Chương 3: Nữ đế khiếp sợ
Mang theo tâm tình kỳ quái đưa ra 50 tiền, nhìn xe ngựa bị 'Vương lão đầu kia kéo đi, không biết vì sao Tiêu Linh Linh lại
có cảm giác như vừa bị lừa.
Mười văn tiền mua được một cân gạo! Chỉ đậu một chiếc. xe lại tốn 50 văn!
Lục Uyên ở một bên nghĩ ra việc gì đó, nhìn hướng dẫn viên du lịch: “Này, hướng dẫn viên du lịch, nếu chúng ta dừng lại
một lát rồi rời đi thì sẽ tính thế nào?”
Hướng dẫn viên du lịch quay lại với vẻ mặt nghiêm túc: “Vậy thì coi như ngươi đã bị tổn thất lớn”.
Tiêu Linh Linh:...
Lục Uyên:...
“Đi thôi, xe đã đỗ rồi, ta dẫn ba vị đi tham quan huyện Nguyên Giang của chúng ta!”. Hướng dẫn viên du lịch xua tay,
nhếch môi nhìn ba người đang bối rố
Hôm nay mà để ba người các ngươi còn dư một đồng tiền nào trở về, coi như hướng dẫn viên du lịch như ta không xứng với chức vụ này!
Chỉ trong nửa canh giờ ngắn ngủi, không chỉ Lục Uyên mà cả Tiêu Linh Linh đều bị huyện Nguyên Giang làm chấn động.
Người dân huyện Nguyên Giang khác với những bá tánh gầy gò xanh xao mà bọn họ thấy trong khoảng thời gian này, không phải mỗi người đều trắng trẻo mập mạp, nhưng họ đều cuộc sống sung túc.
Không có kẻ lưu manh vô lại, thậm chí cả người ăn xin cũng không có, mẹ nó, điều này thật sự rất bất thường!
Tiêu Linh Linh nhịn không được vội vàng hỏi: “Hướng dẫn viên du lịch, tại sao trong thành không có người ăn xin?”
Lục Uyên lấy ba cây kẹo hồ lô, giá hai mươi văn một cây, ăn đến nỗi miệng dính đầy đường, cũng nghỉ ngờ nói: đó, từ nãy đến giờ ta chưa gặp được một người ăn xin nào cả”.
Nghe vậy, hướng dẫn viên du lịch lập tức buột miệng thốt ra: “Tiểu thư, người nói rất đúng, dưới sự quản lý của Huyện lão gia đẹp trai, tài năng, trẻ tuổi đầy triển vọng của chúng ta, bá tánh ở huyện Nguyên Giang chúng ta đều thịnh vượng và khỏe mạnh, làm sao có thể có một sinh vật như người ăn xin được! Hơn nữa, mỗi người dân ở huyện Nguyên Giang chúng ta đều chăm chỉ và có năng lực thì sẽ không có người ăn xin”.
Lão phu xe đột nhiên nói: “Vậy cũng không thể nào mọi người đều chăm chỉ và có năng lực như vậy chứ?”
Hướng dẫn viên du lịch ho khan hai tiếng: “Khụ khụ, chuyện này. Huyện của chúng ta có chính sách tốt, sẽ bố trí công việc cho người dân, muốn không làm việc chăm chỉ cũng không được”.
Vừa lúc hẳn ta đang nói chuyện, một nhóm người cầm chổi xuất hiện bắt đầu quét đường, đây đã là nhóm thứ ba mà đám người Tiêu Linh Linh đã nhìn thấy, bây giờ cuối cùng bọn họ cũng hiểu ý của hướng dẫn viên du lịch khi nói rằng muốn không làm việc chăm chỉ cũng không được.
Cho đến buổi chiều.
