Chương : 16
Quay về với hiện tại, Địch Sát Thần vẫn đang bị tạm giữ tại đồn cảnh sát.
Quá khứ của hắn thực sự rất phức tạp, những ký ức đó hắn sẽ chẳng bao giờ có thể quên được.
Hắn ngồi lặng trên chiếc ghế dài, cố nghĩ lại. Nếu như hắn được sinh ra trong một gia đình giàu có, lúc đó hắn sẽ dễ dàng sinh tồn trong xã hội khắc nghiệt ấy, cũng không phải chịu cảnh màn trời chiếu đất.
Nếu hắn sinh ra trong một gia đình quyền thế, hắn làm gì cũng không sợ. Quan phủ sẽ chống lưng cho hắn, lúc đó hắn là quan phủ, công lý chính là do hắn định nghĩa.
Nghĩ tới đây, Địch Sát Thần như nảy ra được ý gì đó.
“Nếu ta hợp tác với bọn quan phủ này thì sao?”
Khuôn mặt hắn hớn hở, miệng khẽ nở ra một nụ cười đắc chí.
Đúng lúc này, Trần Quang Minh một lần nữa bước vào, trên tay hắn là một bộ hồ sơ ghi đầy đủ chi tiết về vụ án trước đó.
Sau khi đích thân lấy lời khai từ Địch Sát Thần, Trần Quang Minh bắt đầu rời đi. Lúc này, Địch Sát Thần níu giữ anh ta lại rồi nói:
“Ta có khả năng nhìn thấy được kẻ phạm tội, nếu như anh muốn, ta sẽ hợp tác với anh bắt những kẻ đó.”
Trần Quang Minh nhìn Địch Sát Thần như một kẻ ngốc vậy, sống đến hai mươi bảy năm đây là lần đầu tiên anh ta nghe được một lời lố bịch như thế.
Nhìn thấy được người phạm tội sao?
Địch Sát Thần tưởng dễ lừa một cảnh sát như Trần Quang Minh hay sao? Có quá coi thường hắn không hả?
Nghĩ vậy, Trần Quang Minh quay người rồi nói:
“Ta không hợp tác với tội phạm.”
Nói rồi, anh ta không thèm nhìn Địch Sát Thần, một mạch đi ra khỏi phòng.
Ra đến cửa, Trần Quang Minh mới suy nghĩ lại những vụ án trước kia chẳng phải chúng đều rất trùng hợp sao? Chẳng lẽ hắn có thể nhìn thấy được ai là kẻ sát nhân?
Nghĩ thế nhưng Trần Quang Minh vẫn không do dự, đi khuất dạng khỏi đó.
Một ngày sau, sau khi đã cung cấp đủ lời khai, Địch Sát Thần cùng Ngọc Nhi được thả ra.
Hai người quay lại cuộc sống trước đây.
Vẫn như thường lệ, sau khi học về, Ngọc Nhi thường hay qua ngôi chùa của sư Từ Ân tặng một chút quà nhỏ với dạy học cho những đứa trẻ ở đây. Còn những thời gian khác, cô tung tăng đạp xe dạo quanh thành phố để giao sữa kiếm thêm thu nhập.
Còn Địch Sát Thần, sau khi quay về chùa, hắn được sư Từ Ân chăm sóc tận tình Nhờ cơ thể hắn đã được rèn dũa nhiều cộng thêm sự chăm sóc đó nên vết thương ở bụng hắn nhanh chóng liền lại.
Lần đầu tiên hắn nhận được một tình cảm chân thành từ người khác mà không cần trả ơn, hắn tự hỏi rằng sư Từ Ân có đang âm mưu gì hắn hay không?
Nhớ lúc trước, Từ Lâm cũng cưu mang hăn như thế nhưng đổi lại là gì? Hắn phải đánh đổi danh dự lẫn thể xác để phục vụ kẻ đó.
