Chương : 16
"Cô" lúc này Bội Sam đã không còn giữ khuôn mặt hiền lành tao nhã nữa
"Tôi là vợ sắp cưới của anh Lục Kiến, cô thì là cái thá gì chứ. Thấy sang muốn bắt hoàng làm họ sao? Cô nhìn lại mình xem, chỉ mới còn nhỏ như vậy đã muốn đi dụ dỗ đàn ông sao?"
"A, vậy tức là người lớn thì được quyền đi dụ dỗ đàn ông" cô ngừng lại một tí rồi cười nhếch miệng, mắt nhìn Bội Sam nói "Như cô"
Bội Sam tức giận đưa tay muốn đánh cô thì liền bị Lộ Nghiên dùng linh lực đánh trúng chân phải làm cô ta bị khuỵ xuống.
"Ôi, tôi đã làm gì đâu mà cô hành đại lễ như vậy" cô khẽ cười nói
Bội Sam tức giận mắng cô
"Tiện nhân, cô đã làm gì tôi. Đồ hồ ly tinh."
"Sao, bây giờ lại muốn chửi tôi. Cô tự nhìn xem giữa tôi và cô, ai giống hồ ly tinh hơn đây." Cô ngoài cười nhưng trong không cười nói
Lúc này Lục Kiến đã được nhân viên gọi từ dưới kho lên tiếng
"Chuyện gì vậy? Tiểu Sam sao lại để bị té thế này." Rồi chạy đến đỡ cô ấy dậy.
Bội Sam lúc này đã thay đổi thành một khuôn mặt điềm đạm đáng yêu nhưng đầy vẻ uất ức nói
"Lục Kiến, em không sao. Cô bé này nói muốn gặp anh, em nói là anh có việc dưới kho rồi bảo cô ấy đợi một chút. Nhưng...nhưng mà cô ấy...." nói tới đây bỗng Bội Sam lại lộ ra một khuôn mặt như bị người khác ức hiếp
Lục Kiến quay sang nhìn cô nhíu mài rồi nói
"Xin hỏi, tôi và cô có quen nhau sao? " không tồi, ít ra cũng không tới độ vì một câu nói của Bội Sam mà bất phân thị phi. Vẫn còn có thể cứu chữa được, thật ra ngay từ lúc thấy Lục Kiến cô đã biết nguồn gốc cái luồng tà khí của Bội Sam là như thế nào. Thời bây giờ đúng là cái gì cũng có thể xảy ra, bùa chú chứa đựng mị thuật giỏi như vậy không dùng trên vị đại gia hay soái ca nào mà lại đi dùng trên một ông chú gần 40 mà cũng chỉ là một quản lý của tiệm trà nho nhỏ. Có hài hước không cơ chứ. Người giúp cô ta thực hiện loại tà thuật này mà biết thì chắc là sẽ tức chết mất.
Phải biết người yêu cầu sử dụng thuật pháp này sẽ bị tà khí vây quanh cả đời, ngươi làm hỏng nhân duyên kiếp này của người khác thì cũng chuẩn bị sẵn có một ngày nhân duyên của mình cũng bị một người nào đó cướp đi. Một khi thuật pháp mất linh thì sẽ đối diện với hậu quả là cả đời phải sống trong sự ruồng rẫy và cô độc. Thầy pháp giỏi chỉ cần biết sinh thần bát tự và một nhúm tóc là có thể thực hiện thuật pháp rồi, nhưng hậu quả của người thi triển thuật pháp cũng không nhẹ hơn bao nhiêu, tội dùng tà thuật xen vào nhân quả nghiệp báo của con người thì làm sao có kết quả tốt cho được. Thật muốn khuyên người trong thế gian đừng vì một chút cầu mà không được của ái tình rồi tự làm việc hại người hại mình, cũng đừng vì một chút lợi lộc nho nhỏ mà đi dùng tà thuật xen vào quy luật của đất trời.
Nói ra sẽ có rất nhiều người cảm thấy là mê tín và không thể tin được nhưng ai trong số họ có thể chứng minh những điều mà ngay cả khoa học cũng không thể lý giải được này. Ví như ngải hay bùa pháp trù yếm thì làm sao khoa học của nhân loại có thể chứng minh được.
