Chương : 6
Đối với chuyện đột nhiên con trai mang về nhà một con dâu nam, quả thật Lê Thiếu Văn kinh ngạc đến ngây người, ông đã thử tưởng tượng ra hàng chục, hàng trăm loại dáng vẻ của con dâu, thế nhưng không hề nghĩ đến nam giới!
Trong một khoảng thời gian ngắn, Lê Thiếu Văn với tư tưởng bảo thủ làm sao có thể chấp nhận được, ông ôm ngực tỏ vẻ để mình suy nghĩ một chút. Lê Cẩn nói thầm trong lòng, con đã đăng ký kết hôn xong rồi, ba còn suy nghĩ cái gì nữa.
Có điều sau đó Lê Thiếu Văn vẫn chấp nhận Tiêu Dĩ Thư, đầu tiên, nhìn qua cũng có vẻ là một đứa trẻ tốt, còn lại chính là nhờ cô em họ của Lê Cẩn phụ họa thêm.
Mẹ của Lê Cẩn tên là Châu Uyển, em trai của bà tên là Châu Toàn. Châu Toàn có một cô con gái nhỏ hơn Lê Cẩn hai tuổi, tên là Châu Dĩ Tuyền, cũng chính là em họ của Lê Cẩn.
Châu Dĩ Tuyền có thù oán với Phương Ngữ Vi, lúc còn đi học hai người là bạn học của nhau, Phương Ngữ Vi cướp bạn trai của Châu Dĩ Tuyền. Châu Dĩ Tuyền là cô gái thuộc loại hình thanh tú, không diễm lệ bằng Phương Ngữ Vi, trong mắt người khác phái, tất nhiên người sau được chào đón hơn. Hình dung theo cách hơi khoa trương một chút, thì đây quả thật là một thiên đại thù hận, Châu Dĩ Tuyền hận không thể đập chết Phương Ngữ Vi, bây giờ cô ta còn vọng tưởng làm chị dâu họ của mình? Đúng là nực cười! Loại phụ nữ không đàng hoàng không sạch sẽ, còn không biết liêm sỉ này làm sao mà xứng?
“Dượng à, không phải cái anh tên là Tiêu Dĩ Thư kia rất tốt sao. Nếu anh A Cẩn thích anh ấy, nhất định là người không tồi rồi, chẳng lẽ dượng còn không tin vào mắt nhìn người của anh A Cẩn sao?” Từ nhỏ Châu Dĩ Tuyền đã rất được Lê Thiếu Văn yêu thương, vì cô bé này rất thân thiết với người cô của mình cũng là bà xã Châu Uyển của Lê Thiếu Văn, cũng có thể xem như Lê Thiếu Văn nhìn cô lớn lên từng ngày, coi như một nửa con gái.
Hồi nhỏ Châu Dĩ Tuyền luôn gọi Lê Cẩn là anh A Cẩn, bây giờ lớn rồi cũng vẫn không đổi cách gọi, lúc nào cũng có dáng dấp như cô gái nhỏ, hai cha con Lê gia đều rất thích cô.
“Nhưng cậu ta là nam mà, nam thì sinh con thế nào?” Lê Thiếu Văn vẫn chưa thể chấp nhận. Trước đây giới hạn thấp nhất của ông cũng chỉ là con trai mình tìm được một cô con dâu không xinh đẹp, hoặc là đã từng kết hôn, đây là giới hạn thấp nhất, nhưng không ngờ giới hạn này còn thay đổi đến mức không bằng mẩu vụn.
“Chuyện này thì có gì khó chứ, hiện tại khoa học kỹ thuật phát triển như vậy, muốn có con còn không đơn giản sao, dượng lạc hậu quá đi!” Châu Dĩ Tuyền không hề cảm thấy đây là một vấn đề. “Thật ra chuyện này cũng không quan trọng, quan trọng nhất là, chúng ta không thể để tiện nhân họ Phương kia gả đến đây!” Châu Dĩ Tuyền nghiến răng oán hận nói.