Nhưng lần này thì khác, sư Từ Ân chỉ sai hắn những việc vặt, đối với hắn thì những việc này quá đỗi dễ dàng. Mà cái gì dễ quá cũng không tốt, hắn không biết mục đích của sư Từ Ân là gì nên bản năng phòng ngự trong hắn chưa bao giờ tắt. Nhưng đó chỉ là suy nghĩ của Địch Sát Thần, từ khi gặp sư Từ Ân, bản năng phòng ngự trong hắn có tắt hay không hắn cũng không hề để ý.
“Ông già, ngươi muốn làm gì?”
“Ngồi xuống đây để ta cắt tóc cho cậu!”
Vừa nói, sư Từ Ân vừa đưa chiếc kéo đến gần Địch Sát Thần, hắn vội né sang một bên rồi nhìn vào mắt sư Từ Ân.
Ánh mắt sư Từ Ân hiền dịu cũng nhìn vào hắn, trong ánh mắt chứa đựng đầy sự từ bi, không có chút ác ý nào. Địch Sát Thần cũng cảm nhận được điều đó, hắn bắt đầu ngồi xuống.
Từng sợi tóc dài, rối xù của Địch Sát Thần cắt xuống, khuôn mặt tuấn tú của hắn hiện lên rõ nét, từng nét trên khuôn mặt đều hoàn hảo, thêm làn da trắng hồng không tỳ vết khiến hắn tựa nam tử vạn người mê.
Lúc bình thường, khuôn mặt này cũng đâu có gì giống một sát nhân!
Bỗng hắn nhận ra điều gì đó, một vũ khí trên tay sư Từ Ân lại áp sát đầu hắn gần như thế này sao? Nhất thời hắn quên mất những gì đã từng xảy ra trong quá khứ. Hắn đứng dậy hất văng cây kéo rồi một mạch đi luôn để lại sư Từ Ân ngồi đó nhìn theo bóng lưng hắn. Ông biết người này thật sự quá nhạy cảm, dần dần ông sẽ cảm hóa được Địch Sát Thần.
Mười hai giờ đêm.
Trong ánh đèn mờ ảo của căn phòng nhỏ, tiếng một đứa trẻ đang nằm trong nôi khóc lớn.
Người phụ nữ nhanh chóng tỉnh giấc, cô chạy nhanh đến bên cạnh đứa nhỏ, nhẹ nhàng bồng đứa bé trên tay, miệng không ngừng hát những lời hát du dương mong rằng đứa trẻ ngừng khóc lại.
Ánh trăng sáng soi nhẹ qua cánh cửa sổ, một bóng người màu đen lướt qua. Một lúc sau, tiếng khóc của đứa trẻ bỗng nhiên im bặt, những câu hát du dương bất chợt ngừng lại. Dưới sàn, một vũng máu trào ra, kèm theo đó là một đôi mắt trợn ngược, ánh lên vẻ sợ hãi của thi thể người phụ nữ xấu số.
Ngày hôm sau.
Trên tivi xuất hiện một bản tin thời sự nóng hổi, một người phụ nữ dẫn chương trình đang thuyết minh về một vụ án gây chấn động:
[Đây là bản tin nhanh, phát sóng lúc mười hai giờ hàng ngày, sau đây là những tin chính: Sáng hôm nay, sau khi nhận được tin báo từ người dân, cơ quan chức năng phát hiện ra hai thi thể của hai mẹ con xấu số trong một khu chung cư. Nạn nhân được xác định là một người mẹ đơn thân…]
Ngọc Nhi từ trong phòng đi ra lấy điều khiển tắt tivi một cái “phụt” rồi bắt đầu lấy xe ra tiếp tục công việc hàng ngày của mình, trên mặt cô hiện một vẻ hớn hở bởi vì hôm nay chính là ngày cô nhận lương.
“Vất vả cả tháng trời cuối cùng cũng đến ngày này.”
Miệng cô vui vẻ hát những câu hát vui tươi, cô không để ý rằng phía xa xa, một kẻ đang âm thầm quan sát như đang dự tính một điều gì đó.
