Chương 4
"... Uyển Uyển!" Bà Ngoan túm chặt Uyển Uyển đang cố gắng chuồn đi, "Không ngủ một giấc no say đi, bên ngoài mặt trời chói chang như thế, cháu ra ngoài làm gì?"
Uyển Uyển có chút lần lững, bà Ngoan nhanh trí, không dễ bị lừa được như ông nội, cô chỉ có thể quay trở lại giường và nằm xuống, nhưng trong lòng cô luôn nhớ đến con hươu đang đợi phía sau đền thờ.
Anh ta đang đợi cô.
Trước một điều bất ngờ chưa biết đến, không lo sợ là giả. Nhưng không biết tại sao, Uyển Uyển không thể nào kiềm chế được sự khao khát muốn gần gũi với anh ta, mặc dù họ mới gặp nhau vào ngày hôm qua.
Có lẽ... vì hươu thần quá hiền lành và vô hại?
Lúc nhìn thấy anh ta lần đầu, trong đầu Uyển Uyển chỉ hiện ra hai từ "thánh thiện", sau đó là "tuấn tú".
Phần thân trên trần trụi như một người đàn ông, cơ bắp trải dài xuống đến bụng, nối liền với nửa dưới cơ thể là thân hươu khỏe mạnh.
Tóc dài mượt mà tung bay, đầu gắn hai cặp sừng trắng như tuyết.
Mắt ấm áp, đôi môi hồng nhạt.
Lúc mỉm cười để lộ má lúm, trên người mang hương trà thơm dịu.
Nhớ lại cảnh tượng hôm qua, tất cả những thứ Uyển Uyển thấy khiến cô không thể không thấy rung rinh.
Hươu thần đến gần, giơ tay phải về phía cô, cánh tay săn chắc, cơ bắp cuồn cuộn, tạo ra một tư thế tuyệt đẹp. Ôi, nhìn thôi đã thấy khỏe mạnh, chỉ một cánh tay là có thể bế bổng Uyển Uyển lên rồi.
Uyển Uyển hồi hộp đặt tay mình vào lòng bàn tay anh ta.
Cơ thể của hươu thần lạnh băng, nhưng đặt trong một mùa hè oi bức như này lại trở nên vô cùng mát mẻ.
Uyển Uyển đầu óc choáng váng, nhìn vào đôi mắt của anh ta, chỉ cảm nhận được chúng đang lóe sáng như một viên ngọc màu trà.
"Uyển Uyển, em đến thăm ta phải không?"
Uyển Uyển hồi lại ý thức, mên mê đầu ngón tay, hơi mơ hồ: "... Anh nhận ra tôi sao?"
"Ừm... tất nhiên ta nhận ra Uyển Uyển rồi." Lúc anh ta cười tràn đầy ấm áp và dịu dàng, Uyển Uyển trong lòng đột nhiên không còn sợ hãi nữa, cô nghe anh ta nói: "Uyển Uyển, ta rất nhớ em."
Mặt Uyển Uyển trở nên đỏ bừng.
Cô quay mặt đi, thì thầm: "Anh thật kỳ quặc, tôi có quen anh đâu..."
"Nhưng ta nhận ra Uyển Uyển rồi."
Con hươu xinh đẹp đó nghiêng đầu hết bên này tới bên kia, lồng ngực trắng nõn như đang tỏa sáng, bị Uyển Uyển liếc qua khóe mắt, nhìn thấy hết. Tai cô vì vậy mà đỏ ửng lên.
Cô không muốn nhìn anh ta, ngón chân nhón nhón xuống mặt đất: "... Anh tên gì vậy?"
Hươu thần hăng hái nhìn cô: "Không có tên."
Trước khi Uyển Uyển kịp phản ứng, anh ta tiếp tục: "Ta muốn Uyển Uyển đặt cho ta một cái tên."
Muốn cô đặt một cái tên sao?
Thật là một con hươu kỳ quái, Uyển Uyển lóe lên ý nghĩ xấu xa, hay gọi anh ta là Lục Minh.
