Chương : 28
Editor: Niêm Hoa Nhất Tiếu
Một tuần sau, Jasmine chuyển đến trường học của Thất Nguyệt. Đối với người bạn mới đến này, Thất Nguyệt tỏ ra cực kỳ nhiệt tình.
Ngay khi nghe tin Jasmine chuyển trường, A Tinh lập tức đứng ngồi không yên, cũng không đợi chân lành lặn, dứt khoát chống nạng, chuyển đến lớp của Thất Nguyệt, bắt đầu kiếp sống học sinh cao trung vốn đã qua từ lâu.
Thất Nguyệt không thể hiểu nổi A Tinh bị trúng cái loại gió gì, nhưng rõ ràng thái độ của cô với Jasmine và A Tinh hoàn toàn không giống nhau. Vì vậy, trong trường học bắt đầu xuất hiện một cảnh tượng đặc biệt, Thất Nguyệt và Jasmine - một đôi trai tài gái sắc đi trước, theo sau là "oán phụ" A Tinh.
A Tinh u oán nhìn Jasmine đang giảng bài cho Thất Nguyệt, lần đầu tiên trong đời muốn trở thành học sinh xuất sắc. Nhưng nếu hắn là A Tinh của hôm qua, nhất định sẽ khịt mũi coi thường loại suy nghĩ này.
*******
Thời điểm Thất Nguyệt nghe Phan Chương thông báo Quỷ Kiến Sầu vì cô mà trở thành người thực vật, Thất Nguyệt hoàn toàn không tin được. Cô không nhớ rốt cuộc bản thân đã ra tay với cái người tên quỷ gì gì sầu đó từ lúc nào, cô thậm chí còn không biết Quỷ Kiến Sầu là ai a.
Thất Nguyệt liếc mắt nhìn Phan Chương một cái, khẳng định tên này bày trò đùa dai.
Nhưng kẻ "não bổ" như Phan Chương lại lý giải cái liếc mắt này là "lão đại muốn làm người điệu thấp".
Lão đại lúc nào cũng "cool" như vậy, tin tức này đã sớm truyền khắp mọi nơi, bây giờ người muốn gia nhập Long Tam hội nhiều không đếm xuể. Phan Chương hắn đã bắt đầu kinh doanh các loại ảnh kỉ niệm, tượng đất, chữ kỹ tay,... của Thất Nguyệt từ sớm, không nghĩ tới lại cực kì có lời, tiền lãi quả thực đã vượt qua mức tưởng tượng. Hiện tại Thất Nguyệt đã chính thức trở thành idol của đám lưu manh trẻ tuổi trong thành phố.
Nhưng lão đại muốn điệu thấp, thân là người "tự lĩnh hội được suy nghĩ của lão đại", Phan Chương sẽ không nói cho Thất Nguyệt biết tin tức có thể khiến cô tức hộc máu.
Sau khi báo cáo xong chuyện đầu tiên, Phan Chương tiếp tục báo cáo tin tức thứ hai. Sau lần đánh cược hôm đó ở sòng bạc và cá cược giữa các vị lão đại, hôm nay Triệu Thiên Nghĩa đã phái người mang súng ống đạn dược, ma túy và cả kỹ viện tới. Khi biết được tin này, Phan Chương thiếu chút nữa lên cơn đau tim. Hắn chỉ là một tên côn đồ, từ trước tới nay chưa từng được nhìn thấy nhiều hàng cấm trái phép như vậy. Có những thứ này rồi, Long Tam hội coi như đã đặt một chân lên con đường trở thành hắc bang chân chính.
Thất Nguyệt vỗ ót, vậy mà cô lại quên mất chuyện này. Thất Nguyệt nhìn Phan Chương đang vui mừng hớn hở, nói, "Cậu có thể trả lại những thứ đó không? Đây đều là những loại hàng đụng vào là bỏng tay.".
Phan Chương khó xử, "Người chuyển "hàng" tới có nói lão đại nhà bọn họ cố ý nhờ người chuyển lời cho cậu, nếu cậu đem trả thì ông ấy sẽ không vui, nếu đã gọi ông ấy một tiếng "Thiên thúc" thì giữ "hàng" lại.".