Nhờ sự lừa dối - à không, sự phục vụ nhiệt tình của hướng dẫn viên du lịch, mà túi tiền của Lục Uyên đã trống rỗng, ước chừng tiêu hết mười lượng bạc vào các loại đồ ăn vặt và đồ chơi lòe loẹt, quả là một khoản mua sắm hào phóng.
Đến lúc này ba người Tiêu Linh Linh mới nhớ tới mục đích bọn họ đến đây để làm gì.
“Hôm nay đến đây là được, làm phiền hướng dẫn viên du lịch rồi”. Tiêu Linh Linh nói, nếu tiếp tục bị tên này dẫn đi, chỉ sợ không chỉ Lục Uyên, mà túi tiền của nàng cũng sẽ trống rỗng.
Thanh niên hướng dẫn viên du lịch thở dài trong lòng, gật đầu đưa tay ra: “Được rồi, ba vị, ai trả phí hướng dẫn du lịch, tổng cộng là ba lượng!”
Tiêu Linh Linh trợn to hai mắt, khóe miệng dưới khăn che mặt giật giật, kinh hãi nói: “Cái này cũng tốn tiền? Sao trước đó ngươi không nói ra!”
“Tiểu thư, ta không phải là lao động miễn phí! Ta cũng phải nuôi sống gia đình mình! Còn chuyện vừa rồi ta chưa nói sao? Vậy có lẽ là ta đã quên mất”.
“Đây là trách nhiệm của ta, vậy chỉ cần hai lượng bạc thôi”.
Tiêu Linh Linh nhìn Lục Uyên, thị nữ đỏ mặt: “Tiểu thư, tiền ở chỗ ta đã tiêu hết rồi”.
Tiêu Linh Linh chán nản lấy tiền ra đưa cho hướng dẫn viên du lịch: “Các ngươi kiếm tiền còn nhanh hơn ăn cướp nữa”.
“Những chuyện trái pháp luật đều bị Huyện lão gia của chúng ta nghiêm cấm”. Hướng dẫn viên du lịch mỉm cười nhận tiền rồi rời đi.
Lão Lâm ở một bên lúc này chợt nhận ra nói: “Tiểu thư, cuối cùng ta cũng nhận ra rồi, người dân huyện Nguyên Giang này đúng là lừa đảo, chỉ trong nửa ngày mà chúng ta đã tiêu tốn hơn mười lượng bạc, không biết vị Huyện lệnh này là ai, thế mà lại dạy dỗ ra một đám bá tánh như vậy”.
Sắc mặt Tiêu Linh Linh dịu lại nói: “Chúng ta nhìn kỹ trước rồi nói sau, chỉ nhìn theo góc độ của bá tánh, bọn họ có vẻ cũng không có sự bất mãn nào về vị Huyện lệnh này, chúng ta †ìm một quán trọ ở lại trước đi”.
Vừa nói, nàng vừa liếc nhìn Lục Uyên đang ăn kẹo hồ lô, tức cười nói: “Còn ăn nữa! Hai mươi văn một xâu không đắt sao?”
“Tiểu thư, ta cũng thấy nó đắt, nhưng thực sự ăn rất ngon! Không biết làm từ cái gì, chua chua ngọt ngọt”. Lục Uyên lẩm bẩm.
Ba người tới quán trọ, nghe nói một gian phòng giá ba lượng bạc, lần này Tiêu Linh Linh nhịn không được nữa.
“Chỗ các ngươi là häc điếm(*) sao! Ngay cả khách điếm ở kinh thành cũng không thể đắt như vậy!”
(*)Häc điếm: quán trọ, khách sạn, nơi ở trọ phi pháp, lấy giá cắt cổ.
Tiểu nhị lập tức nở nụ cười: “Tiểu thư nói vậy là sai rồi, khách điếm Lệ Cảnh của chúng ta là do Huyện lão gia đầu tư thành lập, là khách điếm tốt nhất trong huyện, người chỉ cần ở một đêm là biết cái gì gọi là ngon bổ rẻ”.
