Chương : 28
Bạch quang chợt lóe, Vũ Tiễn mang đại ca cùng đại tẩu xuất hiện trong phòng thuộc lãnh của công hội.
“Vũ Tiễn, ngươi login rồi.” Đang thảo luận kiến thiết lãnh địa thế nào, mọi người dừng thảo luận, đều cùng tiếp đón hắn.
Quét một vòng mọi người, Vũ Tiễn phát hiện trừ bỏ Duy Tâm, các thành viên khác trong công hội đều đến đông đủ.
“Người nào là Húc Nhật Duy Tâm a?” Nguyên bản đứng ở phía sau Vũ Tiễn, Mạch Vân Toa một phen đẩy Vũ Tiễn ra, hưng phấn vọt tới phía trước hỏi.
Sửng sốt một chút, mọi người dùng ánh mắt hỏi Vũ Tiễn thân phận hai người hắn mang đến.
“Ta gọi là Ngự Thiên kiệt (Lam Thiên Kiệt), nàng là lão bà của ta, gọi là Mãn Thiên Phong Sa.(Mạch Vân Sa)” Đứng phía sau Vũ Tiễn, Ngự Thiên kiệt mỉm cười tự giới thiệu.
Ôn hòa tươi cười, bề ngoài anh tuấn, thái độ lễ phép, Ngự Thiên Kiệt rất nhanh có được hảo cảm của mọi người.
“Duy Tâm đại khái còn ngủ đi, ngày hôm qua ta mới vừa gặp hắn, phỏng chừng lát nữa sẽ lên đây.” Hiểu rõ nhất hành tung của Duy Tâm, a Kiếm hướng mọi người báo cáo một chút.
Suy sụp cúi mặt, Mãn Thiên Phong Sa thất vọng nói: “Aizz, vốn đang nghĩ có thể lập tức nhìn thấy hắn mà, thật là thất vọng.”
“Ngươi tìm Duy Tâm có chuyện gì?” Sự tình liên quan Duy Tâm, Tử Hàn đương nhiên phải hỏi, trong ấn tượng của hắn, Duy Tâm tựa hồ cũng không quen biết người này, vì sao nàng gần định phải tìm Duy Tâm?
“Đây là bí mật.” Nháy mắt mấy cái, Mãn Thiên Phong Sa lấy ngón trỏ nhẹ đặt trên môi, cười nói một cách tinh quái.
Bạch quang lại xuất hiện trong phòng công hội, lần này xuất hiện chính là Duy Tâm đang che miệng ngáp.
“uy, mọi người sớm a.” Tùy tiện chào hỏi, Duy Tâm liền lao thẳng tới ghế dựa. Ngày hôm qua chạy một ngày công tác (làm việc) làm hắn mệt chết đi được.
“Duy Tâm, ngươi ngày hôm qua lại thức làm việc suốt đêm?”
Vừa thấy bộ dáng Duy Tâm, a Kiếm liền đoán ra, người này, công tác luôn kéo dài tới gần hết hạn mới làm, khiến cho mỗi lần đều làm đến khuya.
Le lưỡi, Duy Tâm ngượng ngùng nở nụ cười.
“Oa, thật đáng yêu a, ngươi chính là Húc Nhật Duy Tâm sao? Ta gọi là ngươi là Tiểu Duy Tâm được không?” Lao thẳng tới trên người Duy Tâm, Mãn Thiên Phong Sa hưng phấn nói.
Tiểu Duy Tâm, cái xưng hô vừa chợt loé, Mãn Thiên Phong Sa liền định rồi sẽ gọi như vậy.
“Ngươi là?” Cố gắng kéo giãn khoảng cách giữa hai người, Duy Tâm nhớ rõ chính mình từ trước tới giờ chưa từng gặp người này a.
“Ta là Mãn Thiên Phong Sa.” Tự giới thiệu một chút, Mãn Thiên Phong Sa vẫn giống con bạch tuộc sống chết mà bám trên người Duy Tâm không đứng dậy.
