Chương 12: Ta đẹp lắm luôn đúng không?
Qua một hồi lâu, Cố Nghịch mới tỉnh ngủ.
Thỏ con vui vẻ mà vẫy móng thỏ: "Chít." Buổi sáng tốt lành.
Cố Nghịch: "Chào buổi sáng."
Thỏ con đã nếm quan ngon ngọt của hôn hôn nên không thỏa mãn với dăm ba cái ôm này, thầm suy tính phải làm sao để hắn hôn mình thêm lần nữa.
Trên ban công, di động sáng lên, là Sở Tịnh gọi điện thoại tới.
Cố Nghịch bắt máy.
Sở Tịnh nói: "Có kết quả giám định rồi, là lông thỏ đấy, lại còn là lông trên cùng một con thỏ nữa."
Cố Nghịch đưa mắt nhìn thỏ con đang ngồi ngây ngốc trên giường, sau đó cúp máy.
Sau khi thỏ con suy tư lâu thật là lâu, cuối cùng chỉ nghĩ ra biện pháp dùng sắc đẹp dụ dỗ hắn là tốt nhất.
Năng lực hành động của thỏ con mạnh, nói dụ là lập tức dụ, lạnh lùng vươn cái chân nhỏ ngắn lông xù của mình ra.
Cố Nghịch đi tới, đầu ngón tay phủ lên chăn mền, thu dọn giường đệm.
Cục lông nhỏ duỗi móng thỏ phong tình vạn chủng hướng về phía hắn.
Quả nhiên, tên nhân loại này không định sờ móng nó mà!
Thỏ con lại xê dịch về phía hắn, móng thỏ hồng hồng mềm mềm, đáng yêu vô cùng.
Cố Nghịch nhìn nó.
Bầu không khí đang rất tuyệt, thỏ con đúng lúc nhắm mắt lại, đầu để sát vào, thuận tiện cho hắn hôn mình.
Giọng nói của Cố Nghịch vang lên: "Chân bị đau sao?"
Thỏ con: "?"
"Có phải bị rút gân rồi không?" Cố Nghịch nhẹ nhàng xoa chân cho nó.
Thỏ con: "..."
Anh mới rút gân! Cả nhà anh mới rút gân!
Thỏ con trợn to mắt.
Chẳng lẽ không phong tình vạn chủng sao?
Cố Nghịch không khác gì bình thường, rủ mắt nhéo nhéo chân nó, được một lúc thì ngẩng đầu, thấy cục lông bé bỏng đang nhìn hắn, vẫn giữ nguyên tư thế như cũ.
Cố Nghịch: "Vẫn chưa ổn à?"
Cục lông nhỏ: "..."
Cố Nghịch đặt móng thỏ của nó trở về.
Cục lông nhỏ: "..."
Kế hoạch A tuyên bố phá sản, cục lông bé bỏng hậm hực đặt hai móng thỏ trồng lên nhau.
Xem ra loại trình độ sắc dụ này không mê hoặc được Cố Nghịch rồi, phải tăng lực độ lớn hơn mới được, thỏ con không chút nản chí mà nghĩ.
Trong phòng tắm, Cố Nghịch đang tự hỏi tại sao nhóc yêu quái này lại lấy quần áo của mình, ngay từ đầu đã thích dính lấy mình, nhìn qua giống như là...
Không thể rời khỏi mình được vậy.
Có lẽ là còn có chút lòng ái mộ chăng...
Nghĩ tới loại khả năng này, Cố Nghịch khẽ ho nhẹ một tiếng.
Hắn lại nghĩ tới thiếu niên đêm đó, nghĩ đến chuyện mà bọn họ làm, khuôn mặt luôn bình tĩnh đó giờ lại xuất hiện một chút dao động, hai bên tai đỏ lên.
Cố Nghịch rửa mặt xong, nhìn thấy cảnh tượng trong phòng thì ngẩn người.
Cục lông nhỏ dùng móng thỏ chống nạnh, thân thể mượt mà lung lay sắp ngã, nhưng rất nhanh đã ổn định lại, ngẩng mặt nhìn hắn.
Bổn thỏ không tin lần này cũng không được!
Quả nhiên Cố Nghịch bị nó hấp dẫn, đi qua.
Cục lông bé bỏng dựa vào tường, móng vuốt vẫn cứ đỡ lấy thắt lưng duy trì tư thế. Nó đã cố gắng hết sức rồi, sẽ có vẻ động vật nhỏ gợi cảm cho xem.
