Chương 7: Lần Đầu
Hân Nghiên cảm thấy bên dưới như bị xé ra làm hai khiến cả cơ thể căng lên vì cơn đau ập đến bất ngờ. Vì sao lại đau đến như vậy? Chẳng lẽ thứ kia quá to vượt qua cả sức chịu đựng của cơ thể này sao?
Vĩ Tịnh dừng lại, đến anh cũng không thể đi tiếp vì bên trong Hân Nghiên đang bóp chặt lấy anh khiến phần đầu trở nên đau đớn không kém gì. Anh ngước lên nhìn cô, thấy mồ hôi đã thấm đẫm trán, môi bị cắn đến mức muốn chảy máu chứng tỏ cô cũng không hề dễ chịu gì.
Nghĩ suy một lát, Vĩ Tịnh quyết định rút ra để giúp cô thả lỏng đôi chút, nào ngờ trên vật nam tính vừa kéo theo mật ngọt, vừa cả sợi chỉ đỏ. Anh thoáng sững sờ, cả người bất động không dám tin vào mắt mình.
“Em vẫn còn sao?” Anh biết câu hỏi này không hề lịch sự một tí nào nhưng đủ để hiểu anh đang vô cùng bất ngờ. Chẳng phải lúc trước chính cô bảo rằng cô cùng người yêu chuyện gì cũng đã làm sao?
Hân Nghiên vẫn chưa hiểu ý của Vĩ Tịnh là gì. Ánh mắt cô mơ màng bởi vì cơn đau vẫn chưa qua đi.
“Đây là lần đầu tiên của em. Vậy sao lúc trước em lại nói…”
Vĩ Tịnh mím môi, cũng chẳng muốn nói tiếp. Mà đến cả Hân Nghiên cũng chẳng thể nào ngờ tới một vị tiểu thư nức danh ăn chơi vẫn còn trong trắng. Thấy sự việc đi đến bước đường này, cô cũng đỏ hoe mắt mà thủ thỉ:
“Khi ấy em làm mọi cách để hôn lễ này không diễn ra vì nghĩ chúng ta ai cũng nên có cơ hội cưới người mình yêu và yêu mình. Nhưng em chưa từng đi quá giới hạn với một ai cả. Em muốn dành lần đầu tiên của mình cho người chồng sẽ cùng em đi hết quãng đường sau này.”
Cô rơi nước mắt, nhẹ nhàng vòng tay ôm cổ anh nức nở:
“Anh sẽ không ghét bỏ em chứ?”
Vĩ Tịnh nghe đến đây mà chạnh lòng. Anh thở dài một hơi, rồi hôn nhẹ lên trán Hân Nghiên. Anh sẽ không chấp nhất cô vợ có tính khí trẻ con này. Nhưng nghĩ lại ban nãy bản thân có chút hấp tấp mạnh bạo làm cô đau đớn khiến anh cảm thấy tội lỗi.
“Anh sao mà ghét em được chứ.”
Lúc này, trước mặt Hân Nghiên chợt hiện ra một dòng chữ màu xanh đẹp mắt:
[Độ hảo cảm của nam chính dành cho kí chủ: +20]
Trên đầu của Vĩ Tịnh cũng đồng thời hiện lên con số 30. Hân Nghiên cảm giác đau đớn ban nãy bay đi mất, chỉ để lại một chiếc ví lắm tiền. Cô ôm chặt hầu bao nam nhân của riêng mình vào người khiến cho anh tưởng rằng cô vẫn chưa hết xúc động, vì thế tự hứa với lòng sẽ đối tốt với cô nhiều hơn chút.
Vĩ Tịnh đưa tay xuống bên dưới, bắt đầu làm cho Hân Nghiên cảm thấy thoải mái hơn. Một ngón tay từ từ đi vào bên trong khe hẹp mà thăm dò. Từng thớ thịt mềm mại không ngừng hút lấy ngón tay của anh để tìm hiểu về vật thể bất chợt xâm chiếm.
“Á!”
Hân Nghiên ưỡn người, chợt rên lên một tiếng thánh thót. Toàn thân tê tê dại dại còn hơn cảm giác bị Vĩ Tịnh trêu chọc điểm ngọt ban nãy. Cô không biết nó là gì, nhưng khi nhìn thấy nụ cười có chút mờ ám của anh thì cảm giác không hề đơn giản và vô cùng nguy hiểm.
“Tìm thấy rồi.”
Chỉ với một câu nói trầm khàn, Vĩ Tịnh bắt đầu đưa Hân Nghiên đến với cảm giác kỳ lạ. Anh liên tục ma sát điểm nhạy cảm bên trong cô khiến mật ngọt không ngừng trào ra ngoài thấm đẫm cả mảng nệm bên dưới thân ngọc ngà.
