Chương 33: Điềm lành
Lúc Nguyên Gia cùng Đào thị xuất hiện ở nơi giảng kinh, khiến rất nhiều người chấn kinh, Hành Không đại sư mới trở về từ hôm qua, nàng lập tức biết được tin tức, đi tới đây, có thể thấy Nguyên Gia trưởng công chúa là người say mê Phật hiệu.
Nguyên Gia cũng không có ý làm sáng tỏ hiểu lầm, như vậy cũng tốt, ít nhất không ai biết mục đích thật sự của nàng.
Nhưng một đống người lại đây nương danh nghĩa thảo luận Phật hiệu lôi kéo làm quen, điều này khiến nàng có chút buồn bực.
Vĩnh Thọ hầu phu nhân nhìn Nguyên Gia cùng Đào thị đứng chung một chỗ ánh mắt sáng ngời, vội vàng đẩy đẩy La thị:
- Ta dặn ngươi mấy ngày nay đi giao hảo với Đào Ngọc Nương, ngươi làm thế nào? Đây đúng là cơ hội tốt, nếu có thể kết giao với Nguyên Gia trưởng công chúa, ngày sau có nàng chống lưng, ngươi có gì phải lo lắng?
Trong lòng La thị sầu khổ, gần đây nàng cùng Đào thị chơi trò trốn tìm, ngày hôm qua khó khăn lắm mới bắt được đối phương, còn chưa nói được mấy câu, trụ trì liền mang theo một đống người tới đây, Đào thị cũng đi theo Mẫn phu nhân.
Hiện tại hai người nhiều nhất chỉ là sơ giao, dù da mặt nàng có dầy hơn nữa, cũng ngượng ngùng lôi kéo làm quen.
Vĩnh Thọ hầu phu nhân thấy nàng bất động, sắc mặt trầm xuống:
- Còn thất thần làm gì?
La thị bất đắc dĩ đi về hướng đám đông.
Lúc này Nguyên Gia cùng Đào thị đã bị đám người vây quanh, người muốn kết giao với Nguyên Gia rất nhiều, La thị chen không được. Nàng cắn chặt răng, giương giọng nói:
- Ngọc Nương tỷ tỷ, vừa rồi muội còn đi tới phòng của tỷ tìm tỷ, không ngờ tỷ tỷ đã tới trước.
Lời này vừa nói ra, có vẻ nàng cùng Đào thị có quan hệ không bình thường, người bên cạnh đều nhìn về phía nàng, thậm chí Nguyên Gia cũng chú ý tới nàng, mỉm cười hỏi Đào thị.
- Đây là bằng hữu của muội muội?
La thị nhìn Nguyên Gia trưởng công chúa mang theo ánh mắt ôn hòa, trong lòng lập tức hưng phấn, nàng biết Đào thị tính tình mềm yếu, tuyệt đối sẽ cho người khác mặt mũi.
Nàng đang định mượn cơ hội này nói cùng Nguyên Gia trưởng công chúa vài lời, lại nghe Đào thị không mặn không nhạt trả lời:
- Không phải.
La thị tươi cười cương ở trên mặt.
Bên cạnh yên tĩnh một cái chớp mắt, liền vang lên từng tiếng cười nhạo, La thị phục hồi tinh thần, mặt đỏ tai hồng hận không thể muốn chui xuống đất, bụm mặt bỏ chạy.
Mà cách đó không xa nghe được lời này, Vĩnh Thọ hầu phu nhân nghiến răng nghiến lợi.
Nguyên Gia có chút kinh ngạc nhìn Đào thị, nàng cùng Đào thị trở thành bằng hữu cũng đã nhiều năm, tính tình Đào thị thế nào nàng hiểu rất rõ, người này rất hiền lành, vì người khác cũng suy xét quá nhiều, đừng nói giáp mặt vả mặt người khác, dù là ngầm nói xấu người khác cũng không làm, không biết người kia làm gì, khiến Đào thị tức giận.
Tuy Đào thị không thay đổi biểu tình, nhưng thân thể vẫn run nhè nhẹ, đây là lần đầu tiên nàng giáp mặt không cho người khác mặt mũi, hai chữ kia giống như tất cả dũng khí của nàng, đến bây giờ trái tim còn “Bang bang” loạn nhảy không ngừng.
