Chương : 22
Tô An Ninh cầm di động nhìn thoáng qua, nghiêng đầu nhìn về bên trái, ven đường có rất nhiều chiếc xe đang đỗ lại, cô lại không biết chiếc xe nào là của người ấy.
Tưởng Hủ Hủ thuận theo ánh mắt của cô nhìn sang, cũng không phát hiện ra điều gì, “An Ninh, cậu nhìn cái gì đấy? Đi thôi.”
“Hủ Hủ, cậu vào nhà hàng gọi món ăn trước đi, lát nữa tớ sẽ đi tìm cậu.” Tô An Ninh đưa hoa trong tay cho cô ấy.
Tưởng Hủ Hủ cầm hoa, “ai” một tiếng, “Cậu làm gì thế?”
Tô An Ninh không trả lời, “Lát nữa tìm cậu sau.”
Tô An Ninh đếm thầm từng bước trong lòng, lúc đi đến bước thứ năm mươi, nhìn thấy Cố Thời Cảnh đang ngồi ở trong xe ngoắc tay về phía cô.
Tô An Ninh cười lên, lên xe từ phía bên kia, cô chào hỏi, “Thầy Cố.”
Cố Thời Cảnh cũng nhìn cô, mắt anh hiện ra tia sáng, thấp giọng nói, “Chúc mừng em được hạng nhất nhé.”
“Cảm ơn ạ, tôi cũng rất bất ngờ ạ.” Tô An Ninh dựa vào ghế ngồi, nhẹ giọng hỏi, “Thầy Cố, thầy tìm tôi có chuyện gì ạ?”
“Bây giờ có thời gian không? Cùng nhau ăn bữa cơm.” Cố Thời Cảnh hỏi cô.
Tô An Ninh xoắn xuýt một trận nói, “Tôi đã hẹn với bạn nên có khả năng không đi được rồi. Thật ngại quá, Thầy Cố.”
“Không sao.” Cố Thời Cảnh thấp giọng nói, sau đó cầm văn kiện đặt một bên cho cô xem, “Công ty chuẩn bị mời em đảm nhiệm nhân vật nữ chính của ca khúc chủ đề “Phong Hoa”. Đây là tư liệu, em nhìn qua một chút.”
Tô An Ninh nhận lấy chăm chú nhìn một lần. Đạo diễn quay “Phong hoa” là Lý Tiếu, là bạn của ba cô, hồi đầu còn mời cô tham gia quay phim nữa. Chỉ là lúc ấy ở khi cô ở đoàn làm phim của ba, đã nghĩ chắc chắn rằng năm nay mình sẽ tham gia giải tranh tài ngôi sao ca nhạc của Tinh Quang nên từ chối luôn.
Không ngờ tới bây giờ còn có cơ hội hợp tác.
Chỉ là cô có chút ngoài ý muốn, “Thầy Cố, vì sao thầy lại tìm tôi ạ?”
Còn có rất nhiều ca sĩ nổi danh hơn cô, huống chi, cô còn chưa từng ra album.
Cố Thời Cảnh nghiêng đầu nhìn cô, đôi mắt sắc lóe sáng, “Em phù hợp, tôi tin rằng em có thể.”
Lý do này có phải quá đơn giản rõ ràng rồi không. Tô An Ninh cũng không hỏi nhiều, anh đã khẳng định là cô rồi, cô còn có lý do gì mà đi từ chối.
Tô An Ninh cười gật đầu, “Có thể ạ, lúc nào ghi âm ạ?”
“Thời gian cụ thể tôi sẽ thông báo cho em sau, sẽ cố gắng không làm lỡ dở thời gian tranh tài của em.” Cố Thời Cảnh thấp giọng nói.
“Vâng, được ạ.” Tô An Ninh gật đầu.
Ánh mắt cô rơi vào trên cánh tay của anh, ngước mắt nhìn anh hỏi, “Thầy Cố, cánh tay của thầy đã khá hơn chút nào chưa ạ?”
Cố Thời Cảnh cười nhẹ một tiếng, “Tốt hơn nhiều rồi, đi đâu? Tôi đưa em đi.”
“Cánh tay thầy còn bị thương mà? Có thể lái xe được sao ạ?” Tô An Ninh hơi lo lắng.
“Không ảnh hưởng.” Cố Thời Cảnh cười nhẹ, mặt mày đều là ý cười, “Em lo lắng cho tôi à?”
“Đương nhiên, bởi vì tôi mà thầy mới bị thương, dĩ nhiên là tôi phải lo cho thầy rồi ạ.” Tô An Ninh gật đầu liên tục.
