Chương : 16
“Ơ? Sao trên bộ xiêm y này lại dính đất thế này?” Bạch Huyên ôm bộ xiêm y mà Liễu Mạn Nguyệt thay ra, vẻ mặt buồn bực.
“Vừa nãy ở trong vườn, xiêm y cọ vào mặt trên tảng đá xanh đấy.” Liễu Mạn Nguyệt ngân nga nói, chính là sợ trên bộ quần áo của mình dính bẩn, vừa rồi sau khi đứng lên mới đặc biệt ở trong sân nhìn ba cung nữ kia nhảy dây.
Kết quả, nghe xong Liễu Mạn Nguyệt nói như vậy, Bạch Huyên cũng không hỏi nhiều nữa, chỉ bĩu môi, hướng Liễu Mạn Nguyệt làm nũng oán trách nói: “Lần sau chủ tử đừng có đi đến chỗ kia tùy tiện ngồi nữa, coi như là chúng nô tỳ đau lòng đi!”
Ngâm mình bên trong thùng gỗ lớn, Liễu Mạn Nguyệt thư giãn cơ thể, cánh tay dài trắng nõn nhẹ nhàng vốc nước lên, táp lên mặt, thở dài một hơi đầy thoải mái, nghiêng đầu nhìn Bạch Huyên một cái: “Nhìn bộ dạng ngươi lười như thế? Chủ tử ta đây không phải sợ ngươi vốn không hoạt động, trên bụng lại xuất hiện thêm vài khối thịt nữa hay sao? Đã vậy lại còn không biết cảm tạ ta nữa.”
Nghe xong những lời này, mặt Bạch Huyên ửng hồng, vội nói: “Vâng vâng, đa tạ chủ tử đã thay chúng nô tỳ mà suy nghĩ.” Vừa nói, vừa cúi đầu lén lút nhéo miếng thịt ở thắt lưng của mình, trong lòng không khỏi buồn bực, chẳng lẽ chủ tử đã biết buổi trưa mình lén ăn vài miếng điểm tâm? Hiện giờ là đang ám chỉ mình hay sao?
Bạch Tuyết và Bạch Hương đang múc nước, nhẹ nhàng giội lên người Liễu Mạn Nguyệt, nhìn vòng eo nhỏ nhắn mềm mại của Liễu Mạn Nguyệt, dáng người thướt tha, da thịt trên người trắng như tuyết như ngọc. Bạch Hương không nhịn được, khen ngợi: “Nước da của chủ tử thật là đẹp.”
Liễu Mạn Nguyệt nhàn nhạt cười, cũng không tiếp lời, nếu như nàng không có phần dung mạo này, sao lại có thể bị đưa vào cung đây? Đừng nói là nàng, chính là ba người kia, mỗi người một vẻ dài ngắn khác nhau.
Bạch Tuyết khẽ thở dài: “Với nhan sắc này, Thánh thượng như thế nào….” Lời nói vừa xuất ra khỏi miệng, gương mặt lập tức biến sắc, chỉ cúi thấp đầu không dám nói thêm câu nào nữa.
Chỉ biết Bạch Hương nghe xong lại nghiêng đầu tiếp lời: “Đúng là Thánh thượng còn chưa nhìn thấy chủ tử không mặc y phục có bộ dáng gì nữa, nếu như nhìn thấy rồi, khẳng định là sẽ thích!”
Liễu Mạn Nguyệt không nhịn được nữa, dựa vào thùng nước cười to, mặt Bạch Tuyết đỏ hồng, trừng mắt nhìn Bạch Hương không biết nói gì mới tốt, lời này đâu phải giống như lời nói của một đại cô nương nên nói chứ? Cứ coi như là sự việc là như thế, cũng không thể nói ra những lời như vậy được!
Khí trời ban đêm khẽ lạnh, tiểu hoàng đế đứng bên cửa sổ nhìn con sói phía dưới đang chạy trốn. Trong tay mấy thị vệ, thái giám ở bên cạnh đều cầm cây gậy gỗ cẩn thận phòng thủ ở bốn phía, đề phòng con sói kia bỗng nhiên hung bạo đả thương mọi người.
Đang nhìn, bỗng thấy ở phía xa một đoàn người đi về phía Thính Vũ Các.
“Tiểu An Tử.”
Nghe thấy Hoàng thượng gọi, Tiểu An Tử lập tức trả lời “Dạ”.
“Người tới là người cung nào?”
Tiểu An Tử vội thò đầu ra bên ngoài chăm chú nhìn, sau đó trả lời: “Hoàng thượng, nhìn bộ dạng có điểm giống như Hồng Tiêu cô cô, Đại cung nữ bên cạnh Thái hậu nương nương ạ.”
Chân mày của Hoàng thượng nhíu lại, sắc mặt cũng trầm xuống, hừ lạnh một tiếng, xoay mình đi vào trong phòng.
