Chương : 26
Editor:
Niêm Hoa Nhất Tiếu*
#Tiếu: chính thức đổi qua dùng tên này, do bị đụng hàng quá nhiều, fan Sênh đại ca quá khủng, không thể đu được.
"Không thì... chúng ta đổi sang "chơi" thứ mà mày biết?" Lần đầu tiên trong đời, A Tinh phát hiện ra lương tâm của bản thân. Hắn không muốn thi đấu với người chưa từng đi xe, cho dù có thắng cũng không khiến hắn có cảm giác chiếm được tiện nghi.
Thất Nguyệt cong môi cười, "Đừng xem thường tôi. Tôi rất lợi hại đấy!".
A Tinh trợn trắng mắt, mày tưởng mày là Na Tra à? Chỉ cần dẫm lên bánh xe là có thể bay?
Thất Nguyệt lái xe phóng lên trước, cảm giác thuận tay hơn rất nhiều.
A Tinh nhìn dáng vẻ vụng về của cô, càng ngày càng cảm thấy tên gia hỏa này rõ ràng đang tự tìm đường chết.
"Bắt đầu đi." Thất Nguyệt vừa đội mũ bảo hiểm vừa nói với A Tinh.
A Tinh xoay người, phong độ đẹp trai ngời ngời ngồi lên xe máy. Ngay lập tức đón nhận được vô số tiéng huýt sáo. Trong không gian rộng lớn, tiếng motor, tiếng thét gào, trộn lẫn với âm thanh huýt sáo, tạo thành một bầu không khí ầm ĩ náo động.
Nhưng sau khi cuộc đua bắt đầu, ấn tượng của A Tinh đối với Thất Nguyệt lập tức thay đổi hoàn toàn. Hắn vẫn luôn cho rằng Thất Nguyệt chỉ là tay mơ, không nghĩ tới đối phương lại là cao thủ.
A Tinh cắn răng tức giận, dám chơi hắn, khó trách người khác đều nói tên này khó đối phó. A Tinh hắn lại cho rằng đấy chỉ là lời nói quá lên, không nghĩ tới người này lại có tâm cơ như vậy.
A Tinh vít ga, vụt về phía trước như sao băng. Tên thật của hắn vốn không phải là A Tinh, sở dĩ tất cả mọi người đều gọi như vậy bởi vì hắn giống như một ngôi sao băng trên đường đua, không một ai có thể bắt kịp. Kể từ đó ngoại hiệu này bắt đầu gắn liền với hắn.
Thấy A Tinh bắt đầu nghiêm túc, băng đảng đua xe theo sau lập tức phát ra vài tiếng kêu oai oái. Kỹ thuật lái xe của hắn cũng không phải nói chơi, muốn bỏ xa đối thủ là chuyện dễ như trở bàn tay.
Nhưng không bao lâu sau, tất cả mọi người chợt phát hiện ra bản thân sai rồi. Mặc kệ A Tinh có tăng tốc như thế nào, Thất Nguyệt đều có thể quẩn quanh trước sau như u linh, dù dùng kĩ xảo gì cũng không thể bỏ xa hắn.
A Tinh tức giận, trên trán bắt đầu nổi gân xanh.
Bên này, Thất Nguyệt cũng không chịu nổi, không phải bởi vì kĩ thuật xe, mà là vì cô phát hiện ra xe của mình đã bị động tay động chân, không chỉ có phanh xe không nhạy, bóp hết cỡ vẫn không đủ, mà ngay cả tấm kính chắn gió gắn trên mũ bảo hiểm trước mặt cũng bắt đầu mờ đi.
"Đáng chết." Trước mắt Thất Nguyệt càng ngày càng trở nên mơ hồ. Việc cấp bách nhất lúc này là cởi bỏ mũ bảo hiểm.
Đúng lúc này, âm thanh còi xe cảnh sát vang lên.
