Chương : 6
Edit: Cải Trắng
[ Q1 ] Chương 6: Mở màn sự tử vong (6) – Xuyên qua vẻ hoàn mỹ bề ngoài, là một nội tâm thối rữa.
Điều tra đoạn đường Xuyên Bình tới nửa đêm ngày hôm sau đã có tiến triển mới.
Triệu Cường tới hiện trường trước, không bao lâu sau thì xe đội trưởng cũng tới, Tần Uyên xuống xe trước, sau đó anh vòng qua cửa bên ghế phó lái mở cửa.
Triệu Cường còn đang cảm khái, chắc cũng chỉ có Mộc Cửu được hưởng đãi ngộ như thế này từ đội trưởng, nhưng giây sau hắn đã trợn mắt há mồm vì kinh ngạc.
Người xuống xe thì đúng là Mộc Cửu, nhưng trong tay cô còn ôm một cái bọc nhỏ.
Đây không phải là trẻ nhỏ nhà họ Tần sao!!
Sự khiếp sợ của Triệu Cường hiện lên trên mặt, mãi cho tới khi hai người họ tới gần: " Đội trưởng, em gái Mộc Cửu, đây là....đây là tình huống gì thế? "
Tần Uyên cũng cảm thấy đau đầu, anh nhìn thằng nhóc đang ngủ say trong lòng Mộc Cửu, bất đắc dĩ nói: " Hôm nay không biết thằng nhóc này làm sao mà bọn tôi vừa ra khỏi cửa thì khóc, dỗ thế nào cũng không dỗ được, không còn cách nào khác là phải mang nó tới đây. "
Nói tới việc dỗ trẻ con, lúc ở nhà việc dỗ con hoàn toàn dựa vào Tần Uyên với mẹ anh, Ngôn Luật thì muốn dỗ cũng không dỗ được, Mộc Cửu thì không nghĩ tới việc dỗ.
Tuy rằng khi còn nhỏ, Ngôn Luật rất hay được Mộc Cửu dắt đi theo, nhưng mỗi lần Ngôn Luật khóc, Mộc Cửu luôn tỏ ra lạnh nhạt không quan tâm. Chờ bạn nhỏ Ngôn Luật khóc mệt rồi sẽ không khóc nữa, mỗi lần áp dụng đều thành công.
" Như vậy sao..." Triệu Cường cúi đầu nhìn đứa nhỏ nhà họ Tần, mặt có hai má phúng phính thịt, trông rất đáng yêu. Tay hắn muốn chạm vào mặt đứa bé, nhưng hắn lại sợ đánh thức nó dậy, do dự một lúc, hắn đột nhiên nhớ tới một chuyện: " Có nên tìm một người tới chăm sóc đứa bé này không? "
Triệu Cường vừa dứt lời, đứa bé đã được trao sang cho hắn, hắn vừa ôm đứa bé vào lòng xong, ngẩng lên lại bắt gặp gương mặt không cảm xúc của Mộc Cửu: " Anh Cường, giao cho anh. "
" Hả? "
Toàn thân Triệu Cường cứng đờ, tới mặt cũng cứng ngắc: " Sao lại là tôi chứ? " Sợ đánh thức đứa nhỏ, Triệu Cường chỉ có thể nói nhỏ lại.
Mộc Cửu: " Thích hợp. "
"... " Chứ không phải vì hắn lớn lên đẹp trai sao?
Ngay sau đó thì Trần Mặc cũng chạy tới hiện trường, từ trước tới giờ hắn luôn là người gặp chuyện sóng gió cũng không sợ hãi, giờ lần nhìn thấy chuyện này cũng chẳng ngạc nhiên. Nhưng mà lúc chạy ngang qua Triệu Cường, hắn còn đưa tay sờ sờ đầu đứa nhỏ.
