Chương 3: Ảo mộng chân thực nhất
Khi đi ngủ, con người ta sẽ trải qua giấc mơ.
Giấc mơ vốn dĩ là những viễn cảnh huyền diệu được chắp vá lại từ cả ngàn mảnh kí ức rời rạc. Những con người, tình huống, đôi khi cả âm thanh, giai điệu, những chi tiết không chút liên quan gì đến nhau vô tình được não bộ tìm thấy và mang đi, nhào nặn thành những câu chuyện mới lạ. Chính vì chúng chẳng có chút logic nào như thế, đa số những giấc mơ con người trải qua đều chỉ là bản kịch phế thải của tâm hồn mà ta sẽ quên ngay khi vừa thức giấc. Chỉ một ít trong số đó đủ đặc biệt để đọng lại trong trí nhớ một chút phân cảnh mỏng manh. Cũng không khó để nhận biết một giấc mơ đặc biệt, đó là khi vừa thoát ra khỏi cơn mơ, thứ âm thanh đầu tiên thốt ra từ cổ họng của ta là "tôi vừa mơ thấy một giấc mơ đẹp" hoặc là "tôi vừa gặp ác mộng".
Thử nghĩ mà xem, chẳng ai đang trải qua một cuộc sống bình yên mà lại nhớ mãi không quên một giấc mơ bình yên, cũng chẳng có kẻ nào đang trên đà hạnh phúc lại không đọng chút kí ức nào về những ảo mộng sóng gió; thậm chí họ còn cố gắng nhớ thêm một tí, lên mạng và gõ vài dòng tìm hiểu về những giấc mơ xấu số. Quả thực là vậy, bất cứ ai gặp phải giấc mơ trái ngược với cuộc đời họ đang sống, ít nhiều gì họ cũng sẽ dừng chân lại, ngắm nghía và tự bàn luận một chút.
Nhưng cũng phải thú thực là những giấc mơ đẹp đến rồi đi đích thị như một giấc mơ. Chúng tạo ra những phân cảnh hạnh phúc mà nhạt nhòa, nông cạn chỉ để vài ngày sau người ta sẽ quên đi hoàn toàn về nó như thể nó chưa từng tồn tại trên cõi đời.
Trái lại, sự ảnh hưởng của ác mộng lại to lớn và khủng khiếp hơn mọi người nghĩ. Chúng chắp vá những hoàn cảnh khủng khiếp nhất với những con người thân thuộc nhất, tác động đến kí ức, gây ra những biến động và khiến tiềm thức ta bối rối. Hay nói cách khác chúng gây ra tổn thương cho ta, tùy tiện can thiệp vào cuộc sống thực - vốn dĩ là nơi những ảo mộng không bao giờ có thể chạm tới.
* * *
Hoa đào trổ bông, mang theo không khí xuân về. Trên đường, người qua kẻ lại tấp nập. Cứ tưởng hết mùa đông là hết lạnh, ai mà ngờ còn lạnh hơn cả tiết trời tháng chạp năm qua. Đám học sinh cấp hai trùm nguyên cái áo phao to bằng nửa người, khăn len chùm kín cổ, tay chân đỏ lên vì rét, thầm trách cứ mùa xuân chẳng giống "se se lạnh" trong sách vở gì cả.
An đã là học sinh lớp bảy, học giỏi, ngoan ngoãn, trổ mã xinh đẹp hơn hẳn. Cô còn có người bạn tri kỉ tên Hoa Thương, nàng thơ mới lớn yêu đàn hơn bất cứ thứ gì trên đời, kể cả cậu chàng ngày ngày vẫn kiên trì mang sữa và bánh kẹo tới tận cửa lớp.
Đó là vào một ngày nắng gắt, khi học sinh đang bận rộn sắp xếp sách vở, chuẩn bị cho kì nghỉ hè đầy mong đợi thì An bắt gặp một cô nàng nằm cuộn người trên băng ghế, mắt nhắm nghiền lại, bất động mặc cho hoa phượng đỏ rực phủ kín cả cơ thể. Cô nàng đó cũng tỉnh ngay tức khắc khi cảm nhận được dòng nước mát lạnh tạt thẳng vào mặt, ngơ ngác nhìn An lo lắng ôm lấy hai bên má núng nính của nhỏ hỏi loạn lên, trước khi biết nhỏ này tên là Hoa Thương, ngờ nghệch đến mức ngủ quên trong nắng.