Ngay khi họ lướt qua một ngõ nhỏ, vài chiếc xe cảnh sát lao ra, bám theo sau đoàn đua xe. Xem ra hoạt động hôm nay đã bị tiết lộ, nhờ vậy mà đám cảnh sát mới mai phục sẵn ở đây.
Nhưng băng đảng đua xe không vì thế mà tỏ ra sợ hãi, ngược lại, tất cả càng thêm hưng phấn. Âm thanh của còi xe cảnh sát hòa lẫn với tiếng kêu hú quái dị của đám thanh niên. Tranh đấu giữa băng đảng đua xe và cảnh sát cũng không phải chuyện ngày một ngày hai, mỗi lần tụ tập trận thế lớn như hôm nay đều sẽ có cảnh sát xuất động hòng bao vây tiêu trừ tội phạm. Mặc dù mỗi lần đều có không ít kẻ đâm chết xe cảnh sát, cũng có rất nhiều người phải nhập viện hoặc bị bắt vào tù nhưng đối với những kẻ điên cuồng như băng đảng đua xe mà nói, thứ họ muốn nhất chính là sự kích thích, và máu tươi chỉ càng khiến mỗi tế bào trên cơ thể họ sôi trào.
Phía sau, một người đàn ông trung niên có vóc dáng cường tráng, khuôn mặt vuông vức cực kỳ không sợ chết đứng trên xe, bắt đầu hô lớn, uy phong lẫm lẫm, "Những người phía trước nghe đây, mau dừng xe lại.".
"Không nghĩ đến lần này Quỷ Kiến Sầu lại tới a!" Một tên lưu manh lên tiếng.
Quỷ Kiến Sầu là cảnh sát hình sự thiết huyết nhất thành phố F, hắn nổi tiếng là kẻ máu lạnh điên cuồng, đã giết chết vô số lưu manh côn đồ. Người này căm thù tội ác đến tận xương tủy. Những người rơi vào tay hắn, không chết cũng bị lột da.
Thất Nguyệt không biết quỷ gì sầu gì, bây giờ cô chỉ muốn cởi bỏ mũ bảo hiểm.
Dường như người động tay động chân đã nghĩ đến chuyện này, dùng một tay cởi bỏ mũ cực kỳ khó khăn.
A Tinh bớt chút thời gian nhìn Thất Nguyệt vẫn đang theo sát bên tay trái, không nhìn còn đỡ, nhưng vừa nhìn đã thấy kinh hãi. Phóng xe với vận tốc lớn như vậy mà tên này dám lái một tay, thậm chí còn muốn cởi mũ bảo hiểm, đây rõ ràng là chán sống rồi.
Thất Nguyệt không nhìn thấy vẻ mặt kinh hãi của A Tinh, vẫn tiếp tục quá trình chiến đấu gian nan với chiếc mũ của mình. Cuối cùng, "tạch" một tiếng, mũ bảo hiểm đã được cởi bỏ thành công. Thất Nguyệt thả lỏng tâm tình, buông tay, chiếc mũ lập tức rơi tự do.
Nhưng có đôi lúc, mọi chuyện đều có khả năng diễn ra theo một cách rất vi diệu. Mũ bảo hiểm được thả tự do trong điều kiện chuyển động với tốc độ cao, chính vì vậy, chiếc mũ không lập tức rơi xuống mà bay về phía sau theo một đường parabol. Trong tình huống người người đều lái xe phi như bay trên đường, căn bản không một ai có thể nhìn rõ vật thể lạ trước mặt là gì. Những người ở phía sau chỉ thấy cánh tay Thất Nguyệt duỗi ra, ném một "bóng đen" ra sau. "Bóng đen" vẽ lên trong không khí một đường nét đen, tựa như một con mắt phượng hẹp dài, "phanh" một tiếng, đập thẳng vào mặt kẻ đừng trên chiếc xe cảnh sát vẫn luôn bám theo băng đảng đua xe - Quỷ Kiến Sầu - người đàn ông cuồng soái lãnh khốc...(tỉnh lược chục chữ miêu tả vẻ đẹp của soái thúc thúc).
