Chương : 35
Lạnh, hơi lạnh thấu xương đã đánh thức Triệu Á Thanh đang bị đông lạnh. Mí mắt vừa mở ra, đau đến hắn ta không khỏi hít một hơi. Trí nhớ từ từ quay ngược lại, trong lòng Triệu Á Thanh lớn tiếng chửi mợ nó.
Cúi đầu nhìn, phát hiện mình lại đang trần truồng! Ngay cả một ít vải để che đậy cũng không có! Lại đánh giá hoàn cảnh xung quanh, có củi lửa đốt, nham bích bốn phía, hẳn là một sơn động.
Triệu Á Thanh tức đến nghiến răng. Mẹ kiếp! Gần đây sao hắn ta xui xẻo quá vậy! Hôm qua đi chùa gặp riêng Đỗ Linh Nguyệt, suýt nữa bị người tính kế, may nhờ hắn ta cơ trí, phát giác điều bất thường nên chạy trước. Từ phía sau núi Hàn Sơn Tự chạy suốt một đêm, mới vừa chạy đến học viện Thánh Tài, liền gặp nữ nhân điên! Con bà nó, hắn ta đã trêu ai ghẹo ai hả! Sớm biết nữ nhân kia là người điên, chính là lập tức để cho hắn ta làm Hoàng đế, hắn ta cũng không chịu!
"Ôi....Đau chết lão tử rồi." Nhìn những vết bầm tím trên người mình tím, trong phổi Triệu Á Thanh có một ngọn lửa đang thiêu đốt. Sao tên điên kia lại xuống tay ác độc như thế! Đánh hắn ta gần chết còn chưa nói, lại lột sạch y phục của hắn ta, ném hắn ta ở chỗ này nữa! Thật là con bà nó biến thái!
"Biến thái!" Kinh hô xong, Triệu Á Thanh hơi run sợ trong lòng.
Người nọ không chỉ là một kẻ điên, không khéo còn là đồ biến thái nữa! Bằng không sao lại lột sạch y phục của hắn ta rồi ném vào trong động này? Chẳng lẽ là một kẻ biến thái điên khùng thích ngược đãi người?
Nghĩ tới đây, Triệu Á Thanh đã chắc chắn mười phần là hắn ta đụng phải biến thái thật rồi. Có lẽ lúc trước bởi vì hắn ta áp đảo người nọ, chọc giận nàng, người ta mới có thể phát điên lên. Căn bản là hắn ta suy nghĩ nhiều, còn tưởng rằng người ta biết mình, có thù lớn với hắn ta đấy.
Suy nghĩ một chút, ở thời cổ đại phong kiến này, nữ tử nhà nào mà không tuân thủ nghiêm ngặt nữ tắc, thấy nam tử là lập tức tránh đi?,..,.,l..,..,e...,.q....uy,,,,,do...,,--.--. Chưa nói đến lý do nữ nhân điên kia mặc nam trang xuất hiện ở học viện Thánh Tài, chỉ nói nữ nhân điên kia lại dám lột sạch y phục của hắn ta rồi ném ở đây, hành động khác người như thế, không phải là biến thái thì là gì! Càng nghĩ Triệu Á Thanh càng phát run, không biết là bị đông cứng hay là sợ hãi.
Triệu Á Thanh cảm thấy mình không thể nán ở chỗ này ngồi chờ chết, ai biết đồ biến thái điên khùng kia sẽ hành hạ hắn ta thế nào chứ! Hắn ta muốn làm Hoàng đế, xưng bá thiên hạ! Hắn ta mới không cần bị một kẻ biến thái điên khùng hành hạ đâu!
Đứng lên, cả người trần trụi, loại cảm giác này khiến hắn ta hết sức bất an.
Lượn vài vòng quanh đống lửa, tay Triệu Á Thanh xoa xoa thân thể rét run. Bên ngoài trời băng đất tuyết, hắn ta mà đi ra ngoài không bị chết rét mới là lạ! Nhưng cứ ngồi chờ chết như vậy, còn không bị tên biến thái điên khùng kia hành hạ hay sao!