Ấy vậy là đã được nửa năm trôi qua, hai đứa càng quen nhau lại càng dính nhau như sam. Hoa Thương giỏi nhất là đàn hát, theo sau đó là môn địa, cái môn mà theo như nhỏ kể lại thì mẹ nhỏ đã dành hết công sức để nhét vào đầu nhỏ trước khi nhỏ lên cấp hai. Hoa Thương lạc quan và nhiệt tình khủng khiếp. Nhỏ là kiểu học sinh sẽ chăm chú nghe giảng nhưng tiếng trống vừa vang lên là kiến thức trong đầu đã lập tức tung bay theo gió.
Cuộc đời An tràn ngập hạnh phúc, có thêm Hoa Thương lại khiến thế giới nhỏ của cô trọn vẹn hơn. Cô thong dong bước đi trên con đường trải đầy nắng ấm hoa màu, quên béng đi những khoảng khắc đau buồn hồi trước.
Tất nhiên là tàu Dương Cầm cũng bị chôn chặt trong cát bụi, lãng quên với thời gian.
* * *
- Ê nhỏ An, giờ nào rồi còn ngủ. Ném nó lên xe đi tụi bây.
Vì một lí do nào đó mà bản thân cô cũng chẳng nhớ nổi, thì ngay sau khi tốt nghiệp cấp ba, Trần Hòa An đã khăn gói lên đường tới trời Tây, bắt đầu cuộc sống của du học sinh Canada ngành địa chất.
Giữa nơi đất khách quê người, cô may măn gặp được nhóm bạn đồng hương để nương tựa vào nhau, cho nhau sự cảm thông, an ủi, giúp đỡ nhau mau chóng hoàn thành việc học, nhanh chóng trở về quê nhà.
Trước ngày bế giảng một hôm, Hoàng Tùng, du học sinh Canada ngành nhiếp ảnh, lấy lí do rằng cả đám sắp tốt nghiệp rồi, làm buổi đi chơi tự do cho có cái sau này kể với con cháu. Có lẽ vì đang chán, cả đám hưởng ứng ngay lập tức, hào hứng chuẩn bị đồ đạc rồi xách nhau sang nhà An – người duy nhất không biết gì hết vì vẫn đang chìm trong giấc nồng – và lôi cổ cô dậy. Đến lúc cô tỉnh hẳn thì đã thấy bản thân cùng chiếc túi đựng vài món tư trang đã yên vị trên con xe mui trần của thằng Nhân.
Giấc mơ vốn dĩ là những viễn cảnh huyền diệu được chắp vá lại từ cả ngàn mảnh kí ức rời rạc. Những con người, tình huống, đôi khi cả âm thanh, giai điệu, những chi tiết không chút liên quan gì đến nhau vô tình được não bộ tìm thấy và mang đi, nhào nặn thành những câu chuyện mới lạ. Chính vì chúng chẳng có chút logic nào như thế, đa số những giấc mơ con người trải qua đều chỉ là bản kịch phế thải của tâm hồn mà ta sẽ quên ngay khi vừa thức giấc. Chỉ một ít trong số đó đủ đặc biệt để đọng lại trong trí nhớ một chút phân cảnh mỏng manh. Cũng không khó để nhận biết một giấc mơ đặc biệt, đó là khi vừa thoát ra khỏi cơn mơ, thứ âm thanh đầu tiên thốt ra từ cổ họng của ta là "tôi vừa mơ thấy một giấc mơ đẹp" hoặc là "tôi vừa gặp ác mộng".
Thử nghĩ mà xem, chẳng ai đang trải qua một cuộc sống bình yên mà lại nhớ mãi không quên một giấc mơ bình yên, cũng chẳng có kẻ nào đang trên đà hạnh phúc lại không đọng chút kí ức nào về những ảo mộng sóng gió; thậm chí họ còn cố gắng nhớ thêm một tí, lên mạng và gõ vài dòng tìm hiểu về những giấc mơ xấu số. Quả thực là vậy, bất cứ ai gặp phải giấc mơ trái ngược với cuộc đời họ đang sống, ít nhiều gì họ cũng sẽ dừng chân lại, ngắm nghía và tự bàn luận một chút.
Nhưng cũng phải thú thực là những giấc mơ đẹp đến rồi đi đích thị như một giấc mơ. Chúng tạo ra những phân cảnh hạnh phúc mà nhạt nhòa, nông cạn chỉ để vài ngày sau người ta sẽ quên đi hoàn toàn về nó như thể nó chưa từng tồn tại trên cõi đời.