Nhắc tới Mãn Thiên Phong Sa ( trong trò chơi, nàng dáng người nhỏ xinh, thoạt nhìn chỉ khoảng mười sáu mười bảy tuổi, nhìn bộ dáng rất linh hoạt dễ thương......), Tử Hàn không chút khách khí đem nàng ném cho Ngự Thiên Kiệt, ý bảo hắn hảo hảo coi chừng lão bà của chính mình.
Rốt cục thoát khỏi Mãn Thiên Phong Sa, Duy Tâm cảm kích nhìn Tử Hàn, nữ hài tử thật đúng là đáng sợ, nghĩ tới vừa rồi Phong Sa lực đạo mạnh mẽ sống chết ôm lấy mình, hắn liền đau đầu không thôi, bởi vì bề ngoài, Duy Tâm không hề biết nàng lớn hơn mình.
“Xin hỏi, chúng ta có thể gia nhập công hội không?” Trấn an (nói đúng ra là đè lại) lão bà bất khuất trong lòng ngực, Ngự Thiên Kiệt ôn hòa dò hỏi.
“Loại sự tình này hẳn là đi hỏi Tử Hàn đi.” Phát hiện Ngự Thiên kiệt là nhìn mình hỏi, Duy Tâm có chút không hiểu mà trả lời, xin gia nhập loại sự tình này không phải đều hỏi xin Tử Hàn sao.
Bất đắc dĩ thở dài, Tử Hàn nhắc nhở: “Duy tâm, ngươi mới là hội trưởng công hội.”
Nhắc tới mới nhớ, Duy Tâm nhớ tới chuyện ‘bị hãm hại’, mạnh mẽ nhảy dựng, chộp cổ áo Tử Hàn kích động kêu lên:
“Vì sao ta phải trở thành hội trưởng, lúc trước không phải nói ngươi làm sao?”
Nhìn tới mặt Duy Tâm thật gần, Tử Hàn có chút không được tự nhiên quay đầu, ho khan một tiếng, lỗ tai nổi lên màu đỏ khả nghi, những người khác đều ánh mắt ái muội mà nhìn hai người bọn họ, đương nhiên đang trong cơn thịnh nộ, Duy Tâm là không phát hiện ra.
“Vì cái gì, vì cái gì, nói cho ta biết lý do a.” Thấy mãi mà chưa có được đáp án, Duy Tâm lập tức truy vấn.
“Làm cũng làm rồi, hiện tại cũng không có biện pháp sửa.” Điều chỉnh tốt cảm xúc, Tử Hàn vẫn đang không dám quay đầu nhìn Duy Tâm, đành phải nhìn nơi khác trả lời.
“A ~~~ ta không muốn.” Vừa nghĩ tới trách nhiệm phiền toái vô tận về sau, Duy Tâm đã cảm thấy cuộc đời của hắn một mảnh hắc ám.
“Được rồi, có chuyện gì phiền toái, ta sẽ giúp ngươi giải quyết, đừng lo lắng.”
Trải qua thời gian dài đích tiếp xúc, Vũ Tiễn đương nhiên hiểu nguyên nhân Duy Tâm bài xích làm hội trưởng như vậy, kéo Duy Tâm qua an ủi.
“Thật sao?” Vừa nghe có người nguyện ý làm hậu thuẫn cho mình, Duy Tâm mừng rỡ.
“Đương nhiên.” Mỉm cười, Vũ Tiễn cam đoan.
“Trời ạ, hắn phải đệ đệ của ta không a, Kiệt, ta là không phải hoa mắt rồi chứ, hắn đang cười a, a Vũ thế nhưng đang cười!” Nhìn đến cảnh khó có thể xem được, Phong Sa kích động nói.
“Đúng đúng, a Vũ hắn là đang cười rồi, đây không phải là tốt lắm sao?”
so với bề ngoài kích động của lão bà, Ngự Thiên Kiệt biểu hiện nội liễm hơn, đương nhiên sâu trong lòng hắn cũng hết sức cao hứng.
