cuối cùng chỉ có thể trơ mắt nhìn cự hổ há cái miệng lớn như chậu máu hướng tới mình...
Ngay khi tim Thư Thư suýt ngừng đập, trước mặt đột nhiên xuất hiện một cái đuôi rắn, vả ngang miệng hổ điên.
Đuôi rắn với miệng hổ va chạm nhau "ầm" một tiếng, mùi máu tanh lập tức ngập trong không khí.
Cự xà bị rụng vảy, cự hổ bị rụng răng, tiếp đó, không cần nhiều lời, hai cự thú lao vào nhau cắn xé.
Cự xà vững vàng cuốn lấy cự hổ, miệng rộng hướng gáy hổ táp tới, cự hổ cũng không cam lòng yếu thế, vừa giãy dụa vừa cắn xé thân thể cự xà.
Hai bên chiến đấu triền miên, nơi chúng quét qua thì ngay cả cây cối thân to như miệng chén bát cũng dễ dàng bị đụng gãy, cơ hồ không lâu sau, xung quanh đã chỉ còn là đống đổ nát.
Thư Thư cứng ngắc ở bụi cây bên cạnh, vẫn chưa nhúc nhích được, tay chân giống như không còn là của mình nữa, nhìn hai con cự thú chiến đấu ở đó, nhiều lúc cậu cũng muốn xông lên can, nhưng chúng đánh càng lúc càng xa dần...
Con rắn kia tựa hồ tha con cọp cách xa khỏi cậu? Còn nữa, con rắn kia chính là rắn khổng lồ bữa trước dọa cậu sợ giả chết, nhưng lại không làm gì thương tổn cậu đó sao?
Thư Thư vắt óc suy nghĩ, không phân biệt nổi đúng sai, không thèm nghĩ nữa. Cậu thử vận chuyển linh lực ít đến đáng thương trong cơ thể, muốn mau chóng khôi phục bình thường, chỉ tiếc càng sốt ruột càng vô ích, cuối cùng đành ngơ ngác nằm đó nhìn hai con thú kia choảng nhau.
Đánh tới đánh lui hồi lâu, rốt cục từ từ phân thắng bại – cự xà kia cao hơn một bậc, đánh hổ kia tới chết, chỉ là trên người hắn cũng đầy vết thương, nhìn như đang thoi thóp.
Đúng lúc đó, Thư Thư phát hiện mình năng động trở lại.
Tay chân vẫn hơi cứng ngắc, liền từ từ bò dậy, bò tới, bò một đoạn, đột nhiên cảm thấy không đúng – cậu ngửi thấy mùi của vị hảo tâm kia!
Người tốt bụng ở đây a?
Thư Thư dừng bước, cắn răng, lại bò trở về, nhìn về phía hai cự thú, muốn tìm người tốt bụng.
Cự hổ đã chết, cự xà nằm đó không động đậy, thân rắn còn nhẹ nhàng chập trùng, đoán chừng là cảm thấy Thư Thư tới gần, tròng mắt hắn hơi động, nhìn về phía Thư Thư.
Thư Thư quỳ trên mặt đất cả người run lên, hàm răng trên dưới không ngừng đánh cầm cập, lỗ tai dựng thẳng, móng vuốt cũng xòe ra, một bộ sẵn sàng bỏ chạy thoát thân bất cứ lúc nào, dù vậy vẫn cúi xuống ngửi một cái, tìm kiếm người tốt bụng giúp cậu vui vẻ kia.
Một giây sau, Thư Thư liền kinh ngạc trợn tròn mắt.
Mùi nồng đậm của người tốt bụng, là truyền đến từ trên người rắn khổng lồ!
Sao lại thế được?
Thư Thư nhìn con rắn kia, cả người run lợi hại hơn, ngây ra chưa hoàn hồn lại, cảm thấy có cái gì sai sai rồi đó.
Lần đầu tiên gặp phải con rắn kia, nó không những không gây thương tích gì cho cậu, còn nhanh chóng thả cậu đi, vừa nãy... Vừa nãy con cọp kia muốn ăn cậu, cũng là con rắn kia tới cứu.
