Chương : 36
Những ai thường lên diễn đàn đọc tin tức thì đều biết Khánh Vân Cung và Phù Vân Các vốn là 2 server được mở đầu tiên của game <>, mà Khánh Vân Cung xét về tổng thể thì thực lực cao hơn Phù Vân Các một chút, không chỉ riêng level trung bình của gamer server Khánh Vân Cung cao hơn so với Phù Vân Các một chút, mà còn là do người chơi Nam nhân mạnh nhất trong server bọn họ – Tình Phong. Nếu nói Trần Vũ Khả là kẻ cuồng cày level, vậy thì Tình Phong so với cậu còn cao hơn một bậc, hắn ta phải nói là siêu cấp biến thái điên cuồng cày level! Chính là loại người sắt online ngày 24 tiếng cắm đầu cày cuốc! Mặc kệ có là sáng sớm, trưa hay là tối khuya, tại mấy bãi train cao cấp kiểu gì cũng có thể thấy bóng dáng của anh ta, anh ta giống như là hóa thân của thần, vĩnh viễn không biết tới cái gì gọi là mệt mỏi! Bởi vì mọi người cày level cũng rất nhanh, game cũng vì những gamer cao cấp này mà đưa ra những nhiệm vụ thăng cấp, mặc dù là như vậy cũng không thể cản được bước chân của Tình Phong, mới vừa đưa ra bãi train Bạch Cốt Sơn thích hợp cho gamer level 125 – 135 cày cuốc thì level của Tình Phong đã sớm vượt qua level này mất tiêu rồi. Level hiện tại của anh ta là 141.
Mọi người cũng từng đoán có lẽ account Tình Phong này không chừng có hơn một người chơi, nếu không sao có thể cày level ào ào như vậy, bất quá cuối cùng cũng chẳng thể xác định, bởi vì Tình Phong vốn là một người rất thần bí, anh ta mặc dù là bang chủ của bang số một, nhưng chuyện trong bang thì anh ta không nghe không nhìn không hỏi, đều là do mấy cấp quản lí thực hiện. Chỉ có lúc bang chiến anh ta mới đi ra ngoài chiến trường, mà thuốc men để đi ra ngoài chiến trường cũng là người trong bang đưa cho anh ta, anh ta giống như là ẩn sĩ thời cổ đại chuyên môn bế quan luyện công, hoàn toàn ngăn cách với thế giới. Nhưng mà càng như vậy thì lại càng có nhiều người chú ý đến anh ta, anh ta giống như là nhân vật truyền kì, mọi người rất muốn biết những chuyện cá nhân của anh ta, anh ta tùy tiện nói một câu trên kênh thế giới, người cả server đều hưng phấn thật lâu, thậm chí có người còn vì anh ta mà mở hẳn một topic dành cho fan hâm mộ trên diễn đàn, thường xuyên cập nhật những hoạt động mới nhất của anh ta cho đội ngũ fan hâm mộ.
Người mê mẩn anh ta không hề ít ỏi, ngay cả Trần Vũ Khả thuộc loại rất ít khi lên diễn đàn cũng biết anh ta, nghĩ lại thì cũng có thể biết danh tiếng anh ta lớn tới mức nào!
Trần Vũ Khả cảm thấy buồn cười, nhân vật truyền kì đang đứng bên cạnh mình lúc này hóa ra lại là một kẻ xảo trá âm hiểm, thật sự làm cho người ta chán ghét!
Cho dù tất cả những gì anh ta nói là sự thật, Phương Thư Dương ở server Khánh Vân Cung có cày một account Nam nhân, vậy thì thế nào chứ?
Muốn trở nên mạnh mẽ, phải tập trung thời gian và sức lực, một người vốn là … có thể có khả năng chơi cùng một lúc 2 account sao, hơn nữa hai account này còn không cùng một server. Trần Vũ Khả dám khẳng định Phương Thư Dương đều đặt toàn bộ sự chú ý của mình vào account Phiêu Linh Thư Kiếm.
Cái này cũng không phải kiếm cớ cho Phương Thư Dương, từ lúc hai người biết nhau cho tới bây giờ, cũng đã từng trải qua một số hiểu lầm cùng đau khổ, sau mỗi lần hòa nhau, Trần Vũ Khả suy nghĩ lại kĩ càng, tất cả những hiểu lầm này đều do suy đoán và không tin tưởng lẫn nhau mà ra, cậu tự nói với mình nếu muốn tiếp tục kéo dài tình cảm này, điều đầu tiên phải học cách tin tưởng, cậu trước sau đều tin vào điểm này, cậu tin Phương Thư Dương!
Nhìn mấy câu nói trên màn hình, Trần Vũ Khả cũng không muốn để ý đến. Tính toán thời gian một chút, Phương Thư Dương sau khi nhận được tin nhắn chắc là sắp chạy đến đây rồi.
Phản ứng lạnh nhạt của Trần Vũ Khả làm cho Hàn Tử Nặc rất nghi hoặc, ban đầu còn tưởng cậu sẽ giận dữ hoặc là chỉ trích gì đó, thế nhưng cậu lại bình tĩnh cái gì cũng chẳng nói. Lần trước cậu cũng chẳng nói tiếng nào đã quay đầu đi mất, lần này biểu hiện còn lạnh hơn, thật không biết là câu đang ra vẻ cứng cởi hay là thật sự rất bình tĩnh.
