Chương 1-1: "Không quen." (1)
-------------------Editor: Mèo----------------------
Thời tiết cuối năm ở thành phố Lăng Bắc vô cùng lạnh.
Bên trong phòng riêng của một nhà hàng lẩu, dầu sôi nóng hôi hổi, đèn pha trên đầu vô cùng chói mặt, thậm chí sương trắng cũng bị hun thành màu da cam ấm áp, cùng với mùi thơm hấp dẫn khuếch tán khắp phòng. So với cái lạnh bên ngoài thì hoàn toàn khác biệt.
Dung Hạc thở hồng hộc đẩy cửa bước vào, vừa cởi mũ và khăn quàng cổ vừa nói luôn mồm: "Xin lỗi, xin lỗi, tôi đến muộn!"
Trương Ngạn kéo chiếc ghế sang một bên, không chút do dự nhường chỗ cho Dung Hạc, sau đó rót một cốc trà gừng nóng hổi nói: "Có lạnh không? Uống chút trà gừng đi cho nóng người."
Dung Hạc nhận lấy cốc trà, gỡ khẩu trang xuống, lộ ra khuôn mặt tuấn tú, hai má trắng nõn hiện lên vài vệt ửng hổng, có lẽ là do vội vã cởi khẩu trang.
Hôm nay là tiệc chúc mừng hơ khô thẻ tre của đoàn phim "Rubik tâm linh."
Cả đoàn vội vã hoàn thành phim trong ba tháng, vượt qua muôn vàn khó khăn, cuối cùng cũng quay xong trước thềm năm mới.
Trương Ngạn là đạo diễn bộ phim này, nhưng hai năm trước, hắn vẫn còn một diễn viên.
Có một hôm, hắn uống say, lôi kéo bạn tốt Dung Hạc nói dông dài một hồi và lý tưởng cuộc đời, cảm thấy nghề diễn viên này không có cách nào khiến hắn thăng hoa trong tâm hồn, vì vậy vỗ đầu một cái, quyết định đổi nghề làm đạo diễn, còn nhờ Dung Hạc nhất định phải đến diễn vai nam chính, để hắn giữ thể diện cho bộ phim đầu tay của hắn.
Sau khi nam chính được ấn định, hắn bắt đầu xem xét kịch bản thích hợp, vừa vặn gặp được biên kịch nhỏ tên Hạ Tử Liễu, phát hiện đối phương viết kịch bản rất được.
Cứ như vậy, đoàn phim "Rubik tâm linh" ra đời một cách qua loa như thế.
Bộ phim này từ biên kịch đến đạo diễn đều là người mới, ngay cả mấy ngôi sao điện ảnh mời đến cũng đều là mấy diễn viên nhỏ ít tên tuổi, Dung Hạc lăn lộn trong giới giải trí tám năm, ngược lại thành người có kinh nghiệm nhất trong đoàn phim.
Đoàn phim này vô cùng vui vẻ, sau khi quay xong ba tháng, sáu người đã kết thành tình bạn cách mạng sâu sắc.
Sau nửa giờ ăn lẩu, Dung Hạc cảm thấy toàn thân ấm lên, liền cởi áo khoác ra.
Trương Ngạn đang cầm điện thoại nghịch, không biết nhìn thấy cái gì, đột nhiên trợn to hai mắt, dùng sức hút hết một đoạn ruột vịt dài, kinh ngạc nói: "Má nó, mau xem hot search, Lục Tiêu Viễn công khai quá khứ thần bí của mình!"
Tần Dật Phong cũng vừa hay đang lướt weibo, hít vào một hơi: "Không phải đều đồn hắn xuất thân phú nhị đại, sau lưng là thái tử gia tập đoàn tài chính nào đó sao? Hóa ra hắn trước đây thảm như vậy."
Từ Thiến lẩm bẩm nói: "Ngay cả học phí để học điện ảnh cũng phải kiếm bằng cách đi làm thêm."
Phó Sĩ Lâm nhanh chóng quẹt ngón tay cái trên màn hình, vẻ mặt dần trở nên phức tạp: "Trời ạ, sao lại như vậy chứ, thật là đau lòng thay nam thần nhà mình...."
Một bàn người đều hưng trí bừng bừng, so với nồi lẩu còn sôi trào hơn.
Chỉ có Dung Hạc từ đầu đến cuối không phản ứng gì, nhưng cậu cũng không tiếp tục dùng bữa nữa mà chỉ dùng đũa chọc nhuyễn miếng khoai tây trong bát, xuất thần.
Từ Thiến ở bên cạnh oán niệm với Dung Hạc, nói: "Hạc, cậu mau xem weibo đi, cùng nhau ăn dưa của Lục Tiêu Viễn."
