Chương : 19
John Paul lấy lại đồng hồ rồi đi bộ trên hai mươi dặm. Anh đi quanh địa điểm có ghi tên trên bản đồ, một vùng có chu vi rộng để tìm xem có dấu hiệu gì khả nghi, như là có tên bắn tỉa ngồi xổm trong bụi cây. Khi anh thấy chỉ có một mình, anh mới móc cái đồng hồ lên cây rồi men đường đi lui bốn dặm để đến Coward's Crossing.
Không còn nghi ngờ gì nữa, anh đã đến đúng chỗ. Có một tấm biển thô tháp sơn tay đóng trên cái cọc vừa mới được cắm xuống đất. Chữ Coward's Crossing bằng sơn trắng còn mới keng, có lẽ mới được viết cách đây không quá hai ngày. Trên đầu tấm biển có mũi tên chỉ về phía cửa vào hầm mỏ bằng gỗ đã bị bỏ hoang. Trên cổng vào hầm mỏ, có chiếc khăn quàng đỏ phụ nữ bằng lụa màu đỏ nhạt đóng vào tấm ván khác.
Bình minh ló dạng, ánh mặt trời chiếu tan lớp sương mù ban mai. John Paul đứng khuất trong cây cối, bụi bờ. Từ chỗ ẩn núp, anh thấy con đường từ cổng cho đến cửa vào hầm mỏ. Anh không có ý định leo xuống đồi để đi vào trong hầm. Các người đàn bà ở trong đó ư. Đáng ngờ lắm, anh nghĩ Monk chắc không bắt cóc họ rồi đưa cho Avery tấm bản đồ chỉ đường cho cô tới đây. Không, Monk đang cô lập những con mồi của hắn ở đâu đó. Rõ ràng như thế.
Khi nào anh mới ra tay nhỉ? Có lẽ hắn nghĩ họ sẽ đi vào trong hầm. Monk có kế hoạch giết họ như thế nào nhỉ? Chất nổ, anh đoán thế. Đúng, chắc Monk muốn làm thế. Gọn, nhẹ vô cùng, không ai nghe tiếng nổ phát ra từ dưới đất, và hắn cũng không bận tâm đến việc chôn cất tử thi của họ.
Rồi, ra đi. John Paul giục trong óc. Xuất hiện đi mày ơi. Giữa chỗ anh núp trong rừng cây và cửa hầm mỏ là một khoảng trống rộng chừng 75 mét. Ra đi, Monk. Để cho tao bắn một phát ngon lành. Anh sẽ cố bắn cho nó bị thương, không di chuyển được để anh có thể hỏi hắn, hy vọng tìm ra chỗ nhốt các người đàn bà.
Hẳn là có người ở trong đây. Cảnh rừng núi im lặng như thế này đã nói lên điều đó. Không có tiếng chim kêu, không có sóc chạy sục sạo đi tìm mồi. Chỉ có tiếng gió rì rào trong lá cây và thỉnh thoảng có tiếng sấm ì ầm xa xa vọng lại.
John Paul là người kiên nhẫn. Anh có thể đợi đến bao lâu cũng được. Nhưng còn Avery thì sao? Cô ngủ bao lâu nhỉ? Khi thức dậy, thấy anh đi rồi, cô có tìm cách đi theo anh không? Nghĩ đến chuyện cô có thể đi tìm anh, bỗng anh lạnh ớn cả xương sống. Anh nghĩ đến cảnh cô có sa vào bẫy, sẽ bị hạ sát, anh bèn cố xua đuổi ý nghĩ ấy trong đầu óc.
Bỗng như anh cảm thấy như nghe có tiếng động, anh liền nghiêng đầu, căng tai lắng nghe. Tiếng động không tái diễn.
Bây giờ Avery đang làm gì nhỉ? Có phải cô đang còn ngủ hay không? Anh đã để cho cô nằm chèo queo ngủ trong cái bao ngủ với khẩu súng bên cạnh.
Mẹ kiếp, anh ghét việc để cô lại một mình. Quên chuyện ấy đi, anh tự nhủ. Cô ta bình yên thôi. Chiếc xe nằm ở chỗ kín đáo, cách đây đến 10 dặm. Phải, cô ấy yên ổn thôi. A, quỷ thật, anh quá chủ quan, thật khó tin.
