Chương : 17
Hôm nay thời tiết thật tốt, không có ánh mặt trời nham hiểm, cũng không có những trận mưa lâm râm đáng ghét.
Thừa dịp gió mát nhẹ nhàng, Hermes đem theo một con ngựa trắng, chuẩn bị mang Amelia đi chơi.
Amelia quả nhiên thật cao hứng, Hermes có rất nhiều cách làm cho nàng vui vẻ, cười đến hoa xuân nở rộ.
Cô nương đáng yêu biết bao a~…
Hermes nghĩ thầm, hôm nay liền hướng nàng cầu hôn, sau đó ‘rèn sắt khi còn nóng’ mà làm hôn sự ngay.
Hạ quyết tâm, Hermes điều khiển kỵ mã đi đến bờ sông. Nơi đó hoa dại nở rực rỡ, nước chảy róc rách, không khí lãng mạn làm chuyện gì đều dễ dàng hơn.
Thật cẩn thận giúp cô ấy lên ngựa, mình cũng chuẩn bị nhảy lên bên cạnh. Nhưng đúng lúc này, chuyện không thể tưởng tượng đã xảy ra!
Con ngựa trắng ban đầu ôn thuần đột nhiên nổi điên, hung hăng đá Hermes một cước, sau đó nhanh chân bỏ chạy về phía trước, chỉ để lại tiếng thét chói tai của Amelia!
“Amelia!”
Hermes bò lên trên mặt đất. Con ngựa kia trong nháy mắt đã bỏ chạy không còn tung tích, dưới tình thế cấp bách đành phải trở lại nguyên hình, đeo bảo bối phi hành của mình vào rồi nhảy vọt lên bầu trời tìm kiếm.
Hermes bay giữa không trung cẩn thận tìm kiếm tung tích của con ngựa. Ban đầu còn tìm thấy một chút dấu vết, không ngờ dấu vết càng lúc càng mờ, cuối cùng giống như có ma thuật hoàn toàn biến mất.
“Gặp quỷ rồi! Rốt cuộc là ai làm chuyện tốt này vậy!”
Amelia ở trên người tuấn mã sợ tới mức dung hoa thất sắc, thân thể tựa hồ dán vào lưng con ngựa, ngay cả mắt cũng không dám mở, gắt gao ôm lấy cổ ngựa, mặc cho nó chở mình đến nơi nào cũng không biết.
Không biết chạy được bao lâu, đột nhiên con ngựa kia tựa hồ không muốn đi nữa, tính khí đùa nghịch lại tái phát, giương cao hai vó, như muốn hất người trên lưng xuống!
Một thiếu nữ làm sao có thể chống đỡ, không tới hai cái đã bị vứt bay xuống, phát ra một tiếng kêu sợ hãi tuyệt vọng, cho là mình nhất định nặng nề mà ngã xuống mặt đất. Nhưng không hiểu sao chỉ ở ngừng lại ở giữa không trung, hình như bị cái gì đó tiếp được rồi.
Amelia chảy mồ hôi lạnh toàn thân. Còn chưa kịp thấy rõ là ai ôm lấy mình, liền ngất đi.
“Cô gái, cô gái, tỉnh tỉnh…”
Trong mông lung giống như nghe được có tiếng người gọi, Amelia miễn cưỡng mở mắt, ánh mắt mơ hồ dần dần trở nên rõ ràng, trước mắt xuất hiện một gương mặt cực kỳ tuấn lãng, chỉ trong chốc lát liền trở nên ngơ ngẩn.
“Cô gái ơi, nàng có khỏe không? Ngựa của nàng xâm nhập lãnh địa của ta, hất nàng ngã xuống từ lưng ngựa”
Nghe được lời nói của nam tử, Amelia mới nhớ tới cái chuyện chấn động lòng người vừa rồi, vẫn còn khiếp sợ mà run rẩy khóc nấc lên.
“Được rồi được rồi , không có chuyện gì …”
Nam tử cẩn thận vỗ nhẹ bả vai nàng trấn an , “Hoàn hảo không bị thương.”
“Cám ơn…”
Amelia xoa xoa ánh mắt, “Đúng là ngài đã cứu ta sao?”
“Ta nhìn thấy con ngựa đang bị chấn kinh chở một cô gái chạy qua, liền đuổi theo, hoàn hảo tới kịp lúc.”
“Thật sự cám ơn ngài rất nhiều. Ta là con gái của chủ thành đạt mạn( xin lỗi nhưng thiệt thì Vân dịch không ra tên thành này, đại khái thì nó nằm ven biển Aegean), Amelia. Không biết nơi này là nơi nào?”