Trong đồn cảnh sát.
Trần Quang Minh trầm mặc nhìn đống hồ sơ trên bàn, lòng đầy oán hận cùng đôi mắt có đôi chút buồn bã.
Đây là vụ án thứ ba xảy ra trên địa bàn mà Trần Quang Minh quản lý, nạn nhân là những cô gái sống một mình, không có khả năng tự vệ. Cảnh sát đã đến hiện trường kiểm tra, cho đến nay vẫn không hề tìm ra được một chút manh mối về kẻ sát nhân này.
Trong căn phòng nhỏ, Trần Quang Minh vừa nghĩ đến vụ án, lại nghĩ đến Địch Sát Thần. Nếu như những lời Địch Sát Thần nói là đúng thì sao? Hắn thực sự nhìn thấy được kẻ sát nhân thì chẳng phải giúp đỡ cho cảnh sát rất nhiều không phải sao?
Nghĩ vậy, Trần Quang Minh nhẹ nhàng đứng dậy, một mạch đến chỗ sư Từ Ân.
Lúc này, tại một con hẻm nhỏ ít người qua lại nằm giữa trung tâm thành phố, một hố đen xuất hiện làm không gian tại đó nứt vỡ, điều đặc biệt là người đi đường không một ai có thể nhìn thấy hố đen đó cả. Chỉ có tác giả nhìn thấy mà thôi.
Đi xuyên qua hố đen đó, một bóng người cầm kiếm, trên mặt xuất hiện những vết máu không ngừng chảy. Nam nhân đó chĩa cây kiếm lên, nhắm vào một đám người cũng đang chĩa kiếm vào hắn, đôi mắt nhìn quanh như đếm từng người, miệng hắn hét lớn:
“Đến đây!”
Bên dưới chân kẻ đó, xác của hàng trăm người nằm vất vưởng. Cả người hắn đầy những vết thương chí mạng nhưng hắn không hề sợ hãi, kiếm trên tay vẫn nắm chắc thủ thế vững chãi trước những con người kia.
Hết chương 16.
Quá khứ của hắn thực sự rất phức tạp, những ký ức đó hắn sẽ chẳng bao giờ có thể quên được.
Hắn ngồi lặng trên chiếc ghế dài, cố nghĩ lại. Nếu như hắn được sinh ra trong một gia đình giàu có, lúc đó hắn sẽ dễ dàng sinh tồn trong xã hội khắc nghiệt ấy, cũng không phải chịu cảnh màn trời chiếu đất.
Nếu hắn sinh ra trong một gia đình quyền thế, hắn làm gì cũng không sợ. Quan phủ sẽ chống lưng cho hắn, lúc đó hắn là quan phủ, công lý chính là do hắn định nghĩa.
Nghĩ tới đây, Địch Sát Thần như nảy ra được ý gì đó.
“Nếu ta hợp tác với bọn quan phủ này thì sao?”
Khuôn mặt hắn hớn hở, miệng khẽ nở ra một nụ cười đắc chí.
Đúng lúc này, Trần Quang Minh một lần nữa bước vào, trên tay hắn là một bộ hồ sơ ghi đầy đủ chi tiết về vụ án trước đó.
Sau khi đích thân lấy lời khai từ Địch Sát Thần, Trần Quang Minh bắt đầu rời đi. Lúc này, Địch Sát Thần níu giữ anh ta lại rồi nói:
“Ta có khả năng nhìn thấy được kẻ phạm tội, nếu như anh muốn, ta sẽ hợp tác với anh bắt những kẻ đó.”
Trần Quang Minh nhìn Địch Sát Thần như một kẻ ngốc vậy, sống đến hai mươi bảy năm đây là lần đầu tiên anh ta nghe được một lời lố bịch như thế.
Nhìn thấy được người phạm tội sao?
Địch Sát Thần tưởng dễ lừa một cảnh sát như Trần Quang Minh hay sao? Có quá coi thường hắn không hả?