"Bang" một tiếng, Quỷ Kiến Sầu ngay cả hừ cũng chưa kịp hừ, cơ thể đã trực tiếp rơi xuống xe. Nhưng mọi chuyện vẫn chưa dừng lại ở đó, chiếc xe phía sau không phanh kịp, trực tiếp nghiền qua người Quỷ Kiến Sầu. Ngay lập tức, vị cảnh sát hình sự thiết huyết nổi tiếng toàn thành phố F tan nát như tấm giẻ rách, yên lặng nằm trong vũng máu.
Đội ngũ cảnh sát bắt đầu hỗn loạn, vội vàng cứu giúp gọi xe cứu thương. Long Tam vốn đã nằm trong danh sách đen của bọn họ, không nghĩ tới thiếu niên này hôm nay lại phát rồ, thật sự khiến người khác phải giận sôi máu.
Thất Nguyệt vẫn không hay biết, đại Boss chỉ vừa mới lên sân khấu được một lúc đã bị cô trực tiếp dùng mũ bảo hiểm KO*.
[*] Knock Out: hạ đo ván
Đám lưu manh phía sau sợ đến mức ngây người, Quỷ Kiến Sầu đã chiến đấu với họ bao nhiêu năm nay, vậy mà chỉ vừa 1v1* với tên Long Tam trong truyền thuyết này đã bị xử lý. Bây giờ nghĩ lại, thời điểm Thất Nguyệt tan học, bọn họ còn dám cười nhạo cô là tiểu bảo bảo ngoan ngoãn, lại nghĩ đến lúc cô khiêm tốn "thỉnh giáo" bọn họ kỹ thuật lái xe, tất cả mọi người lập tức lạnh sống lưng, lông tơ toàn thân dựng đứng, trong lòng chỉ có bốn chữ - sâu không lường được.
[*] 1v1: hình thức chiến đấu đơn, nguyên gốc convert là một đối một.
Một kẻ điên bao giờ cũng đáng sợ hơn một người khôn ngoan, mà một kẻ ngoan tuyệt còn đáng sợ hơn tất cả, bởi vì bạn không thể nào đoán được giây tiếp theo kẻ đó sẽ làm gì. Chỉ trong nháy mắt, hắn hoàn toàn có thể khiến bạn sống không được, chết cũng không xong.
Thất Nguyệt vẫn không hay biết bản thân đã trở thành phần tử cấp bậc khủng bố trong mắt băng đảng đua xe. Cô chỉ nghe thấy sau lưng không ngừng xôn xao náo động, liên tiếp có tiếng cảnh sát vang lên, "Tập trung!! Tập trung!! Tất cả các phân đội chú ý, bắt đầu trấn áp tội phạm bằng vũ lực.".
Đúng lúc này, một tiếng súng vang lên, viên đạn bay ra khỏi nòng súng, sượt qua mặt Thất Nguyệt. Nếu không phải cô đã từng qua lại giữa ranh giới sinh tử nhiều năm, tôi luyện ra giác quan thứ sáu nhạy bén, chỉ sợ viên đạn này đã găm vào đầu cô.
Phía trước là mảnh đất trống duối chân vách núi Z, trận đua kết thúc ở đây. Ngoại trừ Thất Nguyệt và A Tinh, còn có mười mấy người từng là tay đua lão làng có thứ bậc cao.
"Hôm nay bọn cớm bị chạm mạch sao?" Một tay đua đang hút thuốc, khiếp sợ nhìn về phía đoàn xe ẩn trong đám bụi đất cuồn cuồn phía xa, kèm theo tiếng súng và âm thanh nổ mạnh của motor sau khi va chạm. Hắn ném mạnh điếu thuốc xuống đất, dập tắt, khẽ mắng một câu, sau đó mở cửa ngồi lên xe đua.
Những người bên cạnh cũng kinh ngạc, từng người một đều khẽ rủa một câu, vội vàng ngồi lên xe của bản thân. Bọn họ "giao tiếp" với cảnh sát đã lâu, vẫn luôn chơi trò truy đuổi. Đây cũng là lần đầu tiên xảy ra chuyện nổ súng.
