Chương 14
Tiếng hét của Sinh vang vọng cả cái tầng ba làm cho mọi người rợn tóc gáy. Hương đang cắm mặt đọc tiểu thuyết trinh thám, ngay lúc tên sát nhân đứng đằng sau nhân vật chính giỡ con dao lên. Tiếng hét hét của Sinh làm cho Hương trượt tay sợ hãi đứn dậy như kiểu sắp có tên sát nhân đằng sau mình. Sinh chạy vào lo lắng kêu với Phong đang ngồi xem đống tài liệu.
"Anh, anh em tìm thấy cái này?"
Dung hí hửng nhìn Lam giơ tấm vé lên cho mình xem. Cô ao ước ngưỡng mộ. "Vé xem bảo tàng đúng không anh?".
Lam cười cô một cái. Đúng là một cô gái trẻ tuổi. Chỉ vì một tấm vé đi xem triển lãm cũng đã phấn khích đến như vậy. Anh đưa vé cho Dung.
"Đây, của em đây, gớm làm cái gì mà như trúng số thế".
Dung cầm tấm vé hôn lên một cái. Cô hớn hở.
"Anh không biết đâu. Nghe nói lần triển lãm này sẽ cho mọi người thấy được những cái mà các nhà khảo cổ mới tìm thấy đấy ạ. Hi hi hi em phải đi xem mở mang đầu óc mới được."
Nói xong Dung tung tăng bỏ đi. Lam nhìn theo bóng lưng của cô mà mỉm cười bắt đắc dĩ. Nhà có cô em mới lớn đúng là khổ ghê cơ. Chưa cảm khái xong thì anh có điện thoại. Lam đành nghe điện thoại, không biết đầu dây bên kia nói cái gì mà làm cho anh cau mày lại.
Mấy ngày nay tổ hình sự của Phong không có vụ án mà còn mệt hơn khi có vụ án. Phong huy động tất cả nhân lực bắt mọi người thống kế tìm kiếm hết tất cả các chuyên gia tâm lý, các phòng khám tư nhân lại cho mình.
Hương mệt mỏi ánh mắt lờ đờ nhìn quanh văn phòng. Sinh và Minh đang nằm bò trên bàn lật chồng hồ sơ trong vô thức. Cô cố gắng vỗ mặt mình cho tỉnh táo hơn. Cả một tuần nay cô cứ dán mắt vào máy tính tìm kiếm hết thông tin trên mạng, chính và không chính quy đều có. Phải nói ngày nay nhiều bạn trẻ mắc bệnh tâm lý thật. Còn có những người buông lời xúc phạm người khác thậm tệ mà chẳng lo lắng gì. Đúng là quá đáng sợ mà.
Khi mà cả phòng hình sự đang kêu trời thì trời không thấu. Kêu đất mà đất chẳng hay thì Dũng gõ cửa phòng. Anh đứng ngay cửa phòng tay đút túi quần âu, áo sơ mi trắng. Nhìn rất ra gì và này nọ. Tui nhiên nếu không có hình ảnh anh cầm cái xúc xích ăn thì nó sẽ hợp với hình tượng soái ca hơn đó.
"Đóng kén cả tuần ra ngoài hoạt động đi"
Cả đám hớn hở nhìn Dũng. Nhìn những ánh mắt lấp lánh muốn ăn tươi nuốt sống của mình Dũng ăn luôn miếng xúc xích cuối cùng lôi từ trong túi quần ra mấy tấm vé.
"Đi xem triển lãm đi" Cả đám cụt cả hứng. Cứ tưởng đi ăn đi chơi chứ đến mấy cái chỗ học thuật đó thì họ thà ở nhà ngồi điều hòa cho mát còn hơn.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cách Một Khoảng Sân
2. Không Hẹn Mà Đến
3. Xuyên Thành Nữ Chính Bị Bắt Nạt
4. Khoe Vợ Hằng Ngày
=====================================
Phong cầm theo ly cafe đứng sau Dũng giật lấy tấm vé lẩm bẩm.
"Vé xem triển lãm."
Dũng cười hớn hở quay lại hất mặt về phía Phong.
"Đúng vậy, Anh vừa được sếp Giang đưa cho đấy. Sếp bảo đứa cả đám đi giải ngố. Nghe nói lần này triển lãm có nhiều cái hay lắm. Họ nói vừa tìm được một ít văn vật của bộ tộc Knut nên mời mọi người đến xem. Chủ yếu là giới thiệu bộ tộc mới phát hiện."
Minh đi đến gãi đầu, lấy điện thoại bấm bấm kiểm tra. Anh xem xem lướt lướt một lúc ngẩng mặt lên nhăn nhó nhìn Dung.