Điển hình là Bội Sam và Lục Kiến, rõ ràng Bội Sam chính là người yêu cầu thầy pháp phải thực hiện mị thuật với Lục Kiến. Cái nguồn sáng màu hồng quanh thân của Lục Kiến từ khi tiếp xúc với tia tà khí của Bội Sam thì đang dần sáng lên và dao động mãnh kiệt kia kìa. Trên tay của hai người còn như ẩn như hiện một sợi tơ màu hồng đang ra sức buộc chặt lại cổ tay của họ. Như thế này không phải là dùng bùa chú, thuật pháp để trói chặt Lục Kiến lại bên cạnh Bội Sam thì còn có thể là gì nữa. Haizz đúng là tạo nghiệt mà.
Lục Kiến thấy cô nhìn mình và Bội Sam hồi lâu vẫn không nói gì, đang định hỏi lại thì Bội Sam đã giành nói trước
"Anh không quen cô bé này sao? Trông thì chắc là học sinh cao trung thôi không lẻ lại..." Lục Kiến kéo tay Bội Sam lại không cho cô ấy nói tiếp, rồi xoay sang cô ôn tồn nói
"Cô bé không biết cô là ai? Muốn gặp tôi có chuyện gì sao?"
Cô tức cười không biết phải nói gì, đúng là chó thì thường không bỏ được thói ăn phân, Bội Sam ơi Bội Sam có cần phải tìm mọi cơ hội đả kích người khác như vậy không? Bản thân mình không ra gì thì liền nghĩ người khác cũng như mình sao. Cũng thật tội cho chú quản lý thiện lương và thật thà. Chuyện này cô quản chắc rồi, ít ra cũng không thể để Lục Kiến cứ bấp bên trong chuyện tình cảm rồi không thể tập trung vào quản lý quán.
Cô đưa tay rồi nói
"Chào chú Lục Kiến, hôm qua chúng ta đã có nói chuyện qua điện thoại. Cháu tên là Lệ Lâm, rất vui được biết chú. Hi vọng chúng ta hợp tác vui vẻ"
Vừa bắt lấy tay cô, Lục Kiến liền nói
"Thì ra là cô Lệ, rất hân hạnh được gặp cô, nếu có gì sai sót mong cô bỏ qua."
Bội Sam lúc này lại hết sức ngạc nhiên mà lôi tay Lục Kiến nói
"Anh Lục Kiến, cô gái này và anh có quan hệ gì, sao lại đến tận nơi làm việc tìm anh vậy, như vậy có chút... thiếu lịch sự rồi."
"Im miệng" Lục Kiến vội bảo cô ta im lặng rồi định xin lỗi cô thì cái cô gái không biết thân biết phận này lại ỷ vào chút chú thuật nghĩ rằng Lục Kiến chắc chắn sẽ bênh vực mình nhưng có ai ngờ tên này lại đi mắng mình chứ. Bội Sam nổi lên tiểu tính tình nhìn vào cô la hét
"Đồ tiểu tiện nhân, cô đã làm gì mà khiến anh Lục Kiến mắng tôi. Đúng là hồ ly tinh không biết xấu hổ chuyên đi câu dẫn nam nhân." Lúc này Lục Kiến hoảng hốt kéo cô ta lại rồi lấy tay che miệng không cho Bội Sam nói nữa, đang định mở miệng nói xin lỗi cô thì đã bị cô phất tay cản lại rồi nói trước
"Chú không cần phải xin lỗi thay cô ta làm gì. Người không biết còn tưởng cô Bội Sam đây mới là bà chủ ở đây."
