Chương 1: Hành trình xuống nhân gian bắt đầu
Một buổi sáng đầy nắng với hơn 35 độ của ngày 8 tháng 4 năm 20XY, vào lúc 10 giờ 30 phút của thành phố A, thuộc đất nước B. Tại một ngôi trường cấp 3 nọ, tên được đặt khá đặc biệt - Dưa Hấu. Ở lớp học 12A1, thầy chủ nhiệm tầm 28 tuổi đang ngồi ở bàn giáo viên lộ vẻ bất mãn với những học trò thân yêu của mình vì điểm thấp. Mặc dù là giáo viên hợp đồng nhưng anh ấy đã phải gánh trọng trách kéo lớp này đi lên.
- Môn Toán, là một môn cực kì dễ, vì sao? Áp dụng công thức là ra, đơn giản. Thế mà các em lại đạt những con số rất “dễ thương”, “dịu dàng” thế này nhỉ? Đặc biệt là em Nguyệt Chi. Có biết đây lần thứ “en nờ” em đạt điểm 0 rồi không hả? Cứ như thế này thì làm sao em tốt nghiệp được?
Ở cuối dãy góc bên phải, có một nữ sinh đang lấy tay chống cắm, khuôn mặt lộ vẻ bình thản khi nghe những lời than vãn của thầy giáo, tại vì đây không phải lần đầu tiên. Cô đâu có muốn như thế? Cô buồn lắm chứ, đồng thời cũng nghe theo lời thầy nói, tuy vậy, kết quả là tờ giấy trắng không một vết mực. Sau khi nghe “bài ca con cá” của thầy thì tan học. Cả lớp đứng dậy và ùa nhau ra khỏi cửa như đàn ong vỡ tổ.
Nguyệt Chi trước đứng cổng trường để chờ người bạn thân tên Giang Quỳnh của mình. Trong lúc chờ đợi, cô nhíu mày và khoanh tay suy nghĩ câu nói của thầy lúc nãy ở lớp: “Cứ như thế này thì làm sao em tốt nghiệp được?”, cô mới thầm nghĩ: “Hừ, thầy cứ chờ đó, em sẽ cho thầy mắt chữ O miệng chữ A luôn.”.
Bỗng có một bàn tay đặt lên vai cô khiến cô phải giật mình quay lại. Thì ra là đứa bạn tốt của mình, Giang Quỳnh cười tít mắt nhìn cô mà hỏi:
- Chờ lâu không?
Cô lắc đầu đáp:
- Không.
Giang Quỳnh nói:
- Vậy về thôi.
...
Trên cao cao kia, có một nơi rất hoành tráng, lộng lẫy, xa hoa mang tên nhà vườn Dung Mộng. Đây là nơi thường xuyên gặp mặt của bốn ông bạn già là Diêm Vương, Ngọc Hoàng Đại Đế, Long Vương, Hỏa Vương.
Cả bốn ông đang định thưởng thức trái bắp mới nướng thì có một binh lính của Thiên Bình chạy vào một cách gấp gáp, cúi lạy, nói với giọng đầy sự nghiêm túc:
- Bẩm, tại lúc di chuyển Hoa Ngũ Sắc vào nhà vườn Xuân Thu để cất giữ, chúng tôi có gặp sự cố nhẹ nên nó đã rơi xuống nhân gian mất rồi ạ. Xin lỗi vì đã không hoàn thành nhiệm vụ được giao.
Nghe xong câu nói của người này thì cả bốn ông vô cùng tức giận, Hỏa Vương nóng nảy lấy tay đập bàn, quát lớn:
- Làm việc thất trách.
Diêm Vương nhíu mày nói:
- Vậy đã sai người tìm chưa?
Binh lính đó đáp lại:
- Dạ, đã sai người xuống nhân gian tìm kiếm.
Long Vương nghiêm giọng, nói:
- Nhân gian rộng lớn như thế, tìm không dễ. Lỡ mà Tứ Quỷ bên Quỷ Cung biết được, e là có chuyện.
Binh lính đó đáp:
- Dạ bẩm, đã xác nhận được vị trí là ở thành phố A, đất nước B của nhân gian ạ.
Ngọc Hoàng nãy suy nghĩ một hồi rồi cất tiếng:
- Không trách các ngươi được, giờ còn công việc xây dựng và sửa chữa nhà vườn đó nữa nên không cần tìm đâu. Giờ ta nhờ người gọi các thái tử lại đây.
- Dạ.
