Chương 49
[Trần Thư Ninh]
Tôi đứng trước một cửa hàng quần áo, Đường Phong Hành thì đang mua một hộp bánh mè đen của người bán hàng rong, những chiếc bánh nho nhỏ màu trắng được người bán lăn qua lớp bột và hạt mè. Mùi hạt mè quanh quẩn, tôi đứng đợi anh ở trên rìa vỉa hè, mũi chân chờm ra ngoài thỉnh thoảng nghiêng người ngã xuống rồi lại nhảy trở về. Chúng tôi cùng mặc áo khoác đôi màu xanh đen mà tôi đã mua năm trước, Đường Phong Hành cầm hộp bánh đưa đến trước mặt tôi, tôi không nỡ rút tay ra khỏi túi áo ấm áp nên cúi đầu há miệng: "Đút cho em."
Đường Phong Hành liếc xéo tôi rồi cười gật gật đầu, cầm châm gỗ xiên một cái bánh nhìn ngon nhất đút vào miệng tôi, bánh mì mềm mềm thơm thơm cùng hạt mè chạm vào đầu lưỡi có hơi nóng, tôi làm trò mà thổi phù phù: "Bỏng chết em rồi!"
Tôi ăn mấy cái đã hơi no, cầm lấy châm gỗ cũng xiên một cái bánh đút cho anh "A——", Đường Phong Hành giật mình há miệng để tôi đút, anh vừa nhai bánh vừa nhìn tôi, tôi niết má anh rồi hôn một cái, mặc kệ trên đường có ai đang nhìn hay đánh giá mình. Có nói đồng tính luyến ái đáng chết tôi cũng không quan tâm, tôi chỉ muốn cho cả thế giới biết tôi yêu Đường Phong Hành, thích cùng anh hôn môi, thích đến mức ở trên phố cũng không nhịn được mà hôn anh. Thấy anh há hốc miệng thì tôi cười khoái chí rồi nhanh chân chạy trốn ra xa. Đường Phong Hành sững sờ tại chỗ, sờ sờ môi rồi mới hoàn hồn chạy đuổi theo tôi: "Trần Thư Ninh, em không lau miệng mà đã hôn anh rồi!"
Chúng tôi vào siêu thị mua đồ ăn, cùng đi tới kệ để gia vị rồi ăn ý đi lùi xuống phía cuối kệ hàng, tôi nhìn thẳng, anh ấy cũng nhìn thẳng, tôi nói: "Tối nay ăn cơm cà ri ức gà?"
"Thật trùng hợp, anh cũng muốn ăn cơm cà ri."
Chúng tôi cầm giỏ hàng màu xanh ngồi xổm xuống chọn lựa, tôi cầm lên lọ sốt không cay hỏi trước: "Ăn cay mức mấy đây?"
"Mức 4, loại sốt này anh từng ăn rồi, nó không cay lắm đâu."
"Mức 2, mức 4 cay quá."
"Đều nhượng bộ một bước, mức 3." Anh nói rồi nhanh tay cầm lọ sốt cà ri ném vào trong giỏ.
Tôi được nước làm tới nói: "Em muốn mua một chai coca to."
"Được được được, đương nhiên là mua." Anh kéo tay tôi đi mua ức gà.
Đường Phong Hành luôn là người xách đồ, túi nilon trên tay anh cọ vào nhau vang lên tiếng sàn sạt, thỉnh thoảng còn chạm vào tay tôi, lúc đó tôi sẽ nhè nhẹ chà sát ngón tay mình. Vào mùa đông, trái tim tôi và từng đầu ngón tay cứ như được nối liền thành một đường dây điện thoại vậy, không ngừng truyền cho nhau những âm thanh ít ỏi mà dữ dội. Chúng tôi thở ra khí trắng, yên lặng không nói gì, tôi rụt rụt cổ, anh để ý mà quay đầu hỏi tôi: "Lạnh chứ gì, lần sau nhớ phải đeo khăn quàng cổ đi."
Tôi lắc đầu, nhìn các sạp hàng bên đường rồi chầm chậm duỗi tay bắt được cổ tay anh, nhỏ giọng nói: "Đường Phong Hành... anh đổi tay cầm đồ đi."