Hàn Tử Nặc bị cậu kích động rất sâu, cảm giác bản thân giống như một gã hề, vắt hết óc muốn đi thuyết phục cậu, nhưng trong mắt cậu thì chẳng khác gì trò cười. Con người trong lúc đang bối rối giận dữ, bộ não nói chung vẫn rất dễ bị mất kiểm soát, chưa kịp suy nghĩ thì những lời khinh địch đã phun ra khỏi miệng.
[Nhược Ngôn] Cậu không nói lời nào là ý gì hả? Chẳng lẽ đang cố tự an ủi trong lòng sao? Hay là cậu cũng tin lời tôi rồi và đang bắt đầu dao động? Chuẩn bị dùng lời nào để chất vấn Phương Thư Dương à? Nói cho cậu biết, buông tay mới là lựa chọn duy nhất dành cho cậu.
[Tuyệt Thế Mĩ Nữ] Khả năng tưởng tượng của anh phong phú quá, tôi chỉ là không muốn để ý đến anh.
[Nhược Ngôn] Ha ha, thật sao? Cậu đang ghen sao? Đố kị quan hệ của tôi với Phương Thư Dương? Hay là cậu đang tức giận? Tức giận cậu ta gạt cậu?
[Tuyệt Thế Mĩ Nữ] Đều không có, tôi thật sự không muốn cãi lí với anh.
Hàn Tử Nặc vừa nghe xong lời này thì thật sự nóng nảy. Không ngờ tới thiếu niên bình thường rất yếu đuối này lại cố chấp như vậy, đối với tình cảm cũng nghiêm túc như vậy! Anh ta hoàn toàn không đoán được suy nghĩ của Trần Vũ Khả, anh ta muốn ép cho cậu phải bộc phát!
[Nhược Ngôn] Tôi nói với cậu nhiều như vậy chẳng lẽ cậu còn chưa hiểu sao? Phương Thư Dương lúc nào cũng tự quen rồi, không bị người khác ràng buộc, cậu ta sẽ chẳng bào giờ dành quá nhiều tình cảm cho ai hết, có lẽ cậu ta đối với cậu chỉ là si mê nhất thời thôi, chờ đến giai đoạn yêu nhau tha thiết đi thì hai người sẽ như thế nào, cậu đã từng nghĩ đến chưa? Cái này chắc không cần tôi phải nói rõ đâu nhỉ.
…
[Tuyệt Thế Mĩ Nữ] Tôi tin anh ấy!
[Phiêu Linh Thư Kiếm] Tôi rất nghiêm túc!
Lời của hai người đồng thời xuất hiện trên màn hình game, nam nhân tóc bạc đi đến bên cạnh ma nữ bé, dựa chặt vào cậu.
Trong khoảnh khắc này, trái tim Trần Vũ Khả bỗng nhiên mềm đi rất nhiều, sự xúc động len sâu vào trong tâm khảm, đôi mắt cũng ươn ướt. Thời gian qua cũng đã từng suy đoán rồi kì vọng, sự bất đồng giữa lí trí và tình cảm vẫn không ngừng gây chiến, sóng lòng có bao nhiêu lớn chỉ có mình cậu biết, chờ đợi lâu như vậy chẳng phải là vì đang trông ngóng những lời này sao?
Hàn Tử Nặc thành người thừa, lúc này anh ta cũng kiệt sức rồi. Thì ra anh ta thật sự là kẻ đóng phim hài, cảm thấy có cái gì đó nghẹn ngang cổ họng, nhìn chằm chằm một lát, lặng lẽ logout bỏ đi.
Lúc nãy Phương Thư Dương nhận được tin nhắn của Trần Vũ Khả gởi qua liền chạy ngay đến, cho nên toàn bộ những lời nói chuyện đều bị anh nhìn thấy hết. Trần Vũ Khả nói khiến anh vô cùng xúc động, tình yêu trên mạng này có được mấy người có thể nói được ra rõ ràng như vậy, hơn nữa tình huống của hai người còn ở cách nhau rất xa, chính cả anh cũng không dám cam đoan phần tình cảm này có thể kéo dài được bao lâu, thời gian vốn là sát thủ giỏi nhất, nó có thể biến tình cảm càng lúc càng phai nhạt. Anh cũng từng lo lắng đến những chuyện này, chỉ là không muốn nhắc đến, có lẽ trong lòng cũng ôm theo chút cầu may, cho rằng tình cảm lần này so với quá khứ vốn khác biệt. Anh cũng từng nghĩ đến vài kết quả, xấu nhất và đơn giản nhất chính là hai người chia tay, suy nghĩ này một khi xuất hiện, trong lòng tự nhiên cảm thấy rất đau. Cảnh giới cao nhất của yêu chính là bình thản chống lại thời gian, nếu Trần Vũ Khả đã đủ kiên trì, anh tại sao lại không thể chứ?
Nếu như lúc này Trần Vũ Khả đang bên cạnh anh, anh nhất định sẽ ôm chặt cậu vào lòng thương yêu một phen. Nhưng lúc này anh muốn nói một câu gì đó.
[Phiêu Linh Thư Kiếm] Anh với cậu ta không có quan hệ như vậy, lúc trước không, bây giờ không, tương lai càng không.
Trần Vũ Khả cười cười.
[Tuyệt Thế Mĩ Nữ] Em tin anh.
Xem ra kế li gián của Hàn Tử Nặc thất bại rồi. Tình cảm của hai người không những không xuất hiện nguy cơ, ngược lại còn gắn bó hơn.