Nguyên Gia cũng nhìn ra Đào thị không thích hợp, lấy cớ muốn nghỉ ngơi, thừa dịp kinh diên( giảng kinh) còn chưa bắt đầu, để một vị tiểu sa dẫn các nàng tới một phòng xá.
Vừa tiến vào phòng, vẻ mặt Đào thị liền thay đổi, lộ ra hoảng loạn vô thố, giống như xin giúp đỡ nhìn Nguyên Gia hỏi:
- Ngọc Dung tỷ tỷ, vừa rồi…… Có phải ta thật quá đáng, nàng còn khóc lóc bỏ chạy…
Nguyên Gia cười nói:
- Ngươi chưa nói gì sai, không cần quá lo lắng.
Đào thị cắn môi, giống như giải thích với nàng, lại giống như đang tự thuyết phục chính mình:
- Ta biết nàng không để mắt tới ta, cố ý kết giao với ta nhất định là có duyên cớ, ta không sao cả, nhưng nàng không nên khi dễ Trạch Mộ cùng Thanh Ninh…
Đào thị trước giờ rất nhu nhược, dù bị người khi dễ cũng nén giận bỏ qua, nhưng nếu người bị khi dễ là hài tử của chính mình, nàng tuyệt đối sẽ không nhẫn nhịn, con thỏ nóng nảy còn cắn người mà.
Nguyên Gia nghiêm túc hỏi:
- Nàng khi dễ…… Thanh Ninh?
Đào thị liền đem chuyện Cố Trạch Hạo không cẩn thận đụng vào La thị, rồi chuyện nàng không thuận theo không buông tha một hai phải đánh Lục Liễu.
Lúc này Nguyên Gia mới nhẹ nhàng thở ra, nếu nữ nhân này thật sự dám khi dễ mẫu hậu của nàng, xem nàng như thế nào giáo huấn đối phương hận không thể không sinh ra ở thế gian này.
Nguyên Gia nhìn Đào thị, người này rất dễ mềm lòng, cho dù vì hài tử cũng chỉ kiên cường được một lúc, xong việc sẽ lo lắng bản thân có phải đã quá phận.
Trước giờ Nguyên Gia coi nàng như bằng hữu, cũng rất thích tính tình này của nàng, nhưng hôm nay bất đồng, đối phương chính là người sinh ra mẫu hậu, thân phận địa vị không giống trước, nếu muốn tính kĩ, chính mình còn phải kêu nàng…thôi, cái này không cần suy xét.
Tóm lại, Nguyên Gia bắt đầu lo lắng tính tình Đào thị quá mềm yếu, vì tân sinh sau này của mẫu hậu, Nguyên Gia quyết tâm phải giảng giáo Đào thị.
______________________________________
Nói tới La thị, sau khi khóc lóc chạy đi, cũng không biết bản thân đã chạy tới nơi nào, nan kham cùng thống hận đan chéo, làm nàng hận không thể cắn xuống một miếng thịt trên người Đào thị.
Nhưng đối phương không phải là nữ nhân hàn môn không danh không phận, hiện giờ nàng là nhi tức của Uy Quốc Công phủ, lại có Nguyên Gia trưởng công chúa che chở, trên người còn có An Nhân cáo mệnh, đừng nói là đối phó, ngay cả đắc tội cũng không thể đắc tội.
La thị lấy khăn che lại đôi mắt đỏ bừng, sợ bị người thấy cho nên chỉ tìm đường nhỏ mà đi, ai ngờ đi tới sân viện khách xá của Uy Quốc Công phu nhân.
Vì tất cả mọi người đi nghe Hành Không đại sư giảng kinh diên, cho nên trong viện im ắng.
La thị nhíu mày, đang muốn rời đi, bỗng nhiên nghe thấy tiếng người, nàng vội vàng trốn vào bên thân cây.
Mấy hài tử không đi nghe kinh diên, Cố Trạch Hạo không biết từ nơi nào chạy ra, hưng phấn nói với bọn họ:
- Ta thấy ở sau núi có một mảnh rừng đào, đều đã kết quả, lại có mùi hương rất thơm, các ngươi muốn đi hái trái cây không?
