Chương : 12
Khi thân thể chịu đựng giày vò, cái chết có lẽ là sự giải thoát
Hai hội trường tiệc cưới lập tức được phong tỏa, các thành viên trong đội SCIT bắt đầu hành động theo sự chỉ huy của Tần Uyên, Trần Mặc thấy khó chịu, Đường Dật đi điều tra vụ bánh kem, Hồng Mai chịu trách nhiệm hỏi thăm những nhân viên có liên quan, Thạch Nguyên Phỉ điều tra camera, Tần Uyên, Mộc Cửu, Lam Tiểu Nhã với Triệu Cường thì ở lại trong phòng có hai thi thể đang có côn trùng bò trên người.
Triệu Cường thà chết đứng ở bên cạnh xác của cô dâu chứ không muốn đến gần xác người đàn ông đang bị đám côn trùng bò chi chít, anh nghĩ thầm chắc Lam Tiểu Nhã sẽ tha cho anh, thế mà, Lam Tiểu Nhã đang cầm lấy cái kềm vẫy vẫy tay với Triệu Cường: "Triệu Cường, mau qua đây giúp chị một tay."
Triệu Cường nghe xong, sợ hãi đứng thẳng lưng lên: "Chị, em qua đấy cũng không giúp được gì, chị bảo Mộc Cửu qua đi, cô ấy không sợ!"
"Không được, em ấy không sợ, nhưng em ấy giết hết năm sáu con côn trùng rồi!" Lam Tiểu Nhã vừa nói vừa quay đầu nhìn Mộc Cửu.
Bị nhắc đến tên, Mộc Cửu vội vàng ngẩng đầu lên, nét mặt không thay đổi, giày tiếp tục đạp xuống đất, lại giết thêm mấy con côn trùng nữa.
Lam Tiểu Nhã: "..."
Sau đó cô ấy quay đầu quát Triệu Cường: "Triệu Cường!"
Cuối cùng, Triệu Cường đáng thương đành đi qua, ngồi xổm bên cạnh Lam Tiểu Nhã, cầm dụng cụ giúp cô, sau đó nhìn cô gắp những con côn trùng không biết tên bỏ vào trong.
Triệu Cường mở một mắt, nhắm một mắt, nhìn dụng cụ trên tay: "Má ơi, nó là con giòi."
Lam Tiểu Nhã nhìn anh bằng ánh mắt khinh bỉ: "Em chỉ biết mỗi con côn trùng đấy thôi à?"
Nét mặt anh nào chịu bị ghét bỏ, nhanh chóng chỉ vào con tiểu cường đang bò lướt qua rất nhanh: "Dĩ nhiên không rồi, em còn biết đó là con gián, mà sao trên thi thể hắn lại nhiều côn trùng như thế, hắn hấp dẫn côn trùng sao?"
Lam Tiểu Nhã lắc đầu, nhìn lướt qua côn trùng trước mặt, sau đó chỉ vào một con vừa vặn bò lên chân Triệu Cường: "Có một vài con côn trùng không nên xuất hiện ở đây, ví dụ như con này..."
Vừa dứt lời thì Triệu Cường đã giật mình động chân.
Lam Tiểu Nhã: "..."
Tên đầu sỏ chột dạ chỉ vào đằng trước: "Chị, đừng kích động, ở đây còn này."
Mộc Cửu lại tiêu diệt thêm mấy con nữa.
Lam Tiểu Nhã: "..." cô cảm thấy tâm tình thiện lương của mình thật sự rất mệt mỏi!
Phát hiện vợ mình đang đùa với mấy con côn trùng, Tần Uyên bất đắc dĩ gọi: "Mộc Cửu, em qua đây."
"Dạ." Để lại xác chết bị một đám côn trùng vây đen, cô ngoan ngoãn chạy đến bên cạnh anh.
