Chương : 23
Cánh cửa nặng nề của căn buồng giam cá nhân mở ra. “Anh có bưu phẩm. Theo tôi ra nhận hàng.”
Leach chậm chạp trèo xuống giường, lẳng lặng đi theo viên cai ngục đang chờ. “Cảm ơn ông đã đưa tôi vào phòng giam cá nhân,” gã làu bàu khi đi dọc theo hành lang.
“Anh chơi sau lưng tôi thì tôi cũng chơi lại thôi,” Hagen nói. Ông ta không thêm lời nào nữa cho đến lúc tới kho, và gõ ầm lên cánh cửa hai lớp. Người coi kho mở ra và nói, “Họ tên?”
“Brad Pitt.”
“Đừng đùa với tôi, Leach, không là tên anh vào báo cáo đấy.”
“Leach, 6241.”
“Anh có bưu phẩm.” Ông ta quay lại, lôi ra cái hộp từ giá đằng sau và đặt lên quầy.
“Tôi thấy ông đã mở nó ra rồi, ông Webster.”
“Anh biết luật mà, Leach.”
“Có, tôi biết,” Leach nói. “Ông được yêu cầu thay mặt tôi mở tất cả bưu phẩm, để tôi chắc chắn rằng sẽ không có thứ gì bị lấy đi hoặc cho thêm vào.”
“Liệu hồn đấy,” Webster nói.
Leach lật nắp hộp ra và thấy bộ quần áo thể thao Adidas kiểu mới nhất. “Đồ tốt đấy nhỉ,” Webster nói. “Chắc là lại phải tặng ai đó vài đồng rồi.” Leach không nói gì, còn Webster bắt đầu kéo khóa các túi quần túi áo ra để kiểm tra xem có ma túy hoặc tiền bên trong hay không. Ông ta không thấy gì, thậm chí cả một tờ năm bảng như thường lệ. “Anh có thể mang nó đi, Leach,” Webster nói với vẻ miễn cưỡng.
Leach cầm bộ quần áo và bắt đầu đi ra. Mới được vài bước thì có tiếng gọi “Leach” phía sau. Gã quay lại.
“Cả cái hộp nữa,” Webster nói.
Leach quay lại quầy, đặt bộ quần áo vào trong hộp và kẹp dưới cánh tay.
“Thế là diện mạo cũng được cải thiện kha khá rồi đấy,” Hagen bình phẩm khi đưa Leach trở lại buồng giam. “Có khi tôi cũng phải soi kỹ hơn một chút, vì anh có bao giờ tới phòng tập đâu. Nhưng mặt khác, tôi cũng có thể làm như không thấy gì.”
Leach mỉm cười. “Tôi sẽ để phần của ông ở chỗ thường lệ, ông Hagen,” gã nói khi cánh cửa buồng giam đóng lại sau lưng.
***
“Tôi không thể tiếp tục sống dối trá,” Davenport nói một cách không tự nhiên. “Các anh có hiểu rằng chúng ta phải chịu trách nhiệm về việc để một người vô tội ngồi tù oan cả quãng đời còn lại hay không?”
Khi Davenport bị gạch tên khỏi bộ phim truyền hình, Craig đã đoán chắc rằng sẽ chẳng bao lâu sau gã lại cần đóng một vai kịch tính khác. Vả lại, gã cũng chả còn gì để suy nghĩ hay lựa chọn trong thời gian “nghỉ phép.”
“Vậy anh định làm gì?” Payne hỏi, châm một điếu thuốc, cố tỏ ra không quan tâm.
“Nói sự thật,” Davenport trả lời, có vẻ hơi diễn tập quá mức. “Tôi định sẽ đưa ra các chứng cớ vào phiên kháng án của Cartwright và kể cho họ nghe những gì thực sự xảy ra vào tối hôm đó. Có thể họ không tin tôi, nhưng chí ít lương tâm tôi cũng được thanh thản.”
“Nếu anh làm thế,” Craig nói, “cả ba chúng ta sẽ vào tù.” Gã dừng lại. “Cả đời. Anh chắc đó là điều mình muốn chứ?”
“Không, nhưng dù sao đó cũng là cái đỡ hơn trong hai cái tệ hại.”
“Và anh cũng không quan tâm đến việc lúc tắm xong sẽ bị vài gã tài xế xe tải vật vưỡng làm thịt?” Craig nói. Davenport lặng thinh.
“Đó là chưa kể đến việc gia đình anh sẽ bị mang nhục,” Pay thêm vào. “Bây giờ anh có thể đang nghỉ, nhưng tôi bảo đảm, nếu anh quyết đinh xuất hiện tại tòa, đó sẽ là lần diễn xuất cuối cùng của anh.”
“Tôi đã cân nhắc việc này lâu rồi,” Davenport trả lời, hơi ngạo mạn. “Và tôi đã quyết định.”
“Anh có nghĩ đến Sarah, và ảnh hưởng của việc này lên sự nghiệp của cô ấy?” Craig hỏi.