Tiểu An Tử lại thò đầu ra bên ngoài nhìn một cái, thấy đoàn người kia quả nhiên là đến gọi cửa, ở phía dưới bọn thị vệ, thái giám vội vàng nhanh chóng lôi xích lại kéo con sói về.
“Hoàng thượng, nô tỳ phụng mệnh Thái hậu đến đây, Thái hậu nói, mặc dù ban ngày hơi nóng, nhưng suy cho cùng khí trời ban đêm cũng hơi lạnh, buổi tối không có chăn ấm là không được, vì vậy sai nô tỳ tự mình mang đến đây.” Diện mạo của Hồng Tiêu khoảng chừng hai sáu, hai bảy tuổi, đã là người nhiều tuổi trong đám cung nữ rồi. Đến năm tuổi lại không xuất cung, tự mình chải đầu đứng lên, bèn quyết định cả đời ở trong cung đến già, trung thành hầu hạ chủ tử một đời một kiếp.
Loại trung thành này ở trong cung tự nhiên có thân phận không ít. Tiểu thái giám, cung nữ xưa nay nhìn thấy đều phải xưng một tiếng “Cô cô”.
“Ban đêm trẫm không những ngủ ngon, ngủ kỹ, mà còn sợ nóng, không cần người hầu hạ!” Tiểu hoàng đế cau mày, cũng không thèm liếc nhìn cung nữ kia nửa con mắt.
Hồng Tiêu dường như đã sớm biết thế nào Hoàng thượng cũng sẽ trả lời như vậy, giọng điệu trả lời cũng không nóng nảy gấp gáp, trên mặt chỉ nở nụ cười nhàn nhạt, khẽ nghiêng người, để lộ ra người phía sau lưng: “Hoàng thượng, nô tỳ chỉ phụng mệnh làm việc, chỉ có trách nhiệm mang người đến đây, từ này về sau Hoàng thượng muốn làm việc như thế nào… nô tỳ vạn lần không dám hỏi đến nửa câu.”
Dứt lời, khẽ lùi về phía sau một bước, để lộ người nọ phía sau.
Người nọ tiến lên phía trên một bước, phía sau có hai cung nữ thuận tay tiếp nhận áo choàng của nữ tử đó, rồi theo Hồng Tiêu đi ra khỏi cửa. Hoàng thượng sững sờ, cau mày nhìn sang bên cạnh cửa, đến khi nhìn rõ người kia đứng ở cạnh cửa, bỗng nhiên ngây ngẩn cả người.
Bên ngoài khoác một chiếc áo lụa mỏng, bên trong người nọ không mặc yếm (áo nhỏ), thân hình đẫy đà thướt tha như ẩn như hiện ở dưới ánh nến, cái cổ mảnh khảnh tinh tế, hai viên Bạch Ngọc to tròn xinh đẹp ưỡn thẳng, ở phía trên mỗi bên đều được điểm một chấm màu đỏ tươi. Vòng eo phía dưới mềm mại, tiếp tục nhìn xuống phía dưới…
Trên mặt tiểu hoàng đế giống như bị thiêu nóng đến nỗi bốc khói, vẻ mặt có chút chăm chú, hung ác nhìn hai má nữ nhân kia.
Sắc mặt Ngọc Điệm Thu hồng hào, trong mắt một mảng sương mù, mang theo tình ý thẹn thùng xấu hổ nhìn Hoàng thượng, thân thể nhẹ nhàng uốn éo giống như cảm thấy có chút lạnh vậy. Nàng ta thấy Hoàng thượng nhìn mình, thân thể càng giống như không có chân, thỉnh thoảng lại nghiêng về một bên, hai cánh tay ép chặt hai viên tròn đầy kia, chỉ để một khe rãnh sâu ở giữa lộ ra ngoài.
Trong phòng vốn chỉ có hai tiểu thái giám hầu hạ, nhìn thấy cảnh tượng như vậy đều không dám ngẩng đầu lên mà lặng lẽ đi ra cửa.
Hàm răng trong miệng hung hăng nghiến chặt cọ sát, giống như muốn đem cả hàm răng cắn đứt. Trước đó vài ngày, cũng đã biết Thái hậu nói những gì, rằng muốn đưa người mặc quần áo đến một lần,và một lần đưa đến cho Hoàng thượng một người không mặc gì. Lúc này mới đặc biệt tìm người thả sói, không ngờ, cuối cùng hôm nay cũng không nói một lời, trực tiếp mang người đưa đến.
Siết chặt nắm đấm, Hoàng thượng hít một hơi thật sâu, đem thân thể vì bất ngờ nhìn thấy cảnh xuân lúc này cưỡng ép đè nén xuống, lạnh giọng quát: “Người đến, mang đi!”