Tay anh hơi cứng lại một chút rồi lập tức đổi tay cầm đống túi nilon sang bên kia, tôi giống như thu hết quyết tâm trượt tay mình vào lòng bàn tay anh, ban đầu chỉ nhẹ cầm ngón cái rồi từ từ là mười ngón tay đan chặt. Độ ấm từ tay Đường Phong Hành truyền qua, dường như tôi cảm nhận được trong tay anh cũng có một đường dây điện thoại, so với tôi còn rung động mãnh liệt hơn. Mái tóc che đi vành tai đang nóng lên của tôi, cổ họng cũng nóng như thể vừa uống cả một bát lớn ca cao.
Tôi lén nhìn anh, vừa khéo anh cũng đang nghiêng đầu lặng lẽ nhìn tôi. Tôi nắm chặt tay anh rồi nói: "Em đưa anh đến chỗ này."
Chúng tôi tay trong tay đi qua một tiệm đồ nướng, biển hiệu màu đỏ son viết "Tiệm nướng Đông Bắc", Đường Phong Hành như nhận ra điều gì, gương mặt hơi tái hỏi: "Chúng mình đi đâu thế?"
"Anh cứ đi theo em là được."
Tôi dẫn anh đi qua tiệm ăn, đi qua con đường hẹp quanh co yên tĩnh, đi đến chiếc cầu đá nơi mà xe đạp rơi xuống, bây giờ lỗ hổng đó đã được tu sửa rồi. Đường Phong Hành buông tay tôi ra, dừng lại nhìn mặt sông u tối lơ lửng đầy rác rưởi.
"Trần Thư Ninh, em đưa anh đến nơi này làm gì?"
Đường Phong Hành rõ ràng đang không vui, anh cau mày, tiếng sàn sạt của túi nilon trên tay anh lại vang lên giữa buổi tối mùa đông im ắng.
Tôi cười nói: "Em chỉ muốn đưa anh đến đây xem chút thôi, anh có nhớ rõ không? Chúng mình đã ăn tối ở đây, sau đó..." Tôi nói được một nửa, sỏi đá dưới chân Đường Phong Hành bị anh nghiền ép, anh cúi đầu, giọng nói run rẩy cắt lời tôi: "Sau đó... em tự sát, em cố ý đạp xe đạp công cộng lao xuống sông đúng không, em muốn thăm lại chốn cũ đúng không, em lại muốn làm việc đó trước mặt anh đúng không?" Anh hít sâu một hơi, tức giận đến cả người run lên.
Tôi nghe ra được, cũng nhận ra anh đang rất gai mắt nơi này. Tôi muốn nắm tay anh định mở miệng giải thích thì anh đã tránh ra lùi về sau một bước, đôi mắt anh ướt át: "Đừng làm vậy trước mặt anh, xin em, cũng đừng là hôm nay được không? Năm nay anh đã chứng kiến nó biết bao lần, bốn hay năm đến mức anh không muốn tính nữa, Thư Ninh à."
Lòng tôi nhói đau, tôi luôn là ngày hôm trước còn cùng anh trải qua một ngày bình thường an ổn, ngày hôm sau đã chẳng nói chẳng rằng mà tự hại bản thân, đến cả cơ hội để chuẩn bị trước cũng không cho anh. Thế nhưng gần nửa năm nay tôi không còn như vậy nữa, tôi cứ nghĩ bản cam kết của mình sẽ có tác dụng nhưng dường như sự bảo đảm của nó là chẳng đủ đối với Đường Phong Hành. Nhìn anh hiện tại thì tôi càng chắc chắn hơn, nó không hề đủ.
Trong lúc tôi còn đang sắp xếp câu từ mình định nói, không biết bộ dạng muốn nói lại thôi của tôi đã khiến Đường Phong Hành nghĩ gì mà anh lại xoay người chạy mất. Tôi vội vàng gọi theo: "Sao anh lại chạy?!"
Thực ra tôi có thể trả lời câu hỏi này, anh sợ hãi, ai lại không sợ hãi khi có người muốn kết thúc sinh mạng ở ngay trước mắt mình chứ, nhưng tôi không muốn làm vậy mà!
"Đường Phong Hành anh đừng chạy! Em không có! Không phải mà!" Cả một đường anh chạy tôi đuổi, mấy năm nay không vận động nhiều nên tôi không thể đuổi kịp Đường Phong Hành. Vậy nhưng tôi vẫn thở hồng hộc chạy theo anh, tôi biết anh ấy không phải thật sự muốn chạy trốn mà chỉ là muốn xả giận mà thôi. Tối khuya se lạnh, gió đông quét qua bên má tôi, da mặt khô lại như muốn nứt ra.