Cuối cùng là Lam Tiêu Nhã đang từ xa đi tới, cô đã nhìn thấy Triệu Cường đang ngồi ôm đứa bé nhà họ Tần, cô vô cùng vui vẻ mở miệng: " Em bé cũng tới à. "
Bộ dáng của Triệu Cường lúc này như đang gặp quỷ vậy: " Chị, chị không càm thấy kinh ngạc sao? "
Cô tự nhiên thu tay lại, liếc mắt nhìn hắn đầy vẻ xem thường: " Chuyện này thì có gì đáng kinh ngạc đâu. "
Nhìn bọn họ bắt đầu tiến vào bên trong nhà máy, Triệu Cường bỗng dưng cảm thấy mấy người xung quanh hắn đúng là không bình thường. Rồi hắn quay đầu lại nhìn đứa nhỏ đang ngủ say trong lòng mình, đúng là không thể tưởng tượng nổi, nhỏ như này đã đặt chân tới hiện trường vụ án, cũng không bình thường.
***
Tần Uyên đi dọc theo các tầng cùng mọi người, rồi cuối cùng tiến vào tầng hầm bên dưới, vừa vào cửa đã thấy được năm thi thể nữ lõa lồ được đặt ở bên trong.
Năm thi thể được đặt ngồi quỳ trên mặt đất, trên thân thể không được che đậy bằng bất cứ thứ gì. Trên thân thể có dấu vết của việc được mổ ra rồi khâu lại, không cần phải kiểm tra bọn họ cũng biết ở trong năm người này, các cô ấy đều thiếu một bộ phận nội tạng.
Năm sợi dây to được nối từ trần nhà xuống, có thòng qua cổ của năm người này, nó giúp họ duy trì tư thế của mình.
Năm thi thể này được xếp thành một vòng, ở giữa được đặt một bó hoa cúc, nhưng đã héo.
Lam Tiêu Nhã tiến tới gần thi thể, xem xét: " Hoa cúc, đây là hoa dùng để thờ người đã mất. " Nhưng mà, đồ hung thủ dùng để thờ người đã mất không chỉ có hoa, mà còn có cả người.
" Chuộc tội. " Mộc Cửu nhìn cảnh tượng trước mắt: " Các cô ấy là người có tội, đang hướng về phía người đã mất để chuộc tội. "
Các cô ấy chắc là rất hối hận, đó là sau khi biết nguyên nhân mình bị trói, thế còn trước kia thì sao? Còn hai mươi năm qua thì sao?
Các cô ấy chưa từng nghĩ tới việc ăn năn hối lỗi, hay là không nghĩ tới một ngày mình phải trả giá bằng chính mạng sống của mình.
Nhưng mà, những điều này không cách nào biết được.
Tần Uyên cau mày: " Quả nhiên, hung thủ đang giúp Đổng Diệu Âm báo thù. " Nhưng rốt cuộc người đó là ai, người đó có quan hệ thế nào với Đổng Diệu Âm.
" Có hai người đấy. " Lam Tiêu Nhã bên này đang kiểm tra thi thể bỗng lên tiếng.
" Đội trưởng, mọi người nhìn xem này, trên cổ nạn nhân có dấu vết bầm tím, nhưng không phải do dây thừng gây ra, mà là do người bóp cổ để lại. Từ vết bầm có thể thấy tay hung thủ rất lớn, từ đó suy đoán hung thủ là người có thân hình tương đối cao, chắc chắn là trên 1m80. Mà thế này thì suy đoán lần trước về hung thủ bị chênh lệch quá lớn. "
" Xem ra hung thủ có hai người. "
Tiếp tục kiểm tra thêm, Lam Tiêu Nhã lại phát hiện ra dấu vết quan trọng: " Còn nữa...nạn nhân lúc còn sống đã bị xâm hại tình dục. "
Sau khi nghe xong, đôi mắt đen nhánh của cô nhanh chóng đảo từ chỗ năm thi thể tới một cái bàn dài cách đó không xa, có vẻ cái bàn đó đủ để năm người nằm lên.
Cô đứng trước bàn dài, nhìn dấu vết còn lưu lại trên bàn, cô dường như thấy được những diễn biến lúc đó.
Năm nạn nhân nữ đó bị trói chặt, bị nhục nhã, một người rồi lại thêm người nữa. Mà một người sẽ không dễ dàng kết thúc quá trình tra tấn, người đó muốn cho họ tự nhìn từng người một bị làm nhục. Từ thân thể tới tinh thần, họ đều phải trải qua những gì mà Đổng Diệu Âm từng trải qua, bọn họ không thể trốn thoát, không thể kết thúc được việc này, chỉ có thể buông xuôi trước tội ác.
