Chương : 19
Trải qua một trận thảo luận, chúng ta cuối cùng quyết định cho Kiếp Phù Du, Yêu Yêu thuộc tính đánh tầm xa tiến hành công tác “quấy rầy” con gấu, đám người Tử Hàn thì ở gần công kích, chuyển hết lực chú ý của Bạo Vĩ Hùng về phía bọn họ, còn Vũ Tiễn thì đưa Duy Tâm đến trên người con gấu.
Vỗ vỗ đầu Tiểu Cửu (con hồ ly), Duy Tâm cười nói với chúng:
“Được rồi, lần này không tới phiên các ngươi lên sân khấu, hảo hảo nghỉ ngơi đi, chờ xem bản lãnh chủ nhân của ta nha.”
“Chủ nhân, ngươi phải cẩn thận a.”
Tiểu Cầu (con rồng á) lo lắng dặn dò.
Giơ lên ký hiệu thắng lợi (chữ V), Duy Tâm tự tin cùng các bạn thân mến chạy khỏi khu an toàn, đám Bạo Vĩ Hùng vẫn chờ tại rìa khu an toàn, vừa thấy cả bọn thì lập tức phát động công kích, nhưng dưới sự phối hợp ăn ý của mọi người, các đợt công kích dễ dàng bị hoá giải.
“Duy Tâm phải chú ý an toàn, tốc độ nhất định phải mau.”
Quạt Hương Bồ dặn dò một câu tuỳ ý chúng ta tự hành động.
“Bảo vệ tốt hắn.”
Mặc dù không muốn, nhưng Tử Hàn vẫn là kính nhờ Vũ Tiễn.
“Đương nhiên.”
Ta sẽ không để bất kỳ kẻ nào tổn thương tới hắn, âm thầm ở quyết tâm trong lòng, Vũ Tiễn mang Duy Tâm cẩn thận tiếp cận Bạo Vĩ Hùng, nhưng con gấu trước mặt đang cuồng nộ, tiếp cận nó thật không dễ dàng, một bên phải cẩn thận né tránh nó múa may song chưởng, một bên phải cẩn thận không để nó phát giác, không bao nhiêu thời gian trên trán Vũ Tiễn lấm tấm mồ hôi.
“Cố lên.”
Ngẩng đầu nhìn Vũ Tiễn, trong ánh mắt Duy Tâm là hoàn toàn tín nhiệm, gật đầu, ánh mắt Vũ Tiễn càng kiên định.
Thừa dịp này Duy Tâm cũng trang bị vũ khí vào (sắp các vật phẩm vào các khe như khe vũ khí, khe áo giáp, khe trang sức…), ngoài ý muốn phát hiện vũ khí a Kiếm đưa hắn lại có thể dùng, nhưng hiện tại Duy Tâm không có thời gian suy nghĩ nhiều, tối trọng yếu bây giờ chính là chém con gấu này.
Thật vất vả, Vũ Tiễn rốt cục tiếp cận Bạo Vĩ Hùng, Duy Tâm mau chóng từ trong lòng ngực hắn nhảy xuống trước ngực Bạo Vĩ Hùng, chậm rãi leo về hướng trái tim nó.
Dùng miệng cắn chủy thủ, tay chân nhẹ nhàng bò lên, Duy Tâm trong lòng không một chút sợ hãi, ngược lại bình tĩnh một cách khủng bố.
Đứng ở dưới nhìn, mọi người kinh hồn táng đảm, sợ hắn phát sinh chuyện ngoài ý muốn. Thật vất vả leo tới vị trí trái tim, nhưng không ngờ bị Bạo Vĩ Hùng phát hiện, một chưởng đánhh về phía Duy Tâm, Yêu Yêu sợ hãi bưng kín mắt, Tử Hàn cùng Vũ Tiễn đã kích động đến muốn vọt lên.