Tên dịu dàng như thế không phù hợp với vẻ ngoài của anh ta, nhưng nó lại khiến người ta thấy hài hòa đến kỳ lạ.
Cuối cùng, Uyển Uyển nhìn lên và hỏi: "Lục Minh, anh thích cái tên này không?"
Cô mỉm cười thích thú, đối diện với anh ta, cảm thấy tự tin mà không rõ lý do.
Anh ta cười nhẹ, gật đầu: "Nếu Uyển Uyển thích, thì tốt."
Và từ đó, con hươu đã có cái tên của riêng mình, Lục Minh.
Lục Minh nhìn Uyển Uyển, hỏi: "Uyển Uyển muốn vào sâu trong núi Âm Linh không?"
Sâu trong núi Âm Linh? Thực tế, Uyển Uyển chưa bao giờ đến đó.
Ông nội nói thần hươu không thích ai làm phiền đến sự yên tĩnh của mình, nên nếu không có sự cho phép của thần hươu
thì người khác hoàn toàn không thể vào được, và nếu vào được cũng sẽ lạc đường.
"Đi thì muôn đi thật... "
Uyển Uyển có chút ngập ngừng, cô ở trong từ đường quá lâu rồi, ông nội chắc chắn sẽ hỏi, nhưng cô không muốn nói cho ông nội biết cô đã gặp thần hươu, nhưng cô cũng muốn vào sâu trong núi Âm Linh chơi.
Uyển Uyển
suy nghĩ và hẹn Lục Minh: "Ngày mai giữa trưa tôi sẽ đến gặp lại anh, đừng nói cho ông nội biết tôi đã gặp anh."
Lục Minh rũ đôi mắt với những sợi lông mi dài thật dài của mình, trông có chút thất vọng, nhưng anh vẫn đồng ý.
"Ta sẽ đợi Uyển Uyển."
Có lẽ chủ nhân mình buồn đến như thế nên ngay cả cặp sừng lộng lẫy này cũng mang nét u uất.
Uyển Uyển
nhìn chằm chằm vào cặp sừng đó, vô thức vươn tay ra, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve hai lần, rồi cô thấy thân thể của Lục Minh rung lên một chút, mắt long lanh, má khẽ ửng đỏ.
Anh ta có vẻ như đã nhịn rất lâu mới có thể kiềm chế và nói:
"... Uyển Uyển, có thể vuốt ve tay Uyển Uyển
lần nữa được không?"
Uyển Uyển
sợ hãi nhưng vẫn cười và đồng ý.
Lục Minh ôn nhu nắm lấy bàn tay của Uyển Uyển, cái mũi nhẹ nhàng cọ, hít thở sâu, sau đó áp má lên tay cô, phát ra một tiếng thở dài khó nghe, trong mắt đã phảng phất có nét si mê.
Uyển Uyển
không nghe được tiếng thở dài ấy, cũng không nhìn thấy sắc thái trong mắt Lục Minh.
Cô chỉ cảm nhận đôi bàn tay mình mềm nhũn, cảm giác kỳ lạ ấy từ đầu ngón tay truyền ra khắp cơ thể, kèm theo một phen rùng mình.
Hươu, loài động vật này quấn người vậy sao?
...
Uyển Uyển nằm trong lòng bà Ngoan, lưu luyến dụi mấy cái, nhớ đến con hươu đó, trong lòng cô bỗng thoáng qua một chút ân hận.
Cô cứng đầu không chịu nói cho ai biết mình đã gặp thần hươu, kể cả bà Ngoan.
Uyển Uyển nghĩ trong lòng, chắc có lẽ cô không thể đến được đó vào trưa nay, nhưng ngày mai... cũng vậy nhỉ?
Uyển Uyển vô tâm thành tính, chỉ một lát đã chìm vào giấc ngủ.
Trong khi đó, dưới tán cây trà phía sau từ đường, Lục Minh cố chấp đứng nhìn về hướng sân của Uyển Uyển với ánh mắt khó đoán.
Khi chiều tà dần buông, anh chắc chắn cô không còn đến nữa, cất tiếng thở dài, chầm chậm mở miệng:
"Uyển Uyển..."
