Chương 4: Anh Trí
Ngày 28/8/2018, Buổi sáng mát mẻ, cậu chán nản ngắm nhìn đường xá nhộn nhịp những chiếc xe hơi, xe máy.
“Quen với khung cảnh thành phố chưa?”_Tú ngồi đối diện để ý em mình nãy giờ cứ ngó nhìn ra ngoài lặng thinh, cậu bắt chuyện với nó.
“Ừm, quen rồi.”_Cậu khẽ trả lời, ánh mắt ấy vẫn nhìn ra ngoài, cậu trai với vẻ mặt góc cạnh, tóc hai mái và đôi mắt u sầu, phiền muộn, người này là Anh Trí.
“Trí có muốn đi đâu chơi không? Lễ này ta cùng đi chơi đi?”
Tiên ngồi đối diện cũng vui vẻ bắt chuyện. Trí thẳng thừng lắc đầu khiến cô có chút tổn thương, gượng cười ngồi ngay lại, Tú cũng khó xử nhẹ đặt tay lên vai cô an ủi.
“Tú, Tiên, xin lỗi nha tụi tao tới trễ, tại thằng Minh nó cứ lề mề.”
“Không sao, con An và Thư còn chưa tới mà.”_Anh Tú xua tay nói.
“Đấy, đâu trễ đâu thấy không?”_Minh hí hửng quay qua nói.
“Ờ, Tú bạn mày hả?”_Nhật nhìn Trí ngồi thinh lặng nãy giờ cậu có chút tò mò hỏi.
“À, đây Anh Trí, em họ tao, đây là hai đứa bạn tao.”
“Mày tên Trí hả? Tao là Minh.”
Minh thích thú đưa tay ra bắt tay làm quen với Anh Trí. Nhưng người bạn mới này không có hứng thú kết bạn, cậu ta ngồi yên đó liếc nhìn Minh và Nhật rồi lơ họ đi. Bị ăn bơ như vậy, Minh bắt đầu có chút khó chịu cậu gượng cười, lịch sự nhắc nhở.
“Nè, khi người ta đưa tay ra là muốn bắt tay làm quen đó.”
“Phiền phức.”
"Cái gì? Mày nói cái gì hả?"_Minh nóng nảy lên giọng hỏi lại, Nhật bên cạnh ngay lập tức ngăn nó lại.
"Tôi nói là mấy người phiền quá, Tú tôi chán rồi đi về đây."_Trí thẳng thừng đứng dậy bỏ đi. Tú bất lực nhìn em họ mình rời đi cậu khẽ thở dài, Minh cũng khó chịu quay qua Tú mà cằn nhằn.
"Cái tên khốn bất cần đời đó là em mày hả? Má, cái anh mắt nó đúng khinh bỉ tụi tao luôn."
"Mày bình tĩnh lại giùm tao Minh."
Nhật vội bịt miệng Minh lại, cậu biết nó nóng tính nên cũng chẳng trách gì. Nhưng ánh mắt Trí khi nãy, không như Minh nói, cậu cảm nhận có chút gì đó buồn rầu trong đôi mắt ấy.
"Haizz, xin lỗi vì thái độ em họ tao nha, Trí nó thực ra hiền lành lắm, chỉ là mới đây có chút chuyện xảy ra thôi."
Bố mẹ Anh Trí vừa ly dị hồi ba tháng trước, bố cậu ta ngoại tình. Khoảnh ba tháng trước, họ ly hôn, hai mẹ con Trí lên đây ở, nhưng mẹ cậu sau đêm đầu cũng bỏ đi mất mà không để lại một lời nhắn.
Sau khi nghe câu chuyện nặng nề đó, cả hai im lặng nhìn Anh Tú. Đặc biệt là Nhật, trong lòng cậu bây giờ vừa thương xót vừa đồng cảm, câu chuyện của Anh Trí gợi lại cho cậu nhiều kí ức không vui.
...******...
Chiều đến, Anh Trí chán nản đi dạo một vòng, cậu không biết mình nên đi đâu vì cậu vẫn chưa quen được đường phố Sài Gòn. Cậu ngồi nghỉ chân bên một bờ sông, tựa người lên ghế đá ngắm nhìn mặt nước tĩnh lặng. Anh Trí nhắm mắt lại cảm nhận cơn gió chiều mát mẻ.
Đã từng có một ngôi nhà ba người, người bố là trụ cột của gia đình và ông là một người vũ phu và tàn độc. Người vợ thì như một món đồ chơi, như một công cụ để phục vụ người bố. Đó là những gì cậu thấy suốt 17 năm qua.
