Chương : 22
Sáng sớm, Triệu Cường ăn bánh bao, cầm sữa đậu nành đi vào văn phòng SCIT, hôm nay đến sớm nên trong phòng chỉ có mình Đường Dật, Trần Mặc để túi xách trên ghế, anh ta đi huấn luyện rồi, anh chào Đường Dật một tiếng nhưng phát hiện đối phương không có phản ứng, Triệu Cường đi tới chỗ của mình, để cái túi xuống bên cạnh, nhìn sang Đường Dật, thì ra là đang đọc sách, anh cắn một miếng bánh bao, nhai nhai: "Đường Dật, cậu đang đọc sách gì thế?"
Đường Dật lúc này mới nghe giọng Triệu Cường, quay đầu nhìn anh: "Á, anh Cường, anh tới rồi, sáng nay em mới mượn chị Tiểu Nhã, là tiểu thuyết giả tưởng về Thực Nhân Ma ấy mà."
"Ăn thịt người?" Triệu Cường cho là anh đã nghe nhầm.
Nhưng Đường Dật lại tưởng anh nghe không hiểu, vì thế bèn giải thích: "Đúng ạ, là ăn thịt người."
Ăn thịt người....Thịt người....Thịt....Rõ ràng là thịt....Triệu Cường đang nhai thịt trong miệng, anh cảm thấy không ổn, bèn uống một ngụm sữa rồi nhanh chóng nuốt xuống: "Viết tiểu thuyết ăn thịt người?" Quả thật thế giới này không hiếm chuyện lạ, khẩu vị cũng nặng quá đi.
Đường Dật gật đầu, định kể tỉ mỉ với anh: "Đúng đấy, mấy chục năm trước hắn đã giết một người phụ nữ, rồi tách xác của cô ta ra, đêm đó hắn ăn mũi và thịt bên đùi cô ta, sau đó lại phân loại những bộ phận khác ướp trong tủ lạnh, sáng hôm sau lại đưa cô ta..."
Nét mặt Triệu Cường khó chịu, anh ta cảm thấy buồn nôn, anh lên tiếng ngăn Đường Dật đang muốn thao thao bất tuyệt: "Ngừng! Bạn học Đường à, bữa sáng anh còn chưa ăn xong đấy."
Triệu Cường nhắc vậy, Đường Dật mới phản ứng: "Á, thật xin lỗi, anh Cường."
Triệu Cường ngửa đầu lên thở dài, bụm trán mình: "Sao lại có người có tâm lý biến thái như thế?"
"Bởi vì hắn cảm thấy cách bày tỏ yêu thương tốt nhất chính là ăn luôn những thứ của cô ấy." Giọng điệu Mộc Cửu bình thản nhưng lại có chút u ám.
Triệu Cường cảm thấy da đầu anh ta đang run lên, anh quay đầu nhìn phía cửa ra vào, Tần Uyên với Mộc Cửu đang đi vào, phía sau còn có Lam Tiểu Nhã.
"Hắn còn móc mắt của cô gái ngâm ở trong rượu của mình." Lam Tiểu Nhã còn lắc lắc thức uống trên tay mình, bên trong chính là ánh mắt giả do cô chế tạo, cô cười cười với Triệu Cường: "Giống như này."
Triệu Cường cảm thấy chắc hôm nay anh không ăn cơm được rồi.
Hồng Mai đang vội vã từ bên ngoài bước vào, nghe Lam Tiểu Nhã nói xong thì lập tức sửng sờ: "Hả, các người đều biết tình trạng của vụ án rồi hả?"
Lam Tiểu Nhã quay đầu nhìn Hồng Mai, vẻ mặt mờ mịt: "Hả? Vụ án gì?"
"Hả?" Hồng Mai nhướng mày nói: "Chúng ta vừa mới nhận được một vụ án. Chẳng phải mọi người đang nói về nó sao?"
Phát hiện là hiểu lầm, Lam Tiểu Nhã khoát tay nói: "Đâu có chị Mai, bọn họ đang nói về vụ án Thực Nhân Ma (Ăn thịt người) vài chục năm trước cơ."
Hồng Mai gật đầu nói: "À, là thế à, chị còn tưởng mọi người đã hiểu được tình tiết vụ án xảy ra lần này." Nói đến vụ án, nét mặt cô ấy có phần nghiêm túc.
Nhận được tin tức, Trần Mặc đang huấn luyện cũng chạy về văn phòng.
Tần Uyên vừa nghe có vụ án, nét mặt cũng ngưng trọng: "Chị Mai, vụ án gì vậy ạ?"