Ý cười trong đôi mắt Cố Thời Cảnh mãi vẫn không dứt, anh thấp giọng hỏi, “Đi đâu?”
Tô An Ninh thấy anh kiên trì thế, liền nói địa chỉ.
Đến nhà hàng, Tô An Ninh đeo khẩu trang lên, chuẩn bị xuống xe, “Thầy Cố, tôi đi trước đây ạ. Trên đường đi thầy nhớ cẩn thận một chút.”
Cố Thời Cảnh nhẹ “ừ” một tiếng, nhìn cô đi vào mới lái xe rời đi.
Tô An Ninh đẩy cửa phòng, thấy Tưởng Hủ Hủ đứng bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài, đầu ló ra một nửa, không khỏi hỏi cô ấy, “Hủ Hủ, cậu đang làm gì đấy?”
Tưởng Hủ Hủ nghe thấy có tiếng động thì xoay người lại, hào hứng nháy mắt với cô, “Tiểu Ninh Ninh, tớ thấy hết rồi nhé, còn không thành thật báo cáo lại, người đàn ông vừa đưa cậu đến đây là ai hả?”
Tô An Ninh bị vẻ mặt của cô ấy chọc cười, đi đến rồi thả túi xuống ghế.
“Hủ Hủ, chừng nào cậu mới có thể đem sửa cái tật xấu Bát Quái này hả?”
“Bát Quái là hứng thú của tớ, sao lại phải sửa chứ?” Tưởng Hủ Hủ đi đến bên người cô, chọc chọc cánh tay cô, “Chị Ninh, chị nói một chút đi mà, có phải là anh bạn trai trong tin đồn xấu trên mạng đồn đãi không?”
Tô An Ninh đẩy đầu cô ấy ra, cười nói, “Cái gì mà bạn trai tin đồn hả, tớ và anh ấy rất trong sạch đấy.”
Gặp Tưởng Hủ Hủ một mặt không tin, cô lại nói, “Nếu quả thật muốn nói ra là có quan hệ gì, vậy thì chắc anh ấy là ân nhân cứu mạng của tớ đấy, anh ấy đã giúp tớ rất nhiều lần rồi.”
“A… ôi ôi, chuyện lãng mạn thế.” Tưởng Hủ Hủ rất kích động, “Lúc nào tớ mới có thể gặp người đó một tẹo thế?”
Tô An Ninh không hiểu, “Cậu gặp anh ấy làm gì?”
Tưởng Hủ Hủ rất ‘cây ngay không sợ chết đứng’, “Đương nhiên là cảm ơn người ta rồi.” Cuối cùng cô ấy còn chớp chớp mắt, “Còn giúp cậu kiểm định một chút nữa á.”
“Nói cái gì đó? Tớ với anh ấy thực sự không có quan hệ gì đâu, cậu không tin cũng được.” Tô An Ninh hơi buồn cười.
“Được được, không có quan hệ không có quan hệ.” Tưởng Hủ Hủ luôn miệng nói, dáng vẻ kia rõ ràng vẫn chưa tin.
Tô An Ninh cũng không định giải thích, dù sao trong nội tâm cô rõ ràng là được rồi.
Ăn một bữa no say, còn uống chút rượu, lúc hai người đi ra bị làn gió lạnh thổi qua làm tỉnh rượu hơn nửa.
Nhớ lại thì cũng không có chuyện gì, Tô An Ninh và Tưởng Hủ Hủ đi dạo một vòng ở bên ngoài rồi mới về trường.
*
Ngày tiếp theo, Tô An Ninh thu dọn đồ đạc chuẩn bị đến công ty Tinh Quang doanh tập huấn*, ở cửa trường có xe đặc biệt đến đón.
* Doanh tập huấn: Là chỉ một tổ chức rất nhiều người tập trung lại để học tập hoặc huấn luyện bằng một cách nào đó. Có thể tôi luyện ý chí tham gia, có thời gian kỳ hạn nhất định, không chịu ảnh hưởng bởi mùa. Dùng cách tập trung học tập hoặc huấn luyện này trong khoảng thời gian ngắn để nâng cao về một phương diện nào đó như năng lực hay tri thức (theo baike).
Tưởng Hủ Hủ tiễn cô đi, “An Ninh, tớ chỉ có thể giúp chút vậy thôi, cố lên nhé.”
“Ừm, yên tâm.” Tô An Ninh nhận vali trong tay cô ấy, phất tay với cô ấy rồi lên xe.
Vị trí đằng trước đều đã có người chiếm, Tô An Ninh đi ra đằng sau ngồi xuống, không bao lâu sau, người đã ngồi kín, xe liền lái đi.