“Có, và khi gặp nhau, tôi sẽ kể cho nó nghe chính xác những gì xảy ra tối hôm đó, và tôi tin chắc nó sẽ đồng ý với quyết định của tôi.”
“Anh có thể giúp tôi một chuyện nhỏ không, Larry?” Craig nói. “Vì tình bạn lâu năm của chúng ta?”
“Chuyện gì vậy,” Davenport nghi ngờ hỏi.
“Hãy nói với em gái anh sau một tuần nữa.”
Davenport lưỡng lự. “Được, một tuần. Nhưng sẽ không lâu hơn, dù chỉ một ngày.”
***
Leach đợi đến mười giờ, khi đèn tắt mới trèo xuống giường. Gã cầm cái dĩa nhựa trên bàn và đi vào trong khu tiêu tiểu ở góc phòng giam - nơi duy nhất các cai ngục không nhìn thấy qua khe nhòm trên cửa khi họ đi tuần để xem tù nhân có nằm ngoan ngoãn trên giường hay không.
Gã lộn ngược bộ quần áo thể thao của mình và ngồi lên nắp bồn cầu. Cầm chắc cái dĩa nhựa trong tay, Leach cẩn thận rạch đường ở giữa trong ba đường kẻ chạy dọc theo ống quần, mất khoảng bốn mươi phút. Cuối cùng, gã cũng lôi ra một gói nhỏ bọc giấy bóng kính mỏng tang. Bên trong có đủ chất bột trắng loại tốt cho một con nghiện thỏa cơn ghiền trong một tháng. Gã mỉm cười - với ý nghĩ vừa lóe lên - còn những năm đường kẻ nữa - chúng đảm bảo lợi ích của gã, và cả phần chia của Hagen.
***
“Mortimer đã nhận được hàng từ nguồn nào đó”, Al Mập nói.
“Sao anh biết?” Danny hỏi.
“Sáng nào hắn cũng đến bệnh viện, nhưng không yếu như trước nữa. Thậm chí các bác sĩ đã cho hắn tiến hành chương trình giải độc. Và sắp đến ngày tôi không thấy gã nữa rồi.”
“Chỉ thế là đủ chứng tỏ hắn có nguồn hàng khác sao,” Nick đồng tình.
“Không phải từ mấy tay bán hàng quen thuộc, tôi dám khẳng định,” Al Mập nói. “Tôi đã dò hỏi, nhưng không được gì.” Danny ngồi sụp xuống giường, như đầu hàng. “Đừng bỏ cuộc, nhóc Danny. Hắn sẽ quay lại. Chúng luôn quay lại.”
“Giờ thăm tù!” giọng nói quen thuộc vang lên, một lát sau cửa mở ra và Danny hòa vào dòng bạn tù đã trông ngóng giờ phút này suốt cả sáng hôm nay.
Anh đã hi vọng sẽ kể cho Beth nghe rằng anh chuẩn bị có được bằng chứng mới mà Alex Redmayne đang rất cần để thắng phiên kháng án. Giờ thì những gì anh hi vọng chỉ là sự tin tưởng của Al Mập về chuyện Mortimer sẽ sớm quay lại bệnh viện nhà tù. Lúc ở cạnh nàng, anh không được phép đánh rơi niềm tin; bất chấp những gì anh đang trải qua, anh vẫn luôn cần Beth tin rằng niềm hi vọng vẫn còn đó.
***
Gã rất ngạc nhiên khi nghe thấy tiềng chìa khóa xoay trong ổ, bởi xưa nay gã chẳng có ai vào thăm. Ba cai ngục bước vào. Hai người nắm vai và đẩy gã sấp xuống giường. Lúc ngã xuống, gã đã túm được cà-vạt của một trong hai. Nó tuột ra; gã đã quên các cai ngục phải đeo loại cà-vạt có củ ấu giả để tránh bị siết cổ. Một người ấn tay vào sau lưng gã, người kia đá mạnh vào kheo chân gã, để người thứ ba còng tay gã lại. Đổ gục trên nền đá lạnh, viên cai ngục túm tóc gã và kéo ngược đầu ra đằng sau. Chưa đầy nửa phút sau gã đã bị trói gô lại và bị kéo ra khỏi phòng giam.
“Mấy thằng chó chết chúng mày định làm gì vậy?” gã hỏi khi đã ngừng thở dốc.
“Anh bị biệt giam, Leach.” Viên cai ngục thứ nhất nói. “Anh sẽ không được thấy ánh sáng mặt trời trong ba mươi ngày tới,” anh ta nói thêm khi gã bị lôi xuống cầu thang xoắn ốc, đầu gối đập vào từng bậc một.
“Tội gì?”
“Cung cấp hàng,” người thứ hai trả lời khi họ kéo gã đi, khá nhanh, dọc theo hành lang màu tím mà không tù nhân nào muốn thấy.
“Tôi không bao giờ đụng vào ma túy, các ông biết mà,” Leach ngoan cố.
