Chương 3: Sông huyễn dương
Trước khi bị chìm xuống nước, Ngụy Hiên đã kịp gọi cho Tạ Niên Không: "Thần quân, cứu thuộc hạ với".
Tạ Niên Không quay mặt lại thì đã không còn thấy Ngụy Hiên ở đâu. Y vẫn bình thản, không hề để lộ vẻ kinh ngạc, bất ngờ trên mặt.
Và rồi Tạ Niên Không tiếp tục tiến về phía trước.
Đi độ khoảng hơn nửa canh giờ sau, cuối cùng Niên Không cũng đã đến Dạ Thủy Đường.
Khác hẳn với bầu không khí ảm đạm, u tối của Sơn Minh Động, Dạ Thủy Đường là một nơi rất xinh đẹp, lung linh. Khắp con đường đi được trồng rất nhiều hoa thơm, cỏ dại, những tán cây to che mát cả một bầu trời cho Dạ Thủy Đường.
Đúng như những gì Ngụy Hiên đã nói, người của tộc Thanh Khâu đang cư ngụ ở đây, họ đều đang làm việc rất chăm chỉ.
Tạ Niên Không trực tiếp đến điện lớn, mong muốn gặp được người cai quản cũng như đứng đầu những "tiểu hồ ly" ở đây.
Cửa điện không đóng nên Niên Không nhanh chóng đi vào, vừa vào bên trong y đã đi đến ghế ngồi, tự rót cho mình tách trà rồi ngồi ở đó mà nhăm nhi.
Vài tiểu hồ ly đã nhìn thấy, vội vào trong bẩm báo.
Một lát sau, có một người phụ nữ bước ra ngoài, cung kính chào Tạ Niên Không.
"Tham kiến Chiến thần, không biết hôm nay chiến thần đến đây có việc gì dặn dò ạ?".
Tạ Niên Không ngước nhìn từ đầu đến chân ở bà ta, nói: "Bà cũng biết ta à?".
"Chiến thần ngàn năm Tạ Niên Không, ai mà không từng nghe danh chứ".
"Mau kêu người đứng đầu, quản lí tộc Thanh Khâu ra gặp ta".
"Chính là ta - Tuệ Vũ".
Niên Không trừng mắt nhìn bà ta, nhìn thế nào cũng không ra dáng một người đứng đầu tộc, y liền hỏi: "Sao trước giờ ta không biết đến bà?".
"Năm xưa, chủ nhân của ta do không còn đủ sức để dẫn dắt tộc Thanh Khâu nên đã để lại vị trí đứng đầu cho công chúa. Nhưng không may trong trận đại chiến năm đó, cô ấy đã biến mất cho đến tận bây giờ. Hiện tại việc trông coi, quản lí và bảo vệ mọi người trong tộc là trách nhiệm của ta".
"Vậy chủ nhân của bà hiện đang ở đâu?".
"Từ sau khi công chúa mất tích, Ngài ấy đau buồn quá độ nên sinh ra tâm bệnh, chết rồi".
"Vậy bằng cách nào bà có thể đưa mọi người vượt qua Sơn Minh Động để vào Dạ Thủy Đường này?".
"Trước lúc qua đời, chủ nhân đã truyền lại một vật quan trọng đối với tộc Thanh Khâu bọn ta, nhờ có nó mà ta mới có thể đưa mọi người đến được Dạ Thủy Đường".
Từ ánh mắt, cử chỉ cho đến lời nói, bà ta đều diễn tả một cách rất chân thực, khiến ai nhìn vào cũng tin sái cổ. Nhưng đối với Tạ Niên Không thì không.
Tạ Niên Không không muốn can thiệp quá nhiều vào chuyện trong tộc của bọn họ, nên y liền đổi chủ đề để hỏi: "Sao bà lại di tản mọi người đến nơi quỷ quái này?".