Hai luồng suy nghĩ, Triệu Á Thanh vẫn quyết định thà chết không theo, tình nguyện chạy ra bên ngoài bị đông cứng chết, cũng không muốn bị một nữ nhân điên biến thái hành hạ. Hắn ta cứ chạy xuống núi, không chừng còn có thể bình an trở về. Nếu như trú ở chỗ này chờ tên biến thái hành hạ, có lẽ muốn còn sống để chạy trốn, sẽ không có tỷ lệ lớn nữa. Khẽ cắn răng, Triệu Á Thanh run run, đi tới cửa động. Thò đầu ra trước cảnh giác nhìn xung quanh một phen, không phát hiện ra người nào, yên tâm nâng chân dài bỏ chạy.
Gió núi thổi vù vù, dưới chân đạp tuyết trắng phau phau, lạnh như băng. Đây cũng không phải là một từ ‘lạnh’ có thể diễn tả được cảm thụ, Triệu Á Thanh chỉ cảm thấy khí lạnh từ dưới chân xâm nhập vào cốt tủy, cả người đều là cái lạnh thấu xương. Trong lòng tràn đầy phẫn hận, trong đầu nhớ kỹ bộ dạng của Lâm Thư. Chờ hắn ta bình an trở về, xem có điều tra kỹ về tên biến thái điên khùng kia không! Nhất định phải làm cho nữ nhân kia nếm thử một chút cảm giác trần trụi chạy trên nền tuyết lạnh này! Để trả thù cho những gì mà hắn ta phải chịu đựng trong hôm nay!
Lâm Thư bước đi vội vã dẫn Hàn Lạc Tuyển đến sơn động, không phát hiện ra Triệu Á Thanh, ngu người luôn.
"Người đâu! Tại sao không thấy!"
Hàn Lạc Tuyển không để ý đến nàng, quét một vòng sơn động thấp bé. Phát hiện nơi đống lửa có dấu chân chồng chéo đan xen, theo dấu chân dùng mắt tìm kiếm, chính là hướng cửa động. Đi tới cửa động, Hàn Lạc Tuyển càng dễ thấy dấu chân đó ở trên nền tuyết trắng phau phau.
"Người chạy rồi." Nhìn theo hướng dấu chân rời đi, mặt hắn vô cảm mở miệng, giọng nói làm cho người ta nghe không ra vui giận.
Lâm Thư đi đến bên cạnh hắn, lúc này mới phát hiện ra những dấu chân kia, chợt vỗ đầu, khó tin nói: "Vậy mà Triệu Á Thanh dám chạy trốn! -,..,l....q,,,,d....o,,nn,,,,,-=-Ta sợ hắn ta chạy mới cố ý cởi hết y phục và giày của hắn ta. Không ngờ hắn ta lại không biết xấu hổ như thế, vứt cả mặt mũi, trần truồng chạy trốn!"
Nghe vậy, Hàn Lạc Tuyển đột nhiên quay đầu, ánh mắt bốc hỏa trừng nàng, trong giọng nói lộ vẻ tức giận trước nay chưa có.
"Ngươi nói cái gì! Ngươi lại dám lột sạch y phục của hắn ta! Lâm Thư! Ngươi còn nhớ mình là một cô nương không hả! Ta thấy kẻ không biết xấu hổ là ngươi đó! Nào có một cô nương chưa thành thân mà lấy hết y phục của nam tử hả! Ngươi có biết xấu hổ nữa không!"
Lâm Thư bị lời nói của Hàn Lạc Tuyển hù dọa, mặc dù lột y phục của một nam tử là nàng sai, nhưng nàng vì sợ Triệu Á Thanh chạy trốn mới nghĩ ra cách đó. Đỏ mắt, Lâm Thư giải thích: "Ta cũng không muốn như vậy! Lúc ấy ta đánh hắn ta ngất đi, trên người không có dây thừng, không thể trói hắn ta lại, đành phải nghĩ ra chủ ý như vậy, cho là lột sạch y phục của hắn ta, hắn ta sẽ không dám chạy đi, ta không ngờ hắn ta...."