“Không phải cung cấp hàng theo nghĩa đó,” người thứ ra nói, khi họ xuống đến tầng hầm, “và anh quá biết mà.”
Bốn người dừng lại bên ngoài căn xà lim không số. Một người lôi ra chiếc chìa khóa hiếm khi phải sử dụng đến, trong khi hai người kia vẫn nắm chặt tay Leach. Cánh cửa mở ra, gã bị ném vào căn phòng mà nếu so sánh, phòng giam trên kia của gã phải được coi là khách sạn. Một cái đệm mỏng, bờm xờm nằm ở giữa sàn đá, một bồn rửa bằng thép gắn vào tường, bồn cầu thép không có bình nước, một ga trải đệm, một chăn, không gối và không gương.
“Khi hết hạn biệt giam, Leach, anh sẽ thấy tiền lương tháng của anh hết sạch. Không ai ở trên kia tin rằng anh có bà dì Maisie đâu.”
Cánh cửa đóng sầm lại.
***
“Chúc mừng anh,” đó là lời nói đầu tiên của Beth khi Danny ôm nàng trong tay. Anh có vẻ bối rối. “Sáu bài GCSE của anh, ngốc thế,” nàng nói thêm. “Anh qua với điểm cao lắm, đúng như Nick đoán.” Danny mỉm cười. Chuyện như đã trôi qua lâu lắm rồi, dù thực ra còn chưa tới một tháng - một ngày ở tù bằng ngàn năm ở ngoài - và trong bất kỳ trường hợp nào, anh cũng giữ lời hứa với Beth và đăng ký ba hạng A. “Anh làm tốt những môn nào?” nàng hỏi, như thể đọc được suy nghĩ của anh vậy.
“Tiếng Anh, toán và nghiên cứu kinh doanh.” Danny trả lời. “Nhưng có một vấn đề.” Beth lo lắng nhìn anh. “Anh vốn giỏi toán hơn Nick, nên họ phải cho một giáo viên ở ngoài vào, nhưng cô ấy chỉ có thể gặp anh một tuần một lần.
“Cô ấy?” Beth hỏi với vẻ nghi ngờ.
Danny cười phá lên.”Cô Lovett đã ngoài sáu mươi và nghỉ hưu rồi, nhưng rất giỏi. Cô ấy nói nếu anh tiếp tục học lên, cô ấy sẽ giới thiệu anh với Đại học Mở. Anh đã nói rồi, nếu thắng phiên kháng án, anh sẽ không có thời gian...”
“Khi anh thắng phiên kháng án,” Beth nói, “anh phải tiếp tục với hạng A của mình, nếu không cả cô Lovett và Nick đều lãng phí công sức và thời gian rồi.”
“Nhưng cả ngày anh điều hành ga-ra, và anh đã có vài ý tưởng để nó sinh lời thêm.” Beth lặng thinh. “Chuyện gì thế em?”
Beth lưỡng lự. Bố nàng đã dặn không được nhắc đến chủ đề này. “Dạo này ga-ra làm ăn không tốt lắm,” cuối cùng nàng thú nhận.
“Sao thế?” Danny hỏi.
“Không có anh và Bernie, chúng ta bắt đầu mất các khách hàng vào tay Monty Hughes ở bên kia đường.”
“Đừng lo lắng, em yêu,” Danny nói. “Một khi anh ra khỏi đây, mọi thứ sẽ thay đổi. Thực ra, anh còn có cả kế hoạch mua lại chỗ của Monty Hughes - lúc đó ông ta cũng đã sáu năm tuổi rồi.”
Beth mỉm cười trước sự lạc quan của Danny. “Nghĩa là anh đã có bằng chứng mới mà ông Redmayne đang tìm?”
“Cứ cho là thế, dù anh không thể nói nhiều vào lúc này,” Danny nói, liếc camera theo dõi trên đầu. “Nhưng một trong ba đứa bạn của Craig có mặt ở quán bar tối hôm đó đã phải vào đây.” Anh nhìn viên cai ngục trên ban-công, theo lời cảnh cáo của Al Mập là có khả năng đọc được khẩu hình. “Anh không nói tên hắn được.”
“Hắn vào đây vì tội gì?” Beth hỏi.
“Anh không nói được. Em phải tin anh.”
“Anh đã nói với ông Redmayne chưa?”
“Tuần trước anh đã viết thư cho ông ấy. Anh phải đề phòng vì các cai ngục sẽ đọc thư, từng từ một. Các nhân viên,” anh sửa lại lời nói của mình.
“Các nhân viên?” Beth ngạc nhiên.
“Nick nói anh không được giữ thói quen sử dụng từ ngữ trong tù nếu muốn bắt đầu cuộc sống mới sau khi ra khỏi đây.”
“Vậy là Nick tuyệt đối tin anh vô tội?” Beth hỏi.
“Đúng thế. Cả Al Mập nữa, và một vài nhân viên trong này. Chúng ta không còn cô đơn nữa, Beth ạ,” anh nói, nắm tay nàng.