Thất Nguyệt không thể không biết ngại mà trả lại, bây giờ thì cô thật sự phát hoảng vì yêu cầu của Triệu Thiên Nghĩa. Chuyện đua xe lần này đều là nhờ ông ta áp xuống mới được như ngày hôm nay. Ở thành phố F này, chỉ cần Triệu Thiên Nghĩa dậm chân, thì ngay cả thị trưởng thành phố cũng phải run rẩy nhượng bộ ba phần. Thất Nguyệt cô còn chưa ngu ngốc tới mức tự tìm phiền toái cho bản thân.
"Thế này đi, cậu và Thượng Quan Cảnh xem thế nào rồi liệu mà làm. Có thể bán thì bán, bán không được thì cất đi." Thất Nguyệt đang nghĩ nên làm thế nào để thanh lý nốt sòng bạc, cô không thể kinh doanh sòng bạc a, một khi làm liền thật sự trở thành hắc bang.
Phan Chương động não, tự mình "đào sâu" thêm ý từ sâu xa trong lời Thất Nguyệt. Lão đại sao có thể chỉ ra lệnh thanh lý "hàng" chứ, khẳng định lão đại muốn buôn lậu ma túy và súng ống đạn dược. Phan Chương híp mắt cười, thật không hổ danh là lão đại, chỉ mới học năm nhất Cao trung đã tính toán khởi nghiệp từ hai ngành sản xuất có mức độ nguy hiểm cao này, sau này khẳng định tiền đồ vô lượng.
Phan Chương cảm thấy bản thân cuối cùng cũng lĩnh hội được suy nghĩ của lão đại, nhưng hắn vẫn có chút khó xử, "Lão đại, các anh em đều không biết nên bán ở đâu a? Bang hội chúng ta chẳng có ai quen thuộc với phương diện này. Hơn nữa, nếu tùy tiện bán "hàng" sẽ phá vỡ quy tắc ở khu này.".
Thất Nguyệt suy nghĩ lại, quả thực cô cũng không biết nên bán sòng bạc cho ai. Cô nghĩ nghĩ, chợt nhớ tới một người, A Tinh. A Tinh quen biết rất rộng, có lẽ hắn sẽ biết nên bán cho ai. Hơn nữa mấy ngày nay A Tinh đều quấn lấy cô, Thất Nguyệt cũng phải đồ ngu ngốc, nhìn cái vẻ mặt "tình thánh" của hắn, lâu dần cũng biết ý nghĩ của hắn. Ở thời đại tinh tế của cô, hôn nhân đồng tính là chuyện hết sức bình thường, nhưng cho dù cô không kì thị chuyện này, thì cũng không có ý định dùng thân thể đàn ông này đi làm gay. Nhân chuyện này cũng có thể nói rõ ràng với A Tinh, vừa đúng một công đôi việc.
*******
Phan Chương luôn một lòng sùng bái Thất Nguyệt, nhìn lão đại nhà hắn xem, cho dù yêu đương cũng không lãng phí của cải, tài nguyên. Bạn gái là con gái bảo bối duy nhất của ông trùm hắc bang. Bạn trai lại có thể giúp đỡ phát triển sự nghiệp. Cao tay! Thực sự quá cao tay!
#Tiếu: Thế hóa ra đây là lưỡng tính văn à? Tam quan của t bị rơi rồi, có ai nhặt được xin trả lại cho cố chủ.
Không chỉ mình Phan Chương cho rằng cả Jasmine và A Tinh đều là người yêu của Thất Nguyệt, mà toàn bộ trường học đều tin như vậy. Hơn nữa ai nấy đều bội phục cô, không chỉ ăn cả nam lẫn nữ, lại còn có thể ở chung hòa thuận. Vì vậy, Thất Nguyệt còn có thêm một biệt hiệu, "Đệ nhất tình thánh".
Thất Nguyệt hoàn toàn không biết "tội lỗi" của Phan Chương, vẫn chìm đắm trong sự đắc chí vì chủ ý của bản thân. Muốn bán sóng bạc cũng không phải chuyện dễ dàng, ít nhất cũng mất mười ngày nửa tháng. Trong lúc đó, cô sẽ không cần phải nhìn thấy ánh mắt buồn nôn của A Tinh nữa.
Thời điểm Phan Chương tìm thấy A Tinh, hắn đang ôm một chai rượu ngồi trên sân thượng, tư thế ưu thương, tựa như người thi nhân đang ngồi uống rượu ngâm thơ.
Mỗi ngày, hắn đều quấn lấy Thất Nguyệt, cô càng trốn tránh hắn càng đau lòng. Nhưng sau khi đau lòng, hắn lại càng muốn quấn lấy Thất Nguyệt hơn.