"Không có dây thừng thì ngươi không thể xé y phục ra trói hắn lại sao! Có phải đầu óc ngươi bị lừa đá rồi không? Thiếu dây thừng hả! Người bình thường có ai xử lý chuyện như ngươi không!" Hàn Lạc Tuyển không thể nhịn được nữa, nổi giận hướng về phía Lâm Thư lớn tiếng mắng. Hắn không biết vì sao lúc này trong lòng hắn lại khó chịu, phẫn nộ như thế. Hiện tại hắn cực kỳ giận nàng, thật muốn lấy đao bổ đầu nàng ra, xem trong đó chứa cái gì!
Dáng vẻ hiện tại của hắn giống hệt năm đó khi hắn tranh cãi với Lâm Thư chuyện Triệu Á Thanh củng cố ngôi vua, khiến nàng kinh hãi trong lòng. Lâm Thư sợ đến mức òa khóc, kéo ống tay áo hắn, khóc nói: "Thật xin lỗi! Ta biết ta không đủ thông minh, mới nghĩ ra cách này. Huynh đừng tức giận!"
Thấy Lâm Thư khóc, cơn tức trong lòng hắn đã giảm đi một nửa, nhưng thay vào đó là tâm phiền ý loạn. Dùng sức kéo mở tay nàng, hắn lùi hai bước, mặt mày lạnh tanh nói: "Đừng khóc nữa! Ngươi trở về đi, trở về Lâm gia, về sau đừng xuất hiện nữa!,..,..,..ll,,,e...q,,,u..y,,,,do,,,n....-=-Nếu như còn muốn lập thất, an tâm học làm nữ tử đi, nếu không, không có ai lấy ngươi đâu! Chúng ta cứ xem như chưa từng quen biết, không liên lạc nữa. Chuyện của người Lục gia, ngươi cũng đừng nhúng tay, ta đã có gần đủ chứng cớ, sang năm liền tấu lên bệ hạ. Ngươi cứ ở nhà chờ tin tức là được."
"Huynh đừng như vậy, Hàn Lạc Tuyển, huynh đừng đuổi ta đi. Ta thề không bao giờ như vậy nữa, huynh đừng đuổi ta đi!"
Lâm Thư thật sự rất sợ, nhào lên người Hàn Lạc Tuyển, ôm thật chặt hắn, không buông tay. Kiếp trước khi đoạn tuyệt với Hàn Lạc Tuyển thì bộ dạng hắn cũng là vô cùng tức giận thế này. Lúc hắn nói tức giận, mặc kệ sau này có hối hận hay không, nhất định sẽ thực hiện được.
Hàn Lạc Tuyển bị nàng ôm chặt không thở nổi, tâm tình phiền não, trực tiếp cao giọng hướng ra bên ngoài động hô: "Hàn Thập! Ra đây đưa Lâm tiểu thư về phủ Định Quốc Công!"
Chủ tử có lệnh, cho dù trong lòng không tình nguyện đối mặt với cảnh tượng này đến mức nào, Hàn Thập cũng chỉ có thể nhắm mắt xuất hiện. Đưa tay lôi kéo Lâm Thư, muốn kéo nàng ra khỏi người Hàn Lạc Tuyển.
Cảm giác có người đang lôi kéo mình, muốn tách nàng và Hàn Lạc Tuyển ra, Lâm Thư càng tăng thêm sức lực ôm chặt Hàn Lạc Tuyển, dùng hết sức lực, không muốn bị tách ra.
Hàn Lạc Tuyển vừa giận vừa hờn, cộng thêm tâm tình phiền não, hiện tại còn bị Lâm Thư ghìm không thở nổi, cảm giác eo sắp bị nàng bóp gãy. Từ mặt đến cổ của hắn đều đỏ bừng, cứng cổ mắng to: "Hàn Thập! Còn không mau đánh nàng hôn mê, mang về phủ Định Quốc Công đi!"
Hàn Thập nghe lệnh, tay nhanh nhẹn chặt xuống gáy Lâm Thư.
Trước khi ngất đi, khóe mắt Lâm Thư nhanh chóng chảy xuống hai hàng lệ. Thân thể bị Hàn Thập vững vàng tiếp được, Hàn Thập nhìn vẻ nhếch nhách của Thế tử nhà mình, dò hỏi: "Thế tử, bây giờ muốn thuộc hạ đưa Lâm tiểu thư về phủ Định Quốc Công sao?"