Ói ra một miệng đầy huyết, Duy Tâm cười khổ nhìn huyết của mình chỉ còn lại không đến 1% (mém chết ah, ta đau tim), lại như cũ ngoan cố đích nắm chặt lông trước ngực con gấu, không ngã xuống, buông một bàn tay ra, Duy Tâm hung hăng đem chủy thủ đâm vào tim nó, máu tươi mạnh mẽ theo miệng vết thương phun ra, cùng với tiếng gầm rú thất thanh, Bạo Vĩ Hùng rốt cục ngã rập xuống chết.
Từ trên thi thể con gấu lắc la lắc lư mà đứng lên, Duy Tâm khắp người toàn là huyết, bộ dáng khủng bố vô cùng, vén vén tóc, hắn hướng về phía đám bạn thân mến đang xông lên mà lộ ra nụ cười tươi khoái trá sáng lạn.
“Ngươi làm ta sợ muốn chết.”
Ôm cổ Duy Tâm, a Kiếm lo lắng hét lớn,
“Lần sau ta không bao giờ … không bao giờ cho phép ngươi làm chuyện nguy hiểm như vậy.”
Đứng ở một bên, Vũ Tiễn phát hiện tay hắn thế nhưng không ngừng run rẩy, từ khi nào thì, Duy Tâm đang trong lòng hắn chiếm phân lượng lớn đến như vậy.
Mặt lạnh như băng, Tử Hàn quyết đoán mười phần, nói:
“Về sau tuyệt đối không được làm chuyện nguy hiểm nữa.”
Trời biết hắn vừa rồi lo lắng bao nhiêu, sợ hãi bao nhiêu.
Thè lưỡi, Duy Tâm vội vàng nói sang chuyện khác,
“Mau đến xem xem rớt ra những thứ gì đi.”
Bởi vì một kích cuối cùng là bị Duy Tâm công kích, cho nên trên mặt đất đương nhiên xuất hiện tràn đầy một đống đồ vật, bọn Kiếp Phù Du nhìn muốn rớt con mắt, quả nhiên BOSS cấp 500 không phải bình thường nha, trang bị rớt ra đều là cực phẩm.
Bởi vì Quạt Hương Bồ có học qua kỹ năng ‘Thuật Xem xét’, cho nên vật phẩm do hắn đến phân phát, hắn một bên kiểm nghiệm, một bên phân phát đồ vật:
“Phong Chi Trượng, ma pháp hệ Phong, giúp lực công kích tăng thêm 10%, thời gian chuyển xướng giảm 20%, cái này cấp cho Dực đi.”
(chuyển xướng: mỗi chiêu thức học được hoặc vật phẩm đạo cụ, khi sử dụng xong phải cần một khoảng thời gian phục hồi để có thể dùng tiếp, tuỳ theo thuộc tính mà có thể cần chờ 10 giây, 20 giây,…cho lần đánh tiếp theo.)
Từ sau khi tập họp thành một nhóm, đối với sự phân phát đạo cụ của Quạt Hương Bồ, không ai tỏ vẻ bất mãn.
“Tiêu Dao Giày, gia tăng tốc độ di động thêm 40%, a Kiếm, Chỉ một chữ – Suất, các ngươi tự thương lượng đi.”
Đem đôi giày đưa cho hai người, Quạt Hương Bồ cũng không biết nên đưa cho ai.
Nhìn nhìn, ‘Chỉ một chữ – Suất’ thực sảng khoái đem giày cho a Kiếm,
“Ngươi cấp thấp hơn ta, có giày này chạy nhanh hơn, cho ngươi.”
Tiếp nhận Tiêu Dao Giày, a Kiếm nghĩ nghĩ rồi đưa cho Duy Tâm,
“Vẫn là cho Huấn thú sư tam vô như ngươi dùng đi ( vô huyết, vô tốc độ, vô công kích), gặp chuyện ngươi sẽ chạy nhanh chút.”
Sửng sốt một chút, Duy Tâm cười to, trả giày lại cho a kiếm,
“Ta mới không cần, chạy trốn ta có thể kêu Tiểu Cầu chở ta nha, nó hiện tại rất lớn có thể chở người rồi, vẫn là cho ngươi dùng đi, nếu không, hay là dùng cây chủy thủ trao đổi.”