Cố Nghịch ngồi xổm xuống.
Bầu không khí đang rất tốt, nhưng Cố Nghịch lại không có hành động gì, vẫn giữ im lặng.
Xem ra cần phải hạ một liều thuốc mạnh rồi. Đôi mắt hạt đậu của thỏ con vừa vặn nhấp nháy, liếc mắt đưa tình, nhìn hắn một cái rồi lại nhanh chóng rủ mắt, một vẻ tiểu mỹ thỏ nũng nịu.
Cố Nghịch giơ tay phủ lên cái đầu lông xù của nó.
Không chịu được chứ gì.
Thỏ con tiếp tục nghiêm khắc chấp hành kế hoạch, cứ nửa nhìn rồi lại không nhìn mà đối mắt với hắn, cái kiểu hờn dỗi có chừng mực này rất vừa vặn.
Cố Nghịch: "Đau mắt sao?"
Thỏ con: "?"
Ánh mắt ta không đủ đưa tình ẩn tình sao? Đau mắt cái gì hả?
"Có phải bị gì bay vào rồi không?" Cố Nghịch dựa sát vào: "Tôi nhìn xem."
Thỏ con: "..."
Cố Nghịch nhẹ nhàng thổi thổi cho nó, một lúc lâu sau mới rủ mắt nhìn: "Có còn đau không?"
Thỏ con: "..."
Thỏ con không tin không được, lại dùng móng thỏ chống nạnh, phô bày tư thế.
Cố Nghịch sờ sờ móng của nó.
Hắn không xong rồi, hắn nhịn không nổi nữa rồi.
Cố Nghịch bình tĩnh nói: "Sao trên quả bóng lại có móng thỏ thế này?"
Thỏ con: "?"
Bóng cái gì mà bóng! Đó là eo của ta! Chưa bao giờ thấy eo ta hả?
Thỏ con tức giận đến mức chu mông vào hắn.
Kế hoạch B cũng tuyên bố phá sản, thỏ con không nhụt chí, xem xét lại lý lo vì sao mình thất bại.
Cuối cùng là do Cố Nghịch không được, hay là vì mình không đủ hấp dẫn?
Chắc là cả hai.
Lần này Cố Nghịch đi có lẽ là mấy ngày cũng không trở về, thế nên hắn chuẩn bị thức ăn và nước cho thỏ con trong vài ngày trước.
Thỏ con đáng thương vô cùng ôm lấy chân hắn.
Có thể mang ta theo không?
Vài ngày không được ôm anh là ta sẽ chết thật đó!
Cố Nghịch nghĩ đến đám người quá mức điên cuồng kia, sợ thỏ con nhà mình bị bắt cóc, bèn nói: "Ngoan ngoãn ở nhà."
Thỏ con không vui, không tình nguyện mà buông hắn ra.
Sau đó trộm nhảy vào túi hắn.
Túi đột nhiên bị trĩu xuống, Cố Nghịch nghĩ thế này mà không phát hiện ra cũng khó. Hắn cúi đầu, lập tức nhìn thấy cái đuôi tròn tròn bé xíu còn chưa kịp thu hồi.
Mình nhảy nhẹ nhàng như thế, nhất định là thần không biết quỷ không hay nhỉ? Thỏ con cẩn thận nghĩ.
Cố Nghịch: "..." Nhóc thật sự không biết mình nặng bao nhiêu à?
Cố Nghịch bất đắc dĩ, giả vờ như không phát hiện cái gì cả.
Xe khởi động, thỏ con nhìn chuẩn thời cơ, thò đầu ra khỏi túi, đối diện với ánh mắt của Cố Nghịch, quơ quơ móng vuốt: Hì hì, trùng hợp quá đi.
Cố Nghịch: "..."
Sao anh lại bất cẩn mang ta ra ngoài thế này? Cục lông nhỏ đắc ý chọc chọc hắn, được tiện nghi còn khoe mẽ.
Cố Nghịch bình tĩnh nắm lấy móng thỏ của nó.
(Truyện chỉ được đăng trên W.AT.TP.AD cmj_jinju, những nơi khác đều là ăn cắp, làm ơn chỉ đọc của chính chủ, không đọc web nào khác ngoài WA.T.T.PA.D.COM!!!)