"Nói nhảm! Lúc trước bản công tử nói ngươi đều không nghe thấy đúng không! Nhanh chóng đưa nàng đi!..ll♥...,.€...ˆ-ˆ....==Bản công tử còn muốn đuổi theo một người quan trọng, không có rảnh nói nhảm với ngươi!" Dứt lời,-q,,q.uy,,,yyy,,..-==Hàn Lạc Tuyển nhanh như điện xẹt, tìm kiếm dấu chân do Triệu Á Thanh lưu lại để đuổi theo.-d,,d..oonn,,,...Dáng vẻ chạy trối chết kia, nhếch nhách không nói lên lời.
Hàn Thập nhìn Hàn Lạc Tuyển đã chạy xa, mới thở dài ôm Lâm Thư rời đi.
Hàn Lạc Tuyển thấy tâm loạn như ma, một đường chạy như điên tìm kiếm dấu chân. Cũng may tuyết chỉ rơi một đêm liền ngừng, hôm nay vẫn chưa đổ thêm lần nào nên rõ ràng thấy được dấu chân. Phát hiện dấu chân này biến đổi thâm sâu, rõ ràng có cái gì bất thường, hắn liền ngừng lại.
Cố gắng ổn định quyết tâm, Hàn Lạc Tuyển ngồi xổm xuống, duỗi tay nắm một nắm tuyết, đắp lên mặt. Tuyết lạnh thấm vào mặt, rốt cuộc cũng khiến hắn bình tĩnh lại. Hai ba cái nhún liền nhảy lên cành cây cao, hắn nhìn xuống một vùng đầy tuyết bên dưới. Nhãn lực cực tốt phát hiện ở chỗ hắn vừa dừng lại, hướng bắc cách rừng cây khoảng 20 trượng (67m), có mấy dấu chân.
Cười lạnh một tiếng, Hàn Lạc Tuyển tung người nhảy xuống, tìm kiếm mấy dấu chân ở hướng bắc kia. Xem ra người nọ không ngốc, còn hiểu được sử dụng thuật che mắt, muốn Man Thiên Quá Hải (giấu trời vượt biển-ý chỉ dối trá, lừa gạt). Đáng tiếc kẻ truy lùng đối tượng lại là Hàn Lạc Tuyển hắn, không phải đồ ngốc Lâm Thư nên cách đó vô dụng với hắn!
Triệu Á Thanh cảm thấy đầu óc mờ mịt, nhưng hắn ta không dám dừng lại. Hắn ta sợ dừng lại, thân thể ngã xuống sẽ không đứng dậy nổi. Nếu như hắn ta chết đi, không biết còn có thể lại một lần nữa xuyên qua không, cho nên hắn ta không dám ngừng lại. Đầu càng lúc càng choáng, thân thể càng thêm nặng nề, Triệu Á Thanh giơ tay trái lên, hung hăng cắn vào ngón út. Cả người lạnh lẽo khiến hắn ta khó cảm thấy đau, cho đến khi trong miệng nếm được mùi máu tanh nồng nặc, dần dần, hắn ta mới có chút cảm giác đau, đầu óc cũng thanh tỉnh. Hắn ta cắn răng, liều mạng chạy.
Sắp đến chân núi rồi, chỉ khi đến chân núi, đến nơi có người ở, thì hắn ta có thể mặc y phục ấm áp! Chờ trở về, nhất định phải điều tra kỹ tên điên khùng biến thái đó, để cho nàng chịu khổ gấp mười lần nỗi khổ của hắn ta trong hôm nay!
Trong đầu ảo tưởng dáng vẻ Lâm Thư bị mình hành hạ, Triệu Á Thanh càng lên tinh thần, dưới chân cũng càng dồn sức. Mắt thấy đã chạy đến chân núi, Triệu Á Thanh liền thở phào nhẹ nhõm. Đột nhiên, thân thể ngã về sau, một lát sau, Triệu Á Thanh mới cảm thấy da đầu đau nhức, tóc bị người ta kéo rồi! Loại cảm giác này khiến hắn ta tê dại trong lòng, cảm giác vô cùng khủng hoảng dâng lên từ đáy lòng.