Tần Uyên bới lớp hoa trang trí ra, bên trong lộ ra cái lỗ nhỏ: "Ở chỗ này có cơ quan, mũi tên có lẽ được bắt ra từ đây, mục tiêu là người ở trên bục, bên cạnh còn lắp đặt một thiết bị hẹn giờ, từ góc độ hẹn giờ của mũi tên, có thể chứng minh hung thủ là người biết rõ thời gian và quy trình tiến hành hôn lễ."
"Còn có chỗ đứng của bọn họ." Mộc Cửu bổ sung.
Tần Uyên đồng ý gật đầu, sau đó bước lên bục, nhìn xuống sàn nhà: "Trên mặt đất có hai dấu gạch chéo, xem ra là ký hiệu chỗ đứng của cô dâu, chú rể."
"Nhưng." Mộc Cửu đi đến dấu gạch chéo bên cạnh: "Hung thủ không có cách nào khống chế được người bị bắn là cô dâu hay chú rể."
Tần Uyên nhìn vũng máu cô dâu để lại trên mặt đất: "Do đó, nếu như ban nãy hai người đó thay đổi vị trí một chút thì người chết đã là chú rể rồi."
Lúc này, điện thoại của Tần Uyên vang lên, anh nhìn tên người trên điện báo, nhận rồi sau đó đi tới bên cạnh nhóm người Lam Tiểu Nhã: "Thạch đầu, tôi mở loa ngoài rồi."
Đầu bên kia, Thạch Nguyên Phỉ nói với giọng hưng phấn: "Đội trưởng, tôi đã điều tra được thân phận của người chết bị đám côn trùng vây cắn rồi, các người sẽ không tưởng tượng được đó là ai đâu."
Tần Uyên lập tức nói: "Có quan hệ với cô dâu, chú rể sao?"
Đầu bên kia im lặng hai giây: "Tôi sợ rồi...Đội trưởng, sao anh lại nhanh trí như vậy?"
Triệu Cường nghe xong lớn tiếng nói: "Cậu nói thế chẳng lẽ có quan hệ với cô dâu? Là bạn trai cũ sao?"
"Không phải, tiếp tục, tiếp tục đi."
Lam Tiểu Nhã kẹp một con côn trùng đen lên, hưng phấn nói: "Tôi biết rồi, hay là bạn trai cũ của chú rể?"
Thạch Nguyên Phỉ im lặng: "Nào có tình tiết máu chó như thế..."
Mộc Cửu trừng to hai mắt: "Phụ rể sao?"
"Bingo, Mộc Cửu muội, em đoán đúng rồi đó."
"Lại là phù rể..." Hôn lễ đang yên đang lành, cô dâu chết, phụ rể cũng chết, hôn lễ biến thành tang lễ, tang lễ của mấy nhà.
Thạch Nguyên Phỉ tiếp tục nói: "Người chết tên là Tạ Thanh là bạn tốt của chú rể, là phù rể trong hôn lễ này, tôi tra được trên web đấy."
Hung thủ giết hắn một cách tàn nhẫn, nhưng vẫn để hắn tham gia hôn lễ này, nhưng lại dùng cách thức như vậy.
"Sau đó tôi lại tiếp tục điều tra thông tin của Tạ Thanh ở trên mạng, phát hiện hắn bị mất tích từ ba ngày trước, không ai liên lạc được với hắn, bố mẹ hắn đã báo cảnh sát từ hai ngày trước nhưng vẫn chưa tìm được."
Triệu Cường nghe hai chữ "ba ngày" thì nhịn cơn buồn nôn xuống, cúi đầu liếc nhìn xác chết: "Mới ba ngày? Vậy mà tôi còn tưởng cái xác này đã chết lâu rồi?"
Lam Tiểu Nhã bày tỏ nhận thức: "Đúng là ba ngày, nhưng nhiều côn trùng khiến cho tốc độ thối rửa tăng lên."
"Nhưng hung thủ đã giấu xác ở đâu, nhiều côn trùng như vậy, bây giờ đâu phải mùa hè."
Lam Tiểu Nhã mỉm cười: "Trong đống côn trùng chứ đâu."