"Không giấu gì Chiến thần, Sơn Minh Động và cả Dạ Thủy Đường này chính là "nơi ở" cũ của đại ma đầu Liễu Lai Vương Châu".
Không nằm ngoài dự đoán của Niên Không, y tiếp tục hỏi: "Nếu bà đã biết rõ như vậy, tại sao lại để mọi người đến đây?".
"Hiện tại hắn ta đã bị phong ấn, tạm thời mọi thứ vẫn ổn. Ta định cho mọi người tu luyện ở đây một thời gian, sau đó sẽ rời đi nơi khác, dù gì nơi này cũng không phải dành cho bọn ta".
"Các ngươi nên đi càng sớm càng tốt".
"Đa tạ Chiến thần đã quan tâm, nhưng nếu số phận đã đưa chúng ta gặp nhau thì không có cách nào có thể né tránh, đành chấp nhận đối mặt". Tuệ Vũ bỗng trầm tư một mình, những lời của bà ta nói ra thật khó hiểu.
Tạ Niên Không không hiểu rõ ẩn ý trong câu nói của bà nên đành rời đi.
Vừa chuẩn bị bước ra khỏi điện, Niên Không bỗng khựng lại, quay đầu nhìn Tuệ Vũ, nói: "Người của ta đang nằm trong tay bà, khi nào bà định trả lại đây?".
Tuệ Vũ khẽ cười, từ từ tiến đến gần Tạ Niên Không.
"Người đâu, mau đưa cậu ta đến đây".
Từ bên trong có hai tiểu hồ ly đang dìu Ngụy Hiên ra ngoài.
Cả người Ngụy Hiên ướt sũng, khuôn mặt tái xanh như người sắp chết, thở còn không ra hơi.
Tạ Niên Không tức tốc chạy đến bên, thi triển pháp thuật giúp Ngụy Hiên phục hồi sức lực.
"Ngươi cảm thấy sao rồi?". Tạ Niên Không hỏi.
"Thuộc hạ cảm thấy đỡ hơn nhiều rồi, đa tạ thần quân".
Ngụy Hiên chợt quay sang Tuệ Vũ, quát lớn với thái độ trách mắng: "Người đàn bà ác độc, bà có biết suýt chút nữa đã hại chết cận vệ trung thành của Chiến thần hay không? Mau mau xin lỗi ta, chỉ cần xin lỗi, ta đây sẽ không để bụng".
Tuệ Vũ chợt cười lớn, giọng cười có phần chua chát, bà nói: "Việc đó không phải là do ta làm, mà chính là cậu".
"Bà đang nói nhảm gì thế?". Ngụy Hiên khó hiểu trả lời.
"Năm xưa, đây chính là nơi cư ngụ của đại ma đầu Liễu Lai Vương Châu, con sông mà cậu bị dìm xuống có tên là Huyễn Dương, nó không phải là một con sông bình thường. Nhìn bên ngoài nó có lẽ là một dòng sông trong vắt, bình yên nhưng chỉ cần người có tâm đã dao động, sẽ bị dìm xuống nước, chỉ cần ở dưới nước hai canh giờ, kết cục sẽ là tan xương nát thịt".
"Tâm đã dao động?". Tạ Niên Không quay mặt nhìn Ngụy Hiên.
Ngụy Hiên vờ ngây thơ, không hiểu chuyện gì nhưng không thể tránh được ánh mắt nghi ngờ của Niên Không, cậu biết cho dù giấu cỡ nào thì vào một ngày nào đó, thần quân cũng sẽ phát hiện, nên đành nói sự thật: "Thần quân, thật ra thì..... Thuộc hạ từ lâu đã thích Nhạn Thanh".
"Nhạn Thanh".
Cũng khá lâu rồi, Tạ Niên Không và Ngụy Hiên vẫn chưa gặp lại Nhạn Thanh.