Cúi đầu nhìn, phát hiện mình lại đang trần truồng! Ngay cả một ít vải để che đậy cũng không có! Lại đánh giá hoàn cảnh xung quanh, có củi lửa đốt, nham bích bốn phía, hẳn là một sơn động.
Triệu Á Thanh tức đến nghiến răng. Mẹ kiếp! Gần đây sao hắn ta xui xẻo quá vậy! Hôm qua đi chùa gặp riêng Đỗ Linh Nguyệt, suýt nữa bị người tính kế, may nhờ hắn ta cơ trí, phát giác điều bất thường nên chạy trước. Từ phía sau núi Hàn Sơn Tự chạy suốt một đêm, mới vừa chạy đến học viện Thánh Tài, liền gặp nữ nhân điên! Con bà nó, hắn ta đã trêu ai ghẹo ai hả! Sớm biết nữ nhân kia là người điên, chính là lập tức để cho hắn ta làm Hoàng đế, hắn ta cũng không chịu!
"Ôi....Đau chết lão tử rồi." Nhìn những vết bầm tím trên người mình tím, trong phổi Triệu Á Thanh có một ngọn lửa đang thiêu đốt. Sao tên điên kia lại xuống tay ác độc như thế! Đánh hắn ta gần chết còn chưa nói, lại lột sạch y phục của hắn ta, ném hắn ta ở chỗ này nữa! Thật là con bà nó biến thái!
"Biến thái!" Kinh hô xong, Triệu Á Thanh hơi run sợ trong lòng.
Người nọ không chỉ là một kẻ điên, không khéo còn là đồ biến thái nữa! Bằng không sao lại lột sạch y phục của hắn ta rồi ném vào trong động này? Chẳng lẽ là một kẻ biến thái điên khùng thích ngược đãi người?
Nghĩ tới đây, Triệu Á Thanh đã chắc chắn mười phần là hắn ta đụng phải biến thái thật rồi. Có lẽ lúc trước bởi vì hắn ta áp đảo người nọ, chọc giận nàng, người ta mới có thể phát điên lên. Căn bản là hắn ta suy nghĩ nhiều, còn tưởng rằng người ta biết mình, có thù lớn với hắn ta đấy.
Suy nghĩ một chút, ở thời cổ đại phong kiến này, nữ tử nhà nào mà không tuân thủ nghiêm ngặt nữ tắc, thấy nam tử là lập tức tránh đi?,..,.,l..,..,e...,.q....uy,,,,,do...,,--.--. Chưa nói đến lý do nữ nhân điên kia mặc nam trang xuất hiện ở học viện Thánh Tài, chỉ nói nữ nhân điên kia lại dám lột sạch y phục của hắn ta rồi ném ở đây, hành động khác người như thế, không phải là biến thái thì là gì! Càng nghĩ Triệu Á Thanh càng phát run, không biết là bị đông cứng hay là sợ hãi.
Triệu Á Thanh cảm thấy mình không thể nán ở chỗ này ngồi chờ chết, ai biết đồ biến thái điên khùng kia sẽ hành hạ hắn ta thế nào chứ! Hắn ta muốn làm Hoàng đế, xưng bá thiên hạ! Hắn ta mới không cần bị một kẻ biến thái điên khùng hành hạ đâu!
Đứng lên, cả người trần trụi, loại cảm giác này khiến hắn ta hết sức bất an.
Lượn vài vòng quanh đống lửa, tay Triệu Á Thanh xoa xoa thân thể rét run. Bên ngoài trời băng đất tuyết, hắn ta mà đi ra ngoài không bị chết rét mới là lạ! Nhưng cứ ngồi chờ chết như vậy, còn không bị tên biến thái điên khùng kia hành hạ hay sao!