Đây là cách mà bọn họ chuộc tội.
Mà người đó...
Mộc Cửu nghiêng đầu nhìn cái ghế dựa ở phía đối diện.
Người đó thì ở bên cạnh nhìn.
***
" Nếu năm đó việc quấy rối tình dục có thật, đám người Từ Điền cũng vặn vẹo sự thật thì tại sao Đổng Diệu Âm lại gả cho Trịnh Bác Nghĩa? " Điều này Thạch Nguyên Phỉ nghĩ không ra, nó không phù hợp với logic thông thường.
Tần Uyên cau mày, ngữ khí có phần nghiêm trọng: " Thời gian vào mấy chục năm trước, Đổng Diệu Âm phải lấy rất nhiều dũng khí mới dám viết thư tố cáo Trịnh Bác Nghĩa. Nhưng cô Ngô lại xử lý không thỏa đáng vụ này, lại còn đám người Từ Điền bỏ đá xuống giếng nữa, điều này làm cô ấy mất đi hoàn toàn sự tin tưởng. Về sau nhất định Trịnh Bác Nghĩa đã làm điều gì đó kinh khủng hơn, nửa đe dọa nửa dụ dỗ, cuối cùng cô ấy phải thỏa hiệp. "
Vẻ mặt Triệu Cường vô cùng oán giận: " Rồi ở giữa nhất định còn có thêm cả bố cô ấy nữa, đừng quên ông ta cũng thiếu một đống nợ, có khi lại vì tiền mà bán con gái. "
Nói đến hoàn cảnh của Đổng Diệu Âm, Hồng Mi cũng đau lòng: " Kết hôn nhiều năm như vậy, chắc chắn một ngày của cô ấy cảm tưởng như là một năm. "
Trần Mặc ở bên cạnh bổ sung: " Tôi có thăm hỏi qua mấy người hàng xóm bên cạnh, lúc Đổng Diệu Âm còn sống dường như không ra khỏi cửa, Trịnh Bác Nghĩa nói với bên ngoài là thân thể cô ấy không tốt, cần phải nghỉ ngơi. "
" Nghỉ ngơi? " Triệu Cường nghe xong càng cảm thấy căm giận hơn: " Ha ha, tôi thấy giống cầm tù hơn. "
Trong mắt người ngoài, Trịnh Bác Nghĩa là một người đàn ông vô cùng hoàn hảo, có mị lực, có năng lực, có tri thức, có công việc vẻ vang, đối với người vợ "bị bệnh nhiều năm" vô cùng yêu thương chăm sóc, nhưng thực tế lại trái ngược hoàn toàn.
Đây đúng là điển hình của mặt người dạ thú.
Dỗ dành con xong Mộc Cửu quay trở lại văn phòng, quầng thâm ở hai mắt cô vô cùng rõ ràng, cô đã có một đêm mất ngủ rồi, giờ trong sắc mặt cô càng nặng nề u ám hơn.
" Cho nên thi thể ông ta được làm rất tỉ mỉ, đặt trong một quan tài sang trọng, làm giống như đang triển lãm một sản phẩm. Xuyên qua vẻ bề ngoài hoàn mỹ, cái hung thủ muốn mọi người nhìn thấy là nội tâm bẩn thỉu bên trong. "
Đúng lúc này, cửa văn phòng được mở ra, Lam Tiêu Nhã vội vàng đi tới: " Đội trưởng, bên trong thi thể Từ Điền có phát hiện một tờ giấy.
Đường Dật: " Lại là con số sao? "
" Không, là một địa chỉ. "
Nhìn tờ giấy, Thạch Nguyên Phỉ lập tức tra được nơi đó là nơi nào: " Là một bệnh viện chăm sóc sức khỏe phụ nữ và trẻ em. "
Mộc Cửu nghe xong thì tự rơi vào trong suy nghĩ của mình, cô xác nhận lại rất nhiều chuyện, thanh âm cô bình tĩnh vang lên: " Cô ấy bắt đầu muốn báo thù. "
" Vì chính cô ấy. "
[ Q1 ] Chương 6: Mở màn sự tử vong (6) – Xuyên qua vẻ hoàn mỹ bề ngoài, là một nội tâm thối rữa.