Minh "Bộ tộc Lạc Việt cổ, chưa nghe bao giờ cả?"
Sinh và Hương cũng ghé đầu vào nhìn. Cả hai cũng ngơ ngác nhìn Dung. Dũng cười nhìn cả đám.
"Anh cũng lần đầu được nghe thấy, nghe có vẻ khá là thần bó. Đi xem đi."
Phong đang định từ chối thì Dũng chêm thêm một câu.
"Chỉ thị từ sếp đấy."
Dũng nói nhỏ với Phong: "Đi đi, đang có vụ án buôn đồ cổ giả. Nên chú đi tìm hiểu tình hình."
Đúng là thân lừa ưa nặng mà. Sếp cứ thấy cả cái phòng này nhàn hạ được 1 vài hôm là lại thích đày đọa. Phong đành đồng ý gật đầu với Dũng. Dũng cười vỗ vai Phong quay người vẫy tay với cả đám.
"Nhớ đến đúng giờ đấy nhé!"
Nhìn cái bộ dạng vênh váo đó đúng là muốn ăn đòn mà.
Phong đi vào cùng Minh và Hương, Sinh đứng ở ngoài cửa bảo tàng đang nhìn ngó cái gì đó. Một nhân viên bảo tàng đang dẫn đường cho mọi người. Minh vừa đi vừa nhìn những văn vật trong bảng tàng mà khó hiểu. Bằng vào cái giác quan thứ 6 của mình anh cứ cam giác sẽ có một chuyện không may xảy ra ở đây. Cái giác quan này đã giúp anh tránh được rất nhiều nguy hiểm rấy nhiều lần.
"Chẳng hiểu mấy cái này để làm gì? Toàn đồ cũ từ cái thời pharaoh nào rồi. Vậy mà lại có người bỏ đống tiền ra để sưu với chả tập".
Hương đánh vào đầu Minh một cái tức giận.
"Đây là văn vật, nó là một thời văn minh đấy."
Cái tên đầu óc không có nếp nhăn này. Ở ngay sân nhà người ta mà chê bai đủ điều. Cẩn thận mấy vị học giả cầm bút đâm chết anh ta.
Tạm gác lại đội của Phong, trong một góc tối nào đó, một người đàn ông cầm con dao nhỏ mảnh dài. Ánh sáng phản chiếu lên con dao phản chiếu nụ cười man rợ của người đàn ông. Hắn cười đắc ý rồi cất con dao bước vào bóng tối. Một sự báo trước của tội ác.
"Anh, anh em tìm thấy cái này?"
Dung hí hửng nhìn Lam giơ tấm vé lên cho mình xem. Cô ao ước ngưỡng mộ. "Vé xem bảo tàng đúng không anh?".
Lam cười cô một cái. Đúng là một cô gái trẻ tuổi. Chỉ vì một tấm vé đi xem triển lãm cũng đã phấn khích đến như vậy. Anh đưa vé cho Dung.
"Đây, của em đây, gớm làm cái gì mà như trúng số thế".
Dung cầm tấm vé hôn lên một cái. Cô hớn hở.
"Anh không biết đâu. Nghe nói lần triển lãm này sẽ cho mọi người thấy được những cái mà các nhà khảo cổ mới tìm thấy đấy ạ. Hi hi hi em phải đi xem mở mang đầu óc mới được."
Nói xong Dung tung tăng bỏ đi. Lam nhìn theo bóng lưng của cô mà mỉm cười bắt đắc dĩ. Nhà có cô em mới lớn đúng là khổ ghê cơ. Chưa cảm khái xong thì anh có điện thoại. Lam đành nghe điện thoại, không biết đầu dây bên kia nói cái gì mà làm cho anh cau mày lại.
Mấy ngày nay tổ hình sự của Phong không có vụ án mà còn mệt hơn khi có vụ án. Phong huy động tất cả nhân lực bắt mọi người thống kế tìm kiếm hết tất cả các chuyên gia tâm lý, các phòng khám tư nhân lại cho mình.
Hương mệt mỏi ánh mắt lờ đờ nhìn quanh văn phòng. Sinh và Minh đang nằm bò trên bàn lật chồng hồ sơ trong vô thức. Cô cố gắng vỗ mặt mình cho tỉnh táo hơn. Cả một tuần nay cô cứ dán mắt vào máy tính tìm kiếm hết thông tin trên mạng, chính và không chính quy đều có. Phải nói ngày nay nhiều bạn trẻ mắc bệnh tâm lý thật. Còn có những người buông lời xúc phạm người khác thậm tệ mà chẳng lo lắng gì. Đúng là quá đáng sợ mà.
