Chương 1: Nụ hôn của Phanes 1
Trans: Cecil (damzyland)
Quạ đen bay khỏi nhánh cây khô héo, mang theo tiếng kêu quái dị biến mất trong màn đêm. Ánh trăng lơ lửng xuất hiện bóng chồng biến thành ba. Bầu trời bị mặt trăng chiếm đóng, ánh đỏ phủ xuống như đang quan sát.
[Hoan nghênh tiến vào thế giới đầu tiên]
[Tôi là kẻ giám thị]
[Thân phận của bạn là kẻ phục tùng]
Khi âm cuối bay đi, Italos mở mắt.
Hắn giơ bàn tay được diện tơ lụa mục nát. Trong phòng giăng đầy mạng nhện, bụi phủ kín khắp nơi, nhìn sơ cũng biết nơi đây đã bỏ hoang nhiều năm.
Thảm lót chẳng hề mềm mại mà khô cứng như đá. Chỉ cần giật nhẹ, tơ lụa vốn là báu vật nhiều năm trước tức thì nát thành từng mảnh, giống như con bướm bị xé rách rơi xuống bên chân.
Khi bước tới cửa sổ, quần áo trên người đã thay sang một bộ quần áo đơn giản mới tinh của quý tộc.
[Thân phận của bạn chỉ có một – kẻ chi phối hoặc kẻ phục tùng]
[Nếu là kẻ chi phối, bạn có quyền sai khiến kẻ phục tùng của bản thân]
[Nếu là kẻ phục tùng, bạn phải tuân theo mọi điều mà kẻ chi phối của mình sai khiến]
Kẻ phục tùng?
Dường như hắn đã trở thành món đồ lệ thuộc của một kẻ chi phối không biết tên, thế nhưng hắn không phải một con thú cưng đi lạc, rõ ràng hắn đang yên đang lành ngủ ở nơi của mình mà.
Sao vừa đánh một giấc, khi dậy lại lòi ra một chủ nhân?
Italos nở nụ cười sâu kín.
Cứ nghĩ bản thân sẽ tiếp tục chìm vào giấc ngủ say, không đợi được cơ hội tỉnh lại. Hắn không rõ tại sao lại thức tỉnh trước thời hạn, nhưng tâm trạng hiện tại không quá tệ. Vì đã ngủ say lâu lắm rồi, cho nên dù hiện tại có giọng nói kiêu căng như kẻ bề trên trói buộc hắn với thân phận mới, nói hắn là kẻ phục tùng thì hắn cũng không tức giận.
Dù sao tỉnh táo mới có thể làm được nhiều chuyện hơn đi ngủ, chẳng lẽ không đúng sao?
[Không thể phản bội đồng dội, không được chống đối mệnh lệnh, không được hãm hại đối phương như châm thêm dầu vào lửa, không được lừa gạt nhau]
[Chi phối và phục tùng là lợi kiếm, trung thành và tín nhiệm là lá chắn, cống hiến vì chủ thần là chức trách của các ngươi]
[Nếu làm trái, tất bị xét xử]
Hắn nhìn ra ngoài cửa sổ.
Sương mù từ bốn phương tám hướng hội tụ bao phủ cả trang viên, tiếng thở hầm hầm như dã thú gầm gừ quanh quẩn không dứt.
Kẻ phát ra tiếng động này là một con quái vật hình người tứ chi dài mảnh, toàn thân xám trắng như sáp nến. Ngay lúc này, chúng nó kéo nhau thành đàn, bò bằng tứ chi lùng sục chạy tới cùng một đích đến – đám con người tươi ngon mới tới đang đứng ngoài hàng rào sắt của trang viên.
Bọn họ tụ thành một nhóm, thấp thỏm với hoàn cảnh xa lạ. Chung quanh toàn là hơi nước, đụng vào thì ẩm ướt lạnh lẽo, phủi thì không tan, như một đám xúc tua sống không ngừng đeo bám bọn họ.
Nhất thời đám người dần trở nên ồn ào, đủ loại âm thanh. Rất nhanh, bọn họ phát hiện đó mới chỉ là món khai vị.
Khi sinh vật hành động sẽ phát ra âm thanh riêng biệt, tiếng chân con người chạy trốn và bàn chân dã thú giẫm lên đất luôn có sự khác biệt. Hiển nhiên đại đa số đã ý thức được có sinh vật không cùng giống loài đang tiếp cận. Bọn họ không hẹn đều cùng im lặng, tiếng động này như thủy triều vô hình kéo đến, vây quanh họ không để lọt một khe hở.
Giữa bầu trời đỏ rực vẫn có thể nhìn thấy làn da tái nhợt như người chết của kẻ bước ra. Gương mặt không có ngũ quan như ẩn như hiện giữa màn sương dày đặc, đôi mắt chúng ngăm đen như hai cái động không đáy, cái miệng toét ra cười như không cười. Chúng giống như một khung xương dị dạng bị loại sáp xám ngoét trét lên.
Nó thường khịt khịt ngửi mùi trong không khí, như thế đang tận hưởng lựa ra con mồi yêu thích nhất, đến tiếng thở nặng nề của dã thú cũng dần giống tiếng cười nham hiểm của tử thần.