Mọi người vừa thấy ảnh đế Cố tới là nhiệt tình tăng vọt, nhanh chóng đứng dậy, ánh mắt tìm kiếm cục lông nhỏ, không thấy cục lông bẻ bỏng đâu thì cả đám đều ỉu xìu hết cả.
Sao hôm nay lại không mang em bé theo vậy chứ?
Là vì lần trước bọn họ thể hiện không tốt ư?
Cục lông nhỏ ở trong phòng nghỉ, len lén thò đầu ra.
Cố Nghịch nhờ trợ lý Tô giúp đỡ trông chừng thỏ con, lấy một cái máy tính bảng ra rồi nói: "Cho em ấy chơi trò chơi, nhưng để em ấy gọi điện lung tung."
Thỏ con ghé vào sô pha, hết sức chăm chú dùng móng vuốt chơi chém dưa hấu.
[ Ba lần liên kích! ]
[ Hoàn hảo! ]
Cục lông nhỏ vèo vèo chém chém, móng thỏ sắp mỏi tới nơi rồi.
Chuông điện thoại của trợ lý Tô vang lên.
Thỏ con lập tức bị hấp dẫn lực chú ý, trong mắt sáng lấp lánh nhìn cậu ta.
Trợ lý Tô đứng dậy nói với thỏ con nói: "Đừng chạy loạn, anh đi nhận điện thoại."
Ò. Thỏ con uể oải ỉu xìu rủ tai xuống, nó cũng muốn nhận điện thoại.
Lại có tiếng chuông điện thoại vang lên.
Thỏ con nhìn về phía tiếng phát ra.
Có người đi ra ngoài nhận điện thoại.
Mọi người đều có điện thoại để nhận, mà bản thân lại không có. Thỏ con tức giận chém dưa hấu, rất nhanh đã bắt đầu thấy chán, mất hứng chọc chọc vào màn hình.
Lúc này, không biết tiếng chuông điện thoại của ai lại vang lên mà nửa ngày cũng không có người bắt máy.
Thỏ con kiềm chế suy nghĩ muốn giao lưu với người khác, ngoan ngoãn ngồi ngốc tại chỗ.
Trong phòng thay quần áo truyền ra tiếng nói: "Có ai bên ngoài không? Bắt máy trước giúp tôi với, tôi ra ngay đây!"
Người ta đã nói như vậy rồi còn gì. Thỏ con lập tức thẹn thùng chạy qua, ấn vào cái nút máy xanh lục, nghiêm túc nói: "Chít chít."
Đầu dây bên kia truyền đến một giọng nữ: "Biết nhận điện thoại rồi à?"
Thỏ con: "Chít."
Bên kia dừng một chút: "Bạn nhỏ?"
Thỏ con mồm miệng rõ ràng: "Chít chít chít."
Nó đang định giải thích thì đột nhiên bị người bế lên. Cố Nghịch lấy lại điện thoại, nói với đầu bên kia: "Xin lỗi, là một con thỏ. Tiểu Dịch lập tức quay lại ngay thôi."
Bên kia nghe được giọng nói này thì lập tức trở nên hưng phấn, lại không dám tin vào phán đoán của mình, cô hỏi: "Anh là...?"
Cố Nghịch: "Tôi là Cố..."
Còn chưa nói xong, đầu dây bên kia đã hét lên một tiếng đề xi ben cao ngất.
Cố Nghịch: "..."
Vừa lúc chủ nhân chiếc di động đi ra, vội nhận lấy điện thoại: "Ngại quá anh Cố, em không biết anh ở bên ngoài!" Nếu không thì sao cậu ta có thể bảo Cố Nghịch nghe điện thoại giúp mình được chứ, cậu ta điên rồi sao?
Cố Nghịch ôm thỏ con đến một phòng nghỉ tư nhân khác.
Thỏ nhỏ ở trong ngực hắn đỏ mặt, nom vô cùng ngoan ngoãn.
Cố Nghịch thật sự không muốn nhốt nó một mình ở chỗ này nên cũng không khóa cửa: "Ngoan ngoãn ở trong phòng, nơi này không có người."
Thỏ con nghiêm túc gật đầu.
Gật đầu còn nhanh hơn bất cứ ai khác nữa chứ. Cố Nghịch không có biện pháp nào với nó cả.
Thỏ con không có chạy loạn thật, nó chỉ lặng lẽ mở cửa ra một khe nhỏ rồi quan sát bên ngoài mà thôi.
Rất nhanh đã bị thu hút bởi một thứ.