Phương Thư Dương chậm rãi kể cho Trần Vũ Khả những chuyện đã qua.
Thì ra anh cùng Hàn Tử Nặc đã biết nhau từ rất lâu rồi, hai nguồi vốn là bạn học đại học, từ đó tới giờ anh vẫn xem người kia như là một người bạn bình thường, thuộc dạng gặp mặt cũng rất ít khi chào hỏi. Mãi đến khi sắp tốt nghiệp Hàn Tử Nặc tự nhiên lại thổ lộ với anh, lúc ấy anh nghe xong cảm thấy rất buồn cười, toàn bộ giảng viên lẫn sinh viên đều biết và nói Hàn Tử Nặc vốn là kẻ đào hoa, hơn nữa lại còn kiêu ngạo tự cao tự đại, bên cạnh không thiếu gì người theo đuổi, một người như vậy nói thích anh, tình cảm này có bao nhiêu phần giả đây! Anh cũng biết mình vốn là kẻ xem bản thân là trung tâm, tính cách hai người hoàn toàn không hợp, càng huống chi anh với đối phương không hề có một tí xíu cảm giác nào, vì vậy từ chối rất dứt khoát. Sau khi tốt nghiệp, anh ở lại trường học lên cao học, Hàn Tử Nặc tới vùng khác, hai người thỉnh thoảng cũng có gặp nhau trên mạng nói qua nói lại vài câu, đều là người kia chủ động tìm anh, bộ dạng của anh thì vẫn đều xa lánh. <> mới ra mắt, bởi vì do bạn học ra sức mời gọi anh chơi thử, lại còn nhiệt tình giúp anh đăng kí ID, khi vào trong game nhìn thử thì đã thấy có Hàn Tử Nặc ở đó, liền cảm giác như bị lừa, anh không thích những chuyện quanh co lòng vòng như vậy, nhưng anh không có trực tiếp biểu lộ ra, từ sau lần cự tuyệt lúc trước, Hàn Tử nặc cũng không có nhắc đến chuyện này, anh nói chung cũng chẳng thể chạy đến trước mặt người ta cấm người ta không được thích mình phải không?! Nếu làm như vậy thì chẳng khác nào bị bệnh thần kinh! Chơi vài ngày anh phát hiện game này cũng không tệ lắm, liền dứt khoát chạy qua server Phù Vân Các tạo account mới, chính thức bước vào thế giới game, quen biết Trần Vũ Khả. Trên đời không có bức tường nào che được gió, khi Hàn Tử Nặc biết chuyện này, liền tạo một account nhỏ chạy qua Phù Vân Các chất vấn anh, anh tùy tiện kiếm một lí do qua đường, account nhỏ kia anh cũng không xóa, làm người nói chung không thể quá mức tuyệt tình.
Đi tới đại học A hóa ra lại đụng trúng Hàn Tử Nặc, nói thật là lúc đó anh rất giật mình! Nhưng anh cố gắng che dấu đi tâm tình của mình, căn bản không có ý định nhận quen biết với đối phương, anh sợ Trần Vũ Khả sẽ suy nghĩ nhiều. Sự kiện trong toilet khiến cho anh rất giận dữ, độ chán ghét càng thăng cấp, anh càng không muốn nhớ hay nhìn thấy đối phương nữa. Anh biết Hàn Tử Nặc vốn cố ý, nhưng lại không muốn làm cho Trần Vũ Khả biết chuyện đó là bởi vì anh mà có, cho nên vẫn lén gạt qua.
Hay lắm, giải thích rõ ràng rồi, Phương Thư Dương lại khôi phục khí phách như xưa, đe dọa.
[Phiêu Linh Thư Kiếm] Đây là chuyện đã qua, không cho phép giận anh! Biết chưa! Anh không có cố ý gạt em.
Trần Vũ Khả vờ nôn trong lòng, người này thật sự rất ngang ngược! Đã làm sai rồi mà còn không cho người khác giận! Cái người tên Hàn Tử Nặc kia cũng đúng xui, từ hồi đại học cho tới bây giờ, hẳn là thích rất lâu rồi, cảm giác động lòng kia cũng có thể chỉ là cảm kích thôi, nhưng mà hai người cứ cường điệu mối quan hệ lên, cho dù thế nào đi nữa tốt xấu hai người cũng coi như có quan hệ bạn học nha!
Rốt cuộc đã hiểu rõ chân tướng câu chuyện, tâm tình của Trần Vũ Khả cũng sáng tỏ thông suốt, cảm giác gõ lên bàn phím cũng rất dễ dàng thoải mái.
[Tuyệt Thế Mĩ Nữ] Biết rồi, em sẽ không giận đâu.
[Phiêu Linh Thư Kiếm] Ừ, cứ như vậy đi.
Vấn đề của Trần Vũ Khả được giải quyết rồi, Phi Sát thì sao đây?
Chỉ hai chữ – Bi thảm!
Long Sát nói được thì làm được, phát động toàn thể thành viên bang Chí Tôn đuổi giết một mình Phi Sát, chưa bao lâu mà Phi Sát đã bị giết rất nhiều lần. Phải nói em bé Phi Sát này mỗi khi bướng lên cũng rất dọa người nha, không biết là anh ở đâu …, biết rõ người Chí Tôn muốn giết mình thì ngoan ngoãn ngốc ở trong thành đi đừng có đi ra chứ, nhưng anh lại không chịu, cứ một mình chạy ra ngoài thành, không biết can đảm đào ở đâu ra nữa! Toàn bộ thành viên của Cực Tốc Nhất Phái nhìn cũng không được rồi, trên kênh bang hội dùng hết lời tâm huyết khuyên can anh.
