Chương : 46
Ấn xuống nút cuối cùng, Lam Thiên Vũ tựa vào ghế thở phào.
“Vất vả em rồi.” Lam Thiên Kiệt đưa cốc cà phê cho Lam Thiên Vũ, tán dương.
“Không, không sao.” Lắc đầu, Lam Thiên Vũ uống một hớp cà phê, sau đó đứng dậy, “Em đi tắm rồi ngủ trước đây.”
Lam Thiên Vũ vì sửa chữa BUG trong game của đợt này, đã bận suốt vài ngày.
“Tối nay em có login không?” Mạch Vân Sa đi vào văn phòng, “mấy ngày rồi chưa được gặp Tiểu Duy, chắc nhớ hắn lắm nha.”
Dừng bước, sắc mặt Lam Thiên Vũ có chút cứng ngắc, “Ngày mai em mới lại login.”
Nhìn theo bóng Lam Thiên Vũ đi xa, Mạch Vân Sa nghi hoặc nhìn về phía ông xã nhà mình, “Tiểu Vũ làm sao vậy?”
Lắc đầu, Lam Thiên Kiệt cũng vẻ mặt mờ mịt, “Có phải cùng Duy Tâm cãi nhau không?”
“Ai? Tiểu Vũ biết cùng người khác cãi nhau sao???” Mạch Vân Sa hiển nhiên không tin.
“Mặc kệ thế nào, nhất định là có liên quan đến Duy Tâm, tối nay chúng ta login đến hỏi Duy Tâm xem.”
“Ân, cũng tốt.”
Nằm trên giường, tuy rằng thân thể đã mệt nhọc đến cực độ, nhưng tinh thần lại rất rối rắm và căng thẳng, quay đầu nhìn về phía máy tính đặt trong phòng, Lam Thiên Vũ buộc bản thân dời tầm mắt, ngốc ngốc mà nhìn trần nhà.
Lam Thiên Vũ, ngươi thật nhát gan mà! Đem mặt vùi vào chăný, Lam Thiên Vũ khổ sở, bởi vì không chịu nổi nhìn thấy bộ dáng Duy Tâm hạnh phúc bên người khác, cho nên vẫn trốn tránh không login vào trò chơi, rõ ràng là người mình thích, lại vĩnh viễn không dám đi tranh giành, bản thân mình như vậy, chán ghét bản thân yếu đuối, nhưng lại không biết nên thay đổi thế nào, tính cách của hắn không thể giống Tử Hàn, một người luôn can đảm nói ra mình những gì mình muốn.
Đáng ghét, đáng ghét, thật sự rất ghét bản thân như vậy, Duy Tâm Duy Tâm, ta thật sự rất thích ngươi, làm sao bây giờ? Ta phải làm sao bây giờ?
Thân người trong chăn nhẹ nhàng run rẩy.
Khi Ngự Thiên Kiệt cùng Mãn Thiên Phong Sa login, vừa đúng lúc thấy Huyết Sắc Hồn Phách cùng Tử Hàn đang khắc khẩu đối chọi gay gắt, Duy Tâm thì vẻ mặt bất đắc dĩ đứng giữa hai người cố khuyên giải, những người khác thì ngồi ở một bên xem kịch vui.
Không biết vì sao, nhìn Duy Tâm, Tử Hàn cùng Huyết Sắc Hồn Phách ba người họ, Ngự Thiên Kiệt cùng Phong Sa cảm thấy không khí giữa bọn họ có gì đó ái muội, còn chưa nghĩ ra cái nguyên cớ gì khiến mình cảm thấy vậy, a Kiếm liền kêu lớn lên.
“A, các ngươi rốt cục cũng chịu login!”
“Ngự Thiên Kiệt, Phong Sa, đã lâu không gặp.” Duy Tâm nghe thấy thanh âm a Kiếm, liền trực tiếp đem mang hai kẻ còn đang tranh cãi bỏ lại một bên, đi về phía hai vợ chồng mới tới.
“Vũ Tiễn đâu? Tại sao không login?” Nhìn quanh Ngự Thiên Kiệt và Mãn Thiên Phong Sa, nhưng không thấy thân ảnh Vũ Tiễn, Duy Tâm nghi hoặc hỏi.