Quơ quơ chủy thủ màu đen trong tay, Duy Tâm đề nghị.
“Chủy thủ này làm sao vậy!”
Kinh ngạc nhìn chủy thủ trong tay Duy Tâm, a Kiếm kêu lên.
Tất cả mọi người đưa ánh mắt tập trung vào cây chủy thủ ở trên tay Duy Tâm, cây chuỷ thủ nguyên bản không chút gì thu hút, nay đột nhiên tản mát ra hào quang màu đen quỷ dị, trên thân kiếm màu đen phảng phất một tầng hắc thủy ngân, xinh đẹp cực kỳ. Chậm rãi, chủy thủ bay khỏi tay Duy Tâm, khi tất cả mọi người còn chưa kịp phản ứng, nó liền nhanh cắt vào ngón tay của Duy Tâm làm máu chảy xuống thân chuỷ thủ.
[Hệ thống thông báo đã cắt huyết nhận chủ]
Duy Tâm khóc không ra nước mắt mà nhìn, lại một lần nữa ngón tay mình bị cắt lấy máu, vì cái gì chúng nó đều thích uống huyết của ta a, Tử Đằng cũng thế, cây chuỷ thủ này cũng thế.
“Mau xem thuộc tính của nó.”
Không để cho Duy Tâm có nhiều thời gian cảm khái, a Kiếm thúc giục.
Mở ra bảng thuộc tính sau khi cắt huyết nhận chủ, Duy Tâm ngốc lăng vài giây, sau đó biểu tình bình tĩnh nói:
“Ma Khí Cắt Huyết, vũ khí cực phẩm, có thể biến thành bất cứ vũ khí nào, lực công kích không hạn chế, tùy thuộc vào cấp bậc của chủ nhân mà tự động tăng cao.”
Mọi người sửng sốt vài giây, Kiếp Phù Du hỏi nhỏ:
“Cái gì gọi là ‘có thể biến thành bất cứ vũ khí nào’ ?”
“Kiếm.”
Duy Tâm tuỳ tiện nói một chữ, ‘Cắt Huyết’ liền chậm rãi thay đổi, biến thành một thanh trường kiếm màu đen.
Nhìn Kiếp Phù Du, Duy Tâm trả lời:
“Là vậy đó.”
Trầm mặc, trầm mặc......
A Kiếm bắt đầu bùng nổ,
“Vì cái gì a, vì cái gì ngươi vận khí lại tốt như vậy! cái thứ vũ khí tệ hại chết dí trong tay ta, đến tay ngươi thế nhưng biến thành cực phẩm! Thiên lý bất công a!”
Hơi sợ mà trốn phía sau Tử Hàn, căn cứ vào mấy ngày nay quan sát, Duy Tâm phát hiện a Kiếm tựa hồ rất sợ Tử Hàn, cho nên hắn thực sáng suốt mà lựa chọn người bảo vệ, quả nhiên a Kiếm thấy Duy Tâm trốn phía sau Tử Hàn thì không có làm ra hành động giết người, mà là dùng ánh mắt thật phẫn hận mà liếc hắn.
“Suất, Tiêu Dao Giày tự chúng ta chia.”
Quay đầu, a Kiếm nhắm mắt làm ngơ.
“Hảo.”
Gật đầu, ‘Chỉ một chữ – Suất’ cũng thực sáng suốt mà nói, quyết định tốt hơn là đừng trêu ghẹo a Kiếm tong lúc này.
“Hắn thực ghét ngươi sao?”
Tử Hàn khó hiểu hỏi han.
Từ sau lưng Tử Hàn đi ra, Duy Tâm đấm đấm thắt lưng, đứng thẳng dậy (giờ mới dám đứng thẳng:D), lắc đầu nói:
“Không phải đâu, tính tình a Kiếm chính là vậy a, không có việc gì đâu, chỉ là giỡn thôi, bất quá trêu ghẹo hắn thật sự là chơi vui lắm.”