“Có xấu xa đến đâu mà còn xấu xa bằng Phương Ngữ Vi sao? Loại đàn bà kia vừa vào cửa đảm bảo sẽ cho anh A Cẩn đội nón xanh, cô ta đâu phải người biết an phận? Đến lúc đó không biết chừng anh A Cẩn còn bị bao nhiêu người cười nhạo đấy!”
“Chẳng lẽ Phương gia không biết danh tiếng của Phương Ngữ Vi mục nát thế nào sao? Trên mạng đầy cả ra đấy, cũng đâu có ai mù, nếu nhà bọn họ còn có chút liêm sỉ liệu có dám nghĩ đến anh A Cẩn không? Tất cả đều ỷ vào chuyện trước kia để bám víu vào thôi, dượng cứ nghĩ kỹ một chút đi, đây nhất định là âm mưu của bọn họ! Nếu Phương Ngữ Vi gả đến đây, vạn nhất sau này sinh được con, rồi bị Phương gia xúi giục một cái, không biết chừng sau này Lê gia sẽ đổi chủ đó!”
“Dượng nhìn anh Tiêu Dĩ Thư này xem, so sánh với Phương Ngữ Vi thì thực sự không biết tốt hơn bao nhiêu lần! Trước đây Phương gia gai mắt với Lê gia, giờ Lê gia phát đạt rồi, bọn họ lại bám chặt vào như đỉa, trên đời làm gì có chuyện tốt đẹp như vậy!”
Lê Cẩn vốn định nhờ Châu Dĩ Tuyền giúp mình một chút, nhưng anh còn chưa mở miệng, cô bé này đã tự động đứng vào hàng ngũ hỗ trợ. Tục ngữ nói rất đúng, kẻ thù của kẻ thù chính là bạn bè, bất kể Tiêu Dĩ Thư là người thế nào, chỉ cần có thể ngăn cản Phương Ngữ Vi làm chị dâu họ của cô, Châu Dĩ Tuyền luôn cảm thấy cậu là người tốt!
Lê Thiếu Văn nghe xong cảm thấy rất có lý, tuy ông không biết rõ Phương gia đang có ý định gì, nhưng tuyệt đối không phải là chuyện tốt. Vậy thì so ra, cậu trai tên Tiêu Dĩ Thư này cũng chả sao cả, tối thiểu thì cậu cũng không làm hại đến sự nghiệp của Lê gia. “Ừ, cháu nói đúng là rất có lý.” Lê Thiếu Văn gật đầu nói.
“Vốn là vậy mà, cháu đoán nhất định là Phương Khuê giả bệnh thôi, nếu thật sự sắp chết thì phải bảo người ta đến gặp vào ngay hôm đó chứ, làm sao lại còn hẹn ngày để gặp mọi người, chẳng lẽ ông ta còn biết được mình sẽ chết vào ngày nào chắc!”
Lê Thiếu Văn gật đầu, quả thật vấn đề này rất kỳ quặc!
Cuối cùng, dưới lời khuyên nhủ của Châu Dĩ Tuyền, sau cùng Lê Thiếu Văn cũng gật đầu chấp nhận sự lựa chọn của con trai. Nam thì nam đi, dù sao cũng tốt hơn họ Phương, chỉ cần ông vừa nghĩ tới chuyện người họ Phương làm con dâu của mình đã cảm thấy nhất định mình phải chết không nhắm mắt rồi.
Bên này xem như hai người đã nói rõ, nhưng đến lúc nhìn lại Tiêu Dĩ Thư một lần nữa, thật sự là sắp rớt quai hàm.
Hôm sau Lê Cẩn giúp Tiêu Dĩ Thư chuyển nhà, sau đó Tiêu Dĩ Thư sống ở Lê gia đến tận bây giờ, lý do của Lê Cẩn là, như vậy mới giống như thật ~
Nhưng dù đã chuyển về đây, nhưng hai người vẫn ngủ riêng, phòng của Tiêu Dĩ Thư ở ngay cạnh phòng của Lê Cẩn, làm một đôi vợ chồng hữu danh vô thực.