Nhạn Thanh - một trong những cánh tay đắc lực của Tạ Niên Không, bộ đôi "Ngụy Hiên - Nhạn Thanh" luôn là cận vệ trung thành, giỏi giang của Chiến thần ngàn năm.
Khác hẳn với tính cách năng động nhưng có phần nhút nhát của Ngụy Hiên, Nhạn Thanh là một cô nương rất điềm tĩnh, cực kì giỏi giang. Cô có tính tình khá giống Niên Không: lạnh lùng đến đáng sợ, tuy cùng là thuộc hạ của Niên Không nhưng Nhạn Thanh rất thích ra lệnh cho Ngụy Hiên, và cậu cũng nghe theo sái cổ.
Nhưng vào một vạn năm trước, trong lúc hỗ trợ Chiến thần Tạ Niên Không trong việc tiêu diệt Đại ma đầu, Nhạn Thanh đã không may bị hắn đánh cho một cú thật mạnh, kết quả là xém bị hồn phi phách tán, cũng nhờ Niên Không đi tìm lại nguyên thần cho cô nên mới không sao.
Kể từ đó, Nhạn Thanh được Tạ Niên Không cho vào điện Hoả Ảnh để dưỡng thương.
Chiến thần ngàn năm Tạ Niên Không không chỉ xem Ngụy Hiên và Nhạn Thanh là hai thuộc hạ, cận vệ của mình mà y còn xem họ như người thân ruột thịt.
Ấy thế mà bây giờ chỉ còn lại hai người, Nhạn Thanh không biết khi nào mới có thể hồi phục hoàn toàn.
Không lâu sau, Tạ Niên Không cùng Ngụy Hiên trở về trung nguyên.
Trên đường đi về, Tạ Niên Không bận tâm suy nghĩ điều gì đó nên không thèm ngó ngàng tới Ngụy Hiên, khiến cậu ta cảm thấy cắn rứt, khó chịu.
"Thần quân, thuộc hạ xin lỗi".
Bị lời nói của Ngụy Hiên làm cho "tỉnh", Tạ Niên Không vội đáp: "Vì sao lại xin lỗi?".
"Vì đã giấu thần quân chuyện thuộc hạ có tình ý với Nhạn Thanh".
"Ngươi có tình ý với Nhạn Thanh thì đã sao? Tại sao ta lại phải giận?".
Ngụy Hiên trả lời ấp ún: ".... Do thuộc hạ thấy thần quân cứ mãi suy nghĩ điều gì đó, thuộc hạ đoán là Ngài đang giận, không thèm ngó ngàng đến thần".
"Ngươi nghĩ ta là con người dễ để bụng những chuyện nhỏ nhặt vậy sao?".
"Không.... Không có ạ".
Nói rồi Tạ Niên Không tiếp tục bước đi, Ngụy Hiên đã hóa giải được những uẩn khúc trong lòng nên cảm thấy rất dễ chịu, vội đi theo sau lưng Niên Không, miệng cười rối rít.
Đi từ Dạ Thủy Đường đến Trung Nguyên cũng thấm mệt, bọn họ nghỉ tạm tại một khách điếm ven đường.
"Sao cơ? Hết phòng rồi ư?".
"Mong ông thương tình, thân nữ nhi yếu đuối lặn lội từ xa đến đây, trời cũng tối rồi, mong ông để lại cho ta một phòng. Không cần to đâu, chỉ cần có giường để ngủ là được".
"Xin lỗi cô nương, hiện tại bây giờ chỗ của ta đã hết phòng rồi, cô hãy tìm chỗ khác".
"Trời tối thế này, ta biết đi đâu tìm đây?".
"Việc này....".
Tạ Niên Không và Ngụy Hiên từ ngoài đi vào, nghe thấy giọng than vãn của cô nương đấy thì cũng nhận ra được khách điếm này đã hết phòng, Ngụy Hiên chợt nói: "Thần quân, vậy chúng ta đi tìm nơi khách thôi".