Hồng Mai nói tình hình sơ lược cho bọn họ biết: "Sáng nay, có người nhặt ve chai đang nhặt rác trong thùng thì phát hiện túi màu đen chứa xác một người phụ nữ, hai mắt cô ấy đã bị móc, hiện giờ thân phận người bị hại vẫn chưa được xác nhận."
Mọi người nghe rõ xong mới hiểu thì ra lúc này chị Mai tưởng rằng bọn họ đang bàn về vụ án này.
"Chị Mai với Đường Dật tiếp tục xác nhận thân phận của người chết." Tần Uyên nói xong, anh cảm thấy có một ánh mắt nóng bỏng từ bên phải của anh.
Nhìn anh chằm chằm.
Ánh mắt anh vẫn nhìn về phía trước tiếp tục nói: "Trần Mặc, Triệu Cường theo anh đến hiện trường."
Ánh mắt ấy vẫn nhìn anh chằm chằm...
Tần Uyên ho nhẹ một tiếng: "Tiểu Nhã, cô đi cùng tụi tôi đi."
Tiếp tục nhìn nữa....
Thở dài, Tần Uyên nhìn về phía bên phải anh, đối diện với ánh mắt đen thẫm của Mộc Cửu: "Anh biết, nhưng không cho em đi được."
"Á, Cửu muội, em bị làm sao thế?" Triệu Cường nghĩ thầm, Mộc Cửu nhìn thấy máu tanh, chẳng nhăn mày một cái, sau đội trưởng lại mạnh mẽ không cho cô ấy đi nhỉ?
Tần Uyên nhẹ nhàng đưa tay nắm lấy tay Mộc Cửu, khóe miện rướn lên nụ cười vui vẻ khiến khuôn mặt vốn lạnh lùng của anh cũng có vài phần ấm áp: "Cô ấy đã có thai, hơn một tháng rồi."
Vài giây im lặng, sữa đậu nành trên tay Triệu Cường rơi xuống đất.
Trần Mặc phản ứng kịp thời, nói với Tần Uyên với Mộc Cửu: "Chúc mừng."
Lam Tiểu Nhã là người thứ hai: "Mộc Cửu, em có thai ư?"
Tiếp theo là Hồng Mai: "Mộc Cửu, em có thai?"
Sau đó là Đường Dật: "Mộc Cửu, em có thai?"
Cuối cùng là Triệu Cường: "Mộc Cửu, em có thể mang thai ư?"
Mộc Cửu: "..."
Mộc Cửu nhìn vẻ mặt khiếp sợ bất ngờ của bọn họ, cộng thêm câu nói của Triệu Cường, Mộc Cửu trừng mắt nhìn, cuối cùng nhìn về phía Triệu Cường: "Cái gì gọi là em có thể mang thai à? Em là phụ nữ, nếu như Tần Uyên mang thai anh nói câu đó mới đúng đấy."
Tần Uyên, anh có thể mang thai à? Triệu Cường tự nhẩm trong lòng, sau đó nhìn nét mặt của đội trưởng, rồi anh ta vội vàng cúi đầu, nếu như anh nói những lời này, chẳng phải tự gây họa sao?
"Được rồi, Mộc Cửu." Lam Tiểu Nhã phục hồi tinh thần từ trong khiếp sợ, nét mặt vui mừng vô cùng, rồi cô nói với Tần Uyên: "Đội trưởng, chúc mừng!"
"Đúng vậy, chúc mừng đội trưởng."
Nét mặt Tần Uyên cũng nhuốm ý cười: "Cảm ơn."
"Mộc Cửu, vậy em còn xuất hiện ở đây làm gì? Có thể có phản ứng phụ hay không?" Dù sao ở đây chẳng những có thi thể còn có thùng rác, mùi vị trong không khí rất buồn nôn, mấy tháng đầu phản ứng rất mạnh, Hồng Mai lo lắng hỏi.
Mộc Cửu lắc đầu: "Không sao ạ."
Tần Uyên: "Đi xem hiện trường trước đi, nếu khó chịu thì hãy để cô ấy trở về xe ngồi."
Vì thế, cộng thêm Mộc Cửu, năm người nhanh chóng đến hiện trường, nơi phát hiện thi thể là trong thùng rác trên con đường vắng vẻ, ở đây ít được dọn dẹp, do đó vừa xuống xe có thể ngửi thấy mùi tanh trong không khí, cũng may bây giờ đã vào thu, nếu không mùi vị ở đây thu hút thêm côn trùng thì tình trạng sẽ càng nghiêm trọng.
