Chương 4: Một ngày bình yên
Nam tử trẻ tuổi nhã nhặn bước chân về phía cổng ngoài của ngôi nhà nhỏ, vị kiếm khách chờ đợi từ lâu ở bên ngoài nhận thấy người quen đang đến gần, đôi chân dài tiến nhanh vào trong sân rút ngắn khoảng cách. Nghĩa Hiệp nhìn mặt Thiên Tâm, lại ngó về phía cánh cửa ra vào mở toang chẳng thấy bóng người. Thiên Tâm lên tiếng: “ Chúng ta về thôi.”
Hoàng hôn, bầu trời nhuộm rực sắc đỏ, đàn cò trắng nối đuôi nhau bay về phía xa xa chân trời. Trên con thuyền nhỏ trôi giữa sông, mùi hương thơm ngát của nồi thịt kho lan tỏa khắp không gian. Ở đuôi thuyền, Thiên Tâm đứng dưới mái hiên, một tay cầm khăn giữ lấy quai nồi, một tay cầm đũa đảo đều phần thịt heo đã chín mềm bên trong. Món cuối cùng cũng đã làm xong, Thiên Tâm múc đầy một dĩa thịt kho thơm phức, cẩn thận mang ra chiếc bàn nhỏ ở cách đó không xa. Nghĩa Hiệp ngồi chờ từ lâu, đôi mắt dán chặt vào dĩa thịt kho trên tay nam tử, không tử chủ nuốt nước miếng.
Thiên Tâm nhìn một màn này của hắn, cười thành tiếng trêu chọc: “ Anh Hiệp đói lắm rồi sao?”
“ Đói chứ, thịt kho thơm quá mà.” Nghĩa Hiệp thành thật trả lời.
Cả hai dùng bữa trên con thuyền nhỏ, con gió nhẹ hiu hiu khuấy động mặt sông yên ả, thổi mát tâm hồn cô đơn của hai con người xa lạ.
Trải qua một ngày dài, mọi chuyện rốt cuộc cũng đã sáng tỏ. Ông Thương thợ rèn chính là hung thủ đã ra tay ám sát Hoa thiếu gia, con dao đen kia cũng là hung khí mà ông làm ra để thực hiện vụ án. Về cái chết của nữ nhi ông Thương, thực sự chuyện này có liên quan đến Hoa thiếu gia.
Quay trở về thời điểm sau khi quan huyện từ chối tiếp nhận đơn báo án của ông, ông đã rơi vào một khoảng thời gian dài nghiện ngập trong men rượu. Đứa con yêu dấu duy nhất cũng bỏ ông mà đi, ông như lạc lối trong cuộc đời này, chẳng màn đến hiện tại hay tương lai. Mỗi lần say rượu, ông lại nhớ đến khoảng khắc đôi tay chai sạm chạm chằng chịt vết thương của ông ôm chầm lấy thân xác lạnh lẽo của nữ nhi. Vào ngày sửa soạn thay đồ quan cho nữ nhi, ông nhìn thấy những vết bầm kì lạ ở khắp tứ chi. Đưa mắt quét về phía xác chết lạnh lẽo trên giường, khoảng khắc phát hiện phần thân dưới có dấu hiệu từng bị xâm hại, ông ngơ ngách một hồi lâu, rồi ông như phát điên lên. Ông Thương biết rõ nữ nhi chết oan, nhưng phía nha môn lại cho rằng đây chỉ là cái chết bình thường. Kêu trời trời không thấu, kêu đất đất không nghe, ông nhiều lần từng nghĩ đến việc cùng đoàn tụ với vợ con nơi suối vàng.
May mắn thay, một đêm nọ ông Thương thợ rèn đã thật sự mơ thấy nữ nhi quay trở về, bảo rằng Hoa thiếu gia chính là hung thủ đã giết nàng. Ông Thương như được khai thông tâm trí, sâu chuỗi lại tất cả mọi chuyện. Cách thời gian nữ nhi mất không lâu, tên xấu xa đó có trêu ghẹo nữ nhi của ông, thậm chí còn vài lần ra tay động chạm. Mặc dù ông đã cố gắng bảo vệ nữ nhi, Hoa thiếu gia vẫn không có ý buông ta, nhiều lần còn công khai buông lời khiếm nhã dâm tục với nàng. Hắn đã dám nói ra, hắn đã dám động chạm, thế lực hắn lớn, đào hoa thành máu, chắc chắn hắn chính là hung thủ đứng đằng sau cái chết của nữ nhi ông.