[Cực Tốc Miểu Sát] Phi Sát, anh đang làm gì vậy! Tới level này là anh trăm đắng ngàn cay cày lên, anh không nhịn được chuyện này, cũng không cần cứ đi ra ngoài thành một mình, chúng ta tổ đội xong rồi đi giết!
[Cực Tốc Loạn Sát] Đúng vậy, đại ca. Chớp mắt mất nhiều điểm kinh nghiệm vậy anh không đau lòng sao? Mau quay về bang đi, chúng ta tổ đội rồi liều mạng với bọn chó Chí Tôn!
[ABC777] Phi Sát, bình tĩnh một chút đi. Tôi không tin chúng ta đấu không lại Chí Tôn! Bọn họ vốn thích đánh lén phải không, rất hợp ý tôi! Ác nhân Cốc bọn này mới là chuyên gia đánh lén chân chính!
[Phiêu Linh Thư Kiếm] Tổ đội đi ra ngoài giết đi, nói chuyện bằng thực lực, phải thắng cho bên kia biết sợ, thua thì coi như xui thôi.
[Nữ nhân hoa trung tú] Bang chủ, anh rốt cuộc nghĩ sao, nói gì đi!
[Tuyệt Thế Mĩ Nữ] Tui nghĩ Phi Sát là vốn muốn tốt cho mọi người, để cho người bên Chí Tôn toàn bộ tập trung hết lên anh ấy, thì sẽ không có sức đi giết người khác.
[Cực Tốc Tất Sát] Mĩ Nữ nói rất đúng, Phi Sát chắc chắn là nghĩ như vậy rồi, tôi nói Phi Sát à, anh như thế này giống y như là thánh mẫu, bây giờ không còn thịnh hành nữa đâu! Anh làm như vậy còn có thể khiến mọi người cảm thấy áy náy. Chúng ta đều là người một nà, có khó khăn gì thì cũng nhau đối mặt!
Mọi người anh một lời tôi một lời toàn bộ đều rơi vào trong tâm khảm của Phi Sát. Trần Vũ Khả nói rất đúng! Đúng là anh nghĩ như vậy, nhưng anh đồng thời cũng bị nghẹn. Làm gì có chuyện bị người giết thì phải trốn trong thành chứ? Như vậy thì có bao nhiêu uất ức chứ! Mọi người nói khiến cho anh nhiệt huyết cũng sôi trào, anh đã phải chịu áp lực này từ rất lâu rồi, anh muốn trút giận!
[Cực Tốc Phi Sát] Được! Nếu tất cả mọi người nói như vậy rồi, chúng ta liền đi ra ngoài liều mạng!
Người Cực Tốc Nhất Phải liền chuẩn bị sẵn sàng chờ hiệu lệnh! Đồng thời Tiến Sĩ cũng đang im lặng mà tính toán. Ngày hôm qua sau khi logout gã suy nghĩ rất lâu, quyết định không so đo chuyện Phi Sát gạt gã nữa, nhưng mà gã cũng không có ý định hòa hảo với Phi Sát như lúc trước, cứ thế làm người xa lạ đi, từ nay về sau ai chơi game phần người đó, không can thiệp vào chuyện của nhau. Nhưng mà nhìn thấy Phi Sát bị người của Chí Tôn khi dễ, gã lại làm như không nghe không biết, càng không muốn nhìn, lại càng không có cách nào khống chế, tình cảm cuối cùng chiến thắng lí trí, gã không có cố hơn được nữa, lập tức phát động toàn thể thành viên Tinh Quang Đại Đạo liều mạng với người của Chí Tôn!
Hai bang phái đấu với một bang phái, mặc kệ Chí Tôn có mạnh cỡ nào cũng không cản được, nhưng bọn họ trước sau vẫn không chịu thua, cứ chống lại.
Bây giờ chỉ cần đi tới cửa thành, sẽ nhìn thấy vô số tổ đội chém giết ngoài đó, mọi người đều như bị tẩu hỏa nhập ma, càng giết càng hưng phấn, giết rồi càng muốn giết nữa, tình cảnh đó thật tình rất là giống trong mấy bộ tiểu thuyết kiếm hiệp, hai phái chính tà liều chết trong trận chiến cuối cùng, tất cả mọi người đều xuất ra tuyệt chiêu giữ mạng, nhất quyết phải phân thắng bại, tràng diện vô cùng đồ sộ, giết cả ngày cả đêm, mãi mãi không ngừng lại, kẻ này ngã xuống, kẻ khác vùng dậy, kinh nghiệm đã sớm trở thành mây trôi, quan trọng nhất là phải tranh giành thắng thua!
Được rồi! Chuyện này gây náo động lớn! Để giữa gìn hòa bình trong game, GM ra mặt can thiệp rồi, trước đem toàn bộ mấy đại ca cầm đầu đá đít vào trong tù, đại ca cầm đầu không phục sao, tìm người cướp ngục đi, GM cười lạnh, tên nào cướp ngục cũng vô đó ngồi chồm hổm đi!