Tuyết rơi trong đêm tạo thành một lớp mỏng trên đất, bị giày dẫm lên lưu lại từng dấu chân. Tôi đuổi theo anh đến hầm cầu vượt, xe tải ầm vang đi qua gờ giảm tốc bằng kim loại trên cầu truyền đến những tiếng "răng rắc", ánh đèn đường mờ nhạt chiếu vào góc đường hầm tạo nên một quầng sáng trông như ánh chiều tà.
"Con mẹ nó anh đứng lại cho em Đường Phong Hành! Anh có tin không... Đừng chạy nữa. Đứng lại!"
"Còn chạy nữa thì em đi tìm người khác! Em sẽ hôn người ta, lên giường với người ta, cả làm tình nữa luôn!"
Tôi nhìn hầm cầu trống vắng, rốt cuộc cũng cố nén hơi lại được giữa những tiếng thở dốc để gọi anh. Anh dừng lại ở góc hầm nhưng đứng bất động rồi từ từ ngồi xổm xuống bên cạnh cột đèn, chẳng nói một câu gì, chỉ ôm đầu gối và vùi đầu vào trong khuỷu tay mình. Trông anh thật cô đơn và đáng thương dưới ánh đèn đường.
Tôi luôn sợ hãi khi Đường Phong Hành im lặng, tôi đi tới ngồi xổm trước mặt anh: "Ngẩng đầu."
Không trả lời, tốt lắm, biết chọc đúng điểm yếu của tôi, giận dỗi thì không muốn nói chuyện mà thích chiến tranh lạnh.
"Không ngẩng đầu cũng được nhưng anh phải nghe em nói, không phải em muốn về thăm chốn cũ cũng không phải muốn kết thúc cái gì hết, chỉ là em muốn đưa anh về nơi mà lần đầu tiên chúng mình thực sự gặp nhau, nơi mà chúng mình đã vui vẻ ăn một bữa cơm... Có lẽ ngày ấy kết thúc không tốt đẹp gì nhưng em chắc chắn là không hề có suy nghĩ sẽ làm lại việc đó. Em chỉ muốn đứng đó để nói với anh rằng Trần Thư Ninh của quá khứ đã chết dưới con sông ấy rồi, còn Trần Thư Ninh chân chính đã được Đường Phong Hành cứu lên. Trần Thư Ninh chân chính này mãi mãi, mãi mãi yêu Đường Phong Hành."
"Hôm nay là ngày 28 tháng 11, là ngày mà anh đã cứu vớt em, từ nay về sau sinh nhật em chính là ngày hôm nay, ngày sinh kia chỉ là một con số trên chứng minh thư mà thôi."
Cuối cùng Đường Phong Hành cũng ngẩng đầu lên, gò má anh đỏ bừng dưới ánh đèn, trên mặt vẫn còn có nước mắt lưu lại. Tôi cố hít hít mũi vờ như mình không sao cả, vươn tay giúp anh lau đi hết nước mắt, anh cũng không tránh né tôi nữa: "Sao nào, có bị em làm cho cảm động không hở bạn học Tiểu Phong?"
"Không có, em hay gạt người lắm, anh là người bị em gạt nhiều nhất này."
Rốt cuộc anh cũng lên tiếng, mở miệng nghĩa là đã mềm lòng không còn giận nữa rồi. Người yêu thương tôi nhất trên đời, bao dung với tôi nhất trên đời chính là Đường Phong Hành.
Tôi kéo đầu anh lại, như cưỡng hôn mà gặm cắn môi anh, quấn lấy đầu lưỡi anh không buông, lướt qua vòm miệng trên mềm mại khiến anh kích động mà run lên một chút. Hơi thở nóng rực và khí lạnh mùa đông hình thành sự tương phản rõ rệt, khi tách ra tôi còn không quên vươn đầu lưỡi liếm đi sợi chỉ bạc không cẩn thận bị kéo ra.
Tôi ôm đầu anh lắc lư trái phải: "Anh yêu, bé dễ thương, cục cưng, đừng giận em nữa nhé. Là do kỹ thuật hôn của em kém quá nên không giữ được tim anh đúng không? Anh thật sự muốn đi với mấy thằng khác đó hả?"
