Chương 38
An Văn Quế bốc hỏa trong người, cảm giác này giống như hồi bé cậu bị kẻ khác cướp mất món đồ mình đang chơi. An Văn Quế chẳng nề hà gì, đi tới mặt hầm hầm đi tới.
An Văn Quế bước đến trước mặt hai người, Lý Thống thì vẫn mê mệt tựa đầu trên vai tiểu thư kia. An Văn Quế bặm môi, liếc mắt nhìn Lý Thống rồi lại nhìn tiểu thư kia. Huyền Dương thì đang mải nhìn những bông hoa bên vườn, đột nhiên An Văn Quế xuất hiện khiến nàng giật mình, vội đẩy Lý Thống ra. Cú đẩy khiến Lý Thống bị cộc đầu vào cột trụ bên cạnh, đến tỉnh người luôn.
Huyền Dương ngại ngùng đứng lên.
"Ơ.. ta là thấy.."
An Văn Quế lạnh lùng cắt ngang lời của Huyền Dương.
"Tiểu thư với hắn có loại tình ý gì thì ta không quan tâm, nhưng hiện giờ hắn đang đi học như này, xin phép thứ lỗi cho tôi. Hai người xin đừng làm những hành động nam nữ như vậy ở đây."
Huyền Dương thật sự xấu hổ, nàng thẹn thùng gật đầu, một giây cũng không có ngẩng mặt lên. Lý Thống mơ hồ tỉnh dậy, thấy cả Huyền Dương lẫn An Văn Quế ở đây, ngơ ngác chưa kịp nói câu nào đã thấy An Văn Quế hiểu nhầm.
"Đây là người quen của ta.."
Cố gắng nói một lời để giải thích hộ Huyền Dương những nào ngờ An Văn Quế đâu có hiểu.
"Không cần phải giải thích, may hôm nay là ta thấy. Hai người lần sau đừng có tùy tiện như vậy."
Lý Thống còn muốn giải thích, nhưng An Văn Quế đã bỏ đi. Còn Huyền Dương vẫn còn đứng cạnh, Lý Thống không hiểu vừa rồi lúc mình ngủ đã có chuyện gì hiểu nhầm.
"Ban nãy bạn ta, hiểu nhầm chuyện gì sao?"
Huyền Dương xấu hổ ngước mắt lên nhìn, cũng không có dám ngồi cạnh, chỉ đứng đó kể lại.
"Ban nãy.. do ta.. thấy thiếu gia mệt quá, lại ngủ gật ta cũng không nghĩ gì nhiều. Để thiếu gia tựa lên vai ta ngủ."
Lý Thống nhìn dáng vẻ của tiểu thư, cũng đoán đơn giản vị tiểu thư này chỉ có lòng tốt bụng muốn giúp mình phần nào thôi.
"Tiểu thư đừng quá lo, cũng may là hắn nhìn thấy. Không phải người khác, ta cũng không có suy nghĩ gì chê cười tiểu thư. Còn muốn cảm ơn tiểu thư, ban nãy ta ngủ rất ngon."
Huyền Dương ngại ngùng gật đầu, nhìn nét mặt của Lý Thống cũng cảm thấy vừa rồi cũng đã đỡ hơn.
"Vậy thiếu gia xin hãy chờ một lát, ta có kêu Tiểu Hướng đi gọi lang y đến kiểm tra."
Lý Thống huơ tay từ chối.
"Không cần đâu, chắc là ta bị lây ốm từ người bạn cùng phòng thôi. Thuốc hồi trước hắn dùng vẫn còn, giờ ta muốn về phòng nghỉ ngơi."
Huyền Dương tiến lại đỡ Lý Thống đứng dậy. Hai người dìu nhau đi, đến gần phòng rồi, Lý Thống tiện chỉ đường.
"Căn nhà kia là phòng nghỉ của ta, nếu như tiểu thư không ngại lần sau có thể tới chơi với ta. Dù gì ta cũng biết phòng của tiểu thư rồi, lần này tới lượt ta giới thiệu."
Huyền Dương mỉm cười rồi gật gật đầu. Hai người lại tiếp tục đi, thế nào lại để An Văn Quế đi từ đâu về, từ đằng sau len tới.
"Lý Thống.."
An Văn Quế lớn tiếng gọi, khiến cả Lý Thống lẫn Huyền Dương giật mình quay lại nhìn. An Văn Quế vẫn một mặt hằm hằm lăm lăm đi tới chen ngang giữa hai người. Túm lấy tay Lý Thống, ôm xốc cánh tay lên.
"Đến đây là được rồi, tiểu thư về nghỉ đi. Ta cùng phòng với hắn tiện hơn."