Thật vất vả ngồi ngốc trong tù cho đủ 8 tiếng, mọi người được ra tù rồi, chuẩn bị giết tiếp! GM liền đưa ra biện pháp đối phó bọn họ, liền sửa lại luật của game, mỗi ngày chỉ có thể giết người 5 lần! Hơn nữa muốn giết người thì phải cần ăn Sát Nhân Hương sao, lúc đầu chỉ cần mười vạn một cái, bây giờ thì tăng lên một trăm vạn lượng! Ke ke, xem ai còn bỏ tiền ra mua Sát Nhân Hương để giết người nữa! (Trong game này muốn giết người thì toàn bộ phải sử dụng hệ thống PK ác ý, hồi trước có thể giết thoải mái, không giới hạn. Sát Nhân Hương: Item dùng để giết người, gamer sau khi sử dụng mới có thể PK ác ý với gamer khác.)
Chiêu này của GM đủ ngoan độc! Mọi người cùng nhau 囧rồi! Chơi game kiểu này thì buồn chết! Xem ra tất cả gamer đều bị game chơi rồi!
Mọi người cũng từng đoán có lẽ account Tình Phong này không chừng có hơn một người chơi, nếu không sao có thể cày level ào ào như vậy, bất quá cuối cùng cũng chẳng thể xác định, bởi vì Tình Phong vốn là một người rất thần bí, anh ta mặc dù là bang chủ của bang số một, nhưng chuyện trong bang thì anh ta không nghe không nhìn không hỏi, đều là do mấy cấp quản lí thực hiện. Chỉ có lúc bang chiến anh ta mới đi ra ngoài chiến trường, mà thuốc men để đi ra ngoài chiến trường cũng là người trong bang đưa cho anh ta, anh ta giống như là ẩn sĩ thời cổ đại chuyên môn bế quan luyện công, hoàn toàn ngăn cách với thế giới. Nhưng mà càng như vậy thì lại càng có nhiều người chú ý đến anh ta, anh ta giống như là nhân vật truyền kì, mọi người rất muốn biết những chuyện cá nhân của anh ta, anh ta tùy tiện nói một câu trên kênh thế giới, người cả server đều hưng phấn thật lâu, thậm chí có người còn vì anh ta mà mở hẳn một topic dành cho fan hâm mộ trên diễn đàn, thường xuyên cập nhật những hoạt động mới nhất của anh ta cho đội ngũ fan hâm mộ.
Người mê mẩn anh ta không hề ít ỏi, ngay cả Trần Vũ Khả thuộc loại rất ít khi lên diễn đàn cũng biết anh ta, nghĩ lại thì cũng có thể biết danh tiếng anh ta lớn tới mức nào!
Trần Vũ Khả cảm thấy buồn cười, nhân vật truyền kì đang đứng bên cạnh mình lúc này hóa ra lại là một kẻ xảo trá âm hiểm, thật sự làm cho người ta chán ghét!
Cho dù tất cả những gì anh ta nói là sự thật, Phương Thư Dương ở server Khánh Vân Cung có cày một account Nam nhân, vậy thì thế nào chứ?
Muốn trở nên mạnh mẽ, phải tập trung thời gian và sức lực, một người vốn là … có thể có khả năng chơi cùng một lúc 2 account sao, hơn nữa hai account này còn không cùng một server. Trần Vũ Khả dám khẳng định Phương Thư Dương đều đặt toàn bộ sự chú ý của mình vào account Phiêu Linh Thư Kiếm.
Cái này cũng không phải kiếm cớ cho Phương Thư Dương, từ lúc hai người biết nhau cho tới bây giờ, cũng đã từng trải qua một số hiểu lầm cùng đau khổ, sau mỗi lần hòa nhau, Trần Vũ Khả suy nghĩ lại kĩ càng, tất cả những hiểu lầm này đều do suy đoán và không tin tưởng lẫn nhau mà ra, cậu tự nói với mình nếu muốn tiếp tục kéo dài tình cảm này, điều đầu tiên phải học cách tin tưởng, cậu trước sau đều tin vào điểm này, cậu tin Phương Thư Dương!
Nhìn mấy câu nói trên màn hình, Trần Vũ Khả cũng không muốn để ý đến. Tính toán thời gian một chút, Phương Thư Dương sau khi nhận được tin nhắn chắc là sắp chạy đến đây rồi.
Phản ứng lạnh nhạt của Trần Vũ Khả làm cho Hàn Tử Nặc rất nghi hoặc, ban đầu còn tưởng cậu sẽ giận dữ hoặc là chỉ trích gì đó, thế nhưng cậu lại bình tĩnh cái gì cũng chẳng nói. Lần trước cậu cũng chẳng nói tiếng nào đã quay đầu đi mất, lần này biểu hiện còn lạnh hơn, thật không biết là câu đang ra vẻ cứng cởi hay là thật sự rất bình tĩnh.
Hàn Tử Nặc bị cậu kích động rất sâu, cảm giác bản thân giống như một gã hề, vắt hết óc muốn đi thuyết phục cậu, nhưng trong mắt cậu thì chẳng khác gì trò cười. Con người trong lúc đang bối rối giận dữ, bộ não nói chung vẫn rất dễ bị mất kiểm soát, chưa kịp suy nghĩ thì những lời khinh địch đã phun ra khỏi miệng.
[Nhược Ngôn] Cậu không nói lời nào là ý gì hả? Chẳng lẽ đang cố tự an ủi trong lòng sao? Hay là cậu cũng tin lời tôi rồi và đang bắt đầu dao động? Chuẩn bị dùng lời nào để chất vấn Phương Thư Dương à? Nói cho cậu biết, buông tay mới là lựa chọn duy nhất dành cho cậu.