Tại sao cô vùng ra khỏi anh một cách nhanh như thế nhỉ? Và tại sao anh quá chú ý đến cô như vậy? Cô ta là người quá cấp tiến, anh hồi tưởng, là một trong số những người chủ trương thuyết "Hãy cứu lấy thế giới". Tệ hơn nữa, cô ta có tinh thần đồng đội, cái đội mà cô ta đang tham gia là đội của Cục Điều tra Liên bang.
Họ là những người hoàn toàn không phù hợp nhau, tuyệt đối không hợp nhau. Vậy thế sao anh lại lo lắng cho cô, lo lắng đến đau đớn cả cõi lòng.
Chắc Monk đã theo dõi họ ... một nhánh cây gãy ở phía sau anh. Anh lập tức quay lui, không gây một tiếng động, cố xác định chỗ phát ra tiếng cành cây gãy. Anh nghĩ chỗ ấy có thể xa chừng 10 mét hay 15 mét, nhưng với chiều gió thổi mạnh như thế này, có thể ước đoán của anh không chính xác.
Anh đứng không nhúc nhích hơn 5 phút. Rồi anh nghe có tiếng động khác, tiếng lá lay động xào xạc. Anh từ từ ngồi xổm xuống, nhìn chăm chú vào chỗ có tiếng động, nhắm mũi súng vào đấy.
Rồi anh thấy cặp mắt xanh đang nhìn anh giữa hai cành cây nhỏ mà cô đã cố gắng phen hở ra.
Bỗng anh giận điên người. Suýt nữa anh đã giết cô rồi. Cô nghĩ sao mà lặng lẽ tiến đến gần anh như thế? Nếu cô không đứng yên để cho anh thấy mặt cô, nếu cô chỉ gây thêm tiếng động nhỏ nữa thôi, là anh đã bắn chết cô rồi. Chó đẻ thật, anh rủa thầm, vừa khóa cò súng. Chó đẻ thật.
Ơn Chúa, anh không làm cô bị thương tích, ý nghĩ kỳ lạ hiện ra trong óc anh trước việc anh có ý định vặn cổ cô.
Anh cố hết sức để khỏi hét to với cô. Anh đưa bàn tay lên cao, ra dấu cho cô đứng yên lặng. Cô từ từ lắc đầu, đưa lên một ngón tay. Rồi cô chỉ ra phía sau.
Anh bò qua bụi cây tiến về phía cô.
Avery biết anh rất tức giận. Hàm xanh anh banh ra như thể muốn vỡ toang. Cô từ từ quì dậy, vươn người kê sát miệng vào tai anh, thì thào:
- Hắn tìm ra chiếc xe.
John Paul nghe có tiếng động rồi anh thấy ánh thép loang loáng trong đám cây cách chỗ anh chừng 20 mét. Như một con sư tử anh nhảy đi.
Avery không có thì giờ để phản ứng. Cô vừa mới thì thào bên tai anh xong, là cô lập tức nằm ép xuống đất, mặt va vào đám lá khô, John Paul vừa bắn vừa chồm người che kín cho cô. Đất quanh đầu cô bắn tung văng vào tóc cô.
Anh lăn người, vừa bắn vừa lôi cô quì lên, miệng ra lệnh cho cô.
- Chạy đi.
Sau phát đạn đầu tiên của Monk, anh biết hắn có súng lớn. Có lẽ hắn có cả ống nhòm gắn kính hồng ngoại nhìn vào ban đêm nữa. Thằng con hoang chỉ cần bắn một phát là dứt điểm. Không, hai phát mới dứt điểm được.
Anh nghĩ chắc Monk muốn bắn để xua họ chạy ra ngoài quãng rừng trống để hạ sát họ cho dễ.
Avery đã hành động rất vô ý. Cô chạy về phía phải để tránh tầm đạn của hắn, nhưng John Paul ôm quàng lấy cô, nâng cô lên khỏi mặt đất, đẩy cô tới trước, lấy thân mình che chở cho cô trước lằn đạn bay quanh họ.