Cố Thanh Chỉ vừa nghe liền có hứng thú, Cố Thanh Xu cũng là loại mê chơi, không rảnh lo này nọ, vội vàng từ trong phòng chạy ra ngoài.
Cố Thanh Ninh cùng Cố Trạch Mộ cũng không nghĩ đi, nhưng Cố Trạch Hạo niệm tình cảm lúc ba người cùng bắt dế, cường ngạnh lôi kéo hai người cùng đi.
Đáng lẽ Lục Liễu phải ở trong phòng sửa sang lại đồ vật, vừa thấy thế, cũng vội vàng đuổi theo.
Bọn nhỏ cùng hướng ra sau núi, lo lắng bọn nhỏ xảy ra chuyện, nha hoàn cùng hộ viện chỉ có thể đi theo, nên để lại ma ma bên người Mẫn phu nhân ở lại trông sân viện.
Ma ma ở trong sân nhìn xung quanh vài lần, nghĩ là mọi người đều đi nghe kinh diên, nên yên tâm trở về phòng.
La thị tránh bên cây cối nhìn thấy hết thảy, trong đầu ma xui quỷ khiến toát ra một ý niệm.
Một lát sau, nàng nhìn trái nhìn phải, sau đó chợt lóe thân ảnh liền đi vào sân, gần đây nàng thường xuyên tới tìm Đào thị, đương nhiên biết rõ phòng Đào thị ở nơi nào. Lục Liễu đi quá gấp, phòng chỉ kịp đóng lại, không kịp khóa.
La thị tay chân nhẹ nhàng đi vào phòng, bên trong đã dọn dẹp gần xong, chỉ còn lại một ít y phục khăn tay đặt ở trên giường, La thị bước nhanh đi qua, cũng không dám nhìn nhiều, tùy tay cầm một khối khăn nhét vào trong lòng, rồi bỏ chạy ra ngoài.
_____________________________________
Sau khi trở về từ Thiên Phật Tự, Cố gia dạy học tại gia lại bắt đầu nhập học.
Liễu Tử Ký cùng Tiêu Diễn Chi nghe Cố Trạch Hạo vẽ hưu vẽ vượn nói về thú sự ở Thiên Phật Tự, liền hâm mộ không thôi.
Tiêu Diễn Chi còn đỡ, tuy vẫn luôn ở trong phủ công chúa, nhưng Nguyên Gia trưởng công chúa cũng không yêu cầu ở hắn quá cao, cũng không bắt hắn tối ngày niệm thư, cho nên mấy ngày nay hắn chơi rất vui vẻ.
Liễu Tử Ký thì thảm, học không có giờ nghỉ, thân phụ bắt đầu khảo hắn, cũng may gần đây Liễu Tử Ký học tập nhiệt tình, học rất tốt, đương nhiên có được đánh giá vừa lòng.
Nhưng hắn ngàn vạn lần không nghĩ tới, vì muốn hắn bảo trì thành tích như vậy, thân phụ không hề thả lỏng, mấy ngày này đối với hắn mà nói quả thực là luyện ngục nhân gian, cho nên vừa nghe nhập học, giống như nghe tiếng gọi trần gian, vội vã thu thập thứ tốt liền chạy tới.
Mà Cố Thanh Ninh cũng biết ai đem chuyện Tam Bảo nói cho Nguyên Gia biết, Tiêu Diễn Chi không cảm giác được nguy hiểm đang tới gần, còn ở cùng Cố Trạch Hạo cười đùa, nhìn thấy Cố Thanh Ninh lại đây, nhấp môi cười:
- Thanh Ninh muội muội, nương cố ý làm điểm tâm cho muội, ta đã sai nha hoàn đem tới sân viện của muội, lát nữa muội công khóa trở về nhớ ăn nha.
Cố Thanh Ninh:
- …
Giống như không hạ thủ được.
Liễu Tử Ký đột nhiên nghĩ tới cái gì, nói:
- Các ngươi có biết gần đây trong kinh thành xảy ra một chuyện lớn!
Bọn nhỏ tò mò nhìn về phía hắn.
Liễu Tử Ký thần thần bí bí nói:
- Nghe nói ở đất phong của Thụy vương xuất hiện điềm lành, bệ hạ biết tin nói là đại hỉ, sai Thụy vương tự mình hộ tống điềm lành vào kinh.