[Tuyệt Thế Mĩ Nữ] Khả năng tưởng tượng của anh phong phú quá, tôi chỉ là không muốn để ý đến anh.
[Nhược Ngôn] Ha ha, thật sao? Cậu đang ghen sao? Đố kị quan hệ của tôi với Phương Thư Dương? Hay là cậu đang tức giận? Tức giận cậu ta gạt cậu?
[Tuyệt Thế Mĩ Nữ] Đều không có, tôi thật sự không muốn cãi lí với anh.
Hàn Tử Nặc vừa nghe xong lời này thì thật sự nóng nảy. Không ngờ tới thiếu niên bình thường rất yếu đuối này lại cố chấp như vậy, đối với tình cảm cũng nghiêm túc như vậy! Anh ta hoàn toàn không đoán được suy nghĩ của Trần Vũ Khả, anh ta muốn ép cho cậu phải bộc phát!
[Nhược Ngôn] Tôi nói với cậu nhiều như vậy chẳng lẽ cậu còn chưa hiểu sao? Phương Thư Dương lúc nào cũng tự quen rồi, không bị người khác ràng buộc, cậu ta sẽ chẳng bào giờ dành quá nhiều tình cảm cho ai hết, có lẽ cậu ta đối với cậu chỉ là si mê nhất thời thôi, chờ đến giai đoạn yêu nhau tha thiết đi thì hai người sẽ như thế nào, cậu đã từng nghĩ đến chưa? Cái này chắc không cần tôi phải nói rõ đâu nhỉ.
…
[Tuyệt Thế Mĩ Nữ] Tôi tin anh ấy!
[Phiêu Linh Thư Kiếm] Tôi rất nghiêm túc!
Lời của hai người đồng thời xuất hiện trên màn hình game, nam nhân tóc bạc đi đến bên cạnh ma nữ bé, dựa chặt vào cậu.
Trong khoảnh khắc này, trái tim Trần Vũ Khả bỗng nhiên mềm đi rất nhiều, sự xúc động len sâu vào trong tâm khảm, đôi mắt cũng ươn ướt. Thời gian qua cũng đã từng suy đoán rồi kì vọng, sự bất đồng giữa lí trí và tình cảm vẫn không ngừng gây chiến, sóng lòng có bao nhiêu lớn chỉ có mình cậu biết, chờ đợi lâu như vậy chẳng phải là vì đang trông ngóng những lời này sao?
Hàn Tử Nặc thành người thừa, lúc này anh ta cũng kiệt sức rồi. Thì ra anh ta thật sự là kẻ đóng phim hài, cảm thấy có cái gì đó nghẹn ngang cổ họng, nhìn chằm chằm một lát, lặng lẽ logout bỏ đi.
Lúc nãy Phương Thư Dương nhận được tin nhắn của Trần Vũ Khả gởi qua liền chạy ngay đến, cho nên toàn bộ những lời nói chuyện đều bị anh nhìn thấy hết. Trần Vũ Khả nói khiến anh vô cùng xúc động, tình yêu trên mạng này có được mấy người có thể nói được ra rõ ràng như vậy, hơn nữa tình huống của hai người còn ở cách nhau rất xa, chính cả anh cũng không dám cam đoan phần tình cảm này có thể kéo dài được bao lâu, thời gian vốn là sát thủ giỏi nhất, nó có thể biến tình cảm càng lúc càng phai nhạt. Anh cũng từng lo lắng đến những chuyện này, chỉ là không muốn nhắc đến, có lẽ trong lòng cũng ôm theo chút cầu may, cho rằng tình cảm lần này so với quá khứ vốn khác biệt. Anh cũng từng nghĩ đến vài kết quả, xấu nhất và đơn giản nhất chính là hai người chia tay, suy nghĩ này một khi xuất hiện, trong lòng tự nhiên cảm thấy rất đau. Cảnh giới cao nhất của yêu chính là bình thản chống lại thời gian, nếu Trần Vũ Khả đã đủ kiên trì, anh tại sao lại không thể chứ?
Nếu như lúc này Trần Vũ Khả đang bên cạnh anh, anh nhất định sẽ ôm chặt cậu vào lòng thương yêu một phen. Nhưng lúc này anh muốn nói một câu gì đó.
[Phiêu Linh Thư Kiếm] Anh với cậu ta không có quan hệ như vậy, lúc trước không, bây giờ không, tương lai càng không.
Trần Vũ Khả cười cười.
[Tuyệt Thế Mĩ Nữ] Em tin anh.
Xem ra kế li gián của Hàn Tử Nặc thất bại rồi. Tình cảm của hai người không những không xuất hiện nguy cơ, ngược lại còn gắn bó hơn.
Phương Thư Dương chậm rãi kể cho Trần Vũ Khả những chuyện đã qua.