"Ừ".
Có lẽ đã nghe được những lời nói đó của Tạ Niên Không và Ngụy Hiên, cô nương ấy chợt chạy theo, nhanh nhảu nói: "Khoan đi đã hai vị công tử, hai người có thể cho ta đi cùng để tìm nơi nghỉ chân có được không? Ta đã đi từ sáng sớm đến tận bây giờ vẫn chưa được nghỉ".
Tạ Niên Không và Ngụy Hiên quay đầu nhìn cô nương ấy. Thật không ngờ lại gặp người quen cũ.
Còn ai ngoài Hồ Hải Điệp chứ!.
Hồ Hải Điệp cũng hết thảy ngạc nhiên khi nhìn thấy Tạ Niên Không.
"Là huynh...".
"Thần.....thần quân, là Hàn Sơ Thi, Hàn Sơ Thi đó.....". Ngụy Hiên kinh ngạc khi nhìn thấy Hải Điệp, miệng nói ú ớ còn tay thì cứ kéo chặt cánh tay áo của Niên Không.
Niên Không hất tay áo ra, khiến Ngụy Hiên giật mình trấn tỉnh lại: "Cô ấy không phải Hàn Sơ Thi".
Ngụy Hiên không dám tin đây là sự thật, tại sao trên đời này lại có người giống nhau đến thế?.
Thế là Ngụy Hiên bắt đầu đi xung quanh Hồ Hải Điệp, dòm dòm ngó ngó khắp người cô, còn ngửi xem có mùi của Hồ ly tinh không nữa.
"Ngụy Hiên". Tạ Niên Không cau mày gọi tên.
Ngụy Hiên thấy sắc mặt của Niên Không không được tốt nên vội đi lại.
Nhưng Ngụy Hiên vẫn không tin người đó không phải là Hàn Sơ Thi, vậy là cậu hỏi Hải Điệp: "Cô tên gì?".
"Hồ Hải Điệp". Hải Điệp nhanh chóng trả lời.
"Năm nay cô bao nhiêu tuổi?".
"Mười bảy".
Sau khi đã có câu trả lời, Ngụy Hiên khẽ nói nhỏ vào tai của Tạ Niên Không: "Hình như cô ta không phải là Hàn Sơ Thi thật".
Tạ Niên Không liếc Ngụy Hiên một cái, khiến cậu sợ và né ra xa.
"Sao hôm đó huynh không từ mà biệt?". Hồ Hải Điệp khẽ hỏi.
"Ta còn chút chuyện chưa làm nên phải đi". Tạ Niên Không trả lời thẳng thừng.
"Đây là....". Vừa nói Hải Điệp vừa khẽ nhìn sang Ngụy Hiên.
"Là cận vệ của ta - Ngụy Hiên".
Hồ Hải Điệp khẽ gật đầu xem như đã rõ.
"Bọn ta còn có việc, cáo từ". Nói rồi Tạ Niên Không quay mặt bước đi.
Hồ Hải Điệp vội đuổi theo, nắm lấy tay áo của Tạ Niên Không: "Đừng mà".
Tạ Niên Không dừng lại, y quay đầu tỏ vẻ khó chịu khi Hải Điệp nắm tay áo của mình.
Hải Điệp thấy vậy vội buông tay ra, khẽ nói với dáng vẻ cầu xin: "Huynh hãy cho ta đi cùng đi mà, ta thật sự cần chỗ để nghỉ ngơi tối nay".
"Thân nữ nhi lại đi cùng hai nam nhân lạ mặt, cô không sợ bọn ta làm gì cô à?".
Hồ Hải Điệp dõng dạc trả lời lớn: "Nếu huynh có ý đồ gì với ta, thì ngày hôm đó trong hang động huynh đã cởi.....".
"Được rồi, đi theo bọn ta". Tạ Niên Không chợt ngắt lời Hồ Hải Điệp.