Tiên đế có nhi tử nối dõi rất thưa thớt, trừ đương kim hoàng thượng, chỉ còn hai nhi tử là Thụy vương cùng Hành vương.
Thụy vương là nhi tử do Thục phi sở sinh, nhỏ hơn đương kim bệ hạ hai tuổi, từ nhỏ cùng nhau lớn lên, quan hệ cũng không tồi, sau khi tiên đế băng hà, hắn bị phong làm Thụy vương, đất phong ở Tương Nam.
Sau khi Thụy vương tới đất phong, vẫn luôn cần cù chăm chỉ, thống trị đất phong gọn gàng ngăn nắp, truyền tới kinh thành đều là lời khen ngợi, hiện giờ lại phát hiện điềm lành, quan viên trong triều khen ngợi hắn không ít.
Cố Trạch Mộ lại nhíu mày, lúc hắn còn tại vị cũng phát hiện không ít điềm lành, nhưng hắn rất rõ ràng, điềm lành chỉ dùng để ca công tụng đức, muốn quốc gia trở nên hùng mạnh, phải dựa vào quan lại thanh minh, bá tánh hào phú.
Xuất hiện điềm lành cũng không đại biểu liền sẽ mưa thuận gió hoà quốc thái dân an, phụ hoàng của hắn trước kia cũng gặp không ít điềm lành.
Cho nên hắn đang dạy dỗ nhi tử không nên tự cường điệu bản thân phải làm thật việc thật, mấy nhi tử của hắn biểu hiện khiến hắn rất vừa lòng, không ngờ hắn mới băng hà mấy năm, bọn họ liền mân mê ra điềm lành?
Cố Thanh Ninh lại không có nghĩ nhiều như Cố Trạch Mộ, Tiêu Dận không quá để ý này đó, cho nên nàng chưa tận mắt nhìn thấy điềm lành, hiện giờ có cơ hội này, nên khá tò mò.
Liễu Tử Ký vỗ ngực nói:
- Nghe nói nửa tháng nữa sẽ vào kinh, đến lúc đó chúng ta cùng đi xem!
Khán giả hưởng ứng rất nhiều, Cố Trạch Mộ nhìn Cố Thanh Ninh hứng thú bừng bừng, trong lòng yên lặng thở dài, cũng không thể không làm trái tâm ý mà hùa theo.
Nguyên Gia cũng không có ý làm sáng tỏ hiểu lầm, như vậy cũng tốt, ít nhất không ai biết mục đích thật sự của nàng.
Nhưng một đống người lại đây nương danh nghĩa thảo luận Phật hiệu lôi kéo làm quen, điều này khiến nàng có chút buồn bực.
Vĩnh Thọ hầu phu nhân nhìn Nguyên Gia cùng Đào thị đứng chung một chỗ ánh mắt sáng ngời, vội vàng đẩy đẩy La thị:
- Ta dặn ngươi mấy ngày nay đi giao hảo với Đào Ngọc Nương, ngươi làm thế nào? Đây đúng là cơ hội tốt, nếu có thể kết giao với Nguyên Gia trưởng công chúa, ngày sau có nàng chống lưng, ngươi có gì phải lo lắng?
Trong lòng La thị sầu khổ, gần đây nàng cùng Đào thị chơi trò trốn tìm, ngày hôm qua khó khăn lắm mới bắt được đối phương, còn chưa nói được mấy câu, trụ trì liền mang theo một đống người tới đây, Đào thị cũng đi theo Mẫn phu nhân.
Hiện tại hai người nhiều nhất chỉ là sơ giao, dù da mặt nàng có dầy hơn nữa, cũng ngượng ngùng lôi kéo làm quen.
Vĩnh Thọ hầu phu nhân thấy nàng bất động, sắc mặt trầm xuống:
- Còn thất thần làm gì?
La thị bất đắc dĩ đi về hướng đám đông.
Lúc này Nguyên Gia cùng Đào thị đã bị đám người vây quanh, người muốn kết giao với Nguyên Gia rất nhiều, La thị chen không được. Nàng cắn chặt răng, giương giọng nói:
- Ngọc Nương tỷ tỷ, vừa rồi muội còn đi tới phòng của tỷ tìm tỷ, không ngờ tỷ tỷ đã tới trước.
