Chương : 7
Editor: Sênh Ca
Hai tháng này, ba người Lý gia trôi qua thập phần bi thảm. Mỗi lần Lý mẫu đòi tiền Thất Nguyệt đều phải lao tâm khổ tứ, hạ thấp bản thân, hao hết miệng lưỡi mới khiến Thất Nguyệt cảm thấy mỹ mãn, đưa tiền sinh hoạt phí cho bà, nhưng dù vậy, số tiến ấy cũng chỉ đủ cho ba người không chết đói.
Nguyên bản tiền dư của Lý mẫu cũng không nhiều, nay lại phải dùng làm phí chạy chữa cho Lý Ngọc Phong chuyển trường. Trường học đã gửi kết quả, chỉ cần nộp tiền thì hắn có thể đi học. Nhưng cho dù bà nói tốt thế nào Thất Nguyệt cũng không chịu đưa cho bà một trăm đồng đại dương. Lý mẫu tức giận cãi cọ với cô, cô ngay cả phí sinh hoạt cũng không đưa cho bà nữa. Mặc kệ bà khóc cũng được, nháo cũng chẳng sao, la lối lăn lộn cũng không thèm quan tâm, một phân tiền Thất Nguyệt cũng không chịu đưa cho bà.
Sau cùng, Lý Dược Nhi nghĩ ra chủ ý mới, nói Lý mẫu sang nhờ hàng xóm tới khuyên Thất Nguyệt đạo hiếu. Ai ngờ thật sự có người thích lo chuyện bao đồng tìm tới, đầu tiên nói Lý mẫu sống không dễ dàng, thân làm nữ nhi thì nên hiếu thuận với cha mẹ mình. Mắt thấy nói lý với Thất Nguyệt không có tác dụng, nàng ta liền nhảy dựng lên mắng cô không bằng cả heo chó. Thất Nguyệt lập tức cầm chổi đánh đuổi bà ta ra ngoài.
Cũng trong ngày hôm đó, Thất Nguyệt tìm đến tòa soạn báo, dùng loa phát thanh tuyên bố đoạn tuyệt quan hệ với Lý mẫu, Lý Ngọc Phong và Lý Dược Nhi. Từ nay về sau ba người này không còn liên quan đến cô nữa.
Lý mẫu không nghĩ tới con gái lớn tuyệt tình như thế, hối hận không thôi. Nhưng một người một khi đã bất chấp tất cả không tiếc thứ gì thì chẳng có biện pháp nào cả, bà chỉ có thể dùng tiểu tâm tư đến lấy lòng Thất Nguyệt.
Ban đầu Lý Ngọc Phong cùng Lý Dược Nhi còn tỏ ra mình có cốt khí, nói Lý mẫu không cần đến tiền của Thất Nguyệt. Nhưng chỉ sau một tuần, bọn họ liền nhận thức được sống qua ngày khó khăn đến nhường nào.
Lý mẫu không đòi được tiền của Thất Nguyệt, mà trong nhà chỉ còn mấy hào, bà đành tìm một cái hồ, ngày ngày làm hộp giấy bán bên hồ kiếm sống. Bất quá Lý mẫu nhiều năm sống trong nhung lụa, có bao giờ phải nếm mùi khổ cực. Một tuần kiếm tiền chỉ đủ mua chút lá cải về ăn. Lý Ngọc Phong và Lý Dược Nhi về nhà phải ăn cơm với lá cây, đến trường cũng không dám ngẩng đầu nhìn người, quả thực so với trước kia cách một trời một vực.
Lý Mẫn Nhi thật sự đã nuôi họ quá tốt, để họ sống quá thoải mái. Lúc Lý phụ chưa chết họ không phải khổ cực gì, sau khi ông mất, nhờ có Lý Mẫn Nhi, họ vẫn bình bình an an hưởng thụ cuộc sống. Cũng bởi vì vậy, bọn họ luôn cho rằng chị gái mình là một nỗi sỉ nhục. Mỗi khi người khác hỏi đến chuyện gia đình, cả hai đều tự động lảng tránh chuyện của chị mình, vì vậy, ngay cả bạn học cùng cho rằng Lý gia chỉ có hai đứa con là bọn họ.