Thế là Hồ Hải Điệp thành công trong việc xin đi nhờ Tạ Niên Không.
Tạ Niên Không quay mặt lại thì đã không còn thấy Ngụy Hiên ở đâu. Y vẫn bình thản, không hề để lộ vẻ kinh ngạc, bất ngờ trên mặt.
Và rồi Tạ Niên Không tiếp tục tiến về phía trước.
Đi độ khoảng hơn nửa canh giờ sau, cuối cùng Niên Không cũng đã đến Dạ Thủy Đường.
Khác hẳn với bầu không khí ảm đạm, u tối của Sơn Minh Động, Dạ Thủy Đường là một nơi rất xinh đẹp, lung linh. Khắp con đường đi được trồng rất nhiều hoa thơm, cỏ dại, những tán cây to che mát cả một bầu trời cho Dạ Thủy Đường.
Đúng như những gì Ngụy Hiên đã nói, người của tộc Thanh Khâu đang cư ngụ ở đây, họ đều đang làm việc rất chăm chỉ.
Tạ Niên Không trực tiếp đến điện lớn, mong muốn gặp được người cai quản cũng như đứng đầu những "tiểu hồ ly" ở đây.
Cửa điện không đóng nên Niên Không nhanh chóng đi vào, vừa vào bên trong y đã đi đến ghế ngồi, tự rót cho mình tách trà rồi ngồi ở đó mà nhăm nhi.
Vài tiểu hồ ly đã nhìn thấy, vội vào trong bẩm báo.
Một lát sau, có một người phụ nữ bước ra ngoài, cung kính chào Tạ Niên Không.
"Tham kiến Chiến thần, không biết hôm nay chiến thần đến đây có việc gì dặn dò ạ?".
Tạ Niên Không ngước nhìn từ đầu đến chân ở bà ta, nói: "Bà cũng biết ta à?".
"Chiến thần ngàn năm Tạ Niên Không, ai mà không từng nghe danh chứ".
"Mau kêu người đứng đầu, quản lí tộc Thanh Khâu ra gặp ta".
"Chính là ta - Tuệ Vũ".
Niên Không trừng mắt nhìn bà ta, nhìn thế nào cũng không ra dáng một người đứng đầu tộc, y liền hỏi: "Sao trước giờ ta không biết đến bà?".
"Năm xưa, chủ nhân của ta do không còn đủ sức để dẫn dắt tộc Thanh Khâu nên đã để lại vị trí đứng đầu cho công chúa. Nhưng không may trong trận đại chiến năm đó, cô ấy đã biến mất cho đến tận bây giờ. Hiện tại việc trông coi, quản lí và bảo vệ mọi người trong tộc là trách nhiệm của ta".
"Vậy chủ nhân của bà hiện đang ở đâu?".
"Từ sau khi công chúa mất tích, Ngài ấy đau buồn quá độ nên sinh ra tâm bệnh, chết rồi".
"Vậy bằng cách nào bà có thể đưa mọi người vượt qua Sơn Minh Động để vào Dạ Thủy Đường này?".
"Trước lúc qua đời, chủ nhân đã truyền lại một vật quan trọng đối với tộc Thanh Khâu bọn ta, nhờ có nó mà ta mới có thể đưa mọi người đến được Dạ Thủy Đường".
Từ ánh mắt, cử chỉ cho đến lời nói, bà ta đều diễn tả một cách rất chân thực, khiến ai nhìn vào cũng tin sái cổ. Nhưng đối với Tạ Niên Không thì không.
Tạ Niên Không không muốn can thiệp quá nhiều vào chuyện trong tộc của bọn họ, nên y liền đổi chủ đề để hỏi: "Sao bà lại di tản mọi người đến nơi quỷ quái này?".
"Không giấu gì Chiến thần, Sơn Minh Động và cả Dạ Thủy Đường này chính là "nơi ở" cũ của đại ma đầu Liễu Lai Vương Châu".