Hai tiểu thái giám vừa nãy thối lui đứng ở cạnh cửa sửng sốt, liếc mắt nhìn nhau, lại quay đầu nhìn trộm Hoàng thượng. Biểu hiện trên gương mặt của Hoàng thượng hết sức dữ tợn hung ác, lộ ra vẻ mặt cố nhẫn nhịn, có thể … đến mức thế sao? Không phải là một nữ tử sao? Cứ để nàng hầu hạ thì có làm sao? Tính khí này của Hoàng thượng còn muốn cùng Thái hậu ầm ĩ đến bao giờ nữa đây?
Ngọc Điệm Thu kia nghe thấy vậy, thoáng lập tức quỳ xuống, khóc thút thít nói: “Hoàng thượng! Thiếp thân vào cung, thì đã là người của Hoàng thượng rồi! Hôm nay nghe theo Thái Hậu gọi, đưa đến đây, nếu như không được Hoàng thượng thương yêu, thiếp ở trong cung này, thì sẽ không còn mảnh đất cắm dùi nữa!” Cảm tình trong giọng nói kia rất chân thành khẩn thiết, âm thanh khóc thút thít, tuy là oán than, nhưng đến trong tai người nghe lại mang vẻ nhu mì kiều diễm. Hai tên tiểu thái giám cũng không dám động, chỉ cúi thấp đầu, đợi Hoàng thượng hồi tâm chuyển ý.
Nghe thấy những lời này của nàng ta, Hoàng thượng bỗng quay đầu lại, nhìn hai mắt Ngọc Điệm Thu giống như bị sương mù che phủ, gương mặt chợt giãn ra cười nói: “Không mảnh đất cắm dùi?”
Ngọc Điệm Thu vội chớp mắt, lập tức, trên mặt liền hoa lê đái vũ, hai điểm đỏ tươi phía trước ngực khẽ run lên, bộ dạng càng giống như yếu đuối nhu nhược, đáng thương. Nhất định là khiến cho nam tử ôm vào trong ngực mà thương yêu.
“Ngươi ở trong cung này thì không có mảnh đất cắm dùi, thế thì thế nào?” Trên mặt Hoàng thượng lúc này đều là nụ cười châm chọc chế giễu, vốn là sắc mặt đỏ hồng khi nãy vẫn chưa được xóa bỏ triệt tiêu, dứt lời, còn cao giọng quát, “Còn không đem nàng ta ném ra cửa, muốn ở lại nơi này khiến trẫm buồn nôn hay sao?!”
Hai tiểu thái giám nghe thấy Hoàng thượng nói ra những lời tức giận, vội vàng mỗi bên một người kéo Ngọc Điệm Thu kia, kéo ra đến cửa, thanh âm mềm mại từng tiếng một gọi thật to ở phía ngoài cửa vang lên hai hồi, bèn không nghe thấy nữa, chắc là bị người ta bịt miệng rồi, có kêu cũng chẳng ra tiếng.
“Hoàng thượng…” Tiểu An Tử nhẹ nhàng đẩy cửa, ai ngờ vừa mới thò đầu vào, thì bị một cái gối ném trúng đầu, lại nghe thấy một tiếng gầm cực kỳ phẫn nộ “Cút!”, vội vàng đóng cửa lại, vỗ vỗ ngực, trong lòng nghĩ đến vẫn còn sợ hãi, chỉ dám đứng ở ngoài cửa, không dám đi vào khiến Hoàng thượng không cần gặp.
Cả người Hoàng thượng bổ nhào lên trên giường, dùng sức đấm xuống giường, trong lòng chính là tức giận, hận toàn thân mình không nghe theo bản thân sai khiến, cho đến lúc này cây gậy vẫn còn cứng rắn dựng đứng chọc thẳng xuống giường. Muốn giơ quyền lên đánh, nhưng rốt cuộc vẫn còn biết nếu như vật kia bị làm hỏng, người hối hận sau này vẫn là mình. Nhưng mà nếu có thể dùng biện pháp khiến nó thoải mái dễ chịu, suy cho cùng vẫn là trong tâm không cam lòng, chỉ đành phải cố nén chịu, nằm chết lỳ ở trên giường không lộn xộn, làm loạn nữa.
“Nhẫn…Trẫm rốt cuộc phải nhẫn đến khi nào…” Chậm rãi nhắm hai mắt lại, người thiếu niên mang theo một tia vô trợ nhẹ nhàng thở ra một tiếng “Phụ hoàng”, rất lâu sau, lại thấp giọng than một tiếng “Hoàng thúc…”
Ngồi trước gương đồng, Bạch Tuyết đang chỉnh sửa lại kiểu tóc giúp Liễu Mạn Nguyệt, Bạch Hương đang ở phòng ngoài bày biện thức ăn. Bạch Huyên không biết vừa chạy đi đâu mới quay về, bộ dáng cực kỳ hào hứng đi vào, thì vừa cười vừa nói: “Chủ tử, hôm nay bên ngoài đều truyền khắp nơi!”