Lục Kiến lúc này có hơi xấu hổ nói
" Cô Lệ, thật xin lỗi cô, tiểu Sam tính tình có chút tệ. Mong cô đại nhân không trách em ấy." Nói rồi Lục Kiến xoay sang Bội Sam nói "Em mau xin lỗi cô Lệ, cô ấy là người vừa mua lại quán trà này"
Đang định bụng sẽ mắng chửi Lệ Lâm thêm vài câu, Bội Sam lúc này lại như ăn phải hoàng liên, không nói được gì chỉ mấp mấy "Cô ấy....là...bà chủ mới"
Lục Kiến tuy lòng tức giận Bội Sam không phân biệt phải trái làm hại mình mất mặt trước bà chủ mới nhưng không hiểu làm sao lại không thể nào to tiếng hoặc trách mắng Bội Sam được, đành nói với giọng cam chịu
"Chứ em nghỉ cái gì hả? Hôm nay xem như là ngày khai trương mới của quán chúng ta, đến tên quán cũng đã đổi. Còn có thể nói dối em sao? Em mau xin lỗi bà chủ nhanh lên"
Lúc này Bội Sam mới thật sự tin đây là bà chủ mới của mình, rụt rè nói
"Xin..lỗi, xin lỗi bà chủ"
Cô cười như không cười đáp lời
"A, cô Bội Sam quá lời rồi. Cô thì có lỗi gì được cơ chứ"
Bội Sam nhìn sang Lục Kiến cầu cứu
"Lệ tiểu thư, tiểu Sam thật đã biết sai, mong cô đại nhân đại lượng bỏ qua cho em ấy. Về sau tôi sẽ nghiêm khắt chỉ bảo tiểu Sam nhiều hơn, không để tình trạng này lập lại lần nữa."
Cô nhìn sang Lục Kiến bằng ánh mắt gắt gao rồi dùng linh lực câu thông với huyết ngọc nói cho Lộ Nghiên "Nghiên Nghiên, em kêu A Minh kia đánh tan cái vòng sáng màu hồng xung quanh hai sợi tơ buộc trên tay Lục Kiến và Bội Sam nhưng không được làm hỏng cái sợi tơ đó nếu không làm được thì bảo cậu ta trở về với chủ của mình đi, chị không nhận phế vật." Rồi mới như có như không trả lời Lục Kiến
"Chú Lục Kiến à, chú nói thế thì nếu tôi không bỏ qua cho Bội Sam chính là biến mình trở thành kẻ tiểu nhân không có lòng thương người sao?"
"Tôi là vợ sắp cưới của anh Lục Kiến, cô thì là cái thá gì chứ. Thấy sang muốn bắt hoàng làm họ sao? Cô nhìn lại mình xem, chỉ mới còn nhỏ như vậy đã muốn đi dụ dỗ đàn ông sao?"
"A, vậy tức là người lớn thì được quyền đi dụ dỗ đàn ông" cô ngừng lại một tí rồi cười nhếch miệng, mắt nhìn Bội Sam nói "Như cô"
Bội Sam tức giận đưa tay muốn đánh cô thì liền bị Lộ Nghiên dùng linh lực đánh trúng chân phải làm cô ta bị khuỵ xuống.
"Ôi, tôi đã làm gì đâu mà cô hành đại lễ như vậy" cô khẽ cười nói
Bội Sam tức giận mắng cô
"Tiện nhân, cô đã làm gì tôi. Đồ hồ ly tinh."
"Sao, bây giờ lại muốn chửi tôi. Cô tự nhìn xem giữa tôi và cô, ai giống hồ ly tinh hơn đây." Cô ngoài cười nhưng trong không cười nói
Lúc này Lục Kiến đã được nhân viên gọi từ dưới kho lên tiếng
"Chuyện gì vậy? Tiểu Sam sao lại để bị té thế này." Rồi chạy đến đỡ cô ấy dậy.
