Chương 13: Gặp được những người muốn gặp
Giang Quỳnh mới ngỡ ngàng rồi gật đầu đáp lại:
- Thầy Kiến Minh mà… không ngờ luôn đó.
Nguyệt Chi mới kéo cô bạn đi tới chỗ thầy giáo đang ngồi nghỉ. Khi thấy hai cô, thầy ấy ngạc nhiên lắm. Cả hai cô ngồi xuống bên cạnh thầy rồi hỏi han thử xem cuộc sống hiện tại như nào, đồng thời hỏi thêm có suy đoán là ai hại thầy không.
Nguyệt Chi mới nói:
- Nữ sinh đó tên gì?
Kiến Minh đáp:
- Thầy còn không biết mặt nữa, huống chi là cái tên, nhưng nghe thuộc lớp 11B3.
Giang Quỳnh thắc mắc hỏi:
- Chuyện xảy ra mấy tháng thôi đúng không thầy?
Kiến Minh gật đầu, lấy tay che mặt mà cúi xuống, bộc lộ sự suy sụp. Hai cô cũng thở dài, an ủi thầy giáo của mình. Sau đó, Nguyệt Chi sực nhớ ra và hỏi:
- Không phải thầy được nhận làm bảo vệ của công ty MICO rồi sao?
Kiến Minh kinh ngạc rồi bảo:
- Sao em biết hay quá vậy?
Cô hài hước trả lời:
- Ngày mai thầy sẽ biết thôi và thầy sẽ nhận ra một chân lý mới đó là “Học sinh luôn điểm 0 ở môn Toán như em vẫn được việc nè”.
Thầy ấy nghe vậy liền phì cười, nói:
- Vậy à? Thầy sẽ chờ vào ngày mai vậy. À, hai đứa mua ủng hộ thầy chút bánh nhé.
Giang Quỳnh vỗ tay, thích thú bảo:
- Dạ.
...
Chơi đã đời con cóc đến chạng vạng tối thì cả hai cô đi về. Trên đường lấy xe, Giang Quỳnh nhìn Nguyệt Chi mà buông lời trêu chọc:
- Này, mày có ý gì với thầy Minh không thế?
Cô nhíu mày mà nhìn qua, phản bác lại:
- Đâu có.
Giang Quỳnh bĩu môi, nói:
- Không có mà cứ suốt ngày hỏi tao về thầy ấy. Chắc từ ngày ra trường cấp ba tới giờ luôn đó chứ.
“...”, Nguyệt Chi nín lặng luôn, không biết đáp lại kiểu gì nữa. Giang Quỳnh cười phá lên như được mùa, trêu chọc bạn mình vui quá mà. Hai người tạm biệt hẹn ngày rảnh sẽ đi chơi tiếp.
Khi Nguyệt Chi bước vào nhà thấy một cô gái tầm 24 tuổi xinh đẹp tuyệt trần, dáng người nhìn thon thả đang lụi cụi ở trong bếp với người anh thuộc hệ lạnh mà cũng không lạnh của mình.
Cô thầm nghĩ: “Ui chao! Anh Hải Long dẫn người yêu về chơi rồi à? Cuối cùng cũng được gặp.”.
Cô lon ton chạy thẳng vào phòng bếp hù cả hai người đó khi họ giật mình quay lại, cô thì cười tủm tỉm, hai người họ thì ôm ngực xoa nhẹ. Hải Long mới tới gần em gái “báo”, búng ngay giữa trán của Nguyệt Chi.
- Mau lên cất đồ rồi xuống dọn phụ anh.
Cô mặc dù phải ôm trán vì đau nhưng vẫn cười tít mắt rồi cô bước chân sáo lên phòng thay quần áo và ít phút sau thì xuống phụ. Tầm 15 phút tiếp theo, ba người ngồi vào bàn ăn, thấy thiếu thiếu nên cô đã hỏi Hải Long.
- Ủa anh? Ba người kia đâu rồi ạ?