Một đội đua xe nổ máy, chuyển hướng, vụt mất trên đường, chỉ còn lại mình Thất Nguyệt và A Tinh vẫn ở lại.
Nguy cơ "mũ bảo hiểm" đã được giải trừ, nhưng xe của Thất Nguyệt vẫn không thể phanh lại, mà bình xăng cũng đã sắp cạn, việc cấp bánh nhất lúc này là cô cần đổi xe.
Đường núi Z, kỳ thật kỹ thuật đua xe còn khó hơn cả thao tác điều khiển motor, nhưng nếu kỹ thuật đủ tốt, xe đua sẽ phóng nhanh hơn rất nhiều so với motor thường.
Thất Nguyệt âm thầm cân nhắc trong lòng, với tốc độ hiện tại, nếu bây giờ nhảy xe nhất định sẽ bị thương, đồng thời cũng khiến bản thân bị động. Chỉ trong nháy mắt, Thất Nguyệt đã nhanh chóng phân tích và tổng hợp lợi - hại của các tình huống sẽ xảy ra. Cuối cùng, cô quyết định đánh chủ ý lên người A Tinh cách đó không xa.
A Tinh chợt lạnh người, dường như sắp có chuyện xấu xảy ra với hắn.
Thất Nguyệt nhấn ga, hướng về phía A Tinh, cô vẫn luôn tính khoảng cách trong đầu. Gần, gần hơn nữa, chính là lúc này, Thất Nguyệt lao thẳng vào A Tinh.
Với vận tốc nhanh như bây giờ, nhảy xe nhất định sẽ bị thương, nhưng nếu có một cái đệm lót, vậy thì cho dù cô có bị thương cũng không nguy hiểm đến tính mạng. Cuối cùng, Thất Nguyệt quyết định dứt khoát chọn A Tinh làm đệm thịt. Đáng thương cho A Tinh xui xẻo, trực tiếp bị đâm thẳng vào thân dưới.
#Tiếu: chính thức đổi qua dùng tên này, do bị đụng hàng quá nhiều, fan Sênh đại ca quá khủng, không thể đu được.
"Không thì... chúng ta đổi sang "chơi" thứ mà mày biết?" Lần đầu tiên trong đời, A Tinh phát hiện ra lương tâm của bản thân. Hắn không muốn thi đấu với người chưa từng đi xe, cho dù có thắng cũng không khiến hắn có cảm giác chiếm được tiện nghi.
Thất Nguyệt cong môi cười, "Đừng xem thường tôi. Tôi rất lợi hại đấy!".
A Tinh trợn trắng mắt, mày tưởng mày là Na Tra à? Chỉ cần dẫm lên bánh xe là có thể bay?
Thất Nguyệt lái xe phóng lên trước, cảm giác thuận tay hơn rất nhiều.
A Tinh nhìn dáng vẻ vụng về của cô, càng ngày càng cảm thấy tên gia hỏa này rõ ràng đang tự tìm đường chết.
"Bắt đầu đi." Thất Nguyệt vừa đội mũ bảo hiểm vừa nói với A Tinh.
A Tinh xoay người, phong độ đẹp trai ngời ngời ngồi lên xe máy. Ngay lập tức đón nhận được vô số tiéng huýt sáo. Trong không gian rộng lớn, tiếng motor, tiếng thét gào, trộn lẫn với âm thanh huýt sáo, tạo thành một bầu không khí ầm ĩ náo động.
Nhưng sau khi cuộc đua bắt đầu, ấn tượng của A Tinh đối với Thất Nguyệt lập tức thay đổi hoàn toàn. Hắn vẫn luôn cho rằng Thất Nguyệt chỉ là tay mơ, không nghĩ tới đối phương lại là cao thủ.
A Tinh cắn răng tức giận, dám chơi hắn, khó trách người khác đều nói tên này khó đối phó. A Tinh hắn lại cho rằng đấy chỉ là lời nói quá lên, không nghĩ tới người này lại có tâm cơ như vậy.
