Chương : 20
Tâm trạng của Lạc Hy dần ổn định. Ngay sau chuyện xảy ra ngày hôm đó hắn hạ thánh chỉ tuyên bố với toàn thể thiên hạ rằng, nàng, Tiêu Lạc Hy, chính là hoàng hậu của hắn mãi mãi không thể thay đổi. Nàng cũng không quan tâm, cũng không để ý đến điều gì nữa. Bây giò nàng chỉ ăn + ngồi thẫn thờ + ngủ, ít nói, ít cười, không sôi nổi như trước nữa. Vương Thiên Lãnh thấy nàng như vậy thì đau lòng lắm. Bé con của hắn trưởng thành rồi. Vì một nam nhân không phải hắn mà trưởng thành. Đêm nay hắn lại đến đây vừa lúc thấy nàng ngồi ở trên xích đu ủ dột.
- Bé con, chưa ngủ sao?
- Thần tiên ca ca, muội không ngủ được.
- Ngoan, ta đưa muội vào ngủ ( đoạn bế nàng vào phòng). ( nằm xuống cạnh nàng).( ôm vào lòng) Ta hát ru muội ngủ nhé.
- Ân.
Khúc Ru
Bảo bối thân yêu mau mau ngủ đi, ba mãi là nguồn an ủi ấm áp nhất của con. Ba ba khe khẽ đến bên canh con, con đừng sợ ban đêm. Bảo bối của ta, đừng khóc nữa. con phải học cách không sợ bóng đêm, con phải tự đối mặt với tương lai, cuộc sống trong bóng tối. con ngoan mau ngủ đi, ngoan ngoan ngủ đi. Niềm vui hay nỗi buồn, đừng sợ đối mặt với bóng tối. Dũng cảm lên bảo bối của ta. Bảo bối của ta ngoan ngoãn ngủ đi…… ( vỗ vỗ)
- Thần tiên ca ca.
- Hả?
- Huynh hát dở tệ.
- Ách…
- Nhưng muội thích…
- Ân. Vậy ngủ đi.
- Ca ca, mai muội muốn về thăm phụ thân.
- Ừ. Vậy mai ta đi cùng muội.
- Ân, chúc huynh ngủ ngon ( hôn lên má).
- …. ( sướng)…
Trời sáng rồi. Hôm nay là ngày đầu tiên của năm mới, nàng phải cùng hắn thượng triều nhận lời cung chúc của quần thần, sau đó đi thỉnh an thái hậu. Vì nàng trong sang ngây thơ lại thập phần đáng yêu nên thái hậu rất có hảo cảm với nàng. Xong đâu đấy nàng cùng Hoa Nhi, Vương Thiên Lãnh còn có Từ Trường Khanh đi tướng quân phủ.
- Lão thần tham kiến hoàng thượng, tham kiến hoàng hậu nương nương, Hoàng thượng vạn tuế, nương nương thiên thiên tuế.
- Bình thân
- Nga, sao lạ vậy? Huynh nói muội là thê tử của huynh, như vậy phụ thân chính là nhạc phụ của huynh nha. Sao phụ thân phải hành lễ mà không phải là huynh a?
- Hy nhi, không được ăn nói hồ đồ ( Tiêu tướng quân mắng nhẹ đứa con gái không biết sống chết)
- Oa, không chịu đâu, ô ô, ca ca, phụ thân mắng muội.
- Ngoan, bé con đừng khóc, là ta sai, đáng lẽ ta phải hành lễ mới đúng. ( nói đoạn quay sang ). Tiểu tế tham kiến nhạc phụ đại nhân
- Áy ấy, hoàng thượng đừng làm thế lão thần tổn thọ a….
Nhìn một già một trẻ khúm núm cúi đầu trước nhau, TTK cùng HN sớm đã không nhịn được cười thành tiếng khe khẽ.
- E hèm, tân tướng quân Từ Trường Khanh, còn không mau hành lễ với cựu tướng quân
- Vãn bối, Từ Trường Khanh tham kiến Tiêu tiền bối
- Từ tướng quân, không cần đa lễ
- Nghĩa nữ Tiêu Hoa Nhi tham kiến nghĩa phụ.
- Hoa Nhi ngoan, đứng dậy đi. các con mau vào trong đi
- Cha, hôm qua thần tiên ca ca ru con ngủ nha. Bài mà cha vẫn ru con ấy. Nhưng mà huynh ấy hát dở lắm không hay bằng cha.
- Hả? hoàng thượng hát ru? ( cả 6 con mắt nhìn chằm chằm Vương Thiên Lãnh)
- …( đỏ mặt) không có
- Sao huynh lại chối rồi, hôm qua….