Không nằm ngoài dự đoán của Niên Không, y tiếp tục hỏi: "Nếu bà đã biết rõ như vậy, tại sao lại để mọi người đến đây?".
"Hiện tại hắn ta đã bị phong ấn, tạm thời mọi thứ vẫn ổn. Ta định cho mọi người tu luyện ở đây một thời gian, sau đó sẽ rời đi nơi khác, dù gì nơi này cũng không phải dành cho bọn ta".
"Các ngươi nên đi càng sớm càng tốt".
"Đa tạ Chiến thần đã quan tâm, nhưng nếu số phận đã đưa chúng ta gặp nhau thì không có cách nào có thể né tránh, đành chấp nhận đối mặt". Tuệ Vũ bỗng trầm tư một mình, những lời của bà ta nói ra thật khó hiểu.
Tạ Niên Không không hiểu rõ ẩn ý trong câu nói của bà nên đành rời đi.
Vừa chuẩn bị bước ra khỏi điện, Niên Không bỗng khựng lại, quay đầu nhìn Tuệ Vũ, nói: "Người của ta đang nằm trong tay bà, khi nào bà định trả lại đây?".
Tuệ Vũ khẽ cười, từ từ tiến đến gần Tạ Niên Không.
"Người đâu, mau đưa cậu ta đến đây".
Từ bên trong có hai tiểu hồ ly đang dìu Ngụy Hiên ra ngoài.
Cả người Ngụy Hiên ướt sũng, khuôn mặt tái xanh như người sắp chết, thở còn không ra hơi.
Tạ Niên Không tức tốc chạy đến bên, thi triển pháp thuật giúp Ngụy Hiên phục hồi sức lực.
"Ngươi cảm thấy sao rồi?". Tạ Niên Không hỏi.
"Thuộc hạ cảm thấy đỡ hơn nhiều rồi, đa tạ thần quân".
Ngụy Hiên chợt quay sang Tuệ Vũ, quát lớn với thái độ trách mắng: "Người đàn bà ác độc, bà có biết suýt chút nữa đã hại chết cận vệ trung thành của Chiến thần hay không? Mau mau xin lỗi ta, chỉ cần xin lỗi, ta đây sẽ không để bụng".
Tuệ Vũ chợt cười lớn, giọng cười có phần chua chát, bà nói: "Việc đó không phải là do ta làm, mà chính là cậu".
"Bà đang nói nhảm gì thế?". Ngụy Hiên khó hiểu trả lời.
"Năm xưa, đây chính là nơi cư ngụ của đại ma đầu Liễu Lai Vương Châu, con sông mà cậu bị dìm xuống có tên là Huyễn Dương, nó không phải là một con sông bình thường. Nhìn bên ngoài nó có lẽ là một dòng sông trong vắt, bình yên nhưng chỉ cần người có tâm đã dao động, sẽ bị dìm xuống nước, chỉ cần ở dưới nước hai canh giờ, kết cục sẽ là tan xương nát thịt".
"Tâm đã dao động?". Tạ Niên Không quay mặt nhìn Ngụy Hiên.
Ngụy Hiên vờ ngây thơ, không hiểu chuyện gì nhưng không thể tránh được ánh mắt nghi ngờ của Niên Không, cậu biết cho dù giấu cỡ nào thì vào một ngày nào đó, thần quân cũng sẽ phát hiện, nên đành nói sự thật: "Thần quân, thật ra thì..... Thuộc hạ từ lâu đã thích Nhạn Thanh".
"Nhạn Thanh".
Cũng khá lâu rồi, Tạ Niên Không và Ngụy Hiên vẫn chưa gặp lại Nhạn Thanh.
Nhạn Thanh - một trong những cánh tay đắc lực của Tạ Niên Không, bộ đôi "Ngụy Hiên - Nhạn Thanh" luôn là cận vệ trung thành, giỏi giang của Chiến thần ngàn năm.