Con rắn kia đang yên đang lành, không lý gì lại phải chiến đấu với cọp cả, ngoài cứu cậu ra đâu còn lý do khác, vì cứu cậu, rắn giờ đã da tróc thịt bong, tựa hồ sẽ chết mất.
Thư Thư nhìn đại xà rơi mất thật nhiều vảy, cả người run rẩy không ngừng, nước mắt cũng không kìm được tuôn rơi.
Cậu sợ rắn lớn cực kỳ, nhưng đâu thể để mặc ân nhân cứu mạng như vậy được.
Đại xà vẫn luôn ở bên cậu, cậu chưa từng có cảm giác "nguy hiểm", nghĩ tới việc hắn chưa từng muốn ăn cậu, ngày ngày còn mang tới nhiều mồi ngon như thế...
Thư Thư run run một hồi, đột nhiên lau sạch nước mắt, bám lấy cái cây bên cạnh đứng lên, xoay người bỏ chạy.
Thấy Thư Thư chạy mất, Edgar cúi đầu, dựa lên thi thể cự hổ đã bị mình quật chết, trong lòng không rõ là cảm giác gì.
Hắn có chút mất mát, rồi lại thấy đây là chuyên đương nhiên.
Lúc trước còn là Hoàng thái tử, tuy được á thú nhân hoan nghênh, nhưng tuyệt đại đa số đều không thích thú hình lạnh như băng của hắn, chớ nói chi hiện tại hắn đã không còn là thú nhân, chính thức thành thú hoang rồi...
Ai lại yêu thích một con dã thú đây? Á thú nhân trước giờ đều phi thường chán ghét đọa thú không còn thú hạch...
Huống chi... Tiểu á thú nhân ngay cả chuyện hắn đã từng là thú nhân cũng không biết, ở trong mắt cậu ấy, mình phỏng chừng chỉ là một con rắn không hơn.
Toàn thân hắn đau nhức lợi hại, tim nhói nhói thương tâm.
Dùng thực lực trước đây, cự hổ này hoàn toàn có thể thoải mái giết chết, nhưng giờ không còn thế nữa.
Thú hạch tự bạo còn bị thương nặng, thực lực giảm xuống còn chưa đến 1/10. Dưới tình huống như vậy, đối phó với cự hổ tuy thắng nhưng bản thân cũng phải đánh đổi rất nhiều.
Vốn dĩ vết thương đang chuyển biến tốt, lần này hẳn là nghiêm trọng hơn rồi.
Nhưng vẫn may là, khí tức của hắn và cự hổ sẽ xua đuổi được đám dã thú kia đi, hắn cũng có thể nghỉ ngơi một chút, tiểu á thú nhân tạm thời sẽ không gặp nguy hiểm gì...
Edgar nằm trên mặt đất, chậm rãi khôi phục thể lực, ngay lúc đó, đột nhiên hắn nghe thấy tiếng bước chân tiểu á thú nhân.
Hắn không dám tin ngẩng đầu lên, thấy tiểu á thú nhân trở lại, cầm theo thảo dược trên tay.
Tiểu á thú nhân bị động tác ngẩng đầu của hắn dọa sợ, rưng rưng nước mắt, cả người run rẩy, trông thật tội nghiệp đáng thương.
Edgar nhìn bộ dáng này, khắc chế không nổi muốn phì cười, nhưng rắn muốn phì cười thì...
Sợ hù dọa tiểu á thú nhân, Edgar gục đầu xuống, sau đó liền thấy tiểu á thú nhân vẫn run bần bật, đi vòng ra phía sau hắn, nhích tới từng tí một, còn lẩm bẩm một mình gì đó hắn nghe không hiểu.
"Đừng ăn ta nha, tuyệt đối đừng ăn ta đó, ta ăn không ngon đâu..." Thư Thư không ngừng niệm chú, nhai qua loa thảo dược trong miệng mấy lần, sau đó ném lên vết thương của đại xà.