Khi mà cả phòng hình sự đang kêu trời thì trời không thấu. Kêu đất mà đất chẳng hay thì Dũng gõ cửa phòng. Anh đứng ngay cửa phòng tay đút túi quần âu, áo sơ mi trắng. Nhìn rất ra gì và này nọ. Tui nhiên nếu không có hình ảnh anh cầm cái xúc xích ăn thì nó sẽ hợp với hình tượng soái ca hơn đó.
"Đóng kén cả tuần ra ngoài hoạt động đi"
Cả đám hớn hở nhìn Dũng. Nhìn những ánh mắt lấp lánh muốn ăn tươi nuốt sống của mình Dũng ăn luôn miếng xúc xích cuối cùng lôi từ trong túi quần ra mấy tấm vé.
"Đi xem triển lãm đi" Cả đám cụt cả hứng. Cứ tưởng đi ăn đi chơi chứ đến mấy cái chỗ học thuật đó thì họ thà ở nhà ngồi điều hòa cho mát còn hơn.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cách Một Khoảng Sân
2. Không Hẹn Mà Đến
3. Xuyên Thành Nữ Chính Bị Bắt Nạt
4. Khoe Vợ Hằng Ngày
=====================================
Phong cầm theo ly cafe đứng sau Dũng giật lấy tấm vé lẩm bẩm.
"Vé xem triển lãm."
Dũng cười hớn hở quay lại hất mặt về phía Phong.
"Đúng vậy, Anh vừa được sếp Giang đưa cho đấy. Sếp bảo đứa cả đám đi giải ngố. Nghe nói lần này triển lãm có nhiều cái hay lắm. Họ nói vừa tìm được một ít văn vật của bộ tộc Knut nên mời mọi người đến xem. Chủ yếu là giới thiệu bộ tộc mới phát hiện."
Minh đi đến gãi đầu, lấy điện thoại bấm bấm kiểm tra. Anh xem xem lướt lướt một lúc ngẩng mặt lên nhăn nhó nhìn Dung.
Minh "Bộ tộc Lạc Việt cổ, chưa nghe bao giờ cả?"
Sinh và Hương cũng ghé đầu vào nhìn. Cả hai cũng ngơ ngác nhìn Dung. Dũng cười nhìn cả đám.
"Anh cũng lần đầu được nghe thấy, nghe có vẻ khá là thần bó. Đi xem đi."
Phong đang định từ chối thì Dũng chêm thêm một câu.
"Chỉ thị từ sếp đấy."
Dũng nói nhỏ với Phong: "Đi đi, đang có vụ án buôn đồ cổ giả. Nên chú đi tìm hiểu tình hình."
Đúng là thân lừa ưa nặng mà. Sếp cứ thấy cả cái phòng này nhàn hạ được 1 vài hôm là lại thích đày đọa. Phong đành đồng ý gật đầu với Dũng. Dũng cười vỗ vai Phong quay người vẫy tay với cả đám.
"Nhớ đến đúng giờ đấy nhé!"
Nhìn cái bộ dạng vênh váo đó đúng là muốn ăn đòn mà.
Phong đi vào cùng Minh và Hương, Sinh đứng ở ngoài cửa bảo tàng đang nhìn ngó cái gì đó. Một nhân viên bảo tàng đang dẫn đường cho mọi người. Minh vừa đi vừa nhìn những văn vật trong bảng tàng mà khó hiểu. Bằng vào cái giác quan thứ 6 của mình anh cứ cam giác sẽ có một chuyện không may xảy ra ở đây. Cái giác quan này đã giúp anh tránh được rất nhiều nguy hiểm rấy nhiều lần.
"Chẳng hiểu mấy cái này để làm gì? Toàn đồ cũ từ cái thời pharaoh nào rồi. Vậy mà lại có người bỏ đống tiền ra để sưu với chả tập".
Hương đánh vào đầu Minh một cái tức giận.
"Đây là văn vật, nó là một thời văn minh đấy."
Cái tên đầu óc không có nếp nhăn này. Ở ngay sân nhà người ta mà chê bai đủ điều. Cẩn thận mấy vị học giả cầm bút đâm chết anh ta.
Tạm gác lại đội của Phong, trong một góc tối nào đó, một người đàn ông cầm con dao nhỏ mảnh dài. Ánh sáng phản chiếu lên con dao phản chiếu nụ cười man rợ của người đàn ông. Hắn cười đắc ý rồi cất con dao bước vào bóng tối. Một sự báo trước của tội ác.