Lê Thiếu Văn và Châu Dĩ Tuyền đều thấy khó hiểu, đã đăng ký kết hôn rồi, dù không tổ chức tiệc cưới cũng không sao cả, nhưng sao lại không ngủ cùng nhau chứ, chẳng lẽ đồng tính luyến ái kết hôn lại khác người bình thường nhiều như thế sao? Không thể nào.
Lúc trước Lê Thiếu Văn còn không đồng ý để hai nam giới kết hôn với nhau, nhưng giờ nhìn thấy tình huống này, ông lại càng không chấp nhận, không ngủ cùng nhau thì đâu thể coi như vợ chồng được. “A Cẩn à, có phải con và Tiểu Thư cãi nhau không?” Ông hỏi vô cùng súc tích, sau khi đã trò chuyện cùng Tiêu Dĩ Thư, ông cảm thấy tính tình cậu trai này không tồi, cho nên cũng cứ gọi Tiểu Thư Tiểu Thư.
“Không, bọn con rất tốt mà, không bao giờ cãi nhau đâu.” Lê Cẩn hớn hở nói.
“Vậy sao các anh không ngủ chung phòng?” Châu Dĩ Tuyền mau miệng thẳng thắn, cô hỏi vô cùng trực tiếp.
“Á…” Lê Cẩn nghẹn lời, rồi anh lại nghĩ, sau này Tiểu Thư sẽ sống lâu ở đây, chuyện của mình và cậu sớm muộn gì cũng bị lộ, không bằng cứ khai báo thật từ sớm, vì thế anh mới tội nghiệp kể lại quá trình mình đi “lừa cưới” một lần.
Lê Thiếu Văn và Châu Dĩ Tuyền đều há hốc miệng trợn tròn mắt: “…” Sao A Cẩn/ anh A Cẩn lại vô dụng như vậy chứ?
Cảm giác của hai người về Tiêu Dĩ Thư bắt đầu phức tạp dần, đúng là một người thần kỳ mà!
Có thể làm Lê Cẩn động tâm như thế, thậm chí còn phải dùng đến thủ đoạn lừa gạt mới có được trong tay, thật sự không phải người bình thường.
Nhưng mà người này cũng đáng thương quá cơ, cứ như vậy mà bán mình đi! Lập tức cho người ta một loại cảm giác ngốc nghếch đáng yêu.
Hiện tại Lê Thiếu Văn và Châu Dĩ Tuyền không biết nên đồng tình với ai, một người thì kết hôn với người mình thích nhưng lại không thể chạm vào, một người thì đến giờ vẫn không hay biết gì hết lại còn tưởng là đang giúp bạn.
Chuyện hai người “kết hôn” được chấp nhận thuận lợi như vậy đấy, có điều người biết thì rất ít. Thật ra Lê Cẩn muốn nói cho toàn bộ thế giới biết cơ, thế nhưng Tiêu Dĩ Thư không muốn, bởi vì trong cách nhìn của Tiêu Dĩ Thư, đây không phải kết hôn thực sự, sau này cậu vẫn phải rời xa Lê Cẩn, cho nên tốt nhất đừng để người ngoài biết chuyện này, hơn nữa Lê Cẩn là danh nhân, sau này ly hôn thì phải làm sao, cậu không muốn bị người ta chỉ chỉ trỏ trỏ.
Cho nên cuối cùng số người biết chuyện kết hôn cũng không nhiều. Đương nhiên Phương gia có biết, nhưng bọn họ căn bản sẽ không nói ra ngoài, bọn họ cảm thấy một người đàn ông như Tiêu Dĩ Thư vốn dĩ chả phải mối uy hiếp gì, sớm muộn gì con gái của Phương gia bọn họ cũng gả vào Lê gia, việc này không thể nói ra ngoài, tránh cho sau này khi Phương Ngữ Vi gả cho Lê Cẩn sẽ bị người ta cười nhạo, có người phụ nữ nào lấy một người đồng tính luyến ái mà không bị cười nhạo chứ? Cứ giấu là tốt nhất.