Tiêu Linh Linh không nghe hắn biện bạch nữa, xoay người đi đến bên cạnh.
Tiểu nhị của khách điếm bên cạnh nói: “Tiểu thư, khách điếm của chúng ta là do Huyện lão gia đầu tư thành lập, là khách điếm tốt nhất trong huyện..”.
Tiêu Linh Linh hết nói nổi rồi.
Không còn lựa chọn nào khác, nếu đã quyết định nhìn kỹ hơn, vậy thì đành phải ở lại đây.
Chỉ là khi bước vào phòng, cảm giác buồn bực trước đó của Tiêu Linh Linh đã biến mất.
Phòng tuy không trang nhã lịch sự tiện nghỉ như trong cung nhưng cũng tốt hơn nhiều so với những khách điếm mà nàng từng ở trước đó, tiểu nhị của khách điếm bưng ấm trà vào phòng vừa nói vừa rót trà cho hai người các nàng.
“Hai vị tiểu thư, đây là loại hồng trà lạnh mới nhất do Huyện lão gia của chúng ta nghiên cứu phát minh, đây là món giải nhiệt mùa hè sảng khoái nhất, hai vị thử xem, ngoài ra, thứ đồ sứ màu trắng kia là một cái bồn cầu, chỉ cần kéo dây là nước sẽ chảy ra”.
“Hai vị nhầm lẫn nó thành một dụng cụ uống nước”.
“Bồn cầu””, Lục Uyên tò mò nhìn về phía bồn cầu do Triệu Tĩnh hướng dẫn mọi người chế tạo ra.
Tiểu nhị vội vàng nói: “Đúng vậy, Huyện lão gia của chúng ta đã thiết kế cái này, để thuận tiện cho khách đi vệ sinh, mỗi khách điếm trong huyện chúng ta đều có lắp đặt”.
Tiêu Linh Linh cau mày nhìn tiểu nhị đang biểu diễn cách sử dụng bồn cầu, thắc mäc: “Vậy những chất thải này sẽ đi đâu?”
“Huyện của chúng ta có đường ống được xây dựng dưới lòng đất, sau khi chất thải được nước rửa trôi, nó sẽ được thu gom để bón phân”.
Tiêu Linh Linh sửng sốt, với thân phận địa vị của nàng, có cái gì mà chưa từng nhìn thấy, nhưng đây là lần đầu tiên nàng nghe nói đến bồn cầu này, nàng vội vàng hỏi: “Tiểu nhị, ngươi nói cái bồn cầu này là do Huyện lão gia của các ngươi phát minh ra? Vừa rồi ngươi còn nói khách điếm này là do Huyện lão gia của các ngươi đầu tư xây dựng?”
Tiểu nhị trả lời: “Còn gì nữa, Huyện lão gia của chúng ta thực sự là một thiên tài, các sản nghiệp lớn trong huyện chúng. †a thật ra đều do Huyện lão gia lấy thân phận là quan phủ để xây dựng. Thương nhân nơi khác tới đây buôn bán đầu tiên phải thông qua huyện nha, sau khi xác định xong việc thương nhân đã mang theo hàng hóa rời đi, bá tánh chúng ta sẽ đến huyện nha để nhận tiền”.
“Vậy đồng ruộng thì sao!”, Tiêu Linh Linh ý thức được mọi chuyện không đơn giản, lập tức hỏi.
Tiểu nhị nói một cách thản nhiên: “Tất cả đều do huyện nha thống nhất rồi phân phối. Mỗi nhà mỗi hộ được chia bao. nhiêu đất và họ phải nộp bao nhiêu thuế lương thực đều do. huyện nha quy định, Huyện lão gia nói đây gọi là chế độ đất đai gì đó, ta cũng không biết rõ. Dù sao cứ làm theo Huyện lão gia là đúng, nếu không có hẳn, chúng ta sẽ không có được cuộc sống tốt đẹp như bây giờ, ngày mai huyện chúng ta sẽ khai trương thanh lâu, đây đều là công lao của Huyện lão gia!"
có cảm giác như vừa bị lừa.