“Đạt mạn thành? Nơi này chính là Miken ngoài hai trăm dặm a!”
“A, đã đi xa như vậy rồi sao…”
Amelia chỉ cảm thấy bất khả tư nghị ( không thể tưởng tượng nổi).
“Thỉnh không cần lo lắng, nếu tiểu thư không chê, liền để cho ta đưa nàng về nhà.”
“Ngài là..”
“Ta là con trai của quốc vương V. Potter, hôm nay đúng lúc săn bắn ở trong này.”
“Vương tử điện hạ, nếu ngài có thể đưa ta về nhà, cả nhà chúng ta đều sẽ vô cùng cảm kích ngài!”
“Ha hả, việc nhỏ mà thôi, chúng ta khởi hành đi.”
Vì thế vương tử nọ mang theo vài tên tôi tớ, cùng hộ tống tiểu thư lên đường về nhà.
Amelia ngồi trong xe ngựa dovương tử an bài cho nàng, thỉnh thoảng trộm vén màn xe lên, liếc nhìn vị vương tử đang cưỡi con ngựa cao lớn phía trước một cái.
Vương tử có mái tóc vàng rực rỡ như ánh mặt trời, dáng người cao ngất giống như đại thụ vươn cao lên bầu trời, uy phong lẫm lẫm cưỡi trên tuấn mã. Nàng không khỏi hồi tưởng lại khi được cứu đôi tay kia đã ôm lấy mình, thật hữu lực cùng ấm áp…
Amelia hơi hơi mặt đỏ, lén lút buông màn xe xuống.
Đến thời gian nghỉ ngơi, vương tử liền tới thăm Amelia, hai người khoái hoạt nói chuyện với nhau không ngừng.
“Tiểu thư tại sao lại một mình một ngựa đi chơi vậy?”
Amelia bắt đầu do dự. Nàng nhớ tới Hess, người tình nhân bí mật đã cùng nàng trải qua nửa tháng tươi đẹp. Lúc này không hiểu tại sao không cách nào nói được với vị vương tử anh tuấn trước mặt…
“Là như vậy, ta là đang học cách để cưỡi ngựa. Nhưng tên nô giữ ngựa của ta lại tay chân vụng về, làm cho con ngựa bị kinh hách. Con ngựa kia chạy trốn như bay không ai đuổi kịp, cho nên liền mang ta đến nơi đây…”
“Cái này thật quá nguy hiểm, tên mã nô kia thật không cẩn thận, tại sao có thể làm cho tiểu thư mỹ lệ như vậy chấn kinh chứ…”
Vương tử dùng vẻ mặt ôn hoà để an ủi, nhưng khóe miệng lại nhếch lên một tia cười lạnh không người biết.
Nghe được sự ca ngợi của vương tử, mặt Amelia lập tức nhiễm một tầng đỏ ửng, giống như hoa xấu hổ e thẹn cúi đầu.
Dọc theo đường đi, vương tử cũng khá chiếu cố Amelia, nhất cử nhất động của hắn đều khắc vào lòng của nàng.
Thanh âm của hắn khi nói chuyện mới trầm ổn dễ nghe làm sao, hắn cười rộ lên thật ôn hòa mê người, cử chỉ của hắn cũng nho nhã lễ độ, khí chất lại uy nghiêm cao quý…
Amelia có chút hối hận, tại sao mình lại coi trọng tên Hess kia, hắn cũng chỉ là một thương nhân lưu lạc mà thôi, sao có thể xứng với con gái của chúa thành?
Chỉ tự trách mình kiến thức quá ít, lại quá mức lỗ mãng. Hiện tại gặp gỡ vương tử chân chính, rốt cuộc nên làm thế nào mới tốt?
Mắt thấy đạt mạn thành càng ngày càng gần, Amelia muốn dừng bánh xe đang lăn đều về phía trước kia lai, để cùng vị vương tử trẻ tuổi này bên nhau nhiều hơn một ít.
Amelia mất tích ba ngày nay, Hermes vẫn không ngủ không ngừng tìm kiếm chung quanh.
Trong lòng tràn ngập sự tự trách cùng áy náy nặng nề, nếu Amelia xảy ra chuyện gì, y tuyệt không tha thứ cho chính mình!
Y bay xuôi theo nơi vó ngựa biến mất mà đi về phía trước, lần lượt đi qua rừng cây, lội qua con sông chảy xiết, thậm chí trong lòng run sợ mà đi xuống sơn cốc nhìn xem con ngựa kia có ngã xuống vách núi hay không…
Đáng tiếc trên đường đi qua, chung thủy vẫn không tìm thấy tung tích.