Lời này vừa nói ra, có vẻ nàng cùng Đào thị có quan hệ không bình thường, người bên cạnh đều nhìn về phía nàng, thậm chí Nguyên Gia cũng chú ý tới nàng, mỉm cười hỏi Đào thị.
- Đây là bằng hữu của muội muội?
La thị nhìn Nguyên Gia trưởng công chúa mang theo ánh mắt ôn hòa, trong lòng lập tức hưng phấn, nàng biết Đào thị tính tình mềm yếu, tuyệt đối sẽ cho người khác mặt mũi.
Nàng đang định mượn cơ hội này nói cùng Nguyên Gia trưởng công chúa vài lời, lại nghe Đào thị không mặn không nhạt trả lời:
- Không phải.
La thị tươi cười cương ở trên mặt.
Bên cạnh yên tĩnh một cái chớp mắt, liền vang lên từng tiếng cười nhạo, La thị phục hồi tinh thần, mặt đỏ tai hồng hận không thể muốn chui xuống đất, bụm mặt bỏ chạy.
Mà cách đó không xa nghe được lời này, Vĩnh Thọ hầu phu nhân nghiến răng nghiến lợi.
Nguyên Gia có chút kinh ngạc nhìn Đào thị, nàng cùng Đào thị trở thành bằng hữu cũng đã nhiều năm, tính tình Đào thị thế nào nàng hiểu rất rõ, người này rất hiền lành, vì người khác cũng suy xét quá nhiều, đừng nói giáp mặt vả mặt người khác, dù là ngầm nói xấu người khác cũng không làm, không biết người kia làm gì, khiến Đào thị tức giận.
Tuy Đào thị không thay đổi biểu tình, nhưng thân thể vẫn run nhè nhẹ, đây là lần đầu tiên nàng giáp mặt không cho người khác mặt mũi, hai chữ kia giống như tất cả dũng khí của nàng, đến bây giờ trái tim còn “Bang bang” loạn nhảy không ngừng.
Nguyên Gia cũng nhìn ra Đào thị không thích hợp, lấy cớ muốn nghỉ ngơi, thừa dịp kinh diên( giảng kinh) còn chưa bắt đầu, để một vị tiểu sa dẫn các nàng tới một phòng xá.
Vừa tiến vào phòng, vẻ mặt Đào thị liền thay đổi, lộ ra hoảng loạn vô thố, giống như xin giúp đỡ nhìn Nguyên Gia hỏi:
- Ngọc Dung tỷ tỷ, vừa rồi…… Có phải ta thật quá đáng, nàng còn khóc lóc bỏ chạy…
Nguyên Gia cười nói:
- Ngươi chưa nói gì sai, không cần quá lo lắng.
Đào thị cắn môi, giống như giải thích với nàng, lại giống như đang tự thuyết phục chính mình:
- Ta biết nàng không để mắt tới ta, cố ý kết giao với ta nhất định là có duyên cớ, ta không sao cả, nhưng nàng không nên khi dễ Trạch Mộ cùng Thanh Ninh…
Đào thị trước giờ rất nhu nhược, dù bị người khi dễ cũng nén giận bỏ qua, nhưng nếu người bị khi dễ là hài tử của chính mình, nàng tuyệt đối sẽ không nhẫn nhịn, con thỏ nóng nảy còn cắn người mà.
Nguyên Gia nghiêm túc hỏi:
- Nàng khi dễ…… Thanh Ninh?
Đào thị liền đem chuyện Cố Trạch Hạo không cẩn thận đụng vào La thị, rồi chuyện nàng không thuận theo không buông tha một hai phải đánh Lục Liễu.
Lúc này Nguyên Gia mới nhẹ nhàng thở ra, nếu nữ nhân này thật sự dám khi dễ mẫu hậu của nàng, xem nàng như thế nào giáo huấn đối phương hận không thể không sinh ra ở thế gian này.
Nguyên Gia nhìn Đào thị, người này rất dễ mềm lòng, cho dù vì hài tử cũng chỉ kiên cường được một lúc, xong việc sẽ lo lắng bản thân có phải đã quá phận.