Bây giờ sắp đến hạn nộp tiền sách vở ở trường học, cả hai đều không có tiền để đóng. Bạn học rủ đi chơi hay đi sinh nhật bọn họ cũng không dám đi. Cuộc sống quẫn bách như vậy làm hai người quen thói thiếu gia tiểu thư như Lý Ngọc Phong và Lý Dược Nhi thống khổ không chịu nổi.
Phong Thất Nguyệt vừa bước vào sân liền thấy Lý mẫu đang ngủ gật trên ghế đặt trong viện. Ban đêm, trời trở lạnh, Lý mẫu chỉ có thể quấn chăn quanh người. Vốn trước kia bà luôn ở trong phòng chờ Thất Nguyệt, ai ngờ hôm sau cô lập tức mời thợ khóa đến làm khóa, cũng chỉ làm duy nhất một chìa khóa. Lý mẫu hoàn toàn không có cách bẻ khóa. Trước kia bà từng lục tung phòng Thất Nguyệt, muốn trộm một ít tiền của cô, nào biết cô đã sớm đem tiền gửi ngân hàng, sổ tiết kiệm lúc nào cũng mang theo bên mình. Lý mẫu chỉ có thể trắng tay không thu hoạch được gì.
"Mẫn Nhi về rồi đấy à?" Lý mẫu nghe được âm thanh mở cửa trong viện, giật mình tỉnh dậy, mặt mày tươi cười chạy về phía cô.
Thất Nguyệt không thèm nhìn bà, hừ một tiếng, đi thẳng vào phòng.
"Mẫn Nhi! Làm việc có mệt không? Đã ăn cơm chưa?" Lý mẫu cũng theo cô vào phòng, trên mặt vẫn treo vẻ tươi cười hỏi.
Thất Nguyệt cởi giày, lạnh băng nói, "Có việc gì không? Không có việc gì thì tôi đi ngủ đây!".
"Chuyện này... Mẫn Nhi, trường học của Tiểu Phong gửi thông báo... Hắn học rất tốt a, học trường này tương lai nhất định có tiền đồ! Còn có dì Từ làm việc cũng rất cực khổ, bốn mươi đồng đại dương trước đó mẹ đều dùng hết cả rồi. Nếu bây giờ Tiểu Phong không được đến trường, tất cả tiền trước kia đổ vào đều mất trắng a." Lý mẫu thấp giọng cầu xin, thanh âm thập phần đáng thương. Nếu Thất Nguyệt không biết kết cục của Lý Mẫn Nhi, nói không chừng cô sẽ đồng tình một chút, nhưng đáng tiếc...
Khóe miệng Thất Nguyệt khẽ gợi lên, cười.
"Tôi có thể cho mẹ tiền..."
Lý mẫu lập tức vui mừng.
"Nhưng tôi chỉ có thể đưa cho mẹ năm mươi đồng." Thất Nguyệt nằm nghiêng trên giường, nhìn Lý mẫu cười nói.
"Năm mươi đồng sao đủ! Mẫn Nhi!! Mẹ cầu xin con, vì đệ đệ của con, con mau nghĩ cách đi!!!" Lý mẫu rơi nước mắt, vừa khóc vừa quỳ xuống.
Thất Nguyệt nhướng mày, nếu là nguyên chủ, chỉ cần chiêu này vừa ra lập tức thành công, nhìn thấy mẹ quỳ xuống trước mặt con gái, mấy ai có thể không đồng ý yêu cầu của mẹ. Nhưng Thất Nguyệt chỉ nhìn bà, không nói lời nào, cũng không đỡ bà dậy. Lúc bà ta đuổi Lý Mẫn Nhi ra khỏi nhà, nàng ấy còn đang sốt cao. Vì kiếm tiền cho gia đình, loại khách nào Lý Mẫn Nhi cũng tiếp, cuối cùng mắc bệnh hoa liễu (bệnh truyền nhiễm lây qua đường tình dục). Lý mẫu vì tiếc tiền, không chịu mời đại phu đến khám cho nàng ấy. Lúc ấy, Lý Mẫn Nhi quỳ xuống khóc lóc cầu xin bà ta đừng đuổi nàng đi, nhưng Lý Dược Nhi lại nói Lý Ngọc Phong muốn lấy vợ, nếu để nhà gái biết được trong nhà có một người chị như nàng thì sau này Lý Ngọc Phong sao dám ngẩng đầu trước mặt vợ. Ngay lập tức, Lý mẫu nhẫn tâm đuổi nàng ra ngoài.
