Chương 7
[Trần Thư Ninh]
Tôi nhìn cả bàn sách vở bừa bộn của mình, bỗng dưng nhớ tới cuốn sổ viết đầy những lời yêu đương mà tôi nhặt nhầm được kia, cả hai cuốn sổ đều là sổ da màu đen có khóa vắt, cho đến nay chủ của nó cũng không đến đây tìm, trên đài phát thanh cũng không thấy thông báo tìm vật bị mất.
Tôi nghĩ, cũng phải thôi, sổ tay ghi lại tình yêu thầm kín hẳn cũng nên được cất giấu.
Trong lòng tôi phẳng lặng như nước, vô cùng nhàm chán, nhìn chằm chằm cuốn sổ kia ba giây rồi mở nó ra. Tôi nghĩ thầm trong đầu, chắc chắn người kia đã đọc sổ của tôi rồi, anh làm tôi làm, về tình về lý thì tôi cũng nên bắt lấy nhược điểm của người đó để về sau đỡ bị người ta uy hiếp.
Tên người được yêu thầm đều được thay thế bằng "CSN" (pinyin của Trần Thư Ninh là Chen Shu Ning), tôi cũng chẳng biết đây là ai, bây giờ chỉ là đoán đây là viết tắt của từ gì tôi cũng lười nghĩ. Mùa đông rét lạnh mọi người đều ngủ rồi, chỉ còn mình tôi ngốc nghếch ngồi trên giường vươn ngón tay lật từng trang một, lại còn lật rất chậm rãi một giây nâng được một centimet, sợ làm ồn đến người khác.
Chữ viết đẹp đẽ ngay ngắn, nhưng vừa thấy liền biết đây không phải là cuốn sổ tay duy nhất, trong này chỉ viết từ ngày yêu thầm thứ 1112 đến ngày thứ 1223, mới chỉ được một nửa cuốn sổ.
Chắc là chỉ có nữ sinh mới chăm chỉ viết kiểu nhật kí này, nhưng nhìn chữ viết tôi lại cảm thấy hơi quen mắt, hình như là đã từng nhìn thấy ở đâu đó nhưng mùa đông đầu óc suy nghĩ chậm chạp, mạng 2G giờ cũng đang đình trệ, thế là tôi cũng không uổng phí tế bào não để cố nhớ ra cô gái này nữa.
Nội dung thật sự rất thú vị, tôi bắt đầu bị cuốn vào cho dù đây chỉ đơn giản là nhật kí ghi lại những việc vụn vặt mỗi ngày, người viết dường như rất hạnh phúc khi biểu đạt cảm xúc khi gặp người mà mình thích.
Tôi đọc đến một trang thì tay hơi khựng lại.
_____
Hôm nay là ngày thứ 1180 yêu thầm CSN.
Tôi đến xem cậu ấy tham gia cuộc thi hùng biện. Hôm nay trời rất nóng, cậu ấy ăn mặc đơn giản, mùa hè mặc sơ mi trắng dài tay nhưng tôi lại thấy như vậy rất gọn gàng bảnh bao. Cậu ấy khi hùng biện giống như lúc nói chuyện thường ngày vậy, không hề vòng vo dài dòng mà cực kì thông minh lanh lợi, mỗi câu như giấu dao hướng thẳng về phía đối thủ. Tôi vô cùng thích nghe cậu ấy hùng biện, mỗi lần đều khiến tôi có cảm giác tỉnh ngộ.
Chủ đề hùng biện lần này là "Liệu ký ức về gia đình có để lại bóng ma cả đời cho đứa trẻ hay không?", cậu ấy ở bên phản đối, nghĩa là phải làm rõ quan điểm 'Không' của mình. Lúc cậu ấy tranh luận, tôi không hiểu tại sao bản thân lại nhớ rõ từng lời cậu nói như vậy, có lẽ là bởi cái nắm tay siết chặt và tấm lưng ướt sũng mồ hôi của cậu chăng?
Cậu ấy nói, gia đình chỉ đơn giản là ngôi nhà nơi đứa trẻ được sinh ra và chung sống với những người được coi là bố mẹ của chúng. Cảm giác này hẳn là mọi người dù ít dù nhiều đều đã từng trải qua.
Tại sao em trai có phòng ở đẹp đẽ, được cha mẹ đón đưa đi học mà tôi lại phải một mình men theo ngõ nhỏ về nhà?
Tại sao con gái lại không thể học đại học vì cha mẹ cho rằng như vậy là lãng phí tiền bạc, thế nhưng lại vui vẻ bỏ tiền cho anh trai học đại học dân lập?
Tại sao tôi là con của cha mẹ nhưng mãi mãi giống như một người ngoài bị cả nhà xa lánh?
Tại sao cha mẹ luôn trách mắng tôi không nghe lời, không làm theo yêu cầu của bọn họ nhưng lại không bao giờ hỏi tại sao?
Những vấn đề như vậy thường ngày cậu ấy đều nói rất rõ ràng lưu loát như cơn gió mát thổi qua ngày hè, thế nhưng lần này tôi cảm thấy dường như cậu ấy không có đủ tự tin, cậu ấy đang nhớ về điều gì đó sao?