Mười văn tiền mua được một cân gạo! Chỉ đậu một chiếc. xe lại tốn 50 văn!
Lục Uyên ở một bên nghĩ ra việc gì đó, nhìn hướng dẫn viên du lịch: “Này, hướng dẫn viên du lịch, nếu chúng ta dừng lại
một lát rồi rời đi thì sẽ tính thế nào?”
Hướng dẫn viên du lịch quay lại với vẻ mặt nghiêm túc: “Vậy thì coi như ngươi đã bị tổn thất lớn”.
Tiêu Linh Linh:...
Lục Uyên:...
“Đi thôi, xe đã đỗ rồi, ta dẫn ba vị đi tham quan huyện Nguyên Giang của chúng ta!”. Hướng dẫn viên du lịch xua tay,
nhếch môi nhìn ba người đang bối rố
Hôm nay mà để ba người các ngươi còn dư một đồng tiền nào trở về, coi như hướng dẫn viên du lịch như ta không xứng với chức vụ này!
Chỉ trong nửa canh giờ ngắn ngủi, không chỉ Lục Uyên mà cả Tiêu Linh Linh đều bị huyện Nguyên Giang làm chấn động.
Người dân huyện Nguyên Giang khác với những bá tánh gầy gò xanh xao mà bọn họ thấy trong khoảng thời gian này, không phải mỗi người đều trắng trẻo mập mạp, nhưng họ đều cuộc sống sung túc.
Không có kẻ lưu manh vô lại, thậm chí cả người ăn xin cũng không có, mẹ nó, điều này thật sự rất bất thường!
Tiêu Linh Linh nhịn không được vội vàng hỏi: “Hướng dẫn viên du lịch, tại sao trong thành không có người ăn xin?”
Lục Uyên lấy ba cây kẹo hồ lô, giá hai mươi văn một cây, ăn đến nỗi miệng dính đầy đường, cũng nghỉ ngờ nói: đó, từ nãy đến giờ ta chưa gặp được một người ăn xin nào cả”.
Nghe vậy, hướng dẫn viên du lịch lập tức buột miệng thốt ra: “Tiểu thư, người nói rất đúng, dưới sự quản lý của Huyện lão gia đẹp trai, tài năng, trẻ tuổi đầy triển vọng của chúng ta, bá tánh ở huyện Nguyên Giang chúng ta đều thịnh vượng và khỏe mạnh, làm sao có thể có một sinh vật như người ăn xin được! Hơn nữa, mỗi người dân ở huyện Nguyên Giang chúng ta đều chăm chỉ và có năng lực thì sẽ không có người ăn xin”.
Lão phu xe đột nhiên nói: “Vậy cũng không thể nào mọi người đều chăm chỉ và có năng lực như vậy chứ?”
Hướng dẫn viên du lịch ho khan hai tiếng: “Khụ khụ, chuyện này. Huyện của chúng ta có chính sách tốt, sẽ bố trí công việc cho người dân, muốn không làm việc chăm chỉ cũng không được”.
Vừa lúc hẳn ta đang nói chuyện, một nhóm người cầm chổi xuất hiện bắt đầu quét đường, đây đã là nhóm thứ ba mà đám người Tiêu Linh Linh đã nhìn thấy, bây giờ cuối cùng bọn họ cũng hiểu ý của hướng dẫn viên du lịch khi nói rằng muốn không làm việc chăm chỉ cũng không được.
Cho đến buổi chiều.
Nhờ sự lừa dối - à không, sự phục vụ nhiệt tình của hướng dẫn viên du lịch, mà túi tiền của Lục Uyên đã trống rỗng, ước chừng tiêu hết mười lượng bạc vào các loại đồ ăn vặt và đồ chơi lòe loẹt, quả là một khoản mua sắm hào phóng.