Một lát sau có bốn thanh niên ăn mặc đầy khí chất nhưng cái tướng đi vô cùng loi nhoi, giống như con giòi, các ông già thấy vậy mà ôm mặt, ôm đầu bất lực, muốn lấy cục đá ném vào mặt bốn người kia. Chuyện đã gấp mà còn gặp cảnh tượng này, ai mà chịu nổi. Bốn anh bước vào trong và nhanh chóng đứng thành một hàng ngang đối diện bốn ông, cúi lạy chào hỏi, Diêm Vương chỉ liếc nhẹ qua rồi nói thẳng vào trọng tâm:
- Hoa Ngũ Sắc bị rơi xuống nhân gian, nhờ mấy đứa xuống tìm giúp.
Con trai ông ấy là Tiểu Diêm Vương đời thứ 1000 nghe thấy liền đứng thẳng người dậy, đáp một câu:
- Thôi, con không tìm đâu, lười lắm, đang chơi vui. Với cả chúng ta đâu có thiếu người để tìm.
Vâng, Diêm Vương ông ấy đã lấy trái bắp đang ăn dở trên tay mà chọi thẳng mặt của con trai mình khiến anh ấy ôm mặt đau đớn, ba người bạn còn lại của anh thấy thế cũng không dám lên tiếng. Diêm Vương bảo:
- Này thì lười. Tướng đi lúc nãy của mấy đứa là ta đây chưa xử nữa đó, không giống thái tử gì cả.
Long Vương lạnh lùng nói:
- Nói nhiều làm gì. Ném tụi nhỏ xuống liền.
Hỏa Vương vỗ tay đồng tình, bảo:
- Chốt kèo.
Ngọc Hoàng mỉm cười phất tay một cái, nói:
- Đi tìm vui vẻ nhé các con. Đừng lười nữa.
...
Quay lại nhân gian, Nguyệt Chi đang vui vẻ vừa ăn dưa hấu vừa xem tivi thì bỗng nhiên nghe bên ngoài làm cô giật mình một phát làm cô cắn trúng lưỡi. Cô nhăn mặt tỏ vẻ đau đớn rồi thầm nghĩ: “Ôi lưỡi của mình!”, nhưng bỏ qua chuyện chiếc lưỡi thì cô đứng dậy, mở cửa ra để ngó xem có chuyện gì xảy ra ở bên ngoài. Cô phát hiện ra có bốn chàng trai đang nằm úp mặt vào sân nhà cô, cô vội vàng mở toang cửa mà chạy ra, đỡ họ dậy và hỏi han.
- Các anh có sao không ạ?
- Môn Toán, là một môn cực kì dễ, vì sao? Áp dụng công thức là ra, đơn giản. Thế mà các em lại đạt những con số rất “dễ thương”, “dịu dàng” thế này nhỉ? Đặc biệt là em Nguyệt Chi. Có biết đây lần thứ “en nờ” em đạt điểm 0 rồi không hả? Cứ như thế này thì làm sao em tốt nghiệp được?
Ở cuối dãy góc bên phải, có một nữ sinh đang lấy tay chống cắm, khuôn mặt lộ vẻ bình thản khi nghe những lời than vãn của thầy giáo, tại vì đây không phải lần đầu tiên. Cô đâu có muốn như thế? Cô buồn lắm chứ, đồng thời cũng nghe theo lời thầy nói, tuy vậy, kết quả là tờ giấy trắng không một vết mực. Sau khi nghe “bài ca con cá” của thầy thì tan học. Cả lớp đứng dậy và ùa nhau ra khỏi cửa như đàn ong vỡ tổ.
Nguyệt Chi trước đứng cổng trường để chờ người bạn thân tên Giang Quỳnh của mình. Trong lúc chờ đợi, cô nhíu mày và khoanh tay suy nghĩ câu nói của thầy lúc nãy ở lớp: “Cứ như thế này thì làm sao em tốt nghiệp được?”, cô mới thầm nghĩ: “Hừ, thầy cứ chờ đó, em sẽ cho thầy mắt chữ O miệng chữ A luôn.”.
Bỗng có một bàn tay đặt lên vai cô khiến cô phải giật mình quay lại. Thì ra là đứa bạn tốt của mình, Giang Quỳnh cười tít mắt nhìn cô mà hỏi:
- Chờ lâu không?
Cô lắc đầu đáp:
- Không.
Giang Quỳnh nói:
- Vậy về thôi.
...