Chuyên viên trang điểm đang trang điểm cho người mẫu, dùng cọ quét quét, giống như đang vẽ tranh vậy. Thỏ nhỏ nhìn chằm chằm vào đống chai lọ kia, đột nhiên có một ý tưởng tuyệt vời.
Thừa dịp không có người, thỏ con liền lẻn ra ngoài, nhìn chuẩn chỗ có nhiều chai lọ nhất. Trong không khí có mùi hương thơm ngát, chị gái trang điểm đang thu dọn mấy chai lọ nọ.
Thỏ con chạy tới trước mặt chuyên viên trang điểm.
Hai mắt chuyên viên trang điểm lập tức sáng ngời, ngồi xổm xuống chào hỏi: "Có chuyện gì sao bé con?"
Cục lông bé bỏng ngửa đầu, chỉ vào một cái hộp nhỏ: Có thể cho ta một chút hồng hồng kia không?
"Em muốn cái này ư?" Chuyên viên trang điểm cầm má hồng lên.
Thỏ con gật gật đầu, ngoan ngoãn mà vươn móng thỏ ra: Dặm dặm cho ta một xíu là được.
Chuyên viên trang điểm vừa ôm ngực chụp ảnh cho nó vừa nói: "Động vật nhỏ không được nghịch mấy món này đâu."
Thỏ con đáng thương vô cùng ngửa mặt lên.
Chuyên viên trang điểm bị nó đáng yêu muốn chết, không có nguyên tắc mà nói: "Được rồi, cho em một tí vậy!"
Nói rồi quét quét chút thứ màu hồng kia lên móng thỏ của nó, lại còn bôi thêm cho nó chút gì đó sáng lấp lánh.
Với lại muốn xoa xoa cái này một chút nữa. Thỏ con nghiêm túc chỉ vào bảng màu rực rỡ.
Sao lại dễ thương đến vậy cơ chứ? Chuyên viên trang điểm bị đáng yêu đến run sợ: "Bé muốn màu nào nào?"
Thỏ con tham lam màu nào cũng muốn một tí. Cuối cùng chị gái chuyên viên trang điểm với thẩm mỹ cực cao và nhiều năm kinh nghiệm trong nghề đã chọn cho nó vài màu sắc phù hợp, tô lên móng vuốt của nó.
Thỏ con như đạt được bảo bối, hưng phấn không thôi, cúi chào chị gái nọ một cái rồi nhanh như chớp chạy về phòng nghỉ, đứng ở trước gương ngắm nhìn.
Đêm hôm qua nó đã hiểu ra rồi.
Biết tại sao dùng sắc đẹp quyến rũ lại thất bại không? Chính là vì không đủ đẹp đó!
Toàn thân nó chỉ trắng trắng, trông vô cùng đơn giản! Nhạt nhẽo gần chết!
Nhưng mà không quan trọng nữa rồi, bây giờ nó đã trở nên xinh đẹp!
Thỏ con nghiêm túc lấy móng vuốt xoa xoa mặt, khuôn mặt lập tức trở nên đỏ bừng, nó nhìn thoáng qua thì lập tức ngây dại, suýt nữa đã không nhận ra chính mình.
Thỏ nhỏ như được cổ vũ, tiếp tục trang điểm trước gương, sau một hồi thao tác như mãnh hổ, cuối cùng mặt nó đỏ đỏ xanh xanh, hai mắt sáng bóng lấp lánh, năm ánh mười màu, trông rất chói mắt.
Thỏ con nhìn con thỏ trong gương, cảm thấy mình cực kỳ xinh đẹp.
Cửa bị đẩy ra, là Cố Nghịch đã trở lại.
Thỏ con ngượng ngùng trốn ở sofa, muốn cho hắn một bất ngờ lớn.
Cục lông bé bỏng dính người không lập tức chạy lại đây, Cố Nghịch nhìn xung quanh phòng, không phát hiện ra bóng dáng thỏ con.
Tầm mắt hắn bình tĩnh di chuyển đến mỗi góc trong phòng, hắn cúi đầu tìm kiếm, không thấy bóng dáng đâu, rồi lại nhìn về phía nơi khác.
Cố Nghịch đột nhiên nhíu mày, tầm mắt lại dời trở về, dừng lại ở cục lông lòe loẹt dưới chân.
Cố Nghịch: "..."
Là ta đây mà, sao lại không nhận ra vậy? Thỏ con ngượng ngùng túm túm quần hắn.