Lý mẫu không nghĩ tới, bà ta bất chấp tất cả quỳ xuống, vốn tưởng rằng có thể khiến Thất Nguyệt mềm lòng. Ai ngờ cô chỉ nhìn bà ta, thậm chí còn lôi một túi hạt dưa ra vừa cắn vừa xem diễn. Như thế này thì bà ta phải đóng kịch tiếp kiểu gì?
Quá nửa ngày, Lý mẫu không thể không run rẩy đứng dậy.
"Được rồi, đứng tiếp tục đứng đây diễn trò nữa, chẳng có tác dụng gì với tôi đâu. Tôi cho mẹ năm mươi đồng, không phải mẹ còn một đứa con gái khác sao, để nó kiếm thêm năm mươi đồng cho mẹ, vừa tròn một trăm đồng. Rất công bằng! Đừng có trông chờ vào một mình con gái lớn như tôi đây." Dứt lời, Thất Nguyệt ném nắm vỏ dưa trong tay về phía Lý mẫu. Nhìn Lý mẫu chật vật tránh né, cô cười khanh khách.
Hai tay Lý mẫu nắm chặt, móng tay đâm sâu vào da thịt. Bà ta vốn không từ bỏ được Lý Dược Nhi, nhưng hành động làm nhục của Thất Nguyệt khiến bà ta ý thức được đứa con gái lớn này đã không thể trông cậy vào được nữa. Trong khoảng thời gian vất vả kiếm sống qua ngày này, bà ta cũng hiểu, nếu cô hoàn toàn cắt đứt nguồn tiền của họ, thì một nhà ba người họ chỉ có thể uống gió Tây Bắc.
Căn nhà này là bà có ý định để lại cho con trai, tuyệt đối không thể bán. Con gái đều là con nhà người ta, gả đi rồi chẳng khác nào bát nước đổ đi, không thể nhờ cậy được gì. Vậy bà ta phải dựa vào đâu, chỉ có thể dựa vào con trai mà thôi. Vì con trai, cho dù có bán thêm một đứa con gái, bà ta cũng có thể làm được.
"Nhưng mà chỉ còn mấy ngày nữa là phải đóng học phí của Tiểu Phong. Dù Dược Nhi có đi khiêu vũ thì trong vòng vài ngày cũng kiếm không đủ." Suy nghĩ một lúc lâu, Lý mẫu mới ngẩng lên nhìn Thất Nguyệt, hai mắt bà ta đã đỏ bừng.
Thất Nguyệt cười châm chọc, lúc Lý Mẫn Nhi còn sống, Lý mẫu hết lòng thương yêu Lý Dược Nhi, không bao giờ để nàng chịu ủy khuất, đồ dùng, ăn mặc đều là đồ tốt. Vì để Lý Dược Nhi có được cuộc sống như thế, bà ta quả thực không coi Lý Mẫn Nhi là con gái mình nữa, biết nàng đang mang thai, lại đánh nàng. Sau khi phá thai được ba ngày lại bắt nàng đi tiếp khách. Hóa ra tình yêu thương này thành lập dựa trên một điều kiện, đó là Lý mẫu không phải tự mình làm lụng kiếm tiền mua cho.
"Không phải mẹ từng nói Kiều Kiều kiếm được rất nhiều tiền sao? Dược Nhi có thể học theo Kiều Kiều ở phố sau a! Tôi sẽ giúp đỡ tìm khách, Dược Nhi vẫn còn là hoàng hoa khuê nữ, với ngoại hình của nàng, một trăm đồng không thành vấn đề." Thất Nguyệt lấy ra ba đồng bạc, quăng xuống trước mặt Lý mẫu, tiếp tục nói, "Đây là tiền cơm mấy ngày tới, mẹ đi tìm đại phu Tây Dương mua thuốc ngủ, bằng không để nàng ta nháo lên, kế hoạch kiếm tiền của mẹ liền ngâm nước nóng. Có một trăm đồng rồi, tiền đèn sách của con trai mẹ dễ đóng rồi.".
Lý mẫu nhặt từng đồng từng đồng trên mặt đất, sắc mặt trắng bệch, quay người đi ra ngoài.
Editor: Màn ngược tra vẫn còn, bình chọn để t có thêm động lực đẩy nhanh tiến độ a. Vị diện 1 sắp kết thúc rồi.