Nghe đến ba chữ "Lục Tiêu Viễn", Dung Hạc như bị quất cho một roi, bỗng nhiên thẳng người, dưới sự thúc giục của mọi người, luống cuống tay chân mở weibo ra.
Liên tiếp ba cái "Nóng" ở ngay đầu hot search:
# Lục Tiêu Viễn lần đầu nói về quá khứ #
# Lục Tiêu Viễn phỏng vấn #
# Lục Tiêu Viễn nói là con người thì nên nhìn về phía trước #
Dung Hạc ấn vào chủ đề đầu tiên, là một đoạn video trích từ một buổi phỏng vấn, bình luận đã lên đến mười vạn, đủ để thấy rõ uy lực của ba chữ "Lục Tiêu Viễn"——
【 Nước mắt của tôi không đáng giá, thực sự muốn xuyên về mười năm trước ôm Lục lão sư một cái. /emoji rơi lệ/ emoji rơi lệ/】
【 Bất cứ thứ gì không giết chết được bản thân, đều sẽ khiến bản thân mạnh mẽ hơn!】
【 Vì những khó khắn từ cuộc sống mà tôi đã từng rất tuyệt vọng, sau khi xem qua đoạn phỏng vấn của Lục lão sư, tôi đột nhiêm cảm thấy nhân sinh tràn đầy dũng khí cùng hi vòng rồi, đây chính là sức mạnh của thần tượng đi. /emoji trái tim/】
【 Có rất nhiều người khốn khổ trên thế giới này, ngay cả chuyện này cũng chiếm 3 cái hot search được à? Sợ là đang cố tẩy trắng đi.】
【 Ha ha, bán thảm không thể nghi ngờ! /emoji mỉm cười/ 】
【 Một số người có vẻ không biết, tung tin đồn thất thiệt là phạm pháp đó? Bị hắc lâu như vậy, có giỏi lấy bằng chứng ra chứng minh đi.】
【 Tâm như thế nào, sẽ nhìn thấy chính là loại như thế, có người nội tâm quang minh, có thể nhìn thấy năng lượng tích cực, có người nội tâm u ám, chỉ có thể nhìn thấy âm mưu quỷ kế.】
...
- --------------------------------------
Ừ, cùng là do nó dài nên tôi tự ý cắt nhỏ ra edit cho dễ:))))
Thời tiết cuối năm ở thành phố Lăng Bắc vô cùng lạnh.
Bên trong phòng riêng của một nhà hàng lẩu, dầu sôi nóng hôi hổi, đèn pha trên đầu vô cùng chói mặt, thậm chí sương trắng cũng bị hun thành màu da cam ấm áp, cùng với mùi thơm hấp dẫn khuếch tán khắp phòng. So với cái lạnh bên ngoài thì hoàn toàn khác biệt.
Dung Hạc thở hồng hộc đẩy cửa bước vào, vừa cởi mũ và khăn quàng cổ vừa nói luôn mồm: "Xin lỗi, xin lỗi, tôi đến muộn!"
Trương Ngạn kéo chiếc ghế sang một bên, không chút do dự nhường chỗ cho Dung Hạc, sau đó rót một cốc trà gừng nóng hổi nói: "Có lạnh không? Uống chút trà gừng đi cho nóng người."
Dung Hạc nhận lấy cốc trà, gỡ khẩu trang xuống, lộ ra khuôn mặt tuấn tú, hai má trắng nõn hiện lên vài vệt ửng hổng, có lẽ là do vội vã cởi khẩu trang.
Hôm nay là tiệc chúc mừng hơ khô thẻ tre của đoàn phim "Rubik tâm linh."
Cả đoàn vội vã hoàn thành phim trong ba tháng, vượt qua muôn vàn khó khăn, cuối cùng cũng quay xong trước thềm năm mới.
Trương Ngạn là đạo diễn bộ phim này, nhưng hai năm trước, hắn vẫn còn một diễn viên.
Có một hôm, hắn uống say, lôi kéo bạn tốt Dung Hạc nói dông dài một hồi và lý tưởng cuộc đời, cảm thấy nghề diễn viên này không có cách nào khiến hắn thăng hoa trong tâm hồn, vì vậy vỗ đầu một cái, quyết định đổi nghề làm đạo diễn, còn nhờ Dung Hạc nhất định phải đến diễn vai nam chính, để hắn giữ thể diện cho bộ phim đầu tay của hắn.
Sau khi nam chính được ấn định, hắn bắt đầu xem xét kịch bản thích hợp, vừa vặn gặp được biên kịch nhỏ tên Hạ Tử Liễu, phát hiện đối phương viết kịch bản rất được.