Có phải ta đẹp lắm luôn không!?
Thỏ con vui vẻ mà vẫy móng thỏ: "Chít." Buổi sáng tốt lành.
Cố Nghịch: "Chào buổi sáng."
Thỏ con đã nếm quan ngon ngọt của hôn hôn nên không thỏa mãn với dăm ba cái ôm này, thầm suy tính phải làm sao để hắn hôn mình thêm lần nữa.
Trên ban công, di động sáng lên, là Sở Tịnh gọi điện thoại tới.
Cố Nghịch bắt máy.
Sở Tịnh nói: "Có kết quả giám định rồi, là lông thỏ đấy, lại còn là lông trên cùng một con thỏ nữa."
Cố Nghịch đưa mắt nhìn thỏ con đang ngồi ngây ngốc trên giường, sau đó cúp máy.
Sau khi thỏ con suy tư lâu thật là lâu, cuối cùng chỉ nghĩ ra biện pháp dùng sắc đẹp dụ dỗ hắn là tốt nhất.
Năng lực hành động của thỏ con mạnh, nói dụ là lập tức dụ, lạnh lùng vươn cái chân nhỏ ngắn lông xù của mình ra.
Cố Nghịch đi tới, đầu ngón tay phủ lên chăn mền, thu dọn giường đệm.
Cục lông nhỏ duỗi móng thỏ phong tình vạn chủng hướng về phía hắn.
Quả nhiên, tên nhân loại này không định sờ móng nó mà!
Thỏ con lại xê dịch về phía hắn, móng thỏ hồng hồng mềm mềm, đáng yêu vô cùng.
Cố Nghịch nhìn nó.
Bầu không khí đang rất tuyệt, thỏ con đúng lúc nhắm mắt lại, đầu để sát vào, thuận tiện cho hắn hôn mình.
Giọng nói của Cố Nghịch vang lên: "Chân bị đau sao?"
Thỏ con: "?"
"Có phải bị rút gân rồi không?" Cố Nghịch nhẹ nhàng xoa chân cho nó.
Thỏ con: "..."
Anh mới rút gân! Cả nhà anh mới rút gân!
Thỏ con trợn to mắt.
Chẳng lẽ không phong tình vạn chủng sao?
Cố Nghịch không khác gì bình thường, rủ mắt nhéo nhéo chân nó, được một lúc thì ngẩng đầu, thấy cục lông bé bỏng đang nhìn hắn, vẫn giữ nguyên tư thế như cũ.
Cố Nghịch: "Vẫn chưa ổn à?"
Cục lông nhỏ: "..."
Cố Nghịch đặt móng thỏ của nó trở về.
Cục lông nhỏ: "..."
Kế hoạch A tuyên bố phá sản, cục lông bé bỏng hậm hực đặt hai móng thỏ trồng lên nhau.
Xem ra loại trình độ sắc dụ này không mê hoặc được Cố Nghịch rồi, phải tăng lực độ lớn hơn mới được, thỏ con không chút nản chí mà nghĩ.
Trong phòng tắm, Cố Nghịch đang tự hỏi tại sao nhóc yêu quái này lại lấy quần áo của mình, ngay từ đầu đã thích dính lấy mình, nhìn qua giống như là...
Không thể rời khỏi mình được vậy.
Có lẽ là còn có chút lòng ái mộ chăng...
Nghĩ tới loại khả năng này, Cố Nghịch khẽ ho nhẹ một tiếng.
Hắn lại nghĩ tới thiếu niên đêm đó, nghĩ đến chuyện mà bọn họ làm, khuôn mặt luôn bình tĩnh đó giờ lại xuất hiện một chút dao động, hai bên tai đỏ lên.
Cố Nghịch rửa mặt xong, nhìn thấy cảnh tượng trong phòng thì ngẩn người.
Cục lông nhỏ dùng móng thỏ chống nạnh, thân thể mượt mà lung lay sắp ngã, nhưng rất nhanh đã ổn định lại, ngẩng mặt nhìn hắn.
Bổn thỏ không tin lần này cũng không được!
Quả nhiên Cố Nghịch bị nó hấp dẫn, đi qua.
Cục lông bé bỏng dựa vào tường, móng vuốt vẫn cứ đỡ lấy thắt lưng duy trì tư thế. Nó đã cố gắng hết sức rồi, sẽ có vẻ động vật nhỏ gợi cảm cho xem.