Điều tra đoạn đường Xuyên Bình tới nửa đêm ngày hôm sau đã có tiến triển mới.
Triệu Cường tới hiện trường trước, không bao lâu sau thì xe đội trưởng cũng tới, Tần Uyên xuống xe trước, sau đó anh vòng qua cửa bên ghế phó lái mở cửa.
Triệu Cường còn đang cảm khái, chắc cũng chỉ có Mộc Cửu được hưởng đãi ngộ như thế này từ đội trưởng, nhưng giây sau hắn đã trợn mắt há mồm vì kinh ngạc.
Người xuống xe thì đúng là Mộc Cửu, nhưng trong tay cô còn ôm một cái bọc nhỏ.
Đây không phải là trẻ nhỏ nhà họ Tần sao!!
Sự khiếp sợ của Triệu Cường hiện lên trên mặt, mãi cho tới khi hai người họ tới gần: " Đội trưởng, em gái Mộc Cửu, đây là....đây là tình huống gì thế? "
Tần Uyên cũng cảm thấy đau đầu, anh nhìn thằng nhóc đang ngủ say trong lòng Mộc Cửu, bất đắc dĩ nói: " Hôm nay không biết thằng nhóc này làm sao mà bọn tôi vừa ra khỏi cửa thì khóc, dỗ thế nào cũng không dỗ được, không còn cách nào khác là phải mang nó tới đây. "
Nói tới việc dỗ trẻ con, lúc ở nhà việc dỗ con hoàn toàn dựa vào Tần Uyên với mẹ anh, Ngôn Luật thì muốn dỗ cũng không dỗ được, Mộc Cửu thì không nghĩ tới việc dỗ.
Tuy rằng khi còn nhỏ, Ngôn Luật rất hay được Mộc Cửu dắt đi theo, nhưng mỗi lần Ngôn Luật khóc, Mộc Cửu luôn tỏ ra lạnh nhạt không quan tâm. Chờ bạn nhỏ Ngôn Luật khóc mệt rồi sẽ không khóc nữa, mỗi lần áp dụng đều thành công.
" Như vậy sao..." Triệu Cường cúi đầu nhìn đứa nhỏ nhà họ Tần, mặt có hai má phúng phính thịt, trông rất đáng yêu. Tay hắn muốn chạm vào mặt đứa bé, nhưng hắn lại sợ đánh thức nó dậy, do dự một lúc, hắn đột nhiên nhớ tới một chuyện: " Có nên tìm một người tới chăm sóc đứa bé này không? "
Triệu Cường vừa dứt lời, đứa bé đã được trao sang cho hắn, hắn vừa ôm đứa bé vào lòng xong, ngẩng lên lại bắt gặp gương mặt không cảm xúc của Mộc Cửu: " Anh Cường, giao cho anh. "
" Hả? "
Toàn thân Triệu Cường cứng đờ, tới mặt cũng cứng ngắc: " Sao lại là tôi chứ? " Sợ đánh thức đứa nhỏ, Triệu Cường chỉ có thể nói nhỏ lại.
Mộc Cửu: " Thích hợp. "
"... " Chứ không phải vì hắn lớn lên đẹp trai sao?
Ngay sau đó thì Trần Mặc cũng chạy tới hiện trường, từ trước tới giờ hắn luôn là người gặp chuyện sóng gió cũng không sợ hãi, giờ lần nhìn thấy chuyện này cũng chẳng ngạc nhiên. Nhưng mà lúc chạy ngang qua Triệu Cường, hắn còn đưa tay sờ sờ đầu đứa nhỏ.