“Tử Hàn, có phải hội trưởng có thể có một căn phòng trong lãnh đỉa của mình không?” Đem Ngự Thiên kiệt cùng Mãn Thiên Phong Sa gia nhập công hội xong, Duy Tâm hỏi.
“Đúng, mọi người tham gia sáng lập công hội đều có.”
“Vậy thì tốt quá, ta sẽ ngay bây giờ đi chọn được không?”
Duy Tâm muốn phải nhanh chế tạo thử thuốc a, như vậy về sau khi luyện cấp, hắn mới không quá yếu luôn theo sau chân mọi người, hắn muốn cho tất cả mọi người hảo hảo nhìn xem bản lĩnh của luyện kim thuật sư.
“Có thể là có thể rồi, bất quá lãnh địa vẫn chưa kiến tạo hảo hết toàn bộ, hơn nữa chưa xây được phòng, ngươi chỉ có thể trước tiên chọn nơi đặt phòng thôi.”
Bất đắc dĩ mà đánh vỡ ảo tưởng của Duy Tâm, Tử Hàn đem chi tiết sự thật báo lại.
“A, không phải chứ.” Mặt lập tức suy sụp, Duy Tâm thất vọng cực kỳ.
“Ngươi muốn phòng làm gì? Trong công hội còn vài phòng trống, nếu ngươi muốn dùng có thể đi chon một gian.”
Không đành lòng nhìn đến biểu tình thất vọng của Duy Tâm, Tử Hàn suy nghĩ tìm biện pháp.
“Vậy cũng được, ta đây đi chọn nha.” Hưng phấn ly khai, Duy Tâm khẩn cấp muốn chế nước thuốc thần kỳ này.
Uy uy, ngươi là hội trưởng sao? Mọi người bất đắc dĩ theo Duy Tâm rời đi, bất quá bọn hắn cũng biết là đừng hy vọng Duy Tâm tham dự kiến tạo lãnh địa, đành phải lắc đầu, tiếp tục thảo luận vấn đề đang bị ngưng khi nãy.
“Vũ Tiễn, ngươi login rồi.” Đang thảo luận kiến thiết lãnh địa thế nào, mọi người dừng thảo luận, đều cùng tiếp đón hắn.
Quét một vòng mọi người, Vũ Tiễn phát hiện trừ bỏ Duy Tâm, các thành viên khác trong công hội đều đến đông đủ.
“Người nào là Húc Nhật Duy Tâm a?” Nguyên bản đứng ở phía sau Vũ Tiễn, Mạch Vân Toa một phen đẩy Vũ Tiễn ra, hưng phấn vọt tới phía trước hỏi.
Sửng sốt một chút, mọi người dùng ánh mắt hỏi Vũ Tiễn thân phận hai người hắn mang đến.
“Ta gọi là Ngự Thiên kiệt (Lam Thiên Kiệt), nàng là lão bà của ta, gọi là Mãn Thiên Phong Sa.(Mạch Vân Sa)” Đứng phía sau Vũ Tiễn, Ngự Thiên kiệt mỉm cười tự giới thiệu.
Ôn hòa tươi cười, bề ngoài anh tuấn, thái độ lễ phép, Ngự Thiên Kiệt rất nhanh có được hảo cảm của mọi người.
“Duy Tâm đại khái còn ngủ đi, ngày hôm qua ta mới vừa gặp hắn, phỏng chừng lát nữa sẽ lên đây.” Hiểu rõ nhất hành tung của Duy Tâm, a Kiếm hướng mọi người báo cáo một chút.
Suy sụp cúi mặt, Mãn Thiên Phong Sa thất vọng nói: “Aizz, vốn đang nghĩ có thể lập tức nhìn thấy hắn mà, thật là thất vọng.”
“Ngươi tìm Duy Tâm có chuyện gì?” Sự tình liên quan Duy Tâm, Tử Hàn đương nhiên phải hỏi, trong ấn tượng của hắn, Duy Tâm tựa hồ cũng không quen biết người này, vì sao nàng gần định phải tìm Duy Tâm?