"Á?!"
"Đúng vậy." Vẻ mặt Lam Tiểu Nhã rất nghiêm túc.
Tần Uyên nhíu mày: "Tiểu Nhã, ý cô là những côn trùng này không phải xuất hiện do thân thể bắt đầu thối rửa mà vì hung thủ đặt xác ở nơi có nhiều côn trùng?"
Lam Tiểu Nhã vuốt cằm: "Không sai, vừa nãy tôi đã nói rồi, có những con côn trùng không nên xuất hiện ở chỗ này, hơn nữa các người nhìn miếng thủy tinh này xem, chứng tỏ người chết được đặt trong vật chứa bằng thủy tinh, mà trong đó có rất nhiều côn trùng, bị đặt trên trần nhà, vì thế sau khi rớt xuống, có một ít côn trùng rớt khỏi thi thể, chúng dừng lại ở những chỗ mình thích."
Triệu Cường đột nhiên cảm thấy trên người hơi ngứa, anh nghĩ thầm chắc mấy ngày tới anh sẽ nằm mơ thấy ác mộng quá.
Ánh mắt Tần Uyên nhìn thi thể: "Côn trùng sẽ khiến thi thể thối rửa nhanh hơn, đây có thể là mục đích của hung thủ."
"Nguyên nhân tử vong, đợi tôi về phòng pháp y khám nghiệm kỹ càng lại mới biết được, nhiều côn trùng quá, tạm thời không nhìn ra vết thương bên ngoài nào."
Lúc này, Mộc Cửu vẫn im lặng nhìn côn trùng chằm chằm, đột nhiên mở miệng nói: "Có một vấn đề."
Triệu Cường ngồi ở bên cạnh, ngẩng đầu lên nhìn cô: "Có vấn đề gì?"
Ánh mắt Mộc Cửu đen thẫm nhìn những con côn trùng bò qua bò lại trên thi thể người chết, giọng điệu nghiêm túc hỏi: "Sau khi hắn chết mới được cải trang đưa vào, hay là trước khi chết?"
Hai hội trường tiệc cưới lập tức được phong tỏa, các thành viên trong đội SCIT bắt đầu hành động theo sự chỉ huy của Tần Uyên, Trần Mặc thấy khó chịu, Đường Dật đi điều tra vụ bánh kem, Hồng Mai chịu trách nhiệm hỏi thăm những nhân viên có liên quan, Thạch Nguyên Phỉ điều tra camera, Tần Uyên, Mộc Cửu, Lam Tiểu Nhã với Triệu Cường thì ở lại trong phòng có hai thi thể đang có côn trùng bò trên người.
Triệu Cường thà chết đứng ở bên cạnh xác của cô dâu chứ không muốn đến gần xác người đàn ông đang bị đám côn trùng bò chi chít, anh nghĩ thầm chắc Lam Tiểu Nhã sẽ tha cho anh, thế mà, Lam Tiểu Nhã đang cầm lấy cái kềm vẫy vẫy tay với Triệu Cường: "Triệu Cường, mau qua đây giúp chị một tay."
Triệu Cường nghe xong, sợ hãi đứng thẳng lưng lên: "Chị, em qua đấy cũng không giúp được gì, chị bảo Mộc Cửu qua đi, cô ấy không sợ!"
"Không được, em ấy không sợ, nhưng em ấy giết hết năm sáu con côn trùng rồi!" Lam Tiểu Nhã vừa nói vừa quay đầu nhìn Mộc Cửu.
Bị nhắc đến tên, Mộc Cửu vội vàng ngẩng đầu lên, nét mặt không thay đổi, giày tiếp tục đạp xuống đất, lại giết thêm mấy con côn trùng nữa.
Lam Tiểu Nhã: "..."
Sau đó cô ấy quay đầu quát Triệu Cường: "Triệu Cường!"
Cuối cùng, Triệu Cường đáng thương đành đi qua, ngồi xổm bên cạnh Lam Tiểu Nhã, cầm dụng cụ giúp cô, sau đó nhìn cô gắp những con côn trùng không biết tên bỏ vào trong.