Cố Nghịch ngồi xổm xuống.
Bầu không khí đang rất tốt, nhưng Cố Nghịch lại không có hành động gì, vẫn giữ im lặng.
Xem ra cần phải hạ một liều thuốc mạnh rồi. Đôi mắt hạt đậu của thỏ con vừa vặn nhấp nháy, liếc mắt đưa tình, nhìn hắn một cái rồi lại nhanh chóng rủ mắt, một vẻ tiểu mỹ thỏ nũng nịu.
Cố Nghịch giơ tay phủ lên cái đầu lông xù của nó.
Không chịu được chứ gì.
Thỏ con tiếp tục nghiêm khắc chấp hành kế hoạch, cứ nửa nhìn rồi lại không nhìn mà đối mắt với hắn, cái kiểu hờn dỗi có chừng mực này rất vừa vặn.
Cố Nghịch: "Đau mắt sao?"
Thỏ con: "?"
Ánh mắt ta không đủ đưa tình ẩn tình sao? Đau mắt cái gì hả?
"Có phải bị gì bay vào rồi không?" Cố Nghịch dựa sát vào: "Tôi nhìn xem."
Thỏ con: "..."
Cố Nghịch nhẹ nhàng thổi thổi cho nó, một lúc lâu sau mới rủ mắt nhìn: "Có còn đau không?"
Thỏ con: "..."
Thỏ con không tin không được, lại dùng móng thỏ chống nạnh, phô bày tư thế.
Cố Nghịch sờ sờ móng của nó.
Hắn không xong rồi, hắn nhịn không nổi nữa rồi.
Cố Nghịch bình tĩnh nói: "Sao trên quả bóng lại có móng thỏ thế này?"
Thỏ con: "?"
Bóng cái gì mà bóng! Đó là eo của ta! Chưa bao giờ thấy eo ta hả?
Thỏ con tức giận đến mức chu mông vào hắn.
Kế hoạch B cũng tuyên bố phá sản, thỏ con không nhụt chí, xem xét lại lý lo vì sao mình thất bại.
Cuối cùng là do Cố Nghịch không được, hay là vì mình không đủ hấp dẫn?
Chắc là cả hai.
Lần này Cố Nghịch đi có lẽ là mấy ngày cũng không trở về, thế nên hắn chuẩn bị thức ăn và nước cho thỏ con trong vài ngày trước.
Thỏ con đáng thương vô cùng ôm lấy chân hắn.
Có thể mang ta theo không?
Vài ngày không được ôm anh là ta sẽ chết thật đó!
Cố Nghịch nghĩ đến đám người quá mức điên cuồng kia, sợ thỏ con nhà mình bị bắt cóc, bèn nói: "Ngoan ngoãn ở nhà."
Thỏ con không vui, không tình nguyện mà buông hắn ra.
Sau đó trộm nhảy vào túi hắn.
Túi đột nhiên bị trĩu xuống, Cố Nghịch nghĩ thế này mà không phát hiện ra cũng khó. Hắn cúi đầu, lập tức nhìn thấy cái đuôi tròn tròn bé xíu còn chưa kịp thu hồi.
Mình nhảy nhẹ nhàng như thế, nhất định là thần không biết quỷ không hay nhỉ? Thỏ con cẩn thận nghĩ.
Cố Nghịch: "..." Nhóc thật sự không biết mình nặng bao nhiêu à?
Cố Nghịch bất đắc dĩ, giả vờ như không phát hiện cái gì cả.
Xe khởi động, thỏ con nhìn chuẩn thời cơ, thò đầu ra khỏi túi, đối diện với ánh mắt của Cố Nghịch, quơ quơ móng vuốt: Hì hì, trùng hợp quá đi.
Cố Nghịch: "..."
Sao anh lại bất cẩn mang ta ra ngoài thế này? Cục lông nhỏ đắc ý chọc chọc hắn, được tiện nghi còn khoe mẽ.
Cố Nghịch bình tĩnh nắm lấy móng thỏ của nó.
(Truyện chỉ được đăng trên W.AT.TP.AD cmj_jinju, những nơi khác đều là ăn cắp, làm ơn chỉ đọc của chính chủ, không đọc web nào khác ngoài WA.T.T.PA.D.COM!!!)
Mọi người vừa thấy ảnh đế Cố tới là nhiệt tình tăng vọt, nhanh chóng đứng dậy, ánh mắt tìm kiếm cục lông nhỏ, không thấy cục lông bẻ bỏng đâu thì cả đám đều ỉu xìu hết cả.
