Chương 55: Các Đối Thủ Nặng Kí
Thể lệ cuộc thi thật ra rất đơn giản, 5 người chọn lớp Toàn Năng sẽ trở thành Mentor cho 95 thí sinh đã chọn ba lớp còn lại. Đặc quyền của lớp Toàn Năng là không cần phải thi đấu những vòng này, nhưng bắt buộc phải giúp cho thí sinh đã chọn mình có số điểm cao trong phần thi solo với nhóm thí sinh của 4 Mentor khác.
Từ lựa chọn bài hát phù hợp, cải biên vũ đạo, sửa chữa và viết lại beat nhạc, tất cả các Mentor đều phải thầu hết toàn bộ quá trình, vận dụng kiến thức của bản thân để trợ giúp các thí sinh khác.
95 thí sinh bắt đầu lựa chọn Mentor bản thân cho là xuất sắc và phù hợp nhất. Bởi vì cậu đã chọn lớp Toàn Năng, cho nên được một vé miễn biểu diễn chào sân vòng này.
Khỏi nghĩ cũng biết, ai mà lại đi chọn người không có thành tựu, không có danh tiếng tên tuổi, không có người biết tới, không đáng tin như Lưu Ngọc Luy chứ?
Lưu Ngọc Luy sau khi biết thể lệ, hối hận không thôi: “…” Cho cậu cỗ máy thời gian, cậu chọn lại!
Chưa gì đã thấy vất vả.
Giang Noah không thể không thừa nhận hắn có chút ác thú vui khi nhìn cậu bối rối ỉu xìu như vậy, rất muốn nhào qua ôm ôm an ủi. Nhưng vì đang trong giờ làm việc, hắn kiềm chế lại.
Dễ thương gì đâu ấy, nếu có tai và đuôi, chắc bây giờ xịu xuống quét sàn rồi. Hắn chỉ muốn tan làm sớm, mua đồ ăn ngon dỗ bé yêu.
Sau vài phút lựa chọn, 95 thí sinh cuối cùng cũng đưa ra quyết định cuối cùng.
Amily Amanda là nữ thí sinh duy nhất làm Mentor, thiên về dòng nhạc US-UK, lời bài hát táo bạo lôi cuốn nhưng dễ thành công, dễ thuộc, beat nhạc điện tử xuất sắc nhất trong tất cả các loại nhạc, ưa chuộng nhất.
Đông Phương Nguyệt Ưu phải nói là xinh đẹp, lộng lẫy như nàng công chúa, là người đàn ống mà Lưu Ngọc Luy cảm thấy là xinh đẹp nhất trong số những người đã từng gặp. Sở trường của anh ta là nhạc Cổ Phong, nhẹ nhàng, có thê lương có nhẹ nhàng, trầm tịch, hí khúc là điểm nhấn tuyệt vời, mang đậm màu nhạc Trung Hoa xao xuyến. Cậu khá thích bài Phong Hoa Tuyết Nguyệt mà anh ta trình bày ở vòng đấu loại.
Lee Gyul có thể nói là thí sinh trẻ tuổi nhất trong chương trình, 17 tuổi. Dòng nhạc sở trường là Kpop bắt tai, điểm mạnh là cải biên vũ đạo. Cậu ta cũng là một Streamer nổi tiếng với lượng fans hùng hậu, vì những video sáng giá dạy mọi người cách nhảy đúng. Không những vậy, cậu ta còn tự tạo ra một vài kiểu Dance mới mẻ, khả năng sáng tạo là vô hạn.
Còn người cuối cùng, Sakura Jin…
Không biết có phải do ảo giác của mình hay không nhưng Lưu Ngọc Luy cảm thấy anh ta quen lắm, chẳng lẽ trước đây có gặp qua?
Sakura Jin dịu dàng như nước, lễ phép lịch sự, khoác lên mình bộ Kimono màu tối đi guốc gỗ mà không phát ra âm thanh lớn. Nếu anh ta mà móc ra thanh kiếm Nhật 18 cen ti mét trong bộ đồ đó, cậu cũng không bất ngờ đâu, thật đó.
Nhạc Nhật Bản ai chưa từng nghe qua thì đúng là tiếc nuối, âm nhạc của đất nước Phù Tang này rất hay, rất tâm trạng, rất bi thương nữa. Ngoài thể loại nhạc ở nước mình, cậu thích nhất là nghe nhạc nước này, vì nhiều bài rất hợp gu của cậu.
“Được rồi.”
Lời của MC làm Lưu Ngọc Luy bứt ra suy nghĩ.
“Nếu mọi người đã quyết định xong muốn theo ai, hãy di chuyển theo Mentor của mình đến chỗ ở mới trong lúc ghi hình nhé!”
“Mong rằng kết tiếp mọi người sẽ hòa thuận với nhau! Vòng đấu đầu tiên của màn thứ hai sẽ được quyết định vào ngày mai…”
Lâu đài có bốn cung điện vây xung quanh cung điện ở trung tâm, phân biệt là Xuân, Hạ, Thu, Đông. Lưu Ngọc Luy và nhóm gà con của mình được phân vào cung điện Đông, nó cũng lạnh lẽo như tình trạng tâm lý hiện tại của cậu vậy đó.