Ông Thương là một người tốt, ông hiểu rõ việc giết người là tội trạng rất nặng, vì thế ông muốn đích thân đi kiểm chứng Hoa thiếu gia một lần. Sau một thời gian quan sát hành tung của hắn, tận dụng thời cơ hắn đi về hướng nhà xí ở khách điếm, ông Thương đã đứng sẵn ở phía sau hắn, hỏi dò hắn cảm nhận như thế nào về cơ thể của nữ nhi ông. Men rượu khiến đầu óc con người lú lẫn, Hoa thiếu gia được người khác hỏi, hắn bày ra bộ dáng đắc thắng, giọng điệu khoái chí mô tả về cái đêm định mệnh đó, cũng khai nhận về hành vi lỡ tay giết người rồi ném xác bên sông. Hắn còn khoe khoang bản thân là người cầu toàn, ngay lập tức đã chủ động đến nha môn vung tiền bịt miệng, đảm bảo chẳng ai có thể làm gì được hắn.
Từng lời nói bẩn thỉu thốt ra từ miệng của tên say xỉn trước mặt như từng nhát dao đâm vào trái tim của ông Thương, ông như mất hết lý trí vung dao đâm về phía trước. Cảm nhận cơn đau thấu trời, Hoa thiếu gia tỉnh táo ngay tức thì, vừa chật vật chống đỡ kẻ giấu mặt, vừa kêu cứu. Ông Thương nghe thấy tiếng bước chân dồn dập đang đến gần, biết rằng không nên liều mạng hành xử, liền nhanh chóng tìm cách tẩu thoát.
Ánh trăng lúc tỏ lúc mờ, cơn gió lúc dừng lúc chuyển, tà áo dài đung đưa theo nhịp điệu lên xuống của ghế bập bênh. Thiên Tâm lười biếng nằm ở đó, hắn tách biệt bản thân với sự ồn ào tấp nập ngoài kia, tự mình cảm thụ nhân sinh, tự mình giác ngộ chân lý. Nghĩa Hiệp dùng khăn xoa xoa cái đầu đang ướt sũng, hắn đứng tựa lưng ở góc tường, tầm mắt phóng đến cái ghế đang nhấp nhô lên xuống ở đầu thuyền.
Nghĩa Hiệp đặt chiếc khăn lên sợ dây phơi đồ, rồi lại tiến đến ngồi bên cạnh Thiên Tâm, nhỏ giọng hỏi: “ Ngủ chưa?”
“ Chưa.” Thiên Tâm giọng nói khàn khàn trả lời.
“ Đêm rồi, sao không vào bên trong mà ngủ, nằm ngoài này lâu sẽ không tốt cho sức khỏe.” Nghĩa Hiệp quan tâm nhắc nhở.
“ Ừm, anh vào trước đi, tôi muốn ngồi ngoài đây thêm một lát.”
“ Vậy tôi vào trước nhé.” Nghĩa Hiệp nhìn vào gương mặt Thiên Tâm một chút, cũng lom khom đứng dậy đi vào bên trong căn nhà nhỏ.
Thiên Tâm nghiêm túc lắng nghe âm thanh thuần túy của thiên nhiên, trong tâm trí dần xuất hiện một số kí ức ngắt quãng không liên kết. Hắn thấy hắn đang hạnh phúc vui vẻ bên cạnh cha mẹ cùng các anh chị, mọi người cùng nhau sống chung sống dưới một mái nhà. Rồi hắn được đón sinh nhật lần thứ mười, rồi hắn nhận được tin cha mẹ đều chết, anh chị không cho hắn nhìn mặt ba mẹ lần cuối, bảo rằng họ trông rất xấu xí, sợ sẽ làm hắn bị ám ảnh về sau. Hắn đã khóc rất nhiều đêm, từ tiếng khóc nức nở dần chuyển thành tiếng khóc âm thầm, cho đến một ngày nọ, hắn chẳng còn khóc được nữa. Đã thật lâu trôi qua, cho đến lúc bắt gặp ánh mắt của ông Thương khi nhìn lên hai tấm bài vị kia, hắn như nhìn thấy chính bản thân mình lúc đó, có nhớ nhung, có phẫn hận, có đau khổ, có bất lực. Nhân gian ngũ vị tạp trần, đời người có sinh có tử, đạo lý này ai cũng hiểu, chỉ là hiện thực quá mức tàn khốc, khi đã thực sự trải qua chuyện chia ly, mấy ai giữ vững được an yên trong lòng?