Cứ như vậy, đoàn phim "Rubik tâm linh" ra đời một cách qua loa như thế.
Bộ phim này từ biên kịch đến đạo diễn đều là người mới, ngay cả mấy ngôi sao điện ảnh mời đến cũng đều là mấy diễn viên nhỏ ít tên tuổi, Dung Hạc lăn lộn trong giới giải trí tám năm, ngược lại thành người có kinh nghiệm nhất trong đoàn phim.
Đoàn phim này vô cùng vui vẻ, sau khi quay xong ba tháng, sáu người đã kết thành tình bạn cách mạng sâu sắc.
Sau nửa giờ ăn lẩu, Dung Hạc cảm thấy toàn thân ấm lên, liền cởi áo khoác ra.
Trương Ngạn đang cầm điện thoại nghịch, không biết nhìn thấy cái gì, đột nhiên trợn to hai mắt, dùng sức hút hết một đoạn ruột vịt dài, kinh ngạc nói: "Má nó, mau xem hot search, Lục Tiêu Viễn công khai quá khứ thần bí của mình!"
Tần Dật Phong cũng vừa hay đang lướt weibo, hít vào một hơi: "Không phải đều đồn hắn xuất thân phú nhị đại, sau lưng là thái tử gia tập đoàn tài chính nào đó sao? Hóa ra hắn trước đây thảm như vậy."
Từ Thiến lẩm bẩm nói: "Ngay cả học phí để học điện ảnh cũng phải kiếm bằng cách đi làm thêm."
Phó Sĩ Lâm nhanh chóng quẹt ngón tay cái trên màn hình, vẻ mặt dần trở nên phức tạp: "Trời ạ, sao lại như vậy chứ, thật là đau lòng thay nam thần nhà mình...."
Một bàn người đều hưng trí bừng bừng, so với nồi lẩu còn sôi trào hơn.
Chỉ có Dung Hạc từ đầu đến cuối không phản ứng gì, nhưng cậu cũng không tiếp tục dùng bữa nữa mà chỉ dùng đũa chọc nhuyễn miếng khoai tây trong bát, xuất thần.
Từ Thiến ở bên cạnh oán niệm với Dung Hạc, nói: "Hạc, cậu mau xem weibo đi, cùng nhau ăn dưa của Lục Tiêu Viễn."
Nghe đến ba chữ "Lục Tiêu Viễn", Dung Hạc như bị quất cho một roi, bỗng nhiên thẳng người, dưới sự thúc giục của mọi người, luống cuống tay chân mở weibo ra.
Liên tiếp ba cái "Nóng" ở ngay đầu hot search:
# Lục Tiêu Viễn lần đầu nói về quá khứ #
# Lục Tiêu Viễn phỏng vấn #
# Lục Tiêu Viễn nói là con người thì nên nhìn về phía trước #
Dung Hạc ấn vào chủ đề đầu tiên, là một đoạn video trích từ một buổi phỏng vấn, bình luận đã lên đến mười vạn, đủ để thấy rõ uy lực của ba chữ "Lục Tiêu Viễn"——
【 Nước mắt của tôi không đáng giá, thực sự muốn xuyên về mười năm trước ôm Lục lão sư một cái. /emoji rơi lệ/ emoji rơi lệ/】
【 Bất cứ thứ gì không giết chết được bản thân, đều sẽ khiến bản thân mạnh mẽ hơn!】
【 Vì những khó khắn từ cuộc sống mà tôi đã từng rất tuyệt vọng, sau khi xem qua đoạn phỏng vấn của Lục lão sư, tôi đột nhiêm cảm thấy nhân sinh tràn đầy dũng khí cùng hi vòng rồi, đây chính là sức mạnh của thần tượng đi. /emoji trái tim/】
【 Có rất nhiều người khốn khổ trên thế giới này, ngay cả chuyện này cũng chiếm 3 cái hot search được à? Sợ là đang cố tẩy trắng đi.】
【 Ha ha, bán thảm không thể nghi ngờ! /emoji mỉm cười/ 】
【 Một số người có vẻ không biết, tung tin đồn thất thiệt là phạm pháp đó? Bị hắc lâu như vậy, có giỏi lấy bằng chứng ra chứng minh đi.】
【 Tâm như thế nào, sẽ nhìn thấy chính là loại như thế, có người nội tâm quang minh, có thể nhìn thấy năng lượng tích cực, có người nội tâm u ám, chỉ có thể nhìn thấy âm mưu quỷ kế.】
...
- --------------------------------------
Ừ, cùng là do nó dài nên tôi tự ý cắt nhỏ ra edit cho dễ:))))