Nghĩ vậy, Trần Quang Minh quay người rồi nói:
“Ta không hợp tác với tội phạm.”
Nói rồi, anh ta không thèm nhìn Địch Sát Thần, một mạch đi ra khỏi phòng.
Ra đến cửa, Trần Quang Minh mới suy nghĩ lại những vụ án trước kia chẳng phải chúng đều rất trùng hợp sao? Chẳng lẽ hắn có thể nhìn thấy được ai là kẻ sát nhân?
Nghĩ thế nhưng Trần Quang Minh vẫn không do dự, đi khuất dạng khỏi đó.
Một ngày sau, sau khi đã cung cấp đủ lời khai, Địch Sát Thần cùng Ngọc Nhi được thả ra.
Hai người quay lại cuộc sống trước đây.
Vẫn như thường lệ, sau khi học về, Ngọc Nhi thường hay qua ngôi chùa của sư Từ Ân tặng một chút quà nhỏ với dạy học cho những đứa trẻ ở đây. Còn những thời gian khác, cô tung tăng đạp xe dạo quanh thành phố để giao sữa kiếm thêm thu nhập.
Còn Địch Sát Thần, sau khi quay về chùa, hắn được sư Từ Ân chăm sóc tận tình Nhờ cơ thể hắn đã được rèn dũa nhiều cộng thêm sự chăm sóc đó nên vết thương ở bụng hắn nhanh chóng liền lại.
Lần đầu tiên hắn nhận được một tình cảm chân thành từ người khác mà không cần trả ơn, hắn tự hỏi rằng sư Từ Ân có đang âm mưu gì hắn hay không?
Nhớ lúc trước, Từ Lâm cũng cưu mang hăn như thế nhưng đổi lại là gì? Hắn phải đánh đổi danh dự lẫn thể xác để phục vụ kẻ đó.
Nhưng lần này thì khác, sư Từ Ân chỉ sai hắn những việc vặt, đối với hắn thì những việc này quá đỗi dễ dàng. Mà cái gì dễ quá cũng không tốt, hắn không biết mục đích của sư Từ Ân là gì nên bản năng phòng ngự trong hắn chưa bao giờ tắt. Nhưng đó chỉ là suy nghĩ của Địch Sát Thần, từ khi gặp sư Từ Ân, bản năng phòng ngự trong hắn có tắt hay không hắn cũng không hề để ý.
“Ông già, ngươi muốn làm gì?”
“Ngồi xuống đây để ta cắt tóc cho cậu!”
Vừa nói, sư Từ Ân vừa đưa chiếc kéo đến gần Địch Sát Thần, hắn vội né sang một bên rồi nhìn vào mắt sư Từ Ân.
Ánh mắt sư Từ Ân hiền dịu cũng nhìn vào hắn, trong ánh mắt chứa đựng đầy sự từ bi, không có chút ác ý nào. Địch Sát Thần cũng cảm nhận được điều đó, hắn bắt đầu ngồi xuống.
Từng sợi tóc dài, rối xù của Địch Sát Thần cắt xuống, khuôn mặt tuấn tú của hắn hiện lên rõ nét, từng nét trên khuôn mặt đều hoàn hảo, thêm làn da trắng hồng không tỳ vết khiến hắn tựa nam tử vạn người mê.
Lúc bình thường, khuôn mặt này cũng đâu có gì giống một sát nhân!
Bỗng hắn nhận ra điều gì đó, một vũ khí trên tay sư Từ Ân lại áp sát đầu hắn gần như thế này sao? Nhất thời hắn quên mất những gì đã từng xảy ra trong quá khứ. Hắn đứng dậy hất văng cây kéo rồi một mạch đi luôn để lại sư Từ Ân ngồi đó nhìn theo bóng lưng hắn. Ông biết người này thật sự quá nhạy cảm, dần dần ông sẽ cảm hóa được Địch Sát Thần.
Mười hai giờ đêm.