Cậu thấy một người mẹ luôn chịu trận từ người bố tàn độc ấy nhưng vì trách nhiệm và cả vì sự nhu nhược của mẹ, bà luôn nghe lời bố và chịu trận. Đến tận khi cậu lớn, mỗi đêm cậu vẫn hay trốn trong phòng, nghe tiếng đổ vỡ của chén dĩa và khung cảnh quen thuộc buổi sáng, mẹ cậu cùng rất nhiều vết bầm dập mỉm cười với mình.
Những lúc ấy cậu chỉ muốn mọi chuyện kết thúc, cậu muốn những âm thanh đỗ vỡ, những vết bầm dập của mẹ biến đi. Cuối cùng mong muốn của cậu đã thành sự thật, mẹ cậu phát hiện bố ngoại tình, bà vượt quá giời hạn mà ly dị.
Tờ đơn ly dị như một chìa khóa giải thoát cho bà và cậu. Thế nhưng cậu chưa từng nghĩ điều đó cũng dẫn đến việc cậu sẽ mất đi tất cả, cậu mất đi cả mẹ mình. Bà giao cậu lại cho dì và rời đi mất.
Anh Trí mở mắt, nhớ lại chuyện cũ khiến cậu vô thức rưng rưng ở khóe mắt. Cậu cố gắng lau đi những giọt nước mắt vô nghĩa này, lau đi sự yếu đuối của mình.
Bất ngờ, một chiếc khăn tay xuất hiện trước mắt mình, cậu ngước lên nhìn. Một chàng trai thư sinh, ánh mắt dịu dàng nhìn cậu. Là Minh Nam, cậu biết anh ta, anh ta là bạn của chị họ cậu.
“Anh Trí, em họ của Minh Khanh đúng không? Cậu có sao không?”_Nam lo lắng hỏi thăm cậu.
Anh ta nhớ cậu? Cả hai đã từng gặp nhau một lần là tầm hai tháng trước. Cậu mới lên Sài Gòn khoảng một tháng, chị họ cậu, chị ấy đã dẫn cậu đi chơi cũng như gặp gỡ bạn bè chị ấy coi như làm quen với đất Sài Gòn.
Đó là lần đầu cậu gặp Minh Nam, một người con trai với gương mặt thư sinh cùng cặp kính tròn, tóc hai mái để dài trông lãng tử. Gương mặt anh và sơ mi trắng cùng cặp kính khiến anh như một chàng thơ vậy. Chàng thơ này dường như khiến cậu để mắt tới, ngay lần đầu cậu gặp anh, anh cho cậu một cảm giác rất thân quen.
“Quen với khung cảnh thành phố chưa?”_Tú ngồi đối diện để ý em mình nãy giờ cứ ngó nhìn ra ngoài lặng thinh, cậu bắt chuyện với nó.
“Ừm, quen rồi.”_Cậu khẽ trả lời, ánh mắt ấy vẫn nhìn ra ngoài, cậu trai với vẻ mặt góc cạnh, tóc hai mái và đôi mắt u sầu, phiền muộn, người này là Anh Trí.
“Trí có muốn đi đâu chơi không? Lễ này ta cùng đi chơi đi?”
Tiên ngồi đối diện cũng vui vẻ bắt chuyện. Trí thẳng thừng lắc đầu khiến cô có chút tổn thương, gượng cười ngồi ngay lại, Tú cũng khó xử nhẹ đặt tay lên vai cô an ủi.
“Tú, Tiên, xin lỗi nha tụi tao tới trễ, tại thằng Minh nó cứ lề mề.”
“Không sao, con An và Thư còn chưa tới mà.”_Anh Tú xua tay nói.
“Đấy, đâu trễ đâu thấy không?”_Minh hí hửng quay qua nói.
“Ờ, Tú bạn mày hả?”_Nhật nhìn Trí ngồi thinh lặng nãy giờ cậu có chút tò mò hỏi.
“À, đây Anh Trí, em họ tao, đây là hai đứa bạn tao.”
“Mày tên Trí hả? Tao là Minh.”
Minh thích thú đưa tay ra bắt tay làm quen với Anh Trí. Nhưng người bạn mới này không có hứng thú kết bạn, cậu ta ngồi yên đó liếc nhìn Minh và Nhật rồi lơ họ đi. Bị ăn bơ như vậy, Minh bắt đầu có chút khó chịu cậu gượng cười, lịch sự nhắc nhở.
“Nè, khi người ta đưa tay ra là muốn bắt tay làm quen đó.”
“Phiền phức.”
"Cái gì? Mày nói cái gì hả?"_Minh nóng nảy lên giọng hỏi lại, Nhật bên cạnh ngay lập tức ngăn nó lại.