Máy quá, nhóc này vẫn còn quan tâm đến Tiểu Vũ. Ngự Thiên Kiệt cùng Phong Sa vui mừng, ăn ý liếc nhau một cái.
Sau đó Phong Sa mở miệng nói: “Tiểu Duy, có thể cùng ngươi tâm sự riêng một chút không?”
“Hả? Được.” Tuy không rõ Phong Soa muốn nói chuyện gì, nhưng Duy Tâm vẫn đáp ứng, theo hai người đi ra khỏi sảnh chung của bang hội.
“Uy, nếu lại thêm một người, ngươi sẽ phản đối hay không?” Nhìn bóng Duy Tâm ly khai, Tử Hàn đột nhiên hỏi một câu.
“Ta có thể chọn ‘không’ được sao?” Hiểu được ý Tử Hàn, Huyết Sắc Hồn Phách cười khổ, hắn cũng không hào phóng đến trình độ này a!
“Ta chỉ sợ không thể do ngươi định đâu.” Tử Hàn than nhẹ.
Huyết Sắc Hồn Phách trầm ngâm, ngậm miệng luôn.
Hiển nhiên cả hai đều phi thường hiểu rõ, Phong Sa cùng Duy Tâm nói sẽ là chuyện gì.
Kỳ thật so với Tử Hàn, Huyết Sắc Hồn Phách vẫn cảm thấy Vũ Tiễn mới là uy hiếp là lớn nhất, nam nhân này...... rất yếu ớt, cùng Duy Tâm có sự tịch mịch rất giống nhau, cho nên Duy Tâm vẫn đều đối với hắn mang theo một loại cảm tình thực đặc biệt, cho dù bản thân Duy Tâm cũng không phát hiện ra.
Nếu trước kia là bất kỳ ai khác lừa dối mình, Duy Tâm sẽ tuyệt đối không phản ứng mạnh như vây, nhưng bởi vì người lừa hắn là Vũ Tiễn, cho nên Duy Tâm mới chịu đả kích lớn như thế.
Quá mức tương tự, cho nên Duy Tâm đã không thể thừa nhận vũ tiễn đã lừa mình.
“Vất vả em rồi.” Lam Thiên Kiệt đưa cốc cà phê cho Lam Thiên Vũ, tán dương.
“Không, không sao.” Lắc đầu, Lam Thiên Vũ uống một hớp cà phê, sau đó đứng dậy, “Em đi tắm rồi ngủ trước đây.”
Lam Thiên Vũ vì sửa chữa BUG trong game của đợt này, đã bận suốt vài ngày.
“Tối nay em có login không?” Mạch Vân Sa đi vào văn phòng, “mấy ngày rồi chưa được gặp Tiểu Duy, chắc nhớ hắn lắm nha.”
Dừng bước, sắc mặt Lam Thiên Vũ có chút cứng ngắc, “Ngày mai em mới lại login.”
Nhìn theo bóng Lam Thiên Vũ đi xa, Mạch Vân Sa nghi hoặc nhìn về phía ông xã nhà mình, “Tiểu Vũ làm sao vậy?”
Lắc đầu, Lam Thiên Kiệt cũng vẻ mặt mờ mịt, “Có phải cùng Duy Tâm cãi nhau không?”
“Ai? Tiểu Vũ biết cùng người khác cãi nhau sao???” Mạch Vân Sa hiển nhiên không tin.
“Mặc kệ thế nào, nhất định là có liên quan đến Duy Tâm, tối nay chúng ta login đến hỏi Duy Tâm xem.”
“Ân, cũng tốt.”
Nằm trên giường, tuy rằng thân thể đã mệt nhọc đến cực độ, nhưng tinh thần lại rất rối rắm và căng thẳng, quay đầu nhìn về phía máy tính đặt trong phòng, Lam Thiên Vũ buộc bản thân dời tầm mắt, ngốc ngốc mà nhìn trần nhà.