Trên cao cao kia, có một nơi rất hoành tráng, lộng lẫy, xa hoa mang tên nhà vườn Dung Mộng. Đây là nơi thường xuyên gặp mặt của bốn ông bạn già là Diêm Vương, Ngọc Hoàng Đại Đế, Long Vương, Hỏa Vương.
Cả bốn ông đang định thưởng thức trái bắp mới nướng thì có một binh lính của Thiên Bình chạy vào một cách gấp gáp, cúi lạy, nói với giọng đầy sự nghiêm túc:
- Bẩm, tại lúc di chuyển Hoa Ngũ Sắc vào nhà vườn Xuân Thu để cất giữ, chúng tôi có gặp sự cố nhẹ nên nó đã rơi xuống nhân gian mất rồi ạ. Xin lỗi vì đã không hoàn thành nhiệm vụ được giao.
Nghe xong câu nói của người này thì cả bốn ông vô cùng tức giận, Hỏa Vương nóng nảy lấy tay đập bàn, quát lớn:
- Làm việc thất trách.
Diêm Vương nhíu mày nói:
- Vậy đã sai người tìm chưa?
Binh lính đó đáp lại:
- Dạ, đã sai người xuống nhân gian tìm kiếm.
Long Vương nghiêm giọng, nói:
- Nhân gian rộng lớn như thế, tìm không dễ. Lỡ mà Tứ Quỷ bên Quỷ Cung biết được, e là có chuyện.
Binh lính đó đáp:
- Dạ bẩm, đã xác nhận được vị trí là ở thành phố A, đất nước B của nhân gian ạ.
Ngọc Hoàng nãy suy nghĩ một hồi rồi cất tiếng:
- Không trách các ngươi được, giờ còn công việc xây dựng và sửa chữa nhà vườn đó nữa nên không cần tìm đâu. Giờ ta nhờ người gọi các thái tử lại đây.
- Dạ.
Một lát sau có bốn thanh niên ăn mặc đầy khí chất nhưng cái tướng đi vô cùng loi nhoi, giống như con giòi, các ông già thấy vậy mà ôm mặt, ôm đầu bất lực, muốn lấy cục đá ném vào mặt bốn người kia. Chuyện đã gấp mà còn gặp cảnh tượng này, ai mà chịu nổi. Bốn anh bước vào trong và nhanh chóng đứng thành một hàng ngang đối diện bốn ông, cúi lạy chào hỏi, Diêm Vương chỉ liếc nhẹ qua rồi nói thẳng vào trọng tâm:
- Hoa Ngũ Sắc bị rơi xuống nhân gian, nhờ mấy đứa xuống tìm giúp.
Con trai ông ấy là Tiểu Diêm Vương đời thứ 1000 nghe thấy liền đứng thẳng người dậy, đáp một câu:
- Thôi, con không tìm đâu, lười lắm, đang chơi vui. Với cả chúng ta đâu có thiếu người để tìm.
Vâng, Diêm Vương ông ấy đã lấy trái bắp đang ăn dở trên tay mà chọi thẳng mặt của con trai mình khiến anh ấy ôm mặt đau đớn, ba người bạn còn lại của anh thấy thế cũng không dám lên tiếng. Diêm Vương bảo:
- Này thì lười. Tướng đi lúc nãy của mấy đứa là ta đây chưa xử nữa đó, không giống thái tử gì cả.
Long Vương lạnh lùng nói:
- Nói nhiều làm gì. Ném tụi nhỏ xuống liền.
Hỏa Vương vỗ tay đồng tình, bảo:
- Chốt kèo.
Ngọc Hoàng mỉm cười phất tay một cái, nói:
- Đi tìm vui vẻ nhé các con. Đừng lười nữa.
...
Quay lại nhân gian, Nguyệt Chi đang vui vẻ vừa ăn dưa hấu vừa xem tivi thì bỗng nhiên nghe bên ngoài làm cô giật mình một phát làm cô cắn trúng lưỡi. Cô nhăn mặt tỏ vẻ đau đớn rồi thầm nghĩ: “Ôi lưỡi của mình!”, nhưng bỏ qua chuyện chiếc lưỡi thì cô đứng dậy, mở cửa ra để ngó xem có chuyện gì xảy ra ở bên ngoài. Cô phát hiện ra có bốn chàng trai đang nằm úp mặt vào sân nhà cô, cô vội vàng mở toang cửa mà chạy ra, đỡ họ dậy và hỏi han.
- Các anh có sao không ạ?