- Đi, đi, đi. -- Anh thì thào giục cô chạy tới.
Một cành cây bay vào mặt cô. Anh đưa cánh tay chặn nó lại như cầu thủ bóng đá chặn quả bóng, rồi đẩy cô tới trước. Cô vấp ngã vào anh rồi gượng dậy, anh nắm tay cô kéo mạnh thiếu điều cô gãy tay, và họ tiếp tục chạy. Họ chạy băng qua đám rừng rậm lên ngọn đồi. Cô nghe có tiếng gầm rú, nghĩ rằng đây là tiếng đập mạnh của trái tim.
Cô nghe lầm. Cô đã đến tảng đá lớn. Mặt đá ướt và trơn. Cô bò lên tận mỏm đá cứng. Lạy Chúa lòng lành, bờ dốc đá dựng đứng sau ít ra cũng đến 15 mét, bên dưới là sông nước chảy bọt trắng xóa.
Trời đất quỉ thần. Theo cô, họ không biết phải lựa chọn cách nào. Dưới họ là thác ghềnh, nhưng sau họ là tên giết người, hắn đang tiếng về phía họ. Khi Avery nhìn dòng nước trắng xóa, cô nghĩ nếu họ cứ quay lại chiến đấu đối mặt với Monk, có thể họ có cơ may sống còn.
Cô mở dây kéo ở túi áo gió, lấy khẩu súng ra. John Paul đã bắn hết đạn trong súng, anh lấy kíp đạn không ra, lắp vào kíp khác. Rồi anh khóa chốt an toàn, nhìn xuống bờ đá để xem dòng sông ra sao, rồi anh tộng khẩu súng của mình vào túi áo gió của Avery. Sau khi đã kéo dây kéo túi áo gió lại, anh lấy súng của cô nhét vào túi áo kia của cô, kéo dây kéo đóng lại.
Cô không thích việc phiêu lưu này. Cô nói:
- Chúng ta ở lại chiến đấu.
Anh lắc đầu. Cô gật đầu lia lịa. Họ nghe tiếng chân của Monk bước trên cành cây khô rào rạc. Hắn bắn vu vơ vào các lùm cây. John Paul quàng hai tay ôm quanh hông Avery thật chặt. Khi anh ta đã nhảy ra khỏi bờ đá, anh mới hỏi:
- Cô biết lội không ?
Không còn nghi ngờ gì nữa, anh đã đến đúng chỗ. Có một tấm biển thô tháp sơn tay đóng trên cái cọc vừa mới được cắm xuống đất. Chữ Coward's Crossing bằng sơn trắng còn mới keng, có lẽ mới được viết cách đây không quá hai ngày. Trên đầu tấm biển có mũi tên chỉ về phía cửa vào hầm mỏ bằng gỗ đã bị bỏ hoang. Trên cổng vào hầm mỏ, có chiếc khăn quàng đỏ phụ nữ bằng lụa màu đỏ nhạt đóng vào tấm ván khác.
Bình minh ló dạng, ánh mặt trời chiếu tan lớp sương mù ban mai. John Paul đứng khuất trong cây cối, bụi bờ. Từ chỗ ẩn núp, anh thấy con đường từ cổng cho đến cửa vào hầm mỏ. Anh không có ý định leo xuống đồi để đi vào trong hầm. Các người đàn bà ở trong đó ư. Đáng ngờ lắm, anh nghĩ Monk chắc không bắt cóc họ rồi đưa cho Avery tấm bản đồ chỉ đường cho cô tới đây. Không, Monk đang cô lập những con mồi của hắn ở đâu đó. Rõ ràng như thế.
Khi nào anh mới ra tay nhỉ? Có lẽ hắn nghĩ họ sẽ đi vào trong hầm. Monk có kế hoạch giết họ như thế nào nhỉ? Chất nổ, anh đoán thế. Đúng, chắc Monk muốn làm thế. Gọn, nhẹ vô cùng, không ai nghe tiếng nổ phát ra từ dưới đất, và hắn cũng không bận tâm đến việc chôn cất tử thi của họ.
