Chương 62: Sum Vầy
Những phần biểu diễn sau, không có một người nào nổi trội hơn Lưu Ý. Lựa chọn một bài tiếng Việt quả nhiên là lợi thế dành cho cậu ta, các thí sinh khác hát không hay bằng. Có thí sinh còn chuyển ver bài hát gốc thành tiếng nước ngoài, nghe cứ cấn cấn không quen.
Vòng đầu tiên gồm 20 thí sinh đối đầu với nhau, kết quả bình chọn sẽ được công bố vào ngày hôm sau. Chỉ 5 thí sinh cao điểm nhất mới được lọt vào vòng trong.
Trong nhóm thi hôm nay có hai thí sinh nói xấu sau lưng Lưu Ngọc Luy bị Lưu Ý bắt gặp, bọn gã rất tự tin vào Mentor Amily Amanda của mình. Nhưng không như mong đợi, đánh giá của giám khảo dành cho hai người họ không cao, trong khi Lưu Ý lại được khen nhảy tốt. Hai người này đang cảm thấy rối bời và hoảng loạn, lập tức đi tìm người hướng dẫn xin giải quyết.
Thua ai không thua lại đi thua người mà mình đã chê thậm tệ, vậy bản thân bọn gã là gì, tệ hơn tệ trong thậm tệ nữa. Cứ dân mạng chắc chắn đang hóng hớt trò cười lố bịch này, vì bọn gã cũng không tắt bộ đàm khi xỉa xói Lưu Ngọc Luy.
“…” Ở đây cũng có hai người cần cổ máy thời gian, rất gấp!
Đến chín giờ, màn thi đấu đầu tiên diễn ra mĩ mãn không có trục trặc gì cuối cùng cũng kết thúc. Sau đó đạo diễn sẽ tinh chỉnh, cắt tỉa video, làm thành một tập đăng lên truyền hình.
Mentor và các thí sinh được giải tán sớm đi về nghỉ ngơi, máy quay này kia cũng đóng lại, chừa không gian riêng cho mọi người.
Lưu Ngọc Luy chưa về được, vì cậu còn phải tẩy trang cho Lưu Ý.
Phòng riêng dành cho nhóm Bạch Tuyết…
“Ngọc Luy, thế nào rồi hả?”
Lưu Ngọc Luy cùng Lưu Ý bước vào phòng trang điểm, nhận thấy cậu thanh niên tóc xanh lam vẫn chưa về, đang ngồi trên ghế.
Lưu Ý sừng sộ lên: “Yo Seo Yun, sao mày còn ở đây? Biến về lẹ lẹ đi, xuy xuy xuy.” Làm như đuổi vịt mà xua xua tay.
Lưu Ý tất nhiên biết sự sắp xếp lạ đời của ông Lưu, đột nhiên bắt em trai mình phải kết hôn với một trong ba tên đực rựa, nếu không thì không được thừa kế gia sản. Nhiều lúc cậu ta không biết ông mình có còn tỉnh táo hay không nữa, thằng bé Ngọc Luy còn chưa đủ đáng thương hay sao. Một tên có máu lăng nhăng, một tên xem em trai mình là thế thân, một tên thì có máu vũ phu, em ấy mà về với tên nào cũng sẽ không thể hạnh phúc nổi đâu.
Anh trai thì phải bảo vệ em mình!
“Biến cho đẹp trời đi, chướng mắt quá.”
Lưu Ngọc Luy nhờ Jo Seo Yun gấp rút chuyển đồ lần nữa. Cậu có hộp trang điểm nhưng màu sắc và dụng cụ không đủ. Cậu chỉ có mấy thứ như kem nền, phấn má nhẹ, son dưỡng bóng, keo xịt tóc,…Hơn nữa trang phục phù hợp với Lưu Ý cậu cũng không có, cho nên chỉ có thể nhờ thanh niên có một chiếc xe độ chạy siêu nhanh lần nữa ship hàng.
Lúc cậu liên hệ Jo Seo Yun đã qua giữa trưa, cậu ta vậy mà sẵn sàng từ bỏ việc luyện tập, chạy xe hơn mấy chục cây số đưa đồ đến cho cậu mà không một lời than thở hay trách móc. Cậu ta chỉ xoa rối đầu cậu thành tổ quạ, còn cười cợt.
Đột nhiên cảm thấy Jo Seo Yun cũng có chút đáng tin ấy.
Jo Seo Yun ngồi trên ghế, cái tật gác chân lên mặt bàn vẫn không bỏ, cậu ta mãi mê đọc truyện tranh viết thời gian, lúc này mới tiếc nuối bỏ xuống: “Em ở lại ăn cơm được chưa? Cũng có ăn hết cơm nhà anh đâu mà sao la dữ vậy, cái miệng chứ có phải là cái bô đâu. Về gì tầm này, cho anh hít chung bầu không khí với em rồi trúng độc luôn.”