Không có cách nào, đành phải ủ rũ bay trở về, nhìn xem có thể hay không ở địa phương khác tìm được dấu vết để lại.
Khi đến đạt mạn thành, nhìn thấy những võ sĩ được thành chúa phái đi tìm tung tích của tiểu thư đã trở về. Hermes bay thấp xuống nghe ngóng thông tin, mới biết hôm nay có một người đem tiểu thư an toàn trở về thành, nhất thời bỏ được khối đá đè trong tim!
Thật tốt quá!
Nàng không có việc gì!
Hermes khẩn cấp nghĩ muốn nhìn nàng, hơn nữa phải hướng cha nàng trịnh trọng giải thích. Đem chân tướng sự tình giải nghĩa, bất luận sắp sửa bị trừng phạt như thế nào y đều cam nguyện!
Bên trong thành, thành chủ gặp lại đứa con gái thất lạc mừng rỡ như điên, nhất thời cũng quên trách cứ nàng tại sao lại lỗ mãng như vậy. Nhìn thấy con gái của mình một sợi tóc cũng không mất, miệng liền cảm tạ thần linh phù hộ.
“Phụ thân, không chỉ có được sự phù hộ của thần linh, còn phải cảm tạ vương tử Miken đã cứu con, tốt bụng mà hộ tống con về nhà.”
Thành chúa nhìn về phía vị vương tử dáng vẻ đường đường này: “Đa tạ ương tử cứu nữ nhi của ta.”
Vương tử V. Potter đáp lễ nói: “Có thể hỗ trợ là vinh hạnh của ta, thành chúa không cần để trong lòng.”
Thành chủ đối với vị vương tử khiêm tốn lễ phép này hết sức hài lòng, lập tức sai người tổ chức yến tiệc, dùng quy cách cao nhất để khiết đãi vị khách quý kia.
Buổi tiệc đang lúc tưng bừng: những mĩ vị thay phiên nhau xuất hiện, rượu ngon trong chén tỏa hương thơm, khách và chủ song phương nói chuyện với nhau thật vui, bên trong đại đường không khí trở nên hòa hợp đến kì lạ, đột nhiên thị quan báo lại, có một vị thương nhân tên Hess cầu kiến, nói là vì chuyện tiểu thư mất tích đến để bồi tội.
Amelia vừa nghe, nhất thời thay đổi sắc mặt.
Thành chúa cũng có vẻ không vui: “Không thấy ta đang mở tiệc chiêu đãi khách quý sao, sự tình khác lát nữa nói sau.”
“Chậm đã,” vương tử V. Potter ngược lại có hứng thú, “Thành chúa tại sao không nghe người nọ giải thích, cũng nên vì tiểu thư lấy lại công đạo .”
“Cũng tốt, ta cũng muốn nhìn một chút người nào lớn mật như thế!”
Thành chúa hạ lệnh, “Đem thương nhân kia dẫn vào!”
Amelia nghĩ muốn ngăn cản cũng không kịp, đành phải trơ mắt nhìn người hầu dẫn Hess đi vào đại đường.
Hermes vừa tiến vào đại môn, nhìn lướt qua những người trong đại đường, đột nhiên nhìn thấy gương mặt không muốn gặp nhất đang ngồi đối diện bên phải, lúc này còn đang nở nụ cười mang theo tia vui sướng khi người khác gặp họa nhìn thẳng vào mình!
Chết tiết!
Quả nhiên là hắn!
Lúc ấy, Hermes đã đoán được vài phần, hiện tại thấy hắn ngồi ở chỗ này, đáp án trong chuyện này cũng đã trở nên quá rõ ràng!
Lửa giận trong lòng từ từ bốc lên đỉnh đầu. Nếu không phải ngại trước tình cảnh này, y đã sớm chạy qua đó đem hắn bầm thành mảnh nhỏ, hiện tại chỉ có thể dùng ánh mặt giết chết hắn một ngàn lần một ngàn lần a!!!
“Thương nhân vô lễ này, nhìn thấy thành chúa cũng không hành lễ, sửng sờ ở nơi đó làm gì?”
Nghe được thanh âm không kiên nhẫn của thành chúa, Hermes mới hồi phục tinh thần lại, đè nén lửa giận hướng thành chúa hành lễ: “Thành chúa tôn kính, tại hạ là thương nhân thường chu du khắp các quốc gia, Hess.”
“Hess, sự mất tích ủa tiểu thư có liên quan đến ngươi?”