“Chuyện gì thế?” liếc nhìn Bạch Huyên trong gương một cái, Liễu Mạn Nguyệt trái lại chưa từng bảo Bạch Huyên khi nói chuyện phải chú ý đến những quy củ, phép tắc. Ai nói cung nữ này tuy là một cung nữ không có tâm tư, nhưng trình độ thăm dò nghe ngóng tin tức lại thuộc dạng hạng nhất?
“Tối hôm qua, nghe nói Đại Ngọc mỹ nhân của Hỷ Viên sau khi bị Thái hậu gọi đi, đã mang người đưa đến Thính Vũ Các tặng cho Hoàng thượng!”
Nhấc tay mở tráp trang điểm, bên trong tráp lấy một cây trâm hướng trên đầu bút vẽ, mí mắt của Liễu Mạn Nguyệt không khỏi nhướn lên: “Sau đó?”
“Nghe nói, Ngọc mỹ nhân là cởi sạch đồ rồi kêu người đưa đến tặng ạ!” Bạch Huyên tiến lên hai bước, hai mắt sáng lên, thấp giọng nói.
Tay đang cài trâm bỗng dừng lại, dựng đứng tai lên nghe chuyện. Dáng người của Ngọc Điệm Thu như thế nào, tự mình Liễu Mạn Nguyệt rất rõ ràng, vốn là từ một nơi đi ra ngoài, trên đường đi lại là bạn đồng hành, nếu như nói về kích thước ngực lớn nhỏ…bản thân mình vẫn còn kém của nàng ta một chút, nếu như nói của mình là cúp B, vậy của Ngọc Điệm Thu chính là Cúp D, ngay cả đến Ngọc Điệm Lương cũng còn không bằng nàng ta, càng không cần nói đến sân bay Giảm Lan.
Ngực lớn, eo nhỏ, mông tròn, dáng người nóng bỏng như thế, Ngọc Điệm Thu lại cố gắng hết sức làm dáng điệu như thế kia, cởi sạch đồ đi đến… Vậy tiểu hoàng đế còn có thể không cứng rắn kiên định được sao?
Tuy rằng trong lòng nghĩ như thế, nhưng ngực vẫn là có chút hơi khó chịu.
“Chủ tử, chủ tử có biết sau đó như thế nào không?”
“Nói mau, nào có ai ngăn ngươi nói chuyện đâu?” Liễu Mạn Nguyệt giơ tay cài cây trâm kia, chỉ cảm thấy như thế nào cũng đều không đẹp, lại tháo xuống, ở trong hộp lục lọi, lật tới lật lui.
Thấy Liễu Mạn Nguyệt dường như có chút không vội, Bạch Huyên lén cười trộm: “Nghe nói, Hoàng thượng sinh khí, lại gọi người đến bịt miệng nàng ta lại, trực tiếp ném ra đại môn Thính Vũ Các! Nàng ta trên đường đi cũng không mặc quần áo mà trở về phòng!”
Liễu Mạn Nguyệt lông mày nhảy lên một cái, thức ăn dâng lên tận miệng thế mà hắn lại không ăn? Cái này hơi có phần nhịn quá rồi? Mười lăm mười sáu tuổi, đang là tuổi huyết khí phương cương, cái này nếu như nhịn quá sẽ sinh thành bệnh…cũng không biết tối qua hắn làm thế nào mà vượt qua đây?
Nghĩ đến đây, thì không nhịn được mà cười phá lên.
Đừng nói là Liễu Mạn Nguyệt, ngay cả đám người Bạch Tuyết hầu hạ bên cạnh cũng không nhịn được cười, bên trong bốn viện tử vốn chính là bốn thân phận, mà còn cùng nhau tiến cung, trong lòng cung nữ xung quanh sinh ra ganh đua so sánh, đều mong đợi chủ tử nhà mình có thể đoạt hạng nhất. Lần này suýt nữa bị Ngọc Điệm Thu đoạt mất, khiến trong tâm của những cung nữ này không thoải mái, nghe nàng ta bị bêu xấu như thế tự nhiên cảm thấy vui vẻ nhìn nàng bị cười nhạo.
“Nàng ta… Nàng ta đi trên đường không biết gặp phải bao nhiêu người! trên người chỉ khoác một tấm sa mỏng, nghe nói sau khi trở về thì ngã xuống, nói là lạnh…” Bạch Huyên cười không ra hơi, “Ai kêu nàng ta thường ngày ban ngày mặc ít quần áo như vậy? Sợ người khác không biết nàng ta sinh ta giống như hai lạng thịt hay sao, lần này coi như là đáng đời!”
Liễu Mạn Nguyệt cười xoa xoa khóe mắt, nghe Bạch Huyên nói như thế, ngẩng đầu mắng một câu: “Không được phép nói những lời này, cẩn thận để người khác nghe thấy.” Dứt lời, lại cầm cây trâm vừa mới tháo xuống cài lại lên đầu, đứng dậy đi ra ngoài dùng bữa.