Rồi, ra đi. John Paul giục trong óc. Xuất hiện đi mày ơi. Giữa chỗ anh núp trong rừng cây và cửa hầm mỏ là một khoảng trống rộng chừng 75 mét. Ra đi, Monk. Để cho tao bắn một phát ngon lành. Anh sẽ cố bắn cho nó bị thương, không di chuyển được để anh có thể hỏi hắn, hy vọng tìm ra chỗ nhốt các người đàn bà.
Hẳn là có người ở trong đây. Cảnh rừng núi im lặng như thế này đã nói lên điều đó. Không có tiếng chim kêu, không có sóc chạy sục sạo đi tìm mồi. Chỉ có tiếng gió rì rào trong lá cây và thỉnh thoảng có tiếng sấm ì ầm xa xa vọng lại.
John Paul là người kiên nhẫn. Anh có thể đợi đến bao lâu cũng được. Nhưng còn Avery thì sao? Cô ngủ bao lâu nhỉ? Khi thức dậy, thấy anh đi rồi, cô có tìm cách đi theo anh không? Nghĩ đến chuyện cô có thể đi tìm anh, bỗng anh lạnh ớn cả xương sống. Anh nghĩ đến cảnh cô có sa vào bẫy, sẽ bị hạ sát, anh bèn cố xua đuổi ý nghĩ ấy trong đầu óc.
Bỗng như anh cảm thấy như nghe có tiếng động, anh liền nghiêng đầu, căng tai lắng nghe. Tiếng động không tái diễn.
Bây giờ Avery đang làm gì nhỉ? Có phải cô đang còn ngủ hay không? Anh đã để cho cô nằm chèo queo ngủ trong cái bao ngủ với khẩu súng bên cạnh.
Mẹ kiếp, anh ghét việc để cô lại một mình. Quên chuyện ấy đi, anh tự nhủ. Cô ta bình yên thôi. Chiếc xe nằm ở chỗ kín đáo, cách đây đến 10 dặm. Phải, cô ấy yên ổn thôi. A, quỷ thật, anh quá chủ quan, thật khó tin.
Tại sao cô vùng ra khỏi anh một cách nhanh như thế nhỉ? Và tại sao anh quá chú ý đến cô như vậy? Cô ta là người quá cấp tiến, anh hồi tưởng, là một trong số những người chủ trương thuyết "Hãy cứu lấy thế giới". Tệ hơn nữa, cô ta có tinh thần đồng đội, cái đội mà cô ta đang tham gia là đội của Cục Điều tra Liên bang.
Họ là những người hoàn toàn không phù hợp nhau, tuyệt đối không hợp nhau. Vậy thế sao anh lại lo lắng cho cô, lo lắng đến đau đớn cả cõi lòng.
Chắc Monk đã theo dõi họ ... một nhánh cây gãy ở phía sau anh. Anh lập tức quay lui, không gây một tiếng động, cố xác định chỗ phát ra tiếng cành cây gãy. Anh nghĩ chỗ ấy có thể xa chừng 10 mét hay 15 mét, nhưng với chiều gió thổi mạnh như thế này, có thể ước đoán của anh không chính xác.
Anh đứng không nhúc nhích hơn 5 phút. Rồi anh nghe có tiếng động khác, tiếng lá lay động xào xạc. Anh từ từ ngồi xổm xuống, nhìn chăm chú vào chỗ có tiếng động, nhắm mũi súng vào đấy.
Rồi anh thấy cặp mắt xanh đang nhìn anh giữa hai cành cây nhỏ mà cô đã cố gắng phen hở ra.
Bỗng anh giận điên người. Suýt nữa anh đã giết cô rồi. Cô nghĩ sao mà lặng lẽ tiến đến gần anh như thế? Nếu cô không đứng yên để cho anh thấy mặt cô, nếu cô chỉ gây thêm tiếng động nhỏ nữa thôi, là anh đã bắn chết cô rồi. Chó đẻ thật, anh rủa thầm, vừa khóa cò súng. Chó đẻ thật.
Ơn Chúa, anh không làm cô bị thương tích, ý nghĩ kỳ lạ hiện ra trong óc anh trước việc anh có ý định vặn cổ cô.