"Chạy mau!"
Không biết là ai la lên, quái vật đáp lại xông ra khỏi sương mù.
Có người phản ứng không kịp bị xô lảo đảo ngã sấp xuống, giây tiếp theo đã bị quái vật cắn thủng cổ họng, máu đỏ phụt ra đất. Hai giây sau, bọn họ nghe thấy phía sau truyền tới tiếng nhai nuốt.
Mọi thứ diễn ra quá nhanh.
Người phản ứng nhanh nhất là một thanh niên tóc đen có làn da nhợt nhạt, so với những người bình tĩnh khác thì sự bình tĩnh ở cậu có hơi quá. Trước khi ai đó lên tiếng nhắc nhở, cậu đã tránh xa khỏi nhóm người. Đợi tới khi đám người đó vô thức chạy trốn theo nhóm tới trang viên, cậu đã tới gần cánh cổng đóng chặt đó rồi.
Những người chậm chân một chút tất nhiên đã bị quái vật đuổi tới. Thế là con người và quái vật bỗng chia làm hai nhóm, một nhóm cứu người đọ sức với quái vật, một nhóm chạy trối chết bị quái vật cắn xé.
Thanh niên tóc đen thoát khỏi vòng xoáy, cậu muốn phá cửa, nhưng cánh cửa niên đại trăm năm vẫn nặng nề vững chãi. Thử mãi không có kết quả, bỗng cậu nhạy bén trốn sang bên cạnh, chỉ thấy một người sáp dán chặt lên cánh cửa chỗ cậu ban nãy.
Ngay lúc con quái vật chuyển hướng nhìn sang, động tác cậu như nước chảy mây trôi, lật tay cho nó một nhát trí mệnh.
Chú ý tới sự khác thường phía bên này, bọn quái vật bỏ thức ăn trong tay xuống, chậm rãi đứng dậy, tham lam nhìn chằm chằm con mồi không tầm thường kia.
Sau đó một tiếng cùm cụp vang lên, hiệp sĩ vạm vỡ mặc áo giáp vốn đã thoát thân vung một nhát kiếm chặt đầu con quái vật.
Cục diện không duy trì được bao lâu, rất nhanh bọn họ đã gục xuống, nhưng vẫn ngoan cố chống cự lại bọn quái vật, gian nan di chuyển về hướng căn nhà.
Giống như nơi đó là nơi trú ẩn duy nhất của họ vậy.
Tuy rằng trang viên đã hoang tàn, nhưng Italos chưa từng cho rằng thân phận chủ nhân trang viên của hắn đã thay đổi. Nếu là chủ nhà, vậy phải đảm nhận chức trách đảm bảo an toàn tính mạng những vị khách của mình.
Hắn xoay người đi tới cạnh tường gỡ trường kiếm xuống, vòng về cửa sổ tung người nhảy xuống, rơi xuống bụi gai.
Đứng trong bụi gai, Italos nhìn thấy cần cổ lướt qua của thanh niên, dưới ánh trăng đỏ, chiếc cổ nhẵn nhụi như đôi cánh thiên nga trắng giữa ban ngày.
Quái vật đuổi theo bắt lấy mắt cá chân của cậu, người này lảo đảo quỳ xuống trước mặt hắn.
Một giây sau, Italos giơ lợi khí bén nhọn chuẩn xác đâm vào đầu quái vật. Người sáp mất đi sinh mạng ngã lên người cậu thanh niên tóc đen, màu đỏ dính nhớp dính lên nửa khuôn mặt cậu, dưới ánh trăng đỏ nửa kia vẫn là nhợt nhạt như trước.
Người đó ngước lên, ánh mắt cả hai giao nhau, đôi tay dính đầy máu trên mặt đất cứ như đang nắm lấy tay áo hắn. Italos chợt hoảng hốt, cảm giác quen thuộc kỳ dị chợt lướt qua đầu, nhưng chẳng kịp bắt lấy. Sau khi hoàn hồn, đám người sáp xung quanh gầm gừ nhào tới, mà thanh niên nọ vẫn ngước mặt nhìn hắn, trên mặt không có lấy một cảm xúc, chớ nói chi là giơ tay.
Italos bước ra khỏi bụi gai, đứng sau người nọ.
Khe hở trên mặt người sáp càng thêm hung tợn, mơ hồ nhìn ra sự căm hận và phẫn nộ, Chúng nó ngẩng cái đầu xấu xí, dường như tất cả sự căm hận đều tập trung lên người Italos.
Dòng sương phiêu đãng càng thêm dính người, nó như tấm lụa mỏng, từng lớp từng lớp dán lên tay chân, mắt mũi miệng, mưu đồ trì hoãn hành động của hắn.
Thật sự quá kỳ lạ, Italos nhớ rõ trong ký ức mình chưa từng xuất hiện qua những bóng dáng này. Vì sao vừa thấy hắn đến chúng lại mất lý trí?
Kiếm phong khơi mào xé rách sương trắng, từng đợt từng đợt tan rã khắp nơi, nhưng chốc lát lại tranh nhau tụ lại. Chúng không theo kịp động tác của hắn, vẫn cứ chậm hơn một nhịp, cứ như đang khiêu vũ sát phía sau hắn.