Trước giờ Nguyên Gia coi nàng như bằng hữu, cũng rất thích tính tình này của nàng, nhưng hôm nay bất đồng, đối phương chính là người sinh ra mẫu hậu, thân phận địa vị không giống trước, nếu muốn tính kĩ, chính mình còn phải kêu nàng…thôi, cái này không cần suy xét.
Tóm lại, Nguyên Gia bắt đầu lo lắng tính tình Đào thị quá mềm yếu, vì tân sinh sau này của mẫu hậu, Nguyên Gia quyết tâm phải giảng giáo Đào thị.
______________________________________
Nói tới La thị, sau khi khóc lóc chạy đi, cũng không biết bản thân đã chạy tới nơi nào, nan kham cùng thống hận đan chéo, làm nàng hận không thể cắn xuống một miếng thịt trên người Đào thị.
Nhưng đối phương không phải là nữ nhân hàn môn không danh không phận, hiện giờ nàng là nhi tức của Uy Quốc Công phủ, lại có Nguyên Gia trưởng công chúa che chở, trên người còn có An Nhân cáo mệnh, đừng nói là đối phó, ngay cả đắc tội cũng không thể đắc tội.
La thị lấy khăn che lại đôi mắt đỏ bừng, sợ bị người thấy cho nên chỉ tìm đường nhỏ mà đi, ai ngờ đi tới sân viện khách xá của Uy Quốc Công phu nhân.
Vì tất cả mọi người đi nghe Hành Không đại sư giảng kinh diên, cho nên trong viện im ắng.
La thị nhíu mày, đang muốn rời đi, bỗng nhiên nghe thấy tiếng người, nàng vội vàng trốn vào bên thân cây.
Mấy hài tử không đi nghe kinh diên, Cố Trạch Hạo không biết từ nơi nào chạy ra, hưng phấn nói với bọn họ:
- Ta thấy ở sau núi có một mảnh rừng đào, đều đã kết quả, lại có mùi hương rất thơm, các ngươi muốn đi hái trái cây không?
Cố Thanh Chỉ vừa nghe liền có hứng thú, Cố Thanh Xu cũng là loại mê chơi, không rảnh lo này nọ, vội vàng từ trong phòng chạy ra ngoài.
Cố Thanh Ninh cùng Cố Trạch Mộ cũng không nghĩ đi, nhưng Cố Trạch Hạo niệm tình cảm lúc ba người cùng bắt dế, cường ngạnh lôi kéo hai người cùng đi.
Đáng lẽ Lục Liễu phải ở trong phòng sửa sang lại đồ vật, vừa thấy thế, cũng vội vàng đuổi theo.
Bọn nhỏ cùng hướng ra sau núi, lo lắng bọn nhỏ xảy ra chuyện, nha hoàn cùng hộ viện chỉ có thể đi theo, nên để lại ma ma bên người Mẫn phu nhân ở lại trông sân viện.
Ma ma ở trong sân nhìn xung quanh vài lần, nghĩ là mọi người đều đi nghe kinh diên, nên yên tâm trở về phòng.
La thị tránh bên cây cối nhìn thấy hết thảy, trong đầu ma xui quỷ khiến toát ra một ý niệm.
Một lát sau, nàng nhìn trái nhìn phải, sau đó chợt lóe thân ảnh liền đi vào sân, gần đây nàng thường xuyên tới tìm Đào thị, đương nhiên biết rõ phòng Đào thị ở nơi nào. Lục Liễu đi quá gấp, phòng chỉ kịp đóng lại, không kịp khóa.
La thị tay chân nhẹ nhàng đi vào phòng, bên trong đã dọn dẹp gần xong, chỉ còn lại một ít y phục khăn tay đặt ở trên giường, La thị bước nhanh đi qua, cũng không dám nhìn nhiều, tùy tay cầm một khối khăn nhét vào trong lòng, rồi bỏ chạy ra ngoài.
_____________________________________
Sau khi trở về từ Thiên Phật Tự, Cố gia dạy học tại gia lại bắt đầu nhập học.
Liễu Tử Ký cùng Tiêu Diễn Chi nghe Cố Trạch Hạo vẽ hưu vẽ vượn nói về thú sự ở Thiên Phật Tự, liền hâm mộ không thôi.