"Nếu như em ở bên người khác mà tình trạng sẽ tốt hơn..."
Tôi siết vai anh rồi cắn một cái lên môi anh: "Nói thiệt luôn?"
Anh tránh khỏi cái ôm của tôi, khóe mắt còn hồng hồng bị gió thổi làm cho khô khốc, tôi vươn tay phải chặn trái ngăn, vài phút sau anh mới nghẹn ra một câu: "Không phải là lời thật lòng, nhưng là em nói đấy chứ, em bảo cùng người khác... hôn môi, lên giường, làm tình."
Xong, tôi hối hận rồi, quên mất Đường Phong Hành rất để ý chuyện này. Tôi xoa vành tai đã lạnh băng của anh, nói: "Trời ơi, em nói vậy để anh dừng lại thôi mà, anh cứ chạy vậy mà không thấy lạnh hở? Mấy lời bậy bạ đó từ giờ em sẽ không nói nữa, đừng khóc đừng khóc."
Tôi làm trò bắt chước anh khóc thút thít, anh vỗ vỗ đầu tôi rồi giả vờ tát lên má tôi: "Em chỉ giỏi cười nhạo anh."
"Không phải, em đau lòng mà, là do em không cho anh cảm giác an toàn."
Tôi vuốt ve gương mặt rồi nhích tới hôn lên giọt nước vừa lăn xuống từ khóe mắt anh, trong lồng ngực là ngàn ngàn vạn vạn cánh bướm đang lay động muốn tung cánh bay ra từ yết hầu.
Đôi mắt anh dưới đèn đường vẫn rực rỡ như cũ, chúng tôi ngồi cạnh cột đèn lặng lẽ trao nhau một nụ hôn thật dài, hôn đến khi hai chân tê rần rồi ôm nhau cùng ngã xuống nền tuyết, cùng nhau cười rộ lên.
"Về nấu cơm đi!"
"Ai nấu?"
"Em không biết làm cơm cà ri."
"Đơn giản thế mà không biết, không làm được cơm cà ri chính là đồ ngốc."
"À há anh dám mắng em!"
"Đừng có tự nhận vậy chứ."
"Cơm cà ri! Em sẽ giúp mà."
"Được được."
Tôi đứng trước một cửa hàng quần áo, Đường Phong Hành thì đang mua một hộp bánh mè đen của người bán hàng rong, những chiếc bánh nho nhỏ màu trắng được người bán lăn qua lớp bột và hạt mè. Mùi hạt mè quanh quẩn, tôi đứng đợi anh ở trên rìa vỉa hè, mũi chân chờm ra ngoài thỉnh thoảng nghiêng người ngã xuống rồi lại nhảy trở về. Chúng tôi cùng mặc áo khoác đôi màu xanh đen mà tôi đã mua năm trước, Đường Phong Hành cầm hộp bánh đưa đến trước mặt tôi, tôi không nỡ rút tay ra khỏi túi áo ấm áp nên cúi đầu há miệng: "Đút cho em."
Đường Phong Hành liếc xéo tôi rồi cười gật gật đầu, cầm châm gỗ xiên một cái bánh nhìn ngon nhất đút vào miệng tôi, bánh mì mềm mềm thơm thơm cùng hạt mè chạm vào đầu lưỡi có hơi nóng, tôi làm trò mà thổi phù phù: "Bỏng chết em rồi!"
Tôi ăn mấy cái đã hơi no, cầm lấy châm gỗ cũng xiên một cái bánh đút cho anh "A——", Đường Phong Hành giật mình há miệng để tôi đút, anh vừa nhai bánh vừa nhìn tôi, tôi niết má anh rồi hôn một cái, mặc kệ trên đường có ai đang nhìn hay đánh giá mình. Có nói đồng tính luyến ái đáng chết tôi cũng không quan tâm, tôi chỉ muốn cho cả thế giới biết tôi yêu Đường Phong Hành, thích cùng anh hôn môi, thích đến mức ở trên phố cũng không nhịn được mà hôn anh. Thấy anh há hốc miệng thì tôi cười khoái chí rồi nhanh chân chạy trốn ra xa. Đường Phong Hành sững sờ tại chỗ, sờ sờ môi rồi mới hoàn hồn chạy đuổi theo tôi: "Trần Thư Ninh, em không lau miệng mà đã hôn anh rồi!"