“Thành chúa đại nhân, ta đặc biệt vì việc này hướng ngài cùng tiểu thư giải thích, bởi vì ta lỗ mãng đem tiểu thư đi cưỡi ngựa ở…”
“Từ từ!”
Amelia đột nhiên đánh gảy lời nói của Hermes, “Phụ thân, sự tình là như vậy. Hess là một gã thương nhân bán ngựa. Vào khoảng thời gian trước ta thông qua thị nữ Iris biết được hắn có một con tuấn mã, nghĩ rằng lợi dụng thời gian đến thần miếu của nữ thần ánh trăng cầu nguyện, chạy ra ngoài xem thử, ai biết con ngựa kia đột nhiên phát cuồng, mang theo ta bỏ chạy… Phụ thân đại nhân, việc này ta cũng có sai lầm.”
Hermes kinh ngạc nhìn Amelia thay đổi chiều hướng. Nếu như sợ cha nàng trách phạt mà nói dối thì không nói, vấn đề là khi nàng giải thích chuyện này, thỉnh thoảng lại nhìn về phía cái tên vô liêm sỉ đang ngồi đối diện kia, trong mắt tựa hồ rất lo lắng, sợ hắn không tin lời giải thích của mình vậy. . .
Nhìn nhìn cái tên hỗn đang phá hoại chuyện tốt của y, vẫn mang theo nụ cười thiếu ăn đòn kia, bộ dạng như ngồi chờ xem kịch vui….
Là hắn đưa Amelia trở về, nói cách khác ba ngày nay bọn họ sống chung một chỗ. . .
Nghĩ đến đây, Hermes nửa lòng nguội lạnh.
“Nguyên lai là như vậy, con gái a, ngươi không nên bị người khác dụ dỗ đi ra ngoài, phải biết rằng có một số người bụng dạ khó lường.”
Thành chúa nhẹ nhàng trách cứ con gái mình một chút, quay mặt lại hướng Hermes nói, ” Ngươi đúng là một tên thương nhân tham lam, thiếu chút nữa đã hại tới tánh mạng của nữ nhi ta! Do nàng cũng bình an mà trở về, ta liền tha tội chết cho ngươi, lập tức rời khỏi thành này, nơi này không chào đón ngươi!”
“Thành chúa đại nhân, sự tình không phải như ngươi tưởng tượng đâu, ta và con gái ngươi là..”
“Câm mồm!”
Amelia đột nhiên nổi bão, “Thương nhân giả dối, đừng ở chỗ này mà nói hưu nói vượn! Ta không muốn nhìn thấy ngươi, mời ngươi đi ra ngoài!”
Nhìn thấy người bạn gái ba ngày trước còn ôn nhu đáng yêu, nay lại biến thành mẫu long phun lửa, Hermes nhất thời ngẩn cả người, lời nói nghẹn trong cổ họng muốn nói ra nhưng lại nuốt xuống.
Lại nhìn thoáng qua Apollo dạt dào đắc ý ngồi bên cạnh, trong lòng vừa chua xót vừa cay đắng hỗn độn trăm vị khác nhau, cuối cùng lại hóa thành một nụ cười bất đắc dĩ.
“Được rồi, tiểu thư tôn kính, ngươi muốn ta biến mất, ta đây liền biến mất là được. Xem như quen biết được một thời gian, xin nghe một câu khuyên bảo của ta, người này bề ngoài áo mũ chỉnh tề, nhưng cũng không tốt như trong tưởng tượng của ngươi!”
Hermes nói xong câu đó, xoay người đi ra cửa không một lần quay đầu lại, một đạo tử quang xuất hiện dưới chân, chân vừa bước liền bay lên bầu trời.
Mọi người thấy màn như vậy, kinh ngạc đến không nói nên lời, chỉ có thể trợn mắt há hốc miệng.
“Hermes!”
Apollo đứng bật dậy, liền muốn đuổi theo sau.
Amelia cũng vội vàng đuổi theo, bắt được ống tay áo của hắn: “Vương tử điện hạ, ngươi muốn đi đâu?”
Apollo quay đầu lại nhìn nàng một cái, lộ ra một tia cười lạnh: “Ta không đi, chẳng lẽ ở lại chổ này làm trượng phu của ngươi sao? Nghe này, ta ghét nhất nữ nhân như ngươi tham mộ hư vinh đứng núi này trông núi nọ! Ngươi sao không đi soi gương đi, con heo mẹ nhà ta bộ dạng còn đẹp hơn so với ngươi!”
Nói xong vung tay áo, nghênh ngang mà đi.
Nhìn hai đạo bóng dáng trước sau bay lên trời, Amelia mặt mày xanh xao, hai chân mềm nhũn tê liệt ngã xuống mặt đất.