Mấy ngày sau, người người truyền tai nhau về chuyện của Hoa thiếu gia cùng con Huệ ở thôn trên, nghe đâu là tối qua Hoa thiếu gia có mò đến nhà tắm người ta để nhìn trộm, gia đình nhà đó lại làm nghề chài lưới, thế là một lưới tung ra bắt trọn tên dâm tặc đang làm chuyện xấu. Hoa thiếu gia vì không muốn chuyện này bị truyền ra ngoài mà không tiếc trả một số tiền lớn cho gia đình con Huệ, tiếc là tai mắt khắp nơi, cho dù có dấu đến mấy thì vẫn bị lan truyền qua tận thôn bên này. Thiên Tâm đang ngồi xổm lựa chọn vài bó rau xanh tươi, trong lòng thầm tính toán, nếu tên Hoa thiếu gia bản tính trăng hoa dâm tục đến vậy, chính tay hắn sẽ là người chấm dứt chuyện này, tuyệt không thể để tên khốn này tiếp tục ra tay hại đời thiếu nữ nhà lành thêm bất cứ lần nào nữa.
“ A Tâm, bên này.” Một vị kiếm khách thân hình cao lớn đứng trước một quầy thịt heo, ánh mắt phóng tới vị nam tử ăn mặc đơn giản đang ngồi xổm bên sạp rau, lớn tiếng kêu người.
“ Ờ.” Thiên Tâm đưa vài đồng tiền để mua hai bó rau xanh, liền tiến đến đứng bên cạnh Nghĩa Hiệp. Nhìn vào khúc sườn heo ngon miệng mắc tiền trước mặt, Thiên Tâm ngón tay chỉ chỉ vào nó: “ Anh Hiệp muốn ăn cái này?”
“ Khúc sườn này nhìn rất bắt mắt, nếu đem ướp nướng chắc hẳn sẽ rất ngon.” Nghĩa Hiệp vẻ mặt hào hứng trả lời.
“ Đúng vậy, cậu quả thật có cặp mắt rất tốt. Nếu cậu mua hết khúc sườn này, tôi sẽ giảm giá bán cho cậu.” Ông chủ quầy thịt đôi mắt sáng trưng nhìn chằm chằm vào vị kiếm khách hào sảng trước mặt, bàn tay mũm mỉm cầm lấy khúc thịt lật qua lật lại trên bàn.
“ À, cảm ơn ông chủ, hôm nay chúng tôi ăn chay, không thể mua thịt của ông. Tôi thay mặt người bạn này xin lỗi ông.” Thiên Tâm khẽ cúi đầu về phía ông chủ quầy thịt, vừa kéo Nghĩa Hiệp đi ra khỏi quầy hàng. Nghĩa Hiệp vẻ mặt khó hiểu nhìn cái đầu đen đầy tóc của Thiên Tâm, thuận thế để hắn kéo đi một đoạn xa mới phản kháng đứng lại, nghi vấn hỏi: “ Cậu không có tiền mua thịt sao?”
“ Tất nhiên là tôi không có tiền rồi, chỗ tiền mua khúc sườn đó đủ để cho tôi sinh hoạt trong 3 ngày đấy.” Thiên Tâm trả lời.
“ Nhưng tôi có tiền.” Nghĩa Hiệp vẫn muốn mua khúc sườn tươi ngon đó, nói xong liền xoay người định tiến lại quầy thịt một lần nữa.
Thiên Tâm vội chặn đường đi của hắn: “ Chúng ta vẫn còn đồ ăn, không cần phải mua thêm những món khác. Với lại, chúng ta cần có tiền để duy trì sinh hoạt hằng ngày, không nên phung phí tiền vào những lúc không cần thiết.”
“ Ừm, vậy nghe cậu.” Nghĩa Hiệp cúi đầu nhìn nam tử trước mặt đang lải nhải giảng đạo lý, đành phải xuống nước nghe theo.