Triệu Cường mở một mắt, nhắm một mắt, nhìn dụng cụ trên tay: "Má ơi, nó là con giòi."
Lam Tiểu Nhã nhìn anh bằng ánh mắt khinh bỉ: "Em chỉ biết mỗi con côn trùng đấy thôi à?"
Nét mặt anh nào chịu bị ghét bỏ, nhanh chóng chỉ vào con tiểu cường đang bò lướt qua rất nhanh: "Dĩ nhiên không rồi, em còn biết đó là con gián, mà sao trên thi thể hắn lại nhiều côn trùng như thế, hắn hấp dẫn côn trùng sao?"
Lam Tiểu Nhã lắc đầu, nhìn lướt qua côn trùng trước mặt, sau đó chỉ vào một con vừa vặn bò lên chân Triệu Cường: "Có một vài con côn trùng không nên xuất hiện ở đây, ví dụ như con này..."
Vừa dứt lời thì Triệu Cường đã giật mình động chân.
Lam Tiểu Nhã: "..."
Tên đầu sỏ chột dạ chỉ vào đằng trước: "Chị, đừng kích động, ở đây còn này."
Mộc Cửu lại tiêu diệt thêm mấy con nữa.
Lam Tiểu Nhã: "..." cô cảm thấy tâm tình thiện lương của mình thật sự rất mệt mỏi!
Phát hiện vợ mình đang đùa với mấy con côn trùng, Tần Uyên bất đắc dĩ gọi: "Mộc Cửu, em qua đây."
"Dạ." Để lại xác chết bị một đám côn trùng vây đen, cô ngoan ngoãn chạy đến bên cạnh anh.
Tần Uyên bới lớp hoa trang trí ra, bên trong lộ ra cái lỗ nhỏ: "Ở chỗ này có cơ quan, mũi tên có lẽ được bắt ra từ đây, mục tiêu là người ở trên bục, bên cạnh còn lắp đặt một thiết bị hẹn giờ, từ góc độ hẹn giờ của mũi tên, có thể chứng minh hung thủ là người biết rõ thời gian và quy trình tiến hành hôn lễ."
"Còn có chỗ đứng của bọn họ." Mộc Cửu bổ sung.
Tần Uyên đồng ý gật đầu, sau đó bước lên bục, nhìn xuống sàn nhà: "Trên mặt đất có hai dấu gạch chéo, xem ra là ký hiệu chỗ đứng của cô dâu, chú rể."
"Nhưng." Mộc Cửu đi đến dấu gạch chéo bên cạnh: "Hung thủ không có cách nào khống chế được người bị bắn là cô dâu hay chú rể."
Tần Uyên nhìn vũng máu cô dâu để lại trên mặt đất: "Do đó, nếu như ban nãy hai người đó thay đổi vị trí một chút thì người chết đã là chú rể rồi."
Lúc này, điện thoại của Tần Uyên vang lên, anh nhìn tên người trên điện báo, nhận rồi sau đó đi tới bên cạnh nhóm người Lam Tiểu Nhã: "Thạch đầu, tôi mở loa ngoài rồi."
Đầu bên kia, Thạch Nguyên Phỉ nói với giọng hưng phấn: "Đội trưởng, tôi đã điều tra được thân phận của người chết bị đám côn trùng vây cắn rồi, các người sẽ không tưởng tượng được đó là ai đâu."
Tần Uyên lập tức nói: "Có quan hệ với cô dâu, chú rể sao?"
Đầu bên kia im lặng hai giây: "Tôi sợ rồi...Đội trưởng, sao anh lại nhanh trí như vậy?"
Triệu Cường nghe xong lớn tiếng nói: "Cậu nói thế chẳng lẽ có quan hệ với cô dâu? Là bạn trai cũ sao?"
"Không phải, tiếp tục, tiếp tục đi."