Dựa theo tình hình hiện tại thì phía đối thủ đang có ưu thế tuyệt đối, khía cạnh để đưa ra lập luận cũng nhiều hơn, còn bên phản đối thì lại không có nhiều luận cứ để phản bác, không tốt.
Cậu ấy bắt đầu giải thích về hạch hạnh nhân và hồi hải mã của não bộ, những tổn thương và chướng ngại tâm lý sẽ tồn tại ở thời thơ ấu, những ký ức buồn bã và đau thương đó của quá khứ sẽ không thể nào thay đổi được. Thế nhưng thời gian sẽ là viên thuốc hòa tan và chữa lành những vết thương này, rời khỏi ngôi nhà đã để lại những đớn đau để bước vào một gia đình mới, thay đổi một cuộc sống mới. Những trở ngại đau thương trong quá khứ sẽ giúp đứa trẻ hình thành tính kiên cường và lòng dũng cảm, có can đảm đối mặt với vết sẹo sẽ giúp đứa trẻ sẵn sàng đối phó với tương lai bất định. Sau này khi gặp thất bại trên đường đời, đứa trẻ sẽ có năng lực để cố gắng vượt qua những tình cảnh khốn khó, để đón nhận vũ trụ rực rỡ mà nó hằng mong ước.
Vô cùng lưu loát, giọng điệu đanh thép, chủ nghĩa hiện thực và chủ nghĩa lãng mạn được lập luận đan xen.
Sau đó cậu ấy còn đưa ra rất nhiều ví dụ kể cả trong và ngoài nước, tất cả đều cho thấy ký ức đau thương về gia đình đã tạo cho con người tinh thần hướng về phía trước hay đại loại vậy, thế nhưng tôi cảm thấy đây là lần hùng biện miễn cưỡng nhất từ trước đến giờ của cậu ấy.
Lúc nãy có bất lợi đến đâu thì cũng đều có thể ngược gió trở trời, nhưng riêng lần này lại như sóng ngầm lật thuyền.
Tôi thấy cậu ấy thở gấp và nắm tay đã siết chặt đến mức đỏ lên giấu ở sau lưng, lòng tôi không hiểu vì sao mà nghẹn lại, không phải vì tôi, mà là vì cậu. Cậu ấy rõ ràng không đồng ý với những lời mà mình vừa nói, nhưng lại cứ cố phải tán thành với những quan điểm đó.
Khi cậu ấy nói đến ví dụ cuối cùng, cả gương mặt trắng bệch đến đáng sợ, không biết có phải là bị cảm nắng hay không mà khi đến lượt phía đối thủ phản bác thì cậu ấy đột nhiên nắm chặt lấy phần áo ở bên ngực trái, hơi khuỵu người rồi trực tiếp ngã xuống.
Vào lúc mọi người ồn ào hỗn loạn, tôi lặng người mà nhìn cậu ấy ngã, khoảnh khắc đó trong đầu tôi nhớ lại một lần cậu ấy tham gia hùng biện trước đây, đối thủ chỉ vào mặt cậu nói: "Đây chỉ là thi đấu hữu nghị, hơn nữa quan điểm bên tôi cũng không chiếm ưu thế, tại sao cậu cứ phải tỏ ra nghiêm túc được nước làm tới như vậy chứ?"
Khi đó cậu đứng trên sân khấu, giọng đáp không trầm nhưng lại như mang theo niềm tin mà cả đời cậu tôn sùng: "Mục đích của thi đấu là thắng thua, vì bất kì câu hỏi nào cũng cần một câu trả lời. Cho dù cậu đứng ở phía nào thì cũng phải đặt mình vào hoàn cảnh đó để nghiêm túc thật lòng tự hỏi, cũng phải nghiêm túc nỗ lực tìm kiếm câu trả lời."
"Mặc kệ là ở phương diện tâm sinh lý hay phương diện đạo đức cậu có đồng ý với quan điểm này hay không thì một vấn đề luôn luôn có hai mặt. Hãy chỉ tập trung vào sự thật, lập luận bằng ví dụ và lý trí, đừng nên để cảm xúc cá nhân lấn át và làm tiền đề để tạo hướng phát triển, bởi vì hùng biện đòi hỏi sự chuẩn xác đến từ ngôn ngữ."
"Nguyên tắc của tôi là 'sự thật' và 'toàn cảnh'. Tôi tin vào lý trí chứ không phải cảm xúc, muốn xây dựng lập trường của mình mà không dựa vào cảm xúc cá nhân thì cậu không thể cứ luôn tìm cớ cho bản thân được."
"Nếu như cậu cảm thấy lập trường của cậu không phù hợp với nơi cậu đang đứng, không thể tìm luận cứ để lập luận thì cậu liền thấy không công bằng. Vậy còn những người bị kiện luôn đứng ở góc độ bất lợi thì sao? Khi cậu trở thành luật sư chuyên nghiệp rồi được thuê, cậu sẽ vì khách hàng không ở trong phạm vi có lợi của cậu mà từ bỏ đấu tranh vì quyền lợi vốn có của họ sao? Trong tranh luận không có hữu nghị, chỉ có tiếng súng và khói thuốc hòa quyện vào nhau, cậu cần phải nghiêm túc mà thực hiện chứ không phải như một đứa trẻ đi làm cho vui."
Những lời gai góc châm chọc đối thủ giống như một đám trẻ đang chơi xấu.