Chùa Ngọc Xá được xây dựng trên một ngọn núi cùng tên, quanh năm bốn mùa đều chào đón lượng lớn tín đồ ghé thăm. Nơi đây nổi tiếng với những câu chuyện tâm linh kỳ bí, rất nhiều người đã tận mắt chứng kiến hay đích thân trải nghiệm chúng rồi kể lại cho những người khác, dần dần ngôi chùa này trở lên nổi tiếng hơn, tiếng lành cũng đã đồn xa đến tận chốn kinh đô xa hoa sầm uất.
Thiên Tâm nhờ Nghĩa Hiệp mang đồ quay trở về thuyền nhỏ, bản thân lại đánh lẻ đi đến ngôi chùa linh thiêng này. Đứng trong sân chùa Ngọc Xá, hít lấy hương trầm thoang thoảng, cảm giác bình yên chốn thanh tịnh tựa dòng suối tưới mát tâm hồn Thiên Tâm. Từng nấc thang đá dẫn lối đến một gốc cây cổ thụ lâu năm, tán cây phủ rộng chiếm lấy một góc lớn sân chùa. Một vị hòa thượng nhìn lấy Thiên Tâm đang đứng dưới gốc cây, bóng lưng cô đơn của hắn khiến ông không thể làm ngơ, liền xách một thùng gỗ chứa đầy nước khó khăn bước lên từng nấc thang.
Thiên Tâm con ngươi trống rỗng không rõ định hướng, cả người cứng đờ đứng đó, đột nhiên có tiếng động sau lưng kéo hắn trở về thực tại. Hắn xoay người về sau, nhìn thấy một vị hòa thượng đang xách thùng gỗ nước đi lên, liền chủ động tiến đến trợ giúp.
Đặt thùng gỗ nước dưới gốc cây, Thiên Tâm hai tay chấp vào nhau, cung kính cúi lạy vị hòa thượng: “ A di đà phật, con chào thầy.”
“ Chào thí chủ, cảm ơn thí chủ đã giúp bần tăng xách nước.” Hòa thượng hành lễ đáp lại.
“ Dạ.” Thiên Tâm khiêm tốn nhận lời khen.
Vị hòa thượng nhìn Thiên Tâm, lại nhìn lên bầu trời trong xanh trên cao. Ông chậm rãi ngồi xếp bằng trên nền đá, âm thanh trầm ấm: “ Chắc hẳn con đã trải qua nhiều chuyện buồn phiền lắm. Đôi mắt con chẳng chứa tia tâm sự, nhưng tâm hồn lại lưu đầy vết thương.”
Thiên Tâm nhìn lên bầu trời, cũng ngồi xếp bằng bên cạnh vị hòa thượng, giọng nói đầy ẩn ý: “ Buồn phiền sau niềm vui, đau khổ sau hạnh phúc, phản bội sau tin tưởng, tạp niệm sau vật chất. Thưa thầy, thầy thấy con là phần trước hay là phần sau?”
“ Miễn sao con là chính con, trước hay sau cũng chỉ là trải nghiệm.” Hòa thượng trả lời.
“ Con có một câu hỏi trong lòng, mong được thầy khai sáng.”
“ Mời con nói.”
“ Một người mà ta xem như ruột thịt, lại ra tay tàn nhẫn với ta, khiến ta có nhà không thể về, có danh không thể nhận. Nếu là thầy, thầy lẽ làm gì hắn?”
“ Bần tăng chỉ là người trần mắt thịt, có lúc sẽ không nhìn rõ chân tướng đúng sai,” hòa thượng nói. “ Đối với bần tăng, chân tướng phải rõ, đúng sai tỏ tường, lúc đó mới có thể đưa ra quyết định.”
“ Con tận mắt chứng kiến mọi thứ, cũng đích thân trải nghiệm, chẳng lẽ tất thảy đều không đúng hay sao ạ?”. Thiên Tâm đặt nghi vấn, dường như hắn đã tháo thêm được một nút thắt nào đó trong lòng.
“ Mắt thấy chưa chắc đã đúng, nghĩ vậy chưa chắc đã vậy. Con hãy để lý trí hòa quyện cùng con tim, dùng tất thảy cảm nhận, khi đấy mới có câu trả lời xứng đáng.” Hòa thượng mỉm cười trả lời, rồi từ từ nhắm mắt lại, tiến đến trạng thái thiền định.
Thiên Tâm lắng nghe từng lời từng chữ trong câu nói, hắn muốn hỏi thêm, lại thấy vị hòa thượng đã thiền định, liền không dám quấy rầy. Thiên Tâm bắt chước vị hòa thượng, toàn thân thả lỏng, bắt đầu thiền định.