"Aiz, Hỏi thế gian, tình là gì?
Mà đôi lứa thề nguyền sống chết..."* A Tinh đùa nghịch mái tóc rũ xuống của mình, ưu thương thở dài.
[*] trích bài thơ tình bất hủ của Lý Mạc Sầu trong Thần Điêu Hiệp Lữ. Bản tiếng Việt:
Hỏi thế gian tình là gì
Mà đôi lứa thề nguyền sống chết
Nam bắc hai đàng rồi ly biệt
Mưa dầm dãi nắng hai ngả quan san
Thiếp nhớ chàng muôn ngàn đau khổ
Thiếp nhớ chàng khốn khổ xiết bao
Giờ chàng đang ở nơi nao
Nhấp nhô mây núi nao nao cõi lòng.
Phan Chương rùng mình, da gà rơi rụng đầy đất. Trước kia hắn từng nhìn thấy A Tinh từ xa, nhưng khi đó hắn còn chưa có tư cách tiếp cận vị Đại ca hắc nhị đại* này, không nghĩ tới người này lại có một tâm hồn văn thơ lai láng như vậy.
[*] Giới thượng lưu có phú nhị đại, hắc đạo cũng có hắc nhị đại. Hắc nhị đại = thế hệ thứ hai của một vị lão đại hắc bang có máu mặt = con ông cháu cha trong giới xã hội đen.
Lúc Phan Chương còn đang cảm thán trong lòng, A Tinh đã lôi ra một quyển sách từ sau lưng, bên trên có ghi "Tuyển tập ba trăm bài thơ tình". Hắn lật sách, sau đó tiếp tục ngâm nga câu thơ tiếp theo. Phan Chương nhìn hắn, trực tiếp sặc nước miếng.
Nghe thấy tiếng động, A Tinh quay đầu, thấy Phan Chương đứng ở cửa cầu thang, thẹn quá hóa giận. Hai mắt lóe lên hàn quang tàn nhẫn, "Mày vừa nhìn thấy cái gì?".
Phan Chương nhanh chóng dùng sức lắc đầu.
A Tinh nổi tiếng là người tàn độc, mặc dù ở trước mặt lão đại nhà hắn, vị hắc nhị đại này vô cùng phiền phức, thích quấn người, nhưng đối với những tiểu lâu la như hắn, tên gia hỏa này tuyệt đối sẽ không nhân từ nương tay.
Thấy Phan Chương thức thời, A Tinh vừa lòng gật đầu, mở miệng xua đuổi hắn như xua ruồi bọ, "Còn không mau cút đi!".
Phan Chương xoay người tính rời đi, lúc này mới chợt nhớ ra mục đích đến đây, lại quay lại, nịnh nọt, "Tinh ca, em có chuyện cần tìm anh!".
"Chuyện gì? Ông đây rất bận!" Lúc này, A Tinh cũng không thèm kiêng dè, trực tiếp cầm "Tuyển tập ba trăm bài thơ tình" lên đọc.
"Là chuyện của lão đại." Phan Chương đi tới, kể lại toàn bộ mọi chuyện cho A Tinh.
A Tinh vốn đã không kiên nhẫn, nhưng vừa nghe là chuyện của Thất Nguyệt, đầu óc hắn lập tức tỉnh táo. Sau khi nghe xong lời của Phan Chương, ý chí chiến đấu trong người hắn cũng bắt đầu sôi sục.
Tìm hắn để giải quyết chuyện này chính là một lựa chọn vô cùng đúng đắn. A Tinh hắn là ai? Hắn là hắc nhị đại chính tông. Từ khi hắn bắt đầu hiểu chuyện, mỗi ngày đều nghe được những thứ không "hài hòa", nhà hắn vốn có tiếng về phương diện này. Những người làm nghề này, có ai mà hắn không quen biết? Sở dĩ hắn không đi theo con đường này, chẳng qua là vì bản thân hắn không thích. Hắn thích đua xe, nhưng bây giờ sở thích này đã thay đổi, hắn thích Thất Nguyệt nhất. Vì vậy, Thất Nguyệt chỉ đâu hắn sẽ đi đó, chỉ cần là chuyện mà "cô" phân phó, hắn nhất định hoàn thành tốt. Vừa nghĩ đến chuyện Thất Nguyệt nhìn hắn tán thưởng, A Tinh chỉ cảm thấy cơ thể tràn đầy năng lượng như được tiêm máu gà.