“Khi nào Nick được thả?” Beth hỏi.
“Năm hoặc sáu tháng nữa.”
“Anh vẫn sẽ liên lạc với anh ấy chứ?”
“Anh sẽ cố, nhưng anh ấy sẽ sang Scotland dạy học.”
“Em muốn gặp anh ấy quá,” Beth nói, đặt tay kia lên má Danny. “Anh ấy đúng là một người bạn tốt.”
“Rất thân nữa,” Danny nói. “Và anh ấy đã mời chúng ta đi ăn tối.”
Christy chợt ngã xuống đất khi cố với về phía bố. Cô bé khóc váng lên, và Danny vội bồng con lên. “Bố mẹ quên mất con gái rồi, phải không nào?” anh nói, nhưng Christy vẫn khóc.
“Đưa con cho em,” Beth nói. “Chúng ta đã biết thứ Nick không thể dạy anh rồi.”
***
“Tôi không thể gọi đó là tình cờ.” Al Mập nói, rất vui vẻ vì đã có được vài lời trao đổi riêng với viên đại úy, trong khi Danny đang tắm.
Nick ngừng viết. “Không phải tình cờ?”
“Leach bị tống vào biệt giam, và sáng hôm sau Mortimer quay lại, bệ rạc hẳn và đòi gặp bác sĩ.”
“Anh nghĩ rằng Leach cung cấp hàng cho hắn?”
“Như tôi đã nói, không thể gọi đó là tình cờ.” Nick đặt bút xuống. “Hắn lại run rẩy,” Al Mập tiếp tục, “và liên tục run rẩy khi bắt đầu khử độc. Các bác sĩ cũng nghĩ rằng hắn thật sự muốn thôi ma túy. Dù sao, chúng ta cũng sẽ sớm phát hiện ra việc Leach đã nhúng mũi vào.”
“Bằng cách nào?” Nick hỏi.
“Hai tuần nữa hắn sẽ hết hạn bị biệt giam. Nếu Mortimer không quay lại bệnh viện điều trị nữa ngay sau khi Leach về, thì rõ ràng Leach là người cung cấp hàng.”
“Vậy là chúng ta chỉ có mười bốn ngày để thu thập các chứng cứ cần thiết,” Nick nói.
“Trừ khi đó là sự tình cờ.”
“Chúng ta không thể mạo hiểm,” Nick nói. “Mượn máy ghi âm của Danny và dàn xếp một cuộc nói chuyện, càng nhanh càng tốt.”
“Vâng, thưa ngài,” Al Mập nói, đứng sững bên cạnh giường của mình. “Tôi có nên cho Danny biết không, hay cứ im lặng?”
“Anh cứ kể hết cho cậu ấy, để cậu ấy chuyển thông tin cho luật sư. Trong mọi tình huống, ba cái đầu luôn tốt hơn hai cái.”
“Cậu ta có thông minh không?” Al Mập hỏi khi ngồi xuống giường.
“Hơn tôi nhiều,” Nick thú nhận. “Nhưng đừng bảo cậu ta tôi nói vậy, vì nhờ một chút may mắn mà tôi có thể ra khỏi đây trước khi cậu ấy tự làm được điều đó cho bản thân mình.”
“Có thể đây là lúc cho cậu ta biết sự thật về chúng ta?”
“Vẫn chưa đâu,” Nick trả lời chắc nịch.
***
“Có thư,” viên cai ngục nói. “Hai cho Cartwright, một cho anh, Moncrieff.” Ông ta đưa lá thư cho Danny, và anh kiểm tra tên trên phong bì.
“Không, tôi là Cartwright,” Danny nói. “Anh ấy là Moncrieff.”
“Và tôi là Al Mập,” Al Mập nói.
“Mẹ kiếp,” viên cai ngục chửi đổng, đóng sập cửa lại.
Danny bắt đâu cười to, nhưng lúc nhìn sang Nick, anh thấy mặt Nick tái mét. Nick đang cầm phong bì, tay run bần bật. Danny không thể nhớ được lần cuối Nick có thư là khi nào. “Anh có cần tôi đọc nó trước không?” anh hỏi.
Nick lắc đầu, mở phong bì lấy thư ra và bắt đầu đọc. Al Mập ngồi dậy, nhưng không nói gì. Một sự bất thường hiếm khi xảy ra trong buồng giam này. Nick đọc, và chảy nước mắt. Anh lấy ống tay áo quệt qua mặt rồi đưa thư cho Danny.
Thưa ông Nicholas,
Tôi rất lấy làm tiếc thông báo rằng cụ thân sinh của ông đã qua đời vì một cơn suy tim vào sáng hôm qua. Các bác sĩ đã bảo đảm với tôi ông cụ ra đi mà không đau đớn gì. Tôi sẽ, với sự cho phép của ông, thu xếp để ông có thể về chịu tang bố mình.
Trân trọng
Fraser Munro, Luật sư
Danny ngước nhìn Al Mập đang ôm Nick. “Bố anh ấy qua đời, phải không?” là câu hỏi của anh ta.