Khác hẳn với tính cách năng động nhưng có phần nhút nhát của Ngụy Hiên, Nhạn Thanh là một cô nương rất điềm tĩnh, cực kì giỏi giang. Cô có tính tình khá giống Niên Không: lạnh lùng đến đáng sợ, tuy cùng là thuộc hạ của Niên Không nhưng Nhạn Thanh rất thích ra lệnh cho Ngụy Hiên, và cậu cũng nghe theo sái cổ.
Nhưng vào một vạn năm trước, trong lúc hỗ trợ Chiến thần Tạ Niên Không trong việc tiêu diệt Đại ma đầu, Nhạn Thanh đã không may bị hắn đánh cho một cú thật mạnh, kết quả là xém bị hồn phi phách tán, cũng nhờ Niên Không đi tìm lại nguyên thần cho cô nên mới không sao.
Kể từ đó, Nhạn Thanh được Tạ Niên Không cho vào điện Hoả Ảnh để dưỡng thương.
Chiến thần ngàn năm Tạ Niên Không không chỉ xem Ngụy Hiên và Nhạn Thanh là hai thuộc hạ, cận vệ của mình mà y còn xem họ như người thân ruột thịt.
Ấy thế mà bây giờ chỉ còn lại hai người, Nhạn Thanh không biết khi nào mới có thể hồi phục hoàn toàn.
Không lâu sau, Tạ Niên Không cùng Ngụy Hiên trở về trung nguyên.
Trên đường đi về, Tạ Niên Không bận tâm suy nghĩ điều gì đó nên không thèm ngó ngàng tới Ngụy Hiên, khiến cậu ta cảm thấy cắn rứt, khó chịu.
"Thần quân, thuộc hạ xin lỗi".
Bị lời nói của Ngụy Hiên làm cho "tỉnh", Tạ Niên Không vội đáp: "Vì sao lại xin lỗi?".
"Vì đã giấu thần quân chuyện thuộc hạ có tình ý với Nhạn Thanh".
"Ngươi có tình ý với Nhạn Thanh thì đã sao? Tại sao ta lại phải giận?".
Ngụy Hiên trả lời ấp ún: ".... Do thuộc hạ thấy thần quân cứ mãi suy nghĩ điều gì đó, thuộc hạ đoán là Ngài đang giận, không thèm ngó ngàng đến thần".
"Ngươi nghĩ ta là con người dễ để bụng những chuyện nhỏ nhặt vậy sao?".
"Không.... Không có ạ".
Nói rồi Tạ Niên Không tiếp tục bước đi, Ngụy Hiên đã hóa giải được những uẩn khúc trong lòng nên cảm thấy rất dễ chịu, vội đi theo sau lưng Niên Không, miệng cười rối rít.
Đi từ Dạ Thủy Đường đến Trung Nguyên cũng thấm mệt, bọn họ nghỉ tạm tại một khách điếm ven đường.
"Sao cơ? Hết phòng rồi ư?".
"Mong ông thương tình, thân nữ nhi yếu đuối lặn lội từ xa đến đây, trời cũng tối rồi, mong ông để lại cho ta một phòng. Không cần to đâu, chỉ cần có giường để ngủ là được".
"Xin lỗi cô nương, hiện tại bây giờ chỗ của ta đã hết phòng rồi, cô hãy tìm chỗ khác".
"Trời tối thế này, ta biết đi đâu tìm đây?".
"Việc này....".
Tạ Niên Không và Ngụy Hiên từ ngoài đi vào, nghe thấy giọng than vãn của cô nương đấy thì cũng nhận ra được khách điếm này đã hết phòng, Ngụy Hiên chợt nói: "Thần quân, vậy chúng ta đi tìm nơi khách thôi".
"Ừ".