_________________
“Vừa nãy ở trong vườn, xiêm y cọ vào mặt trên tảng đá xanh đấy.” Liễu Mạn Nguyệt ngân nga nói, chính là sợ trên bộ quần áo của mình dính bẩn, vừa rồi sau khi đứng lên mới đặc biệt ở trong sân nhìn ba cung nữ kia nhảy dây.
Kết quả, nghe xong Liễu Mạn Nguyệt nói như vậy, Bạch Huyên cũng không hỏi nhiều nữa, chỉ bĩu môi, hướng Liễu Mạn Nguyệt làm nũng oán trách nói: “Lần sau chủ tử đừng có đi đến chỗ kia tùy tiện ngồi nữa, coi như là chúng nô tỳ đau lòng đi!”
Ngâm mình bên trong thùng gỗ lớn, Liễu Mạn Nguyệt thư giãn cơ thể, cánh tay dài trắng nõn nhẹ nhàng vốc nước lên, táp lên mặt, thở dài một hơi đầy thoải mái, nghiêng đầu nhìn Bạch Huyên một cái: “Nhìn bộ dạng ngươi lười như thế? Chủ tử ta đây không phải sợ ngươi vốn không hoạt động, trên bụng lại xuất hiện thêm vài khối thịt nữa hay sao? Đã vậy lại còn không biết cảm tạ ta nữa.”
Nghe xong những lời này, mặt Bạch Huyên ửng hồng, vội nói: “Vâng vâng, đa tạ chủ tử đã thay chúng nô tỳ mà suy nghĩ.” Vừa nói, vừa cúi đầu lén lút nhéo miếng thịt ở thắt lưng của mình, trong lòng không khỏi buồn bực, chẳng lẽ chủ tử đã biết buổi trưa mình lén ăn vài miếng điểm tâm? Hiện giờ là đang ám chỉ mình hay sao?
Bạch Tuyết và Bạch Hương đang múc nước, nhẹ nhàng giội lên người Liễu Mạn Nguyệt, nhìn vòng eo nhỏ nhắn mềm mại của Liễu Mạn Nguyệt, dáng người thướt tha, da thịt trên người trắng như tuyết như ngọc. Bạch Hương không nhịn được, khen ngợi: “Nước da của chủ tử thật là đẹp.”
Liễu Mạn Nguyệt nhàn nhạt cười, cũng không tiếp lời, nếu như nàng không có phần dung mạo này, sao lại có thể bị đưa vào cung đây? Đừng nói là nàng, chính là ba người kia, mỗi người một vẻ dài ngắn khác nhau.
Bạch Tuyết khẽ thở dài: “Với nhan sắc này, Thánh thượng như thế nào….” Lời nói vừa xuất ra khỏi miệng, gương mặt lập tức biến sắc, chỉ cúi thấp đầu không dám nói thêm câu nào nữa.
Chỉ biết Bạch Hương nghe xong lại nghiêng đầu tiếp lời: “Đúng là Thánh thượng còn chưa nhìn thấy chủ tử không mặc y phục có bộ dáng gì nữa, nếu như nhìn thấy rồi, khẳng định là sẽ thích!”
Liễu Mạn Nguyệt không nhịn được nữa, dựa vào thùng nước cười to, mặt Bạch Tuyết đỏ hồng, trừng mắt nhìn Bạch Hương không biết nói gì mới tốt, lời này đâu phải giống như lời nói của một đại cô nương nên nói chứ? Cứ coi như là sự việc là như thế, cũng không thể nói ra những lời như vậy được!
Khí trời ban đêm khẽ lạnh, tiểu hoàng đế đứng bên cửa sổ nhìn con sói phía dưới đang chạy trốn. Trong tay mấy thị vệ, thái giám ở bên cạnh đều cầm cây gậy gỗ cẩn thận phòng thủ ở bốn phía, đề phòng con sói kia bỗng nhiên hung bạo đả thương mọi người.
Đang nhìn, bỗng thấy ở phía xa một đoàn người đi về phía Thính Vũ Các.
“Tiểu An Tử.”
Nghe thấy Hoàng thượng gọi, Tiểu An Tử lập tức trả lời “Dạ”.
“Người tới là người cung nào?”
Tiểu An Tử vội thò đầu ra bên ngoài chăm chú nhìn, sau đó trả lời: “Hoàng thượng, nhìn bộ dạng có điểm giống như Hồng Tiêu cô cô, Đại cung nữ bên cạnh Thái hậu nương nương ạ.”
Chân mày của Hoàng thượng nhíu lại, sắc mặt cũng trầm xuống, hừ lạnh một tiếng, xoay mình đi vào trong phòng.