Ngoài Lưu Ý và cậu, cũng chỉ có 6 thí sinh chọn gia nhập, đa số họ là người cùng một tiếng mẹ đẻ. Nếu Mentor có cùng quốc gia với thí sinh thì sẽ dễ dàng giao tiếp lẫn trao đổi hơn. Sáu người này thứ hạng cũng không cao, tầm tám mươi đến hàng chín mươi dần đều. Có một thí sinh đạt hạng 9, trừ chiều cao hơi khiêm tốn ra, là giỏi nhất trong đám. Những cái chi tiết hơn, chờ cậu tìm hiểu thêm đã.
Lưu Ngọc Luy ủ rũ cụp đuôi: “…” Cậu nên thấy may mắn vì còn có người chọn mình.
Lưu Ý lo cho em trai cho nên không tham gia vào nhóm của Lee Gyul mà chọn gia nhập team của cậu. Cậu ta chỉ định chơi chơi không quan trọng thắng thua, còn có thể làm tay đấm cho em trai lúc cần thiết.
Thật ra Lưu Ngọc Luy bây giờ rất biết cách chăm sóc người khác, Lưu Ý được em trai nuôi mập lên mấy kí, hình thành thói ở sạch, da dẻ cũng hồng hào hơn. Cậu ta ngoài mồm không thừa nhận nhưng thật ra thích cậu lắm.
Lưu Ngọc Luy nhận chìa khóa tòa nhà, cậu cười một cái tỏ thiện chí, thấy các Mentor khác bày đủ trò để nâng cao ý chí phấn đấu của thí sinh, bắt chước theo.
Cậu vỗ mỗi người một cái bép vào vai, giơ ngón cái, cười đằm thấm: “Đừng lo, anh mang mọi người nằm thắng.” Anh chỉ dọn mùng mền ra, còn muốn nằm hay không thì phải dựa vào mấy nhóc rồi.
Sáu người run rẩy: “…” Đau nha.
[Ha ha ha!]
[Mặt cục bông đúng hài!]
[Toàn lâu la tiểu tốt đi theo.]
[Chưa gì thấy toang quá toang.]
[Ý ơi sao anh dại vậy! Quay đầu chọn team khác đi chớ!]
Mặc cho cư dân mạng có bình luận hăng hái tới cỡ nào, Lưu Ngọc Luy cũng sẽ làm như mình bị mù rồi, dùng tâm thái tĩnh lặng như rừng cây để đối phó với dân cào phím.
Không ai xem trọng cậu thì càng tốt chứ sao, tới lúc cậu thể hiện một cái, bảo đảm ai cũng bật ngửa cho xem.
Từ lựa chọn bài hát phù hợp, cải biên vũ đạo, sửa chữa và viết lại beat nhạc, tất cả các Mentor đều phải thầu hết toàn bộ quá trình, vận dụng kiến thức của bản thân để trợ giúp các thí sinh khác.
95 thí sinh bắt đầu lựa chọn Mentor bản thân cho là xuất sắc và phù hợp nhất. Bởi vì cậu đã chọn lớp Toàn Năng, cho nên được một vé miễn biểu diễn chào sân vòng này.
Khỏi nghĩ cũng biết, ai mà lại đi chọn người không có thành tựu, không có danh tiếng tên tuổi, không có người biết tới, không đáng tin như Lưu Ngọc Luy chứ?
Lưu Ngọc Luy sau khi biết thể lệ, hối hận không thôi: “…” Cho cậu cỗ máy thời gian, cậu chọn lại!
Chưa gì đã thấy vất vả.
Giang Noah không thể không thừa nhận hắn có chút ác thú vui khi nhìn cậu bối rối ỉu xìu như vậy, rất muốn nhào qua ôm ôm an ủi. Nhưng vì đang trong giờ làm việc, hắn kiềm chế lại.
Dễ thương gì đâu ấy, nếu có tai và đuôi, chắc bây giờ xịu xuống quét sàn rồi. Hắn chỉ muốn tan làm sớm, mua đồ ăn ngon dỗ bé yêu.
Sau vài phút lựa chọn, 95 thí sinh cuối cùng cũng đưa ra quyết định cuối cùng.
Amily Amanda là nữ thí sinh duy nhất làm Mentor, thiên về dòng nhạc US-UK, lời bài hát táo bạo lôi cuốn nhưng dễ thành công, dễ thuộc, beat nhạc điện tử xuất sắc nhất trong tất cả các loại nhạc, ưa chuộng nhất.
Đông Phương Nguyệt Ưu phải nói là xinh đẹp, lộng lẫy như nàng công chúa, là người đàn ống mà Lưu Ngọc Luy cảm thấy là xinh đẹp nhất trong số những người đã từng gặp. Sở trường của anh ta là nhạc Cổ Phong, nhẹ nhàng, có thê lương có nhẹ nhàng, trầm tịch, hí khúc là điểm nhấn tuyệt vời, mang đậm màu nhạc Trung Hoa xao xuyến. Cậu khá thích bài Phong Hoa Tuyết Nguyệt mà anh ta trình bày ở vòng đấu loại.