…………………………………………………..
Thừa dịp gió mát nhẹ nhàng, Hermes đem theo một con ngựa trắng, chuẩn bị mang Amelia đi chơi.
Amelia quả nhiên thật cao hứng, Hermes có rất nhiều cách làm cho nàng vui vẻ, cười đến hoa xuân nở rộ.
Cô nương đáng yêu biết bao a~…
Hermes nghĩ thầm, hôm nay liền hướng nàng cầu hôn, sau đó ‘rèn sắt khi còn nóng’ mà làm hôn sự ngay.
Hạ quyết tâm, Hermes điều khiển kỵ mã đi đến bờ sông. Nơi đó hoa dại nở rực rỡ, nước chảy róc rách, không khí lãng mạn làm chuyện gì đều dễ dàng hơn.
Thật cẩn thận giúp cô ấy lên ngựa, mình cũng chuẩn bị nhảy lên bên cạnh. Nhưng đúng lúc này, chuyện không thể tưởng tượng đã xảy ra!
Con ngựa trắng ban đầu ôn thuần đột nhiên nổi điên, hung hăng đá Hermes một cước, sau đó nhanh chân bỏ chạy về phía trước, chỉ để lại tiếng thét chói tai của Amelia!
“Amelia!”
Hermes bò lên trên mặt đất. Con ngựa kia trong nháy mắt đã bỏ chạy không còn tung tích, dưới tình thế cấp bách đành phải trở lại nguyên hình, đeo bảo bối phi hành của mình vào rồi nhảy vọt lên bầu trời tìm kiếm.
Hermes bay giữa không trung cẩn thận tìm kiếm tung tích của con ngựa. Ban đầu còn tìm thấy một chút dấu vết, không ngờ dấu vết càng lúc càng mờ, cuối cùng giống như có ma thuật hoàn toàn biến mất.
“Gặp quỷ rồi! Rốt cuộc là ai làm chuyện tốt này vậy!”
Amelia ở trên người tuấn mã sợ tới mức dung hoa thất sắc, thân thể tựa hồ dán vào lưng con ngựa, ngay cả mắt cũng không dám mở, gắt gao ôm lấy cổ ngựa, mặc cho nó chở mình đến nơi nào cũng không biết.
Không biết chạy được bao lâu, đột nhiên con ngựa kia tựa hồ không muốn đi nữa, tính khí đùa nghịch lại tái phát, giương cao hai vó, như muốn hất người trên lưng xuống!
Một thiếu nữ làm sao có thể chống đỡ, không tới hai cái đã bị vứt bay xuống, phát ra một tiếng kêu sợ hãi tuyệt vọng, cho là mình nhất định nặng nề mà ngã xuống mặt đất. Nhưng không hiểu sao chỉ ở ngừng lại ở giữa không trung, hình như bị cái gì đó tiếp được rồi.
Amelia chảy mồ hôi lạnh toàn thân. Còn chưa kịp thấy rõ là ai ôm lấy mình, liền ngất đi.
“Cô gái, cô gái, tỉnh tỉnh…”
Trong mông lung giống như nghe được có tiếng người gọi, Amelia miễn cưỡng mở mắt, ánh mắt mơ hồ dần dần trở nên rõ ràng, trước mắt xuất hiện một gương mặt cực kỳ tuấn lãng, chỉ trong chốc lát liền trở nên ngơ ngẩn.
“Cô gái ơi, nàng có khỏe không? Ngựa của nàng xâm nhập lãnh địa của ta, hất nàng ngã xuống từ lưng ngựa”
Nghe được lời nói của nam tử, Amelia mới nhớ tới cái chuyện chấn động lòng người vừa rồi, vẫn còn khiếp sợ mà run rẩy khóc nấc lên.
“Được rồi được rồi , không có chuyện gì …”
Nam tử cẩn thận vỗ nhẹ bả vai nàng trấn an , “Hoàn hảo không bị thương.”
“Cám ơn…”
Amelia xoa xoa ánh mắt, “Đúng là ngài đã cứu ta sao?”
“Ta nhìn thấy con ngựa đang bị chấn kinh chở một cô gái chạy qua, liền đuổi theo, hoàn hảo tới kịp lúc.”
“Thật sự cám ơn ngài rất nhiều. Ta là con gái của chủ thành đạt mạn( xin lỗi nhưng thiệt thì Vân dịch không ra tên thành này, đại khái thì nó nằm ven biển Aegean), Amelia. Không biết nơi này là nơi nào?”
“Đạt mạn thành? Nơi này chính là Miken ngoài hai trăm dặm a!”