Gần đến một giờ mới đến doanh tập huấn của công ty Tinh Quang, bên ngoài sân đã có không ít người, trò chuyện với nhau.
Tô An Ninh tìm đến chỗ đội của mình, dừng trước mặt Dư Hàm chào hỏi ông ấy.
“Chào thầy Dư ạ.”
“Ừm, đến đây.” Dư Hàm cũng cười cười, trên gương mặt ôn nhuận như ngọc mang theo một tia dịu dàng.
Các đội viên khác cũng liên tiếp chạy đến, chào hỏi lẫn nhau.
Đạo diễn đi đến, cầm trong tay mấy quyển sách vở. Ông ta đứng ở chính giữa vỗ tay một cái, “Tất cả mọi người yên tĩnh nghe tôi nói đây.”
Ông ta nhấc cao quyển vở trong tay, “Hai tháng tiếp theo này công ty cho chuẩn bị sẽ chuẩn bị cho mọi người nơi ở để sinh hoạt. Trong tay tôi là thẻ phòng, chiếc thẻ màu đỏ phía trên cùng đại biểu căn biệt thự phía sau tôi, càng xuống dưới thì điều kiện sinh hoạt càng chênh lệch.”
“Về phần ai có thể cầm được thẻ phòng tốt nhất thì tất cả đều dựa vào khả năng của mọi người.”
Ông ta vừa nói ra lời này, tất cả mọi người đã nhao nhao lên tiếng, cảm thán chương trình đúng là vô lương, còn chưa bắt đầu tranh tài đã bắt họ vì mấy căn phòng mà tranh cướp lẫn nhau rồi.
“Mọi người cũng không nên cảm thấy quá khó khăn, coi như là cho mọi người một chút niềm vui thú trước khi tranh tài.”
Đạo diễn nói, “Nếu chúng ta đã là chương trình năng khiếu, vậy thì so ca hát đi. Mỗi đội chọn ra một đại diện, do chúng tôi ra đề, ai đáp đúng được nhiều từ nhất thì sẽ có được đặc quyền ưu tiên lựa chọn.”
Mọi người bắt đầu lo lắng thảo luận, biệt thự lớn ai mà không muốn ở, điều kiện tốt, không gian lại lớn, nhạc cụ ở bên trong cũng là đồ tốt nhất.
Ngoài Tô An Ninh ra thì trong nhóm này của Dư Hàm cũng không quá mạnh. Thầy hướng dẫn không thể dự thi, Lục Hạo tự giác năng lực của mình không đủ, ba người khác cũng thế, cuối cùng quyết định chọn ra Tô An Ninh.
Trong mắt Dư Hàm đong đầy ý cười, thấp giọng nói, “An Ninh, đội chúng ta nhất trí chọn em, vì chúng tôi, em phải cố gắng thật nhiều đấy.”
“Được ạ, em sẽ cố hết sức.” Tô An Ninh cười cười.
Cái đội khác cũng chọn ra đại diện, đứng lên phía trước đội mình.
Tô An Ninh nhìn sang, phát hiện ra tất cả những người được chọn ra đều là nữ. Có Lý Hồng Vũ thực lực ngang bằng với cô, có Triệu Thiến không đội trời chung, còn có một người cô gái mà cô không quen biết.
“Oa, ra đều là đại mỹ nữ à, không thấy một chàng trai nào cả. Các chàng trai lá gan còn nhỏ hơn cả mấy cô gái nữa à?” Đạo diễn cười trêu ghẹo, “Đều là nữ trung hào kiệt*.”
*Nữ trung hào kiệt: những cô gái tài năng và chí khí hơn người.
“Được rồi, chỉ nói đùa một chút với mọi người thôi, không cần để ý.” Bầu không khí được đạo diễn nâng cao lên, giảm đi cảm giác kỳ lạ.
Tất cả mọi người nhao nhao cười lên, trêu ghẹo đạo diễn tinh quái.
Đề là do đạo diễn đưa ra, ông ta nói một câu lời bài hát, đội viên phải đoạt và đáp được câu tiếp theo đó, trả lời đúng thì được một điểm, trả lời sai thì không được điểm nào.
20 câu đố, ai trả lời được nhiều nhất thì có thể chọn tấm thẻ nhà đầu tiên.
Đạo diễn giới thiệu xong quy tắc trò chơi, bắt đầu đọc lời bài hát.
Gần như mỗi khi ông ấy đọc ra lời bài hát Tô An Ninh đã nói được câu tiếp theo, đồng thời mỗi câu đố đều trả lời đúng.
Xong 20 câu đố, một mình Tô An Ninh 10 điểm, Lý Hồng Vũ 7 điểm, còn ba câu kia bị hai đội khác đoạt trả lời.