"... Nhớ Uyển Uyển quá..."
Uyển Uyển có chút lần lững, bà Ngoan nhanh trí, không dễ bị lừa được như ông nội, cô chỉ có thể quay trở lại giường và nằm xuống, nhưng trong lòng cô luôn nhớ đến con hươu đang đợi phía sau đền thờ.
Anh ta đang đợi cô.
Trước một điều bất ngờ chưa biết đến, không lo sợ là giả. Nhưng không biết tại sao, Uyển Uyển không thể nào kiềm chế được sự khao khát muốn gần gũi với anh ta, mặc dù họ mới gặp nhau vào ngày hôm qua.
Có lẽ... vì hươu thần quá hiền lành và vô hại?
Lúc nhìn thấy anh ta lần đầu, trong đầu Uyển Uyển chỉ hiện ra hai từ "thánh thiện", sau đó là "tuấn tú".
Phần thân trên trần trụi như một người đàn ông, cơ bắp trải dài xuống đến bụng, nối liền với nửa dưới cơ thể là thân hươu khỏe mạnh.
Tóc dài mượt mà tung bay, đầu gắn hai cặp sừng trắng như tuyết.
Mắt ấm áp, đôi môi hồng nhạt.
Lúc mỉm cười để lộ má lúm, trên người mang hương trà thơm dịu.
Nhớ lại cảnh tượng hôm qua, tất cả những thứ Uyển Uyển thấy khiến cô không thể không thấy rung rinh.
Hươu thần đến gần, giơ tay phải về phía cô, cánh tay săn chắc, cơ bắp cuồn cuộn, tạo ra một tư thế tuyệt đẹp. Ôi, nhìn thôi đã thấy khỏe mạnh, chỉ một cánh tay là có thể bế bổng Uyển Uyển lên rồi.
Uyển Uyển hồi hộp đặt tay mình vào lòng bàn tay anh ta.
Cơ thể của hươu thần lạnh băng, nhưng đặt trong một mùa hè oi bức như này lại trở nên vô cùng mát mẻ.
Uyển Uyển đầu óc choáng váng, nhìn vào đôi mắt của anh ta, chỉ cảm nhận được chúng đang lóe sáng như một viên ngọc màu trà.
"Uyển Uyển, em đến thăm ta phải không?"
Uyển Uyển hồi lại ý thức, mên mê đầu ngón tay, hơi mơ hồ: "... Anh nhận ra tôi sao?"
"Ừm... tất nhiên ta nhận ra Uyển Uyển rồi." Lúc anh ta cười tràn đầy ấm áp và dịu dàng, Uyển Uyển trong lòng đột nhiên không còn sợ hãi nữa, cô nghe anh ta nói: "Uyển Uyển, ta rất nhớ em."
Mặt Uyển Uyển trở nên đỏ bừng.
Cô quay mặt đi, thì thầm: "Anh thật kỳ quặc, tôi có quen anh đâu..."
"Nhưng ta nhận ra Uyển Uyển rồi."
Con hươu xinh đẹp đó nghiêng đầu hết bên này tới bên kia, lồng ngực trắng nõn như đang tỏa sáng, bị Uyển Uyển liếc qua khóe mắt, nhìn thấy hết. Tai cô vì vậy mà đỏ ửng lên.
Cô không muốn nhìn anh ta, ngón chân nhón nhón xuống mặt đất: "... Anh tên gì vậy?"
Hươu thần hăng hái nhìn cô: "Không có tên."
Trước khi Uyển Uyển kịp phản ứng, anh ta tiếp tục: "Ta muốn Uyển Uyển đặt cho ta một cái tên."
Muốn cô đặt một cái tên sao?
Thật là một con hươu kỳ quái, Uyển Uyển lóe lên ý nghĩ xấu xa, hay gọi anh ta là Lục Minh.
Tên dịu dàng như thế không phù hợp với vẻ ngoài của anh ta, nhưng nó lại khiến người ta thấy hài hòa đến kỳ lạ.
