Chương 1
Vợ chồng lấy nhau vì tình yêu, cùng nhau trải qua bao nhiêu khó khăn vất vả nhưng đến một thời điểm nào đó nó lại thành cái cớ để chia xa. Những lý do đời thường nhỏ nhặt cũng có thể dẫn đến các tội ác không thể tha thứ được.
Trong căn phòng nhỏ vùng ngoại cô Ông Kiên tức giận đập mạnh chiếc cốc nước thủy tinh xuống sàn làm cho mảnh thủy tinh văng tung tóe. Bà Huệ sợ hãi né người đi. Ông Kiên nhìn bà Huệ ánh mắt vằn lên.
"Bà còn muốn thế nào nữa, hả hả?"
Bà Huệ nhìn thấy ông Kiên như vậy sợ hãi. Ánh mắt như muốn giết người của Kiên làm bà thấy rợn tóc gáy. Nhưng bà vẫn phải đấu tranh cho mình. Bà không thể sống trong cái ngôi nhà địa ngục này nữa.
"Tôi muốn ly hôn!"
Lời ly hôn vừa phát ra thì ông Kiên đã tức giận lao đến. Ông túm tóc của bà Huệ kéo ngược ra đằng sau để bà Huệ nhìn vào ánh mắt vằn đỏ của mình.
"Ly hôn, bà đừng có mơ. Nghe rõ chưa?"
Nói xong ông Kiên đã giáng cho bà Huệ một cú tát thật mạnh khiến mặt của bà lệch đi. Bà Huệ sợ hãi hét lên.
"Ông còn muốn thế nào nữa?"
"Muốn ly hôn cũng là tao nói, mày không có quyền, nghe rõ chưa?"
Vừa nói ông Kiên vừa đấm vừa đá như thể và Huệ đã phạm vào một điều gì đó ghê gớm lắm. Bà Huệ với thân hình nhỏ bé chỉ có thể co người bảo vệ đầu mình. Bà phát ra những tiếng kêu yếu ớt và sợ hãi.
"Cứu, cứu tôi với?"
Bên ngoài căn nhà bóng tối phủ xuống, cả không gian im lặng như cuộc đời của bà Huệ, tăm tối không có ánh sáng.
Phong ngồi ngậm kẹo mút, tay dí mạnh tay vào điện thoại miệng liên tục mắng thằng Minh đang chơi với mình. Anh coi cái điện thoại như là đích tập thể hình để trút bầu tâm sự. Minh ngồi bên cạnh tay cũng cầm điện thoại mếu máo sợ hãi.
"Anh tha em đi đừng hành hạ em nữa!"
"Chú kém thế, đã vận động tay chân không được thì phải được cái đầu óc chứ, nhìn chú xem chú được cái tích sự gì?"
"May mắn cũng là một loại năng lực!"
"Vậy chú lấy cái may mắn mà thắng anh đi."
Phong vừa dứt lời thì bỗng nhiên điện thoại tắt phụt một cái.
"Ơ hết pin à?"
Minh cười đắc ý, cậu giơ điện thoại lên dí mạnh vào điện thoại. Thế là nhân vật của Phong đang oai phong lẫm liệt chuẩn bị đứng trên đỉnh vinh quang thì bỗng nhiên ngỏm củ tỏi. Đúng là vận may nghịch thiên mà. Còn có 10% máu mà cũng thắng được.
Phong buồn muốn chết, anh chép miệng đứng dậy đụng ngay Sinh đang lù lù đi vào, miệng còn lẩm bẩm.
"Xui thế tự nhiên bước chân trái ra đường!"
Phong hắng giọng nhắc nhở Sinh thì anh lại giật mình va phải cái cái bàn. Nhìn cái mặt nhăn nhó chắc cũng đau lắm cơ.
Cả cái tổ hình sự này đúng là chẳng có ai bình thường mà. Hương ngồi sau máy tính cảm thán. Một người là sếp trẻ thuộc thành phần bạo lực. Một người thì cà lơ phất phơ như thằng nghiện lại có vận may nghịch thiên. Một người thì cả ngày cũng phải bói một quẻ. Khổ thế đấy, làm cảnh sát nhưng theo hệ tâm linh.
Cảm thấy bản thân là một người bình thường nhất ở đây Hương không biết cô có thể sống ở đây bao lâu.
Tiếng điện thoại vang lên đánh vỡ suy nghĩ của Hương. Bỗng nhiên cả căn phòng im lặng nhìn về phía chiếc điện thoại. Phòng hình sự sợ nhất là nhận được điện thoại bàn. Điều này chứng tỏ sẽ có một chuyện xấu xa nào đó đã bị phát hiện. Minh lao đến nuốt nước bọt run run cầm điện thoại.
"A lô, được chúng tôi đến ngay!"