Có điều sau đó thật sự Lê Thiếu Văn tức giận muốn chết, bởi vì sau khi Phương Khuê biết Lê Cẩn đã kết hôn, không đến mấy ngày đã xuất viện, nói là bệnh tình chuyển biến tốt đẹp hơn nhiều, cho nên lúc trước rõ ràng là giả bệnh! Lê Thiếu Văn cực kỳ muốn mắng chửi, rồi nghĩ thầm: May mà con mình kết hôn rồi!
Ông nhìn Tiêu Dĩ Thư càng thấy thuận mắt hơn, quả thực đúng là phúc tinh của nhà mình mà, nếu không cái nhà này nhất định sẽ chướng khí mù mịt!
Rồi thoáng một cái, gần nửa năm đã trôi qua…
Sau khi Tiêu Dĩ Thư nói với Lê Cẩn về chuyện nhà cửa, hôm sau, cũng chính là sáng thứ bảy, cậu nhận được điện thoại của Tiêu Hải, nói là trong nhà đã vay được sáu, bảy vạn từ người khác, bảo cậu hỗ trợ chỗ còn lại.
Quả đúng là vậy mà, Tiêu Dĩ Thư thật sự tuyệt vọng với người nhà mình, các người nghĩ đến việc xây dựng quan hệ tìm việc làm cho Tiêu Trí Huy, nghĩ đến chuyện chuẩn bị nhà cho cậu ta kết hôn, còn tôi thì sao?
“Ba, tiền lương tháng sau con có việc phải dùng rồi.” Tiêu Dĩ Thư vẫn cự tuyệt.
“Tao cũng không bảo mày hỗ trợ ngay tháng sau, đến tết đưa tao cũng được.” Tiêu Hải cảm thấy mình rất thấu tình đạt lý.
“Sau này sợ là cũng không được.”
“Cái gì? Tại sao không được?”
“Con muốn để dành tiền mua nhà.”
“Mày thì mua nhà gì? Chút tiền đó của mày mà mua được nhà à?”
Tiêu Dĩ Thư nhắm mắt hít sâu một hơi, cậu thật sự không muốn nhịn nữa: “Ba, con đã biết rồi, ba định sang tên căn nhà cho Trí Huy, con không có ý kiến gì, đó là nhà của ba, ba muốn cho ai thì cho, nhưng tại sao còn muốn con bỏ tiền ra sửa nhà? Con không phải con của ba à?”
Tiêu Dĩ Thư tưởng mình chất vấn như vậy sẽ khiến Tiêu Hải áy náy, nhưng hiển nhiên cậu đã nhầm, Tiêu Hải không những không áy náy, ngược lại còn nổi giận: “Tao còn chưa chết đấy, mà mày đã muốn nhà? Mày nghe chuyện đó từ đâu, ai nói cho mày biết? Bảo mày bỏ ra chút tiền sửa nhà thì mày đặt điều với tao, tao nuôi mày lớn chừng này, lấy chút tiền mày cũng không vui, sau này còn trông chờ vào mày để dưỡng lão được không?” Tiêu Hải mắng như tát nước, trong lời ngoài lời đều nói Tiêu Dĩ Thư là loại người không biết ơn.
“Mày tưởng mày có việc làm là giỏi lắm à? Lại còn mua nhà, ờ, mày cứ nói thẳng mày không muốn giúp cả nhà đi, ngay cả loại lý do mua nhà này mày cũng nghĩ ra được, mày có tiền đồ đấy! Tao là ba mày mà mày còn đặt điều, tưởng tao không có cách à? Mày còn khốn nạn với tao nữa là tao đi tìm hẳn lãnh đạo của mày nói chuyện, cái loại người đến cha mẹ cũng không muốn hiếu thuận như mày liệu người ta có cần không!”