Người kia thấy cậu nói vậy thì làm ầm ĩ muốn lao lên đánh, chỉ vào mặt cậu: "Mày chờ đấy, mày nhớ kỹ những lời hôm nay, để tao xem lần sau mày rơi vào thế này thì mày có làm được đúng như lời mày nói hay không."
Cuối cùng cậu ấy cười, vô cùng tự tin mà nói: "Bây giờ cậu không xứng so với tôi, trình độ của cậu chỉ dễ như ăn cơm mà thôi."
Giọng nói truyền qua mic thật lớn tiến vào trong tai tôi, làm cho nhịp tim tôi không khỏi gia tốc.
Thế nhưng lúc này đây, cậu ấy ngã xuống khiến cho tôi cảm thấy niềm tin đó cũng theo cậu mà sụp đổ.
_____
Tôi đọc đến đây, trong lúc vô thức đã vò nhăn trang giấy. Là tôi nói, những lời này là tôi nói. Ấu trĩ đến nực cười, không biết trời cao đất dày. Giả vờ chính nhân quân tử gì chứ, tôi căn bản là không thể làm được như thế.
Thật con mẹ nó quá mỉa mai.
Vuốt lại trang giấy hai lần rồi tôi gấp sổ lại. Thật buồn cười, tôi không nhịn được mà cười thành tiếng, bị Triệu Tuấn mắng đừng làm ồn. Tôi 'ừ' một tiếng rồi mệt mỏi chui vào trong chăn.
Vậy mà tôi lại từng như thế ư?
Sao tôi lại không nhớ rõ nhỉ?
Tôi ở trong mắt người này rõ ràng là vô cùng ngạo mạn, sắc bén, vừa vô tình lại hung hãn.
Như này có gì để thích chứ? Rung động dở hơi.
Tôi nhìn những câu chữ ấy, năm đó trông tôi như thế nào tôi còn không nhớ nữa, không nhớ nổi. Đọc xong tôi bỗng dưng hoảng hốt, tức ngực, cứ như đường ống dẫn bị tắc nghẽn không thể giải thích vậy, bây giờ tôi chỉ muốn xông thẳng đến mắng chửi người này, yêu thầm cái con khỉ, đầu óc có tật à.
Tôi dùng chăn trùm kín đầu, vụng trộm hưởng thụ giây phút ngột ngạt khó chịu này. Thân thể lạnh lẽo cứng đờ, tôi không có thời khắc huy hoàng đó, cũng chẳng có hào quang rực rỡ gì. Hiện tại những gì ở lại cùng tôi chỉ có đống linh kiện cũ nát hoen rỉ, hiện tại thể xác và tinh thần đều như đã chết đi, tôi không thể nhận ra người được nhắc đến trong cuốn sổ kia là tôi nữa rồi.
Tôi không có tốt như thế! Tôi cảm thấy tim mình đập nhanh, tiếng thở dốc dần dần chiếm cứ không gian tối tăm nhỏ hẹp, sự tức tối và khó chịu xen lẫn vào nhau như dệt ra một tấm lưới che kín mũi miệng của tôi. Ngày càng khó thở. Tôi tóm lấy tay mình dùng sức cấu véo nhưng vẫn không thể lấp đầy được khoảng trống trong lòng, sự trống vắng này cứ như đang siết chặt lấy trái tim tôi. Tôi mò tới dao nhỏ giấu ở dưới gối, vén lên lớp áo len nơi cánh tay.
Cậu dựa vào đâu mà nhìn thấu tôi, dựa vào đâu mà phán xét tâm tư của tôi lúc đó!
Ngửi được mùi máu tươi khiến hưng cảm trong lòng tôi dần dần biến mất, tôi bình tĩnh lau khô lưỡi dao rồi để lại nó xuống dưới gối đầu. Tôi nhắm hai mắt lại, mùi máu vẫn thoang thoảng bên cánh mũi, bắt đầu chìm vào giấc ngủ.
Sau khi tỉnh lại thì trong phòng đã không còn ai, buổi chiều không có lớp học, chắc là bọn họ đã túm năm tụm ba đi ra ngoài chơi rồi.
Tôi thả ống tay áo xuống, chỗ ghim kim truyền nước còn hơi đau, tôi xoa xoa rồi xuống giường. Chân đi còn hơi nghiêng ngả, tôi mặc áo khoác vào, nghĩ đến tấm hình trong sổ kế hoạch, trong lòng tính toán đi ra đó xem sao.
Bước ra ngoài cửa là nắng chiều chào đón, thế nhưng trong mắt tôi chẳng khác gì là mây đen mù mịt và cát bụi u ám, tôi chán ghét xoay người thì vừa lúc nhìn thấy Đường Phong Hành cũng vừa ra khỏi phòng. Cậu ta rất tự nhiên mà khoác vai tôi hỏi, mười phút nữa phòng cậu với phòng tôi thi đấu bóng rổ đấy, cậu có tham gia không?
Tôi lắc đầu, Đường Phong Hành hơi thất vọng mà buông lỏng vai tôi, hỏi lại lần nữa thật sự không tham gia sao.
Tôi nhìn khuôn mặt tràn ngập mong đợi và ngón tay đang siết chặt quai cặp của cậu ấy mà không đành lòng từ chối, thế nhưng vết cắt đang khe khẽ đau đớn như muốn nhắc nhở tôi điều gì.