Được cầm trường kiếm lại lần nữa thật khiến lòng người kích động, cuối cùng Italos cũng có cơ hội vận động với cơ thể mới.
Trường kiếm ẩn dật đã lâu nhưng mũi kiếm vẫn sắc bén như trước, dễ dàng đâm thủng cơ thể nhìn thì mềm mại nhưng thực ra lại rất cứng rắn của người sáp. Chúng nó đánh úp ở góc độc xảo quyệt nhưng chẳng thể tiếp cận, cuối cùng chỉ có thể chết với trạng thái thảm thiết.
Bọn quái vật như phát điên nhưng không làm sao được, lưỡi kiếm quyết đoán vô tình chặt đứt tứ chi, gặt hái tính mạng của chúng.
Italos xỏ từ dưới lên, xuyên qua cái đầu của người sáp cuối cùng.
Lạch cạch.
Con quái vật cuối cùng ngã xuống, sương trắng tán đi, màu đỏ không rõ vơi đi đôi phần.
Không còn sót lại chút uy hiếp nào.
Rũ máu dính trên thân kiếm, Italos lấy tư thái chủ nhân xoay người, đánh giá những vị khách của mình.
Gương mặt hắn như được phủ một tầng ánh sáng dịu nhẹ, khóe mắt hơi nhướng, đồng tử màu xám bạc bình tĩnh mà hòa nhã nhìn mọi người. Mái tóc xám trắng mượt mà rũ sau thắt lưng, lớp áo lót trong kiểu cách quý tộc cùng với đường viền tinh xảo làm người khác không khỏi liên tưởng tới nét bút thánh khiết nhất, hình ảnh tinh tế tuyệt mỹ nhất trong những bức tranh mang đậm sắc thái đặc tả.
Mặc dù hiện tại hắn cũng tắm mình dưới ánh trăng đỏ, khuôn mặt cũng bị nhuốm màu dơ bẩn.
Nhân loại ngơ ra nhìn hắn, trong đôi mắt kinh ngạc của họ hiện lên sự sùng bái và tôn kính. Chỉ có duy nhất một người lại lạnh nhạt liếc sang rồi dời mắt ra xa, đó là người thanh niên được hắn cứu đầu tiên, thái độ của cậu cứ như hắn chỉ là một tên râu ria, một hòn đá ven đường.
Không ngờ thực sự có người sốc trước nhan sắc này tới mức quên cả ngôn ngữ, mãi một lúc sau người đó mới lắp bắp được một câu: "Ngài... ngài là thiên sứ ư?"
Italos cúi người nhìn chăm chú vào đôi mắt của nhân loại, biểu cảm kinh ngạc phấn khích của đối phương không hề giống đang giả bộ, thế nên hắn vui vẻ thừa nhận: "Đúng vậy."
Hắn là thiên sứ, một thiên sứ tốt bụng cứu người khác thoát khỏi hiểm nguy. Sau khi mọi người trải qua sự kiện đáng sợ, hắn dùng sức mạnh và phẩm chất của mình vỗ về tâm linh run rẩy của họ, cung cấp nơi ở để thu lưu thân thể đầy thương tích, da thịt lạnh run của họ.
Hắn chính là thiên sứ.
Mọi người nghe câu trả lời của hắn, ai nấy cũng thả lỏng cơ thể, thử hỏi, ai lại không tín nhiệm một vị thiên sứ có vẻ ngoài thánh khiết thiện lương chứ?
Nhưng bọn họ chẳng thể yên lòng được bao lâu.
[Người tham dự đã đến đông đủ]
[Chủ thần giao thân phận kẻ chi phối và kẻ phục tùng cho các bạn, con đường sống sót duy nhất của các bạn là chiến đấu vì nhiệm vụ của Tháp Sao]
[Đây là IP xếp hạng của các bạn, thành viên chung nhóm cùng hưởng xếp hạng. Chỉ cần tăng hạng, chủ thần sẽ ban mọi điều ước cho các bạn]
Tồn tại tự xưng là kẻ giám thị tiếp tục sắp xếp nơi thuộc về họ.
Âm thanh chấm dứt, một ánh sáng màu xanh xuất hiện từ hư không hiện ra trước mặt Italos, nó bay đến hội họp cùng một chấm xanh ở phía xa xa.
Giữa hư không hiện ra một dãy số: 103014.
Mắt của Italos và thanh niên tóc đen cùng nhìn về một nơi.
Xem ra đây là kẻ chi phối trên danh nghĩa của hắn.
Vừa trải qua sinh tử, mọi người còn đang chìm trong nỗi bất an, nghĩ đến mọi chuyện còn chưa chấm dứt, tiếp theo đây còn vô số nguy hiểm chưa biết đến, tất nhiên ai cũng không muốn đối mặt, thế nên đều kêu la với bầu trời: "Chủ thần là ai? Tháp Sao là cái gì? Nhiệm vụ là ám chỉ điều gì?"
"Chuyện này liên quan gì tới ông? Ông mày phải về nhà!"
Nhưng chẳng ai quan tâm tới những tiếng la hét này.