“A, đã đi xa như vậy rồi sao…”
Amelia chỉ cảm thấy bất khả tư nghị ( không thể tưởng tượng nổi).
“Thỉnh không cần lo lắng, nếu tiểu thư không chê, liền để cho ta đưa nàng về nhà.”
“Ngài là..”
“Ta là con trai của quốc vương V. Potter, hôm nay đúng lúc săn bắn ở trong này.”
“Vương tử điện hạ, nếu ngài có thể đưa ta về nhà, cả nhà chúng ta đều sẽ vô cùng cảm kích ngài!”
“Ha hả, việc nhỏ mà thôi, chúng ta khởi hành đi.”
Vì thế vương tử nọ mang theo vài tên tôi tớ, cùng hộ tống tiểu thư lên đường về nhà.
Amelia ngồi trong xe ngựa dovương tử an bài cho nàng, thỉnh thoảng trộm vén màn xe lên, liếc nhìn vị vương tử đang cưỡi con ngựa cao lớn phía trước một cái.
Vương tử có mái tóc vàng rực rỡ như ánh mặt trời, dáng người cao ngất giống như đại thụ vươn cao lên bầu trời, uy phong lẫm lẫm cưỡi trên tuấn mã. Nàng không khỏi hồi tưởng lại khi được cứu đôi tay kia đã ôm lấy mình, thật hữu lực cùng ấm áp…
Amelia hơi hơi mặt đỏ, lén lút buông màn xe xuống.
Đến thời gian nghỉ ngơi, vương tử liền tới thăm Amelia, hai người khoái hoạt nói chuyện với nhau không ngừng.
“Tiểu thư tại sao lại một mình một ngựa đi chơi vậy?”
Amelia bắt đầu do dự. Nàng nhớ tới Hess, người tình nhân bí mật đã cùng nàng trải qua nửa tháng tươi đẹp. Lúc này không hiểu tại sao không cách nào nói được với vị vương tử anh tuấn trước mặt…
“Là như vậy, ta là đang học cách để cưỡi ngựa. Nhưng tên nô giữ ngựa của ta lại tay chân vụng về, làm cho con ngựa bị kinh hách. Con ngựa kia chạy trốn như bay không ai đuổi kịp, cho nên liền mang ta đến nơi đây…”
“Cái này thật quá nguy hiểm, tên mã nô kia thật không cẩn thận, tại sao có thể làm cho tiểu thư mỹ lệ như vậy chấn kinh chứ…”
Vương tử dùng vẻ mặt ôn hoà để an ủi, nhưng khóe miệng lại nhếch lên một tia cười lạnh không người biết.
Nghe được sự ca ngợi của vương tử, mặt Amelia lập tức nhiễm một tầng đỏ ửng, giống như hoa xấu hổ e thẹn cúi đầu.
Dọc theo đường đi, vương tử cũng khá chiếu cố Amelia, nhất cử nhất động của hắn đều khắc vào lòng của nàng.
Thanh âm của hắn khi nói chuyện mới trầm ổn dễ nghe làm sao, hắn cười rộ lên thật ôn hòa mê người, cử chỉ của hắn cũng nho nhã lễ độ, khí chất lại uy nghiêm cao quý…
Amelia có chút hối hận, tại sao mình lại coi trọng tên Hess kia, hắn cũng chỉ là một thương nhân lưu lạc mà thôi, sao có thể xứng với con gái của chúa thành?
Chỉ tự trách mình kiến thức quá ít, lại quá mức lỗ mãng. Hiện tại gặp gỡ vương tử chân chính, rốt cuộc nên làm thế nào mới tốt?
Mắt thấy đạt mạn thành càng ngày càng gần, Amelia muốn dừng bánh xe đang lăn đều về phía trước kia lai, để cùng vị vương tử trẻ tuổi này bên nhau nhiều hơn một ít.
Amelia mất tích ba ngày nay, Hermes vẫn không ngủ không ngừng tìm kiếm chung quanh.
Trong lòng tràn ngập sự tự trách cùng áy náy nặng nề, nếu Amelia xảy ra chuyện gì, y tuyệt không tha thứ cho chính mình!
Y bay xuôi theo nơi vó ngựa biến mất mà đi về phía trước, lần lượt đi qua rừng cây, lội qua con sông chảy xiết, thậm chí trong lòng run sợ mà đi xuống sơn cốc nhìn xem con ngựa kia có ngã xuống vách núi hay không…
Đáng tiếc trên đường đi qua, chung thủy vẫn không tìm thấy tung tích.