Lam Tiểu Nhã kẹp một con côn trùng đen lên, hưng phấn nói: "Tôi biết rồi, hay là bạn trai cũ của chú rể?"
Thạch Nguyên Phỉ im lặng: "Nào có tình tiết máu chó như thế..."
Mộc Cửu trừng to hai mắt: "Phụ rể sao?"
"Bingo, Mộc Cửu muội, em đoán đúng rồi đó."
"Lại là phù rể..." Hôn lễ đang yên đang lành, cô dâu chết, phụ rể cũng chết, hôn lễ biến thành tang lễ, tang lễ của mấy nhà.
Thạch Nguyên Phỉ tiếp tục nói: "Người chết tên là Tạ Thanh là bạn tốt của chú rể, là phù rể trong hôn lễ này, tôi tra được trên web đấy."
Hung thủ giết hắn một cách tàn nhẫn, nhưng vẫn để hắn tham gia hôn lễ này, nhưng lại dùng cách thức như vậy.
"Sau đó tôi lại tiếp tục điều tra thông tin của Tạ Thanh ở trên mạng, phát hiện hắn bị mất tích từ ba ngày trước, không ai liên lạc được với hắn, bố mẹ hắn đã báo cảnh sát từ hai ngày trước nhưng vẫn chưa tìm được."
Triệu Cường nghe hai chữ "ba ngày" thì nhịn cơn buồn nôn xuống, cúi đầu liếc nhìn xác chết: "Mới ba ngày? Vậy mà tôi còn tưởng cái xác này đã chết lâu rồi?"
Lam Tiểu Nhã bày tỏ nhận thức: "Đúng là ba ngày, nhưng nhiều côn trùng khiến cho tốc độ thối rửa tăng lên."
"Nhưng hung thủ đã giấu xác ở đâu, nhiều côn trùng như vậy, bây giờ đâu phải mùa hè."
Lam Tiểu Nhã mỉm cười: "Trong đống côn trùng chứ đâu."
"Á?!"
"Đúng vậy." Vẻ mặt Lam Tiểu Nhã rất nghiêm túc.
Tần Uyên nhíu mày: "Tiểu Nhã, ý cô là những côn trùng này không phải xuất hiện do thân thể bắt đầu thối rửa mà vì hung thủ đặt xác ở nơi có nhiều côn trùng?"
Lam Tiểu Nhã vuốt cằm: "Không sai, vừa nãy tôi đã nói rồi, có những con côn trùng không nên xuất hiện ở chỗ này, hơn nữa các người nhìn miếng thủy tinh này xem, chứng tỏ người chết được đặt trong vật chứa bằng thủy tinh, mà trong đó có rất nhiều côn trùng, bị đặt trên trần nhà, vì thế sau khi rớt xuống, có một ít côn trùng rớt khỏi thi thể, chúng dừng lại ở những chỗ mình thích."
Triệu Cường đột nhiên cảm thấy trên người hơi ngứa, anh nghĩ thầm chắc mấy ngày tới anh sẽ nằm mơ thấy ác mộng quá.
Ánh mắt Tần Uyên nhìn thi thể: "Côn trùng sẽ khiến thi thể thối rửa nhanh hơn, đây có thể là mục đích của hung thủ."
"Nguyên nhân tử vong, đợi tôi về phòng pháp y khám nghiệm kỹ càng lại mới biết được, nhiều côn trùng quá, tạm thời không nhìn ra vết thương bên ngoài nào."
Lúc này, Mộc Cửu vẫn im lặng nhìn côn trùng chằm chằm, đột nhiên mở miệng nói: "Có một vấn đề."
Triệu Cường ngồi ở bên cạnh, ngẩng đầu lên nhìn cô: "Có vấn đề gì?"
Ánh mắt Mộc Cửu đen thẫm nhìn những con côn trùng bò qua bò lại trên thi thể người chết, giọng điệu nghiêm túc hỏi: "Sau khi hắn chết mới được cải trang đưa vào, hay là trước khi chết?"