[Nhiệm vụ 1: chứng minh sự quyết tâm của các bạn với chủ thần]
[Thời gian bắt đầu từ bây giờ cho đến 0h đêm ngày thứ bảy, đến lúc đó thế giới này sẽ đóng cửa. Nhóm không hoàn thành nhiệm vụ sẽ bị loại, kẻ bị loại sẽ bị xóa sổ. Cho nên, mong các bạn hãy tranh thủ thời gian đưa ra phán đoán, lựa chọn chính xác nhất.]
[Hiện tại, đây là thời gian thuộc về các bạn.]
"Có nghe tao nói không? Mày không có quyền nhốt tao ở đây, đây là phạm pháp! Thả tao ra!"
"Mày ngon thì đi ra, đừng có núp, có giỏi thì xuất hiện mẹ nó đi!"
"Hức... Tôi không muốn ở đây..."
"Tôi không thể chấp nhận sự sắp xếp xấc xược này!"
"........"
Bị loại sẽ bị xóa sổ?
Không chứng minh được quyết tâm của mình thì sẽ bị loại?
Italos thật sự suy nghĩ một cách nghiêm túc, hình như mình không hề có quyết tâm.
Hắn không biết tại sao mình tỉnh giấc, sau khi tỉnh lại trang viên đã hoang tàn, chẳng biết thi cốt cố nhân còn đó không. Nếu như nói hắn có mong ước gì thì đó là rời khỏi thế giới này đi đâu đó chơi, đi đâu cũng được.
Vì thế hắn chấp nhận giao dịch và nhún nhường. Nhưng nói tới quyết tâm muốn rời đi thì...
Nếu có kẻ bảo hắn không được phép đi đâu, chỉ có thể bị vây khốn tại trang viên này, chỉ có thể tiếp tục chìm vào giấc ngủ say vĩnh hằng quạnh quẽ thì hắn vẫn chấp nhận thôi.
Có ước mong, nhưng quyết tâm thì chưa chắc.
"Nhưng... nhưng quyết tâm gì mới được?"
"Làm sao mới chứng minh được quyết tâm của mình?"
Họ chẳng muốn ở đây thêm giây phút nào nữa, mọi thứ xảy ra không hề có sự tự nghuyện trong đó, thứ này có tư cách gì yêu cầu họ chứng minh quyết tâm của mình?
Tiếng ồn ào khiến hắn càng thêm phiền chán, Italos đi về phía biệt thự.
Kẻ chi phối tóc đen nhìn tòa trang viên tĩnh mịch, trong lòng bất an, có lòng tốt giải thích cho mọi người: "Khi con người trải qua những dao động cảm xúc cực kỳ mạnh mẽ tại một thời điểm nhất định và nảy sinh ý tưởng đạt được một mục tiêu nào đó sẽ tiến vào Màn Đêm Vĩnh Hằng."
Đó là lý do tại sao khi vừa đặt chân đến đây, ai cũng mang biểu cảm dữ tợn khác nhau.
"Chủ thần yêu cầu những kẻ tiến vào nơi này phải hoàn thành nhiệm vụ vì người, nhưng không phải ai cũng có tư cách này. Vậy nên phải sàng lọc, loại bỏ những kẻ vô dụng không có ý chí kiên định, không có chính kiến, năng lực yếu kém."
"Nhưng chẳng ai coi việc được làm trâu làm ngựa cho kẻ khác là quang vinh cả." Một người đàn ông trung niên lạnh lùng trào phúng, nhưng chẳng nhận được một cái liếc mắt của cậu thanh niên.
Kế đó, một cậu học sinh đeo mắt kính nhíu mày hỏi: "Tại sao anh lại biết nhiều như vậy? Ý tôi là, có phải anh biết cách rời khỏi nơi này không?"
"Hồi nãy cậu không nghe thấy sao?" Muốn sống phải chiến đấu vì ngài, chỉ có tăng IP, nhận được phần thưởng mới có thể rời đi mãi mãi.
Kẻ chi phối tóc đen quyết đoán đánh gãy lời cậu ta nói, giọng cậu não nề, ánh mắt không tiêu cự nhưng vẫn sắc bén như dao: "Ở nơi này mấy người tạm coi như còn sống, nhưng nếu quay về thế giới cũ... mấy người chắc mình còn sống thật sao?"
Một câu đánh thức người trong mộng.
"Mẹ nó mày có ý gì?" Người đàn ông trung niên cao giọng, chợt thấy một người trong số họ rơi nước mắt, lửa giận trong ông ta bỗng dưng tắt ngúm.
Ai nấy cũng trố mắt, cuối cùng cũng nhớ lại cảnh tượng xảy ra trước khi tiến vào đây.
Âm mưu, kết thúc.
Bạo lực, tai họa bất ngờ.
Giết chóc, chiến tranh.
Tuyệt vọng, phẫn nộ, đau đớn, hối hận.
.......
Kẻ hại người, kẻ bị hại.
Một thước phim tua nhanh trong đầu, cảm xúc dồn về cơ thể như thủy triều, cả người ớn lạnh.
Họ ngước đôi mắt ngập nước hoặc đỏ ngầu, căng mắt nhìn những kẻ xung quanh, rồi đều nhận được thông điệp từ những người vô tình gặp nhau tại nơi này, trong thế giới của họ, họ thật sự không được tính là còn sống.