A Tinh vít ga, vụt về phía trước như sao băng. Tên thật của hắn vốn không phải là A Tinh, sở dĩ tất cả mọi người đều gọi như vậy bởi vì hắn giống như một ngôi sao băng trên đường đua, không một ai có thể bắt kịp. Kể từ đó ngoại hiệu này bắt đầu gắn liền với hắn.
Thấy A Tinh bắt đầu nghiêm túc, băng đảng đua xe theo sau lập tức phát ra vài tiếng kêu oai oái. Kỹ thuật lái xe của hắn cũng không phải nói chơi, muốn bỏ xa đối thủ là chuyện dễ như trở bàn tay.
Nhưng không bao lâu sau, tất cả mọi người chợt phát hiện ra bản thân sai rồi. Mặc kệ A Tinh có tăng tốc như thế nào, Thất Nguyệt đều có thể quẩn quanh trước sau như u linh, dù dùng kĩ xảo gì cũng không thể bỏ xa hắn.
A Tinh tức giận, trên trán bắt đầu nổi gân xanh.
Bên này, Thất Nguyệt cũng không chịu nổi, không phải bởi vì kĩ thuật xe, mà là vì cô phát hiện ra xe của mình đã bị động tay động chân, không chỉ có phanh xe không nhạy, bóp hết cỡ vẫn không đủ, mà ngay cả tấm kính chắn gió gắn trên mũ bảo hiểm trước mặt cũng bắt đầu mờ đi.
"Đáng chết." Trước mắt Thất Nguyệt càng ngày càng trở nên mơ hồ. Việc cấp bách nhất lúc này là cởi bỏ mũ bảo hiểm.
Đúng lúc này, âm thanh còi xe cảnh sát vang lên.
Ngay khi họ lướt qua một ngõ nhỏ, vài chiếc xe cảnh sát lao ra, bám theo sau đoàn đua xe. Xem ra hoạt động hôm nay đã bị tiết lộ, nhờ vậy mà đám cảnh sát mới mai phục sẵn ở đây.
Nhưng băng đảng đua xe không vì thế mà tỏ ra sợ hãi, ngược lại, tất cả càng thêm hưng phấn. Âm thanh của còi xe cảnh sát hòa lẫn với tiếng kêu hú quái dị của đám thanh niên. Tranh đấu giữa băng đảng đua xe và cảnh sát cũng không phải chuyện ngày một ngày hai, mỗi lần tụ tập trận thế lớn như hôm nay đều sẽ có cảnh sát xuất động hòng bao vây tiêu trừ tội phạm. Mặc dù mỗi lần đều có không ít kẻ đâm chết xe cảnh sát, cũng có rất nhiều người phải nhập viện hoặc bị bắt vào tù nhưng đối với những kẻ điên cuồng như băng đảng đua xe mà nói, thứ họ muốn nhất chính là sự kích thích, và máu tươi chỉ càng khiến mỗi tế bào trên cơ thể họ sôi trào.
Phía sau, một người đàn ông trung niên có vóc dáng cường tráng, khuôn mặt vuông vức cực kỳ không sợ chết đứng trên xe, bắt đầu hô lớn, uy phong lẫm lẫm, "Những người phía trước nghe đây, mau dừng xe lại.".
"Không nghĩ đến lần này Quỷ Kiến Sầu lại tới a!" Một tên lưu manh lên tiếng.
Quỷ Kiến Sầu là cảnh sát hình sự thiết huyết nhất thành phố F, hắn nổi tiếng là kẻ máu lạnh điên cuồng, đã giết chết vô số lưu manh côn đồ. Người này căm thù tội ác đến tận xương tủy. Những người rơi vào tay hắn, không chết cũng bị lột da.
Thất Nguyệt không biết quỷ gì sầu gì, bây giờ cô chỉ muốn cởi bỏ mũ bảo hiểm.