Tiêu Diễn Chi còn đỡ, tuy vẫn luôn ở trong phủ công chúa, nhưng Nguyên Gia trưởng công chúa cũng không yêu cầu ở hắn quá cao, cũng không bắt hắn tối ngày niệm thư, cho nên mấy ngày nay hắn chơi rất vui vẻ.
Liễu Tử Ký thì thảm, học không có giờ nghỉ, thân phụ bắt đầu khảo hắn, cũng may gần đây Liễu Tử Ký học tập nhiệt tình, học rất tốt, đương nhiên có được đánh giá vừa lòng.
Nhưng hắn ngàn vạn lần không nghĩ tới, vì muốn hắn bảo trì thành tích như vậy, thân phụ không hề thả lỏng, mấy ngày này đối với hắn mà nói quả thực là luyện ngục nhân gian, cho nên vừa nghe nhập học, giống như nghe tiếng gọi trần gian, vội vã thu thập thứ tốt liền chạy tới.
Mà Cố Thanh Ninh cũng biết ai đem chuyện Tam Bảo nói cho Nguyên Gia biết, Tiêu Diễn Chi không cảm giác được nguy hiểm đang tới gần, còn ở cùng Cố Trạch Hạo cười đùa, nhìn thấy Cố Thanh Ninh lại đây, nhấp môi cười:
- Thanh Ninh muội muội, nương cố ý làm điểm tâm cho muội, ta đã sai nha hoàn đem tới sân viện của muội, lát nữa muội công khóa trở về nhớ ăn nha.
Cố Thanh Ninh:
- …
Giống như không hạ thủ được.
Liễu Tử Ký đột nhiên nghĩ tới cái gì, nói:
- Các ngươi có biết gần đây trong kinh thành xảy ra một chuyện lớn!
Bọn nhỏ tò mò nhìn về phía hắn.
Liễu Tử Ký thần thần bí bí nói:
- Nghe nói ở đất phong của Thụy vương xuất hiện điềm lành, bệ hạ biết tin nói là đại hỉ, sai Thụy vương tự mình hộ tống điềm lành vào kinh.
Tiên đế có nhi tử nối dõi rất thưa thớt, trừ đương kim hoàng thượng, chỉ còn hai nhi tử là Thụy vương cùng Hành vương.
Thụy vương là nhi tử do Thục phi sở sinh, nhỏ hơn đương kim bệ hạ hai tuổi, từ nhỏ cùng nhau lớn lên, quan hệ cũng không tồi, sau khi tiên đế băng hà, hắn bị phong làm Thụy vương, đất phong ở Tương Nam.
Sau khi Thụy vương tới đất phong, vẫn luôn cần cù chăm chỉ, thống trị đất phong gọn gàng ngăn nắp, truyền tới kinh thành đều là lời khen ngợi, hiện giờ lại phát hiện điềm lành, quan viên trong triều khen ngợi hắn không ít.
Cố Trạch Mộ lại nhíu mày, lúc hắn còn tại vị cũng phát hiện không ít điềm lành, nhưng hắn rất rõ ràng, điềm lành chỉ dùng để ca công tụng đức, muốn quốc gia trở nên hùng mạnh, phải dựa vào quan lại thanh minh, bá tánh hào phú.
Xuất hiện điềm lành cũng không đại biểu liền sẽ mưa thuận gió hoà quốc thái dân an, phụ hoàng của hắn trước kia cũng gặp không ít điềm lành.
Cho nên hắn đang dạy dỗ nhi tử không nên tự cường điệu bản thân phải làm thật việc thật, mấy nhi tử của hắn biểu hiện khiến hắn rất vừa lòng, không ngờ hắn mới băng hà mấy năm, bọn họ liền mân mê ra điềm lành?
Cố Thanh Ninh lại không có nghĩ nhiều như Cố Trạch Mộ, Tiêu Dận không quá để ý này đó, cho nên nàng chưa tận mắt nhìn thấy điềm lành, hiện giờ có cơ hội này, nên khá tò mò.
Liễu Tử Ký vỗ ngực nói:
- Nghe nói nửa tháng nữa sẽ vào kinh, đến lúc đó chúng ta cùng đi xem!
Khán giả hưởng ứng rất nhiều, Cố Trạch Mộ nhìn Cố Thanh Ninh hứng thú bừng bừng, trong lòng yên lặng thở dài, cũng không thể không làm trái tâm ý mà hùa theo.