Chương 9: Bó Hoa Đẹp Nhất
Vĩ Tịnh bước vào nhà cùng bó hoa tươi tắn trên tay. Anh thoáng sững người, cảm giác căn nhà mình ở có cái gì đó vô cùng khác lạ, nhưng theo chiều hướng tốt nhiều hơn.
Hân Nghiên thay đổi cách bài trí để căn phòng thêm sáng sủa. Cô trưng bày không ít cây xanh nho nhỏ trên bệ cửa sổ, dọn gọn gàng tạp chí doanh nghiệp của Vĩ Tịnh vào một góc. Nhìn mọi thứ ngăn nắp, sạch sẽ, đáy lòng anh dâng lên cảm giác thích thú. Có vẻ lấy vợ cũng không phải là một điều gì đó quá rắc rối.
Đúng lúc này, Hân Nghiên bước ra khỏi phòng ngủ. Vừa thấy Vĩ Tịnh về nhà, cô đã nở nụ cười ngọt ngào hết mức có thể như muốn in sâu vào tâm trí của anh, sau đó bước từng bước nhanh nhẹn mà sà vào lòng anh như một con én nhỏ.
“Chồng về rồi à?”
Vĩ Tịnh sững người. Thời điểm Hân Nghiên xuất hiện trong tầm mắt thật khiến anh nhất thời rung động mãnh liệt. Cô mặc chiếc váy hai dây màu xanh ngọc bích tỏa ra thêm phần tươi tắn và mát mẻ, chưa kể đến đây lại là màu anh thích nhất. Màu thích nhất đệm lên người người vợ tần tảo của bản thân thì không còn gì có thể so sánh được.
Vĩ Tịnh nhẹ nhàng đáp lại cái ôm ngập tràn nhớ nhung của Hân Nghiên. Cả người cô mang theo mùi hương sữa tắm dịu nhẹ hệt như đêm qua, chỉ có nồng nàn hơn chứ không hề phai nhạt. Làn da mềm mại khiêu khích người đàn ông muốn chạm vào và lưu lại dấu vết trên đó từ nhẹ nhàng đến thô bạo.
Cô vợ nhỏ này chẳng khác gì châu báu gửi đến cuộc sống của anh!
[Độ hảo cảm của nam chính dành cho kí chủ: +5]
Hân Nghiên cảm thấy kiếp sau này chính là ông trời đang bù đắp cho cô. Cô xin phép thu về lại ý nghĩ xuyên sách không mong muốn lúc trước.
“Bó hoa này…”
Hân Nghiên chú ý đến bó hoa cồng kềnh trên tay Vĩ Tịnh. Ánh mắt cô thoáng chốc tràn đầy hi vọng khiến anh không khỏi bật cười.
“Tặng cho em.”
Hân Nghiên cũng chẳng ngại ngùng gì mà nhận lấy hoa tươi từ tay Vĩ Tịnh. Cô rất thích hoa nhưng cơ thể kiếp trước lại bị dị ứng với phấn hoa nên chỉ có thể ngắm nhìn từ xa. Còn hiện tại nguyên chủ Hân Nghiên vô cùng khỏe mạnh, chẳng bị ảnh hưởng bởi thứ gì nên cô vô cùng thỏa mãn với việc này.
“Em cảm ơn. Đây là bó hoa đẹp nhất mà em được nhận.”
Lời nói này không phải lời đặt điều mà quả thật đây là lần đầu tiên Hân Nghiên được nhận bó hoa từ một người khác giới. Thân phận cô lúc trước chẳng thể lọt vào mắt xanh của ai, mà cô cũng vô cảm với mọi thứ xung quanh ngoại trừ học hành.
“Anh nghỉ ngơi đợi em tí nhé. Em dọn cơm rồi chúng mình cùng ăn.”
Hân Nghiên đem bó hoa vào bếp, lục tìm một chiếc bình để cắm vào trưng bày làm kỷ niệm. Vĩ Tịnh thấy cô vui vẻ như thế thì trong lòng liền ghi nhớ lại dáng vẻ này và cả việc phải mua hoa trước khi về nhà để mua lấy nụ cười của giai nhân.
Tuy nhiên cơn say tình đột ngột tỉnh giấc. Vĩ Tịnh thấp thỏm hỏi lại:
“Em nấu ăn sao?”
Nhận lấy cái gật đầu từ cô, anh khẽ bàng hoàng. Tiểu thư Hân Nghiên chưa từng phải chạm một cái móng tay vào chuyện bếp núc bất kỳ lúc nào. Không phải vì cô quá được nuông chiều mà là từng có giai thoại rằng cô đã làm cho nhà bếp của nhà họ Lâm nổ tan tành khi chỉ chiên một quả trứng. Chuyện này truyền đi vô cùng nhanh chóng như một trò cười cho những người khác.