Tô An Ninh lựa chọn căn thứ nhất, có lấy được căn biệt thự lớn. Lúc đưa thẻ phòng cho Dư Hàm, các đội viên khác nhao nhao lộ ra ánh mắt khâm phục với cô.
Tô An Ninh một mực cười rất ấm áp, thản nhiên nhận ánh mắt của bọn họ.
Lục Hạo giúp Tô An Ninh cầm vali, một đoàn người đi về phía biệt thự, các đội viên khác nhao nhao lộ ra ánh mắt hâm mộ.
Triệu Thiến chỉ đáp đúng một câu, cô ta cầm cái thẻ phòng kém nhất. Lúc quay về đội, lọt phải sự ghét bỏ của đồng đội, lúc vừa chọn thành viên ra trận, là cô ta tranh đoạt đòi đi ra, ai ngờ tới lại là một cái thùng rỗng.
Triệu Thiến nhìn dáng vẻ Tô An Ninh và các đội viên vừa nói vừa cười, trong lòng càng sinh ra cảm giác không công bằng, càng thấy ngứa mắt với cô. Cũng chỉ là một ngôi sao nhí thôi, ngoại trừ dựa vào gia thế, fan hâm mộ thì còn có gì đặc biệt hơn người chứ?!
*
Điều kiện của căn biệt thự lớn dĩ nhiên là tốt, có ban công, có sân nhỏ độc lập, trong sân còn có xích đu, bên cạnh là khóm hoa hoa cỏ cỏ.
Tô An Ninh là công thần*, bọn họ để cô chọn phòng trước. Cô cũng không khách khí, chọn một gian có ban công, bắt được ánh sáng tốt, không khí cũng tốt, phong cảnh bên ngoài cũng là rất được.
*Công thần: người có công.
Cô đứng bên cửa sổ hít sâu một hơi, không khỏi nghĩ ở chỗ này chờ hai tháng cũng không tồi lắm.
Cô sắp xếp quần áo xong, cửa phòng bị người ta gõ vang, cô đi ra mở cửa thì thấy là Lục Hạo, không khỏi hỏi, “Lớp trưởng, sao cậu lại đến đây? Dọn xong đồ đạc rồi à?”
“Còn chưa nữa, nhưng thầy Dư Hàm bảo chúng ta tập hợp ở phòng khách.” Lục Hạo tiếp tục nói, “Hẳn là có chuyện muốn nói.”
“Ừm, được rồi, vậy cậu xuống trước đi, tôi thay bộ quần áo rồi xuống.” Tô An Ninh nhìn cậu ta đi ra mới đóng cửa lại, tùy ý mặc một bộ quần áo rồi đi xuống tầng.
Ở đầu cầu thang cô gặp được hai cô gái kia cũng đi xuống, Tô An Ninh gật đầu với họ rồi đi xuống cầu thang trước.
Hai cô gái kích động lẫn nhau véo cánh tay của nhau, nữ thần thật là dịu dàng mà.
Dư Hàm đến, để bọn họ tùy ý ngồi xuống, không cần câu nệ.
Mấy người họ tự tìm chỗ ngồi xuống, một dáng vẻ chăm chú nghe giảng.
Dư Hàm nhìn thoáng qua mấy người họ, cười cười, “Thời gian tiếp theo chúng ta phải sinh hoạt cùng nhau rồi, tôi hi vọng các em không xem tôi như một người thầy mà đối xử, mà là một người bạn thân cận. Đương nhiên, có gì không hiểu thì lúc nào cũng có thể đến hỏi tôi, tôi sẽ đem tất cả những gì mình học hỏi được nói cho các em. Điều kiện tiên quyết thì là các em nhất định phải có một trái tim yêu học hỏi.”
Cô gái tóc ngắn là La Hi, vẻ mặt rất đáng yêu, cô ấy cười nói, “Thầy Dư, chỉ cần thầy không chê chúng em phiền là được rồi ạ, em có rất nhiều vấn đề muốn hỏi.”
Cô gái tóc dài vẻ mặt dịu dàng là Kỳ Khả, cô ấy cũng cười theo, “Thầy Dư, em cũng có nhiều thứ muốn hỏi ạ.”
“Lúc nào cũng hoan nghênh.” Dư Hàm cười cười, “Những ngày tiếp theo chúng ta cùng nhau cố gắng nhé.”
Mấy người đứng lên tay chồng tay lên nhau, hô to vài tiếng, “Cố lên!”
“Cố lên!”
“Cố lên!”