“Đây là bí mật.” Nháy mắt mấy cái, Mãn Thiên Phong Sa lấy ngón trỏ nhẹ đặt trên môi, cười nói một cách tinh quái.
Bạch quang lại xuất hiện trong phòng công hội, lần này xuất hiện chính là Duy Tâm đang che miệng ngáp.
“uy, mọi người sớm a.” Tùy tiện chào hỏi, Duy Tâm liền lao thẳng tới ghế dựa. Ngày hôm qua chạy một ngày công tác (làm việc) làm hắn mệt chết đi được.
“Duy Tâm, ngươi ngày hôm qua lại thức làm việc suốt đêm?”
Vừa thấy bộ dáng Duy Tâm, a Kiếm liền đoán ra, người này, công tác luôn kéo dài tới gần hết hạn mới làm, khiến cho mỗi lần đều làm đến khuya.
Le lưỡi, Duy Tâm ngượng ngùng nở nụ cười.
“Oa, thật đáng yêu a, ngươi chính là Húc Nhật Duy Tâm sao? Ta gọi là ngươi là Tiểu Duy Tâm được không?” Lao thẳng tới trên người Duy Tâm, Mãn Thiên Phong Sa hưng phấn nói.
Tiểu Duy Tâm, cái xưng hô vừa chợt loé, Mãn Thiên Phong Sa liền định rồi sẽ gọi như vậy.
“Ngươi là?” Cố gắng kéo giãn khoảng cách giữa hai người, Duy Tâm nhớ rõ chính mình từ trước tới giờ chưa từng gặp người này a.
“Ta là Mãn Thiên Phong Sa.” Tự giới thiệu một chút, Mãn Thiên Phong Sa vẫn giống con bạch tuộc sống chết mà bám trên người Duy Tâm không đứng dậy.
Nhắc tới Mãn Thiên Phong Sa ( trong trò chơi, nàng dáng người nhỏ xinh, thoạt nhìn chỉ khoảng mười sáu mười bảy tuổi, nhìn bộ dáng rất linh hoạt dễ thương......), Tử Hàn không chút khách khí đem nàng ném cho Ngự Thiên Kiệt, ý bảo hắn hảo hảo coi chừng lão bà của chính mình.
Rốt cục thoát khỏi Mãn Thiên Phong Sa, Duy Tâm cảm kích nhìn Tử Hàn, nữ hài tử thật đúng là đáng sợ, nghĩ tới vừa rồi Phong Sa lực đạo mạnh mẽ sống chết ôm lấy mình, hắn liền đau đầu không thôi, bởi vì bề ngoài, Duy Tâm không hề biết nàng lớn hơn mình.
“Xin hỏi, chúng ta có thể gia nhập công hội không?” Trấn an (nói đúng ra là đè lại) lão bà bất khuất trong lòng ngực, Ngự Thiên Kiệt ôn hòa dò hỏi.
“Loại sự tình này hẳn là đi hỏi Tử Hàn đi.” Phát hiện Ngự Thiên kiệt là nhìn mình hỏi, Duy Tâm có chút không hiểu mà trả lời, xin gia nhập loại sự tình này không phải đều hỏi xin Tử Hàn sao.
Bất đắc dĩ thở dài, Tử Hàn nhắc nhở: “Duy tâm, ngươi mới là hội trưởng công hội.”
Nhắc tới mới nhớ, Duy Tâm nhớ tới chuyện ‘bị hãm hại’, mạnh mẽ nhảy dựng, chộp cổ áo Tử Hàn kích động kêu lên:
“Vì sao ta phải trở thành hội trưởng, lúc trước không phải nói ngươi làm sao?”
Nhìn tới mặt Duy Tâm thật gần, Tử Hàn có chút không được tự nhiên quay đầu, ho khan một tiếng, lỗ tai nổi lên màu đỏ khả nghi, những người khác đều ánh mắt ái muội mà nhìn hai người bọn họ, đương nhiên đang trong cơn thịnh nộ, Duy Tâm là không phát hiện ra.