Nếu vừa rồi Tiêu Dĩ Thư chỉ thấy lạnh lẽo trong lòng, vậy thì nghe được những lời này của Tiêu Hải, quả thực tim cậu như vỡ nát ra, đây thật sự là cha ruột của cậu sao…
__Hết__
Trong một khoảng thời gian ngắn, Lê Thiếu Văn với tư tưởng bảo thủ làm sao có thể chấp nhận được, ông ôm ngực tỏ vẻ để mình suy nghĩ một chút. Lê Cẩn nói thầm trong lòng, con đã đăng ký kết hôn xong rồi, ba còn suy nghĩ cái gì nữa.
Có điều sau đó Lê Thiếu Văn vẫn chấp nhận Tiêu Dĩ Thư, đầu tiên, nhìn qua cũng có vẻ là một đứa trẻ tốt, còn lại chính là nhờ cô em họ của Lê Cẩn phụ họa thêm.
Mẹ của Lê Cẩn tên là Châu Uyển, em trai của bà tên là Châu Toàn. Châu Toàn có một cô con gái nhỏ hơn Lê Cẩn hai tuổi, tên là Châu Dĩ Tuyền, cũng chính là em họ của Lê Cẩn.
Châu Dĩ Tuyền có thù oán với Phương Ngữ Vi, lúc còn đi học hai người là bạn học của nhau, Phương Ngữ Vi cướp bạn trai của Châu Dĩ Tuyền. Châu Dĩ Tuyền là cô gái thuộc loại hình thanh tú, không diễm lệ bằng Phương Ngữ Vi, trong mắt người khác phái, tất nhiên người sau được chào đón hơn. Hình dung theo cách hơi khoa trương một chút, thì đây quả thật là một thiên đại thù hận, Châu Dĩ Tuyền hận không thể đập chết Phương Ngữ Vi, bây giờ cô ta còn vọng tưởng làm chị dâu họ của mình? Đúng là nực cười! Loại phụ nữ không đàng hoàng không sạch sẽ, còn không biết liêm sỉ này làm sao mà xứng?
“Dượng à, không phải cái anh tên là Tiêu Dĩ Thư kia rất tốt sao. Nếu anh A Cẩn thích anh ấy, nhất định là người không tồi rồi, chẳng lẽ dượng còn không tin vào mắt nhìn người của anh A Cẩn sao?” Từ nhỏ Châu Dĩ Tuyền đã rất được Lê Thiếu Văn yêu thương, vì cô bé này rất thân thiết với người cô của mình cũng là bà xã Châu Uyển của Lê Thiếu Văn, cũng có thể xem như Lê Thiếu Văn nhìn cô lớn lên từng ngày, coi như một nửa con gái.
Hồi nhỏ Châu Dĩ Tuyền luôn gọi Lê Cẩn là anh A Cẩn, bây giờ lớn rồi cũng vẫn không đổi cách gọi, lúc nào cũng có dáng dấp như cô gái nhỏ, hai cha con Lê gia đều rất thích cô.
“Nhưng cậu ta là nam mà, nam thì sinh con thế nào?” Lê Thiếu Văn vẫn chưa thể chấp nhận. Trước đây giới hạn thấp nhất của ông cũng chỉ là con trai mình tìm được một cô con dâu không xinh đẹp, hoặc là đã từng kết hôn, đây là giới hạn thấp nhất, nhưng không ngờ giới hạn này còn thay đổi đến mức không bằng mẩu vụn.
“Chuyện này thì có gì khó chứ, hiện tại khoa học kỹ thuật phát triển như vậy, muốn có con còn không đơn giản sao, dượng lạc hậu quá đi!” Châu Dĩ Tuyền không hề cảm thấy đây là một vấn đề. “Thật ra chuyện này cũng không quan trọng, quan trọng nhất là, chúng ta không thể để tiện nhân họ Phương kia gả đến đây!” Châu Dĩ Tuyền nghiến răng oán hận nói.