Đừng quan tâm nữa, đừng có thêm bất cứ mối quan hệ nào nữa.
Lúc tôi vẫn còn đang bối rối thì cậu ấy lại mạnh mẽ câu lấy cổ tôi rồi thân thiết lôi kéo tôi đi, miệng nói: "Đi thôi, vừa mới ốm dậy thì phải ra ngoài hít thở khí trời, đừng ngồi mãi trong phòng nữa, phòng ký túc không thông gió, vừa ngột ngạt vừa nhiều vi khuẩn."
Tôi không muốn so đo mấy lời đó với cậu ấy, bị cưỡng ép kéo ra sân bóng. Lúc này người phá hỏng kế hoạch của tôi thì lại mặt mày hớn hở cười cười nhìn tôi, cong lưng nói với tôi đang ngồi trên ghế khán đài: "Xin lỗi, tôi quên mất cậu vừa khỏi ốm thì không thể chơi bóng, thôi thì coi như cậu 'liều mình bồi quân tử' ha, ngồi đây xem chúng tôi thi đấu vậy. Đợi lát nữa tôi mời cậu đi ăn."
Tôi nói không cần, cậu ta nói nhất định cần, tôi mặc kệ trả lời, cậu thích làm gì thì làm. Chỉ là xem một trận thi đấu bóng rổ mà thôi, cũng không ảnh hưởng đến việc đi xem xét địa điểm của tôi lắm.
Đường Phong Hành mặc đồ bóng rổ lộ ra đôi cánh tay rắn chắc khỏe khoắn, có lẽ ánh mắt nóng rực của tôi đã khiến cậu chú ý. Cậu ấy phất tay nhờ tôi cầm giúp cậu áo khoác và cặp sách, tôi không đồng ý, cầm rồi ném xuống bên cạnh. Cậu ấy cũng không tức giận, cười bảo: "Thế thì cứ để đó, cậu nhìn giúp tôi là được."
Tôi nhìn thẳng vào cậu rồi lạnh lùng nói, không nhìn.
Cậu ấy đã chạy đi khởi động luôn rồi.
Sau khi trận bóng rổ kết thúc, ngoại trừ việc bị bao phủ bởi tiếng cổ vũ của đám cổ động viên thì việc duy nhất lưu lại trong đầu tôi là hình ảnh Đường Phong Hành chơi bóng, động tác nhịp nhàng, bật nhảy mạnh mẽ, khi nhảy lên ném bóng còn có cơ bụng ẩn hiện.
Tôi suy sụp nhéo lớp thịt mềm trên bụng mình, sao đều là con trai mà lại khác biệt lớn đến vậy chứ.
Tôi nghĩ rồi bắt đầu nổi giận, được đó Đường Phong Hành, hóa ra là muốn khinh bỉ tôi rồi khoe khoang dáng người của mình đúng không.
Tôi bật dậy chuẩn bị rời đi. Trận đấu vừa kết thúc thì Đường Phong Hành đã chạy đến kéo lấy mũ áo của tôi, vừa thở dốc vừa hỏi: "Không phải cậu đồng ý nhìn áo khoác giúp tôi à?"
Tôi nói tôi không đồng ý trông giúp cậu.
Cậu ta lại chơi xấu, nói rõ ràng là tôi đã đồng ý rồi.
Tôi lười cãi nhau với cậu ta, né tránh cánh tay cậu vừa vươn tới rồi dùng khuỷu tay đẩy cậu ra. Đúng lúc này Chu Minh cả đầu mồ hôi cũng đi đến: "Mọi người vừa chơi bóng xong, có muốn cùng đi uống một chén không? Anh Chu đây hôm nay mời đấy nhé."
Đường Phong Hành lập tức nhận lời, lôi kéo tôi nói cùng đi đi.
Tôi lắc đầu từ chối, bảo hôm nay vừa ốm xong nên không muốn đi chơi.
Chu Minh liền nói, đi uống chút rượu đi cho nóng người, tốt hơn hẳn linh đan linh dược gì đó đấy, lại còn lôi lại chuyện lần trước tôi không đến tham dự tiệc sinh nhật của anh.
Tôi không còn cách nào khác ngoài việc đành gật đầu đáp ứng. Vì không muốn làm hỏng tâm trạng của cả nhóm nên tôi nhanh chóng giả vờ là mình cũng hứng thú, vừa đi vừa nói phải nhanh nhanh đến chiếm chỗ ngồi.
Kế hoạch đi khảo sát lại địa hình hôm nay đều bị Đường Phong Hành phá hỏng. Tôi chậm rãi đi bên cạnh cậu ta, lúc cậu ta đi gần lại đây thì lập tức đánh mạnh vào người cậu một phát, đụng vào miệng vết thương của mình cũng mặc kệ, đánh rồi lại dùng sức dẫm lên chân cậu. Cậu ta khó hiểu nhìn tôi, tôi chỉ cười mắng cậu ta là đồ ngốc.
_____
- Hạch hạnh nhân: có tác dụng xử lý các yếu tố gây cảm xúc và giúp con người có phản ứng phù hợp trước vô số kích thích khác nhau.
- Hồi hải mã: có tác dụng cải thiện khả năng ghi nhớ.