Tiểu An Tử lại thò đầu ra bên ngoài nhìn một cái, thấy đoàn người kia quả nhiên là đến gọi cửa, ở phía dưới bọn thị vệ, thái giám vội vàng nhanh chóng lôi xích lại kéo con sói về.
“Hoàng thượng, nô tỳ phụng mệnh Thái hậu đến đây, Thái hậu nói, mặc dù ban ngày hơi nóng, nhưng suy cho cùng khí trời ban đêm cũng hơi lạnh, buổi tối không có chăn ấm là không được, vì vậy sai nô tỳ tự mình mang đến đây.” Diện mạo của Hồng Tiêu khoảng chừng hai sáu, hai bảy tuổi, đã là người nhiều tuổi trong đám cung nữ rồi. Đến năm tuổi lại không xuất cung, tự mình chải đầu đứng lên, bèn quyết định cả đời ở trong cung đến già, trung thành hầu hạ chủ tử một đời một kiếp.
Loại trung thành này ở trong cung tự nhiên có thân phận không ít. Tiểu thái giám, cung nữ xưa nay nhìn thấy đều phải xưng một tiếng “Cô cô”.
“Ban đêm trẫm không những ngủ ngon, ngủ kỹ, mà còn sợ nóng, không cần người hầu hạ!” Tiểu hoàng đế cau mày, cũng không thèm liếc nhìn cung nữ kia nửa con mắt.
Hồng Tiêu dường như đã sớm biết thế nào Hoàng thượng cũng sẽ trả lời như vậy, giọng điệu trả lời cũng không nóng nảy gấp gáp, trên mặt chỉ nở nụ cười nhàn nhạt, khẽ nghiêng người, để lộ ra người phía sau lưng: “Hoàng thượng, nô tỳ chỉ phụng mệnh làm việc, chỉ có trách nhiệm mang người đến đây, từ này về sau Hoàng thượng muốn làm việc như thế nào… nô tỳ vạn lần không dám hỏi đến nửa câu.”
Dứt lời, khẽ lùi về phía sau một bước, để lộ người nọ phía sau.
Người nọ tiến lên phía trên một bước, phía sau có hai cung nữ thuận tay tiếp nhận áo choàng của nữ tử đó, rồi theo Hồng Tiêu đi ra khỏi cửa. Hoàng thượng sững sờ, cau mày nhìn sang bên cạnh cửa, đến khi nhìn rõ người kia đứng ở cạnh cửa, bỗng nhiên ngây ngẩn cả người.
Bên ngoài khoác một chiếc áo lụa mỏng, bên trong người nọ không mặc yếm (áo nhỏ), thân hình đẫy đà thướt tha như ẩn như hiện ở dưới ánh nến, cái cổ mảnh khảnh tinh tế, hai viên Bạch Ngọc to tròn xinh đẹp ưỡn thẳng, ở phía trên mỗi bên đều được điểm một chấm màu đỏ tươi. Vòng eo phía dưới mềm mại, tiếp tục nhìn xuống phía dưới…
Trên mặt tiểu hoàng đế giống như bị thiêu nóng đến nỗi bốc khói, vẻ mặt có chút chăm chú, hung ác nhìn hai má nữ nhân kia.
Sắc mặt Ngọc Điệm Thu hồng hào, trong mắt một mảng sương mù, mang theo tình ý thẹn thùng xấu hổ nhìn Hoàng thượng, thân thể nhẹ nhàng uốn éo giống như cảm thấy có chút lạnh vậy. Nàng ta thấy Hoàng thượng nhìn mình, thân thể càng giống như không có chân, thỉnh thoảng lại nghiêng về một bên, hai cánh tay ép chặt hai viên tròn đầy kia, chỉ để một khe rãnh sâu ở giữa lộ ra ngoài.
Trong phòng vốn chỉ có hai tiểu thái giám hầu hạ, nhìn thấy cảnh tượng như vậy đều không dám ngẩng đầu lên mà lặng lẽ đi ra cửa.
Hàm răng trong miệng hung hăng nghiến chặt cọ sát, giống như muốn đem cả hàm răng cắn đứt. Trước đó vài ngày, cũng đã biết Thái hậu nói những gì, rằng muốn đưa người mặc quần áo đến một lần,và một lần đưa đến cho Hoàng thượng một người không mặc gì. Lúc này mới đặc biệt tìm người thả sói, không ngờ, cuối cùng hôm nay cũng không nói một lời, trực tiếp mang người đưa đến.
Siết chặt nắm đấm, Hoàng thượng hít một hơi thật sâu, đem thân thể vì bất ngờ nhìn thấy cảnh xuân lúc này cưỡng ép đè nén xuống, lạnh giọng quát: “Người đến, mang đi!”