Quạ đen bay khỏi nhánh cây khô héo, mang theo tiếng kêu quái dị biến mất trong màn đêm. Ánh trăng lơ lửng xuất hiện bóng chồng biến thành ba. Bầu trời bị mặt trăng chiếm đóng, ánh đỏ phủ xuống như đang quan sát.
[Hoan nghênh tiến vào thế giới đầu tiên]
[Tôi là kẻ giám thị]
[Thân phận của bạn là kẻ phục tùng]
Khi âm cuối bay đi, Italos mở mắt.
Hắn giơ bàn tay được diện tơ lụa mục nát. Trong phòng giăng đầy mạng nhện, bụi phủ kín khắp nơi, nhìn sơ cũng biết nơi đây đã bỏ hoang nhiều năm.
Thảm lót chẳng hề mềm mại mà khô cứng như đá. Chỉ cần giật nhẹ, tơ lụa vốn là báu vật nhiều năm trước tức thì nát thành từng mảnh, giống như con bướm bị xé rách rơi xuống bên chân.
Khi bước tới cửa sổ, quần áo trên người đã thay sang một bộ quần áo đơn giản mới tinh của quý tộc.
[Thân phận của bạn chỉ có một – kẻ chi phối hoặc kẻ phục tùng]
[Nếu là kẻ chi phối, bạn có quyền sai khiến kẻ phục tùng của bản thân]
[Nếu là kẻ phục tùng, bạn phải tuân theo mọi điều mà kẻ chi phối của mình sai khiến]
Kẻ phục tùng?
Dường như hắn đã trở thành món đồ lệ thuộc của một kẻ chi phối không biết tên, thế nhưng hắn không phải một con thú cưng đi lạc, rõ ràng hắn đang yên đang lành ngủ ở nơi của mình mà.
Sao vừa đánh một giấc, khi dậy lại lòi ra một chủ nhân?
Italos nở nụ cười sâu kín.
Cứ nghĩ bản thân sẽ tiếp tục chìm vào giấc ngủ say, không đợi được cơ hội tỉnh lại. Hắn không rõ tại sao lại thức tỉnh trước thời hạn, nhưng tâm trạng hiện tại không quá tệ. Vì đã ngủ say lâu lắm rồi, cho nên dù hiện tại có giọng nói kiêu căng như kẻ bề trên trói buộc hắn với thân phận mới, nói hắn là kẻ phục tùng thì hắn cũng không tức giận.
Dù sao tỉnh táo mới có thể làm được nhiều chuyện hơn đi ngủ, chẳng lẽ không đúng sao?
[Không thể phản bội đồng dội, không được chống đối mệnh lệnh, không được hãm hại đối phương như châm thêm dầu vào lửa, không được lừa gạt nhau]
[Chi phối và phục tùng là lợi kiếm, trung thành và tín nhiệm là lá chắn, cống hiến vì chủ thần là chức trách của các ngươi]
[Nếu làm trái, tất bị xét xử]
Hắn nhìn ra ngoài cửa sổ.
Sương mù từ bốn phương tám hướng hội tụ bao phủ cả trang viên, tiếng thở hầm hầm như dã thú gầm gừ quanh quẩn không dứt.
Kẻ phát ra tiếng động này là một con quái vật hình người tứ chi dài mảnh, toàn thân xám trắng như sáp nến. Ngay lúc này, chúng nó kéo nhau thành đàn, bò bằng tứ chi lùng sục chạy tới cùng một đích đến – đám con người tươi ngon mới tới đang đứng ngoài hàng rào sắt của trang viên.
Bọn họ tụ thành một nhóm, thấp thỏm với hoàn cảnh xa lạ. Chung quanh toàn là hơi nước, đụng vào thì ẩm ướt lạnh lẽo, phủi thì không tan, như một đám xúc tua sống không ngừng đeo bám bọn họ.
Nhất thời đám người dần trở nên ồn ào, đủ loại âm thanh. Rất nhanh, bọn họ phát hiện đó mới chỉ là món khai vị.
Khi sinh vật hành động sẽ phát ra âm thanh riêng biệt, tiếng chân con người chạy trốn và bàn chân dã thú giẫm lên đất luôn có sự khác biệt. Hiển nhiên đại đa số đã ý thức được có sinh vật không cùng giống loài đang tiếp cận. Bọn họ không hẹn đều cùng im lặng, tiếng động này như thủy triều vô hình kéo đến, vây quanh họ không để lọt một khe hở.
Giữa bầu trời đỏ rực vẫn có thể nhìn thấy làn da tái nhợt như người chết của kẻ bước ra. Gương mặt không có ngũ quan như ẩn như hiện giữa màn sương dày đặc, đôi mắt chúng ngăm đen như hai cái động không đáy, cái miệng toét ra cười như không cười. Chúng giống như một khung xương dị dạng bị loại sáp xám ngoét trét lên.
Nó thường khịt khịt ngửi mùi trong không khí, như thế đang tận hưởng lựa ra con mồi yêu thích nhất, đến tiếng thở nặng nề của dã thú cũng dần giống tiếng cười nham hiểm của tử thần.
"Chạy mau!"