Hai luồng suy nghĩ, Triệu Á Thanh vẫn quyết định thà chết không theo, tình nguyện chạy ra bên ngoài bị đông cứng chết, cũng không muốn bị một nữ nhân điên biến thái hành hạ. Hắn ta cứ chạy xuống núi, không chừng còn có thể bình an trở về. Nếu như trú ở chỗ này chờ tên biến thái hành hạ, có lẽ muốn còn sống để chạy trốn, sẽ không có tỷ lệ lớn nữa. Khẽ cắn răng, Triệu Á Thanh run run, đi tới cửa động. Thò đầu ra trước cảnh giác nhìn xung quanh một phen, không phát hiện ra người nào, yên tâm nâng chân dài bỏ chạy.
Gió núi thổi vù vù, dưới chân đạp tuyết trắng phau phau, lạnh như băng. Đây cũng không phải là một từ ‘lạnh’ có thể diễn tả được cảm thụ, Triệu Á Thanh chỉ cảm thấy khí lạnh từ dưới chân xâm nhập vào cốt tủy, cả người đều là cái lạnh thấu xương. Trong lòng tràn đầy phẫn hận, trong đầu nhớ kỹ bộ dạng của Lâm Thư. Chờ hắn ta bình an trở về, xem có điều tra kỹ về tên biến thái điên khùng kia không! Nhất định phải làm cho nữ nhân kia nếm thử một chút cảm giác trần trụi chạy trên nền tuyết lạnh này! Để trả thù cho những gì mà hắn ta phải chịu đựng trong hôm nay!
Lâm Thư bước đi vội vã dẫn Hàn Lạc Tuyển đến sơn động, không phát hiện ra Triệu Á Thanh, ngu người luôn.
"Người đâu! Tại sao không thấy!"
Hàn Lạc Tuyển không để ý đến nàng, quét một vòng sơn động thấp bé. Phát hiện nơi đống lửa có dấu chân chồng chéo đan xen, theo dấu chân dùng mắt tìm kiếm, chính là hướng cửa động. Đi tới cửa động, Hàn Lạc Tuyển càng dễ thấy dấu chân đó ở trên nền tuyết trắng phau phau.
"Người chạy rồi." Nhìn theo hướng dấu chân rời đi, mặt hắn vô cảm mở miệng, giọng nói làm cho người ta nghe không ra vui giận.
Lâm Thư đi đến bên cạnh hắn, lúc này mới phát hiện ra những dấu chân kia, chợt vỗ đầu, khó tin nói: "Vậy mà Triệu Á Thanh dám chạy trốn! -,..,l....q,,,,d....o,,nn,,,,,-=-Ta sợ hắn ta chạy mới cố ý cởi hết y phục và giày của hắn ta. Không ngờ hắn ta lại không biết xấu hổ như thế, vứt cả mặt mũi, trần truồng chạy trốn!"
Nghe vậy, Hàn Lạc Tuyển đột nhiên quay đầu, ánh mắt bốc hỏa trừng nàng, trong giọng nói lộ vẻ tức giận trước nay chưa có.
"Ngươi nói cái gì! Ngươi lại dám lột sạch y phục của hắn ta! Lâm Thư! Ngươi còn nhớ mình là một cô nương không hả! Ta thấy kẻ không biết xấu hổ là ngươi đó! Nào có một cô nương chưa thành thân mà lấy hết y phục của nam tử hả! Ngươi có biết xấu hổ nữa không!"
Lâm Thư bị lời nói của Hàn Lạc Tuyển hù dọa, mặc dù lột y phục của một nam tử là nàng sai, nhưng nàng vì sợ Triệu Á Thanh chạy trốn mới nghĩ ra cách đó. Đỏ mắt, Lâm Thư giải thích: "Ta cũng không muốn như vậy! Lúc ấy ta đánh hắn ta ngất đi, trên người không có dây thừng, không thể trói hắn ta lại, đành phải nghĩ ra chủ ý như vậy, cho là lột sạch y phục của hắn ta, hắn ta sẽ không dám chạy đi, ta không ngờ hắn ta...."