Lý Thống vẫy tay chào Huyền Dương.
"Vậy ta về trước. Lần sau có dịp nhớ tới chơi, ta mời tiểu thư."
Huyền Dương hành lễ rồi quay về. An Văn Quế nhếch mép lên nhìn vị tiểu thư kia, lầm bầm vài lời.
"Ngươi thế mà dám mang cả người thương vào đây, tình cảm quá thể nhỉ."
Lý Thống cảm thấy mệt mỏi lại còn phải giải thích cho tên này, gõ đầu hắn một cái.
"Ngươi nghĩ linh tinh gì vậy, tiểu thư kia cũng học trong này. Ta với nàng vừa quen nhau vài hôm trước."
Lý Thống vung tay thoát khỏi An Văn Quế, chậm rãi bước về phòng. Cố gắng lết lên giường nằm, cứ thế mặc kệ cái tên An Văn Quế đang lèm bèm ở bên cạnh.
Đến khi chìm vào giấc ngủ rồi vẫn còn loáng thoáng nghe hắn nói bên tai.
"Trường nam sinh làm gì có chuyện để nữ nhi vào học. Lí do vớ vẩn, tên ham sắc dục."
Trong đầu Lý Thống xuất hiện đúng một dòng chữ rồi chìm thật sâu vào giấc ngủ.
"Thằng điên này nhiều lời thật sự.."
Đến khi Lý Thống mở mắt thì trời đã tối sầm rồi, gió rét thổi bên ngoài nghe những tiếng rít cũng thấy sợ. Lý Thống vùi mình trong chăn, bây giờ mới thấy đói bụng, bụng cứ thế chốc chốc lại sôi lên. Lý Thống xoay người lại, nhận thấy bên cạnh không có ai. Lý Thống đoán chừng này chắc cũng chưa tới giờ khuya, nếu thằng nhóc kia đi chơi chưa về tức là còn sớm, cùng lắm là bỏ qua giờ cơm tối.
Lý Thống cơ thể mệt mỏi, thế nào thì vẫn không thể nhịn đói mà ngủ tiếp được, đành lục đục bò dậy. Cố gắng lắm mới đi ra được bên ngoài phòng khách, ngó sang bên phòng hai anh em nhà kia cũng chẳng thấy sáng đèn. Lý Thống thấy có chút kì lạ, khoác cái áo choàng lên người ngó nghiêng khắp nơi.
"Không biết ban nãy mình ngủ có chuyện gì bên ngoài không. Chẳng có ai ở trong phòng thế này, hay là vẫn đang giờ ăn?"
Lý Thống xỏ đôi giày vào chân, cầm theo đèn lồng nhỏ, ngoài trời gió thổi lạnh quá. Lý Thống cố gắng bước đi, vừa đi vừa sụt sịt mũi, trong bóng tối lập lòe ánh sáng, Lý Thống thấy đằng xa xa trước mặt là một dáng nữ nhi đi tới.
Lý Thống rọi đèn, cố gắng tiến tới càng gần lại càng thấy bóng người kia thật quen.
"Hình như.. khịt khịt.. là Huyền Dương thì phải.."
Lý Thống bước thêm vài bước nữa, đúng rồi chính là Huyền Dương, Lý Thống vừa bước tới vừa kêu tên người đối diện.
"Huyền Dương tiểu thư.. đúng không.. có phải là Huyền Dương tiểu thư.."
Người nọ đang đi, bất chợt dừng lại trong giây lát, sau đó phản xạ nhanh chóng đáp lại.
"Đúng rồi, Lý Thống thiếu gia đấy sao?"
Huyền Dương vì lo lắng Lý Thống ốm không biết ra sao, liền quyết mang theo đồ ăn tới tiện bề hỏi thăm. Tiểu Hướng kêu muốn đi cùng nhưng Huyền Dương muốn đi một mình thôi.
Cả hai bước nhanh tới, Lý Thống một thân cao lớn chùm kín trong áo choàng lông, còn Huyền Dương nhỏ bé tay cầm lồng thức ăn, tay còn lại cầm đèn, gió thổi tới có lúc lại không đứng vững. Lý Thống nhanh tay mà bắt lấy tay Huyền Dương giữ lại.
"Gió to thế này, tiểu thư sao ra đây?"
Huyền Dương dâng đèn cao ngang tầm mắt, để soi rõ gương mặt Lý Thống hơn.
"Ta thấy công tử ốm, lại sợ công tử chưa có đồ ăn, vừa muốn sang thăm lại muốn mang chút đồ tẩm bổ."
Lý Thống nhìn xuống lồng thức ăn, kéo tay Huyền Dương để tiểu thư gần mình hơn.