[ Ta than thở những tháng ngày êm dịu
Gió đêm buồn tựa khúc sáo cô liu
Nở ý cười rồi chìm vào giấc mộng
Chiếc thuyền nhỏ khẽ dập dờn trên sông... ]
Hoàng hôn, bầu trời nhuộm rực sắc đỏ, đàn cò trắng nối đuôi nhau bay về phía xa xa chân trời. Trên con thuyền nhỏ trôi giữa sông, mùi hương thơm ngát của nồi thịt kho lan tỏa khắp không gian. Ở đuôi thuyền, Thiên Tâm đứng dưới mái hiên, một tay cầm khăn giữ lấy quai nồi, một tay cầm đũa đảo đều phần thịt heo đã chín mềm bên trong. Món cuối cùng cũng đã làm xong, Thiên Tâm múc đầy một dĩa thịt kho thơm phức, cẩn thận mang ra chiếc bàn nhỏ ở cách đó không xa. Nghĩa Hiệp ngồi chờ từ lâu, đôi mắt dán chặt vào dĩa thịt kho trên tay nam tử, không tử chủ nuốt nước miếng.
Thiên Tâm nhìn một màn này của hắn, cười thành tiếng trêu chọc: “ Anh Hiệp đói lắm rồi sao?”
“ Đói chứ, thịt kho thơm quá mà.” Nghĩa Hiệp thành thật trả lời.
Cả hai dùng bữa trên con thuyền nhỏ, con gió nhẹ hiu hiu khuấy động mặt sông yên ả, thổi mát tâm hồn cô đơn của hai con người xa lạ.
Trải qua một ngày dài, mọi chuyện rốt cuộc cũng đã sáng tỏ. Ông Thương thợ rèn chính là hung thủ đã ra tay ám sát Hoa thiếu gia, con dao đen kia cũng là hung khí mà ông làm ra để thực hiện vụ án. Về cái chết của nữ nhi ông Thương, thực sự chuyện này có liên quan đến Hoa thiếu gia.
Quay trở về thời điểm sau khi quan huyện từ chối tiếp nhận đơn báo án của ông, ông đã rơi vào một khoảng thời gian dài nghiện ngập trong men rượu. Đứa con yêu dấu duy nhất cũng bỏ ông mà đi, ông như lạc lối trong cuộc đời này, chẳng màn đến hiện tại hay tương lai. Mỗi lần say rượu, ông lại nhớ đến khoảng khắc đôi tay chai sạm chạm chằng chịt vết thương của ông ôm chầm lấy thân xác lạnh lẽo của nữ nhi. Vào ngày sửa soạn thay đồ quan cho nữ nhi, ông nhìn thấy những vết bầm kì lạ ở khắp tứ chi. Đưa mắt quét về phía xác chết lạnh lẽo trên giường, khoảng khắc phát hiện phần thân dưới có dấu hiệu từng bị xâm hại, ông ngơ ngách một hồi lâu, rồi ông như phát điên lên. Ông Thương biết rõ nữ nhi chết oan, nhưng phía nha môn lại cho rằng đây chỉ là cái chết bình thường. Kêu trời trời không thấu, kêu đất đất không nghe, ông nhiều lần từng nghĩ đến việc cùng đoàn tụ với vợ con nơi suối vàng.
May mắn thay, một đêm nọ ông Thương thợ rèn đã thật sự mơ thấy nữ nhi quay trở về, bảo rằng Hoa thiếu gia chính là hung thủ đã giết nàng. Ông Thương như được khai thông tâm trí, sâu chuỗi lại tất cả mọi chuyện. Cách thời gian nữ nhi mất không lâu, tên xấu xa đó có trêu ghẹo nữ nhi của ông, thậm chí còn vài lần ra tay động chạm. Mặc dù ông đã cố gắng bảo vệ nữ nhi, Hoa thiếu gia vẫn không có ý buông ta, nhiều lần còn công khai buông lời khiếm nhã dâm tục với nàng. Hắn đã dám nói ra, hắn đã dám động chạm, thế lực hắn lớn, đào hoa thành máu, chắc chắn hắn chính là hung thủ đứng đằng sau cái chết của nữ nhi ông.