Tôi nhìn cả bàn sách vở bừa bộn của mình, bỗng dưng nhớ tới cuốn sổ viết đầy những lời yêu đương mà tôi nhặt nhầm được kia, cả hai cuốn sổ đều là sổ da màu đen có khóa vắt, cho đến nay chủ của nó cũng không đến đây tìm, trên đài phát thanh cũng không thấy thông báo tìm vật bị mất.
Tôi nghĩ, cũng phải thôi, sổ tay ghi lại tình yêu thầm kín hẳn cũng nên được cất giấu.
Trong lòng tôi phẳng lặng như nước, vô cùng nhàm chán, nhìn chằm chằm cuốn sổ kia ba giây rồi mở nó ra. Tôi nghĩ thầm trong đầu, chắc chắn người kia đã đọc sổ của tôi rồi, anh làm tôi làm, về tình về lý thì tôi cũng nên bắt lấy nhược điểm của người đó để về sau đỡ bị người ta uy hiếp.
Tên người được yêu thầm đều được thay thế bằng "CSN" (pinyin của Trần Thư Ninh là Chen Shu Ning), tôi cũng chẳng biết đây là ai, bây giờ chỉ là đoán đây là viết tắt của từ gì tôi cũng lười nghĩ. Mùa đông rét lạnh mọi người đều ngủ rồi, chỉ còn mình tôi ngốc nghếch ngồi trên giường vươn ngón tay lật từng trang một, lại còn lật rất chậm rãi một giây nâng được một centimet, sợ làm ồn đến người khác.
Chữ viết đẹp đẽ ngay ngắn, nhưng vừa thấy liền biết đây không phải là cuốn sổ tay duy nhất, trong này chỉ viết từ ngày yêu thầm thứ 1112 đến ngày thứ 1223, mới chỉ được một nửa cuốn sổ.
Chắc là chỉ có nữ sinh mới chăm chỉ viết kiểu nhật kí này, nhưng nhìn chữ viết tôi lại cảm thấy hơi quen mắt, hình như là đã từng nhìn thấy ở đâu đó nhưng mùa đông đầu óc suy nghĩ chậm chạp, mạng 2G giờ cũng đang đình trệ, thế là tôi cũng không uổng phí tế bào não để cố nhớ ra cô gái này nữa.
Nội dung thật sự rất thú vị, tôi bắt đầu bị cuốn vào cho dù đây chỉ đơn giản là nhật kí ghi lại những việc vụn vặt mỗi ngày, người viết dường như rất hạnh phúc khi biểu đạt cảm xúc khi gặp người mà mình thích.
Tôi đọc đến một trang thì tay hơi khựng lại.
_____
Hôm nay là ngày thứ 1180 yêu thầm CSN.
Tôi đến xem cậu ấy tham gia cuộc thi hùng biện. Hôm nay trời rất nóng, cậu ấy ăn mặc đơn giản, mùa hè mặc sơ mi trắng dài tay nhưng tôi lại thấy như vậy rất gọn gàng bảnh bao. Cậu ấy khi hùng biện giống như lúc nói chuyện thường ngày vậy, không hề vòng vo dài dòng mà cực kì thông minh lanh lợi, mỗi câu như giấu dao hướng thẳng về phía đối thủ. Tôi vô cùng thích nghe cậu ấy hùng biện, mỗi lần đều khiến tôi có cảm giác tỉnh ngộ.
Chủ đề hùng biện lần này là "Liệu ký ức về gia đình có để lại bóng ma cả đời cho đứa trẻ hay không?", cậu ấy ở bên phản đối, nghĩa là phải làm rõ quan điểm 'Không' của mình. Lúc cậu ấy tranh luận, tôi không hiểu tại sao bản thân lại nhớ rõ từng lời cậu nói như vậy, có lẽ là bởi cái nắm tay siết chặt và tấm lưng ướt sũng mồ hôi của cậu chăng?
Cậu ấy nói, gia đình chỉ đơn giản là ngôi nhà nơi đứa trẻ được sinh ra và chung sống với những người được coi là bố mẹ của chúng. Cảm giác này hẳn là mọi người dù ít dù nhiều đều đã từng trải qua.
Tại sao em trai có phòng ở đẹp đẽ, được cha mẹ đón đưa đi học mà tôi lại phải một mình men theo ngõ nhỏ về nhà?
Tại sao con gái lại không thể học đại học vì cha mẹ cho rằng như vậy là lãng phí tiền bạc, thế nhưng lại vui vẻ bỏ tiền cho anh trai học đại học dân lập?
Tại sao tôi là con của cha mẹ nhưng mãi mãi giống như một người ngoài bị cả nhà xa lánh?
Tại sao cha mẹ luôn trách mắng tôi không nghe lời, không làm theo yêu cầu của bọn họ nhưng lại không bao giờ hỏi tại sao?
Những vấn đề như vậy thường ngày cậu ấy đều nói rất rõ ràng lưu loát như cơn gió mát thổi qua ngày hè, thế nhưng lần này tôi cảm thấy dường như cậu ấy không có đủ tự tin, cậu ấy đang nhớ về điều gì đó sao?