Leach chậm chạp trèo xuống giường, lẳng lặng đi theo viên cai ngục đang chờ. “Cảm ơn ông đã đưa tôi vào phòng giam cá nhân,” gã làu bàu khi đi dọc theo hành lang.
“Anh chơi sau lưng tôi thì tôi cũng chơi lại thôi,” Hagen nói. Ông ta không thêm lời nào nữa cho đến lúc tới kho, và gõ ầm lên cánh cửa hai lớp. Người coi kho mở ra và nói, “Họ tên?”
“Brad Pitt.”
“Đừng đùa với tôi, Leach, không là tên anh vào báo cáo đấy.”
“Leach, 6241.”
“Anh có bưu phẩm.” Ông ta quay lại, lôi ra cái hộp từ giá đằng sau và đặt lên quầy.
“Tôi thấy ông đã mở nó ra rồi, ông Webster.”
“Anh biết luật mà, Leach.”
“Có, tôi biết,” Leach nói. “Ông được yêu cầu thay mặt tôi mở tất cả bưu phẩm, để tôi chắc chắn rằng sẽ không có thứ gì bị lấy đi hoặc cho thêm vào.”
“Liệu hồn đấy,” Webster nói.
Leach lật nắp hộp ra và thấy bộ quần áo thể thao Adidas kiểu mới nhất. “Đồ tốt đấy nhỉ,” Webster nói. “Chắc là lại phải tặng ai đó vài đồng rồi.” Leach không nói gì, còn Webster bắt đầu kéo khóa các túi quần túi áo ra để kiểm tra xem có ma túy hoặc tiền bên trong hay không. Ông ta không thấy gì, thậm chí cả một tờ năm bảng như thường lệ. “Anh có thể mang nó đi, Leach,” Webster nói với vẻ miễn cưỡng.
Leach cầm bộ quần áo và bắt đầu đi ra. Mới được vài bước thì có tiếng gọi “Leach” phía sau. Gã quay lại.
“Cả cái hộp nữa,” Webster nói.
Leach quay lại quầy, đặt bộ quần áo vào trong hộp và kẹp dưới cánh tay.
“Thế là diện mạo cũng được cải thiện kha khá rồi đấy,” Hagen bình phẩm khi đưa Leach trở lại buồng giam. “Có khi tôi cũng phải soi kỹ hơn một chút, vì anh có bao giờ tới phòng tập đâu. Nhưng mặt khác, tôi cũng có thể làm như không thấy gì.”
Leach mỉm cười. “Tôi sẽ để phần của ông ở chỗ thường lệ, ông Hagen,” gã nói khi cánh cửa buồng giam đóng lại sau lưng.
***
“Tôi không thể tiếp tục sống dối trá,” Davenport nói một cách không tự nhiên. “Các anh có hiểu rằng chúng ta phải chịu trách nhiệm về việc để một người vô tội ngồi tù oan cả quãng đời còn lại hay không?”
Khi Davenport bị gạch tên khỏi bộ phim truyền hình, Craig đã đoán chắc rằng sẽ chẳng bao lâu sau gã lại cần đóng một vai kịch tính khác. Vả lại, gã cũng chả còn gì để suy nghĩ hay lựa chọn trong thời gian “nghỉ phép.”
“Vậy anh định làm gì?” Payne hỏi, châm một điếu thuốc, cố tỏ ra không quan tâm.
“Nói sự thật,” Davenport trả lời, có vẻ hơi diễn tập quá mức. “Tôi định sẽ đưa ra các chứng cớ vào phiên kháng án của Cartwright và kể cho họ nghe những gì thực sự xảy ra vào tối hôm đó. Có thể họ không tin tôi, nhưng chí ít lương tâm tôi cũng được thanh thản.”
“Nếu anh làm thế,” Craig nói, “cả ba chúng ta sẽ vào tù.” Gã dừng lại. “Cả đời. Anh chắc đó là điều mình muốn chứ?”
“Không, nhưng dù sao đó cũng là cái đỡ hơn trong hai cái tệ hại.”
“Và anh cũng không quan tâm đến việc lúc tắm xong sẽ bị vài gã tài xế xe tải vật vưỡng làm thịt?” Craig nói. Davenport lặng thinh.
“Đó là chưa kể đến việc gia đình anh sẽ bị mang nhục,” Pay thêm vào. “Bây giờ anh có thể đang nghỉ, nhưng tôi bảo đảm, nếu anh quyết đinh xuất hiện tại tòa, đó sẽ là lần diễn xuất cuối cùng của anh.”
“Tôi đã cân nhắc việc này lâu rồi,” Davenport trả lời, hơi ngạo mạn. “Và tôi đã quyết định.”
“Anh có nghĩ đến Sarah, và ảnh hưởng của việc này lên sự nghiệp của cô ấy?” Craig hỏi.