Tần Uyên ngửi thấy mùi vị ở đây thì nghiêng đầu hỏi Mộc Cửu: "Em có sao không?"
Mộc Cửu vừa đeo găng tay vừa đáp: "Không sao."
Tần Uyên lấy ra giấy chứng nhận rồi dẫn ba người vào trong dây cảnh báo, Trần Mặc xem xét những thiết bị theo dõi ở gần đó.
Thi thể người chết bị vứt ở bên ngoài thùng rác, đặt nằm ngang trên mặt đất, vì để không phá hỏng manh mối, thi thể vẫn chưa lấy ra, vẫn đặt trong chiếc túi màu đen, Lam Tiểu Nhã cầm đồ nghề đi ở đằng trước, đến ngồi xổm ở bên cạnh thi thể rồi xốc túi lên.
Thi thể trước mắt khiến Lam Tiểu Nhã nhíu mày, hai mắt người phụ nữ đều bị móc, chỉ để lại hai cái lỗ đầy máu, máu vươn trên mặt đã khô lại, điều này không khiến cô giật mình, vấn đề là trên trán nạn nhân có một miếng thịt bị cắt xuống, vết thương rất ngay ngắn, có thể thấy được xương ở bên trong.
"Xảy ra chuyện gì vậy? Trên trán cô ta sao thế?"
Lam Tiểu Nhã nói: "Bị cắt rồi..."
Mộc Cửu nhìn đầu người chết, như nghĩ đến điều gì đó, cô mở miệng nói: "Chị Tiểu Nhã, kiểm tra toàn thân người chết thử xem."
"Ừ." Lam Tiểu Nhã gật đầu, dưới sự giúp đỡ của Tần Uyên với Triệu Cường, thi thể được lấy từ trong túi ra, toàn bộ thi thể hiện ra trước mặt bọn họ, khoảnh khắc nhìn thấy khiến Lam Tiểu Nhã giật mình, cô nhìn những vết khâu trên thi thể, kêu lên: "Cơ thể này đã bị giải phẫu rồi."
Triệu Cường cũng gào lên: "Như thế nào?"
"Hắn đã móc tất cả nội tạng của người chết."
Giọng điệu bình thản vang lên ở phía sau, da đầu Triệu Cường tê rần, quay đầu lại nhìn về phía Mộc Cửu đứng bên cạnh: "Mộc Cửu, sao em biết thế?"
Mộc Cửu nhìn lòng bàn chân người chết, giọng nói đặc biệt chậm rãi: "Hoa hồng ăn thịt người."
Đường Dật lúc này mới nghe giọng Triệu Cường, quay đầu nhìn anh: "Á, anh Cường, anh tới rồi, sáng nay em mới mượn chị Tiểu Nhã, là tiểu thuyết giả tưởng về Thực Nhân Ma ấy mà."
"Ăn thịt người?" Triệu Cường cho là anh đã nghe nhầm.
Nhưng Đường Dật lại tưởng anh nghe không hiểu, vì thế bèn giải thích: "Đúng ạ, là ăn thịt người."
Ăn thịt người....Thịt người....Thịt....Rõ ràng là thịt....Triệu Cường đang nhai thịt trong miệng, anh cảm thấy không ổn, bèn uống một ngụm sữa rồi nhanh chóng nuốt xuống: "Viết tiểu thuyết ăn thịt người?" Quả thật thế giới này không hiếm chuyện lạ, khẩu vị cũng nặng quá đi.
Đường Dật gật đầu, định kể tỉ mỉ với anh: "Đúng đấy, mấy chục năm trước hắn đã giết một người phụ nữ, rồi tách xác của cô ta ra, đêm đó hắn ăn mũi và thịt bên đùi cô ta, sau đó lại phân loại những bộ phận khác ướp trong tủ lạnh, sáng hôm sau lại đưa cô ta..."
Nét mặt Triệu Cường khó chịu, anh ta cảm thấy buồn nôn, anh lên tiếng ngăn Đường Dật đang muốn thao thao bất tuyệt: "Ngừng! Bạn học Đường à, bữa sáng anh còn chưa ăn xong đấy."
Triệu Cường nhắc vậy, Đường Dật mới phản ứng: "Á, thật xin lỗi, anh Cường."
Triệu Cường ngửa đầu lên thở dài, bụm trán mình: "Sao lại có người có tâm lý biến thái như thế?"