Nói xong, Duy Tâm nghịch ngợm thè lưỡi.
Tử Hàn chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu, cưng chiều chìm đắm nhìn Duy Tâm.
Vỗ vỗ đầu Tiểu Cửu (con hồ ly), Duy Tâm cười nói với chúng:
“Được rồi, lần này không tới phiên các ngươi lên sân khấu, hảo hảo nghỉ ngơi đi, chờ xem bản lãnh chủ nhân của ta nha.”
“Chủ nhân, ngươi phải cẩn thận a.”
Tiểu Cầu (con rồng á) lo lắng dặn dò.
Giơ lên ký hiệu thắng lợi (chữ V), Duy Tâm tự tin cùng các bạn thân mến chạy khỏi khu an toàn, đám Bạo Vĩ Hùng vẫn chờ tại rìa khu an toàn, vừa thấy cả bọn thì lập tức phát động công kích, nhưng dưới sự phối hợp ăn ý của mọi người, các đợt công kích dễ dàng bị hoá giải.
“Duy Tâm phải chú ý an toàn, tốc độ nhất định phải mau.”
Quạt Hương Bồ dặn dò một câu tuỳ ý chúng ta tự hành động.
“Bảo vệ tốt hắn.”
Mặc dù không muốn, nhưng Tử Hàn vẫn là kính nhờ Vũ Tiễn.
“Đương nhiên.”
Ta sẽ không để bất kỳ kẻ nào tổn thương tới hắn, âm thầm ở quyết tâm trong lòng, Vũ Tiễn mang Duy Tâm cẩn thận tiếp cận Bạo Vĩ Hùng, nhưng con gấu trước mặt đang cuồng nộ, tiếp cận nó thật không dễ dàng, một bên phải cẩn thận né tránh nó múa may song chưởng, một bên phải cẩn thận không để nó phát giác, không bao nhiêu thời gian trên trán Vũ Tiễn lấm tấm mồ hôi.
“Cố lên.”
Ngẩng đầu nhìn Vũ Tiễn, trong ánh mắt Duy Tâm là hoàn toàn tín nhiệm, gật đầu, ánh mắt Vũ Tiễn càng kiên định.
Thừa dịp này Duy Tâm cũng trang bị vũ khí vào (sắp các vật phẩm vào các khe như khe vũ khí, khe áo giáp, khe trang sức…), ngoài ý muốn phát hiện vũ khí a Kiếm đưa hắn lại có thể dùng, nhưng hiện tại Duy Tâm không có thời gian suy nghĩ nhiều, tối trọng yếu bây giờ chính là chém con gấu này.
Thật vất vả, Vũ Tiễn rốt cục tiếp cận Bạo Vĩ Hùng, Duy Tâm mau chóng từ trong lòng ngực hắn nhảy xuống trước ngực Bạo Vĩ Hùng, chậm rãi leo về hướng trái tim nó.
Dùng miệng cắn chủy thủ, tay chân nhẹ nhàng bò lên, Duy Tâm trong lòng không một chút sợ hãi, ngược lại bình tĩnh một cách khủng bố.
Đứng ở dưới nhìn, mọi người kinh hồn táng đảm, sợ hắn phát sinh chuyện ngoài ý muốn. Thật vất vả leo tới vị trí trái tim, nhưng không ngờ bị Bạo Vĩ Hùng phát hiện, một chưởng đánhh về phía Duy Tâm, Yêu Yêu sợ hãi bưng kín mắt, Tử Hàn cùng Vũ Tiễn đã kích động đến muốn vọt lên.
Ói ra một miệng đầy huyết, Duy Tâm cười khổ nhìn huyết của mình chỉ còn lại không đến 1% (mém chết ah, ta đau tim), lại như cũ ngoan cố đích nắm chặt lông trước ngực con gấu, không ngã xuống, buông một bàn tay ra, Duy Tâm hung hăng đem chủy thủ đâm vào tim nó, máu tươi mạnh mẽ theo miệng vết thương phun ra, cùng với tiếng gầm rú thất thanh, Bạo Vĩ Hùng rốt cục ngã rập xuống chết.