Hai tháng này, ba người Lý gia trôi qua thập phần bi thảm. Mỗi lần Lý mẫu đòi tiền Thất Nguyệt đều phải lao tâm khổ tứ, hạ thấp bản thân, hao hết miệng lưỡi mới khiến Thất Nguyệt cảm thấy mỹ mãn, đưa tiền sinh hoạt phí cho bà, nhưng dù vậy, số tiến ấy cũng chỉ đủ cho ba người không chết đói.
Nguyên bản tiền dư của Lý mẫu cũng không nhiều, nay lại phải dùng làm phí chạy chữa cho Lý Ngọc Phong chuyển trường. Trường học đã gửi kết quả, chỉ cần nộp tiền thì hắn có thể đi học. Nhưng cho dù bà nói tốt thế nào Thất Nguyệt cũng không chịu đưa cho bà một trăm đồng đại dương. Lý mẫu tức giận cãi cọ với cô, cô ngay cả phí sinh hoạt cũng không đưa cho bà nữa. Mặc kệ bà khóc cũng được, nháo cũng chẳng sao, la lối lăn lộn cũng không thèm quan tâm, một phân tiền Thất Nguyệt cũng không chịu đưa cho bà.
Sau cùng, Lý Dược Nhi nghĩ ra chủ ý mới, nói Lý mẫu sang nhờ hàng xóm tới khuyên Thất Nguyệt đạo hiếu. Ai ngờ thật sự có người thích lo chuyện bao đồng tìm tới, đầu tiên nói Lý mẫu sống không dễ dàng, thân làm nữ nhi thì nên hiếu thuận với cha mẹ mình. Mắt thấy nói lý với Thất Nguyệt không có tác dụng, nàng ta liền nhảy dựng lên mắng cô không bằng cả heo chó. Thất Nguyệt lập tức cầm chổi đánh đuổi bà ta ra ngoài.
Cũng trong ngày hôm đó, Thất Nguyệt tìm đến tòa soạn báo, dùng loa phát thanh tuyên bố đoạn tuyệt quan hệ với Lý mẫu, Lý Ngọc Phong và Lý Dược Nhi. Từ nay về sau ba người này không còn liên quan đến cô nữa.
Lý mẫu không nghĩ tới con gái lớn tuyệt tình như thế, hối hận không thôi. Nhưng một người một khi đã bất chấp tất cả không tiếc thứ gì thì chẳng có biện pháp nào cả, bà chỉ có thể dùng tiểu tâm tư đến lấy lòng Thất Nguyệt.
Ban đầu Lý Ngọc Phong cùng Lý Dược Nhi còn tỏ ra mình có cốt khí, nói Lý mẫu không cần đến tiền của Thất Nguyệt. Nhưng chỉ sau một tuần, bọn họ liền nhận thức được sống qua ngày khó khăn đến nhường nào.
Lý mẫu không đòi được tiền của Thất Nguyệt, mà trong nhà chỉ còn mấy hào, bà đành tìm một cái hồ, ngày ngày làm hộp giấy bán bên hồ kiếm sống. Bất quá Lý mẫu nhiều năm sống trong nhung lụa, có bao giờ phải nếm mùi khổ cực. Một tuần kiếm tiền chỉ đủ mua chút lá cải về ăn. Lý Ngọc Phong và Lý Dược Nhi về nhà phải ăn cơm với lá cây, đến trường cũng không dám ngẩng đầu nhìn người, quả thực so với trước kia cách một trời một vực.
Lý Mẫn Nhi thật sự đã nuôi họ quá tốt, để họ sống quá thoải mái. Lúc Lý phụ chưa chết họ không phải khổ cực gì, sau khi ông mất, nhờ có Lý Mẫn Nhi, họ vẫn bình bình an an hưởng thụ cuộc sống. Cũng bởi vì vậy, bọn họ luôn cho rằng chị gái mình là một nỗi sỉ nhục. Mỗi khi người khác hỏi đến chuyện gia đình, cả hai đều tự động lảng tránh chuyện của chị mình, vì vậy, ngay cả bạn học cùng cho rằng Lý gia chỉ có hai đứa con là bọn họ.