Bội Sam lúc này đã thay đổi thành một khuôn mặt điềm đạm đáng yêu nhưng đầy vẻ uất ức nói
"Lục Kiến, em không sao. Cô bé này nói muốn gặp anh, em nói là anh có việc dưới kho rồi bảo cô ấy đợi một chút. Nhưng...nhưng mà cô ấy...." nói tới đây bỗng Bội Sam lại lộ ra một khuôn mặt như bị người khác ức hiếp
Lục Kiến quay sang nhìn cô nhíu mài rồi nói
"Xin hỏi, tôi và cô có quen nhau sao? " không tồi, ít ra cũng không tới độ vì một câu nói của Bội Sam mà bất phân thị phi. Vẫn còn có thể cứu chữa được, thật ra ngay từ lúc thấy Lục Kiến cô đã biết nguồn gốc cái luồng tà khí của Bội Sam là như thế nào. Thời bây giờ đúng là cái gì cũng có thể xảy ra, bùa chú chứa đựng mị thuật giỏi như vậy không dùng trên vị đại gia hay soái ca nào mà lại đi dùng trên một ông chú gần 40 mà cũng chỉ là một quản lý của tiệm trà nho nhỏ. Có hài hước không cơ chứ. Người giúp cô ta thực hiện loại tà thuật này mà biết thì chắc là sẽ tức chết mất.
Phải biết người yêu cầu sử dụng thuật pháp này sẽ bị tà khí vây quanh cả đời, ngươi làm hỏng nhân duyên kiếp này của người khác thì cũng chuẩn bị sẵn có một ngày nhân duyên của mình cũng bị một người nào đó cướp đi. Một khi thuật pháp mất linh thì sẽ đối diện với hậu quả là cả đời phải sống trong sự ruồng rẫy và cô độc. Thầy pháp giỏi chỉ cần biết sinh thần bát tự và một nhúm tóc là có thể thực hiện thuật pháp rồi, nhưng hậu quả của người thi triển thuật pháp cũng không nhẹ hơn bao nhiêu, tội dùng tà thuật xen vào nhân quả nghiệp báo của con người thì làm sao có kết quả tốt cho được. Thật muốn khuyên người trong thế gian đừng vì một chút cầu mà không được của ái tình rồi tự làm việc hại người hại mình, cũng đừng vì một chút lợi lộc nho nhỏ mà đi dùng tà thuật xen vào quy luật của đất trời.
Nói ra sẽ có rất nhiều người cảm thấy là mê tín và không thể tin được nhưng ai trong số họ có thể chứng minh những điều mà ngay cả khoa học cũng không thể lý giải được này. Ví như ngải hay bùa pháp trù yếm thì làm sao khoa học của nhân loại có thể chứng minh được.
Điển hình là Bội Sam và Lục Kiến, rõ ràng Bội Sam chính là người yêu cầu thầy pháp phải thực hiện mị thuật với Lục Kiến. Cái nguồn sáng màu hồng quanh thân của Lục Kiến từ khi tiếp xúc với tia tà khí của Bội Sam thì đang dần sáng lên và dao động mãnh kiệt kia kìa. Trên tay của hai người còn như ẩn như hiện một sợi tơ màu hồng đang ra sức buộc chặt lại cổ tay của họ. Như thế này không phải là dùng bùa chú, thuật pháp để trói chặt Lục Kiến lại bên cạnh Bội Sam thì còn có thể là gì nữa. Haizz đúng là tạo nghiệt mà.
Lục Kiến thấy cô nhìn mình và Bội Sam hồi lâu vẫn không nói gì, đang định hỏi lại thì Bội Sam đã giành nói trước
"Anh không quen cô bé này sao? Trông thì chắc là học sinh cao trung thôi không lẻ lại..." Lục Kiến kéo tay Bội Sam lại không cho cô ấy nói tiếp, rồi xoay sang cô ôn tồn nói
"Cô bé không biết cô là ai? Muốn gặp tôi có chuyện gì sao?"
Cô tức cười không biết phải nói gì, đúng là chó thì thường không bỏ được thói ăn phân, Bội Sam ơi Bội Sam có cần phải tìm mọi cơ hội đả kích người khác như vậy không? Bản thân mình không ra gì thì liền nghĩ người khác cũng như mình sao. Cũng thật tội cho chú quản lý thiện lương và thật thà. Chuyện này cô quản chắc rồi, ít ra cũng không thể để Lục Kiến cứ bấp bên trong chuyện tình cảm rồi không thể tập trung vào quản lý quán.