Lưu Ý ánh mắt sắc lẹm: “Ngày mai, 3 giờ, rừng cây đằng sau nhà thi đấu.”
Jo Seo Yun hừ cười: “Không gặp không về.”
Lưu Ngọc Luy chết lặng mà tẩy trang cho Lưu Ý: “…” Trung bình dân giang hồ nói chuyện với nhau.
Cậu nên cảm thấy may mắn vì hai người không lao vào đấm nhau liền.
“Ngọc Luy.” Jo Seo Yun khi nói chuyện với Lưu Ngọc Luy thì không có gay gắt như vậy: “Tao muốn ăn bánh canh cua, do mày nấu.”
Cậu đúng là đã hứa sẽ đãi cậu ta một bữa xem như lời cám ơn, đây không phải là yêu cầu gì quá đáng. Cậu lập tức gật đầu, cười sáng lạn: “Cũng được, nguyên liệu ở nhà ăn có sẵn rồi, tui nấu cho.”
Jo Seo Yun nóng mặt, đưa tay quạt quạt gương mặt đang ngượng ngùng: “Ờ.” Dạo này tim cứ nhoi nhói kiểu gì, chắc phải đi khám lần nữa.
Cạch!
Cửa phòng bật mở, tiếng giày da sột soạt tiến vào.
“Bé yêu à, anh cũng muốn ăn nữa.”
Giang Noah dang vòng tay to của mình, ôm trọn Lưu Ngọc Luy vào lòng, hít sâu mùi hương thuộc về cậu trai: “Lâu rồi không có thời gian ở riêng với nhau, đừng có nói là em quên anh rồi nha.” Bởi vì làm giám khảo quá bận, hắn còn phải xử lý công việc khác, không thể tới làm phiền bé yêu như dự kiến.
Nhớ ghê.
“A, chào anh…” Lưu Ngọc Luy tập mãi thành thói quen được hắn ôm, cũng lâu rồi chưa được gần Idol nên cậu cũng hơi nhớ.
“Chào buổi tối.”
Đi đằng sau Giang Noah, là người mà cậu không ngờ tới.
Lương Hàn Văn bước vào, tiện tay đóng lại cửa phòng: “Hôm nay cậu làm tốt lắm, Lưu Ý.”
Lưu Ngọc Luy: “…” Tình hình gì nữa đây.
Bốn người này ngồi xuống ăn bánh canh chung với nhau, sẽ không xảy ra án mạng chứ?
Vòng đầu tiên gồm 20 thí sinh đối đầu với nhau, kết quả bình chọn sẽ được công bố vào ngày hôm sau. Chỉ 5 thí sinh cao điểm nhất mới được lọt vào vòng trong.
Trong nhóm thi hôm nay có hai thí sinh nói xấu sau lưng Lưu Ngọc Luy bị Lưu Ý bắt gặp, bọn gã rất tự tin vào Mentor Amily Amanda của mình. Nhưng không như mong đợi, đánh giá của giám khảo dành cho hai người họ không cao, trong khi Lưu Ý lại được khen nhảy tốt. Hai người này đang cảm thấy rối bời và hoảng loạn, lập tức đi tìm người hướng dẫn xin giải quyết.
Thua ai không thua lại đi thua người mà mình đã chê thậm tệ, vậy bản thân bọn gã là gì, tệ hơn tệ trong thậm tệ nữa. Cứ dân mạng chắc chắn đang hóng hớt trò cười lố bịch này, vì bọn gã cũng không tắt bộ đàm khi xỉa xói Lưu Ngọc Luy.
“…” Ở đây cũng có hai người cần cổ máy thời gian, rất gấp!
Đến chín giờ, màn thi đấu đầu tiên diễn ra mĩ mãn không có trục trặc gì cuối cùng cũng kết thúc. Sau đó đạo diễn sẽ tinh chỉnh, cắt tỉa video, làm thành một tập đăng lên truyền hình.
Mentor và các thí sinh được giải tán sớm đi về nghỉ ngơi, máy quay này kia cũng đóng lại, chừa không gian riêng cho mọi người.
Lưu Ngọc Luy chưa về được, vì cậu còn phải tẩy trang cho Lưu Ý.
Phòng riêng dành cho nhóm Bạch Tuyết…
“Ngọc Luy, thế nào rồi hả?”
Lưu Ngọc Luy cùng Lưu Ý bước vào phòng trang điểm, nhận thấy cậu thanh niên tóc xanh lam vẫn chưa về, đang ngồi trên ghế.
Lưu Ý sừng sộ lên: “Yo Seo Yun, sao mày còn ở đây? Biến về lẹ lẹ đi, xuy xuy xuy.” Làm như đuổi vịt mà xua xua tay.