Đến lúc này ba người Tiêu Linh Linh mới nhớ tới mục đích bọn họ đến đây để làm gì.
“Hôm nay đến đây là được, làm phiền hướng dẫn viên du lịch rồi”. Tiêu Linh Linh nói, nếu tiếp tục bị tên này dẫn đi, chỉ sợ không chỉ Lục Uyên, mà túi tiền của nàng cũng sẽ trống rỗng.
Thanh niên hướng dẫn viên du lịch thở dài trong lòng, gật đầu đưa tay ra: “Được rồi, ba vị, ai trả phí hướng dẫn du lịch, tổng cộng là ba lượng!”
Tiêu Linh Linh trợn to hai mắt, khóe miệng dưới khăn che mặt giật giật, kinh hãi nói: “Cái này cũng tốn tiền? Sao trước đó ngươi không nói ra!”
“Tiểu thư, ta không phải là lao động miễn phí! Ta cũng phải nuôi sống gia đình mình! Còn chuyện vừa rồi ta chưa nói sao? Vậy có lẽ là ta đã quên mất”.
“Đây là trách nhiệm của ta, vậy chỉ cần hai lượng bạc thôi”.
Tiêu Linh Linh nhìn Lục Uyên, thị nữ đỏ mặt: “Tiểu thư, tiền ở chỗ ta đã tiêu hết rồi”.
Tiêu Linh Linh chán nản lấy tiền ra đưa cho hướng dẫn viên du lịch: “Các ngươi kiếm tiền còn nhanh hơn ăn cướp nữa”.
“Những chuyện trái pháp luật đều bị Huyện lão gia của chúng ta nghiêm cấm”. Hướng dẫn viên du lịch mỉm cười nhận tiền rồi rời đi.
Lão Lâm ở một bên lúc này chợt nhận ra nói: “Tiểu thư, cuối cùng ta cũng nhận ra rồi, người dân huyện Nguyên Giang này đúng là lừa đảo, chỉ trong nửa ngày mà chúng ta đã tiêu tốn hơn mười lượng bạc, không biết vị Huyện lệnh này là ai, thế mà lại dạy dỗ ra một đám bá tánh như vậy”.
Sắc mặt Tiêu Linh Linh dịu lại nói: “Chúng ta nhìn kỹ trước rồi nói sau, chỉ nhìn theo góc độ của bá tánh, bọn họ có vẻ cũng không có sự bất mãn nào về vị Huyện lệnh này, chúng ta †ìm một quán trọ ở lại trước đi”.
Vừa nói, nàng vừa liếc nhìn Lục Uyên đang ăn kẹo hồ lô, tức cười nói: “Còn ăn nữa! Hai mươi văn một xâu không đắt sao?”
“Tiểu thư, ta cũng thấy nó đắt, nhưng thực sự ăn rất ngon! Không biết làm từ cái gì, chua chua ngọt ngọt”. Lục Uyên lẩm bẩm.
Ba người tới quán trọ, nghe nói một gian phòng giá ba lượng bạc, lần này Tiêu Linh Linh nhịn không được nữa.
“Chỗ các ngươi là häc điếm(*) sao! Ngay cả khách điếm ở kinh thành cũng không thể đắt như vậy!”
(*)Häc điếm: quán trọ, khách sạn, nơi ở trọ phi pháp, lấy giá cắt cổ.
Tiểu nhị lập tức nở nụ cười: “Tiểu thư nói vậy là sai rồi, khách điếm Lệ Cảnh của chúng ta là do Huyện lão gia đầu tư thành lập, là khách điếm tốt nhất trong huyện, người chỉ cần ở một đêm là biết cái gì gọi là ngon bổ rẻ”.
Tiêu Linh Linh không nghe hắn biện bạch nữa, xoay người đi đến bên cạnh.