Hải Long trả lời:
- Chưa về. Anh mới về cách hai tiếng trước, thấy em cũng ra ngoài nốt.
Nguyệt Chi vỗ tay rồi nhìn qua cô gái bên cạnh anh trai mà hỏi:
- Chị, chị tên gì vậy ạ? Sao quen được anh Long hay quá thế ạ?
Cô gái đối diện mỉm cười, vừa gắp thức ăn vừa nói:
- Chị tên Lý Gia Quyên. Còn việc quen anh Long thì chút chị kể cho nghe, hài lắm.
Nguyệt Chi vô cùng thích thú, gặp một miếng rau xào lên rồi ăn thử, khen nhiệt tình vì nó ngon. Cả hai người đối diện lắc đầu bất lực. Sau khi ăn xong thì chuẩn bị đi rửa chén, Hải Long mới nhìn Gia Quyên mà nói:
- Em chơi với em gái anh đi, anh rửa cho.
Cô ấy ngại ngùng đáp lại:
- Nhưng mà…
Hắn mới ngắt lời cô ấy:
- Ba người ăn thôi mà, mấy cái này rửa một chút là xong ngay.
- Vâng.
Gia Quyên ra khỏi nhà bếp đến tới phòng khách ngồi với Nguyệt Chi, Hai cô gái nói chuyện và ăn trái cây cực vui vẻ. Cho đến tối hẳn đi, Hải Long chuẩn bị chở Gia Quyên về nhà thì bị cô em gái “báo” này cản lại.
- Cho chị ấy chơi với em một lúc nữa đi.
Hải Long định mở lời thì Gia Quyên xen vào, vui vẻ đáp lại:
- Tối nay chị có việc mất rồi. Chị hứa, lần sau sẽ tới chơi với em, đền bù một phần quà.
Nguyệt Chi lộ vẻ khoái chí, bảo:
- Chị hứa nhé.
- Ừ, tạm biệt nhé. Ở nhà một mình nhớ cẩn thận.
- Vâng.
...
Tại nhà vườn Dung Mộng.
Diêm Vương đang chơi cờ vây với Ngọc Hoàng, vừa chơi vừa thở dài. Ngọc Hoàng thấy thế liền nhăn mày khó hiểu, lập tức hỏi han:
- Sao thế?
Diêm Vương mới dừng chơi lại mà đáp:
- Mấy đứa ở trần gian bốn năm, vậy mà… tìm không ra được bông hoa ấy.
Ngọc Hoàng chẹp miệng, nói:
- Tôi mắng thì tôi mắng vậy thôi. Tính ra bốn năm ở trần gian bằng bốn ngày ở đây thôi. Thôi, cứ từ từ, tụi nhỏ thông minh như vậy sẽ tìm được thôi. Lỡ như tụi nhỏ vừa tìm ra được bông hoa vừa tìm được định mệnh đời mình thì sao?
Diêm Vương nghe vậy mà gật gù, mím môi bảo:
- Cũng đúng, tôi lo xa rồi. Thôi, chơi tiếp. Nãy giờ ông thua tôi hơi nhiều rồi đấy.
- Ầy ầy, tôi đâu có muốn, tại ông chơi giỏi quá đó chứ.
________
Bonus thêm đoạn vô tri giữa tác giả và các nhân vật:
Minh Ngọc: Thật là cảm giác...
Lạc Kiên: Cảm giác gì?
Minh Ngọc: Hề hề, không có gì.
Hải Long: Bà già này bị khùng rồi.
Minh Ngọc: Người ta mới 21 tuổi thôi.
Thế Vũ: Tự nhiên nói "Thật là cảm giác", hỏi thì bảo không có gì. Chán.
Bạch Quân: Thế định bao giờ cho chúng tôi tìm ra Hoa Ngũ Sắc vậy bà già?
Minh Ngọc: Không thấy Thổ Địa nói à? Ông Lạc Kiên tìm được người yêu là thấy ngay.