Dựa theo tình hình hiện tại thì phía đối thủ đang có ưu thế tuyệt đối, khía cạnh để đưa ra lập luận cũng nhiều hơn, còn bên phản đối thì lại không có nhiều luận cứ để phản bác, không tốt.
Cậu ấy bắt đầu giải thích về hạch hạnh nhân và hồi hải mã của não bộ, những tổn thương và chướng ngại tâm lý sẽ tồn tại ở thời thơ ấu, những ký ức buồn bã và đau thương đó của quá khứ sẽ không thể nào thay đổi được. Thế nhưng thời gian sẽ là viên thuốc hòa tan và chữa lành những vết thương này, rời khỏi ngôi nhà đã để lại những đớn đau để bước vào một gia đình mới, thay đổi một cuộc sống mới. Những trở ngại đau thương trong quá khứ sẽ giúp đứa trẻ hình thành tính kiên cường và lòng dũng cảm, có can đảm đối mặt với vết sẹo sẽ giúp đứa trẻ sẵn sàng đối phó với tương lai bất định. Sau này khi gặp thất bại trên đường đời, đứa trẻ sẽ có năng lực để cố gắng vượt qua những tình cảnh khốn khó, để đón nhận vũ trụ rực rỡ mà nó hằng mong ước.
Vô cùng lưu loát, giọng điệu đanh thép, chủ nghĩa hiện thực và chủ nghĩa lãng mạn được lập luận đan xen.
Sau đó cậu ấy còn đưa ra rất nhiều ví dụ kể cả trong và ngoài nước, tất cả đều cho thấy ký ức đau thương về gia đình đã tạo cho con người tinh thần hướng về phía trước hay đại loại vậy, thế nhưng tôi cảm thấy đây là lần hùng biện miễn cưỡng nhất từ trước đến giờ của cậu ấy.
Lúc nãy có bất lợi đến đâu thì cũng đều có thể ngược gió trở trời, nhưng riêng lần này lại như sóng ngầm lật thuyền.
Tôi thấy cậu ấy thở gấp và nắm tay đã siết chặt đến mức đỏ lên giấu ở sau lưng, lòng tôi không hiểu vì sao mà nghẹn lại, không phải vì tôi, mà là vì cậu. Cậu ấy rõ ràng không đồng ý với những lời mà mình vừa nói, nhưng lại cứ cố phải tán thành với những quan điểm đó.
Khi cậu ấy nói đến ví dụ cuối cùng, cả gương mặt trắng bệch đến đáng sợ, không biết có phải là bị cảm nắng hay không mà khi đến lượt phía đối thủ phản bác thì cậu ấy đột nhiên nắm chặt lấy phần áo ở bên ngực trái, hơi khuỵu người rồi trực tiếp ngã xuống.
Vào lúc mọi người ồn ào hỗn loạn, tôi lặng người mà nhìn cậu ấy ngã, khoảnh khắc đó trong đầu tôi nhớ lại một lần cậu ấy tham gia hùng biện trước đây, đối thủ chỉ vào mặt cậu nói: "Đây chỉ là thi đấu hữu nghị, hơn nữa quan điểm bên tôi cũng không chiếm ưu thế, tại sao cậu cứ phải tỏ ra nghiêm túc được nước làm tới như vậy chứ?"
Khi đó cậu đứng trên sân khấu, giọng đáp không trầm nhưng lại như mang theo niềm tin mà cả đời cậu tôn sùng: "Mục đích của thi đấu là thắng thua, vì bất kì câu hỏi nào cũng cần một câu trả lời. Cho dù cậu đứng ở phía nào thì cũng phải đặt mình vào hoàn cảnh đó để nghiêm túc thật lòng tự hỏi, cũng phải nghiêm túc nỗ lực tìm kiếm câu trả lời."
"Mặc kệ là ở phương diện tâm sinh lý hay phương diện đạo đức cậu có đồng ý với quan điểm này hay không thì một vấn đề luôn luôn có hai mặt. Hãy chỉ tập trung vào sự thật, lập luận bằng ví dụ và lý trí, đừng nên để cảm xúc cá nhân lấn át và làm tiền đề để tạo hướng phát triển, bởi vì hùng biện đòi hỏi sự chuẩn xác đến từ ngôn ngữ."
"Nguyên tắc của tôi là 'sự thật' và 'toàn cảnh'. Tôi tin vào lý trí chứ không phải cảm xúc, muốn xây dựng lập trường của mình mà không dựa vào cảm xúc cá nhân thì cậu không thể cứ luôn tìm cớ cho bản thân được."
"Nếu như cậu cảm thấy lập trường của cậu không phù hợp với nơi cậu đang đứng, không thể tìm luận cứ để lập luận thì cậu liền thấy không công bằng. Vậy còn những người bị kiện luôn đứng ở góc độ bất lợi thì sao? Khi cậu trở thành luật sư chuyên nghiệp rồi được thuê, cậu sẽ vì khách hàng không ở trong phạm vi có lợi của cậu mà từ bỏ đấu tranh vì quyền lợi vốn có của họ sao? Trong tranh luận không có hữu nghị, chỉ có tiếng súng và khói thuốc hòa quyện vào nhau, cậu cần phải nghiêm túc mà thực hiện chứ không phải như một đứa trẻ đi làm cho vui."
Những lời gai góc châm chọc đối thủ giống như một đám trẻ đang chơi xấu.