Lưu Ý tất nhiên biết sự sắp xếp lạ đời của ông Lưu, đột nhiên bắt em trai mình phải kết hôn với một trong ba tên đực rựa, nếu không thì không được thừa kế gia sản. Nhiều lúc cậu ta không biết ông mình có còn tỉnh táo hay không nữa, thằng bé Ngọc Luy còn chưa đủ đáng thương hay sao. Một tên có máu lăng nhăng, một tên xem em trai mình là thế thân, một tên thì có máu vũ phu, em ấy mà về với tên nào cũng sẽ không thể hạnh phúc nổi đâu.
Anh trai thì phải bảo vệ em mình!
“Biến cho đẹp trời đi, chướng mắt quá.”
Lưu Ngọc Luy nhờ Jo Seo Yun gấp rút chuyển đồ lần nữa. Cậu có hộp trang điểm nhưng màu sắc và dụng cụ không đủ. Cậu chỉ có mấy thứ như kem nền, phấn má nhẹ, son dưỡng bóng, keo xịt tóc,…Hơn nữa trang phục phù hợp với Lưu Ý cậu cũng không có, cho nên chỉ có thể nhờ thanh niên có một chiếc xe độ chạy siêu nhanh lần nữa ship hàng.
Lúc cậu liên hệ Jo Seo Yun đã qua giữa trưa, cậu ta vậy mà sẵn sàng từ bỏ việc luyện tập, chạy xe hơn mấy chục cây số đưa đồ đến cho cậu mà không một lời than thở hay trách móc. Cậu ta chỉ xoa rối đầu cậu thành tổ quạ, còn cười cợt.
Đột nhiên cảm thấy Jo Seo Yun cũng có chút đáng tin ấy.
Jo Seo Yun ngồi trên ghế, cái tật gác chân lên mặt bàn vẫn không bỏ, cậu ta mãi mê đọc truyện tranh viết thời gian, lúc này mới tiếc nuối bỏ xuống: “Em ở lại ăn cơm được chưa? Cũng có ăn hết cơm nhà anh đâu mà sao la dữ vậy, cái miệng chứ có phải là cái bô đâu. Về gì tầm này, cho anh hít chung bầu không khí với em rồi trúng độc luôn.”
Lưu Ý ánh mắt sắc lẹm: “Ngày mai, 3 giờ, rừng cây đằng sau nhà thi đấu.”
Jo Seo Yun hừ cười: “Không gặp không về.”
Lưu Ngọc Luy chết lặng mà tẩy trang cho Lưu Ý: “…” Trung bình dân giang hồ nói chuyện với nhau.
Cậu nên cảm thấy may mắn vì hai người không lao vào đấm nhau liền.
“Ngọc Luy.” Jo Seo Yun khi nói chuyện với Lưu Ngọc Luy thì không có gay gắt như vậy: “Tao muốn ăn bánh canh cua, do mày nấu.”
Cậu đúng là đã hứa sẽ đãi cậu ta một bữa xem như lời cám ơn, đây không phải là yêu cầu gì quá đáng. Cậu lập tức gật đầu, cười sáng lạn: “Cũng được, nguyên liệu ở nhà ăn có sẵn rồi, tui nấu cho.”
Jo Seo Yun nóng mặt, đưa tay quạt quạt gương mặt đang ngượng ngùng: “Ờ.” Dạo này tim cứ nhoi nhói kiểu gì, chắc phải đi khám lần nữa.
Cạch!
Cửa phòng bật mở, tiếng giày da sột soạt tiến vào.
“Bé yêu à, anh cũng muốn ăn nữa.”
Giang Noah dang vòng tay to của mình, ôm trọn Lưu Ngọc Luy vào lòng, hít sâu mùi hương thuộc về cậu trai: “Lâu rồi không có thời gian ở riêng với nhau, đừng có nói là em quên anh rồi nha.” Bởi vì làm giám khảo quá bận, hắn còn phải xử lý công việc khác, không thể tới làm phiền bé yêu như dự kiến.
Nhớ ghê.
“A, chào anh…” Lưu Ngọc Luy tập mãi thành thói quen được hắn ôm, cũng lâu rồi chưa được gần Idol nên cậu cũng hơi nhớ.
“Chào buổi tối.”
Đi đằng sau Giang Noah, là người mà cậu không ngờ tới.
Lương Hàn Văn bước vào, tiện tay đóng lại cửa phòng: “Hôm nay cậu làm tốt lắm, Lưu Ý.”
Lưu Ngọc Luy: “…” Tình hình gì nữa đây.
Bốn người này ngồi xuống ăn bánh canh chung với nhau, sẽ không xảy ra án mạng chứ?