Dường như người động tay động chân đã nghĩ đến chuyện này, dùng một tay cởi bỏ mũ cực kỳ khó khăn.
A Tinh bớt chút thời gian nhìn Thất Nguyệt vẫn đang theo sát bên tay trái, không nhìn còn đỡ, nhưng vừa nhìn đã thấy kinh hãi. Phóng xe với vận tốc lớn như vậy mà tên này dám lái một tay, thậm chí còn muốn cởi mũ bảo hiểm, đây rõ ràng là chán sống rồi.
Thất Nguyệt không nhìn thấy vẻ mặt kinh hãi của A Tinh, vẫn tiếp tục quá trình chiến đấu gian nan với chiếc mũ của mình. Cuối cùng, "tạch" một tiếng, mũ bảo hiểm đã được cởi bỏ thành công. Thất Nguyệt thả lỏng tâm tình, buông tay, chiếc mũ lập tức rơi tự do.
Nhưng có đôi lúc, mọi chuyện đều có khả năng diễn ra theo một cách rất vi diệu. Mũ bảo hiểm được thả tự do trong điều kiện chuyển động với tốc độ cao, chính vì vậy, chiếc mũ không lập tức rơi xuống mà bay về phía sau theo một đường parabol. Trong tình huống người người đều lái xe phi như bay trên đường, căn bản không một ai có thể nhìn rõ vật thể lạ trước mặt là gì. Những người ở phía sau chỉ thấy cánh tay Thất Nguyệt duỗi ra, ném một "bóng đen" ra sau. "Bóng đen" vẽ lên trong không khí một đường nét đen, tựa như một con mắt phượng hẹp dài, "phanh" một tiếng, đập thẳng vào mặt kẻ đừng trên chiếc xe cảnh sát vẫn luôn bám theo băng đảng đua xe - Quỷ Kiến Sầu - người đàn ông cuồng soái lãnh khốc...(tỉnh lược chục chữ miêu tả vẻ đẹp của soái thúc thúc).
"Bang" một tiếng, Quỷ Kiến Sầu ngay cả hừ cũng chưa kịp hừ, cơ thể đã trực tiếp rơi xuống xe. Nhưng mọi chuyện vẫn chưa dừng lại ở đó, chiếc xe phía sau không phanh kịp, trực tiếp nghiền qua người Quỷ Kiến Sầu. Ngay lập tức, vị cảnh sát hình sự thiết huyết nổi tiếng toàn thành phố F tan nát như tấm giẻ rách, yên lặng nằm trong vũng máu.
Đội ngũ cảnh sát bắt đầu hỗn loạn, vội vàng cứu giúp gọi xe cứu thương. Long Tam vốn đã nằm trong danh sách đen của bọn họ, không nghĩ tới thiếu niên này hôm nay lại phát rồ, thật sự khiến người khác phải giận sôi máu.
Thất Nguyệt vẫn không hay biết, đại Boss chỉ vừa mới lên sân khấu được một lúc đã bị cô trực tiếp dùng mũ bảo hiểm KO*.
[*] Knock Out: hạ đo ván
Đám lưu manh phía sau sợ đến mức ngây người, Quỷ Kiến Sầu đã chiến đấu với họ bao nhiêu năm nay, vậy mà chỉ vừa 1v1* với tên Long Tam trong truyền thuyết này đã bị xử lý. Bây giờ nghĩ lại, thời điểm Thất Nguyệt tan học, bọn họ còn dám cười nhạo cô là tiểu bảo bảo ngoan ngoãn, lại nghĩ đến lúc cô khiêm tốn "thỉnh giáo" bọn họ kỹ thuật lái xe, tất cả mọi người lập tức lạnh sống lưng, lông tơ toàn thân dựng đứng, trong lòng chỉ có bốn chữ - sâu không lường được.
[*] 1v1: hình thức chiến đấu đơn, nguyên gốc convert là một đối một.