Trái lại, sự ảnh hưởng của ác mộng lại to lớn và khủng khiếp hơn mọi người nghĩ. Chúng chắp vá những hoàn cảnh khủng khiếp nhất với những con người thân thuộc nhất, tác động đến kí ức, gây ra những biến động và khiến tiềm thức ta bối rối. Hay nói cách khác chúng gây ra tổn thương cho ta, tùy tiện can thiệp vào cuộc sống thực - vốn dĩ là nơi những ảo mộng không bao giờ có thể chạm tới.
* * *
Hoa đào trổ bông, mang theo không khí xuân về. Trên đường, người qua kẻ lại tấp nập. Cứ tưởng hết mùa đông là hết lạnh, ai mà ngờ còn lạnh hơn cả tiết trời tháng chạp năm qua. Đám học sinh cấp hai trùm nguyên cái áo phao to bằng nửa người, khăn len chùm kín cổ, tay chân đỏ lên vì rét, thầm trách cứ mùa xuân chẳng giống "se se lạnh" trong sách vở gì cả.
An đã là học sinh lớp bảy, học giỏi, ngoan ngoãn, trổ mã xinh đẹp hơn hẳn. Cô còn có người bạn tri kỉ tên Hoa Thương, nàng thơ mới lớn yêu đàn hơn bất cứ thứ gì trên đời, kể cả cậu chàng ngày ngày vẫn kiên trì mang sữa và bánh kẹo tới tận cửa lớp.
Đó là vào một ngày nắng gắt, khi học sinh đang bận rộn sắp xếp sách vở, chuẩn bị cho kì nghỉ hè đầy mong đợi thì An bắt gặp một cô nàng nằm cuộn người trên băng ghế, mắt nhắm nghiền lại, bất động mặc cho hoa phượng đỏ rực phủ kín cả cơ thể. Cô nàng đó cũng tỉnh ngay tức khắc khi cảm nhận được dòng nước mát lạnh tạt thẳng vào mặt, ngơ ngác nhìn An lo lắng ôm lấy hai bên má núng nính của nhỏ hỏi loạn lên, trước khi biết nhỏ này tên là Hoa Thương, ngờ nghệch đến mức ngủ quên trong nắng.
Ấy vậy là đã được nửa năm trôi qua, hai đứa càng quen nhau lại càng dính nhau như sam. Hoa Thương giỏi nhất là đàn hát, theo sau đó là môn địa, cái môn mà theo như nhỏ kể lại thì mẹ nhỏ đã dành hết công sức để nhét vào đầu nhỏ trước khi nhỏ lên cấp hai. Hoa Thương lạc quan và nhiệt tình khủng khiếp. Nhỏ là kiểu học sinh sẽ chăm chú nghe giảng nhưng tiếng trống vừa vang lên là kiến thức trong đầu đã lập tức tung bay theo gió.
Cuộc đời An tràn ngập hạnh phúc, có thêm Hoa Thương lại khiến thế giới nhỏ của cô trọn vẹn hơn. Cô thong dong bước đi trên con đường trải đầy nắng ấm hoa màu, quên béng đi những khoảng khắc đau buồn hồi trước.
Tất nhiên là tàu Dương Cầm cũng bị chôn chặt trong cát bụi, lãng quên với thời gian.
* * *
- Ê nhỏ An, giờ nào rồi còn ngủ. Ném nó lên xe đi tụi bây.
Vì một lí do nào đó mà bản thân cô cũng chẳng nhớ nổi, thì ngay sau khi tốt nghiệp cấp ba, Trần Hòa An đã khăn gói lên đường tới trời Tây, bắt đầu cuộc sống của du học sinh Canada ngành địa chất.
Giữa nơi đất khách quê người, cô may măn gặp được nhóm bạn đồng hương để nương tựa vào nhau, cho nhau sự cảm thông, an ủi, giúp đỡ nhau mau chóng hoàn thành việc học, nhanh chóng trở về quê nhà.
Trước ngày bế giảng một hôm, Hoàng Tùng, du học sinh Canada ngành nhiếp ảnh, lấy lí do rằng cả đám sắp tốt nghiệp rồi, làm buổi đi chơi tự do cho có cái sau này kể với con cháu. Có lẽ vì đang chán, cả đám hưởng ứng ngay lập tức, hào hứng chuẩn bị đồ đạc rồi xách nhau sang nhà An – người duy nhất không biết gì hết vì vẫn đang chìm trong giấc nồng – và lôi cổ cô dậy. Đến lúc cô tỉnh hẳn thì đã thấy bản thân cùng chiếc túi đựng vài món tư trang đã yên vị trên con xe mui trần của thằng Nhân.