Trong ánh đèn mờ ảo của căn phòng nhỏ, tiếng một đứa trẻ đang nằm trong nôi khóc lớn.
Người phụ nữ nhanh chóng tỉnh giấc, cô chạy nhanh đến bên cạnh đứa nhỏ, nhẹ nhàng bồng đứa bé trên tay, miệng không ngừng hát những lời hát du dương mong rằng đứa trẻ ngừng khóc lại.
Ánh trăng sáng soi nhẹ qua cánh cửa sổ, một bóng người màu đen lướt qua. Một lúc sau, tiếng khóc của đứa trẻ bỗng nhiên im bặt, những câu hát du dương bất chợt ngừng lại. Dưới sàn, một vũng máu trào ra, kèm theo đó là một đôi mắt trợn ngược, ánh lên vẻ sợ hãi của thi thể người phụ nữ xấu số.
Ngày hôm sau.
Trên tivi xuất hiện một bản tin thời sự nóng hổi, một người phụ nữ dẫn chương trình đang thuyết minh về một vụ án gây chấn động:
[Đây là bản tin nhanh, phát sóng lúc mười hai giờ hàng ngày, sau đây là những tin chính: Sáng hôm nay, sau khi nhận được tin báo từ người dân, cơ quan chức năng phát hiện ra hai thi thể của hai mẹ con xấu số trong một khu chung cư. Nạn nhân được xác định là một người mẹ đơn thân…]
Ngọc Nhi từ trong phòng đi ra lấy điều khiển tắt tivi một cái “phụt” rồi bắt đầu lấy xe ra tiếp tục công việc hàng ngày của mình, trên mặt cô hiện một vẻ hớn hở bởi vì hôm nay chính là ngày cô nhận lương.
“Vất vả cả tháng trời cuối cùng cũng đến ngày này.”
Miệng cô vui vẻ hát những câu hát vui tươi, cô không để ý rằng phía xa xa, một kẻ đang âm thầm quan sát như đang dự tính một điều gì đó.
Trong đồn cảnh sát.
Trần Quang Minh trầm mặc nhìn đống hồ sơ trên bàn, lòng đầy oán hận cùng đôi mắt có đôi chút buồn bã.
Đây là vụ án thứ ba xảy ra trên địa bàn mà Trần Quang Minh quản lý, nạn nhân là những cô gái sống một mình, không có khả năng tự vệ. Cảnh sát đã đến hiện trường kiểm tra, cho đến nay vẫn không hề tìm ra được một chút manh mối về kẻ sát nhân này.
Trong căn phòng nhỏ, Trần Quang Minh vừa nghĩ đến vụ án, lại nghĩ đến Địch Sát Thần. Nếu như những lời Địch Sát Thần nói là đúng thì sao? Hắn thực sự nhìn thấy được kẻ sát nhân thì chẳng phải giúp đỡ cho cảnh sát rất nhiều không phải sao?
Nghĩ vậy, Trần Quang Minh nhẹ nhàng đứng dậy, một mạch đến chỗ sư Từ Ân.
Lúc này, tại một con hẻm nhỏ ít người qua lại nằm giữa trung tâm thành phố, một hố đen xuất hiện làm không gian tại đó nứt vỡ, điều đặc biệt là người đi đường không một ai có thể nhìn thấy hố đen đó cả. Chỉ có tác giả nhìn thấy mà thôi.
Đi xuyên qua hố đen đó, một bóng người cầm kiếm, trên mặt xuất hiện những vết máu không ngừng chảy. Nam nhân đó chĩa cây kiếm lên, nhắm vào một đám người cũng đang chĩa kiếm vào hắn, đôi mắt nhìn quanh như đếm từng người, miệng hắn hét lớn:
“Đến đây!”
Bên dưới chân kẻ đó, xác của hàng trăm người nằm vất vưởng. Cả người hắn đầy những vết thương chí mạng nhưng hắn không hề sợ hãi, kiếm trên tay vẫn nắm chắc thủ thế vững chãi trước những con người kia.
Hết chương 16.