Bây giờ sắp đến hạn nộp tiền sách vở ở trường học, cả hai đều không có tiền để đóng. Bạn học rủ đi chơi hay đi sinh nhật bọn họ cũng không dám đi. Cuộc sống quẫn bách như vậy làm hai người quen thói thiếu gia tiểu thư như Lý Ngọc Phong và Lý Dược Nhi thống khổ không chịu nổi.
Phong Thất Nguyệt vừa bước vào sân liền thấy Lý mẫu đang ngủ gật trên ghế đặt trong viện. Ban đêm, trời trở lạnh, Lý mẫu chỉ có thể quấn chăn quanh người. Vốn trước kia bà luôn ở trong phòng chờ Thất Nguyệt, ai ngờ hôm sau cô lập tức mời thợ khóa đến làm khóa, cũng chỉ làm duy nhất một chìa khóa. Lý mẫu hoàn toàn không có cách bẻ khóa. Trước kia bà từng lục tung phòng Thất Nguyệt, muốn trộm một ít tiền của cô, nào biết cô đã sớm đem tiền gửi ngân hàng, sổ tiết kiệm lúc nào cũng mang theo bên mình. Lý mẫu chỉ có thể trắng tay không thu hoạch được gì.
"Mẫn Nhi về rồi đấy à?" Lý mẫu nghe được âm thanh mở cửa trong viện, giật mình tỉnh dậy, mặt mày tươi cười chạy về phía cô.
Thất Nguyệt không thèm nhìn bà, hừ một tiếng, đi thẳng vào phòng.
"Mẫn Nhi! Làm việc có mệt không? Đã ăn cơm chưa?" Lý mẫu cũng theo cô vào phòng, trên mặt vẫn treo vẻ tươi cười hỏi.
Thất Nguyệt cởi giày, lạnh băng nói, "Có việc gì không? Không có việc gì thì tôi đi ngủ đây!".
"Chuyện này... Mẫn Nhi, trường học của Tiểu Phong gửi thông báo... Hắn học rất tốt a, học trường này tương lai nhất định có tiền đồ! Còn có dì Từ làm việc cũng rất cực khổ, bốn mươi đồng đại dương trước đó mẹ đều dùng hết cả rồi. Nếu bây giờ Tiểu Phong không được đến trường, tất cả tiền trước kia đổ vào đều mất trắng a." Lý mẫu thấp giọng cầu xin, thanh âm thập phần đáng thương. Nếu Thất Nguyệt không biết kết cục của Lý Mẫn Nhi, nói không chừng cô sẽ đồng tình một chút, nhưng đáng tiếc...
Khóe miệng Thất Nguyệt khẽ gợi lên, cười.
"Tôi có thể cho mẹ tiền..."
Lý mẫu lập tức vui mừng.
"Nhưng tôi chỉ có thể đưa cho mẹ năm mươi đồng." Thất Nguyệt nằm nghiêng trên giường, nhìn Lý mẫu cười nói.
"Năm mươi đồng sao đủ! Mẫn Nhi!! Mẹ cầu xin con, vì đệ đệ của con, con mau nghĩ cách đi!!!" Lý mẫu rơi nước mắt, vừa khóc vừa quỳ xuống.
Thất Nguyệt nhướng mày, nếu là nguyên chủ, chỉ cần chiêu này vừa ra lập tức thành công, nhìn thấy mẹ quỳ xuống trước mặt con gái, mấy ai có thể không đồng ý yêu cầu của mẹ. Nhưng Thất Nguyệt chỉ nhìn bà, không nói lời nào, cũng không đỡ bà dậy. Lúc bà ta đuổi Lý Mẫn Nhi ra khỏi nhà, nàng ấy còn đang sốt cao. Vì kiếm tiền cho gia đình, loại khách nào Lý Mẫn Nhi cũng tiếp, cuối cùng mắc bệnh hoa liễu (bệnh truyền nhiễm lây qua đường tình dục). Lý mẫu vì tiếc tiền, không chịu mời đại phu đến khám cho nàng ấy. Lúc ấy, Lý Mẫn Nhi quỳ xuống khóc lóc cầu xin bà ta đừng đuổi nàng đi, nhưng Lý Dược Nhi lại nói Lý Ngọc Phong muốn lấy vợ, nếu để nhà gái biết được trong nhà có một người chị như nàng thì sau này Lý Ngọc Phong sao dám ngẩng đầu trước mặt vợ. Ngay lập tức, Lý mẫu nhẫn tâm đuổi nàng ra ngoài.