- Bé con, muội nói là muốn ngắm hàn mai ở hậu viện mà ta đưa muội đi
- Ơ ơ muội còn chưa bái tổ tiên nha
- Bái sau ( túm cổ áo nàng xách đi như xách một con mèo)
- Ha ha ha ( không thèm kiêng dè nữa cười phá nhà luôn)
Hoa Nhi nhìn theo, sắc mặt lâm vào suy tư. Không biết tỷ tỷ có nhận ra biến đổi của chính mình không?
- Bé con, chưa ngủ sao?
- Thần tiên ca ca, muội không ngủ được.
- Ngoan, ta đưa muội vào ngủ ( đoạn bế nàng vào phòng). ( nằm xuống cạnh nàng).( ôm vào lòng) Ta hát ru muội ngủ nhé.
- Ân.
Khúc Ru
Bảo bối thân yêu mau mau ngủ đi, ba mãi là nguồn an ủi ấm áp nhất của con. Ba ba khe khẽ đến bên canh con, con đừng sợ ban đêm. Bảo bối của ta, đừng khóc nữa. con phải học cách không sợ bóng đêm, con phải tự đối mặt với tương lai, cuộc sống trong bóng tối. con ngoan mau ngủ đi, ngoan ngoan ngủ đi. Niềm vui hay nỗi buồn, đừng sợ đối mặt với bóng tối. Dũng cảm lên bảo bối của ta. Bảo bối của ta ngoan ngoãn ngủ đi…… ( vỗ vỗ)
- Thần tiên ca ca.
- Hả?
- Huynh hát dở tệ.
- Ách…
- Nhưng muội thích…
- Ân. Vậy ngủ đi.
- Ca ca, mai muội muốn về thăm phụ thân.
- Ừ. Vậy mai ta đi cùng muội.
- Ân, chúc huynh ngủ ngon ( hôn lên má).
- …. ( sướng)…
Trời sáng rồi. Hôm nay là ngày đầu tiên của năm mới, nàng phải cùng hắn thượng triều nhận lời cung chúc của quần thần, sau đó đi thỉnh an thái hậu. Vì nàng trong sang ngây thơ lại thập phần đáng yêu nên thái hậu rất có hảo cảm với nàng. Xong đâu đấy nàng cùng Hoa Nhi, Vương Thiên Lãnh còn có Từ Trường Khanh đi tướng quân phủ.
- Lão thần tham kiến hoàng thượng, tham kiến hoàng hậu nương nương, Hoàng thượng vạn tuế, nương nương thiên thiên tuế.
- Bình thân
- Nga, sao lạ vậy? Huynh nói muội là thê tử của huynh, như vậy phụ thân chính là nhạc phụ của huynh nha. Sao phụ thân phải hành lễ mà không phải là huynh a?
- Hy nhi, không được ăn nói hồ đồ ( Tiêu tướng quân mắng nhẹ đứa con gái không biết sống chết)
- Oa, không chịu đâu, ô ô, ca ca, phụ thân mắng muội.
- Ngoan, bé con đừng khóc, là ta sai, đáng lẽ ta phải hành lễ mới đúng. ( nói đoạn quay sang ). Tiểu tế tham kiến nhạc phụ đại nhân
- Áy ấy, hoàng thượng đừng làm thế lão thần tổn thọ a….
Nhìn một già một trẻ khúm núm cúi đầu trước nhau, TTK cùng HN sớm đã không nhịn được cười thành tiếng khe khẽ.
- E hèm, tân tướng quân Từ Trường Khanh, còn không mau hành lễ với cựu tướng quân
- Vãn bối, Từ Trường Khanh tham kiến Tiêu tiền bối
- Từ tướng quân, không cần đa lễ
- Nghĩa nữ Tiêu Hoa Nhi tham kiến nghĩa phụ.
- Hoa Nhi ngoan, đứng dậy đi. các con mau vào trong đi
- Cha, hôm qua thần tiên ca ca ru con ngủ nha. Bài mà cha vẫn ru con ấy. Nhưng mà huynh ấy hát dở lắm không hay bằng cha.
- Hả? hoàng thượng hát ru? ( cả 6 con mắt nhìn chằm chằm Vương Thiên Lãnh)
- …( đỏ mặt) không có
- Sao huynh lại chối rồi, hôm qua….
- Bé con, muội nói là muốn ngắm hàn mai ở hậu viện mà ta đưa muội đi
- Ơ ơ muội còn chưa bái tổ tiên nha
- Bái sau ( túm cổ áo nàng xách đi như xách một con mèo)
- Ha ha ha ( không thèm kiêng dè nữa cười phá nhà luôn)
Hoa Nhi nhìn theo, sắc mặt lâm vào suy tư. Không biết tỷ tỷ có nhận ra biến đổi của chính mình không?