Một tuần sau, Jasmine chuyển đến trường học của Thất Nguyệt. Đối với người bạn mới đến này, Thất Nguyệt tỏ ra cực kỳ nhiệt tình.
Ngay khi nghe tin Jasmine chuyển trường, A Tinh lập tức đứng ngồi không yên, cũng không đợi chân lành lặn, dứt khoát chống nạng, chuyển đến lớp của Thất Nguyệt, bắt đầu kiếp sống học sinh cao trung vốn đã qua từ lâu.
Thất Nguyệt không thể hiểu nổi A Tinh bị trúng cái loại gió gì, nhưng rõ ràng thái độ của cô với Jasmine và A Tinh hoàn toàn không giống nhau. Vì vậy, trong trường học bắt đầu xuất hiện một cảnh tượng đặc biệt, Thất Nguyệt và Jasmine - một đôi trai tài gái sắc đi trước, theo sau là "oán phụ" A Tinh.
A Tinh u oán nhìn Jasmine đang giảng bài cho Thất Nguyệt, lần đầu tiên trong đời muốn trở thành học sinh xuất sắc. Nhưng nếu hắn là A Tinh của hôm qua, nhất định sẽ khịt mũi coi thường loại suy nghĩ này.
*******
Thời điểm Thất Nguyệt nghe Phan Chương thông báo Quỷ Kiến Sầu vì cô mà trở thành người thực vật, Thất Nguyệt hoàn toàn không tin được. Cô không nhớ rốt cuộc bản thân đã ra tay với cái người tên quỷ gì gì sầu đó từ lúc nào, cô thậm chí còn không biết Quỷ Kiến Sầu là ai a.
Thất Nguyệt liếc mắt nhìn Phan Chương một cái, khẳng định tên này bày trò đùa dai.
Nhưng kẻ "não bổ" như Phan Chương lại lý giải cái liếc mắt này là "lão đại muốn làm người điệu thấp".
Lão đại lúc nào cũng "cool" như vậy, tin tức này đã sớm truyền khắp mọi nơi, bây giờ người muốn gia nhập Long Tam hội nhiều không đếm xuể. Phan Chương hắn đã bắt đầu kinh doanh các loại ảnh kỉ niệm, tượng đất, chữ kỹ tay,... của Thất Nguyệt từ sớm, không nghĩ tới lại cực kì có lời, tiền lãi quả thực đã vượt qua mức tưởng tượng. Hiện tại Thất Nguyệt đã chính thức trở thành idol của đám lưu manh trẻ tuổi trong thành phố.
Nhưng lão đại muốn điệu thấp, thân là người "tự lĩnh hội được suy nghĩ của lão đại", Phan Chương sẽ không nói cho Thất Nguyệt biết tin tức có thể khiến cô tức hộc máu.
Sau khi báo cáo xong chuyện đầu tiên, Phan Chương tiếp tục báo cáo tin tức thứ hai. Sau lần đánh cược hôm đó ở sòng bạc và cá cược giữa các vị lão đại, hôm nay Triệu Thiên Nghĩa đã phái người mang súng ống đạn dược, ma túy và cả kỹ viện tới. Khi biết được tin này, Phan Chương thiếu chút nữa lên cơn đau tim. Hắn chỉ là một tên côn đồ, từ trước tới nay chưa từng được nhìn thấy nhiều hàng cấm trái phép như vậy. Có những thứ này rồi, Long Tam hội coi như đã đặt một chân lên con đường trở thành hắc bang chân chính.
Thất Nguyệt vỗ ót, vậy mà cô lại quên mất chuyện này. Thất Nguyệt nhìn Phan Chương đang vui mừng hớn hở, nói, "Cậu có thể trả lại những thứ đó không? Đây đều là những loại hàng đụng vào là bỏng tay.".
Phan Chương khó xử, "Người chuyển "hàng" tới có nói lão đại nhà bọn họ cố ý nhờ người chuyển lời cho cậu, nếu cậu đem trả thì ông ấy sẽ không vui, nếu đã gọi ông ấy một tiếng "Thiên thúc" thì giữ "hàng" lại.".