"Không có dây thừng thì ngươi không thể xé y phục ra trói hắn lại sao! Có phải đầu óc ngươi bị lừa đá rồi không? Thiếu dây thừng hả! Người bình thường có ai xử lý chuyện như ngươi không!" Hàn Lạc Tuyển không thể nhịn được nữa, nổi giận hướng về phía Lâm Thư lớn tiếng mắng. Hắn không biết vì sao lúc này trong lòng hắn lại khó chịu, phẫn nộ như thế. Hiện tại hắn cực kỳ giận nàng, thật muốn lấy đao bổ đầu nàng ra, xem trong đó chứa cái gì!
Dáng vẻ hiện tại của hắn giống hệt năm đó khi hắn tranh cãi với Lâm Thư chuyện Triệu Á Thanh củng cố ngôi vua, khiến nàng kinh hãi trong lòng. Lâm Thư sợ đến mức òa khóc, kéo ống tay áo hắn, khóc nói: "Thật xin lỗi! Ta biết ta không đủ thông minh, mới nghĩ ra cách này. Huynh đừng tức giận!"
Thấy Lâm Thư khóc, cơn tức trong lòng hắn đã giảm đi một nửa, nhưng thay vào đó là tâm phiền ý loạn. Dùng sức kéo mở tay nàng, hắn lùi hai bước, mặt mày lạnh tanh nói: "Đừng khóc nữa! Ngươi trở về đi, trở về Lâm gia, về sau đừng xuất hiện nữa!,..,..,..ll,,,e...q,,,u..y,,,,do,,,n....-=-Nếu như còn muốn lập thất, an tâm học làm nữ tử đi, nếu không, không có ai lấy ngươi đâu! Chúng ta cứ xem như chưa từng quen biết, không liên lạc nữa. Chuyện của người Lục gia, ngươi cũng đừng nhúng tay, ta đã có gần đủ chứng cớ, sang năm liền tấu lên bệ hạ. Ngươi cứ ở nhà chờ tin tức là được."
"Huynh đừng như vậy, Hàn Lạc Tuyển, huynh đừng đuổi ta đi. Ta thề không bao giờ như vậy nữa, huynh đừng đuổi ta đi!"
Lâm Thư thật sự rất sợ, nhào lên người Hàn Lạc Tuyển, ôm thật chặt hắn, không buông tay. Kiếp trước khi đoạn tuyệt với Hàn Lạc Tuyển thì bộ dạng hắn cũng là vô cùng tức giận thế này. Lúc hắn nói tức giận, mặc kệ sau này có hối hận hay không, nhất định sẽ thực hiện được.
Hàn Lạc Tuyển bị nàng ôm chặt không thở nổi, tâm tình phiền não, trực tiếp cao giọng hướng ra bên ngoài động hô: "Hàn Thập! Ra đây đưa Lâm tiểu thư về phủ Định Quốc Công!"
Chủ tử có lệnh, cho dù trong lòng không tình nguyện đối mặt với cảnh tượng này đến mức nào, Hàn Thập cũng chỉ có thể nhắm mắt xuất hiện. Đưa tay lôi kéo Lâm Thư, muốn kéo nàng ra khỏi người Hàn Lạc Tuyển.
Cảm giác có người đang lôi kéo mình, muốn tách nàng và Hàn Lạc Tuyển ra, Lâm Thư càng tăng thêm sức lực ôm chặt Hàn Lạc Tuyển, dùng hết sức lực, không muốn bị tách ra.
Hàn Lạc Tuyển vừa giận vừa hờn, cộng thêm tâm tình phiền não, hiện tại còn bị Lâm Thư ghìm không thở nổi, cảm giác eo sắp bị nàng bóp gãy. Từ mặt đến cổ của hắn đều đỏ bừng, cứng cổ mắng to: "Hàn Thập! Còn không mau đánh nàng hôn mê, mang về phủ Định Quốc Công đi!"
Hàn Thập nghe lệnh, tay nhanh nhẹn chặt xuống gáy Lâm Thư.
Trước khi ngất đi, khóe mắt Lâm Thư nhanh chóng chảy xuống hai hàng lệ. Thân thể bị Hàn Thập vững vàng tiếp được, Hàn Thập nhìn vẻ nhếch nhách của Thế tử nhà mình, dò hỏi: "Thế tử, bây giờ muốn thuộc hạ đưa Lâm tiểu thư về phủ Định Quốc Công sao?"