Sao hôm nay lại không mang em bé theo vậy chứ?
Là vì lần trước bọn họ thể hiện không tốt ư?
Cục lông nhỏ ở trong phòng nghỉ, len lén thò đầu ra.
Cố Nghịch nhờ trợ lý Tô giúp đỡ trông chừng thỏ con, lấy một cái máy tính bảng ra rồi nói: "Cho em ấy chơi trò chơi, nhưng để em ấy gọi điện lung tung."
Thỏ con ghé vào sô pha, hết sức chăm chú dùng móng vuốt chơi chém dưa hấu.
[ Ba lần liên kích! ]
[ Hoàn hảo! ]
Cục lông nhỏ vèo vèo chém chém, móng thỏ sắp mỏi tới nơi rồi.
Chuông điện thoại của trợ lý Tô vang lên.
Thỏ con lập tức bị hấp dẫn lực chú ý, trong mắt sáng lấp lánh nhìn cậu ta.
Trợ lý Tô đứng dậy nói với thỏ con nói: "Đừng chạy loạn, anh đi nhận điện thoại."
Ò. Thỏ con uể oải ỉu xìu rủ tai xuống, nó cũng muốn nhận điện thoại.
Lại có tiếng chuông điện thoại vang lên.
Thỏ con nhìn về phía tiếng phát ra.
Có người đi ra ngoài nhận điện thoại.
Mọi người đều có điện thoại để nhận, mà bản thân lại không có. Thỏ con tức giận chém dưa hấu, rất nhanh đã bắt đầu thấy chán, mất hứng chọc chọc vào màn hình.
Lúc này, không biết tiếng chuông điện thoại của ai lại vang lên mà nửa ngày cũng không có người bắt máy.
Thỏ con kiềm chế suy nghĩ muốn giao lưu với người khác, ngoan ngoãn ngồi ngốc tại chỗ.
Trong phòng thay quần áo truyền ra tiếng nói: "Có ai bên ngoài không? Bắt máy trước giúp tôi với, tôi ra ngay đây!"
Người ta đã nói như vậy rồi còn gì. Thỏ con lập tức thẹn thùng chạy qua, ấn vào cái nút máy xanh lục, nghiêm túc nói: "Chít chít."
Đầu dây bên kia truyền đến một giọng nữ: "Biết nhận điện thoại rồi à?"
Thỏ con: "Chít."
Bên kia dừng một chút: "Bạn nhỏ?"
Thỏ con mồm miệng rõ ràng: "Chít chít chít."
Nó đang định giải thích thì đột nhiên bị người bế lên. Cố Nghịch lấy lại điện thoại, nói với đầu bên kia: "Xin lỗi, là một con thỏ. Tiểu Dịch lập tức quay lại ngay thôi."
Bên kia nghe được giọng nói này thì lập tức trở nên hưng phấn, lại không dám tin vào phán đoán của mình, cô hỏi: "Anh là...?"
Cố Nghịch: "Tôi là Cố..."
Còn chưa nói xong, đầu dây bên kia đã hét lên một tiếng đề xi ben cao ngất.
Cố Nghịch: "..."
Vừa lúc chủ nhân chiếc di động đi ra, vội nhận lấy điện thoại: "Ngại quá anh Cố, em không biết anh ở bên ngoài!" Nếu không thì sao cậu ta có thể bảo Cố Nghịch nghe điện thoại giúp mình được chứ, cậu ta điên rồi sao?
Cố Nghịch ôm thỏ con đến một phòng nghỉ tư nhân khác.
Thỏ nhỏ ở trong ngực hắn đỏ mặt, nom vô cùng ngoan ngoãn.
Cố Nghịch thật sự không muốn nhốt nó một mình ở chỗ này nên cũng không khóa cửa: "Ngoan ngoãn ở trong phòng, nơi này không có người."
Thỏ con nghiêm túc gật đầu.
Gật đầu còn nhanh hơn bất cứ ai khác nữa chứ. Cố Nghịch không có biện pháp nào với nó cả.
Thỏ con không có chạy loạn thật, nó chỉ lặng lẽ mở cửa ra một khe nhỏ rồi quan sát bên ngoài mà thôi.
Rất nhanh đã bị thu hút bởi một thứ.