Chúng tôi vào siêu thị mua đồ ăn, cùng đi tới kệ để gia vị rồi ăn ý đi lùi xuống phía cuối kệ hàng, tôi nhìn thẳng, anh ấy cũng nhìn thẳng, tôi nói: "Tối nay ăn cơm cà ri ức gà?"
"Thật trùng hợp, anh cũng muốn ăn cơm cà ri."
Chúng tôi cầm giỏ hàng màu xanh ngồi xổm xuống chọn lựa, tôi cầm lên lọ sốt không cay hỏi trước: "Ăn cay mức mấy đây?"
"Mức 4, loại sốt này anh từng ăn rồi, nó không cay lắm đâu."
"Mức 2, mức 4 cay quá."
"Đều nhượng bộ một bước, mức 3." Anh nói rồi nhanh tay cầm lọ sốt cà ri ném vào trong giỏ.
Tôi được nước làm tới nói: "Em muốn mua một chai coca to."
"Được được được, đương nhiên là mua." Anh kéo tay tôi đi mua ức gà.
Đường Phong Hành luôn là người xách đồ, túi nilon trên tay anh cọ vào nhau vang lên tiếng sàn sạt, thỉnh thoảng còn chạm vào tay tôi, lúc đó tôi sẽ nhè nhẹ chà sát ngón tay mình. Vào mùa đông, trái tim tôi và từng đầu ngón tay cứ như được nối liền thành một đường dây điện thoại vậy, không ngừng truyền cho nhau những âm thanh ít ỏi mà dữ dội. Chúng tôi thở ra khí trắng, yên lặng không nói gì, tôi rụt rụt cổ, anh để ý mà quay đầu hỏi tôi: "Lạnh chứ gì, lần sau nhớ phải đeo khăn quàng cổ đi."
Tôi lắc đầu, nhìn các sạp hàng bên đường rồi chầm chậm duỗi tay bắt được cổ tay anh, nhỏ giọng nói: "Đường Phong Hành... anh đổi tay cầm đồ đi."
Tay anh hơi cứng lại một chút rồi lập tức đổi tay cầm đống túi nilon sang bên kia, tôi giống như thu hết quyết tâm trượt tay mình vào lòng bàn tay anh, ban đầu chỉ nhẹ cầm ngón cái rồi từ từ là mười ngón tay đan chặt. Độ ấm từ tay Đường Phong Hành truyền qua, dường như tôi cảm nhận được trong tay anh cũng có một đường dây điện thoại, so với tôi còn rung động mãnh liệt hơn. Mái tóc che đi vành tai đang nóng lên của tôi, cổ họng cũng nóng như thể vừa uống cả một bát lớn ca cao.
Tôi lén nhìn anh, vừa khéo anh cũng đang nghiêng đầu lặng lẽ nhìn tôi. Tôi nắm chặt tay anh rồi nói: "Em đưa anh đến chỗ này."
Chúng tôi tay trong tay đi qua một tiệm đồ nướng, biển hiệu màu đỏ son viết "Tiệm nướng Đông Bắc", Đường Phong Hành như nhận ra điều gì, gương mặt hơi tái hỏi: "Chúng mình đi đâu thế?"
"Anh cứ đi theo em là được."
Tôi dẫn anh đi qua tiệm ăn, đi qua con đường hẹp quanh co yên tĩnh, đi đến chiếc cầu đá nơi mà xe đạp rơi xuống, bây giờ lỗ hổng đó đã được tu sửa rồi. Đường Phong Hành buông tay tôi ra, dừng lại nhìn mặt sông u tối lơ lửng đầy rác rưởi.
"Trần Thư Ninh, em đưa anh đến nơi này làm gì?"
Đường Phong Hành rõ ràng đang không vui, anh cau mày, tiếng sàn sạt của túi nilon trên tay anh lại vang lên giữa buổi tối mùa đông im ắng.
Tôi cười nói: "Em chỉ muốn đưa anh đến đây xem chút thôi, anh có nhớ rõ không? Chúng mình đã ăn tối ở đây, sau đó..." Tôi nói được một nửa, sỏi đá dưới chân Đường Phong Hành bị anh nghiền ép, anh cúi đầu, giọng nói run rẩy cắt lời tôi: "Sau đó... em tự sát, em cố ý đạp xe đạp công cộng lao xuống sông đúng không, em muốn thăm lại chốn cũ đúng không, em lại muốn làm việc đó trước mặt anh đúng không?" Anh hít sâu một hơi, tức giận đến cả người run lên.