Người kia thấy cậu nói vậy thì làm ầm ĩ muốn lao lên đánh, chỉ vào mặt cậu: "Mày chờ đấy, mày nhớ kỹ những lời hôm nay, để tao xem lần sau mày rơi vào thế này thì mày có làm được đúng như lời mày nói hay không."
Cuối cùng cậu ấy cười, vô cùng tự tin mà nói: "Bây giờ cậu không xứng so với tôi, trình độ của cậu chỉ dễ như ăn cơm mà thôi."
Giọng nói truyền qua mic thật lớn tiến vào trong tai tôi, làm cho nhịp tim tôi không khỏi gia tốc.
Thế nhưng lúc này đây, cậu ấy ngã xuống khiến cho tôi cảm thấy niềm tin đó cũng theo cậu mà sụp đổ.
_____
Tôi đọc đến đây, trong lúc vô thức đã vò nhăn trang giấy. Là tôi nói, những lời này là tôi nói. Ấu trĩ đến nực cười, không biết trời cao đất dày. Giả vờ chính nhân quân tử gì chứ, tôi căn bản là không thể làm được như thế.
Thật con mẹ nó quá mỉa mai.
Vuốt lại trang giấy hai lần rồi tôi gấp sổ lại. Thật buồn cười, tôi không nhịn được mà cười thành tiếng, bị Triệu Tuấn mắng đừng làm ồn. Tôi 'ừ' một tiếng rồi mệt mỏi chui vào trong chăn.
Vậy mà tôi lại từng như thế ư?
Sao tôi lại không nhớ rõ nhỉ?
Tôi ở trong mắt người này rõ ràng là vô cùng ngạo mạn, sắc bén, vừa vô tình lại hung hãn.
Như này có gì để thích chứ? Rung động dở hơi.
Tôi nhìn những câu chữ ấy, năm đó trông tôi như thế nào tôi còn không nhớ nữa, không nhớ nổi. Đọc xong tôi bỗng dưng hoảng hốt, tức ngực, cứ như đường ống dẫn bị tắc nghẽn không thể giải thích vậy, bây giờ tôi chỉ muốn xông thẳng đến mắng chửi người này, yêu thầm cái con khỉ, đầu óc có tật à.
Tôi dùng chăn trùm kín đầu, vụng trộm hưởng thụ giây phút ngột ngạt khó chịu này. Thân thể lạnh lẽo cứng đờ, tôi không có thời khắc huy hoàng đó, cũng chẳng có hào quang rực rỡ gì. Hiện tại những gì ở lại cùng tôi chỉ có đống linh kiện cũ nát hoen rỉ, hiện tại thể xác và tinh thần đều như đã chết đi, tôi không thể nhận ra người được nhắc đến trong cuốn sổ kia là tôi nữa rồi.
Tôi không có tốt như thế! Tôi cảm thấy tim mình đập nhanh, tiếng thở dốc dần dần chiếm cứ không gian tối tăm nhỏ hẹp, sự tức tối và khó chịu xen lẫn vào nhau như dệt ra một tấm lưới che kín mũi miệng của tôi. Ngày càng khó thở. Tôi tóm lấy tay mình dùng sức cấu véo nhưng vẫn không thể lấp đầy được khoảng trống trong lòng, sự trống vắng này cứ như đang siết chặt lấy trái tim tôi. Tôi mò tới dao nhỏ giấu ở dưới gối, vén lên lớp áo len nơi cánh tay.
Cậu dựa vào đâu mà nhìn thấu tôi, dựa vào đâu mà phán xét tâm tư của tôi lúc đó!
Ngửi được mùi máu tươi khiến hưng cảm trong lòng tôi dần dần biến mất, tôi bình tĩnh lau khô lưỡi dao rồi để lại nó xuống dưới gối đầu. Tôi nhắm hai mắt lại, mùi máu vẫn thoang thoảng bên cánh mũi, bắt đầu chìm vào giấc ngủ.
Sau khi tỉnh lại thì trong phòng đã không còn ai, buổi chiều không có lớp học, chắc là bọn họ đã túm năm tụm ba đi ra ngoài chơi rồi.
Tôi thả ống tay áo xuống, chỗ ghim kim truyền nước còn hơi đau, tôi xoa xoa rồi xuống giường. Chân đi còn hơi nghiêng ngả, tôi mặc áo khoác vào, nghĩ đến tấm hình trong sổ kế hoạch, trong lòng tính toán đi ra đó xem sao.
Bước ra ngoài cửa là nắng chiều chào đón, thế nhưng trong mắt tôi chẳng khác gì là mây đen mù mịt và cát bụi u ám, tôi chán ghét xoay người thì vừa lúc nhìn thấy Đường Phong Hành cũng vừa ra khỏi phòng. Cậu ta rất tự nhiên mà khoác vai tôi hỏi, mười phút nữa phòng cậu với phòng tôi thi đấu bóng rổ đấy, cậu có tham gia không?
Tôi lắc đầu, Đường Phong Hành hơi thất vọng mà buông lỏng vai tôi, hỏi lại lần nữa thật sự không tham gia sao.
Tôi nhìn khuôn mặt tràn ngập mong đợi và ngón tay đang siết chặt quai cặp của cậu ấy mà không đành lòng từ chối, thế nhưng vết cắt đang khe khẽ đau đớn như muốn nhắc nhở tôi điều gì.