Cô đưa tay rồi nói
"Chào chú Lục Kiến, hôm qua chúng ta đã có nói chuyện qua điện thoại. Cháu tên là Lệ Lâm, rất vui được biết chú. Hi vọng chúng ta hợp tác vui vẻ"
Vừa bắt lấy tay cô, Lục Kiến liền nói
"Thì ra là cô Lệ, rất hân hạnh được gặp cô, nếu có gì sai sót mong cô bỏ qua."
Bội Sam lúc này lại hết sức ngạc nhiên mà lôi tay Lục Kiến nói
"Anh Lục Kiến, cô gái này và anh có quan hệ gì, sao lại đến tận nơi làm việc tìm anh vậy, như vậy có chút... thiếu lịch sự rồi."
"Im miệng" Lục Kiến vội bảo cô ta im lặng rồi định xin lỗi cô thì cái cô gái không biết thân biết phận này lại ỷ vào chút chú thuật nghĩ rằng Lục Kiến chắc chắn sẽ bênh vực mình nhưng có ai ngờ tên này lại đi mắng mình chứ. Bội Sam nổi lên tiểu tính tình nhìn vào cô la hét
"Đồ tiểu tiện nhân, cô đã làm gì mà khiến anh Lục Kiến mắng tôi. Đúng là hồ ly tinh không biết xấu hổ chuyên đi câu dẫn nam nhân." Lúc này Lục Kiến hoảng hốt kéo cô ta lại rồi lấy tay che miệng không cho Bội Sam nói nữa, đang định mở miệng nói xin lỗi cô thì đã bị cô phất tay cản lại rồi nói trước
"Chú không cần phải xin lỗi thay cô ta làm gì. Người không biết còn tưởng cô Bội Sam đây mới là bà chủ ở đây."
Lục Kiến lúc này có hơi xấu hổ nói
" Cô Lệ, thật xin lỗi cô, tiểu Sam tính tình có chút tệ. Mong cô đại nhân không trách em ấy." Nói rồi Lục Kiến xoay sang Bội Sam nói "Em mau xin lỗi cô Lệ, cô ấy là người vừa mua lại quán trà này"
Đang định bụng sẽ mắng chửi Lệ Lâm thêm vài câu, Bội Sam lúc này lại như ăn phải hoàng liên, không nói được gì chỉ mấp mấy "Cô ấy....là...bà chủ mới"
Lục Kiến tuy lòng tức giận Bội Sam không phân biệt phải trái làm hại mình mất mặt trước bà chủ mới nhưng không hiểu làm sao lại không thể nào to tiếng hoặc trách mắng Bội Sam được, đành nói với giọng cam chịu
"Chứ em nghỉ cái gì hả? Hôm nay xem như là ngày khai trương mới của quán chúng ta, đến tên quán cũng đã đổi. Còn có thể nói dối em sao? Em mau xin lỗi bà chủ nhanh lên"
Lúc này Bội Sam mới thật sự tin đây là bà chủ mới của mình, rụt rè nói
"Xin..lỗi, xin lỗi bà chủ"
Cô cười như không cười đáp lời
"A, cô Bội Sam quá lời rồi. Cô thì có lỗi gì được cơ chứ"
Bội Sam nhìn sang Lục Kiến cầu cứu
"Lệ tiểu thư, tiểu Sam thật đã biết sai, mong cô đại nhân đại lượng bỏ qua cho em ấy. Về sau tôi sẽ nghiêm khắt chỉ bảo tiểu Sam nhiều hơn, không để tình trạng này lập lại lần nữa."
Cô nhìn sang Lục Kiến bằng ánh mắt gắt gao rồi dùng linh lực câu thông với huyết ngọc nói cho Lộ Nghiên "Nghiên Nghiên, em kêu A Minh kia đánh tan cái vòng sáng màu hồng xung quanh hai sợi tơ buộc trên tay Lục Kiến và Bội Sam nhưng không được làm hỏng cái sợi tơ đó nếu không làm được thì bảo cậu ta trở về với chủ của mình đi, chị không nhận phế vật." Rồi mới như có như không trả lời Lục Kiến
"Chú Lục Kiến à, chú nói thế thì nếu tôi không bỏ qua cho Bội Sam chính là biến mình trở thành kẻ tiểu nhân không có lòng thương người sao?"