Không biết là ai la lên, quái vật đáp lại xông ra khỏi sương mù.
Có người phản ứng không kịp bị xô lảo đảo ngã sấp xuống, giây tiếp theo đã bị quái vật cắn thủng cổ họng, máu đỏ phụt ra đất. Hai giây sau, bọn họ nghe thấy phía sau truyền tới tiếng nhai nuốt.
Mọi thứ diễn ra quá nhanh.
Người phản ứng nhanh nhất là một thanh niên tóc đen có làn da nhợt nhạt, so với những người bình tĩnh khác thì sự bình tĩnh ở cậu có hơi quá. Trước khi ai đó lên tiếng nhắc nhở, cậu đã tránh xa khỏi nhóm người. Đợi tới khi đám người đó vô thức chạy trốn theo nhóm tới trang viên, cậu đã tới gần cánh cổng đóng chặt đó rồi.
Những người chậm chân một chút tất nhiên đã bị quái vật đuổi tới. Thế là con người và quái vật bỗng chia làm hai nhóm, một nhóm cứu người đọ sức với quái vật, một nhóm chạy trối chết bị quái vật cắn xé.
Thanh niên tóc đen thoát khỏi vòng xoáy, cậu muốn phá cửa, nhưng cánh cửa niên đại trăm năm vẫn nặng nề vững chãi. Thử mãi không có kết quả, bỗng cậu nhạy bén trốn sang bên cạnh, chỉ thấy một người sáp dán chặt lên cánh cửa chỗ cậu ban nãy.
Ngay lúc con quái vật chuyển hướng nhìn sang, động tác cậu như nước chảy mây trôi, lật tay cho nó một nhát trí mệnh.
Chú ý tới sự khác thường phía bên này, bọn quái vật bỏ thức ăn trong tay xuống, chậm rãi đứng dậy, tham lam nhìn chằm chằm con mồi không tầm thường kia.
Sau đó một tiếng cùm cụp vang lên, hiệp sĩ vạm vỡ mặc áo giáp vốn đã thoát thân vung một nhát kiếm chặt đầu con quái vật.
Cục diện không duy trì được bao lâu, rất nhanh bọn họ đã gục xuống, nhưng vẫn ngoan cố chống cự lại bọn quái vật, gian nan di chuyển về hướng căn nhà.
Giống như nơi đó là nơi trú ẩn duy nhất của họ vậy.
Tuy rằng trang viên đã hoang tàn, nhưng Italos chưa từng cho rằng thân phận chủ nhân trang viên của hắn đã thay đổi. Nếu là chủ nhà, vậy phải đảm nhận chức trách đảm bảo an toàn tính mạng những vị khách của mình.
Hắn xoay người đi tới cạnh tường gỡ trường kiếm xuống, vòng về cửa sổ tung người nhảy xuống, rơi xuống bụi gai.
Đứng trong bụi gai, Italos nhìn thấy cần cổ lướt qua của thanh niên, dưới ánh trăng đỏ, chiếc cổ nhẵn nhụi như đôi cánh thiên nga trắng giữa ban ngày.
Quái vật đuổi theo bắt lấy mắt cá chân của cậu, người này lảo đảo quỳ xuống trước mặt hắn.
Một giây sau, Italos giơ lợi khí bén nhọn chuẩn xác đâm vào đầu quái vật. Người sáp mất đi sinh mạng ngã lên người cậu thanh niên tóc đen, màu đỏ dính nhớp dính lên nửa khuôn mặt cậu, dưới ánh trăng đỏ nửa kia vẫn là nhợt nhạt như trước.
Người đó ngước lên, ánh mắt cả hai giao nhau, đôi tay dính đầy máu trên mặt đất cứ như đang nắm lấy tay áo hắn. Italos chợt hoảng hốt, cảm giác quen thuộc kỳ dị chợt lướt qua đầu, nhưng chẳng kịp bắt lấy. Sau khi hoàn hồn, đám người sáp xung quanh gầm gừ nhào tới, mà thanh niên nọ vẫn ngước mặt nhìn hắn, trên mặt không có lấy một cảm xúc, chớ nói chi là giơ tay.
Italos bước ra khỏi bụi gai, đứng sau người nọ.
Khe hở trên mặt người sáp càng thêm hung tợn, mơ hồ nhìn ra sự căm hận và phẫn nộ, Chúng nó ngẩng cái đầu xấu xí, dường như tất cả sự căm hận đều tập trung lên người Italos.
Dòng sương phiêu đãng càng thêm dính người, nó như tấm lụa mỏng, từng lớp từng lớp dán lên tay chân, mắt mũi miệng, mưu đồ trì hoãn hành động của hắn.
Thật sự quá kỳ lạ, Italos nhớ rõ trong ký ức mình chưa từng xuất hiện qua những bóng dáng này. Vì sao vừa thấy hắn đến chúng lại mất lý trí?
Kiếm phong khơi mào xé rách sương trắng, từng đợt từng đợt tan rã khắp nơi, nhưng chốc lát lại tranh nhau tụ lại. Chúng không theo kịp động tác của hắn, vẫn cứ chậm hơn một nhịp, cứ như đang khiêu vũ sát phía sau hắn.