Đừng quan tâm nữa, đừng có thêm bất cứ mối quan hệ nào nữa.
Lúc tôi vẫn còn đang bối rối thì cậu ấy lại mạnh mẽ câu lấy cổ tôi rồi thân thiết lôi kéo tôi đi, miệng nói: "Đi thôi, vừa mới ốm dậy thì phải ra ngoài hít thở khí trời, đừng ngồi mãi trong phòng nữa, phòng ký túc không thông gió, vừa ngột ngạt vừa nhiều vi khuẩn."
Tôi không muốn so đo mấy lời đó với cậu ấy, bị cưỡng ép kéo ra sân bóng. Lúc này người phá hỏng kế hoạch của tôi thì lại mặt mày hớn hở cười cười nhìn tôi, cong lưng nói với tôi đang ngồi trên ghế khán đài: "Xin lỗi, tôi quên mất cậu vừa khỏi ốm thì không thể chơi bóng, thôi thì coi như cậu 'liều mình bồi quân tử' ha, ngồi đây xem chúng tôi thi đấu vậy. Đợi lát nữa tôi mời cậu đi ăn."
Tôi nói không cần, cậu ta nói nhất định cần, tôi mặc kệ trả lời, cậu thích làm gì thì làm. Chỉ là xem một trận thi đấu bóng rổ mà thôi, cũng không ảnh hưởng đến việc đi xem xét địa điểm của tôi lắm.
Đường Phong Hành mặc đồ bóng rổ lộ ra đôi cánh tay rắn chắc khỏe khoắn, có lẽ ánh mắt nóng rực của tôi đã khiến cậu chú ý. Cậu ấy phất tay nhờ tôi cầm giúp cậu áo khoác và cặp sách, tôi không đồng ý, cầm rồi ném xuống bên cạnh. Cậu ấy cũng không tức giận, cười bảo: "Thế thì cứ để đó, cậu nhìn giúp tôi là được."
Tôi nhìn thẳng vào cậu rồi lạnh lùng nói, không nhìn.
Cậu ấy đã chạy đi khởi động luôn rồi.
Sau khi trận bóng rổ kết thúc, ngoại trừ việc bị bao phủ bởi tiếng cổ vũ của đám cổ động viên thì việc duy nhất lưu lại trong đầu tôi là hình ảnh Đường Phong Hành chơi bóng, động tác nhịp nhàng, bật nhảy mạnh mẽ, khi nhảy lên ném bóng còn có cơ bụng ẩn hiện.
Tôi suy sụp nhéo lớp thịt mềm trên bụng mình, sao đều là con trai mà lại khác biệt lớn đến vậy chứ.
Tôi nghĩ rồi bắt đầu nổi giận, được đó Đường Phong Hành, hóa ra là muốn khinh bỉ tôi rồi khoe khoang dáng người của mình đúng không.
Tôi bật dậy chuẩn bị rời đi. Trận đấu vừa kết thúc thì Đường Phong Hành đã chạy đến kéo lấy mũ áo của tôi, vừa thở dốc vừa hỏi: "Không phải cậu đồng ý nhìn áo khoác giúp tôi à?"
Tôi nói tôi không đồng ý trông giúp cậu.
Cậu ta lại chơi xấu, nói rõ ràng là tôi đã đồng ý rồi.
Tôi lười cãi nhau với cậu ta, né tránh cánh tay cậu vừa vươn tới rồi dùng khuỷu tay đẩy cậu ra. Đúng lúc này Chu Minh cả đầu mồ hôi cũng đi đến: "Mọi người vừa chơi bóng xong, có muốn cùng đi uống một chén không? Anh Chu đây hôm nay mời đấy nhé."
Đường Phong Hành lập tức nhận lời, lôi kéo tôi nói cùng đi đi.
Tôi lắc đầu từ chối, bảo hôm nay vừa ốm xong nên không muốn đi chơi.
Chu Minh liền nói, đi uống chút rượu đi cho nóng người, tốt hơn hẳn linh đan linh dược gì đó đấy, lại còn lôi lại chuyện lần trước tôi không đến tham dự tiệc sinh nhật của anh.
Tôi không còn cách nào khác ngoài việc đành gật đầu đáp ứng. Vì không muốn làm hỏng tâm trạng của cả nhóm nên tôi nhanh chóng giả vờ là mình cũng hứng thú, vừa đi vừa nói phải nhanh nhanh đến chiếm chỗ ngồi.
Kế hoạch đi khảo sát lại địa hình hôm nay đều bị Đường Phong Hành phá hỏng. Tôi chậm rãi đi bên cạnh cậu ta, lúc cậu ta đi gần lại đây thì lập tức đánh mạnh vào người cậu một phát, đụng vào miệng vết thương của mình cũng mặc kệ, đánh rồi lại dùng sức dẫm lên chân cậu. Cậu ta khó hiểu nhìn tôi, tôi chỉ cười mắng cậu ta là đồ ngốc.
_____
- Hạch hạnh nhân: có tác dụng xử lý các yếu tố gây cảm xúc và giúp con người có phản ứng phù hợp trước vô số kích thích khác nhau.
- Hồi hải mã: có tác dụng cải thiện khả năng ghi nhớ.