Từ trên thi thể con gấu lắc la lắc lư mà đứng lên, Duy Tâm khắp người toàn là huyết, bộ dáng khủng bố vô cùng, vén vén tóc, hắn hướng về phía đám bạn thân mến đang xông lên mà lộ ra nụ cười tươi khoái trá sáng lạn.
“Ngươi làm ta sợ muốn chết.”
Ôm cổ Duy Tâm, a Kiếm lo lắng hét lớn,
“Lần sau ta không bao giờ … không bao giờ cho phép ngươi làm chuyện nguy hiểm như vậy.”
Đứng ở một bên, Vũ Tiễn phát hiện tay hắn thế nhưng không ngừng run rẩy, từ khi nào thì, Duy Tâm đang trong lòng hắn chiếm phân lượng lớn đến như vậy.
Mặt lạnh như băng, Tử Hàn quyết đoán mười phần, nói:
“Về sau tuyệt đối không được làm chuyện nguy hiểm nữa.”
Trời biết hắn vừa rồi lo lắng bao nhiêu, sợ hãi bao nhiêu.
Thè lưỡi, Duy Tâm vội vàng nói sang chuyện khác,
“Mau đến xem xem rớt ra những thứ gì đi.”
Bởi vì một kích cuối cùng là bị Duy Tâm công kích, cho nên trên mặt đất đương nhiên xuất hiện tràn đầy một đống đồ vật, bọn Kiếp Phù Du nhìn muốn rớt con mắt, quả nhiên BOSS cấp 500 không phải bình thường nha, trang bị rớt ra đều là cực phẩm.
Bởi vì Quạt Hương Bồ có học qua kỹ năng ‘Thuật Xem xét’, cho nên vật phẩm do hắn đến phân phát, hắn một bên kiểm nghiệm, một bên phân phát đồ vật:
“Phong Chi Trượng, ma pháp hệ Phong, giúp lực công kích tăng thêm 10%, thời gian chuyển xướng giảm 20%, cái này cấp cho Dực đi.”
(chuyển xướng: mỗi chiêu thức học được hoặc vật phẩm đạo cụ, khi sử dụng xong phải cần một khoảng thời gian phục hồi để có thể dùng tiếp, tuỳ theo thuộc tính mà có thể cần chờ 10 giây, 20 giây,…cho lần đánh tiếp theo.)
Từ sau khi tập họp thành một nhóm, đối với sự phân phát đạo cụ của Quạt Hương Bồ, không ai tỏ vẻ bất mãn.
“Tiêu Dao Giày, gia tăng tốc độ di động thêm 40%, a Kiếm, Chỉ một chữ – Suất, các ngươi tự thương lượng đi.”
Đem đôi giày đưa cho hai người, Quạt Hương Bồ cũng không biết nên đưa cho ai.
Nhìn nhìn, ‘Chỉ một chữ – Suất’ thực sảng khoái đem giày cho a Kiếm,
“Ngươi cấp thấp hơn ta, có giày này chạy nhanh hơn, cho ngươi.”
Tiếp nhận Tiêu Dao Giày, a Kiếm nghĩ nghĩ rồi đưa cho Duy Tâm,
“Vẫn là cho Huấn thú sư tam vô như ngươi dùng đi ( vô huyết, vô tốc độ, vô công kích), gặp chuyện ngươi sẽ chạy nhanh chút.”
Sửng sốt một chút, Duy Tâm cười to, trả giày lại cho a kiếm,
“Ta mới không cần, chạy trốn ta có thể kêu Tiểu Cầu chở ta nha, nó hiện tại rất lớn có thể chở người rồi, vẫn là cho ngươi dùng đi, nếu không, hay là dùng cây chủy thủ trao đổi.”
Quơ quơ chủy thủ màu đen trong tay, Duy Tâm đề nghị.