Tiểu nhị của khách điếm bên cạnh nói: “Tiểu thư, khách điếm của chúng ta là do Huyện lão gia đầu tư thành lập, là khách điếm tốt nhất trong huyện..”.
Tiêu Linh Linh hết nói nổi rồi.
Không còn lựa chọn nào khác, nếu đã quyết định nhìn kỹ hơn, vậy thì đành phải ở lại đây.
Chỉ là khi bước vào phòng, cảm giác buồn bực trước đó của Tiêu Linh Linh đã biến mất.
Phòng tuy không trang nhã lịch sự tiện nghỉ như trong cung nhưng cũng tốt hơn nhiều so với những khách điếm mà nàng từng ở trước đó, tiểu nhị của khách điếm bưng ấm trà vào phòng vừa nói vừa rót trà cho hai người các nàng.
“Hai vị tiểu thư, đây là loại hồng trà lạnh mới nhất do Huyện lão gia của chúng ta nghiên cứu phát minh, đây là món giải nhiệt mùa hè sảng khoái nhất, hai vị thử xem, ngoài ra, thứ đồ sứ màu trắng kia là một cái bồn cầu, chỉ cần kéo dây là nước sẽ chảy ra”.
“Hai vị nhầm lẫn nó thành một dụng cụ uống nước”.
“Bồn cầu””, Lục Uyên tò mò nhìn về phía bồn cầu do Triệu Tĩnh hướng dẫn mọi người chế tạo ra.
Tiểu nhị vội vàng nói: “Đúng vậy, Huyện lão gia của chúng ta đã thiết kế cái này, để thuận tiện cho khách đi vệ sinh, mỗi khách điếm trong huyện chúng ta đều có lắp đặt”.
Tiêu Linh Linh cau mày nhìn tiểu nhị đang biểu diễn cách sử dụng bồn cầu, thắc mäc: “Vậy những chất thải này sẽ đi đâu?”
“Huyện của chúng ta có đường ống được xây dựng dưới lòng đất, sau khi chất thải được nước rửa trôi, nó sẽ được thu gom để bón phân”.
Tiêu Linh Linh sửng sốt, với thân phận địa vị của nàng, có cái gì mà chưa từng nhìn thấy, nhưng đây là lần đầu tiên nàng nghe nói đến bồn cầu này, nàng vội vàng hỏi: “Tiểu nhị, ngươi nói cái bồn cầu này là do Huyện lão gia của các ngươi phát minh ra? Vừa rồi ngươi còn nói khách điếm này là do Huyện lão gia của các ngươi đầu tư xây dựng?”
Tiểu nhị trả lời: “Còn gì nữa, Huyện lão gia của chúng ta thực sự là một thiên tài, các sản nghiệp lớn trong huyện chúng. †a thật ra đều do Huyện lão gia lấy thân phận là quan phủ để xây dựng. Thương nhân nơi khác tới đây buôn bán đầu tiên phải thông qua huyện nha, sau khi xác định xong việc thương nhân đã mang theo hàng hóa rời đi, bá tánh chúng ta sẽ đến huyện nha để nhận tiền”.
“Vậy đồng ruộng thì sao!”, Tiêu Linh Linh ý thức được mọi chuyện không đơn giản, lập tức hỏi.
Tiểu nhị nói một cách thản nhiên: “Tất cả đều do huyện nha thống nhất rồi phân phối. Mỗi nhà mỗi hộ được chia bao. nhiêu đất và họ phải nộp bao nhiêu thuế lương thực đều do. huyện nha quy định, Huyện lão gia nói đây gọi là chế độ đất đai gì đó, ta cũng không biết rõ. Dù sao cứ làm theo Huyện lão gia là đúng, nếu không có hẳn, chúng ta sẽ không có được cuộc sống tốt đẹp như bây giờ, ngày mai huyện chúng ta sẽ khai trương thanh lâu, đây đều là công lao của Huyện lão gia!"