"Nói nhảm! Lúc trước bản công tử nói ngươi đều không nghe thấy đúng không! Nhanh chóng đưa nàng đi!..ll♥...,.€...ˆ-ˆ....==Bản công tử còn muốn đuổi theo một người quan trọng, không có rảnh nói nhảm với ngươi!" Dứt lời,-q,,q.uy,,,yyy,,..-==Hàn Lạc Tuyển nhanh như điện xẹt, tìm kiếm dấu chân do Triệu Á Thanh lưu lại để đuổi theo.-d,,d..oonn,,,...Dáng vẻ chạy trối chết kia, nhếch nhách không nói lên lời.
Hàn Thập nhìn Hàn Lạc Tuyển đã chạy xa, mới thở dài ôm Lâm Thư rời đi.
Hàn Lạc Tuyển thấy tâm loạn như ma, một đường chạy như điên tìm kiếm dấu chân. Cũng may tuyết chỉ rơi một đêm liền ngừng, hôm nay vẫn chưa đổ thêm lần nào nên rõ ràng thấy được dấu chân. Phát hiện dấu chân này biến đổi thâm sâu, rõ ràng có cái gì bất thường, hắn liền ngừng lại.
Cố gắng ổn định quyết tâm, Hàn Lạc Tuyển ngồi xổm xuống, duỗi tay nắm một nắm tuyết, đắp lên mặt. Tuyết lạnh thấm vào mặt, rốt cuộc cũng khiến hắn bình tĩnh lại. Hai ba cái nhún liền nhảy lên cành cây cao, hắn nhìn xuống một vùng đầy tuyết bên dưới. Nhãn lực cực tốt phát hiện ở chỗ hắn vừa dừng lại, hướng bắc cách rừng cây khoảng 20 trượng (67m), có mấy dấu chân.
Cười lạnh một tiếng, Hàn Lạc Tuyển tung người nhảy xuống, tìm kiếm mấy dấu chân ở hướng bắc kia. Xem ra người nọ không ngốc, còn hiểu được sử dụng thuật che mắt, muốn Man Thiên Quá Hải (giấu trời vượt biển-ý chỉ dối trá, lừa gạt). Đáng tiếc kẻ truy lùng đối tượng lại là Hàn Lạc Tuyển hắn, không phải đồ ngốc Lâm Thư nên cách đó vô dụng với hắn!
Triệu Á Thanh cảm thấy đầu óc mờ mịt, nhưng hắn ta không dám dừng lại. Hắn ta sợ dừng lại, thân thể ngã xuống sẽ không đứng dậy nổi. Nếu như hắn ta chết đi, không biết còn có thể lại một lần nữa xuyên qua không, cho nên hắn ta không dám ngừng lại. Đầu càng lúc càng choáng, thân thể càng thêm nặng nề, Triệu Á Thanh giơ tay trái lên, hung hăng cắn vào ngón út. Cả người lạnh lẽo khiến hắn ta khó cảm thấy đau, cho đến khi trong miệng nếm được mùi máu tanh nồng nặc, dần dần, hắn ta mới có chút cảm giác đau, đầu óc cũng thanh tỉnh. Hắn ta cắn răng, liều mạng chạy.
Sắp đến chân núi rồi, chỉ khi đến chân núi, đến nơi có người ở, thì hắn ta có thể mặc y phục ấm áp! Chờ trở về, nhất định phải điều tra kỹ tên điên khùng biến thái đó, để cho nàng chịu khổ gấp mười lần nỗi khổ của hắn ta trong hôm nay!
Trong đầu ảo tưởng dáng vẻ Lâm Thư bị mình hành hạ, Triệu Á Thanh càng lên tinh thần, dưới chân cũng càng dồn sức. Mắt thấy đã chạy đến chân núi, Triệu Á Thanh liền thở phào nhẹ nhõm. Đột nhiên, thân thể ngã về sau, một lát sau, Triệu Á Thanh mới cảm thấy da đầu đau nhức, tóc bị người ta kéo rồi! Loại cảm giác này khiến hắn ta tê dại trong lòng, cảm giác vô cùng khủng hoảng dâng lên từ đáy lòng.