Chương 11
41.
Lục Vãn bị phán nhiệm vụ thất bại ngã bệnh.
Mà tôi vẫn không ở cạnh cô ta.
[Ký chủ, chúng ta vẫn còn cơ hội! Nếu trước khi linh hồn tiêu tán mà có thể tăng giá trị tình yêu, sẽ được phán là nhiệm vụ thành công. Tôi giúp cô dùng chút điểm còn lại phá hủy nhà họ Thẩm, khiến Thẩm Cẩm Châu trắng hai tay. Để ổng ý thức được ổng không thể mất cô.]
[Tôi muốn Tống Du Thanh chếc! Nếu không có cô ả thì tôi đã không bị hành như này!]
[Không thể, cái chếc của cô sẽ làm ổng đau khổ, lúc này Tống Du Thanh phải sống, cô ả sống thì mọi thứ thành lỗi của ả!]
[Đáng giận! Tao muốn ổng phá sản, bị kẻ thù đánh gãy chân, lưu lạc đầu đường không chếc được! Làm cho hắn hối hận rồi tự tử!]
Hệ thống im lặng, tính toán.
Tôi giả vờ như không biết gì.
Hưng phấn vô cùng.
Xấu xa hết mức.
42.
Có hệ thống làm bậy, tất cả bí mật của nhà họ Thẩm đều lộ ra.
Nhà họ Thẩm như con sư tử lớn, hổ báo xung quanh không muốn thần phục, muốn cắt một miếng thị.
Đối thủ cạnh tranh của tôi muốn chơi chếc tôi nhiều lắm.
Hệ thống chỉ cần cho họ đao thôi.
Tất cả các thông tin dự án đấu giá, thị trường các kiểu….
Tôi ở trên thương trường giết địch, Lục Vãn ở đằng sau gỡ đao của tôi.
Sư tử bị thương.
Chảy máu đầm đìa.
“Anh Cẩm Châu, sao anh lại mệt mỏi như vậy?” Tống Du Thanh ôm eo tôi.
“Không sao, nói em cũng không hiểu.”
“Anh chê em không giúp được anh à?”
“Em còn đang đi học, không cần quản mấy cái này.”
Tôi cau mày, hai tay xoa trán.
Không tự giác nói, “Nếu Vãn Vãn ở thì tốt rồi.”
Tống Du Thanh nhìn tôi khó tin.
Lát sau.
Cô ấy tát tôi, bât khóc.
“Em biết ngay anh không quên được chị ta! Vậy anh đi tìm chị ta đi, cần gì ngày nào cũng tới chỗ em, em đâu có cần mấy thứ này!”
“A Thanh, em biết anh không có ý này.”
Tôi mệt mỏi xoa má.
43.
Nguy cơ của nhà họ Thẩm ngày càng nghiêm trọng.
Sau khi Tống Du Thanh tỉnh lại, cũng nghe không ít chuyện của Lục Vãn.
Cô tưởng tôi thay lòng, quấy rối không ít.
Nhưng không bỏ được, cảm thấy không an toàn nên bám tôi không thôi.
Tôi muốn đi công ty làm việc, cô ấy nghi ngờ tôi đi tìm Lục Vãn.
Tôi chỉ có thể dỗ cô ấy.
Lửa lại thiêu tới công ty.
Cho dù là vậy, mâu thuẫn giữa tôi và Tống Du Thanh không ngừng tăng.
Cô ấy không hiểu áp lực công việc và tình cảnh khốn khó của tôi.
Cô ấy muốn làm công chúa của tôi.
Chỉ cần tôi làm gì không vừa ý, cô ấy sẽ khóc nháo không ngừng.
Tôi sắp điên rồi.
Tôi nhớ đến Lục Vãn.
[Ký chủ, có tác dụng, giá trị tình yêu tăng 20%, hiện tại tình trạng đã đạt 55%.]
[Tốt quá, mau hành ổng, mau đưa tôi đi chếc đi!]
44.
Tôi không còn muốn kiếm tiền.
Cổ đông cũng loạn cào cào.
Tập đoàn họ Thẩm vừa mới vững mạnh đã gặp nguy hiểm.
Hệ thống theo dõi toàn bộ thông tin, cố gắng bỏ đá xuống giếng.
Mà lúc này Lục Vãn kiểm tra ra bệnh ung thư dạ dày.
Lúc tôi không tốt, cô ta cũng khó khăn.
Cô ta dùng rất nhiều điểm để bật mode khóa cảm giác đau.
Con người xinh đẹp quyến rũ cũng trở nên tiều tụy.
[Đáng giận!! Đều cho Thẩm Cẩm Châu hại!! Hệ thống, tại sao không nói cho tao biết, ung thư dạ dày khổ như vậy!]
[Ký chủ, xin nhịn một chút, đây là lần đầu cô làm nhiệm vụ thất bại, cái chếc là trừng phạt phải có. Nhưng tôi sẽ báo thù cho cô.]
Ha.
Báo thù cơ đấy?
Khiến tôi trở thành tên ăn mày chứ gì?
Hay là tìm lưu manh đến đánh gãy chân tôi?