Tôi nghe ra được, cũng nhận ra anh đang rất gai mắt nơi này. Tôi muốn nắm tay anh định mở miệng giải thích thì anh đã tránh ra lùi về sau một bước, đôi mắt anh ướt át: "Đừng làm vậy trước mặt anh, xin em, cũng đừng là hôm nay được không? Năm nay anh đã chứng kiến nó biết bao lần, bốn hay năm đến mức anh không muốn tính nữa, Thư Ninh à."
Lòng tôi nhói đau, tôi luôn là ngày hôm trước còn cùng anh trải qua một ngày bình thường an ổn, ngày hôm sau đã chẳng nói chẳng rằng mà tự hại bản thân, đến cả cơ hội để chuẩn bị trước cũng không cho anh. Thế nhưng gần nửa năm nay tôi không còn như vậy nữa, tôi cứ nghĩ bản cam kết của mình sẽ có tác dụng nhưng dường như sự bảo đảm của nó là chẳng đủ đối với Đường Phong Hành. Nhìn anh hiện tại thì tôi càng chắc chắn hơn, nó không hề đủ.
Trong lúc tôi còn đang sắp xếp câu từ mình định nói, không biết bộ dạng muốn nói lại thôi của tôi đã khiến Đường Phong Hành nghĩ gì mà anh lại xoay người chạy mất. Tôi vội vàng gọi theo: "Sao anh lại chạy?!"
Thực ra tôi có thể trả lời câu hỏi này, anh sợ hãi, ai lại không sợ hãi khi có người muốn kết thúc sinh mạng ở ngay trước mắt mình chứ, nhưng tôi không muốn làm vậy mà!
"Đường Phong Hành anh đừng chạy! Em không có! Không phải mà!" Cả một đường anh chạy tôi đuổi, mấy năm nay không vận động nhiều nên tôi không thể đuổi kịp Đường Phong Hành. Vậy nhưng tôi vẫn thở hồng hộc chạy theo anh, tôi biết anh ấy không phải thật sự muốn chạy trốn mà chỉ là muốn xả giận mà thôi. Tối khuya se lạnh, gió đông quét qua bên má tôi, da mặt khô lại như muốn nứt ra.
Tuyết rơi trong đêm tạo thành một lớp mỏng trên đất, bị giày dẫm lên lưu lại từng dấu chân. Tôi đuổi theo anh đến hầm cầu vượt, xe tải ầm vang đi qua gờ giảm tốc bằng kim loại trên cầu truyền đến những tiếng "răng rắc", ánh đèn đường mờ nhạt chiếu vào góc đường hầm tạo nên một quầng sáng trông như ánh chiều tà.
"Con mẹ nó anh đứng lại cho em Đường Phong Hành! Anh có tin không... Đừng chạy nữa. Đứng lại!"
"Còn chạy nữa thì em đi tìm người khác! Em sẽ hôn người ta, lên giường với người ta, cả làm tình nữa luôn!"
Tôi nhìn hầm cầu trống vắng, rốt cuộc cũng cố nén hơi lại được giữa những tiếng thở dốc để gọi anh. Anh dừng lại ở góc hầm nhưng đứng bất động rồi từ từ ngồi xổm xuống bên cạnh cột đèn, chẳng nói một câu gì, chỉ ôm đầu gối và vùi đầu vào trong khuỷu tay mình. Trông anh thật cô đơn và đáng thương dưới ánh đèn đường.
Tôi luôn sợ hãi khi Đường Phong Hành im lặng, tôi đi tới ngồi xổm trước mặt anh: "Ngẩng đầu."
Không trả lời, tốt lắm, biết chọc đúng điểm yếu của tôi, giận dỗi thì không muốn nói chuyện mà thích chiến tranh lạnh.
"Không ngẩng đầu cũng được nhưng anh phải nghe em nói, không phải em muốn về thăm chốn cũ cũng không phải muốn kết thúc cái gì hết, chỉ là em muốn đưa anh về nơi mà lần đầu tiên chúng mình thực sự gặp nhau, nơi mà chúng mình đã vui vẻ ăn một bữa cơm... Có lẽ ngày ấy kết thúc không tốt đẹp gì nhưng em chắc chắn là không hề có suy nghĩ sẽ làm lại việc đó. Em chỉ muốn đứng đó để nói với anh rằng Trần Thư Ninh của quá khứ đã chết dưới con sông ấy rồi, còn Trần Thư Ninh chân chính đã được Đường Phong Hành cứu lên. Trần Thư Ninh chân chính này mãi mãi, mãi mãi yêu Đường Phong Hành."