Ông Thương là một người tốt, ông hiểu rõ việc giết người là tội trạng rất nặng, vì thế ông muốn đích thân đi kiểm chứng Hoa thiếu gia một lần. Sau một thời gian quan sát hành tung của hắn, tận dụng thời cơ hắn đi về hướng nhà xí ở khách điếm, ông Thương đã đứng sẵn ở phía sau hắn, hỏi dò hắn cảm nhận như thế nào về cơ thể của nữ nhi ông. Men rượu khiến đầu óc con người lú lẫn, Hoa thiếu gia được người khác hỏi, hắn bày ra bộ dáng đắc thắng, giọng điệu khoái chí mô tả về cái đêm định mệnh đó, cũng khai nhận về hành vi lỡ tay giết người rồi ném xác bên sông. Hắn còn khoe khoang bản thân là người cầu toàn, ngay lập tức đã chủ động đến nha môn vung tiền bịt miệng, đảm bảo chẳng ai có thể làm gì được hắn.
Từng lời nói bẩn thỉu thốt ra từ miệng của tên say xỉn trước mặt như từng nhát dao đâm vào trái tim của ông Thương, ông như mất hết lý trí vung dao đâm về phía trước. Cảm nhận cơn đau thấu trời, Hoa thiếu gia tỉnh táo ngay tức thì, vừa chật vật chống đỡ kẻ giấu mặt, vừa kêu cứu. Ông Thương nghe thấy tiếng bước chân dồn dập đang đến gần, biết rằng không nên liều mạng hành xử, liền nhanh chóng tìm cách tẩu thoát.
Ánh trăng lúc tỏ lúc mờ, cơn gió lúc dừng lúc chuyển, tà áo dài đung đưa theo nhịp điệu lên xuống của ghế bập bênh. Thiên Tâm lười biếng nằm ở đó, hắn tách biệt bản thân với sự ồn ào tấp nập ngoài kia, tự mình cảm thụ nhân sinh, tự mình giác ngộ chân lý. Nghĩa Hiệp dùng khăn xoa xoa cái đầu đang ướt sũng, hắn đứng tựa lưng ở góc tường, tầm mắt phóng đến cái ghế đang nhấp nhô lên xuống ở đầu thuyền.
Nghĩa Hiệp đặt chiếc khăn lên sợ dây phơi đồ, rồi lại tiến đến ngồi bên cạnh Thiên Tâm, nhỏ giọng hỏi: “ Ngủ chưa?”
“ Chưa.” Thiên Tâm giọng nói khàn khàn trả lời.
“ Đêm rồi, sao không vào bên trong mà ngủ, nằm ngoài này lâu sẽ không tốt cho sức khỏe.” Nghĩa Hiệp quan tâm nhắc nhở.
“ Ừm, anh vào trước đi, tôi muốn ngồi ngoài đây thêm một lát.”
“ Vậy tôi vào trước nhé.” Nghĩa Hiệp nhìn vào gương mặt Thiên Tâm một chút, cũng lom khom đứng dậy đi vào bên trong căn nhà nhỏ.
Thiên Tâm nghiêm túc lắng nghe âm thanh thuần túy của thiên nhiên, trong tâm trí dần xuất hiện một số kí ức ngắt quãng không liên kết. Hắn thấy hắn đang hạnh phúc vui vẻ bên cạnh cha mẹ cùng các anh chị, mọi người cùng nhau sống chung sống dưới một mái nhà. Rồi hắn được đón sinh nhật lần thứ mười, rồi hắn nhận được tin cha mẹ đều chết, anh chị không cho hắn nhìn mặt ba mẹ lần cuối, bảo rằng họ trông rất xấu xí, sợ sẽ làm hắn bị ám ảnh về sau. Hắn đã khóc rất nhiều đêm, từ tiếng khóc nức nở dần chuyển thành tiếng khóc âm thầm, cho đến một ngày nọ, hắn chẳng còn khóc được nữa. Đã thật lâu trôi qua, cho đến lúc bắt gặp ánh mắt của ông Thương khi nhìn lên hai tấm bài vị kia, hắn như nhìn thấy chính bản thân mình lúc đó, có nhớ nhung, có phẫn hận, có đau khổ, có bất lực. Nhân gian ngũ vị tạp trần, đời người có sinh có tử, đạo lý này ai cũng hiểu, chỉ là hiện thực quá mức tàn khốc, khi đã thực sự trải qua chuyện chia ly, mấy ai giữ vững được an yên trong lòng?