Giờ phút này bầu không khí tăng vọt, trên mặt mỗi người đều treo một nụ cười sáng rỡ, cùng nhau ngóng trông một ngày mai tươi đẹp.
Tưởng Hủ Hủ thuận theo ánh mắt của cô nhìn sang, cũng không phát hiện ra điều gì, “An Ninh, cậu nhìn cái gì đấy? Đi thôi.”
“Hủ Hủ, cậu vào nhà hàng gọi món ăn trước đi, lát nữa tớ sẽ đi tìm cậu.” Tô An Ninh đưa hoa trong tay cho cô ấy.
Tưởng Hủ Hủ cầm hoa, “ai” một tiếng, “Cậu làm gì thế?”
Tô An Ninh không trả lời, “Lát nữa tìm cậu sau.”
Tô An Ninh đếm thầm từng bước trong lòng, lúc đi đến bước thứ năm mươi, nhìn thấy Cố Thời Cảnh đang ngồi ở trong xe ngoắc tay về phía cô.
Tô An Ninh cười lên, lên xe từ phía bên kia, cô chào hỏi, “Thầy Cố.”
Cố Thời Cảnh cũng nhìn cô, mắt anh hiện ra tia sáng, thấp giọng nói, “Chúc mừng em được hạng nhất nhé.”
“Cảm ơn ạ, tôi cũng rất bất ngờ ạ.” Tô An Ninh dựa vào ghế ngồi, nhẹ giọng hỏi, “Thầy Cố, thầy tìm tôi có chuyện gì ạ?”
“Bây giờ có thời gian không? Cùng nhau ăn bữa cơm.” Cố Thời Cảnh hỏi cô.
Tô An Ninh xoắn xuýt một trận nói, “Tôi đã hẹn với bạn nên có khả năng không đi được rồi. Thật ngại quá, Thầy Cố.”
“Không sao.” Cố Thời Cảnh thấp giọng nói, sau đó cầm văn kiện đặt một bên cho cô xem, “Công ty chuẩn bị mời em đảm nhiệm nhân vật nữ chính của ca khúc chủ đề “Phong Hoa”. Đây là tư liệu, em nhìn qua một chút.”
Tô An Ninh nhận lấy chăm chú nhìn một lần. Đạo diễn quay “Phong hoa” là Lý Tiếu, là bạn của ba cô, hồi đầu còn mời cô tham gia quay phim nữa. Chỉ là lúc ấy ở khi cô ở đoàn làm phim của ba, đã nghĩ chắc chắn rằng năm nay mình sẽ tham gia giải tranh tài ngôi sao ca nhạc của Tinh Quang nên từ chối luôn.
Không ngờ tới bây giờ còn có cơ hội hợp tác.
Chỉ là cô có chút ngoài ý muốn, “Thầy Cố, vì sao thầy lại tìm tôi ạ?”
Còn có rất nhiều ca sĩ nổi danh hơn cô, huống chi, cô còn chưa từng ra album.
Cố Thời Cảnh nghiêng đầu nhìn cô, đôi mắt sắc lóe sáng, “Em phù hợp, tôi tin rằng em có thể.”
Lý do này có phải quá đơn giản rõ ràng rồi không. Tô An Ninh cũng không hỏi nhiều, anh đã khẳng định là cô rồi, cô còn có lý do gì mà đi từ chối.
Tô An Ninh cười gật đầu, “Có thể ạ, lúc nào ghi âm ạ?”
“Thời gian cụ thể tôi sẽ thông báo cho em sau, sẽ cố gắng không làm lỡ dở thời gian tranh tài của em.” Cố Thời Cảnh thấp giọng nói.
“Vâng, được ạ.” Tô An Ninh gật đầu.
Ánh mắt cô rơi vào trên cánh tay của anh, ngước mắt nhìn anh hỏi, “Thầy Cố, cánh tay của thầy đã khá hơn chút nào chưa ạ?”
Cố Thời Cảnh cười nhẹ một tiếng, “Tốt hơn nhiều rồi, đi đâu? Tôi đưa em đi.”
“Cánh tay thầy còn bị thương mà? Có thể lái xe được sao ạ?” Tô An Ninh hơi lo lắng.
“Không ảnh hưởng.” Cố Thời Cảnh cười nhẹ, mặt mày đều là ý cười, “Em lo lắng cho tôi à?”
“Đương nhiên, bởi vì tôi mà thầy mới bị thương, dĩ nhiên là tôi phải lo cho thầy rồi ạ.” Tô An Ninh gật đầu liên tục.
Ý cười trong đôi mắt Cố Thời Cảnh mãi vẫn không dứt, anh thấp giọng hỏi, “Đi đâu?”