Cuối cùng, Uyển Uyển nhìn lên và hỏi: "Lục Minh, anh thích cái tên này không?"
Cô mỉm cười thích thú, đối diện với anh ta, cảm thấy tự tin mà không rõ lý do.
Anh ta cười nhẹ, gật đầu: "Nếu Uyển Uyển thích, thì tốt."
Và từ đó, con hươu đã có cái tên của riêng mình, Lục Minh.
Lục Minh nhìn Uyển Uyển, hỏi: "Uyển Uyển muốn vào sâu trong núi Âm Linh không?"
Sâu trong núi Âm Linh? Thực tế, Uyển Uyển chưa bao giờ đến đó.
Ông nội nói thần hươu không thích ai làm phiền đến sự yên tĩnh của mình, nên nếu không có sự cho phép của thần hươu
thì người khác hoàn toàn không thể vào được, và nếu vào được cũng sẽ lạc đường.
"Đi thì muôn đi thật... "
Uyển Uyển có chút ngập ngừng, cô ở trong từ đường quá lâu rồi, ông nội chắc chắn sẽ hỏi, nhưng cô không muốn nói cho ông nội biết cô đã gặp thần hươu, nhưng cô cũng muốn vào sâu trong núi Âm Linh chơi.
Uyển Uyển
suy nghĩ và hẹn Lục Minh: "Ngày mai giữa trưa tôi sẽ đến gặp lại anh, đừng nói cho ông nội biết tôi đã gặp anh."
Lục Minh rũ đôi mắt với những sợi lông mi dài thật dài của mình, trông có chút thất vọng, nhưng anh vẫn đồng ý.
"Ta sẽ đợi Uyển Uyển."
Có lẽ chủ nhân mình buồn đến như thế nên ngay cả cặp sừng lộng lẫy này cũng mang nét u uất.
Uyển Uyển
nhìn chằm chằm vào cặp sừng đó, vô thức vươn tay ra, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve hai lần, rồi cô thấy thân thể của Lục Minh rung lên một chút, mắt long lanh, má khẽ ửng đỏ.
Anh ta có vẻ như đã nhịn rất lâu mới có thể kiềm chế và nói:
"... Uyển Uyển, có thể vuốt ve tay Uyển Uyển
lần nữa được không?"
Uyển Uyển
sợ hãi nhưng vẫn cười và đồng ý.
Lục Minh ôn nhu nắm lấy bàn tay của Uyển Uyển, cái mũi nhẹ nhàng cọ, hít thở sâu, sau đó áp má lên tay cô, phát ra một tiếng thở dài khó nghe, trong mắt đã phảng phất có nét si mê.
Uyển Uyển
không nghe được tiếng thở dài ấy, cũng không nhìn thấy sắc thái trong mắt Lục Minh.
Cô chỉ cảm nhận đôi bàn tay mình mềm nhũn, cảm giác kỳ lạ ấy từ đầu ngón tay truyền ra khắp cơ thể, kèm theo một phen rùng mình.
Hươu, loài động vật này quấn người vậy sao?
...
Uyển Uyển nằm trong lòng bà Ngoan, lưu luyến dụi mấy cái, nhớ đến con hươu đó, trong lòng cô bỗng thoáng qua một chút ân hận.
Cô cứng đầu không chịu nói cho ai biết mình đã gặp thần hươu, kể cả bà Ngoan.
Uyển Uyển nghĩ trong lòng, chắc có lẽ cô không thể đến được đó vào trưa nay, nhưng ngày mai... cũng vậy nhỉ?
Uyển Uyển vô tâm thành tính, chỉ một lát đã chìm vào giấc ngủ.
Trong khi đó, dưới tán cây trà phía sau từ đường, Lục Minh cố chấp đứng nhìn về hướng sân của Uyển Uyển với ánh mắt khó đoán.
Khi chiều tà dần buông, anh chắc chắn cô không còn đến nữa, cất tiếng thở dài, chầm chậm mở miệng:
"Uyển Uyển..."
"... Nhớ Uyển Uyển quá..."