Không có cách nào, đành phải ủ rũ bay trở về, nhìn xem có thể hay không ở địa phương khác tìm được dấu vết để lại.
Khi đến đạt mạn thành, nhìn thấy những võ sĩ được thành chúa phái đi tìm tung tích của tiểu thư đã trở về. Hermes bay thấp xuống nghe ngóng thông tin, mới biết hôm nay có một người đem tiểu thư an toàn trở về thành, nhất thời bỏ được khối đá đè trong tim!
Thật tốt quá!
Nàng không có việc gì!
Hermes khẩn cấp nghĩ muốn nhìn nàng, hơn nữa phải hướng cha nàng trịnh trọng giải thích. Đem chân tướng sự tình giải nghĩa, bất luận sắp sửa bị trừng phạt như thế nào y đều cam nguyện!
Bên trong thành, thành chủ gặp lại đứa con gái thất lạc mừng rỡ như điên, nhất thời cũng quên trách cứ nàng tại sao lại lỗ mãng như vậy. Nhìn thấy con gái của mình một sợi tóc cũng không mất, miệng liền cảm tạ thần linh phù hộ.
“Phụ thân, không chỉ có được sự phù hộ của thần linh, còn phải cảm tạ vương tử Miken đã cứu con, tốt bụng mà hộ tống con về nhà.”
Thành chúa nhìn về phía vị vương tử dáng vẻ đường đường này: “Đa tạ ương tử cứu nữ nhi của ta.”
Vương tử V. Potter đáp lễ nói: “Có thể hỗ trợ là vinh hạnh của ta, thành chúa không cần để trong lòng.”
Thành chủ đối với vị vương tử khiêm tốn lễ phép này hết sức hài lòng, lập tức sai người tổ chức yến tiệc, dùng quy cách cao nhất để khiết đãi vị khách quý kia.
Buổi tiệc đang lúc tưng bừng: những mĩ vị thay phiên nhau xuất hiện, rượu ngon trong chén tỏa hương thơm, khách và chủ song phương nói chuyện với nhau thật vui, bên trong đại đường không khí trở nên hòa hợp đến kì lạ, đột nhiên thị quan báo lại, có một vị thương nhân tên Hess cầu kiến, nói là vì chuyện tiểu thư mất tích đến để bồi tội.
Amelia vừa nghe, nhất thời thay đổi sắc mặt.
Thành chúa cũng có vẻ không vui: “Không thấy ta đang mở tiệc chiêu đãi khách quý sao, sự tình khác lát nữa nói sau.”
“Chậm đã,” vương tử V. Potter ngược lại có hứng thú, “Thành chúa tại sao không nghe người nọ giải thích, cũng nên vì tiểu thư lấy lại công đạo .”
“Cũng tốt, ta cũng muốn nhìn một chút người nào lớn mật như thế!”
Thành chúa hạ lệnh, “Đem thương nhân kia dẫn vào!”
Amelia nghĩ muốn ngăn cản cũng không kịp, đành phải trơ mắt nhìn người hầu dẫn Hess đi vào đại đường.
Hermes vừa tiến vào đại môn, nhìn lướt qua những người trong đại đường, đột nhiên nhìn thấy gương mặt không muốn gặp nhất đang ngồi đối diện bên phải, lúc này còn đang nở nụ cười mang theo tia vui sướng khi người khác gặp họa nhìn thẳng vào mình!
Chết tiết!
Quả nhiên là hắn!
Lúc ấy, Hermes đã đoán được vài phần, hiện tại thấy hắn ngồi ở chỗ này, đáp án trong chuyện này cũng đã trở nên quá rõ ràng!
Lửa giận trong lòng từ từ bốc lên đỉnh đầu. Nếu không phải ngại trước tình cảnh này, y đã sớm chạy qua đó đem hắn bầm thành mảnh nhỏ, hiện tại chỉ có thể dùng ánh mặt giết chết hắn một ngàn lần một ngàn lần a!!!
“Thương nhân vô lễ này, nhìn thấy thành chúa cũng không hành lễ, sửng sờ ở nơi đó làm gì?”
Nghe được thanh âm không kiên nhẫn của thành chúa, Hermes mới hồi phục tinh thần lại, đè nén lửa giận hướng thành chúa hành lễ: “Thành chúa tôn kính, tại hạ là thương nhân thường chu du khắp các quốc gia, Hess.”
“Hess, sự mất tích ủa tiểu thư có liên quan đến ngươi?”
“Thành chúa đại nhân, ta đặc biệt vì việc này hướng ngài cùng tiểu thư giải thích, bởi vì ta lỗ mãng đem tiểu thư đi cưỡi ngựa ở…”
“Từ từ!”