Tô An Ninh thấy anh kiên trì thế, liền nói địa chỉ.
Đến nhà hàng, Tô An Ninh đeo khẩu trang lên, chuẩn bị xuống xe, “Thầy Cố, tôi đi trước đây ạ. Trên đường đi thầy nhớ cẩn thận một chút.”
Cố Thời Cảnh nhẹ “ừ” một tiếng, nhìn cô đi vào mới lái xe rời đi.
Tô An Ninh đẩy cửa phòng, thấy Tưởng Hủ Hủ đứng bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài, đầu ló ra một nửa, không khỏi hỏi cô ấy, “Hủ Hủ, cậu đang làm gì đấy?”
Tưởng Hủ Hủ nghe thấy có tiếng động thì xoay người lại, hào hứng nháy mắt với cô, “Tiểu Ninh Ninh, tớ thấy hết rồi nhé, còn không thành thật báo cáo lại, người đàn ông vừa đưa cậu đến đây là ai hả?”
Tô An Ninh bị vẻ mặt của cô ấy chọc cười, đi đến rồi thả túi xuống ghế.
“Hủ Hủ, chừng nào cậu mới có thể đem sửa cái tật xấu Bát Quái này hả?”
“Bát Quái là hứng thú của tớ, sao lại phải sửa chứ?” Tưởng Hủ Hủ đi đến bên người cô, chọc chọc cánh tay cô, “Chị Ninh, chị nói một chút đi mà, có phải là anh bạn trai trong tin đồn xấu trên mạng đồn đãi không?”
Tô An Ninh đẩy đầu cô ấy ra, cười nói, “Cái gì mà bạn trai tin đồn hả, tớ và anh ấy rất trong sạch đấy.”
Gặp Tưởng Hủ Hủ một mặt không tin, cô lại nói, “Nếu quả thật muốn nói ra là có quan hệ gì, vậy thì chắc anh ấy là ân nhân cứu mạng của tớ đấy, anh ấy đã giúp tớ rất nhiều lần rồi.”
“A… ôi ôi, chuyện lãng mạn thế.” Tưởng Hủ Hủ rất kích động, “Lúc nào tớ mới có thể gặp người đó một tẹo thế?”
Tô An Ninh không hiểu, “Cậu gặp anh ấy làm gì?”
Tưởng Hủ Hủ rất ‘cây ngay không sợ chết đứng’, “Đương nhiên là cảm ơn người ta rồi.” Cuối cùng cô ấy còn chớp chớp mắt, “Còn giúp cậu kiểm định một chút nữa á.”
“Nói cái gì đó? Tớ với anh ấy thực sự không có quan hệ gì đâu, cậu không tin cũng được.” Tô An Ninh hơi buồn cười.
“Được được, không có quan hệ không có quan hệ.” Tưởng Hủ Hủ luôn miệng nói, dáng vẻ kia rõ ràng vẫn chưa tin.
Tô An Ninh cũng không định giải thích, dù sao trong nội tâm cô rõ ràng là được rồi.
Ăn một bữa no say, còn uống chút rượu, lúc hai người đi ra bị làn gió lạnh thổi qua làm tỉnh rượu hơn nửa.
Nhớ lại thì cũng không có chuyện gì, Tô An Ninh và Tưởng Hủ Hủ đi dạo một vòng ở bên ngoài rồi mới về trường.
*
Ngày tiếp theo, Tô An Ninh thu dọn đồ đạc chuẩn bị đến công ty Tinh Quang doanh tập huấn*, ở cửa trường có xe đặc biệt đến đón.
* Doanh tập huấn: Là chỉ một tổ chức rất nhiều người tập trung lại để học tập hoặc huấn luyện bằng một cách nào đó. Có thể tôi luyện ý chí tham gia, có thời gian kỳ hạn nhất định, không chịu ảnh hưởng bởi mùa. Dùng cách tập trung học tập hoặc huấn luyện này trong khoảng thời gian ngắn để nâng cao về một phương diện nào đó như năng lực hay tri thức (theo baike).
Tưởng Hủ Hủ tiễn cô đi, “An Ninh, tớ chỉ có thể giúp chút vậy thôi, cố lên nhé.”
“Ừm, yên tâm.” Tô An Ninh nhận vali trong tay cô ấy, phất tay với cô ấy rồi lên xe.
Vị trí đằng trước đều đã có người chiếm, Tô An Ninh đi ra đằng sau ngồi xuống, không bao lâu sau, người đã ngồi kín, xe liền lái đi.
Gần đến một giờ mới đến doanh tập huấn của công ty Tinh Quang, bên ngoài sân đã có không ít người, trò chuyện với nhau.