Thì ra anh cùng Hàn Tử Nặc đã biết nhau từ rất lâu rồi, hai nguồi vốn là bạn học đại học, từ đó tới giờ anh vẫn xem người kia như là một người bạn bình thường, thuộc dạng gặp mặt cũng rất ít khi chào hỏi. Mãi đến khi sắp tốt nghiệp Hàn Tử Nặc tự nhiên lại thổ lộ với anh, lúc ấy anh nghe xong cảm thấy rất buồn cười, toàn bộ giảng viên lẫn sinh viên đều biết và nói Hàn Tử Nặc vốn là kẻ đào hoa, hơn nữa lại còn kiêu ngạo tự cao tự đại, bên cạnh không thiếu gì người theo đuổi, một người như vậy nói thích anh, tình cảm này có bao nhiêu phần giả đây! Anh cũng biết mình vốn là kẻ xem bản thân là trung tâm, tính cách hai người hoàn toàn không hợp, càng huống chi anh với đối phương không hề có một tí xíu cảm giác nào, vì vậy từ chối rất dứt khoát. Sau khi tốt nghiệp, anh ở lại trường học lên cao học, Hàn Tử Nặc tới vùng khác, hai người thỉnh thoảng cũng có gặp nhau trên mạng nói qua nói lại vài câu, đều là người kia chủ động tìm anh, bộ dạng của anh thì vẫn đều xa lánh. <> mới ra mắt, bởi vì do bạn học ra sức mời gọi anh chơi thử, lại còn nhiệt tình giúp anh đăng kí ID, khi vào trong game nhìn thử thì đã thấy có Hàn Tử Nặc ở đó, liền cảm giác như bị lừa, anh không thích những chuyện quanh co lòng vòng như vậy, nhưng anh không có trực tiếp biểu lộ ra, từ sau lần cự tuyệt lúc trước, Hàn Tử nặc cũng không có nhắc đến chuyện này, anh nói chung cũng chẳng thể chạy đến trước mặt người ta cấm người ta không được thích mình phải không?! Nếu làm như vậy thì chẳng khác nào bị bệnh thần kinh! Chơi vài ngày anh phát hiện game này cũng không tệ lắm, liền dứt khoát chạy qua server Phù Vân Các tạo account mới, chính thức bước vào thế giới game, quen biết Trần Vũ Khả. Trên đời không có bức tường nào che được gió, khi Hàn Tử Nặc biết chuyện này, liền tạo một account nhỏ chạy qua Phù Vân Các chất vấn anh, anh tùy tiện kiếm một lí do qua đường, account nhỏ kia anh cũng không xóa, làm người nói chung không thể quá mức tuyệt tình.
Đi tới đại học A hóa ra lại đụng trúng Hàn Tử Nặc, nói thật là lúc đó anh rất giật mình! Nhưng anh cố gắng che dấu đi tâm tình của mình, căn bản không có ý định nhận quen biết với đối phương, anh sợ Trần Vũ Khả sẽ suy nghĩ nhiều. Sự kiện trong toilet khiến cho anh rất giận dữ, độ chán ghét càng thăng cấp, anh càng không muốn nhớ hay nhìn thấy đối phương nữa. Anh biết Hàn Tử Nặc vốn cố ý, nhưng lại không muốn làm cho Trần Vũ Khả biết chuyện đó là bởi vì anh mà có, cho nên vẫn lén gạt qua.
Hay lắm, giải thích rõ ràng rồi, Phương Thư Dương lại khôi phục khí phách như xưa, đe dọa.
[Phiêu Linh Thư Kiếm] Đây là chuyện đã qua, không cho phép giận anh! Biết chưa! Anh không có cố ý gạt em.
Trần Vũ Khả vờ nôn trong lòng, người này thật sự rất ngang ngược! Đã làm sai rồi mà còn không cho người khác giận! Cái người tên Hàn Tử Nặc kia cũng đúng xui, từ hồi đại học cho tới bây giờ, hẳn là thích rất lâu rồi, cảm giác động lòng kia cũng có thể chỉ là cảm kích thôi, nhưng mà hai người cứ cường điệu mối quan hệ lên, cho dù thế nào đi nữa tốt xấu hai người cũng coi như có quan hệ bạn học nha!
Rốt cuộc đã hiểu rõ chân tướng câu chuyện, tâm tình của Trần Vũ Khả cũng sáng tỏ thông suốt, cảm giác gõ lên bàn phím cũng rất dễ dàng thoải mái.
[Tuyệt Thế Mĩ Nữ] Biết rồi, em sẽ không giận đâu.
[Phiêu Linh Thư Kiếm] Ừ, cứ như vậy đi.
Vấn đề của Trần Vũ Khả được giải quyết rồi, Phi Sát thì sao đây?
Chỉ hai chữ – Bi thảm!
Long Sát nói được thì làm được, phát động toàn thể thành viên bang Chí Tôn đuổi giết một mình Phi Sát, chưa bao lâu mà Phi Sát đã bị giết rất nhiều lần. Phải nói em bé Phi Sát này mỗi khi bướng lên cũng rất dọa người nha, không biết là anh ở đâu …, biết rõ người Chí Tôn muốn giết mình thì ngoan ngoãn ngốc ở trong thành đi đừng có đi ra chứ, nhưng anh lại không chịu, cứ một mình chạy ra ngoài thành, không biết can đảm đào ở đâu ra nữa! Toàn bộ thành viên của Cực Tốc Nhất Phái nhìn cũng không được rồi, trên kênh bang hội dùng hết lời tâm huyết khuyên can anh.
[Cực Tốc Miểu Sát] Phi Sát, anh đang làm gì vậy! Tới level này là anh trăm đắng ngàn cay cày lên, anh không nhịn được chuyện này, cũng không cần cứ đi ra ngoài thành một mình, chúng ta tổ đội xong rồi đi giết!
[Cực Tốc Loạn Sát] Đúng vậy, đại ca. Chớp mắt mất nhiều điểm kinh nghiệm vậy anh không đau lòng sao? Mau quay về bang đi, chúng ta tổ đội rồi liều mạng với bọn chó Chí Tôn!