Hai tiểu thái giám vừa nãy thối lui đứng ở cạnh cửa sửng sốt, liếc mắt nhìn nhau, lại quay đầu nhìn trộm Hoàng thượng. Biểu hiện trên gương mặt của Hoàng thượng hết sức dữ tợn hung ác, lộ ra vẻ mặt cố nhẫn nhịn, có thể … đến mức thế sao? Không phải là một nữ tử sao? Cứ để nàng hầu hạ thì có làm sao? Tính khí này của Hoàng thượng còn muốn cùng Thái hậu ầm ĩ đến bao giờ nữa đây?
Ngọc Điệm Thu kia nghe thấy vậy, thoáng lập tức quỳ xuống, khóc thút thít nói: “Hoàng thượng! Thiếp thân vào cung, thì đã là người của Hoàng thượng rồi! Hôm nay nghe theo Thái Hậu gọi, đưa đến đây, nếu như không được Hoàng thượng thương yêu, thiếp ở trong cung này, thì sẽ không còn mảnh đất cắm dùi nữa!” Cảm tình trong giọng nói kia rất chân thành khẩn thiết, âm thanh khóc thút thít, tuy là oán than, nhưng đến trong tai người nghe lại mang vẻ nhu mì kiều diễm. Hai tên tiểu thái giám cũng không dám động, chỉ cúi thấp đầu, đợi Hoàng thượng hồi tâm chuyển ý.
Nghe thấy những lời này của nàng ta, Hoàng thượng bỗng quay đầu lại, nhìn hai mắt Ngọc Điệm Thu giống như bị sương mù che phủ, gương mặt chợt giãn ra cười nói: “Không mảnh đất cắm dùi?”
Ngọc Điệm Thu vội chớp mắt, lập tức, trên mặt liền hoa lê đái vũ, hai điểm đỏ tươi phía trước ngực khẽ run lên, bộ dạng càng giống như yếu đuối nhu nhược, đáng thương. Nhất định là khiến cho nam tử ôm vào trong ngực mà thương yêu.
“Ngươi ở trong cung này thì không có mảnh đất cắm dùi, thế thì thế nào?” Trên mặt Hoàng thượng lúc này đều là nụ cười châm chọc chế giễu, vốn là sắc mặt đỏ hồng khi nãy vẫn chưa được xóa bỏ triệt tiêu, dứt lời, còn cao giọng quát, “Còn không đem nàng ta ném ra cửa, muốn ở lại nơi này khiến trẫm buồn nôn hay sao?!”
Hai tiểu thái giám nghe thấy Hoàng thượng nói ra những lời tức giận, vội vàng mỗi bên một người kéo Ngọc Điệm Thu kia, kéo ra đến cửa, thanh âm mềm mại từng tiếng một gọi thật to ở phía ngoài cửa vang lên hai hồi, bèn không nghe thấy nữa, chắc là bị người ta bịt miệng rồi, có kêu cũng chẳng ra tiếng.
“Hoàng thượng…” Tiểu An Tử nhẹ nhàng đẩy cửa, ai ngờ vừa mới thò đầu vào, thì bị một cái gối ném trúng đầu, lại nghe thấy một tiếng gầm cực kỳ phẫn nộ “Cút!”, vội vàng đóng cửa lại, vỗ vỗ ngực, trong lòng nghĩ đến vẫn còn sợ hãi, chỉ dám đứng ở ngoài cửa, không dám đi vào khiến Hoàng thượng không cần gặp.
Cả người Hoàng thượng bổ nhào lên trên giường, dùng sức đấm xuống giường, trong lòng chính là tức giận, hận toàn thân mình không nghe theo bản thân sai khiến, cho đến lúc này cây gậy vẫn còn cứng rắn dựng đứng chọc thẳng xuống giường. Muốn giơ quyền lên đánh, nhưng rốt cuộc vẫn còn biết nếu như vật kia bị làm hỏng, người hối hận sau này vẫn là mình. Nhưng mà nếu có thể dùng biện pháp khiến nó thoải mái dễ chịu, suy cho cùng vẫn là trong tâm không cam lòng, chỉ đành phải cố nén chịu, nằm chết lỳ ở trên giường không lộn xộn, làm loạn nữa.
“Nhẫn…Trẫm rốt cuộc phải nhẫn đến khi nào…” Chậm rãi nhắm hai mắt lại, người thiếu niên mang theo một tia vô trợ nhẹ nhàng thở ra một tiếng “Phụ hoàng”, rất lâu sau, lại thấp giọng than một tiếng “Hoàng thúc…”
Ngồi trước gương đồng, Bạch Tuyết đang chỉnh sửa lại kiểu tóc giúp Liễu Mạn Nguyệt, Bạch Hương đang ở phòng ngoài bày biện thức ăn. Bạch Huyên không biết vừa chạy đi đâu mới quay về, bộ dáng cực kỳ hào hứng đi vào, thì vừa cười vừa nói: “Chủ tử, hôm nay bên ngoài đều truyền khắp nơi!”