“Chủy thủ này làm sao vậy!”
Kinh ngạc nhìn chủy thủ trong tay Duy Tâm, a Kiếm kêu lên.
Tất cả mọi người đưa ánh mắt tập trung vào cây chủy thủ ở trên tay Duy Tâm, cây chuỷ thủ nguyên bản không chút gì thu hút, nay đột nhiên tản mát ra hào quang màu đen quỷ dị, trên thân kiếm màu đen phảng phất một tầng hắc thủy ngân, xinh đẹp cực kỳ. Chậm rãi, chủy thủ bay khỏi tay Duy Tâm, khi tất cả mọi người còn chưa kịp phản ứng, nó liền nhanh cắt vào ngón tay của Duy Tâm làm máu chảy xuống thân chuỷ thủ.
[Hệ thống thông báo đã cắt huyết nhận chủ]
Duy Tâm khóc không ra nước mắt mà nhìn, lại một lần nữa ngón tay mình bị cắt lấy máu, vì cái gì chúng nó đều thích uống huyết của ta a, Tử Đằng cũng thế, cây chuỷ thủ này cũng thế.
“Mau xem thuộc tính của nó.”
Không để cho Duy Tâm có nhiều thời gian cảm khái, a Kiếm thúc giục.
Mở ra bảng thuộc tính sau khi cắt huyết nhận chủ, Duy Tâm ngốc lăng vài giây, sau đó biểu tình bình tĩnh nói:
“Ma Khí Cắt Huyết, vũ khí cực phẩm, có thể biến thành bất cứ vũ khí nào, lực công kích không hạn chế, tùy thuộc vào cấp bậc của chủ nhân mà tự động tăng cao.”
Mọi người sửng sốt vài giây, Kiếp Phù Du hỏi nhỏ:
“Cái gì gọi là ‘có thể biến thành bất cứ vũ khí nào’ ?”
“Kiếm.”
Duy Tâm tuỳ tiện nói một chữ, ‘Cắt Huyết’ liền chậm rãi thay đổi, biến thành một thanh trường kiếm màu đen.
Nhìn Kiếp Phù Du, Duy Tâm trả lời:
“Là vậy đó.”
Trầm mặc, trầm mặc......
A Kiếm bắt đầu bùng nổ,
“Vì cái gì a, vì cái gì ngươi vận khí lại tốt như vậy! cái thứ vũ khí tệ hại chết dí trong tay ta, đến tay ngươi thế nhưng biến thành cực phẩm! Thiên lý bất công a!”
Hơi sợ mà trốn phía sau Tử Hàn, căn cứ vào mấy ngày nay quan sát, Duy Tâm phát hiện a Kiếm tựa hồ rất sợ Tử Hàn, cho nên hắn thực sáng suốt mà lựa chọn người bảo vệ, quả nhiên a Kiếm thấy Duy Tâm trốn phía sau Tử Hàn thì không có làm ra hành động giết người, mà là dùng ánh mắt thật phẫn hận mà liếc hắn.
“Suất, Tiêu Dao Giày tự chúng ta chia.”
Quay đầu, a Kiếm nhắm mắt làm ngơ.
“Hảo.”
Gật đầu, ‘Chỉ một chữ – Suất’ cũng thực sáng suốt mà nói, quyết định tốt hơn là đừng trêu ghẹo a Kiếm tong lúc này.
“Hắn thực ghét ngươi sao?”
Tử Hàn khó hiểu hỏi han.
Từ sau lưng Tử Hàn đi ra, Duy Tâm đấm đấm thắt lưng, đứng thẳng dậy (giờ mới dám đứng thẳng:D), lắc đầu nói:
“Không phải đâu, tính tình a Kiếm chính là vậy a, không có việc gì đâu, chỉ là giỡn thôi, bất quá trêu ghẹo hắn thật sự là chơi vui lắm.”
Nói xong, Duy Tâm nghịch ngợm thè lưỡi.
Tử Hàn chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu, cưng chiều chìm đắm nhìn Duy Tâm.