[ABC777] Phi Sát, bình tĩnh một chút đi. Tôi không tin chúng ta đấu không lại Chí Tôn! Bọn họ vốn thích đánh lén phải không, rất hợp ý tôi! Ác nhân Cốc bọn này mới là chuyên gia đánh lén chân chính!
[Phiêu Linh Thư Kiếm] Tổ đội đi ra ngoài giết đi, nói chuyện bằng thực lực, phải thắng cho bên kia biết sợ, thua thì coi như xui thôi.
[Nữ nhân hoa trung tú] Bang chủ, anh rốt cuộc nghĩ sao, nói gì đi!
[Tuyệt Thế Mĩ Nữ] Tui nghĩ Phi Sát là vốn muốn tốt cho mọi người, để cho người bên Chí Tôn toàn bộ tập trung hết lên anh ấy, thì sẽ không có sức đi giết người khác.
[Cực Tốc Tất Sát] Mĩ Nữ nói rất đúng, Phi Sát chắc chắn là nghĩ như vậy rồi, tôi nói Phi Sát à, anh như thế này giống y như là thánh mẫu, bây giờ không còn thịnh hành nữa đâu! Anh làm như vậy còn có thể khiến mọi người cảm thấy áy náy. Chúng ta đều là người một nà, có khó khăn gì thì cũng nhau đối mặt!
Mọi người anh một lời tôi một lời toàn bộ đều rơi vào trong tâm khảm của Phi Sát. Trần Vũ Khả nói rất đúng! Đúng là anh nghĩ như vậy, nhưng anh đồng thời cũng bị nghẹn. Làm gì có chuyện bị người giết thì phải trốn trong thành chứ? Như vậy thì có bao nhiêu uất ức chứ! Mọi người nói khiến cho anh nhiệt huyết cũng sôi trào, anh đã phải chịu áp lực này từ rất lâu rồi, anh muốn trút giận!
[Cực Tốc Phi Sát] Được! Nếu tất cả mọi người nói như vậy rồi, chúng ta liền đi ra ngoài liều mạng!
Người Cực Tốc Nhất Phải liền chuẩn bị sẵn sàng chờ hiệu lệnh! Đồng thời Tiến Sĩ cũng đang im lặng mà tính toán. Ngày hôm qua sau khi logout gã suy nghĩ rất lâu, quyết định không so đo chuyện Phi Sát gạt gã nữa, nhưng mà gã cũng không có ý định hòa hảo với Phi Sát như lúc trước, cứ thế làm người xa lạ đi, từ nay về sau ai chơi game phần người đó, không can thiệp vào chuyện của nhau. Nhưng mà nhìn thấy Phi Sát bị người của Chí Tôn khi dễ, gã lại làm như không nghe không biết, càng không muốn nhìn, lại càng không có cách nào khống chế, tình cảm cuối cùng chiến thắng lí trí, gã không có cố hơn được nữa, lập tức phát động toàn thể thành viên Tinh Quang Đại Đạo liều mạng với người của Chí Tôn!
Hai bang phái đấu với một bang phái, mặc kệ Chí Tôn có mạnh cỡ nào cũng không cản được, nhưng bọn họ trước sau vẫn không chịu thua, cứ chống lại.
Bây giờ chỉ cần đi tới cửa thành, sẽ nhìn thấy vô số tổ đội chém giết ngoài đó, mọi người đều như bị tẩu hỏa nhập ma, càng giết càng hưng phấn, giết rồi càng muốn giết nữa, tình cảnh đó thật tình rất là giống trong mấy bộ tiểu thuyết kiếm hiệp, hai phái chính tà liều chết trong trận chiến cuối cùng, tất cả mọi người đều xuất ra tuyệt chiêu giữ mạng, nhất quyết phải phân thắng bại, tràng diện vô cùng đồ sộ, giết cả ngày cả đêm, mãi mãi không ngừng lại, kẻ này ngã xuống, kẻ khác vùng dậy, kinh nghiệm đã sớm trở thành mây trôi, quan trọng nhất là phải tranh giành thắng thua!
Được rồi! Chuyện này gây náo động lớn! Để giữa gìn hòa bình trong game, GM ra mặt can thiệp rồi, trước đem toàn bộ mấy đại ca cầm đầu đá đít vào trong tù, đại ca cầm đầu không phục sao, tìm người cướp ngục đi, GM cười lạnh, tên nào cướp ngục cũng vô đó ngồi chồm hổm đi!
Thật vất vả ngồi ngốc trong tù cho đủ 8 tiếng, mọi người được ra tù rồi, chuẩn bị giết tiếp! GM liền đưa ra biện pháp đối phó bọn họ, liền sửa lại luật của game, mỗi ngày chỉ có thể giết người 5 lần! Hơn nữa muốn giết người thì phải cần ăn Sát Nhân Hương sao, lúc đầu chỉ cần mười vạn một cái, bây giờ thì tăng lên một trăm vạn lượng! Ke ke, xem ai còn bỏ tiền ra mua Sát Nhân Hương để giết người nữa! (Trong game này muốn giết người thì toàn bộ phải sử dụng hệ thống PK ác ý, hồi trước có thể giết thoải mái, không giới hạn. Sát Nhân Hương: Item dùng để giết người, gamer sau khi sử dụng mới có thể PK ác ý với gamer khác.)
Chiêu này của GM đủ ngoan độc! Mọi người cùng nhau 囧rồi! Chơi game kiểu này thì buồn chết! Xem ra tất cả gamer đều bị game chơi rồi!