Một kẻ điên bao giờ cũng đáng sợ hơn một người khôn ngoan, mà một kẻ ngoan tuyệt còn đáng sợ hơn tất cả, bởi vì bạn không thể nào đoán được giây tiếp theo kẻ đó sẽ làm gì. Chỉ trong nháy mắt, hắn hoàn toàn có thể khiến bạn sống không được, chết cũng không xong.
Thất Nguyệt vẫn không hay biết bản thân đã trở thành phần tử cấp bậc khủng bố trong mắt băng đảng đua xe. Cô chỉ nghe thấy sau lưng không ngừng xôn xao náo động, liên tiếp có tiếng cảnh sát vang lên, "Tập trung!! Tập trung!! Tất cả các phân đội chú ý, bắt đầu trấn áp tội phạm bằng vũ lực.".
Đúng lúc này, một tiếng súng vang lên, viên đạn bay ra khỏi nòng súng, sượt qua mặt Thất Nguyệt. Nếu không phải cô đã từng qua lại giữa ranh giới sinh tử nhiều năm, tôi luyện ra giác quan thứ sáu nhạy bén, chỉ sợ viên đạn này đã găm vào đầu cô.
Phía trước là mảnh đất trống duối chân vách núi Z, trận đua kết thúc ở đây. Ngoại trừ Thất Nguyệt và A Tinh, còn có mười mấy người từng là tay đua lão làng có thứ bậc cao.
"Hôm nay bọn cớm bị chạm mạch sao?" Một tay đua đang hút thuốc, khiếp sợ nhìn về phía đoàn xe ẩn trong đám bụi đất cuồn cuồn phía xa, kèm theo tiếng súng và âm thanh nổ mạnh của motor sau khi va chạm. Hắn ném mạnh điếu thuốc xuống đất, dập tắt, khẽ mắng một câu, sau đó mở cửa ngồi lên xe đua.
Những người bên cạnh cũng kinh ngạc, từng người một đều khẽ rủa một câu, vội vàng ngồi lên xe của bản thân. Bọn họ "giao tiếp" với cảnh sát đã lâu, vẫn luôn chơi trò truy đuổi. Đây cũng là lần đầu tiên xảy ra chuyện nổ súng.
Một đội đua xe nổ máy, chuyển hướng, vụt mất trên đường, chỉ còn lại mình Thất Nguyệt và A Tinh vẫn ở lại.
Nguy cơ "mũ bảo hiểm" đã được giải trừ, nhưng xe của Thất Nguyệt vẫn không thể phanh lại, mà bình xăng cũng đã sắp cạn, việc cấp bánh nhất lúc này là cô cần đổi xe.
Đường núi Z, kỳ thật kỹ thuật đua xe còn khó hơn cả thao tác điều khiển motor, nhưng nếu kỹ thuật đủ tốt, xe đua sẽ phóng nhanh hơn rất nhiều so với motor thường.
Thất Nguyệt âm thầm cân nhắc trong lòng, với tốc độ hiện tại, nếu bây giờ nhảy xe nhất định sẽ bị thương, đồng thời cũng khiến bản thân bị động. Chỉ trong nháy mắt, Thất Nguyệt đã nhanh chóng phân tích và tổng hợp lợi - hại của các tình huống sẽ xảy ra. Cuối cùng, cô quyết định đánh chủ ý lên người A Tinh cách đó không xa.
A Tinh chợt lạnh người, dường như sắp có chuyện xấu xảy ra với hắn.
Thất Nguyệt nhấn ga, hướng về phía A Tinh, cô vẫn luôn tính khoảng cách trong đầu. Gần, gần hơn nữa, chính là lúc này, Thất Nguyệt lao thẳng vào A Tinh.
Với vận tốc nhanh như bây giờ, nhảy xe nhất định sẽ bị thương, nhưng nếu có một cái đệm lót, vậy thì cho dù cô có bị thương cũng không nguy hiểm đến tính mạng. Cuối cùng, Thất Nguyệt quyết định dứt khoát chọn A Tinh làm đệm thịt. Đáng thương cho A Tinh xui xẻo, trực tiếp bị đâm thẳng vào thân dưới.