Vĩ Tịnh thoáng chốc lo lắng cho căn bếp của nhà mình. Tuy nhiên thời điểm anh ngồi xuống bàn và nhìn những dĩa đồ ăn ngon mắt ở phía trước thì vẫn chưa lấy lại được sự bình tĩnh. Một bữa ăn gia đình được bày biện vô cùng ấm cúng.
“Những thứ này đều do em tự nấu sao?” Anh nghi hoặc hỏi lại, chắc không phải do cô mua về đâu nhỉ?
“Vâng, anh thử xem có hợp khẩu vị của anh không?” Cô gật đầu, nhanh chóng gấp miếng thịt vào bát của anh với vẻ ngóng chờ sự khen ngợi.
Vĩ Tịnh nhìn phần thịt mỡ hòa quyện cùng màu thức ăn óng ánh khiến người khác không khỏi thèm thuồng mà có chút chần chừ. Vì nghĩa vụ của một người chồng yêu thương vợ hết mực thì anh đành phải can đảm hi sinh cái bụng này. Tuy nhiên trái ngược với sự nghi hoặc, vị ngọt và mặn hòa quyện vào nhau vô cùng đậm đà nhưng lại không ngấy, vô cùng hợp miệng anh.
“Ngon lắm.” Anh không tiếc lời khen ngợi một câu khiến cô cười tươi đắc thắng.
“Tất nhiên rồi. Em luyện tập chăm chỉ lắm đấy.”
Hân Nghiên vô cùng hãnh diện với bản thân. Vì ở một mình nên cô đều phải tự học cách chăm sóc bản thân, từ đó tay nghề nấu nướng cũng được nâng cao nên cô rất tự tin vào việc lấy được dạ dày của Vĩ Tịnh. Tuy nhiên ngay giây sau, hệ thống đưa ra một thông báo khiến cô xém nữa đánh rơi đôi đũa xuống bàn.
[Độ hảo cảm của nam chính dành cho kí chủ: -5]
Cái quái gì thế? Rõ ràng ban nãy Vĩ Tịnh còn khen đồ ăn ngon lành mà, vậy tại sao lại giảm hảo cảm chứ. Nhìn con số ba mươi hiện trên đầu anh, Hân Nghiên có chút khó hiểu, đồng thời cũng giảm sự yêu thích đối với nam chính.
Tiền của cô!
Hân Nghiên thay đổi cách bài trí để căn phòng thêm sáng sủa. Cô trưng bày không ít cây xanh nho nhỏ trên bệ cửa sổ, dọn gọn gàng tạp chí doanh nghiệp của Vĩ Tịnh vào một góc. Nhìn mọi thứ ngăn nắp, sạch sẽ, đáy lòng anh dâng lên cảm giác thích thú. Có vẻ lấy vợ cũng không phải là một điều gì đó quá rắc rối.
Đúng lúc này, Hân Nghiên bước ra khỏi phòng ngủ. Vừa thấy Vĩ Tịnh về nhà, cô đã nở nụ cười ngọt ngào hết mức có thể như muốn in sâu vào tâm trí của anh, sau đó bước từng bước nhanh nhẹn mà sà vào lòng anh như một con én nhỏ.
“Chồng về rồi à?”
Vĩ Tịnh sững người. Thời điểm Hân Nghiên xuất hiện trong tầm mắt thật khiến anh nhất thời rung động mãnh liệt. Cô mặc chiếc váy hai dây màu xanh ngọc bích tỏa ra thêm phần tươi tắn và mát mẻ, chưa kể đến đây lại là màu anh thích nhất. Màu thích nhất đệm lên người người vợ tần tảo của bản thân thì không còn gì có thể so sánh được.
Vĩ Tịnh nhẹ nhàng đáp lại cái ôm ngập tràn nhớ nhung của Hân Nghiên. Cả người cô mang theo mùi hương sữa tắm dịu nhẹ hệt như đêm qua, chỉ có nồng nàn hơn chứ không hề phai nhạt. Làn da mềm mại khiêu khích người đàn ông muốn chạm vào và lưu lại dấu vết trên đó từ nhẹ nhàng đến thô bạo.
Cô vợ nhỏ này chẳng khác gì châu báu gửi đến cuộc sống của anh!
[Độ hảo cảm của nam chính dành cho kí chủ: +5]
Hân Nghiên cảm thấy kiếp sau này chính là ông trời đang bù đắp cho cô. Cô xin phép thu về lại ý nghĩ xuyên sách không mong muốn lúc trước.