“Vì cái gì, vì cái gì, nói cho ta biết lý do a.” Thấy mãi mà chưa có được đáp án, Duy Tâm lập tức truy vấn.
“Làm cũng làm rồi, hiện tại cũng không có biện pháp sửa.” Điều chỉnh tốt cảm xúc, Tử Hàn vẫn đang không dám quay đầu nhìn Duy Tâm, đành phải nhìn nơi khác trả lời.
“A ~~~ ta không muốn.” Vừa nghĩ tới trách nhiệm phiền toái vô tận về sau, Duy Tâm đã cảm thấy cuộc đời của hắn một mảnh hắc ám.
“Được rồi, có chuyện gì phiền toái, ta sẽ giúp ngươi giải quyết, đừng lo lắng.”
Trải qua thời gian dài đích tiếp xúc, Vũ Tiễn đương nhiên hiểu nguyên nhân Duy Tâm bài xích làm hội trưởng như vậy, kéo Duy Tâm qua an ủi.
“Thật sao?” Vừa nghe có người nguyện ý làm hậu thuẫn cho mình, Duy Tâm mừng rỡ.
“Đương nhiên.” Mỉm cười, Vũ Tiễn cam đoan.
“Trời ạ, hắn phải đệ đệ của ta không a, Kiệt, ta là không phải hoa mắt rồi chứ, hắn đang cười a, a Vũ thế nhưng đang cười!” Nhìn đến cảnh khó có thể xem được, Phong Sa kích động nói.
“Đúng đúng, a Vũ hắn là đang cười rồi, đây không phải là tốt lắm sao?”
so với bề ngoài kích động của lão bà, Ngự Thiên Kiệt biểu hiện nội liễm hơn, đương nhiên sâu trong lòng hắn cũng hết sức cao hứng.
“Tử Hàn, có phải hội trưởng có thể có một căn phòng trong lãnh đỉa của mình không?” Đem Ngự Thiên kiệt cùng Mãn Thiên Phong Sa gia nhập công hội xong, Duy Tâm hỏi.
“Đúng, mọi người tham gia sáng lập công hội đều có.”
“Vậy thì tốt quá, ta sẽ ngay bây giờ đi chọn được không?”
Duy Tâm muốn phải nhanh chế tạo thử thuốc a, như vậy về sau khi luyện cấp, hắn mới không quá yếu luôn theo sau chân mọi người, hắn muốn cho tất cả mọi người hảo hảo nhìn xem bản lĩnh của luyện kim thuật sư.
“Có thể là có thể rồi, bất quá lãnh địa vẫn chưa kiến tạo hảo hết toàn bộ, hơn nữa chưa xây được phòng, ngươi chỉ có thể trước tiên chọn nơi đặt phòng thôi.”
Bất đắc dĩ mà đánh vỡ ảo tưởng của Duy Tâm, Tử Hàn đem chi tiết sự thật báo lại.
“A, không phải chứ.” Mặt lập tức suy sụp, Duy Tâm thất vọng cực kỳ.
“Ngươi muốn phòng làm gì? Trong công hội còn vài phòng trống, nếu ngươi muốn dùng có thể đi chon một gian.”
Không đành lòng nhìn đến biểu tình thất vọng của Duy Tâm, Tử Hàn suy nghĩ tìm biện pháp.
“Vậy cũng được, ta đây đi chọn nha.” Hưng phấn ly khai, Duy Tâm khẩn cấp muốn chế nước thuốc thần kỳ này.
Uy uy, ngươi là hội trưởng sao? Mọi người bất đắc dĩ theo Duy Tâm rời đi, bất quá bọn hắn cũng biết là đừng hy vọng Duy Tâm tham dự kiến tạo lãnh địa, đành phải lắc đầu, tiếp tục thảo luận vấn đề đang bị ngưng khi nãy.