"Hôm nay là ngày 28 tháng 11, là ngày mà anh đã cứu vớt em, từ nay về sau sinh nhật em chính là ngày hôm nay, ngày sinh kia chỉ là một con số trên chứng minh thư mà thôi."
Cuối cùng Đường Phong Hành cũng ngẩng đầu lên, gò má anh đỏ bừng dưới ánh đèn, trên mặt vẫn còn có nước mắt lưu lại. Tôi cố hít hít mũi vờ như mình không sao cả, vươn tay giúp anh lau đi hết nước mắt, anh cũng không tránh né tôi nữa: "Sao nào, có bị em làm cho cảm động không hở bạn học Tiểu Phong?"
"Không có, em hay gạt người lắm, anh là người bị em gạt nhiều nhất này."
Rốt cuộc anh cũng lên tiếng, mở miệng nghĩa là đã mềm lòng không còn giận nữa rồi. Người yêu thương tôi nhất trên đời, bao dung với tôi nhất trên đời chính là Đường Phong Hành.
Tôi kéo đầu anh lại, như cưỡng hôn mà gặm cắn môi anh, quấn lấy đầu lưỡi anh không buông, lướt qua vòm miệng trên mềm mại khiến anh kích động mà run lên một chút. Hơi thở nóng rực và khí lạnh mùa đông hình thành sự tương phản rõ rệt, khi tách ra tôi còn không quên vươn đầu lưỡi liếm đi sợi chỉ bạc không cẩn thận bị kéo ra.
Tôi ôm đầu anh lắc lư trái phải: "Anh yêu, bé dễ thương, cục cưng, đừng giận em nữa nhé. Là do kỹ thuật hôn của em kém quá nên không giữ được tim anh đúng không? Anh thật sự muốn đi với mấy thằng khác đó hả?"
"Nếu như em ở bên người khác mà tình trạng sẽ tốt hơn..."
Tôi siết vai anh rồi cắn một cái lên môi anh: "Nói thiệt luôn?"
Anh tránh khỏi cái ôm của tôi, khóe mắt còn hồng hồng bị gió thổi làm cho khô khốc, tôi vươn tay phải chặn trái ngăn, vài phút sau anh mới nghẹn ra một câu: "Không phải là lời thật lòng, nhưng là em nói đấy chứ, em bảo cùng người khác... hôn môi, lên giường, làm tình."
Xong, tôi hối hận rồi, quên mất Đường Phong Hành rất để ý chuyện này. Tôi xoa vành tai đã lạnh băng của anh, nói: "Trời ơi, em nói vậy để anh dừng lại thôi mà, anh cứ chạy vậy mà không thấy lạnh hở? Mấy lời bậy bạ đó từ giờ em sẽ không nói nữa, đừng khóc đừng khóc."
Tôi làm trò bắt chước anh khóc thút thít, anh vỗ vỗ đầu tôi rồi giả vờ tát lên má tôi: "Em chỉ giỏi cười nhạo anh."
"Không phải, em đau lòng mà, là do em không cho anh cảm giác an toàn."
Tôi vuốt ve gương mặt rồi nhích tới hôn lên giọt nước vừa lăn xuống từ khóe mắt anh, trong lồng ngực là ngàn ngàn vạn vạn cánh bướm đang lay động muốn tung cánh bay ra từ yết hầu.
Đôi mắt anh dưới đèn đường vẫn rực rỡ như cũ, chúng tôi ngồi cạnh cột đèn lặng lẽ trao nhau một nụ hôn thật dài, hôn đến khi hai chân tê rần rồi ôm nhau cùng ngã xuống nền tuyết, cùng nhau cười rộ lên.
"Về nấu cơm đi!"
"Ai nấu?"
"Em không biết làm cơm cà ri."
"Đơn giản thế mà không biết, không làm được cơm cà ri chính là đồ ngốc."
"À há anh dám mắng em!"
"Đừng có tự nhận vậy chứ."
"Cơm cà ri! Em sẽ giúp mà."
"Được được."