Cuối cùng là Lam Tiêu Nhã đang từ xa đi tới, cô đã nhìn thấy Triệu Cường đang ngồi ôm đứa bé nhà họ Tần, cô vô cùng vui vẻ mở miệng: " Em bé cũng tới à. "
Bộ dáng của Triệu Cường lúc này như đang gặp quỷ vậy: " Chị, chị không càm thấy kinh ngạc sao? "
Cô tự nhiên thu tay lại, liếc mắt nhìn hắn đầy vẻ xem thường: " Chuyện này thì có gì đáng kinh ngạc đâu. "
Nhìn bọn họ bắt đầu tiến vào bên trong nhà máy, Triệu Cường bỗng dưng cảm thấy mấy người xung quanh hắn đúng là không bình thường. Rồi hắn quay đầu lại nhìn đứa nhỏ đang ngủ say trong lòng mình, đúng là không thể tưởng tượng nổi, nhỏ như này đã đặt chân tới hiện trường vụ án, cũng không bình thường.
***
Tần Uyên đi dọc theo các tầng cùng mọi người, rồi cuối cùng tiến vào tầng hầm bên dưới, vừa vào cửa đã thấy được năm thi thể nữ lõa lồ được đặt ở bên trong.
Năm thi thể được đặt ngồi quỳ trên mặt đất, trên thân thể không được che đậy bằng bất cứ thứ gì. Trên thân thể có dấu vết của việc được mổ ra rồi khâu lại, không cần phải kiểm tra bọn họ cũng biết ở trong năm người này, các cô ấy đều thiếu một bộ phận nội tạng.
Năm sợi dây to được nối từ trần nhà xuống, có thòng qua cổ của năm người này, nó giúp họ duy trì tư thế của mình.
Năm thi thể này được xếp thành một vòng, ở giữa được đặt một bó hoa cúc, nhưng đã héo.
Lam Tiêu Nhã tiến tới gần thi thể, xem xét: " Hoa cúc, đây là hoa dùng để thờ người đã mất. " Nhưng mà, đồ hung thủ dùng để thờ người đã mất không chỉ có hoa, mà còn có cả người.
" Chuộc tội. " Mộc Cửu nhìn cảnh tượng trước mắt: " Các cô ấy là người có tội, đang hướng về phía người đã mất để chuộc tội. "
Các cô ấy chắc là rất hối hận, đó là sau khi biết nguyên nhân mình bị trói, thế còn trước kia thì sao? Còn hai mươi năm qua thì sao?
Các cô ấy chưa từng nghĩ tới việc ăn năn hối lỗi, hay là không nghĩ tới một ngày mình phải trả giá bằng chính mạng sống của mình.
Nhưng mà, những điều này không cách nào biết được.
Tần Uyên cau mày: " Quả nhiên, hung thủ đang giúp Đổng Diệu Âm báo thù. " Nhưng rốt cuộc người đó là ai, người đó có quan hệ thế nào với Đổng Diệu Âm.
" Có hai người đấy. " Lam Tiêu Nhã bên này đang kiểm tra thi thể bỗng lên tiếng.
" Đội trưởng, mọi người nhìn xem này, trên cổ nạn nhân có dấu vết bầm tím, nhưng không phải do dây thừng gây ra, mà là do người bóp cổ để lại. Từ vết bầm có thể thấy tay hung thủ rất lớn, từ đó suy đoán hung thủ là người có thân hình tương đối cao, chắc chắn là trên 1m80. Mà thế này thì suy đoán lần trước về hung thủ bị chênh lệch quá lớn. "
" Xem ra hung thủ có hai người. "
Tiếp tục kiểm tra thêm, Lam Tiêu Nhã lại phát hiện ra dấu vết quan trọng: " Còn nữa...nạn nhân lúc còn sống đã bị xâm hại tình dục. "
Sau khi nghe xong, đôi mắt đen nhánh của cô nhanh chóng đảo từ chỗ năm thi thể tới một cái bàn dài cách đó không xa, có vẻ cái bàn đó đủ để năm người nằm lên.
Cô đứng trước bàn dài, nhìn dấu vết còn lưu lại trên bàn, cô dường như thấy được những diễn biến lúc đó.
Năm nạn nhân nữ đó bị trói chặt, bị nhục nhã, một người rồi lại thêm người nữa. Mà một người sẽ không dễ dàng kết thúc quá trình tra tấn, người đó muốn cho họ tự nhìn từng người một bị làm nhục. Từ thân thể tới tinh thần, họ đều phải trải qua những gì mà Đổng Diệu Âm từng trải qua, bọn họ không thể trốn thoát, không thể kết thúc được việc này, chỉ có thể buông xuôi trước tội ác.