Lam Thiên Vũ, ngươi thật nhát gan mà! Đem mặt vùi vào chăný, Lam Thiên Vũ khổ sở, bởi vì không chịu nổi nhìn thấy bộ dáng Duy Tâm hạnh phúc bên người khác, cho nên vẫn trốn tránh không login vào trò chơi, rõ ràng là người mình thích, lại vĩnh viễn không dám đi tranh giành, bản thân mình như vậy, chán ghét bản thân yếu đuối, nhưng lại không biết nên thay đổi thế nào, tính cách của hắn không thể giống Tử Hàn, một người luôn can đảm nói ra mình những gì mình muốn.
Đáng ghét, đáng ghét, thật sự rất ghét bản thân như vậy, Duy Tâm Duy Tâm, ta thật sự rất thích ngươi, làm sao bây giờ? Ta phải làm sao bây giờ?
Thân người trong chăn nhẹ nhàng run rẩy.
Khi Ngự Thiên Kiệt cùng Mãn Thiên Phong Sa login, vừa đúng lúc thấy Huyết Sắc Hồn Phách cùng Tử Hàn đang khắc khẩu đối chọi gay gắt, Duy Tâm thì vẻ mặt bất đắc dĩ đứng giữa hai người cố khuyên giải, những người khác thì ngồi ở một bên xem kịch vui.
Không biết vì sao, nhìn Duy Tâm, Tử Hàn cùng Huyết Sắc Hồn Phách ba người họ, Ngự Thiên Kiệt cùng Phong Sa cảm thấy không khí giữa bọn họ có gì đó ái muội, còn chưa nghĩ ra cái nguyên cớ gì khiến mình cảm thấy vậy, a Kiếm liền kêu lớn lên.
“A, các ngươi rốt cục cũng chịu login!”
“Ngự Thiên Kiệt, Phong Sa, đã lâu không gặp.” Duy Tâm nghe thấy thanh âm a Kiếm, liền trực tiếp đem mang hai kẻ còn đang tranh cãi bỏ lại một bên, đi về phía hai vợ chồng mới tới.
“Vũ Tiễn đâu? Tại sao không login?” Nhìn quanh Ngự Thiên Kiệt và Mãn Thiên Phong Sa, nhưng không thấy thân ảnh Vũ Tiễn, Duy Tâm nghi hoặc hỏi.
Máy quá, nhóc này vẫn còn quan tâm đến Tiểu Vũ. Ngự Thiên Kiệt cùng Phong Sa vui mừng, ăn ý liếc nhau một cái.
Sau đó Phong Sa mở miệng nói: “Tiểu Duy, có thể cùng ngươi tâm sự riêng một chút không?”
“Hả? Được.” Tuy không rõ Phong Soa muốn nói chuyện gì, nhưng Duy Tâm vẫn đáp ứng, theo hai người đi ra khỏi sảnh chung của bang hội.
“Uy, nếu lại thêm một người, ngươi sẽ phản đối hay không?” Nhìn bóng Duy Tâm ly khai, Tử Hàn đột nhiên hỏi một câu.
“Ta có thể chọn ‘không’ được sao?” Hiểu được ý Tử Hàn, Huyết Sắc Hồn Phách cười khổ, hắn cũng không hào phóng đến trình độ này a!
“Ta chỉ sợ không thể do ngươi định đâu.” Tử Hàn than nhẹ.
Huyết Sắc Hồn Phách trầm ngâm, ngậm miệng luôn.
Hiển nhiên cả hai đều phi thường hiểu rõ, Phong Sa cùng Duy Tâm nói sẽ là chuyện gì.
Kỳ thật so với Tử Hàn, Huyết Sắc Hồn Phách vẫn cảm thấy Vũ Tiễn mới là uy hiếp là lớn nhất, nam nhân này...... rất yếu ớt, cùng Duy Tâm có sự tịch mịch rất giống nhau, cho nên Duy Tâm vẫn đều đối với hắn mang theo một loại cảm tình thực đặc biệt, cho dù bản thân Duy Tâm cũng không phát hiện ra.
Nếu trước kia là bất kỳ ai khác lừa dối mình, Duy Tâm sẽ tuyệt đối không phản ứng mạnh như vây, nhưng bởi vì người lừa hắn là Vũ Tiễn, cho nên Duy Tâm mới chịu đả kích lớn như thế.
Quá mức tương tự, cho nên Duy Tâm đã không thể thừa nhận vũ tiễn đã lừa mình.