“Có, và khi gặp nhau, tôi sẽ kể cho nó nghe chính xác những gì xảy ra tối hôm đó, và tôi tin chắc nó sẽ đồng ý với quyết định của tôi.”
“Anh có thể giúp tôi một chuyện nhỏ không, Larry?” Craig nói. “Vì tình bạn lâu năm của chúng ta?”
“Chuyện gì vậy,” Davenport nghi ngờ hỏi.
“Hãy nói với em gái anh sau một tuần nữa.”
Davenport lưỡng lự. “Được, một tuần. Nhưng sẽ không lâu hơn, dù chỉ một ngày.”
***
Leach đợi đến mười giờ, khi đèn tắt mới trèo xuống giường. Gã cầm cái dĩa nhựa trên bàn và đi vào trong khu tiêu tiểu ở góc phòng giam - nơi duy nhất các cai ngục không nhìn thấy qua khe nhòm trên cửa khi họ đi tuần để xem tù nhân có nằm ngoan ngoãn trên giường hay không.
Gã lộn ngược bộ quần áo thể thao của mình và ngồi lên nắp bồn cầu. Cầm chắc cái dĩa nhựa trong tay, Leach cẩn thận rạch đường ở giữa trong ba đường kẻ chạy dọc theo ống quần, mất khoảng bốn mươi phút. Cuối cùng, gã cũng lôi ra một gói nhỏ bọc giấy bóng kính mỏng tang. Bên trong có đủ chất bột trắng loại tốt cho một con nghiện thỏa cơn ghiền trong một tháng. Gã mỉm cười - với ý nghĩ vừa lóe lên - còn những năm đường kẻ nữa - chúng đảm bảo lợi ích của gã, và cả phần chia của Hagen.
***
“Mortimer đã nhận được hàng từ nguồn nào đó”, Al Mập nói.
“Sao anh biết?” Danny hỏi.
“Sáng nào hắn cũng đến bệnh viện, nhưng không yếu như trước nữa. Thậm chí các bác sĩ đã cho hắn tiến hành chương trình giải độc. Và sắp đến ngày tôi không thấy gã nữa rồi.”
“Chỉ thế là đủ chứng tỏ hắn có nguồn hàng khác sao,” Nick đồng tình.
“Không phải từ mấy tay bán hàng quen thuộc, tôi dám khẳng định,” Al Mập nói. “Tôi đã dò hỏi, nhưng không được gì.” Danny ngồi sụp xuống giường, như đầu hàng. “Đừng bỏ cuộc, nhóc Danny. Hắn sẽ quay lại. Chúng luôn quay lại.”
“Giờ thăm tù!” giọng nói quen thuộc vang lên, một lát sau cửa mở ra và Danny hòa vào dòng bạn tù đã trông ngóng giờ phút này suốt cả sáng hôm nay.
Anh đã hi vọng sẽ kể cho Beth nghe rằng anh chuẩn bị có được bằng chứng mới mà Alex Redmayne đang rất cần để thắng phiên kháng án. Giờ thì những gì anh hi vọng chỉ là sự tin tưởng của Al Mập về chuyện Mortimer sẽ sớm quay lại bệnh viện nhà tù. Lúc ở cạnh nàng, anh không được phép đánh rơi niềm tin; bất chấp những gì anh đang trải qua, anh vẫn luôn cần Beth tin rằng niềm hi vọng vẫn còn đó.
***
Gã rất ngạc nhiên khi nghe thấy tiềng chìa khóa xoay trong ổ, bởi xưa nay gã chẳng có ai vào thăm. Ba cai ngục bước vào. Hai người nắm vai và đẩy gã sấp xuống giường. Lúc ngã xuống, gã đã túm được cà-vạt của một trong hai. Nó tuột ra; gã đã quên các cai ngục phải đeo loại cà-vạt có củ ấu giả để tránh bị siết cổ. Một người ấn tay vào sau lưng gã, người kia đá mạnh vào kheo chân gã, để người thứ ba còng tay gã lại. Đổ gục trên nền đá lạnh, viên cai ngục túm tóc gã và kéo ngược đầu ra đằng sau. Chưa đầy nửa phút sau gã đã bị trói gô lại và bị kéo ra khỏi phòng giam.
“Mấy thằng chó chết chúng mày định làm gì vậy?” gã hỏi khi đã ngừng thở dốc.
“Anh bị biệt giam, Leach.” Viên cai ngục thứ nhất nói. “Anh sẽ không được thấy ánh sáng mặt trời trong ba mươi ngày tới,” anh ta nói thêm khi gã bị lôi xuống cầu thang xoắn ốc, đầu gối đập vào từng bậc một.
“Tội gì?”
“Cung cấp hàng,” người thứ hai trả lời khi họ kéo gã đi, khá nhanh, dọc theo hành lang màu tím mà không tù nhân nào muốn thấy.
“Tôi không bao giờ đụng vào ma túy, các ông biết mà,” Leach ngoan cố.
“Không phải cung cấp hàng theo nghĩa đó,” người thứ ra nói, khi họ xuống đến tầng hầm, “và anh quá biết mà.”