Tô An Ninh tìm đến chỗ đội của mình, dừng trước mặt Dư Hàm chào hỏi ông ấy.
“Chào thầy Dư ạ.”
“Ừm, đến đây.” Dư Hàm cũng cười cười, trên gương mặt ôn nhuận như ngọc mang theo một tia dịu dàng.
Các đội viên khác cũng liên tiếp chạy đến, chào hỏi lẫn nhau.
Đạo diễn đi đến, cầm trong tay mấy quyển sách vở. Ông ta đứng ở chính giữa vỗ tay một cái, “Tất cả mọi người yên tĩnh nghe tôi nói đây.”
Ông ta nhấc cao quyển vở trong tay, “Hai tháng tiếp theo này công ty cho chuẩn bị sẽ chuẩn bị cho mọi người nơi ở để sinh hoạt. Trong tay tôi là thẻ phòng, chiếc thẻ màu đỏ phía trên cùng đại biểu căn biệt thự phía sau tôi, càng xuống dưới thì điều kiện sinh hoạt càng chênh lệch.”
“Về phần ai có thể cầm được thẻ phòng tốt nhất thì tất cả đều dựa vào khả năng của mọi người.”
Ông ta vừa nói ra lời này, tất cả mọi người đã nhao nhao lên tiếng, cảm thán chương trình đúng là vô lương, còn chưa bắt đầu tranh tài đã bắt họ vì mấy căn phòng mà tranh cướp lẫn nhau rồi.
“Mọi người cũng không nên cảm thấy quá khó khăn, coi như là cho mọi người một chút niềm vui thú trước khi tranh tài.”
Đạo diễn nói, “Nếu chúng ta đã là chương trình năng khiếu, vậy thì so ca hát đi. Mỗi đội chọn ra một đại diện, do chúng tôi ra đề, ai đáp đúng được nhiều từ nhất thì sẽ có được đặc quyền ưu tiên lựa chọn.”
Mọi người bắt đầu lo lắng thảo luận, biệt thự lớn ai mà không muốn ở, điều kiện tốt, không gian lại lớn, nhạc cụ ở bên trong cũng là đồ tốt nhất.
Ngoài Tô An Ninh ra thì trong nhóm này của Dư Hàm cũng không quá mạnh. Thầy hướng dẫn không thể dự thi, Lục Hạo tự giác năng lực của mình không đủ, ba người khác cũng thế, cuối cùng quyết định chọn ra Tô An Ninh.
Trong mắt Dư Hàm đong đầy ý cười, thấp giọng nói, “An Ninh, đội chúng ta nhất trí chọn em, vì chúng tôi, em phải cố gắng thật nhiều đấy.”
“Được ạ, em sẽ cố hết sức.” Tô An Ninh cười cười.
Cái đội khác cũng chọn ra đại diện, đứng lên phía trước đội mình.
Tô An Ninh nhìn sang, phát hiện ra tất cả những người được chọn ra đều là nữ. Có Lý Hồng Vũ thực lực ngang bằng với cô, có Triệu Thiến không đội trời chung, còn có một người cô gái mà cô không quen biết.
“Oa, ra đều là đại mỹ nữ à, không thấy một chàng trai nào cả. Các chàng trai lá gan còn nhỏ hơn cả mấy cô gái nữa à?” Đạo diễn cười trêu ghẹo, “Đều là nữ trung hào kiệt*.”
*Nữ trung hào kiệt: những cô gái tài năng và chí khí hơn người.
“Được rồi, chỉ nói đùa một chút với mọi người thôi, không cần để ý.” Bầu không khí được đạo diễn nâng cao lên, giảm đi cảm giác kỳ lạ.
Tất cả mọi người nhao nhao cười lên, trêu ghẹo đạo diễn tinh quái.
Đề là do đạo diễn đưa ra, ông ta nói một câu lời bài hát, đội viên phải đoạt và đáp được câu tiếp theo đó, trả lời đúng thì được một điểm, trả lời sai thì không được điểm nào.
20 câu đố, ai trả lời được nhiều nhất thì có thể chọn tấm thẻ nhà đầu tiên.
Đạo diễn giới thiệu xong quy tắc trò chơi, bắt đầu đọc lời bài hát.
Gần như mỗi khi ông ấy đọc ra lời bài hát Tô An Ninh đã nói được câu tiếp theo, đồng thời mỗi câu đố đều trả lời đúng.
Xong 20 câu đố, một mình Tô An Ninh 10 điểm, Lý Hồng Vũ 7 điểm, còn ba câu kia bị hai đội khác đoạt trả lời.