Mấy ngày sau, người người truyền tai nhau về chuyện của Hoa thiếu gia cùng con Huệ ở thôn trên, nghe đâu là tối qua Hoa thiếu gia có mò đến nhà tắm người ta để nhìn trộm, gia đình nhà đó lại làm nghề chài lưới, thế là một lưới tung ra bắt trọn tên dâm tặc đang làm chuyện xấu. Hoa thiếu gia vì không muốn chuyện này bị truyền ra ngoài mà không tiếc trả một số tiền lớn cho gia đình con Huệ, tiếc là tai mắt khắp nơi, cho dù có dấu đến mấy thì vẫn bị lan truyền qua tận thôn bên này. Thiên Tâm đang ngồi xổm lựa chọn vài bó rau xanh tươi, trong lòng thầm tính toán, nếu tên Hoa thiếu gia bản tính trăng hoa dâm tục đến vậy, chính tay hắn sẽ là người chấm dứt chuyện này, tuyệt không thể để tên khốn này tiếp tục ra tay hại đời thiếu nữ nhà lành thêm bất cứ lần nào nữa.
“ A Tâm, bên này.” Một vị kiếm khách thân hình cao lớn đứng trước một quầy thịt heo, ánh mắt phóng tới vị nam tử ăn mặc đơn giản đang ngồi xổm bên sạp rau, lớn tiếng kêu người.
“ Ờ.” Thiên Tâm đưa vài đồng tiền để mua hai bó rau xanh, liền tiến đến đứng bên cạnh Nghĩa Hiệp. Nhìn vào khúc sườn heo ngon miệng mắc tiền trước mặt, Thiên Tâm ngón tay chỉ chỉ vào nó: “ Anh Hiệp muốn ăn cái này?”
“ Khúc sườn này nhìn rất bắt mắt, nếu đem ướp nướng chắc hẳn sẽ rất ngon.” Nghĩa Hiệp vẻ mặt hào hứng trả lời.
“ Đúng vậy, cậu quả thật có cặp mắt rất tốt. Nếu cậu mua hết khúc sườn này, tôi sẽ giảm giá bán cho cậu.” Ông chủ quầy thịt đôi mắt sáng trưng nhìn chằm chằm vào vị kiếm khách hào sảng trước mặt, bàn tay mũm mỉm cầm lấy khúc thịt lật qua lật lại trên bàn.
“ À, cảm ơn ông chủ, hôm nay chúng tôi ăn chay, không thể mua thịt của ông. Tôi thay mặt người bạn này xin lỗi ông.” Thiên Tâm khẽ cúi đầu về phía ông chủ quầy thịt, vừa kéo Nghĩa Hiệp đi ra khỏi quầy hàng. Nghĩa Hiệp vẻ mặt khó hiểu nhìn cái đầu đen đầy tóc của Thiên Tâm, thuận thế để hắn kéo đi một đoạn xa mới phản kháng đứng lại, nghi vấn hỏi: “ Cậu không có tiền mua thịt sao?”
“ Tất nhiên là tôi không có tiền rồi, chỗ tiền mua khúc sườn đó đủ để cho tôi sinh hoạt trong 3 ngày đấy.” Thiên Tâm trả lời.
“ Nhưng tôi có tiền.” Nghĩa Hiệp vẫn muốn mua khúc sườn tươi ngon đó, nói xong liền xoay người định tiến lại quầy thịt một lần nữa.
Thiên Tâm vội chặn đường đi của hắn: “ Chúng ta vẫn còn đồ ăn, không cần phải mua thêm những món khác. Với lại, chúng ta cần có tiền để duy trì sinh hoạt hằng ngày, không nên phung phí tiền vào những lúc không cần thiết.”
“ Ừm, vậy nghe cậu.” Nghĩa Hiệp cúi đầu nhìn nam tử trước mặt đang lải nhải giảng đạo lý, đành phải xuống nước nghe theo.
Chùa Ngọc Xá được xây dựng trên một ngọn núi cùng tên, quanh năm bốn mùa đều chào đón lượng lớn tín đồ ghé thăm. Nơi đây nổi tiếng với những câu chuyện tâm linh kỳ bí, rất nhiều người đã tận mắt chứng kiến hay đích thân trải nghiệm chúng rồi kể lại cho những người khác, dần dần ngôi chùa này trở lên nổi tiếng hơn, tiếng lành cũng đã đồn xa đến tận chốn kinh đô xa hoa sầm uất.