Lục Vãn bị phán nhiệm vụ thất bại ngã bệnh.
Mà tôi vẫn không ở cạnh cô ta.
[Ký chủ, chúng ta vẫn còn cơ hội! Nếu trước khi linh hồn tiêu tán mà có thể tăng giá trị tình yêu, sẽ được phán là nhiệm vụ thành công. Tôi giúp cô dùng chút điểm còn lại phá hủy nhà họ Thẩm, khiến Thẩm Cẩm Châu trắng hai tay. Để ổng ý thức được ổng không thể mất cô.]
[Tôi muốn Tống Du Thanh chếc! Nếu không có cô ả thì tôi đã không bị hành như này!]
[Không thể, cái chếc của cô sẽ làm ổng đau khổ, lúc này Tống Du Thanh phải sống, cô ả sống thì mọi thứ thành lỗi của ả!]
[Đáng giận! Tao muốn ổng phá sản, bị kẻ thù đánh gãy chân, lưu lạc đầu đường không chếc được! Làm cho hắn hối hận rồi tự tử!]
Hệ thống im lặng, tính toán.
Tôi giả vờ như không biết gì.
Hưng phấn vô cùng.
Xấu xa hết mức.
42.
Có hệ thống làm bậy, tất cả bí mật của nhà họ Thẩm đều lộ ra.
Nhà họ Thẩm như con sư tử lớn, hổ báo xung quanh không muốn thần phục, muốn cắt một miếng thị.
Đối thủ cạnh tranh của tôi muốn chơi chếc tôi nhiều lắm.
Hệ thống chỉ cần cho họ đao thôi.
Tất cả các thông tin dự án đấu giá, thị trường các kiểu….
Tôi ở trên thương trường giết địch, Lục Vãn ở đằng sau gỡ đao của tôi.
Sư tử bị thương.
Chảy máu đầm đìa.
“Anh Cẩm Châu, sao anh lại mệt mỏi như vậy?” Tống Du Thanh ôm eo tôi.
“Không sao, nói em cũng không hiểu.”
“Anh chê em không giúp được anh à?”
“Em còn đang đi học, không cần quản mấy cái này.”
Tôi cau mày, hai tay xoa trán.
Không tự giác nói, “Nếu Vãn Vãn ở thì tốt rồi.”
Tống Du Thanh nhìn tôi khó tin.
Lát sau.
Cô ấy tát tôi, bât khóc.
“Em biết ngay anh không quên được chị ta! Vậy anh đi tìm chị ta đi, cần gì ngày nào cũng tới chỗ em, em đâu có cần mấy thứ này!”
“A Thanh, em biết anh không có ý này.”
Tôi mệt mỏi xoa má.
43.
Nguy cơ của nhà họ Thẩm ngày càng nghiêm trọng.
Sau khi Tống Du Thanh tỉnh lại, cũng nghe không ít chuyện của Lục Vãn.
Cô tưởng tôi thay lòng, quấy rối không ít.
Nhưng không bỏ được, cảm thấy không an toàn nên bám tôi không thôi.
Tôi muốn đi công ty làm việc, cô ấy nghi ngờ tôi đi tìm Lục Vãn.
Tôi chỉ có thể dỗ cô ấy.
Lửa lại thiêu tới công ty.
Cho dù là vậy, mâu thuẫn giữa tôi và Tống Du Thanh không ngừng tăng.
Cô ấy không hiểu áp lực công việc và tình cảnh khốn khó của tôi.
Cô ấy muốn làm công chúa của tôi.
Chỉ cần tôi làm gì không vừa ý, cô ấy sẽ khóc nháo không ngừng.
Tôi sắp điên rồi.
Tôi nhớ đến Lục Vãn.
[Ký chủ, có tác dụng, giá trị tình yêu tăng 20%, hiện tại tình trạng đã đạt 55%.]
[Tốt quá, mau hành ổng, mau đưa tôi đi chếc đi!]
44.
Tôi không còn muốn kiếm tiền.
Cổ đông cũng loạn cào cào.
Tập đoàn họ Thẩm vừa mới vững mạnh đã gặp nguy hiểm.
Hệ thống theo dõi toàn bộ thông tin, cố gắng bỏ đá xuống giếng.
Mà lúc này Lục Vãn kiểm tra ra bệnh ung thư dạ dày.
Lúc tôi không tốt, cô ta cũng khó khăn.
Cô ta dùng rất nhiều điểm để bật mode khóa cảm giác đau.
Con người xinh đẹp quyến rũ cũng trở nên tiều tụy.
[Đáng giận!! Đều cho Thẩm Cẩm Châu hại!! Hệ thống, tại sao không nói cho tao biết, ung thư dạ dày khổ như vậy!]
[Ký chủ, xin nhịn một chút, đây là lần đầu cô làm nhiệm vụ thất bại, cái chếc là trừng phạt phải có. Nhưng tôi sẽ báo thù cho cô.]
Ha.
Báo thù cơ đấy?
Khiến tôi trở thành tên ăn mày chứ gì?
Hay là tìm lưu manh đến đánh gãy chân tôi?