"Tôi nói là mấy người phiền quá, Tú tôi chán rồi đi về đây."_Trí thẳng thừng đứng dậy bỏ đi. Tú bất lực nhìn em họ mình rời đi cậu khẽ thở dài, Minh cũng khó chịu quay qua Tú mà cằn nhằn.
"Cái tên khốn bất cần đời đó là em mày hả? Má, cái anh mắt nó đúng khinh bỉ tụi tao luôn."
"Mày bình tĩnh lại giùm tao Minh."
Nhật vội bịt miệng Minh lại, cậu biết nó nóng tính nên cũng chẳng trách gì. Nhưng ánh mắt Trí khi nãy, không như Minh nói, cậu cảm nhận có chút gì đó buồn rầu trong đôi mắt ấy.
"Haizz, xin lỗi vì thái độ em họ tao nha, Trí nó thực ra hiền lành lắm, chỉ là mới đây có chút chuyện xảy ra thôi."
Bố mẹ Anh Trí vừa ly dị hồi ba tháng trước, bố cậu ta ngoại tình. Khoảnh ba tháng trước, họ ly hôn, hai mẹ con Trí lên đây ở, nhưng mẹ cậu sau đêm đầu cũng bỏ đi mất mà không để lại một lời nhắn.
Sau khi nghe câu chuyện nặng nề đó, cả hai im lặng nhìn Anh Tú. Đặc biệt là Nhật, trong lòng cậu bây giờ vừa thương xót vừa đồng cảm, câu chuyện của Anh Trí gợi lại cho cậu nhiều kí ức không vui.
...******...
Chiều đến, Anh Trí chán nản đi dạo một vòng, cậu không biết mình nên đi đâu vì cậu vẫn chưa quen được đường phố Sài Gòn. Cậu ngồi nghỉ chân bên một bờ sông, tựa người lên ghế đá ngắm nhìn mặt nước tĩnh lặng. Anh Trí nhắm mắt lại cảm nhận cơn gió chiều mát mẻ.
Đã từng có một ngôi nhà ba người, người bố là trụ cột của gia đình và ông là một người vũ phu và tàn độc. Người vợ thì như một món đồ chơi, như một công cụ để phục vụ người bố. Đó là những gì cậu thấy suốt 17 năm qua.
Cậu thấy một người mẹ luôn chịu trận từ người bố tàn độc ấy nhưng vì trách nhiệm và cả vì sự nhu nhược của mẹ, bà luôn nghe lời bố và chịu trận. Đến tận khi cậu lớn, mỗi đêm cậu vẫn hay trốn trong phòng, nghe tiếng đổ vỡ của chén dĩa và khung cảnh quen thuộc buổi sáng, mẹ cậu cùng rất nhiều vết bầm dập mỉm cười với mình.
Những lúc ấy cậu chỉ muốn mọi chuyện kết thúc, cậu muốn những âm thanh đỗ vỡ, những vết bầm dập của mẹ biến đi. Cuối cùng mong muốn của cậu đã thành sự thật, mẹ cậu phát hiện bố ngoại tình, bà vượt quá giời hạn mà ly dị.
Tờ đơn ly dị như một chìa khóa giải thoát cho bà và cậu. Thế nhưng cậu chưa từng nghĩ điều đó cũng dẫn đến việc cậu sẽ mất đi tất cả, cậu mất đi cả mẹ mình. Bà giao cậu lại cho dì và rời đi mất.
Anh Trí mở mắt, nhớ lại chuyện cũ khiến cậu vô thức rưng rưng ở khóe mắt. Cậu cố gắng lau đi những giọt nước mắt vô nghĩa này, lau đi sự yếu đuối của mình.
Bất ngờ, một chiếc khăn tay xuất hiện trước mắt mình, cậu ngước lên nhìn. Một chàng trai thư sinh, ánh mắt dịu dàng nhìn cậu. Là Minh Nam, cậu biết anh ta, anh ta là bạn của chị họ cậu.
“Anh Trí, em họ của Minh Khanh đúng không? Cậu có sao không?”_Nam lo lắng hỏi thăm cậu.
Anh ta nhớ cậu? Cả hai đã từng gặp nhau một lần là tầm hai tháng trước. Cậu mới lên Sài Gòn khoảng một tháng, chị họ cậu, chị ấy đã dẫn cậu đi chơi cũng như gặp gỡ bạn bè chị ấy coi như làm quen với đất Sài Gòn.
Đó là lần đầu cậu gặp Minh Nam, một người con trai với gương mặt thư sinh cùng cặp kính tròn, tóc hai mái để dài trông lãng tử. Gương mặt anh và sơ mi trắng cùng cặp kính khiến anh như một chàng thơ vậy. Chàng thơ này dường như khiến cậu để mắt tới, ngay lần đầu cậu gặp anh, anh cho cậu một cảm giác rất thân quen.