"Vậy thì mau mau về phòng ta, đứng ngoài này thêm nữa là kẻo cả tiểu thư cũng ốm theo."
An Văn Quế bước đến trước mặt hai người, Lý Thống thì vẫn mê mệt tựa đầu trên vai tiểu thư kia. An Văn Quế bặm môi, liếc mắt nhìn Lý Thống rồi lại nhìn tiểu thư kia. Huyền Dương thì đang mải nhìn những bông hoa bên vườn, đột nhiên An Văn Quế xuất hiện khiến nàng giật mình, vội đẩy Lý Thống ra. Cú đẩy khiến Lý Thống bị cộc đầu vào cột trụ bên cạnh, đến tỉnh người luôn.
Huyền Dương ngại ngùng đứng lên.
"Ơ.. ta là thấy.."
An Văn Quế lạnh lùng cắt ngang lời của Huyền Dương.
"Tiểu thư với hắn có loại tình ý gì thì ta không quan tâm, nhưng hiện giờ hắn đang đi học như này, xin phép thứ lỗi cho tôi. Hai người xin đừng làm những hành động nam nữ như vậy ở đây."
Huyền Dương thật sự xấu hổ, nàng thẹn thùng gật đầu, một giây cũng không có ngẩng mặt lên. Lý Thống mơ hồ tỉnh dậy, thấy cả Huyền Dương lẫn An Văn Quế ở đây, ngơ ngác chưa kịp nói câu nào đã thấy An Văn Quế hiểu nhầm.
"Đây là người quen của ta.."
Cố gắng nói một lời để giải thích hộ Huyền Dương những nào ngờ An Văn Quế đâu có hiểu.
"Không cần phải giải thích, may hôm nay là ta thấy. Hai người lần sau đừng có tùy tiện như vậy."
Lý Thống còn muốn giải thích, nhưng An Văn Quế đã bỏ đi. Còn Huyền Dương vẫn còn đứng cạnh, Lý Thống không hiểu vừa rồi lúc mình ngủ đã có chuyện gì hiểu nhầm.
"Ban nãy bạn ta, hiểu nhầm chuyện gì sao?"
Huyền Dương xấu hổ ngước mắt lên nhìn, cũng không có dám ngồi cạnh, chỉ đứng đó kể lại.
"Ban nãy.. do ta.. thấy thiếu gia mệt quá, lại ngủ gật ta cũng không nghĩ gì nhiều. Để thiếu gia tựa lên vai ta ngủ."
Lý Thống nhìn dáng vẻ của tiểu thư, cũng đoán đơn giản vị tiểu thư này chỉ có lòng tốt bụng muốn giúp mình phần nào thôi.
"Tiểu thư đừng quá lo, cũng may là hắn nhìn thấy. Không phải người khác, ta cũng không có suy nghĩ gì chê cười tiểu thư. Còn muốn cảm ơn tiểu thư, ban nãy ta ngủ rất ngon."
Huyền Dương ngại ngùng gật đầu, nhìn nét mặt của Lý Thống cũng cảm thấy vừa rồi cũng đã đỡ hơn.
"Vậy thiếu gia xin hãy chờ một lát, ta có kêu Tiểu Hướng đi gọi lang y đến kiểm tra."
Lý Thống huơ tay từ chối.
"Không cần đâu, chắc là ta bị lây ốm từ người bạn cùng phòng thôi. Thuốc hồi trước hắn dùng vẫn còn, giờ ta muốn về phòng nghỉ ngơi."
Huyền Dương tiến lại đỡ Lý Thống đứng dậy. Hai người dìu nhau đi, đến gần phòng rồi, Lý Thống tiện chỉ đường.
"Căn nhà kia là phòng nghỉ của ta, nếu như tiểu thư không ngại lần sau có thể tới chơi với ta. Dù gì ta cũng biết phòng của tiểu thư rồi, lần này tới lượt ta giới thiệu."
Huyền Dương mỉm cười rồi gật gật đầu. Hai người lại tiếp tục đi, thế nào lại để An Văn Quế đi từ đâu về, từ đằng sau len tới.
"Lý Thống.."
An Văn Quế lớn tiếng gọi, khiến cả Lý Thống lẫn Huyền Dương giật mình quay lại nhìn. An Văn Quế vẫn một mặt hằm hằm lăm lăm đi tới chen ngang giữa hai người. Túm lấy tay Lý Thống, ôm xốc cánh tay lên.
"Đến đây là được rồi, tiểu thư về nghỉ đi. Ta cùng phòng với hắn tiện hơn."
Lý Thống vẫy tay chào Huyền Dương.
"Vậy ta về trước. Lần sau có dịp nhớ tới chơi, ta mời tiểu thư."