“Có xấu xa đến đâu mà còn xấu xa bằng Phương Ngữ Vi sao? Loại đàn bà kia vừa vào cửa đảm bảo sẽ cho anh A Cẩn đội nón xanh, cô ta đâu phải người biết an phận? Đến lúc đó không biết chừng anh A Cẩn còn bị bao nhiêu người cười nhạo đấy!”
“Chẳng lẽ Phương gia không biết danh tiếng của Phương Ngữ Vi mục nát thế nào sao? Trên mạng đầy cả ra đấy, cũng đâu có ai mù, nếu nhà bọn họ còn có chút liêm sỉ liệu có dám nghĩ đến anh A Cẩn không? Tất cả đều ỷ vào chuyện trước kia để bám víu vào thôi, dượng cứ nghĩ kỹ một chút đi, đây nhất định là âm mưu của bọn họ! Nếu Phương Ngữ Vi gả đến đây, vạn nhất sau này sinh được con, rồi bị Phương gia xúi giục một cái, không biết chừng sau này Lê gia sẽ đổi chủ đó!”
“Dượng nhìn anh Tiêu Dĩ Thư này xem, so sánh với Phương Ngữ Vi thì thực sự không biết tốt hơn bao nhiêu lần! Trước đây Phương gia gai mắt với Lê gia, giờ Lê gia phát đạt rồi, bọn họ lại bám chặt vào như đỉa, trên đời làm gì có chuyện tốt đẹp như vậy!”
Lê Cẩn vốn định nhờ Châu Dĩ Tuyền giúp mình một chút, nhưng anh còn chưa mở miệng, cô bé này đã tự động đứng vào hàng ngũ hỗ trợ. Tục ngữ nói rất đúng, kẻ thù của kẻ thù chính là bạn bè, bất kể Tiêu Dĩ Thư là người thế nào, chỉ cần có thể ngăn cản Phương Ngữ Vi làm chị dâu họ của cô, Châu Dĩ Tuyền luôn cảm thấy cậu là người tốt!
Lê Thiếu Văn nghe xong cảm thấy rất có lý, tuy ông không biết rõ Phương gia đang có ý định gì, nhưng tuyệt đối không phải là chuyện tốt. Vậy thì so ra, cậu trai tên Tiêu Dĩ Thư này cũng chả sao cả, tối thiểu thì cậu cũng không làm hại đến sự nghiệp của Lê gia. “Ừ, cháu nói đúng là rất có lý.” Lê Thiếu Văn gật đầu nói.
“Vốn là vậy mà, cháu đoán nhất định là Phương Khuê giả bệnh thôi, nếu thật sự sắp chết thì phải bảo người ta đến gặp vào ngay hôm đó chứ, làm sao lại còn hẹn ngày để gặp mọi người, chẳng lẽ ông ta còn biết được mình sẽ chết vào ngày nào chắc!”
Lê Thiếu Văn gật đầu, quả thật vấn đề này rất kỳ quặc!
Cuối cùng, dưới lời khuyên nhủ của Châu Dĩ Tuyền, sau cùng Lê Thiếu Văn cũng gật đầu chấp nhận sự lựa chọn của con trai. Nam thì nam đi, dù sao cũng tốt hơn họ Phương, chỉ cần ông vừa nghĩ tới chuyện người họ Phương làm con dâu của mình đã cảm thấy nhất định mình phải chết không nhắm mắt rồi.
Bên này xem như hai người đã nói rõ, nhưng đến lúc nhìn lại Tiêu Dĩ Thư một lần nữa, thật sự là sắp rớt quai hàm.
Hôm sau Lê Cẩn giúp Tiêu Dĩ Thư chuyển nhà, sau đó Tiêu Dĩ Thư sống ở Lê gia đến tận bây giờ, lý do của Lê Cẩn là, như vậy mới giống như thật ~
Nhưng dù đã chuyển về đây, nhưng hai người vẫn ngủ riêng, phòng của Tiêu Dĩ Thư ở ngay cạnh phòng của Lê Cẩn, làm một đôi vợ chồng hữu danh vô thực.