Lạc Kiên: Dẹp đi.
Minh Ngọc: Ơ kìa...
- Thầy Kiến Minh mà… không ngờ luôn đó.
Nguyệt Chi mới kéo cô bạn đi tới chỗ thầy giáo đang ngồi nghỉ. Khi thấy hai cô, thầy ấy ngạc nhiên lắm. Cả hai cô ngồi xuống bên cạnh thầy rồi hỏi han thử xem cuộc sống hiện tại như nào, đồng thời hỏi thêm có suy đoán là ai hại thầy không.
Nguyệt Chi mới nói:
- Nữ sinh đó tên gì?
Kiến Minh đáp:
- Thầy còn không biết mặt nữa, huống chi là cái tên, nhưng nghe thuộc lớp 11B3.
Giang Quỳnh thắc mắc hỏi:
- Chuyện xảy ra mấy tháng thôi đúng không thầy?
Kiến Minh gật đầu, lấy tay che mặt mà cúi xuống, bộc lộ sự suy sụp. Hai cô cũng thở dài, an ủi thầy giáo của mình. Sau đó, Nguyệt Chi sực nhớ ra và hỏi:
- Không phải thầy được nhận làm bảo vệ của công ty MICO rồi sao?
Kiến Minh kinh ngạc rồi bảo:
- Sao em biết hay quá vậy?
Cô hài hước trả lời:
- Ngày mai thầy sẽ biết thôi và thầy sẽ nhận ra một chân lý mới đó là “Học sinh luôn điểm 0 ở môn Toán như em vẫn được việc nè”.
Thầy ấy nghe vậy liền phì cười, nói:
- Vậy à? Thầy sẽ chờ vào ngày mai vậy. À, hai đứa mua ủng hộ thầy chút bánh nhé.
Giang Quỳnh vỗ tay, thích thú bảo:
- Dạ.
...
Chơi đã đời con cóc đến chạng vạng tối thì cả hai cô đi về. Trên đường lấy xe, Giang Quỳnh nhìn Nguyệt Chi mà buông lời trêu chọc:
- Này, mày có ý gì với thầy Minh không thế?
Cô nhíu mày mà nhìn qua, phản bác lại:
- Đâu có.
Giang Quỳnh bĩu môi, nói:
- Không có mà cứ suốt ngày hỏi tao về thầy ấy. Chắc từ ngày ra trường cấp ba tới giờ luôn đó chứ.
“...”, Nguyệt Chi nín lặng luôn, không biết đáp lại kiểu gì nữa. Giang Quỳnh cười phá lên như được mùa, trêu chọc bạn mình vui quá mà. Hai người tạm biệt hẹn ngày rảnh sẽ đi chơi tiếp.
Khi Nguyệt Chi bước vào nhà thấy một cô gái tầm 24 tuổi xinh đẹp tuyệt trần, dáng người nhìn thon thả đang lụi cụi ở trong bếp với người anh thuộc hệ lạnh mà cũng không lạnh của mình.
Cô thầm nghĩ: “Ui chao! Anh Hải Long dẫn người yêu về chơi rồi à? Cuối cùng cũng được gặp.”.
Cô lon ton chạy thẳng vào phòng bếp hù cả hai người đó khi họ giật mình quay lại, cô thì cười tủm tỉm, hai người họ thì ôm ngực xoa nhẹ. Hải Long mới tới gần em gái “báo”, búng ngay giữa trán của Nguyệt Chi.
- Mau lên cất đồ rồi xuống dọn phụ anh.
Cô mặc dù phải ôm trán vì đau nhưng vẫn cười tít mắt rồi cô bước chân sáo lên phòng thay quần áo và ít phút sau thì xuống phụ. Tầm 15 phút tiếp theo, ba người ngồi vào bàn ăn, thấy thiếu thiếu nên cô đã hỏi Hải Long.
- Ủa anh? Ba người kia đâu rồi ạ?
Hải Long trả lời:
- Chưa về. Anh mới về cách hai tiếng trước, thấy em cũng ra ngoài nốt.