Hân Nghiên nắm lấy tay của Vĩ Tịnh, nức nở cầu xin anh đừng tiếp tục động. Cô dường như muốn đạt cao trào một lần nữa. Tuy nhiên lần này, anh lại thuận theo ý cô mà ngừng tay khiến cô không hiểu vì sao lại hụt hẫng.
Vĩ Tịnh đặt vật nam tính trước cửa hang, bắt đầu tiến vào bên trong một lần nữa. Cảm giác vẫn như lần đầu khiến Hân Nghiên nhăn mặt. Bên dưới nhất thời cự tuyệt sự xâm nhập nên càng bóp chặt như muốn đẩy anh ra ngoài.
“Không sao đâu, sẽ hết đau nhanh thôi. Hãy thả lỏng.”
Vĩ Tịnh dụ ngọt Hân Nghiên, bàn tay cũng mân mê các điểm nhạy cảm khác trên người cô để giúp cô thích ứng với vật nam tính của mình. Thời điểm các thớ thịt hé mở đường đi, anh một nhịp tiến sâu vào bên trong không một chút do dự.
“Đau… Đau quá… Em không…”
Hân Nghiên bật khóc không thành tiếng. Cô nắm chặt cánh tay anh đến mức móng tay ghim sâu vào da thịt, dù vậy anh cũng chẳng hề than trách vì anh biết nỗi đau anh phải chịu chẳng bằng cô.
Nhẹ nhàng cúi xuống hôn lên bờ môi ngọt ngào, Vĩ Tịnh từ tốn di chuyển. Mật ngọt bên trong trở thành chất trơn trượt giúp đỡ cả hai rất nhiều.
“A!”
Giọng nói của Hân Nghiên dần trở nên mềm mại khiến Vĩ Tịnh nắm bắt được tín hiệu mà tăng tốc độ. Anh nâng phần thân dưới của cô lên, liên tục đâm vào điểm nhạy cảm khiến cho hang động bóp chặt lấy anh.
Hân Nghiên ngụp lặn giữa cảm giác đau đớn và khoái cảm mà cô không còn có thể phân định rõ nữa. Cô hé mở ánh mắt mông lung của mình nhìn người đàn ông trước mặt vừa có nhan sắc, vừa có da thịt, vừa có thể lực khiến cô phải liếm môi. Trước khi nữ chính xuất hiện, cô sẽ dùng nam chính này một cách thỏa thích nhất có thể.
Vĩ Tịnh dừng lại, đến anh cũng không thể đi tiếp vì bên trong Hân Nghiên đang bóp chặt lấy anh khiến phần đầu trở nên đau đớn không kém gì. Anh ngước lên nhìn cô, thấy mồ hôi đã thấm đẫm trán, môi bị cắn đến mức muốn chảy máu chứng tỏ cô cũng không hề dễ chịu gì.
Nghĩ suy một lát, Vĩ Tịnh quyết định rút ra để giúp cô thả lỏng đôi chút, nào ngờ trên vật nam tính vừa kéo theo mật ngọt, vừa cả sợi chỉ đỏ. Anh thoáng sững sờ, cả người bất động không dám tin vào mắt mình.
“Em vẫn còn sao?” Anh biết câu hỏi này không hề lịch sự một tí nào nhưng đủ để hiểu anh đang vô cùng bất ngờ. Chẳng phải lúc trước chính cô bảo rằng cô cùng người yêu chuyện gì cũng đã làm sao?
Hân Nghiên vẫn chưa hiểu ý của Vĩ Tịnh là gì. Ánh mắt cô mơ màng bởi vì cơn đau vẫn chưa qua đi.
“Đây là lần đầu tiên của em. Vậy sao lúc trước em lại nói…”
Vĩ Tịnh mím môi, cũng chẳng muốn nói tiếp. Mà đến cả Hân Nghiên cũng chẳng thể nào ngờ tới một vị tiểu thư nức danh ăn chơi vẫn còn trong trắng. Thấy sự việc đi đến bước đường này, cô cũng đỏ hoe mắt mà thủ thỉ:
“Khi ấy em làm mọi cách để hôn lễ này không diễn ra vì nghĩ chúng ta ai cũng nên có cơ hội cưới người mình yêu và yêu mình. Nhưng em chưa từng đi quá giới hạn với một ai cả. Em muốn dành lần đầu tiên của mình cho người chồng sẽ cùng em đi hết quãng đường sau này.”
Cô rơi nước mắt, nhẹ nhàng vòng tay ôm cổ anh nức nở:
“Anh sẽ không ghét bỏ em chứ?”