Chuyên viên trang điểm đang trang điểm cho người mẫu, dùng cọ quét quét, giống như đang vẽ tranh vậy. Thỏ nhỏ nhìn chằm chằm vào đống chai lọ kia, đột nhiên có một ý tưởng tuyệt vời.
Thừa dịp không có người, thỏ con liền lẻn ra ngoài, nhìn chuẩn chỗ có nhiều chai lọ nhất. Trong không khí có mùi hương thơm ngát, chị gái trang điểm đang thu dọn mấy chai lọ nọ.
Thỏ con chạy tới trước mặt chuyên viên trang điểm.
Hai mắt chuyên viên trang điểm lập tức sáng ngời, ngồi xổm xuống chào hỏi: "Có chuyện gì sao bé con?"
Cục lông bé bỏng ngửa đầu, chỉ vào một cái hộp nhỏ: Có thể cho ta một chút hồng hồng kia không?
"Em muốn cái này ư?" Chuyên viên trang điểm cầm má hồng lên.
Thỏ con gật gật đầu, ngoan ngoãn mà vươn móng thỏ ra: Dặm dặm cho ta một xíu là được.
Chuyên viên trang điểm vừa ôm ngực chụp ảnh cho nó vừa nói: "Động vật nhỏ không được nghịch mấy món này đâu."
Thỏ con đáng thương vô cùng ngửa mặt lên.
Chuyên viên trang điểm bị nó đáng yêu muốn chết, không có nguyên tắc mà nói: "Được rồi, cho em một tí vậy!"
Nói rồi quét quét chút thứ màu hồng kia lên móng thỏ của nó, lại còn bôi thêm cho nó chút gì đó sáng lấp lánh.
Với lại muốn xoa xoa cái này một chút nữa. Thỏ con nghiêm túc chỉ vào bảng màu rực rỡ.
Sao lại dễ thương đến vậy cơ chứ? Chuyên viên trang điểm bị đáng yêu đến run sợ: "Bé muốn màu nào nào?"
Thỏ con tham lam màu nào cũng muốn một tí. Cuối cùng chị gái chuyên viên trang điểm với thẩm mỹ cực cao và nhiều năm kinh nghiệm trong nghề đã chọn cho nó vài màu sắc phù hợp, tô lên móng vuốt của nó.
Thỏ con như đạt được bảo bối, hưng phấn không thôi, cúi chào chị gái nọ một cái rồi nhanh như chớp chạy về phòng nghỉ, đứng ở trước gương ngắm nhìn.
Đêm hôm qua nó đã hiểu ra rồi.
Biết tại sao dùng sắc đẹp quyến rũ lại thất bại không? Chính là vì không đủ đẹp đó!
Toàn thân nó chỉ trắng trắng, trông vô cùng đơn giản! Nhạt nhẽo gần chết!
Nhưng mà không quan trọng nữa rồi, bây giờ nó đã trở nên xinh đẹp!
Thỏ con nghiêm túc lấy móng vuốt xoa xoa mặt, khuôn mặt lập tức trở nên đỏ bừng, nó nhìn thoáng qua thì lập tức ngây dại, suýt nữa đã không nhận ra chính mình.
Thỏ nhỏ như được cổ vũ, tiếp tục trang điểm trước gương, sau một hồi thao tác như mãnh hổ, cuối cùng mặt nó đỏ đỏ xanh xanh, hai mắt sáng bóng lấp lánh, năm ánh mười màu, trông rất chói mắt.
Thỏ con nhìn con thỏ trong gương, cảm thấy mình cực kỳ xinh đẹp.
Cửa bị đẩy ra, là Cố Nghịch đã trở lại.
Thỏ con ngượng ngùng trốn ở sofa, muốn cho hắn một bất ngờ lớn.
Cục lông bé bỏng dính người không lập tức chạy lại đây, Cố Nghịch nhìn xung quanh phòng, không phát hiện ra bóng dáng thỏ con.
Tầm mắt hắn bình tĩnh di chuyển đến mỗi góc trong phòng, hắn cúi đầu tìm kiếm, không thấy bóng dáng đâu, rồi lại nhìn về phía nơi khác.
Cố Nghịch đột nhiên nhíu mày, tầm mắt lại dời trở về, dừng lại ở cục lông lòe loẹt dưới chân.
Cố Nghịch: "..."
Là ta đây mà, sao lại không nhận ra vậy? Thỏ con ngượng ngùng túm túm quần hắn.
Có phải ta đẹp lắm luôn không!?