Nghe giọng của Minh hoảng hốt tất cả mọi người như định thân dừng hết động tác của mình. Phong tung người lấy thẻ ngành hất mặt với anh em chạy vội ra ngoài.
Khi Minh tỉnh người lại cả căn phòng đã trống không, anh vội vàng cầm thẻ ngành chạy vội ra ngoài.
"Chờ em với!"
Vừa ra đến cổng Minh chỉ kịp lao vội vào chiếc xe ô tô đang rồ máy. Minh vừa đóng cái cửa, còn chưa kịp ngồi ấm chỗ, dây an toàn chưa cài thì chiếc xe đã lao vút đi. Minh sợ hãi hét lên.
"Chậm thôi anh, ôi mẹ ơi."
"Chú nhát gan thế mà cũng thi được vào trường cảnh sát à?"
"Chuyện! Em nhờ bí quyết độc môn của em đấy."
"Là gì thế?"
"Ăn may đấy anh, hôm thi vào chuyên ngành tự nhiên em thông minh đột xuất ạ."
Sinh ngồi đằng sau bĩu môi. Rõ ràng hôm đó nó lấy mất cái bùa hộ mệnh của cậu nên mới đỗ, làm hại cậu từ văn thư như thế nào chuyển lên phòng hình sự. Cuộc đời này quá không có công lý mà.
Một căn nhà cấp bốn tại vùng ven đô Hà Nội. Người dân đứng xung quanh đang xì xào bàn tán nhìn đội của Phong đang khám nghiệm hiện trường. Phong nhìn chằm chằm vào xác một người đàn ông khoảng 45 tuổi. Trên người bị đâm nhiều nhát dao khác nhau. Xung quanh toàn vết máu. Máu đã khô bám dính lên bộ quần áo cũ biến thành màu đen, mùi máu tanh làm Phong cũng phải cau mày lại.
Dũng dùng đôi bàn tay vạch mắt của nạn nhân rồi kiểm tra các vết thương. Anh ngước lên thấy Phong cau mày thì mỉm cười. Cái cậu này vẫn thích sạch sẽ đến vậy.
"Thế nào?"
"Nạn nhân là - Vũ Văn Kiên. Mất máu quá nhiều dẫn đến tử vong."
"Thời gian thì sao?"
"Cách đây khoảng tám giờ. Muốn biết nhiều hơn thì cần phải khám nghiệm cẩn thận."
Nhìn hiện trường vụ án cũng cảm thấy có lẽ do người quen gây ra. Nhưng người đàn ông đã mất được tám tiếng mà vẫn chưa thấy người nhà đâu.
Trong căn phòng nhỏ vùng ngoại cô Ông Kiên tức giận đập mạnh chiếc cốc nước thủy tinh xuống sàn làm cho mảnh thủy tinh văng tung tóe. Bà Huệ sợ hãi né người đi. Ông Kiên nhìn bà Huệ ánh mắt vằn lên.
"Bà còn muốn thế nào nữa, hả hả?"
Bà Huệ nhìn thấy ông Kiên như vậy sợ hãi. Ánh mắt như muốn giết người của Kiên làm bà thấy rợn tóc gáy. Nhưng bà vẫn phải đấu tranh cho mình. Bà không thể sống trong cái ngôi nhà địa ngục này nữa.
"Tôi muốn ly hôn!"
Lời ly hôn vừa phát ra thì ông Kiên đã tức giận lao đến. Ông túm tóc của bà Huệ kéo ngược ra đằng sau để bà Huệ nhìn vào ánh mắt vằn đỏ của mình.
"Ly hôn, bà đừng có mơ. Nghe rõ chưa?"
Nói xong ông Kiên đã giáng cho bà Huệ một cú tát thật mạnh khiến mặt của bà lệch đi. Bà Huệ sợ hãi hét lên.
"Ông còn muốn thế nào nữa?"
"Muốn ly hôn cũng là tao nói, mày không có quyền, nghe rõ chưa?"
Vừa nói ông Kiên vừa đấm vừa đá như thể và Huệ đã phạm vào một điều gì đó ghê gớm lắm. Bà Huệ với thân hình nhỏ bé chỉ có thể co người bảo vệ đầu mình. Bà phát ra những tiếng kêu yếu ớt và sợ hãi.
"Cứu, cứu tôi với?"
Bên ngoài căn nhà bóng tối phủ xuống, cả không gian im lặng như cuộc đời của bà Huệ, tăm tối không có ánh sáng.
Phong ngồi ngậm kẹo mút, tay dí mạnh tay vào điện thoại miệng liên tục mắng thằng Minh đang chơi với mình. Anh coi cái điện thoại như là đích tập thể hình để trút bầu tâm sự. Minh ngồi bên cạnh tay cũng cầm điện thoại mếu máo sợ hãi.