Được cầm trường kiếm lại lần nữa thật khiến lòng người kích động, cuối cùng Italos cũng có cơ hội vận động với cơ thể mới.
Trường kiếm ẩn dật đã lâu nhưng mũi kiếm vẫn sắc bén như trước, dễ dàng đâm thủng cơ thể nhìn thì mềm mại nhưng thực ra lại rất cứng rắn của người sáp. Chúng nó đánh úp ở góc độc xảo quyệt nhưng chẳng thể tiếp cận, cuối cùng chỉ có thể chết với trạng thái thảm thiết.
Bọn quái vật như phát điên nhưng không làm sao được, lưỡi kiếm quyết đoán vô tình chặt đứt tứ chi, gặt hái tính mạng của chúng.
Italos xỏ từ dưới lên, xuyên qua cái đầu của người sáp cuối cùng.
Lạch cạch.
Con quái vật cuối cùng ngã xuống, sương trắng tán đi, màu đỏ không rõ vơi đi đôi phần.
Không còn sót lại chút uy hiếp nào.
Rũ máu dính trên thân kiếm, Italos lấy tư thái chủ nhân xoay người, đánh giá những vị khách của mình.
Gương mặt hắn như được phủ một tầng ánh sáng dịu nhẹ, khóe mắt hơi nhướng, đồng tử màu xám bạc bình tĩnh mà hòa nhã nhìn mọi người. Mái tóc xám trắng mượt mà rũ sau thắt lưng, lớp áo lót trong kiểu cách quý tộc cùng với đường viền tinh xảo làm người khác không khỏi liên tưởng tới nét bút thánh khiết nhất, hình ảnh tinh tế tuyệt mỹ nhất trong những bức tranh mang đậm sắc thái đặc tả.
Mặc dù hiện tại hắn cũng tắm mình dưới ánh trăng đỏ, khuôn mặt cũng bị nhuốm màu dơ bẩn.
Nhân loại ngơ ra nhìn hắn, trong đôi mắt kinh ngạc của họ hiện lên sự sùng bái và tôn kính. Chỉ có duy nhất một người lại lạnh nhạt liếc sang rồi dời mắt ra xa, đó là người thanh niên được hắn cứu đầu tiên, thái độ của cậu cứ như hắn chỉ là một tên râu ria, một hòn đá ven đường.
Không ngờ thực sự có người sốc trước nhan sắc này tới mức quên cả ngôn ngữ, mãi một lúc sau người đó mới lắp bắp được một câu: "Ngài... ngài là thiên sứ ư?"
Italos cúi người nhìn chăm chú vào đôi mắt của nhân loại, biểu cảm kinh ngạc phấn khích của đối phương không hề giống đang giả bộ, thế nên hắn vui vẻ thừa nhận: "Đúng vậy."
Hắn là thiên sứ, một thiên sứ tốt bụng cứu người khác thoát khỏi hiểm nguy. Sau khi mọi người trải qua sự kiện đáng sợ, hắn dùng sức mạnh và phẩm chất của mình vỗ về tâm linh run rẩy của họ, cung cấp nơi ở để thu lưu thân thể đầy thương tích, da thịt lạnh run của họ.
Hắn chính là thiên sứ.
Mọi người nghe câu trả lời của hắn, ai nấy cũng thả lỏng cơ thể, thử hỏi, ai lại không tín nhiệm một vị thiên sứ có vẻ ngoài thánh khiết thiện lương chứ?
Nhưng bọn họ chẳng thể yên lòng được bao lâu.
[Người tham dự đã đến đông đủ]
[Chủ thần giao thân phận kẻ chi phối và kẻ phục tùng cho các bạn, con đường sống sót duy nhất của các bạn là chiến đấu vì nhiệm vụ của Tháp Sao]
[Đây là IP xếp hạng của các bạn, thành viên chung nhóm cùng hưởng xếp hạng. Chỉ cần tăng hạng, chủ thần sẽ ban mọi điều ước cho các bạn]
Tồn tại tự xưng là kẻ giám thị tiếp tục sắp xếp nơi thuộc về họ.
Âm thanh chấm dứt, một ánh sáng màu xanh xuất hiện từ hư không hiện ra trước mặt Italos, nó bay đến hội họp cùng một chấm xanh ở phía xa xa.
Giữa hư không hiện ra một dãy số: 103014.
Mắt của Italos và thanh niên tóc đen cùng nhìn về một nơi.
Xem ra đây là kẻ chi phối trên danh nghĩa của hắn.
Vừa trải qua sinh tử, mọi người còn đang chìm trong nỗi bất an, nghĩ đến mọi chuyện còn chưa chấm dứt, tiếp theo đây còn vô số nguy hiểm chưa biết đến, tất nhiên ai cũng không muốn đối mặt, thế nên đều kêu la với bầu trời: "Chủ thần là ai? Tháp Sao là cái gì? Nhiệm vụ là ám chỉ điều gì?"
"Chuyện này liên quan gì tới ông? Ông mày phải về nhà!"
Nhưng chẳng ai quan tâm tới những tiếng la hét này.