Thất Nguyệt không thể không biết ngại mà trả lại, bây giờ thì cô thật sự phát hoảng vì yêu cầu của Triệu Thiên Nghĩa. Chuyện đua xe lần này đều là nhờ ông ta áp xuống mới được như ngày hôm nay. Ở thành phố F này, chỉ cần Triệu Thiên Nghĩa dậm chân, thì ngay cả thị trưởng thành phố cũng phải run rẩy nhượng bộ ba phần. Thất Nguyệt cô còn chưa ngu ngốc tới mức tự tìm phiền toái cho bản thân.
"Thế này đi, cậu và Thượng Quan Cảnh xem thế nào rồi liệu mà làm. Có thể bán thì bán, bán không được thì cất đi." Thất Nguyệt đang nghĩ nên làm thế nào để thanh lý nốt sòng bạc, cô không thể kinh doanh sòng bạc a, một khi làm liền thật sự trở thành hắc bang.
Phan Chương động não, tự mình "đào sâu" thêm ý từ sâu xa trong lời Thất Nguyệt. Lão đại sao có thể chỉ ra lệnh thanh lý "hàng" chứ, khẳng định lão đại muốn buôn lậu ma túy và súng ống đạn dược. Phan Chương híp mắt cười, thật không hổ danh là lão đại, chỉ mới học năm nhất Cao trung đã tính toán khởi nghiệp từ hai ngành sản xuất có mức độ nguy hiểm cao này, sau này khẳng định tiền đồ vô lượng.
Phan Chương cảm thấy bản thân cuối cùng cũng lĩnh hội được suy nghĩ của lão đại, nhưng hắn vẫn có chút khó xử, "Lão đại, các anh em đều không biết nên bán ở đâu a? Bang hội chúng ta chẳng có ai quen thuộc với phương diện này. Hơn nữa, nếu tùy tiện bán "hàng" sẽ phá vỡ quy tắc ở khu này.".
Thất Nguyệt suy nghĩ lại, quả thực cô cũng không biết nên bán sòng bạc cho ai. Cô nghĩ nghĩ, chợt nhớ tới một người, A Tinh. A Tinh quen biết rất rộng, có lẽ hắn sẽ biết nên bán cho ai. Hơn nữa mấy ngày nay A Tinh đều quấn lấy cô, Thất Nguyệt cũng phải đồ ngu ngốc, nhìn cái vẻ mặt "tình thánh" của hắn, lâu dần cũng biết ý nghĩ của hắn. Ở thời đại tinh tế của cô, hôn nhân đồng tính là chuyện hết sức bình thường, nhưng cho dù cô không kì thị chuyện này, thì cũng không có ý định dùng thân thể đàn ông này đi làm gay. Nhân chuyện này cũng có thể nói rõ ràng với A Tinh, vừa đúng một công đôi việc.
*******
Phan Chương luôn một lòng sùng bái Thất Nguyệt, nhìn lão đại nhà hắn xem, cho dù yêu đương cũng không lãng phí của cải, tài nguyên. Bạn gái là con gái bảo bối duy nhất của ông trùm hắc bang. Bạn trai lại có thể giúp đỡ phát triển sự nghiệp. Cao tay! Thực sự quá cao tay!
#Tiếu: Thế hóa ra đây là lưỡng tính văn à? Tam quan của t bị rơi rồi, có ai nhặt được xin trả lại cho cố chủ.
Không chỉ mình Phan Chương cho rằng cả Jasmine và A Tinh đều là người yêu của Thất Nguyệt, mà toàn bộ trường học đều tin như vậy. Hơn nữa ai nấy đều bội phục cô, không chỉ ăn cả nam lẫn nữ, lại còn có thể ở chung hòa thuận. Vì vậy, Thất Nguyệt còn có thêm một biệt hiệu, "Đệ nhất tình thánh".
Thất Nguyệt hoàn toàn không biết "tội lỗi" của Phan Chương, vẫn chìm đắm trong sự đắc chí vì chủ ý của bản thân. Muốn bán sóng bạc cũng không phải chuyện dễ dàng, ít nhất cũng mất mười ngày nửa tháng. Trong lúc đó, cô sẽ không cần phải nhìn thấy ánh mắt buồn nôn của A Tinh nữa.
Thời điểm Phan Chương tìm thấy A Tinh, hắn đang ôm một chai rượu ngồi trên sân thượng, tư thế ưu thương, tựa như người thi nhân đang ngồi uống rượu ngâm thơ.
Mỗi ngày, hắn đều quấn lấy Thất Nguyệt, cô càng trốn tránh hắn càng đau lòng. Nhưng sau khi đau lòng, hắn lại càng muốn quấn lấy Thất Nguyệt hơn.