Bốn người dừng lại bên ngoài căn xà lim không số. Một người lôi ra chiếc chìa khóa hiếm khi phải sử dụng đến, trong khi hai người kia vẫn nắm chặt tay Leach. Cánh cửa mở ra, gã bị ném vào căn phòng mà nếu so sánh, phòng giam trên kia của gã phải được coi là khách sạn. Một cái đệm mỏng, bờm xờm nằm ở giữa sàn đá, một bồn rửa bằng thép gắn vào tường, bồn cầu thép không có bình nước, một ga trải đệm, một chăn, không gối và không gương.
“Khi hết hạn biệt giam, Leach, anh sẽ thấy tiền lương tháng của anh hết sạch. Không ai ở trên kia tin rằng anh có bà dì Maisie đâu.”
Cánh cửa đóng sầm lại.
***
“Chúc mừng anh,” đó là lời nói đầu tiên của Beth khi Danny ôm nàng trong tay. Anh có vẻ bối rối. “Sáu bài GCSE của anh, ngốc thế,” nàng nói thêm. “Anh qua với điểm cao lắm, đúng như Nick đoán.” Danny mỉm cười. Chuyện như đã trôi qua lâu lắm rồi, dù thực ra còn chưa tới một tháng - một ngày ở tù bằng ngàn năm ở ngoài - và trong bất kỳ trường hợp nào, anh cũng giữ lời hứa với Beth và đăng ký ba hạng A. “Anh làm tốt những môn nào?” nàng hỏi, như thể đọc được suy nghĩ của anh vậy.
“Tiếng Anh, toán và nghiên cứu kinh doanh.” Danny trả lời. “Nhưng có một vấn đề.” Beth lo lắng nhìn anh. “Anh vốn giỏi toán hơn Nick, nên họ phải cho một giáo viên ở ngoài vào, nhưng cô ấy chỉ có thể gặp anh một tuần một lần.
“Cô ấy?” Beth hỏi với vẻ nghi ngờ.
Danny cười phá lên.”Cô Lovett đã ngoài sáu mươi và nghỉ hưu rồi, nhưng rất giỏi. Cô ấy nói nếu anh tiếp tục học lên, cô ấy sẽ giới thiệu anh với Đại học Mở. Anh đã nói rồi, nếu thắng phiên kháng án, anh sẽ không có thời gian...”
“Khi anh thắng phiên kháng án,” Beth nói, “anh phải tiếp tục với hạng A của mình, nếu không cả cô Lovett và Nick đều lãng phí công sức và thời gian rồi.”
“Nhưng cả ngày anh điều hành ga-ra, và anh đã có vài ý tưởng để nó sinh lời thêm.” Beth lặng thinh. “Chuyện gì thế em?”
Beth lưỡng lự. Bố nàng đã dặn không được nhắc đến chủ đề này. “Dạo này ga-ra làm ăn không tốt lắm,” cuối cùng nàng thú nhận.
“Sao thế?” Danny hỏi.
“Không có anh và Bernie, chúng ta bắt đầu mất các khách hàng vào tay Monty Hughes ở bên kia đường.”
“Đừng lo lắng, em yêu,” Danny nói. “Một khi anh ra khỏi đây, mọi thứ sẽ thay đổi. Thực ra, anh còn có cả kế hoạch mua lại chỗ của Monty Hughes - lúc đó ông ta cũng đã sáu năm tuổi rồi.”
Beth mỉm cười trước sự lạc quan của Danny. “Nghĩa là anh đã có bằng chứng mới mà ông Redmayne đang tìm?”
“Cứ cho là thế, dù anh không thể nói nhiều vào lúc này,” Danny nói, liếc camera theo dõi trên đầu. “Nhưng một trong ba đứa bạn của Craig có mặt ở quán bar tối hôm đó đã phải vào đây.” Anh nhìn viên cai ngục trên ban-công, theo lời cảnh cáo của Al Mập là có khả năng đọc được khẩu hình. “Anh không nói tên hắn được.”
“Hắn vào đây vì tội gì?” Beth hỏi.
“Anh không nói được. Em phải tin anh.”
“Anh đã nói với ông Redmayne chưa?”
“Tuần trước anh đã viết thư cho ông ấy. Anh phải đề phòng vì các cai ngục sẽ đọc thư, từng từ một. Các nhân viên,” anh sửa lại lời nói của mình.
“Các nhân viên?” Beth ngạc nhiên.
“Nick nói anh không được giữ thói quen sử dụng từ ngữ trong tù nếu muốn bắt đầu cuộc sống mới sau khi ra khỏi đây.”
“Vậy là Nick tuyệt đối tin anh vô tội?” Beth hỏi.
“Đúng thế. Cả Al Mập nữa, và một vài nhân viên trong này. Chúng ta không còn cô đơn nữa, Beth ạ,” anh nói, nắm tay nàng.
“Khi nào Nick được thả?” Beth hỏi.