"Bởi vì hắn cảm thấy cách bày tỏ yêu thương tốt nhất chính là ăn luôn những thứ của cô ấy." Giọng điệu Mộc Cửu bình thản nhưng lại có chút u ám.
Triệu Cường cảm thấy da đầu anh ta đang run lên, anh quay đầu nhìn phía cửa ra vào, Tần Uyên với Mộc Cửu đang đi vào, phía sau còn có Lam Tiểu Nhã.
"Hắn còn móc mắt của cô gái ngâm ở trong rượu của mình." Lam Tiểu Nhã còn lắc lắc thức uống trên tay mình, bên trong chính là ánh mắt giả do cô chế tạo, cô cười cười với Triệu Cường: "Giống như này."
Triệu Cường cảm thấy chắc hôm nay anh không ăn cơm được rồi.
Hồng Mai đang vội vã từ bên ngoài bước vào, nghe Lam Tiểu Nhã nói xong thì lập tức sửng sờ: "Hả, các người đều biết tình trạng của vụ án rồi hả?"
Lam Tiểu Nhã quay đầu nhìn Hồng Mai, vẻ mặt mờ mịt: "Hả? Vụ án gì?"
"Hả?" Hồng Mai nhướng mày nói: "Chúng ta vừa mới nhận được một vụ án. Chẳng phải mọi người đang nói về nó sao?"
Phát hiện là hiểu lầm, Lam Tiểu Nhã khoát tay nói: "Đâu có chị Mai, bọn họ đang nói về vụ án Thực Nhân Ma (Ăn thịt người) vài chục năm trước cơ."
Hồng Mai gật đầu nói: "À, là thế à, chị còn tưởng mọi người đã hiểu được tình tiết vụ án xảy ra lần này." Nói đến vụ án, nét mặt cô ấy có phần nghiêm túc.
Nhận được tin tức, Trần Mặc đang huấn luyện cũng chạy về văn phòng.
Tần Uyên vừa nghe có vụ án, nét mặt cũng ngưng trọng: "Chị Mai, vụ án gì vậy ạ?"
Hồng Mai nói tình hình sơ lược cho bọn họ biết: "Sáng nay, có người nhặt ve chai đang nhặt rác trong thùng thì phát hiện túi màu đen chứa xác một người phụ nữ, hai mắt cô ấy đã bị móc, hiện giờ thân phận người bị hại vẫn chưa được xác nhận."
Mọi người nghe rõ xong mới hiểu thì ra lúc này chị Mai tưởng rằng bọn họ đang bàn về vụ án này.
"Chị Mai với Đường Dật tiếp tục xác nhận thân phận của người chết." Tần Uyên nói xong, anh cảm thấy có một ánh mắt nóng bỏng từ bên phải của anh.
Nhìn anh chằm chằm.
Ánh mắt anh vẫn nhìn về phía trước tiếp tục nói: "Trần Mặc, Triệu Cường theo anh đến hiện trường."
Ánh mắt ấy vẫn nhìn anh chằm chằm...
Tần Uyên ho nhẹ một tiếng: "Tiểu Nhã, cô đi cùng tụi tôi đi."
Tiếp tục nhìn nữa....
Thở dài, Tần Uyên nhìn về phía bên phải anh, đối diện với ánh mắt đen thẫm của Mộc Cửu: "Anh biết, nhưng không cho em đi được."
"Á, Cửu muội, em bị làm sao thế?" Triệu Cường nghĩ thầm, Mộc Cửu nhìn thấy máu tanh, chẳng nhăn mày một cái, sau đội trưởng lại mạnh mẽ không cho cô ấy đi nhỉ?
Tần Uyên nhẹ nhàng đưa tay nắm lấy tay Mộc Cửu, khóe miện rướn lên nụ cười vui vẻ khiến khuôn mặt vốn lạnh lùng của anh cũng có vài phần ấm áp: "Cô ấy đã có thai, hơn một tháng rồi."
Vài giây im lặng, sữa đậu nành trên tay Triệu Cường rơi xuống đất.
Trần Mặc phản ứng kịp thời, nói với Tần Uyên với Mộc Cửu: "Chúc mừng."
Lam Tiểu Nhã là người thứ hai: "Mộc Cửu, em có thai ư?"
Tiếp theo là Hồng Mai: "Mộc Cửu, em có thai?"
Sau đó là Đường Dật: "Mộc Cửu, em có thai?"
Cuối cùng là Triệu Cường: "Mộc Cửu, em có thể mang thai ư?"
Mộc Cửu: "..."