Tô An Ninh lựa chọn căn thứ nhất, có lấy được căn biệt thự lớn. Lúc đưa thẻ phòng cho Dư Hàm, các đội viên khác nhao nhao lộ ra ánh mắt khâm phục với cô.
Tô An Ninh một mực cười rất ấm áp, thản nhiên nhận ánh mắt của bọn họ.
Lục Hạo giúp Tô An Ninh cầm vali, một đoàn người đi về phía biệt thự, các đội viên khác nhao nhao lộ ra ánh mắt hâm mộ.
Triệu Thiến chỉ đáp đúng một câu, cô ta cầm cái thẻ phòng kém nhất. Lúc quay về đội, lọt phải sự ghét bỏ của đồng đội, lúc vừa chọn thành viên ra trận, là cô ta tranh đoạt đòi đi ra, ai ngờ tới lại là một cái thùng rỗng.
Triệu Thiến nhìn dáng vẻ Tô An Ninh và các đội viên vừa nói vừa cười, trong lòng càng sinh ra cảm giác không công bằng, càng thấy ngứa mắt với cô. Cũng chỉ là một ngôi sao nhí thôi, ngoại trừ dựa vào gia thế, fan hâm mộ thì còn có gì đặc biệt hơn người chứ?!
*
Điều kiện của căn biệt thự lớn dĩ nhiên là tốt, có ban công, có sân nhỏ độc lập, trong sân còn có xích đu, bên cạnh là khóm hoa hoa cỏ cỏ.
Tô An Ninh là công thần*, bọn họ để cô chọn phòng trước. Cô cũng không khách khí, chọn một gian có ban công, bắt được ánh sáng tốt, không khí cũng tốt, phong cảnh bên ngoài cũng là rất được.
*Công thần: người có công.
Cô đứng bên cửa sổ hít sâu một hơi, không khỏi nghĩ ở chỗ này chờ hai tháng cũng không tồi lắm.
Cô sắp xếp quần áo xong, cửa phòng bị người ta gõ vang, cô đi ra mở cửa thì thấy là Lục Hạo, không khỏi hỏi, “Lớp trưởng, sao cậu lại đến đây? Dọn xong đồ đạc rồi à?”
“Còn chưa nữa, nhưng thầy Dư Hàm bảo chúng ta tập hợp ở phòng khách.” Lục Hạo tiếp tục nói, “Hẳn là có chuyện muốn nói.”
“Ừm, được rồi, vậy cậu xuống trước đi, tôi thay bộ quần áo rồi xuống.” Tô An Ninh nhìn cậu ta đi ra mới đóng cửa lại, tùy ý mặc một bộ quần áo rồi đi xuống tầng.
Ở đầu cầu thang cô gặp được hai cô gái kia cũng đi xuống, Tô An Ninh gật đầu với họ rồi đi xuống cầu thang trước.
Hai cô gái kích động lẫn nhau véo cánh tay của nhau, nữ thần thật là dịu dàng mà.
Dư Hàm đến, để bọn họ tùy ý ngồi xuống, không cần câu nệ.
Mấy người họ tự tìm chỗ ngồi xuống, một dáng vẻ chăm chú nghe giảng.
Dư Hàm nhìn thoáng qua mấy người họ, cười cười, “Thời gian tiếp theo chúng ta phải sinh hoạt cùng nhau rồi, tôi hi vọng các em không xem tôi như một người thầy mà đối xử, mà là một người bạn thân cận. Đương nhiên, có gì không hiểu thì lúc nào cũng có thể đến hỏi tôi, tôi sẽ đem tất cả những gì mình học hỏi được nói cho các em. Điều kiện tiên quyết thì là các em nhất định phải có một trái tim yêu học hỏi.”
Cô gái tóc ngắn là La Hi, vẻ mặt rất đáng yêu, cô ấy cười nói, “Thầy Dư, chỉ cần thầy không chê chúng em phiền là được rồi ạ, em có rất nhiều vấn đề muốn hỏi.”
Cô gái tóc dài vẻ mặt dịu dàng là Kỳ Khả, cô ấy cũng cười theo, “Thầy Dư, em cũng có nhiều thứ muốn hỏi ạ.”
“Lúc nào cũng hoan nghênh.” Dư Hàm cười cười, “Những ngày tiếp theo chúng ta cùng nhau cố gắng nhé.”
Mấy người đứng lên tay chồng tay lên nhau, hô to vài tiếng, “Cố lên!”
“Cố lên!”
“Cố lên!”
Giờ phút này bầu không khí tăng vọt, trên mặt mỗi người đều treo một nụ cười sáng rỡ, cùng nhau ngóng trông một ngày mai tươi đẹp.