"Aiz, Hỏi thế gian, tình là gì?
Mà đôi lứa thề nguyền sống chết..."* A Tinh đùa nghịch mái tóc rũ xuống của mình, ưu thương thở dài.
[*] trích bài thơ tình bất hủ của Lý Mạc Sầu trong Thần Điêu Hiệp Lữ. Bản tiếng Việt:
Hỏi thế gian tình là gì
Mà đôi lứa thề nguyền sống chết
Nam bắc hai đàng rồi ly biệt
Mưa dầm dãi nắng hai ngả quan san
Thiếp nhớ chàng muôn ngàn đau khổ
Thiếp nhớ chàng khốn khổ xiết bao
Giờ chàng đang ở nơi nao
Nhấp nhô mây núi nao nao cõi lòng.
Phan Chương rùng mình, da gà rơi rụng đầy đất. Trước kia hắn từng nhìn thấy A Tinh từ xa, nhưng khi đó hắn còn chưa có tư cách tiếp cận vị Đại ca hắc nhị đại* này, không nghĩ tới người này lại có một tâm hồn văn thơ lai láng như vậy.
[*] Giới thượng lưu có phú nhị đại, hắc đạo cũng có hắc nhị đại. Hắc nhị đại = thế hệ thứ hai của một vị lão đại hắc bang có máu mặt = con ông cháu cha trong giới xã hội đen.
Lúc Phan Chương còn đang cảm thán trong lòng, A Tinh đã lôi ra một quyển sách từ sau lưng, bên trên có ghi "Tuyển tập ba trăm bài thơ tình". Hắn lật sách, sau đó tiếp tục ngâm nga câu thơ tiếp theo. Phan Chương nhìn hắn, trực tiếp sặc nước miếng.
Nghe thấy tiếng động, A Tinh quay đầu, thấy Phan Chương đứng ở cửa cầu thang, thẹn quá hóa giận. Hai mắt lóe lên hàn quang tàn nhẫn, "Mày vừa nhìn thấy cái gì?".
Phan Chương nhanh chóng dùng sức lắc đầu.
A Tinh nổi tiếng là người tàn độc, mặc dù ở trước mặt lão đại nhà hắn, vị hắc nhị đại này vô cùng phiền phức, thích quấn người, nhưng đối với những tiểu lâu la như hắn, tên gia hỏa này tuyệt đối sẽ không nhân từ nương tay.
Thấy Phan Chương thức thời, A Tinh vừa lòng gật đầu, mở miệng xua đuổi hắn như xua ruồi bọ, "Còn không mau cút đi!".
Phan Chương xoay người tính rời đi, lúc này mới chợt nhớ ra mục đích đến đây, lại quay lại, nịnh nọt, "Tinh ca, em có chuyện cần tìm anh!".
"Chuyện gì? Ông đây rất bận!" Lúc này, A Tinh cũng không thèm kiêng dè, trực tiếp cầm "Tuyển tập ba trăm bài thơ tình" lên đọc.
"Là chuyện của lão đại." Phan Chương đi tới, kể lại toàn bộ mọi chuyện cho A Tinh.
A Tinh vốn đã không kiên nhẫn, nhưng vừa nghe là chuyện của Thất Nguyệt, đầu óc hắn lập tức tỉnh táo. Sau khi nghe xong lời của Phan Chương, ý chí chiến đấu trong người hắn cũng bắt đầu sôi sục.
Tìm hắn để giải quyết chuyện này chính là một lựa chọn vô cùng đúng đắn. A Tinh hắn là ai? Hắn là hắc nhị đại chính tông. Từ khi hắn bắt đầu hiểu chuyện, mỗi ngày đều nghe được những thứ không "hài hòa", nhà hắn vốn có tiếng về phương diện này. Những người làm nghề này, có ai mà hắn không quen biết? Sở dĩ hắn không đi theo con đường này, chẳng qua là vì bản thân hắn không thích. Hắn thích đua xe, nhưng bây giờ sở thích này đã thay đổi, hắn thích Thất Nguyệt nhất. Vì vậy, Thất Nguyệt chỉ đâu hắn sẽ đi đó, chỉ cần là chuyện mà "cô" phân phó, hắn nhất định hoàn thành tốt. Vừa nghĩ đến chuyện Thất Nguyệt nhìn hắn tán thưởng, A Tinh chỉ cảm thấy cơ thể tràn đầy năng lượng như được tiêm máu gà.