"Anh tha em đi đừng hành hạ em nữa!"
"Chú kém thế, đã vận động tay chân không được thì phải được cái đầu óc chứ, nhìn chú xem chú được cái tích sự gì?"
"May mắn cũng là một loại năng lực!"
"Vậy chú lấy cái may mắn mà thắng anh đi."
Phong vừa dứt lời thì bỗng nhiên điện thoại tắt phụt một cái.
"Ơ hết pin à?"
Minh cười đắc ý, cậu giơ điện thoại lên dí mạnh vào điện thoại. Thế là nhân vật của Phong đang oai phong lẫm liệt chuẩn bị đứng trên đỉnh vinh quang thì bỗng nhiên ngỏm củ tỏi. Đúng là vận may nghịch thiên mà. Còn có 10% máu mà cũng thắng được.
Phong buồn muốn chết, anh chép miệng đứng dậy đụng ngay Sinh đang lù lù đi vào, miệng còn lẩm bẩm.
"Xui thế tự nhiên bước chân trái ra đường!"
Phong hắng giọng nhắc nhở Sinh thì anh lại giật mình va phải cái cái bàn. Nhìn cái mặt nhăn nhó chắc cũng đau lắm cơ.
Cả cái tổ hình sự này đúng là chẳng có ai bình thường mà. Hương ngồi sau máy tính cảm thán. Một người là sếp trẻ thuộc thành phần bạo lực. Một người thì cà lơ phất phơ như thằng nghiện lại có vận may nghịch thiên. Một người thì cả ngày cũng phải bói một quẻ. Khổ thế đấy, làm cảnh sát nhưng theo hệ tâm linh.
Cảm thấy bản thân là một người bình thường nhất ở đây Hương không biết cô có thể sống ở đây bao lâu.
Tiếng điện thoại vang lên đánh vỡ suy nghĩ của Hương. Bỗng nhiên cả căn phòng im lặng nhìn về phía chiếc điện thoại. Phòng hình sự sợ nhất là nhận được điện thoại bàn. Điều này chứng tỏ sẽ có một chuyện xấu xa nào đó đã bị phát hiện. Minh lao đến nuốt nước bọt run run cầm điện thoại.
"A lô, được chúng tôi đến ngay!"
Nghe giọng của Minh hoảng hốt tất cả mọi người như định thân dừng hết động tác của mình. Phong tung người lấy thẻ ngành hất mặt với anh em chạy vội ra ngoài.
Khi Minh tỉnh người lại cả căn phòng đã trống không, anh vội vàng cầm thẻ ngành chạy vội ra ngoài.
"Chờ em với!"
Vừa ra đến cổng Minh chỉ kịp lao vội vào chiếc xe ô tô đang rồ máy. Minh vừa đóng cái cửa, còn chưa kịp ngồi ấm chỗ, dây an toàn chưa cài thì chiếc xe đã lao vút đi. Minh sợ hãi hét lên.
"Chậm thôi anh, ôi mẹ ơi."
"Chú nhát gan thế mà cũng thi được vào trường cảnh sát à?"
"Chuyện! Em nhờ bí quyết độc môn của em đấy."
"Là gì thế?"
"Ăn may đấy anh, hôm thi vào chuyên ngành tự nhiên em thông minh đột xuất ạ."
Sinh ngồi đằng sau bĩu môi. Rõ ràng hôm đó nó lấy mất cái bùa hộ mệnh của cậu nên mới đỗ, làm hại cậu từ văn thư như thế nào chuyển lên phòng hình sự. Cuộc đời này quá không có công lý mà.
Một căn nhà cấp bốn tại vùng ven đô Hà Nội. Người dân đứng xung quanh đang xì xào bàn tán nhìn đội của Phong đang khám nghiệm hiện trường. Phong nhìn chằm chằm vào xác một người đàn ông khoảng 45 tuổi. Trên người bị đâm nhiều nhát dao khác nhau. Xung quanh toàn vết máu. Máu đã khô bám dính lên bộ quần áo cũ biến thành màu đen, mùi máu tanh làm Phong cũng phải cau mày lại.
Dũng dùng đôi bàn tay vạch mắt của nạn nhân rồi kiểm tra các vết thương. Anh ngước lên thấy Phong cau mày thì mỉm cười. Cái cậu này vẫn thích sạch sẽ đến vậy.
"Thế nào?"
"Nạn nhân là - Vũ Văn Kiên. Mất máu quá nhiều dẫn đến tử vong."
"Thời gian thì sao?"
"Cách đây khoảng tám giờ. Muốn biết nhiều hơn thì cần phải khám nghiệm cẩn thận."
Nhìn hiện trường vụ án cũng cảm thấy có lẽ do người quen gây ra. Nhưng người đàn ông đã mất được tám tiếng mà vẫn chưa thấy người nhà đâu.