“Bó hoa này…”
Hân Nghiên chú ý đến bó hoa cồng kềnh trên tay Vĩ Tịnh. Ánh mắt cô thoáng chốc tràn đầy hi vọng khiến anh không khỏi bật cười.
“Tặng cho em.”
Hân Nghiên cũng chẳng ngại ngùng gì mà nhận lấy hoa tươi từ tay Vĩ Tịnh. Cô rất thích hoa nhưng cơ thể kiếp trước lại bị dị ứng với phấn hoa nên chỉ có thể ngắm nhìn từ xa. Còn hiện tại nguyên chủ Hân Nghiên vô cùng khỏe mạnh, chẳng bị ảnh hưởng bởi thứ gì nên cô vô cùng thỏa mãn với việc này.
“Em cảm ơn. Đây là bó hoa đẹp nhất mà em được nhận.”
Lời nói này không phải lời đặt điều mà quả thật đây là lần đầu tiên Hân Nghiên được nhận bó hoa từ một người khác giới. Thân phận cô lúc trước chẳng thể lọt vào mắt xanh của ai, mà cô cũng vô cảm với mọi thứ xung quanh ngoại trừ học hành.
“Anh nghỉ ngơi đợi em tí nhé. Em dọn cơm rồi chúng mình cùng ăn.”
Hân Nghiên đem bó hoa vào bếp, lục tìm một chiếc bình để cắm vào trưng bày làm kỷ niệm. Vĩ Tịnh thấy cô vui vẻ như thế thì trong lòng liền ghi nhớ lại dáng vẻ này và cả việc phải mua hoa trước khi về nhà để mua lấy nụ cười của giai nhân.
Tuy nhiên cơn say tình đột ngột tỉnh giấc. Vĩ Tịnh thấp thỏm hỏi lại:
“Em nấu ăn sao?”
Nhận lấy cái gật đầu từ cô, anh khẽ bàng hoàng. Tiểu thư Hân Nghiên chưa từng phải chạm một cái móng tay vào chuyện bếp núc bất kỳ lúc nào. Không phải vì cô quá được nuông chiều mà là từng có giai thoại rằng cô đã làm cho nhà bếp của nhà họ Lâm nổ tan tành khi chỉ chiên một quả trứng. Chuyện này truyền đi vô cùng nhanh chóng như một trò cười cho những người khác.
Vĩ Tịnh thoáng chốc lo lắng cho căn bếp của nhà mình. Tuy nhiên thời điểm anh ngồi xuống bàn và nhìn những dĩa đồ ăn ngon mắt ở phía trước thì vẫn chưa lấy lại được sự bình tĩnh. Một bữa ăn gia đình được bày biện vô cùng ấm cúng.
“Những thứ này đều do em tự nấu sao?” Anh nghi hoặc hỏi lại, chắc không phải do cô mua về đâu nhỉ?
“Vâng, anh thử xem có hợp khẩu vị của anh không?” Cô gật đầu, nhanh chóng gấp miếng thịt vào bát của anh với vẻ ngóng chờ sự khen ngợi.
Vĩ Tịnh nhìn phần thịt mỡ hòa quyện cùng màu thức ăn óng ánh khiến người khác không khỏi thèm thuồng mà có chút chần chừ. Vì nghĩa vụ của một người chồng yêu thương vợ hết mực thì anh đành phải can đảm hi sinh cái bụng này. Tuy nhiên trái ngược với sự nghi hoặc, vị ngọt và mặn hòa quyện vào nhau vô cùng đậm đà nhưng lại không ngấy, vô cùng hợp miệng anh.
“Ngon lắm.” Anh không tiếc lời khen ngợi một câu khiến cô cười tươi đắc thắng.
“Tất nhiên rồi. Em luyện tập chăm chỉ lắm đấy.”
Hân Nghiên vô cùng hãnh diện với bản thân. Vì ở một mình nên cô đều phải tự học cách chăm sóc bản thân, từ đó tay nghề nấu nướng cũng được nâng cao nên cô rất tự tin vào việc lấy được dạ dày của Vĩ Tịnh. Tuy nhiên ngay giây sau, hệ thống đưa ra một thông báo khiến cô xém nữa đánh rơi đôi đũa xuống bàn.
[Độ hảo cảm của nam chính dành cho kí chủ: -5]
Cái quái gì thế? Rõ ràng ban nãy Vĩ Tịnh còn khen đồ ăn ngon lành mà, vậy tại sao lại giảm hảo cảm chứ. Nhìn con số ba mươi hiện trên đầu anh, Hân Nghiên có chút khó hiểu, đồng thời cũng giảm sự yêu thích đối với nam chính.
Tiền của cô!