Lý mẫu không nghĩ tới, bà ta bất chấp tất cả quỳ xuống, vốn tưởng rằng có thể khiến Thất Nguyệt mềm lòng. Ai ngờ cô chỉ nhìn bà ta, thậm chí còn lôi một túi hạt dưa ra vừa cắn vừa xem diễn. Như thế này thì bà ta phải đóng kịch tiếp kiểu gì?
Quá nửa ngày, Lý mẫu không thể không run rẩy đứng dậy.
"Được rồi, đứng tiếp tục đứng đây diễn trò nữa, chẳng có tác dụng gì với tôi đâu. Tôi cho mẹ năm mươi đồng, không phải mẹ còn một đứa con gái khác sao, để nó kiếm thêm năm mươi đồng cho mẹ, vừa tròn một trăm đồng. Rất công bằng! Đừng có trông chờ vào một mình con gái lớn như tôi đây." Dứt lời, Thất Nguyệt ném nắm vỏ dưa trong tay về phía Lý mẫu. Nhìn Lý mẫu chật vật tránh né, cô cười khanh khách.
Hai tay Lý mẫu nắm chặt, móng tay đâm sâu vào da thịt. Bà ta vốn không từ bỏ được Lý Dược Nhi, nhưng hành động làm nhục của Thất Nguyệt khiến bà ta ý thức được đứa con gái lớn này đã không thể trông cậy vào được nữa. Trong khoảng thời gian vất vả kiếm sống qua ngày này, bà ta cũng hiểu, nếu cô hoàn toàn cắt đứt nguồn tiền của họ, thì một nhà ba người họ chỉ có thể uống gió Tây Bắc.
Căn nhà này là bà có ý định để lại cho con trai, tuyệt đối không thể bán. Con gái đều là con nhà người ta, gả đi rồi chẳng khác nào bát nước đổ đi, không thể nhờ cậy được gì. Vậy bà ta phải dựa vào đâu, chỉ có thể dựa vào con trai mà thôi. Vì con trai, cho dù có bán thêm một đứa con gái, bà ta cũng có thể làm được.
"Nhưng mà chỉ còn mấy ngày nữa là phải đóng học phí của Tiểu Phong. Dù Dược Nhi có đi khiêu vũ thì trong vòng vài ngày cũng kiếm không đủ." Suy nghĩ một lúc lâu, Lý mẫu mới ngẩng lên nhìn Thất Nguyệt, hai mắt bà ta đã đỏ bừng.
Thất Nguyệt cười châm chọc, lúc Lý Mẫn Nhi còn sống, Lý mẫu hết lòng thương yêu Lý Dược Nhi, không bao giờ để nàng chịu ủy khuất, đồ dùng, ăn mặc đều là đồ tốt. Vì để Lý Dược Nhi có được cuộc sống như thế, bà ta quả thực không coi Lý Mẫn Nhi là con gái mình nữa, biết nàng đang mang thai, lại đánh nàng. Sau khi phá thai được ba ngày lại bắt nàng đi tiếp khách. Hóa ra tình yêu thương này thành lập dựa trên một điều kiện, đó là Lý mẫu không phải tự mình làm lụng kiếm tiền mua cho.
"Không phải mẹ từng nói Kiều Kiều kiếm được rất nhiều tiền sao? Dược Nhi có thể học theo Kiều Kiều ở phố sau a! Tôi sẽ giúp đỡ tìm khách, Dược Nhi vẫn còn là hoàng hoa khuê nữ, với ngoại hình của nàng, một trăm đồng không thành vấn đề." Thất Nguyệt lấy ra ba đồng bạc, quăng xuống trước mặt Lý mẫu, tiếp tục nói, "Đây là tiền cơm mấy ngày tới, mẹ đi tìm đại phu Tây Dương mua thuốc ngủ, bằng không để nàng ta nháo lên, kế hoạch kiếm tiền của mẹ liền ngâm nước nóng. Có một trăm đồng rồi, tiền đèn sách của con trai mẹ dễ đóng rồi.".
Lý mẫu nhặt từng đồng từng đồng trên mặt đất, sắc mặt trắng bệch, quay người đi ra ngoài.
Editor: Màn ngược tra vẫn còn, bình chọn để t có thêm động lực đẩy nhanh tiến độ a. Vị diện 1 sắp kết thúc rồi.