Huyền Dương hành lễ rồi quay về. An Văn Quế nhếch mép lên nhìn vị tiểu thư kia, lầm bầm vài lời.
"Ngươi thế mà dám mang cả người thương vào đây, tình cảm quá thể nhỉ."
Lý Thống cảm thấy mệt mỏi lại còn phải giải thích cho tên này, gõ đầu hắn một cái.
"Ngươi nghĩ linh tinh gì vậy, tiểu thư kia cũng học trong này. Ta với nàng vừa quen nhau vài hôm trước."
Lý Thống vung tay thoát khỏi An Văn Quế, chậm rãi bước về phòng. Cố gắng lết lên giường nằm, cứ thế mặc kệ cái tên An Văn Quế đang lèm bèm ở bên cạnh.
Đến khi chìm vào giấc ngủ rồi vẫn còn loáng thoáng nghe hắn nói bên tai.
"Trường nam sinh làm gì có chuyện để nữ nhi vào học. Lí do vớ vẩn, tên ham sắc dục."
Trong đầu Lý Thống xuất hiện đúng một dòng chữ rồi chìm thật sâu vào giấc ngủ.
"Thằng điên này nhiều lời thật sự.."
Đến khi Lý Thống mở mắt thì trời đã tối sầm rồi, gió rét thổi bên ngoài nghe những tiếng rít cũng thấy sợ. Lý Thống vùi mình trong chăn, bây giờ mới thấy đói bụng, bụng cứ thế chốc chốc lại sôi lên. Lý Thống xoay người lại, nhận thấy bên cạnh không có ai. Lý Thống đoán chừng này chắc cũng chưa tới giờ khuya, nếu thằng nhóc kia đi chơi chưa về tức là còn sớm, cùng lắm là bỏ qua giờ cơm tối.
Lý Thống cơ thể mệt mỏi, thế nào thì vẫn không thể nhịn đói mà ngủ tiếp được, đành lục đục bò dậy. Cố gắng lắm mới đi ra được bên ngoài phòng khách, ngó sang bên phòng hai anh em nhà kia cũng chẳng thấy sáng đèn. Lý Thống thấy có chút kì lạ, khoác cái áo choàng lên người ngó nghiêng khắp nơi.
"Không biết ban nãy mình ngủ có chuyện gì bên ngoài không. Chẳng có ai ở trong phòng thế này, hay là vẫn đang giờ ăn?"
Lý Thống xỏ đôi giày vào chân, cầm theo đèn lồng nhỏ, ngoài trời gió thổi lạnh quá. Lý Thống cố gắng bước đi, vừa đi vừa sụt sịt mũi, trong bóng tối lập lòe ánh sáng, Lý Thống thấy đằng xa xa trước mặt là một dáng nữ nhi đi tới.
Lý Thống rọi đèn, cố gắng tiến tới càng gần lại càng thấy bóng người kia thật quen.
"Hình như.. khịt khịt.. là Huyền Dương thì phải.."
Lý Thống bước thêm vài bước nữa, đúng rồi chính là Huyền Dương, Lý Thống vừa bước tới vừa kêu tên người đối diện.
"Huyền Dương tiểu thư.. đúng không.. có phải là Huyền Dương tiểu thư.."
Người nọ đang đi, bất chợt dừng lại trong giây lát, sau đó phản xạ nhanh chóng đáp lại.
"Đúng rồi, Lý Thống thiếu gia đấy sao?"
Huyền Dương vì lo lắng Lý Thống ốm không biết ra sao, liền quyết mang theo đồ ăn tới tiện bề hỏi thăm. Tiểu Hướng kêu muốn đi cùng nhưng Huyền Dương muốn đi một mình thôi.
Cả hai bước nhanh tới, Lý Thống một thân cao lớn chùm kín trong áo choàng lông, còn Huyền Dương nhỏ bé tay cầm lồng thức ăn, tay còn lại cầm đèn, gió thổi tới có lúc lại không đứng vững. Lý Thống nhanh tay mà bắt lấy tay Huyền Dương giữ lại.
"Gió to thế này, tiểu thư sao ra đây?"
Huyền Dương dâng đèn cao ngang tầm mắt, để soi rõ gương mặt Lý Thống hơn.
"Ta thấy công tử ốm, lại sợ công tử chưa có đồ ăn, vừa muốn sang thăm lại muốn mang chút đồ tẩm bổ."
Lý Thống nhìn xuống lồng thức ăn, kéo tay Huyền Dương để tiểu thư gần mình hơn.
"Vậy thì mau mau về phòng ta, đứng ngoài này thêm nữa là kẻo cả tiểu thư cũng ốm theo."