Lê Thiếu Văn và Châu Dĩ Tuyền đều thấy khó hiểu, đã đăng ký kết hôn rồi, dù không tổ chức tiệc cưới cũng không sao cả, nhưng sao lại không ngủ cùng nhau chứ, chẳng lẽ đồng tính luyến ái kết hôn lại khác người bình thường nhiều như thế sao? Không thể nào.
Lúc trước Lê Thiếu Văn còn không đồng ý để hai nam giới kết hôn với nhau, nhưng giờ nhìn thấy tình huống này, ông lại càng không chấp nhận, không ngủ cùng nhau thì đâu thể coi như vợ chồng được. “A Cẩn à, có phải con và Tiểu Thư cãi nhau không?” Ông hỏi vô cùng súc tích, sau khi đã trò chuyện cùng Tiêu Dĩ Thư, ông cảm thấy tính tình cậu trai này không tồi, cho nên cũng cứ gọi Tiểu Thư Tiểu Thư.
“Không, bọn con rất tốt mà, không bao giờ cãi nhau đâu.” Lê Cẩn hớn hở nói.
“Vậy sao các anh không ngủ chung phòng?” Châu Dĩ Tuyền mau miệng thẳng thắn, cô hỏi vô cùng trực tiếp.
“Á…” Lê Cẩn nghẹn lời, rồi anh lại nghĩ, sau này Tiểu Thư sẽ sống lâu ở đây, chuyện của mình và cậu sớm muộn gì cũng bị lộ, không bằng cứ khai báo thật từ sớm, vì thế anh mới tội nghiệp kể lại quá trình mình đi “lừa cưới” một lần.
Lê Thiếu Văn và Châu Dĩ Tuyền đều há hốc miệng trợn tròn mắt: “…” Sao A Cẩn/ anh A Cẩn lại vô dụng như vậy chứ?
Cảm giác của hai người về Tiêu Dĩ Thư bắt đầu phức tạp dần, đúng là một người thần kỳ mà!
Có thể làm Lê Cẩn động tâm như thế, thậm chí còn phải dùng đến thủ đoạn lừa gạt mới có được trong tay, thật sự không phải người bình thường.
Nhưng mà người này cũng đáng thương quá cơ, cứ như vậy mà bán mình đi! Lập tức cho người ta một loại cảm giác ngốc nghếch đáng yêu.
Hiện tại Lê Thiếu Văn và Châu Dĩ Tuyền không biết nên đồng tình với ai, một người thì kết hôn với người mình thích nhưng lại không thể chạm vào, một người thì đến giờ vẫn không hay biết gì hết lại còn tưởng là đang giúp bạn.
Chuyện hai người “kết hôn” được chấp nhận thuận lợi như vậy đấy, có điều người biết thì rất ít. Thật ra Lê Cẩn muốn nói cho toàn bộ thế giới biết cơ, thế nhưng Tiêu Dĩ Thư không muốn, bởi vì trong cách nhìn của Tiêu Dĩ Thư, đây không phải kết hôn thực sự, sau này cậu vẫn phải rời xa Lê Cẩn, cho nên tốt nhất đừng để người ngoài biết chuyện này, hơn nữa Lê Cẩn là danh nhân, sau này ly hôn thì phải làm sao, cậu không muốn bị người ta chỉ chỉ trỏ trỏ.
Cho nên cuối cùng số người biết chuyện kết hôn cũng không nhiều. Đương nhiên Phương gia có biết, nhưng bọn họ căn bản sẽ không nói ra ngoài, bọn họ cảm thấy một người đàn ông như Tiêu Dĩ Thư vốn dĩ chả phải mối uy hiếp gì, sớm muộn gì con gái của Phương gia bọn họ cũng gả vào Lê gia, việc này không thể nói ra ngoài, tránh cho sau này khi Phương Ngữ Vi gả cho Lê Cẩn sẽ bị người ta cười nhạo, có người phụ nữ nào lấy một người đồng tính luyến ái mà không bị cười nhạo chứ? Cứ giấu là tốt nhất.