Nguyệt Chi vỗ tay rồi nhìn qua cô gái bên cạnh anh trai mà hỏi:
- Chị, chị tên gì vậy ạ? Sao quen được anh Long hay quá thế ạ?
Cô gái đối diện mỉm cười, vừa gắp thức ăn vừa nói:
- Chị tên Lý Gia Quyên. Còn việc quen anh Long thì chút chị kể cho nghe, hài lắm.
Nguyệt Chi vô cùng thích thú, gặp một miếng rau xào lên rồi ăn thử, khen nhiệt tình vì nó ngon. Cả hai người đối diện lắc đầu bất lực. Sau khi ăn xong thì chuẩn bị đi rửa chén, Hải Long mới nhìn Gia Quyên mà nói:
- Em chơi với em gái anh đi, anh rửa cho.
Cô ấy ngại ngùng đáp lại:
- Nhưng mà…
Hắn mới ngắt lời cô ấy:
- Ba người ăn thôi mà, mấy cái này rửa một chút là xong ngay.
- Vâng.
Gia Quyên ra khỏi nhà bếp đến tới phòng khách ngồi với Nguyệt Chi, Hai cô gái nói chuyện và ăn trái cây cực vui vẻ. Cho đến tối hẳn đi, Hải Long chuẩn bị chở Gia Quyên về nhà thì bị cô em gái “báo” này cản lại.
- Cho chị ấy chơi với em một lúc nữa đi.
Hải Long định mở lời thì Gia Quyên xen vào, vui vẻ đáp lại:
- Tối nay chị có việc mất rồi. Chị hứa, lần sau sẽ tới chơi với em, đền bù một phần quà.
Nguyệt Chi lộ vẻ khoái chí, bảo:
- Chị hứa nhé.
- Ừ, tạm biệt nhé. Ở nhà một mình nhớ cẩn thận.
- Vâng.
...
Tại nhà vườn Dung Mộng.
Diêm Vương đang chơi cờ vây với Ngọc Hoàng, vừa chơi vừa thở dài. Ngọc Hoàng thấy thế liền nhăn mày khó hiểu, lập tức hỏi han:
- Sao thế?
Diêm Vương mới dừng chơi lại mà đáp:
- Mấy đứa ở trần gian bốn năm, vậy mà… tìm không ra được bông hoa ấy.
Ngọc Hoàng chẹp miệng, nói:
- Tôi mắng thì tôi mắng vậy thôi. Tính ra bốn năm ở trần gian bằng bốn ngày ở đây thôi. Thôi, cứ từ từ, tụi nhỏ thông minh như vậy sẽ tìm được thôi. Lỡ như tụi nhỏ vừa tìm ra được bông hoa vừa tìm được định mệnh đời mình thì sao?
Diêm Vương nghe vậy mà gật gù, mím môi bảo:
- Cũng đúng, tôi lo xa rồi. Thôi, chơi tiếp. Nãy giờ ông thua tôi hơi nhiều rồi đấy.
- Ầy ầy, tôi đâu có muốn, tại ông chơi giỏi quá đó chứ.
________
Bonus thêm đoạn vô tri giữa tác giả và các nhân vật:
Minh Ngọc: Thật là cảm giác...
Lạc Kiên: Cảm giác gì?
Minh Ngọc: Hề hề, không có gì.
Hải Long: Bà già này bị khùng rồi.
Minh Ngọc: Người ta mới 21 tuổi thôi.
Thế Vũ: Tự nhiên nói "Thật là cảm giác", hỏi thì bảo không có gì. Chán.
Bạch Quân: Thế định bao giờ cho chúng tôi tìm ra Hoa Ngũ Sắc vậy bà già?
Minh Ngọc: Không thấy Thổ Địa nói à? Ông Lạc Kiên tìm được người yêu là thấy ngay.
Lạc Kiên: Dẹp đi.
Minh Ngọc: Ơ kìa...