Mộc Cửu nhìn vẻ mặt khiếp sợ bất ngờ của bọn họ, cộng thêm câu nói của Triệu Cường, Mộc Cửu trừng mắt nhìn, cuối cùng nhìn về phía Triệu Cường: "Cái gì gọi là em có thể mang thai à? Em là phụ nữ, nếu như Tần Uyên mang thai anh nói câu đó mới đúng đấy."
Tần Uyên, anh có thể mang thai à? Triệu Cường tự nhẩm trong lòng, sau đó nhìn nét mặt của đội trưởng, rồi anh ta vội vàng cúi đầu, nếu như anh nói những lời này, chẳng phải tự gây họa sao?
"Được rồi, Mộc Cửu." Lam Tiểu Nhã phục hồi tinh thần từ trong khiếp sợ, nét mặt vui mừng vô cùng, rồi cô nói với Tần Uyên: "Đội trưởng, chúc mừng!"
"Đúng vậy, chúc mừng đội trưởng."
Nét mặt Tần Uyên cũng nhuốm ý cười: "Cảm ơn."
"Mộc Cửu, vậy em còn xuất hiện ở đây làm gì? Có thể có phản ứng phụ hay không?" Dù sao ở đây chẳng những có thi thể còn có thùng rác, mùi vị trong không khí rất buồn nôn, mấy tháng đầu phản ứng rất mạnh, Hồng Mai lo lắng hỏi.
Mộc Cửu lắc đầu: "Không sao ạ."
Tần Uyên: "Đi xem hiện trường trước đi, nếu khó chịu thì hãy để cô ấy trở về xe ngồi."
Vì thế, cộng thêm Mộc Cửu, năm người nhanh chóng đến hiện trường, nơi phát hiện thi thể là trong thùng rác trên con đường vắng vẻ, ở đây ít được dọn dẹp, do đó vừa xuống xe có thể ngửi thấy mùi tanh trong không khí, cũng may bây giờ đã vào thu, nếu không mùi vị ở đây thu hút thêm côn trùng thì tình trạng sẽ càng nghiêm trọng.
Tần Uyên ngửi thấy mùi vị ở đây thì nghiêng đầu hỏi Mộc Cửu: "Em có sao không?"
Mộc Cửu vừa đeo găng tay vừa đáp: "Không sao."
Tần Uyên lấy ra giấy chứng nhận rồi dẫn ba người vào trong dây cảnh báo, Trần Mặc xem xét những thiết bị theo dõi ở gần đó.
Thi thể người chết bị vứt ở bên ngoài thùng rác, đặt nằm ngang trên mặt đất, vì để không phá hỏng manh mối, thi thể vẫn chưa lấy ra, vẫn đặt trong chiếc túi màu đen, Lam Tiểu Nhã cầm đồ nghề đi ở đằng trước, đến ngồi xổm ở bên cạnh thi thể rồi xốc túi lên.
Thi thể trước mắt khiến Lam Tiểu Nhã nhíu mày, hai mắt người phụ nữ đều bị móc, chỉ để lại hai cái lỗ đầy máu, máu vươn trên mặt đã khô lại, điều này không khiến cô giật mình, vấn đề là trên trán nạn nhân có một miếng thịt bị cắt xuống, vết thương rất ngay ngắn, có thể thấy được xương ở bên trong.
"Xảy ra chuyện gì vậy? Trên trán cô ta sao thế?"
Lam Tiểu Nhã nói: "Bị cắt rồi..."
Mộc Cửu nhìn đầu người chết, như nghĩ đến điều gì đó, cô mở miệng nói: "Chị Tiểu Nhã, kiểm tra toàn thân người chết thử xem."
"Ừ." Lam Tiểu Nhã gật đầu, dưới sự giúp đỡ của Tần Uyên với Triệu Cường, thi thể được lấy từ trong túi ra, toàn bộ thi thể hiện ra trước mặt bọn họ, khoảnh khắc nhìn thấy khiến Lam Tiểu Nhã giật mình, cô nhìn những vết khâu trên thi thể, kêu lên: "Cơ thể này đã bị giải phẫu rồi."
Triệu Cường cũng gào lên: "Như thế nào?"
"Hắn đã móc tất cả nội tạng của người chết."
Giọng điệu bình thản vang lên ở phía sau, da đầu Triệu Cường tê rần, quay đầu lại nhìn về phía Mộc Cửu đứng bên cạnh: "Mộc Cửu, sao em biết thế?"
Mộc Cửu nhìn lòng bàn chân người chết, giọng nói đặc biệt chậm rãi: "Hoa hồng ăn thịt người."