Đây là cách mà bọn họ chuộc tội.
Mà người đó...
Mộc Cửu nghiêng đầu nhìn cái ghế dựa ở phía đối diện.
Người đó thì ở bên cạnh nhìn.
***
" Nếu năm đó việc quấy rối tình dục có thật, đám người Từ Điền cũng vặn vẹo sự thật thì tại sao Đổng Diệu Âm lại gả cho Trịnh Bác Nghĩa? " Điều này Thạch Nguyên Phỉ nghĩ không ra, nó không phù hợp với logic thông thường.
Tần Uyên cau mày, ngữ khí có phần nghiêm trọng: " Thời gian vào mấy chục năm trước, Đổng Diệu Âm phải lấy rất nhiều dũng khí mới dám viết thư tố cáo Trịnh Bác Nghĩa. Nhưng cô Ngô lại xử lý không thỏa đáng vụ này, lại còn đám người Từ Điền bỏ đá xuống giếng nữa, điều này làm cô ấy mất đi hoàn toàn sự tin tưởng. Về sau nhất định Trịnh Bác Nghĩa đã làm điều gì đó kinh khủng hơn, nửa đe dọa nửa dụ dỗ, cuối cùng cô ấy phải thỏa hiệp. "
Vẻ mặt Triệu Cường vô cùng oán giận: " Rồi ở giữa nhất định còn có thêm cả bố cô ấy nữa, đừng quên ông ta cũng thiếu một đống nợ, có khi lại vì tiền mà bán con gái. "
Nói đến hoàn cảnh của Đổng Diệu Âm, Hồng Mi cũng đau lòng: " Kết hôn nhiều năm như vậy, chắc chắn một ngày của cô ấy cảm tưởng như là một năm. "
Trần Mặc ở bên cạnh bổ sung: " Tôi có thăm hỏi qua mấy người hàng xóm bên cạnh, lúc Đổng Diệu Âm còn sống dường như không ra khỏi cửa, Trịnh Bác Nghĩa nói với bên ngoài là thân thể cô ấy không tốt, cần phải nghỉ ngơi. "
" Nghỉ ngơi? " Triệu Cường nghe xong càng cảm thấy căm giận hơn: " Ha ha, tôi thấy giống cầm tù hơn. "
Trong mắt người ngoài, Trịnh Bác Nghĩa là một người đàn ông vô cùng hoàn hảo, có mị lực, có năng lực, có tri thức, có công việc vẻ vang, đối với người vợ "bị bệnh nhiều năm" vô cùng yêu thương chăm sóc, nhưng thực tế lại trái ngược hoàn toàn.
Đây đúng là điển hình của mặt người dạ thú.
Dỗ dành con xong Mộc Cửu quay trở lại văn phòng, quầng thâm ở hai mắt cô vô cùng rõ ràng, cô đã có một đêm mất ngủ rồi, giờ trong sắc mặt cô càng nặng nề u ám hơn.
" Cho nên thi thể ông ta được làm rất tỉ mỉ, đặt trong một quan tài sang trọng, làm giống như đang triển lãm một sản phẩm. Xuyên qua vẻ bề ngoài hoàn mỹ, cái hung thủ muốn mọi người nhìn thấy là nội tâm bẩn thỉu bên trong. "
Đúng lúc này, cửa văn phòng được mở ra, Lam Tiêu Nhã vội vàng đi tới: " Đội trưởng, bên trong thi thể Từ Điền có phát hiện một tờ giấy.
Đường Dật: " Lại là con số sao? "
" Không, là một địa chỉ. "
Nhìn tờ giấy, Thạch Nguyên Phỉ lập tức tra được nơi đó là nơi nào: " Là một bệnh viện chăm sóc sức khỏe phụ nữ và trẻ em. "
Mộc Cửu nghe xong thì tự rơi vào trong suy nghĩ của mình, cô xác nhận lại rất nhiều chuyện, thanh âm cô bình tĩnh vang lên: " Cô ấy bắt đầu muốn báo thù. "
" Vì chính cô ấy. "