Có lẽ đã nghe được những lời nói đó của Tạ Niên Không và Ngụy Hiên, cô nương ấy chợt chạy theo, nhanh nhảu nói: "Khoan đi đã hai vị công tử, hai người có thể cho ta đi cùng để tìm nơi nghỉ chân có được không? Ta đã đi từ sáng sớm đến tận bây giờ vẫn chưa được nghỉ".
Tạ Niên Không và Ngụy Hiên quay đầu nhìn cô nương ấy. Thật không ngờ lại gặp người quen cũ.
Còn ai ngoài Hồ Hải Điệp chứ!.
Hồ Hải Điệp cũng hết thảy ngạc nhiên khi nhìn thấy Tạ Niên Không.
"Là huynh...".
"Thần.....thần quân, là Hàn Sơ Thi, Hàn Sơ Thi đó.....". Ngụy Hiên kinh ngạc khi nhìn thấy Hải Điệp, miệng nói ú ớ còn tay thì cứ kéo chặt cánh tay áo của Niên Không.
Niên Không hất tay áo ra, khiến Ngụy Hiên giật mình trấn tỉnh lại: "Cô ấy không phải Hàn Sơ Thi".
Ngụy Hiên không dám tin đây là sự thật, tại sao trên đời này lại có người giống nhau đến thế?.
Thế là Ngụy Hiên bắt đầu đi xung quanh Hồ Hải Điệp, dòm dòm ngó ngó khắp người cô, còn ngửi xem có mùi của Hồ ly tinh không nữa.
"Ngụy Hiên". Tạ Niên Không cau mày gọi tên.
Ngụy Hiên thấy sắc mặt của Niên Không không được tốt nên vội đi lại.
Nhưng Ngụy Hiên vẫn không tin người đó không phải là Hàn Sơ Thi, vậy là cậu hỏi Hải Điệp: "Cô tên gì?".
"Hồ Hải Điệp". Hải Điệp nhanh chóng trả lời.
"Năm nay cô bao nhiêu tuổi?".
"Mười bảy".
Sau khi đã có câu trả lời, Ngụy Hiên khẽ nói nhỏ vào tai của Tạ Niên Không: "Hình như cô ta không phải là Hàn Sơ Thi thật".
Tạ Niên Không liếc Ngụy Hiên một cái, khiến cậu sợ và né ra xa.
"Sao hôm đó huynh không từ mà biệt?". Hồ Hải Điệp khẽ hỏi.
"Ta còn chút chuyện chưa làm nên phải đi". Tạ Niên Không trả lời thẳng thừng.
"Đây là....". Vừa nói Hải Điệp vừa khẽ nhìn sang Ngụy Hiên.
"Là cận vệ của ta - Ngụy Hiên".
Hồ Hải Điệp khẽ gật đầu xem như đã rõ.
"Bọn ta còn có việc, cáo từ". Nói rồi Tạ Niên Không quay mặt bước đi.
Hồ Hải Điệp vội đuổi theo, nắm lấy tay áo của Tạ Niên Không: "Đừng mà".
Tạ Niên Không dừng lại, y quay đầu tỏ vẻ khó chịu khi Hải Điệp nắm tay áo của mình.
Hải Điệp thấy vậy vội buông tay ra, khẽ nói với dáng vẻ cầu xin: "Huynh hãy cho ta đi cùng đi mà, ta thật sự cần chỗ để nghỉ ngơi tối nay".
"Thân nữ nhi lại đi cùng hai nam nhân lạ mặt, cô không sợ bọn ta làm gì cô à?".
Hồ Hải Điệp dõng dạc trả lời lớn: "Nếu huynh có ý đồ gì với ta, thì ngày hôm đó trong hang động huynh đã cởi.....".
"Được rồi, đi theo bọn ta". Tạ Niên Không chợt ngắt lời Hồ Hải Điệp.
Thế là Hồ Hải Điệp thành công trong việc xin đi nhờ Tạ Niên Không.