“Năm hoặc sáu tháng nữa.”
“Anh vẫn sẽ liên lạc với anh ấy chứ?”
“Anh sẽ cố, nhưng anh ấy sẽ sang Scotland dạy học.”
“Em muốn gặp anh ấy quá,” Beth nói, đặt tay kia lên má Danny. “Anh ấy đúng là một người bạn tốt.”
“Rất thân nữa,” Danny nói. “Và anh ấy đã mời chúng ta đi ăn tối.”
Christy chợt ngã xuống đất khi cố với về phía bố. Cô bé khóc váng lên, và Danny vội bồng con lên. “Bố mẹ quên mất con gái rồi, phải không nào?” anh nói, nhưng Christy vẫn khóc.
“Đưa con cho em,” Beth nói. “Chúng ta đã biết thứ Nick không thể dạy anh rồi.”
***
“Tôi không thể gọi đó là tình cờ.” Al Mập nói, rất vui vẻ vì đã có được vài lời trao đổi riêng với viên đại úy, trong khi Danny đang tắm.
Nick ngừng viết. “Không phải tình cờ?”
“Leach bị tống vào biệt giam, và sáng hôm sau Mortimer quay lại, bệ rạc hẳn và đòi gặp bác sĩ.”
“Anh nghĩ rằng Leach cung cấp hàng cho hắn?”
“Như tôi đã nói, không thể gọi đó là tình cờ.” Nick đặt bút xuống. “Hắn lại run rẩy,” Al Mập tiếp tục, “và liên tục run rẩy khi bắt đầu khử độc. Các bác sĩ cũng nghĩ rằng hắn thật sự muốn thôi ma túy. Dù sao, chúng ta cũng sẽ sớm phát hiện ra việc Leach đã nhúng mũi vào.”
“Bằng cách nào?” Nick hỏi.
“Hai tuần nữa hắn sẽ hết hạn bị biệt giam. Nếu Mortimer không quay lại bệnh viện điều trị nữa ngay sau khi Leach về, thì rõ ràng Leach là người cung cấp hàng.”
“Vậy là chúng ta chỉ có mười bốn ngày để thu thập các chứng cứ cần thiết,” Nick nói.
“Trừ khi đó là sự tình cờ.”
“Chúng ta không thể mạo hiểm,” Nick nói. “Mượn máy ghi âm của Danny và dàn xếp một cuộc nói chuyện, càng nhanh càng tốt.”
“Vâng, thưa ngài,” Al Mập nói, đứng sững bên cạnh giường của mình. “Tôi có nên cho Danny biết không, hay cứ im lặng?”
“Anh cứ kể hết cho cậu ấy, để cậu ấy chuyển thông tin cho luật sư. Trong mọi tình huống, ba cái đầu luôn tốt hơn hai cái.”
“Cậu ta có thông minh không?” Al Mập hỏi khi ngồi xuống giường.
“Hơn tôi nhiều,” Nick thú nhận. “Nhưng đừng bảo cậu ta tôi nói vậy, vì nhờ một chút may mắn mà tôi có thể ra khỏi đây trước khi cậu ấy tự làm được điều đó cho bản thân mình.”
“Có thể đây là lúc cho cậu ta biết sự thật về chúng ta?”
“Vẫn chưa đâu,” Nick trả lời chắc nịch.
***
“Có thư,” viên cai ngục nói. “Hai cho Cartwright, một cho anh, Moncrieff.” Ông ta đưa lá thư cho Danny, và anh kiểm tra tên trên phong bì.
“Không, tôi là Cartwright,” Danny nói. “Anh ấy là Moncrieff.”
“Và tôi là Al Mập,” Al Mập nói.
“Mẹ kiếp,” viên cai ngục chửi đổng, đóng sập cửa lại.
Danny bắt đâu cười to, nhưng lúc nhìn sang Nick, anh thấy mặt Nick tái mét. Nick đang cầm phong bì, tay run bần bật. Danny không thể nhớ được lần cuối Nick có thư là khi nào. “Anh có cần tôi đọc nó trước không?” anh hỏi.
Nick lắc đầu, mở phong bì lấy thư ra và bắt đầu đọc. Al Mập ngồi dậy, nhưng không nói gì. Một sự bất thường hiếm khi xảy ra trong buồng giam này. Nick đọc, và chảy nước mắt. Anh lấy ống tay áo quệt qua mặt rồi đưa thư cho Danny.
Thưa ông Nicholas,
Tôi rất lấy làm tiếc thông báo rằng cụ thân sinh của ông đã qua đời vì một cơn suy tim vào sáng hôm qua. Các bác sĩ đã bảo đảm với tôi ông cụ ra đi mà không đau đớn gì. Tôi sẽ, với sự cho phép của ông, thu xếp để ông có thể về chịu tang bố mình.
Trân trọng
Fraser Munro, Luật sư
Danny ngước nhìn Al Mập đang ôm Nick. “Bố anh ấy qua đời, phải không?” là câu hỏi của anh ta.