[Nhiệm vụ 1: chứng minh sự quyết tâm của các bạn với chủ thần]
[Thời gian bắt đầu từ bây giờ cho đến 0h đêm ngày thứ bảy, đến lúc đó thế giới này sẽ đóng cửa. Nhóm không hoàn thành nhiệm vụ sẽ bị loại, kẻ bị loại sẽ bị xóa sổ. Cho nên, mong các bạn hãy tranh thủ thời gian đưa ra phán đoán, lựa chọn chính xác nhất.]
[Hiện tại, đây là thời gian thuộc về các bạn.]
"Có nghe tao nói không? Mày không có quyền nhốt tao ở đây, đây là phạm pháp! Thả tao ra!"
"Mày ngon thì đi ra, đừng có núp, có giỏi thì xuất hiện mẹ nó đi!"
"Hức... Tôi không muốn ở đây..."
"Tôi không thể chấp nhận sự sắp xếp xấc xược này!"
"........"
Bị loại sẽ bị xóa sổ?
Không chứng minh được quyết tâm của mình thì sẽ bị loại?
Italos thật sự suy nghĩ một cách nghiêm túc, hình như mình không hề có quyết tâm.
Hắn không biết tại sao mình tỉnh giấc, sau khi tỉnh lại trang viên đã hoang tàn, chẳng biết thi cốt cố nhân còn đó không. Nếu như nói hắn có mong ước gì thì đó là rời khỏi thế giới này đi đâu đó chơi, đi đâu cũng được.
Vì thế hắn chấp nhận giao dịch và nhún nhường. Nhưng nói tới quyết tâm muốn rời đi thì...
Nếu có kẻ bảo hắn không được phép đi đâu, chỉ có thể bị vây khốn tại trang viên này, chỉ có thể tiếp tục chìm vào giấc ngủ say vĩnh hằng quạnh quẽ thì hắn vẫn chấp nhận thôi.
Có ước mong, nhưng quyết tâm thì chưa chắc.
"Nhưng... nhưng quyết tâm gì mới được?"
"Làm sao mới chứng minh được quyết tâm của mình?"
Họ chẳng muốn ở đây thêm giây phút nào nữa, mọi thứ xảy ra không hề có sự tự nghuyện trong đó, thứ này có tư cách gì yêu cầu họ chứng minh quyết tâm của mình?
Tiếng ồn ào khiến hắn càng thêm phiền chán, Italos đi về phía biệt thự.
Kẻ chi phối tóc đen nhìn tòa trang viên tĩnh mịch, trong lòng bất an, có lòng tốt giải thích cho mọi người: "Khi con người trải qua những dao động cảm xúc cực kỳ mạnh mẽ tại một thời điểm nhất định và nảy sinh ý tưởng đạt được một mục tiêu nào đó sẽ tiến vào Màn Đêm Vĩnh Hằng."
Đó là lý do tại sao khi vừa đặt chân đến đây, ai cũng mang biểu cảm dữ tợn khác nhau.
"Chủ thần yêu cầu những kẻ tiến vào nơi này phải hoàn thành nhiệm vụ vì người, nhưng không phải ai cũng có tư cách này. Vậy nên phải sàng lọc, loại bỏ những kẻ vô dụng không có ý chí kiên định, không có chính kiến, năng lực yếu kém."
"Nhưng chẳng ai coi việc được làm trâu làm ngựa cho kẻ khác là quang vinh cả." Một người đàn ông trung niên lạnh lùng trào phúng, nhưng chẳng nhận được một cái liếc mắt của cậu thanh niên.
Kế đó, một cậu học sinh đeo mắt kính nhíu mày hỏi: "Tại sao anh lại biết nhiều như vậy? Ý tôi là, có phải anh biết cách rời khỏi nơi này không?"
"Hồi nãy cậu không nghe thấy sao?" Muốn sống phải chiến đấu vì ngài, chỉ có tăng IP, nhận được phần thưởng mới có thể rời đi mãi mãi.
Kẻ chi phối tóc đen quyết đoán đánh gãy lời cậu ta nói, giọng cậu não nề, ánh mắt không tiêu cự nhưng vẫn sắc bén như dao: "Ở nơi này mấy người tạm coi như còn sống, nhưng nếu quay về thế giới cũ... mấy người chắc mình còn sống thật sao?"
Một câu đánh thức người trong mộng.
"Mẹ nó mày có ý gì?" Người đàn ông trung niên cao giọng, chợt thấy một người trong số họ rơi nước mắt, lửa giận trong ông ta bỗng dưng tắt ngúm.
Ai nấy cũng trố mắt, cuối cùng cũng nhớ lại cảnh tượng xảy ra trước khi tiến vào đây.
Âm mưu, kết thúc.
Bạo lực, tai họa bất ngờ.
Giết chóc, chiến tranh.
Tuyệt vọng, phẫn nộ, đau đớn, hối hận.
.......
Kẻ hại người, kẻ bị hại.
Một thước phim tua nhanh trong đầu, cảm xúc dồn về cơ thể như thủy triều, cả người ớn lạnh.
Họ ngước đôi mắt ngập nước hoặc đỏ ngầu, căng mắt nhìn những kẻ xung quanh, rồi đều nhận được thông điệp từ những người vô tình gặp nhau tại nơi này, trong thế giới của họ, họ thật sự không được tính là còn sống.