Lee Gyul có thể nói là thí sinh trẻ tuổi nhất trong chương trình, 17 tuổi. Dòng nhạc sở trường là Kpop bắt tai, điểm mạnh là cải biên vũ đạo. Cậu ta cũng là một Streamer nổi tiếng với lượng fans hùng hậu, vì những video sáng giá dạy mọi người cách nhảy đúng. Không những vậy, cậu ta còn tự tạo ra một vài kiểu Dance mới mẻ, khả năng sáng tạo là vô hạn.
Còn người cuối cùng, Sakura Jin…
Không biết có phải do ảo giác của mình hay không nhưng Lưu Ngọc Luy cảm thấy anh ta quen lắm, chẳng lẽ trước đây có gặp qua?
Sakura Jin dịu dàng như nước, lễ phép lịch sự, khoác lên mình bộ Kimono màu tối đi guốc gỗ mà không phát ra âm thanh lớn. Nếu anh ta mà móc ra thanh kiếm Nhật 18 cen ti mét trong bộ đồ đó, cậu cũng không bất ngờ đâu, thật đó.
Nhạc Nhật Bản ai chưa từng nghe qua thì đúng là tiếc nuối, âm nhạc của đất nước Phù Tang này rất hay, rất tâm trạng, rất bi thương nữa. Ngoài thể loại nhạc ở nước mình, cậu thích nhất là nghe nhạc nước này, vì nhiều bài rất hợp gu của cậu.
“Được rồi.”
Lời của MC làm Lưu Ngọc Luy bứt ra suy nghĩ.
“Nếu mọi người đã quyết định xong muốn theo ai, hãy di chuyển theo Mentor của mình đến chỗ ở mới trong lúc ghi hình nhé!”
“Mong rằng kết tiếp mọi người sẽ hòa thuận với nhau! Vòng đấu đầu tiên của màn thứ hai sẽ được quyết định vào ngày mai…”
Lâu đài có bốn cung điện vây xung quanh cung điện ở trung tâm, phân biệt là Xuân, Hạ, Thu, Đông. Lưu Ngọc Luy và nhóm gà con của mình được phân vào cung điện Đông, nó cũng lạnh lẽo như tình trạng tâm lý hiện tại của cậu vậy đó.
Ngoài Lưu Ý và cậu, cũng chỉ có 6 thí sinh chọn gia nhập, đa số họ là người cùng một tiếng mẹ đẻ. Nếu Mentor có cùng quốc gia với thí sinh thì sẽ dễ dàng giao tiếp lẫn trao đổi hơn. Sáu người này thứ hạng cũng không cao, tầm tám mươi đến hàng chín mươi dần đều. Có một thí sinh đạt hạng 9, trừ chiều cao hơi khiêm tốn ra, là giỏi nhất trong đám. Những cái chi tiết hơn, chờ cậu tìm hiểu thêm đã.
Lưu Ngọc Luy ủ rũ cụp đuôi: “…” Cậu nên thấy may mắn vì còn có người chọn mình.
Lưu Ý lo cho em trai cho nên không tham gia vào nhóm của Lee Gyul mà chọn gia nhập team của cậu. Cậu ta chỉ định chơi chơi không quan trọng thắng thua, còn có thể làm tay đấm cho em trai lúc cần thiết.
Thật ra Lưu Ngọc Luy bây giờ rất biết cách chăm sóc người khác, Lưu Ý được em trai nuôi mập lên mấy kí, hình thành thói ở sạch, da dẻ cũng hồng hào hơn. Cậu ta ngoài mồm không thừa nhận nhưng thật ra thích cậu lắm.
Lưu Ngọc Luy nhận chìa khóa tòa nhà, cậu cười một cái tỏ thiện chí, thấy các Mentor khác bày đủ trò để nâng cao ý chí phấn đấu của thí sinh, bắt chước theo.
Cậu vỗ mỗi người một cái bép vào vai, giơ ngón cái, cười đằm thấm: “Đừng lo, anh mang mọi người nằm thắng.” Anh chỉ dọn mùng mền ra, còn muốn nằm hay không thì phải dựa vào mấy nhóc rồi.
Sáu người run rẩy: “…” Đau nha.
[Ha ha ha!]
[Mặt cục bông đúng hài!]
[Toàn lâu la tiểu tốt đi theo.]
[Chưa gì thấy toang quá toang.]
[Ý ơi sao anh dại vậy! Quay đầu chọn team khác đi chớ!]
Mặc cho cư dân mạng có bình luận hăng hái tới cỡ nào, Lưu Ngọc Luy cũng sẽ làm như mình bị mù rồi, dùng tâm thái tĩnh lặng như rừng cây để đối phó với dân cào phím.
Không ai xem trọng cậu thì càng tốt chứ sao, tới lúc cậu thể hiện một cái, bảo đảm ai cũng bật ngửa cho xem.