Có điều sau đó thật sự Lê Thiếu Văn tức giận muốn chết, bởi vì sau khi Phương Khuê biết Lê Cẩn đã kết hôn, không đến mấy ngày đã xuất viện, nói là bệnh tình chuyển biến tốt đẹp hơn nhiều, cho nên lúc trước rõ ràng là giả bệnh! Lê Thiếu Văn cực kỳ muốn mắng chửi, rồi nghĩ thầm: May mà con mình kết hôn rồi!
Ông nhìn Tiêu Dĩ Thư càng thấy thuận mắt hơn, quả thực đúng là phúc tinh của nhà mình mà, nếu không cái nhà này nhất định sẽ chướng khí mù mịt!
Rồi thoáng một cái, gần nửa năm đã trôi qua…
Sau khi Tiêu Dĩ Thư nói với Lê Cẩn về chuyện nhà cửa, hôm sau, cũng chính là sáng thứ bảy, cậu nhận được điện thoại của Tiêu Hải, nói là trong nhà đã vay được sáu, bảy vạn từ người khác, bảo cậu hỗ trợ chỗ còn lại.
Quả đúng là vậy mà, Tiêu Dĩ Thư thật sự tuyệt vọng với người nhà mình, các người nghĩ đến việc xây dựng quan hệ tìm việc làm cho Tiêu Trí Huy, nghĩ đến chuyện chuẩn bị nhà cho cậu ta kết hôn, còn tôi thì sao?
“Ba, tiền lương tháng sau con có việc phải dùng rồi.” Tiêu Dĩ Thư vẫn cự tuyệt.
“Tao cũng không bảo mày hỗ trợ ngay tháng sau, đến tết đưa tao cũng được.” Tiêu Hải cảm thấy mình rất thấu tình đạt lý.
“Sau này sợ là cũng không được.”
“Cái gì? Tại sao không được?”
“Con muốn để dành tiền mua nhà.”
“Mày thì mua nhà gì? Chút tiền đó của mày mà mua được nhà à?”
Tiêu Dĩ Thư nhắm mắt hít sâu một hơi, cậu thật sự không muốn nhịn nữa: “Ba, con đã biết rồi, ba định sang tên căn nhà cho Trí Huy, con không có ý kiến gì, đó là nhà của ba, ba muốn cho ai thì cho, nhưng tại sao còn muốn con bỏ tiền ra sửa nhà? Con không phải con của ba à?”
Tiêu Dĩ Thư tưởng mình chất vấn như vậy sẽ khiến Tiêu Hải áy náy, nhưng hiển nhiên cậu đã nhầm, Tiêu Hải không những không áy náy, ngược lại còn nổi giận: “Tao còn chưa chết đấy, mà mày đã muốn nhà? Mày nghe chuyện đó từ đâu, ai nói cho mày biết? Bảo mày bỏ ra chút tiền sửa nhà thì mày đặt điều với tao, tao nuôi mày lớn chừng này, lấy chút tiền mày cũng không vui, sau này còn trông chờ vào mày để dưỡng lão được không?” Tiêu Hải mắng như tát nước, trong lời ngoài lời đều nói Tiêu Dĩ Thư là loại người không biết ơn.
“Mày tưởng mày có việc làm là giỏi lắm à? Lại còn mua nhà, ờ, mày cứ nói thẳng mày không muốn giúp cả nhà đi, ngay cả loại lý do mua nhà này mày cũng nghĩ ra được, mày có tiền đồ đấy! Tao là ba mày mà mày còn đặt điều, tưởng tao không có cách à? Mày còn khốn nạn với tao nữa là tao đi tìm hẳn lãnh đạo của mày nói chuyện, cái loại người đến cha mẹ cũng không muốn hiếu thuận như mày liệu người ta có cần không!”
Nếu vừa rồi Tiêu Dĩ Thư chỉ thấy lạnh lẽo trong lòng, vậy thì nghe được những lời này của Tiêu Hải, quả thực tim cậu như vỡ nát ra, đây thật sự là cha ruột của cậu sao…
__Hết__