Anh cố hết sức để khỏi hét to với cô. Anh đưa bàn tay lên cao, ra dấu cho cô đứng yên lặng. Cô từ từ lắc đầu, đưa lên một ngón tay. Rồi cô chỉ ra phía sau.
Anh bò qua bụi cây tiến về phía cô.
Avery biết anh rất tức giận. Hàm xanh anh banh ra như thể muốn vỡ toang. Cô từ từ quì dậy, vươn người kê sát miệng vào tai anh, thì thào:
- Hắn tìm ra chiếc xe.
John Paul nghe có tiếng động rồi anh thấy ánh thép loang loáng trong đám cây cách chỗ anh chừng 20 mét. Như một con sư tử anh nhảy đi.
Avery không có thì giờ để phản ứng. Cô vừa mới thì thào bên tai anh xong, là cô lập tức nằm ép xuống đất, mặt va vào đám lá khô, John Paul vừa bắn vừa chồm người che kín cho cô. Đất quanh đầu cô bắn tung văng vào tóc cô.
Anh lăn người, vừa bắn vừa lôi cô quì lên, miệng ra lệnh cho cô.
- Chạy đi.
Sau phát đạn đầu tiên của Monk, anh biết hắn có súng lớn. Có lẽ hắn có cả ống nhòm gắn kính hồng ngoại nhìn vào ban đêm nữa. Thằng con hoang chỉ cần bắn một phát là dứt điểm. Không, hai phát mới dứt điểm được.
Anh nghĩ chắc Monk muốn bắn để xua họ chạy ra ngoài quãng rừng trống để hạ sát họ cho dễ.
Avery đã hành động rất vô ý. Cô chạy về phía phải để tránh tầm đạn của hắn, nhưng John Paul ôm quàng lấy cô, nâng cô lên khỏi mặt đất, đẩy cô tới trước, lấy thân mình che chở cho cô trước lằn đạn bay quanh họ.
- Đi, đi, đi. -- Anh thì thào giục cô chạy tới.
Một cành cây bay vào mặt cô. Anh đưa cánh tay chặn nó lại như cầu thủ bóng đá chặn quả bóng, rồi đẩy cô tới trước. Cô vấp ngã vào anh rồi gượng dậy, anh nắm tay cô kéo mạnh thiếu điều cô gãy tay, và họ tiếp tục chạy. Họ chạy băng qua đám rừng rậm lên ngọn đồi. Cô nghe có tiếng gầm rú, nghĩ rằng đây là tiếng đập mạnh của trái tim.
Cô nghe lầm. Cô đã đến tảng đá lớn. Mặt đá ướt và trơn. Cô bò lên tận mỏm đá cứng. Lạy Chúa lòng lành, bờ dốc đá dựng đứng sau ít ra cũng đến 15 mét, bên dưới là sông nước chảy bọt trắng xóa.
Trời đất quỉ thần. Theo cô, họ không biết phải lựa chọn cách nào. Dưới họ là thác ghềnh, nhưng sau họ là tên giết người, hắn đang tiếng về phía họ. Khi Avery nhìn dòng nước trắng xóa, cô nghĩ nếu họ cứ quay lại chiến đấu đối mặt với Monk, có thể họ có cơ may sống còn.
Cô mở dây kéo ở túi áo gió, lấy khẩu súng ra. John Paul đã bắn hết đạn trong súng, anh lấy kíp đạn không ra, lắp vào kíp khác. Rồi anh khóa chốt an toàn, nhìn xuống bờ đá để xem dòng sông ra sao, rồi anh tộng khẩu súng của mình vào túi áo gió của Avery. Sau khi đã kéo dây kéo túi áo gió lại, anh lấy súng của cô nhét vào túi áo kia của cô, kéo dây kéo đóng lại.
Cô không thích việc phiêu lưu này. Cô nói:
- Chúng ta ở lại chiến đấu.
Anh lắc đầu. Cô gật đầu lia lịa. Họ nghe tiếng chân của Monk bước trên cành cây khô rào rạc. Hắn bắn vu vơ vào các lùm cây. John Paul quàng hai tay ôm quanh hông Avery thật chặt. Khi anh ta đã nhảy ra khỏi bờ đá, anh mới hỏi:
- Cô biết lội không ?