Vĩ Tịnh nghe đến đây mà chạnh lòng. Anh thở dài một hơi, rồi hôn nhẹ lên trán Hân Nghiên. Anh sẽ không chấp nhất cô vợ có tính khí trẻ con này. Nhưng nghĩ lại ban nãy bản thân có chút hấp tấp mạnh bạo làm cô đau đớn khiến anh cảm thấy tội lỗi.
“Anh sao mà ghét em được chứ.”
Lúc này, trước mặt Hân Nghiên chợt hiện ra một dòng chữ màu xanh đẹp mắt:
[Độ hảo cảm của nam chính dành cho kí chủ: +20]
Trên đầu của Vĩ Tịnh cũng đồng thời hiện lên con số 30. Hân Nghiên cảm giác đau đớn ban nãy bay đi mất, chỉ để lại một chiếc ví lắm tiền. Cô ôm chặt hầu bao nam nhân của riêng mình vào người khiến cho anh tưởng rằng cô vẫn chưa hết xúc động, vì thế tự hứa với lòng sẽ đối tốt với cô nhiều hơn chút.
Vĩ Tịnh đưa tay xuống bên dưới, bắt đầu làm cho Hân Nghiên cảm thấy thoải mái hơn. Một ngón tay từ từ đi vào bên trong khe hẹp mà thăm dò. Từng thớ thịt mềm mại không ngừng hút lấy ngón tay của anh để tìm hiểu về vật thể bất chợt xâm chiếm.
“Á!”
Hân Nghiên ưỡn người, chợt rên lên một tiếng thánh thót. Toàn thân tê tê dại dại còn hơn cảm giác bị Vĩ Tịnh trêu chọc điểm ngọt ban nãy. Cô không biết nó là gì, nhưng khi nhìn thấy nụ cười có chút mờ ám của anh thì cảm giác không hề đơn giản và vô cùng nguy hiểm.
“Tìm thấy rồi.”
Chỉ với một câu nói trầm khàn, Vĩ Tịnh bắt đầu đưa Hân Nghiên đến với cảm giác kỳ lạ. Anh liên tục ma sát điểm nhạy cảm bên trong cô khiến mật ngọt không ngừng trào ra ngoài thấm đẫm cả mảng nệm bên dưới thân ngọc ngà.
Hân Nghiên nắm lấy tay của Vĩ Tịnh, nức nở cầu xin anh đừng tiếp tục động. Cô dường như muốn đạt cao trào một lần nữa. Tuy nhiên lần này, anh lại thuận theo ý cô mà ngừng tay khiến cô không hiểu vì sao lại hụt hẫng.
Vĩ Tịnh đặt vật nam tính trước cửa hang, bắt đầu tiến vào bên trong một lần nữa. Cảm giác vẫn như lần đầu khiến Hân Nghiên nhăn mặt. Bên dưới nhất thời cự tuyệt sự xâm nhập nên càng bóp chặt như muốn đẩy anh ra ngoài.
“Không sao đâu, sẽ hết đau nhanh thôi. Hãy thả lỏng.”
Vĩ Tịnh dụ ngọt Hân Nghiên, bàn tay cũng mân mê các điểm nhạy cảm khác trên người cô để giúp cô thích ứng với vật nam tính của mình. Thời điểm các thớ thịt hé mở đường đi, anh một nhịp tiến sâu vào bên trong không một chút do dự.
“Đau… Đau quá… Em không…”
Hân Nghiên bật khóc không thành tiếng. Cô nắm chặt cánh tay anh đến mức móng tay ghim sâu vào da thịt, dù vậy anh cũng chẳng hề than trách vì anh biết nỗi đau anh phải chịu chẳng bằng cô.
Nhẹ nhàng cúi xuống hôn lên bờ môi ngọt ngào, Vĩ Tịnh từ tốn di chuyển. Mật ngọt bên trong trở thành chất trơn trượt giúp đỡ cả hai rất nhiều.
“A!”
Giọng nói của Hân Nghiên dần trở nên mềm mại khiến Vĩ Tịnh nắm bắt được tín hiệu mà tăng tốc độ. Anh nâng phần thân dưới của cô lên, liên tục đâm vào điểm nhạy cảm khiến cho hang động bóp chặt lấy anh.
Hân Nghiên ngụp lặn giữa cảm giác đau đớn và khoái cảm mà cô không còn có thể phân định rõ nữa. Cô hé mở ánh mắt mông lung của mình nhìn người đàn ông trước mặt vừa có nhan sắc, vừa có da thịt, vừa có thể lực khiến cô phải liếm môi. Trước khi nữ chính xuất hiện, cô sẽ dùng nam chính này một cách thỏa thích nhất có thể.