Amelia đột nhiên đánh gảy lời nói của Hermes, “Phụ thân, sự tình là như vậy. Hess là một gã thương nhân bán ngựa. Vào khoảng thời gian trước ta thông qua thị nữ Iris biết được hắn có một con tuấn mã, nghĩ rằng lợi dụng thời gian đến thần miếu của nữ thần ánh trăng cầu nguyện, chạy ra ngoài xem thử, ai biết con ngựa kia đột nhiên phát cuồng, mang theo ta bỏ chạy… Phụ thân đại nhân, việc này ta cũng có sai lầm.”
Hermes kinh ngạc nhìn Amelia thay đổi chiều hướng. Nếu như sợ cha nàng trách phạt mà nói dối thì không nói, vấn đề là khi nàng giải thích chuyện này, thỉnh thoảng lại nhìn về phía cái tên vô liêm sỉ đang ngồi đối diện kia, trong mắt tựa hồ rất lo lắng, sợ hắn không tin lời giải thích của mình vậy. . .
Nhìn nhìn cái tên hỗn đang phá hoại chuyện tốt của y, vẫn mang theo nụ cười thiếu ăn đòn kia, bộ dạng như ngồi chờ xem kịch vui….
Là hắn đưa Amelia trở về, nói cách khác ba ngày nay bọn họ sống chung một chỗ. . .
Nghĩ đến đây, Hermes nửa lòng nguội lạnh.
“Nguyên lai là như vậy, con gái a, ngươi không nên bị người khác dụ dỗ đi ra ngoài, phải biết rằng có một số người bụng dạ khó lường.”
Thành chúa nhẹ nhàng trách cứ con gái mình một chút, quay mặt lại hướng Hermes nói, ” Ngươi đúng là một tên thương nhân tham lam, thiếu chút nữa đã hại tới tánh mạng của nữ nhi ta! Do nàng cũng bình an mà trở về, ta liền tha tội chết cho ngươi, lập tức rời khỏi thành này, nơi này không chào đón ngươi!”
“Thành chúa đại nhân, sự tình không phải như ngươi tưởng tượng đâu, ta và con gái ngươi là..”
“Câm mồm!”
Amelia đột nhiên nổi bão, “Thương nhân giả dối, đừng ở chỗ này mà nói hưu nói vượn! Ta không muốn nhìn thấy ngươi, mời ngươi đi ra ngoài!”
Nhìn thấy người bạn gái ba ngày trước còn ôn nhu đáng yêu, nay lại biến thành mẫu long phun lửa, Hermes nhất thời ngẩn cả người, lời nói nghẹn trong cổ họng muốn nói ra nhưng lại nuốt xuống.
Lại nhìn thoáng qua Apollo dạt dào đắc ý ngồi bên cạnh, trong lòng vừa chua xót vừa cay đắng hỗn độn trăm vị khác nhau, cuối cùng lại hóa thành một nụ cười bất đắc dĩ.
“Được rồi, tiểu thư tôn kính, ngươi muốn ta biến mất, ta đây liền biến mất là được. Xem như quen biết được một thời gian, xin nghe một câu khuyên bảo của ta, người này bề ngoài áo mũ chỉnh tề, nhưng cũng không tốt như trong tưởng tượng của ngươi!”
Hermes nói xong câu đó, xoay người đi ra cửa không một lần quay đầu lại, một đạo tử quang xuất hiện dưới chân, chân vừa bước liền bay lên bầu trời.
Mọi người thấy màn như vậy, kinh ngạc đến không nói nên lời, chỉ có thể trợn mắt há hốc miệng.
“Hermes!”
Apollo đứng bật dậy, liền muốn đuổi theo sau.
Amelia cũng vội vàng đuổi theo, bắt được ống tay áo của hắn: “Vương tử điện hạ, ngươi muốn đi đâu?”
Apollo quay đầu lại nhìn nàng một cái, lộ ra một tia cười lạnh: “Ta không đi, chẳng lẽ ở lại chổ này làm trượng phu của ngươi sao? Nghe này, ta ghét nhất nữ nhân như ngươi tham mộ hư vinh đứng núi này trông núi nọ! Ngươi sao không đi soi gương đi, con heo mẹ nhà ta bộ dạng còn đẹp hơn so với ngươi!”
Nói xong vung tay áo, nghênh ngang mà đi.
Nhìn hai đạo bóng dáng trước sau bay lên trời, Amelia mặt mày xanh xao, hai chân mềm nhũn tê liệt ngã xuống mặt đất.
…………………………………………………..