Thiên Tâm nhờ Nghĩa Hiệp mang đồ quay trở về thuyền nhỏ, bản thân lại đánh lẻ đi đến ngôi chùa linh thiêng này. Đứng trong sân chùa Ngọc Xá, hít lấy hương trầm thoang thoảng, cảm giác bình yên chốn thanh tịnh tựa dòng suối tưới mát tâm hồn Thiên Tâm. Từng nấc thang đá dẫn lối đến một gốc cây cổ thụ lâu năm, tán cây phủ rộng chiếm lấy một góc lớn sân chùa. Một vị hòa thượng nhìn lấy Thiên Tâm đang đứng dưới gốc cây, bóng lưng cô đơn của hắn khiến ông không thể làm ngơ, liền xách một thùng gỗ chứa đầy nước khó khăn bước lên từng nấc thang.
Thiên Tâm con ngươi trống rỗng không rõ định hướng, cả người cứng đờ đứng đó, đột nhiên có tiếng động sau lưng kéo hắn trở về thực tại. Hắn xoay người về sau, nhìn thấy một vị hòa thượng đang xách thùng gỗ nước đi lên, liền chủ động tiến đến trợ giúp.
Đặt thùng gỗ nước dưới gốc cây, Thiên Tâm hai tay chấp vào nhau, cung kính cúi lạy vị hòa thượng: “ A di đà phật, con chào thầy.”
“ Chào thí chủ, cảm ơn thí chủ đã giúp bần tăng xách nước.” Hòa thượng hành lễ đáp lại.
“ Dạ.” Thiên Tâm khiêm tốn nhận lời khen.
Vị hòa thượng nhìn Thiên Tâm, lại nhìn lên bầu trời trong xanh trên cao. Ông chậm rãi ngồi xếp bằng trên nền đá, âm thanh trầm ấm: “ Chắc hẳn con đã trải qua nhiều chuyện buồn phiền lắm. Đôi mắt con chẳng chứa tia tâm sự, nhưng tâm hồn lại lưu đầy vết thương.”
Thiên Tâm nhìn lên bầu trời, cũng ngồi xếp bằng bên cạnh vị hòa thượng, giọng nói đầy ẩn ý: “ Buồn phiền sau niềm vui, đau khổ sau hạnh phúc, phản bội sau tin tưởng, tạp niệm sau vật chất. Thưa thầy, thầy thấy con là phần trước hay là phần sau?”
“ Miễn sao con là chính con, trước hay sau cũng chỉ là trải nghiệm.” Hòa thượng trả lời.
“ Con có một câu hỏi trong lòng, mong được thầy khai sáng.”
“ Mời con nói.”
“ Một người mà ta xem như ruột thịt, lại ra tay tàn nhẫn với ta, khiến ta có nhà không thể về, có danh không thể nhận. Nếu là thầy, thầy lẽ làm gì hắn?”
“ Bần tăng chỉ là người trần mắt thịt, có lúc sẽ không nhìn rõ chân tướng đúng sai,” hòa thượng nói. “ Đối với bần tăng, chân tướng phải rõ, đúng sai tỏ tường, lúc đó mới có thể đưa ra quyết định.”
“ Con tận mắt chứng kiến mọi thứ, cũng đích thân trải nghiệm, chẳng lẽ tất thảy đều không đúng hay sao ạ?”. Thiên Tâm đặt nghi vấn, dường như hắn đã tháo thêm được một nút thắt nào đó trong lòng.
“ Mắt thấy chưa chắc đã đúng, nghĩ vậy chưa chắc đã vậy. Con hãy để lý trí hòa quyện cùng con tim, dùng tất thảy cảm nhận, khi đấy mới có câu trả lời xứng đáng.” Hòa thượng mỉm cười trả lời, rồi từ từ nhắm mắt lại, tiến đến trạng thái thiền định.
Thiên Tâm lắng nghe từng lời từng chữ trong câu nói, hắn muốn hỏi thêm, lại thấy vị hòa thượng đã thiền định, liền không dám quấy rầy. Thiên Tâm bắt chước vị hòa thượng, toàn thân thả lỏng, bắt đầu thiền định.
[ Ta than thở những tháng ngày êm dịu
Gió đêm buồn tựa khúc sáo cô liu
Nở ý cười rồi chìm vào giấc mộng
Chiếc thuyền nhỏ khẽ dập dờn trên sông... ]