“Chuyện gì thế?” liếc nhìn Bạch Huyên trong gương một cái, Liễu Mạn Nguyệt trái lại chưa từng bảo Bạch Huyên khi nói chuyện phải chú ý đến những quy củ, phép tắc. Ai nói cung nữ này tuy là một cung nữ không có tâm tư, nhưng trình độ thăm dò nghe ngóng tin tức lại thuộc dạng hạng nhất?
“Tối hôm qua, nghe nói Đại Ngọc mỹ nhân của Hỷ Viên sau khi bị Thái hậu gọi đi, đã mang người đưa đến Thính Vũ Các tặng cho Hoàng thượng!”
Nhấc tay mở tráp trang điểm, bên trong tráp lấy một cây trâm hướng trên đầu bút vẽ, mí mắt của Liễu Mạn Nguyệt không khỏi nhướn lên: “Sau đó?”
“Nghe nói, Ngọc mỹ nhân là cởi sạch đồ rồi kêu người đưa đến tặng ạ!” Bạch Huyên tiến lên hai bước, hai mắt sáng lên, thấp giọng nói.
Tay đang cài trâm bỗng dừng lại, dựng đứng tai lên nghe chuyện. Dáng người của Ngọc Điệm Thu như thế nào, tự mình Liễu Mạn Nguyệt rất rõ ràng, vốn là từ một nơi đi ra ngoài, trên đường đi lại là bạn đồng hành, nếu như nói về kích thước ngực lớn nhỏ…bản thân mình vẫn còn kém của nàng ta một chút, nếu như nói của mình là cúp B, vậy của Ngọc Điệm Thu chính là Cúp D, ngay cả đến Ngọc Điệm Lương cũng còn không bằng nàng ta, càng không cần nói đến sân bay Giảm Lan.
Ngực lớn, eo nhỏ, mông tròn, dáng người nóng bỏng như thế, Ngọc Điệm Thu lại cố gắng hết sức làm dáng điệu như thế kia, cởi sạch đồ đi đến… Vậy tiểu hoàng đế còn có thể không cứng rắn kiên định được sao?
Tuy rằng trong lòng nghĩ như thế, nhưng ngực vẫn là có chút hơi khó chịu.
“Chủ tử, chủ tử có biết sau đó như thế nào không?”
“Nói mau, nào có ai ngăn ngươi nói chuyện đâu?” Liễu Mạn Nguyệt giơ tay cài cây trâm kia, chỉ cảm thấy như thế nào cũng đều không đẹp, lại tháo xuống, ở trong hộp lục lọi, lật tới lật lui.
Thấy Liễu Mạn Nguyệt dường như có chút không vội, Bạch Huyên lén cười trộm: “Nghe nói, Hoàng thượng sinh khí, lại gọi người đến bịt miệng nàng ta lại, trực tiếp ném ra đại môn Thính Vũ Các! Nàng ta trên đường đi cũng không mặc quần áo mà trở về phòng!”
Liễu Mạn Nguyệt lông mày nhảy lên một cái, thức ăn dâng lên tận miệng thế mà hắn lại không ăn? Cái này hơi có phần nhịn quá rồi? Mười lăm mười sáu tuổi, đang là tuổi huyết khí phương cương, cái này nếu như nhịn quá sẽ sinh thành bệnh…cũng không biết tối qua hắn làm thế nào mà vượt qua đây?
Nghĩ đến đây, thì không nhịn được mà cười phá lên.
Đừng nói là Liễu Mạn Nguyệt, ngay cả đám người Bạch Tuyết hầu hạ bên cạnh cũng không nhịn được cười, bên trong bốn viện tử vốn chính là bốn thân phận, mà còn cùng nhau tiến cung, trong lòng cung nữ xung quanh sinh ra ganh đua so sánh, đều mong đợi chủ tử nhà mình có thể đoạt hạng nhất. Lần này suýt nữa bị Ngọc Điệm Thu đoạt mất, khiến trong tâm của những cung nữ này không thoải mái, nghe nàng ta bị bêu xấu như thế tự nhiên cảm thấy vui vẻ nhìn nàng bị cười nhạo.
“Nàng ta… Nàng ta đi trên đường không biết gặp phải bao nhiêu người! trên người chỉ khoác một tấm sa mỏng, nghe nói sau khi trở về thì ngã xuống, nói là lạnh…” Bạch Huyên cười không ra hơi, “Ai kêu nàng ta thường ngày ban ngày mặc ít quần áo như vậy? Sợ người khác không biết nàng ta sinh ta giống như hai lạng thịt hay sao, lần này coi như là đáng đời!”
Liễu Mạn Nguyệt cười xoa xoa khóe mắt, nghe Bạch Huyên nói như thế, ngẩng đầu mắng một câu: “Không được phép nói những lời này, cẩn thận để người khác nghe thấy.” Dứt lời, lại cầm cây trâm vừa mới tháo xuống cài lại lên đầu, đứng dậy đi ra ngoài dùng bữa.
_________________