Chương : 19
Gió thổi nhẹ làm bay những chiếc lá giữa đường. Đi qua con đường đó là một ngôi nhà khác đối diện với ngôi nhà hai tầng cũ kỹ. Bên trong, một bóng đen đang âm thầm quan sát đôi nam nữ.
Trong ngôi nhà hai tầng, Địch Sát Thần vẫn nắm chắc cây kiếm, mắt hắn sắc lẻm nhìn vào thứ gì đó. Thanh kiếm trên tay hắn vung lên chĩa thẳng về hướng Ngọc Nhi.
Thấy Địch Sát Thần có hành động kỳ lạ, Ngọc Nhi vội né sang một bên, thanh kiếm trên tay Địch Sát Thần vẫn không hề đổi hướng. Cô nhìn theo hướng thanh kiếm nhưng chỉ thấy ngôi nhà kia, hoàn toàn không thấy có thứ gì lạ, cô thật sự không hiểu được hành động của Địch Sát Thần là có ý gì.
Phía trong ngôi nhà đối diện, khuôn mặt của Kiều Trinh thật sự rất khó coi. Cô không nghĩ rằng mình có thể bị lộ nhanh như thế, vội vàng cất ống nhòm rồi lặng lẽ rời đi.
Thấy bóng đen đó rời khỏi, thanh kiếm trên tay Địch Sát Thần hạ xuống, cùng lúc này, Ngọc Nhi túm lấy tay Địch Sát Thần kéo đi. Cô giới thiệu cho hắn tất cả các đồ dùng trong nhà, sắp xếp chỗ ngủ cho hắn, dạy hắn những kiến thức sinh hoạt cơ bản như dạy một đứa trẻ lên ba vậy.
Mỗi lần được Ngọc Nhi giới thiệu, đôi mắt của Địch Sát Thần tròn xoe, hắn không nghĩ rằng thế giới này kỳ diệu đến nhường này. Lúc trước hắn thấy những chiếc xe ngựa bóng loáng chạy ngoài đường hắn đã không tin nổi vào mắt mình, đến bây giờ hắn còn nhìn thấy nhiều thứ lạ lùng hơn nữa. Ở thế giới này nước có thể chảy ra từ bức tường, một chiếc lồng có thể nhốt được con người trong đó, một cái hộp đóng băng tất cả mọi thứ ở bên trong, một con vật có thể tạo ra gió,...
Tất cả mọi thứ đều khiến cho ngũ quan của Địch Sát Thần phấn khích, là hệ thống lừa hắn, đây không phải là thế giới sau ba trăm năm mà đây chính là thế giới của yêu thuật.
Đôi mắt ngáo ngơ của Địch Sát Thần nhìn sang Ngọc Nhi, hắn hỏi:
“Ở thế giới này ai cũng biết yêu thuật sao?”
Nghe Địch Sát Thần nói vậy, Ngọc Nhi không khỏi cười lớn. Yêu thuật là thứ gì? Có phải tên này đọc tiểu thuyết nhiều quá nên tẩu hỏa nhập ma không? Nghĩ vậy, cô lấy tay sờ vào trán của Địch Sát Thần, một tay khác lại sờ vào trán của cô rồi nói:
“Cậu bị ấm đầu nên mới hỏi câu ngớ ngẩn này đấy, yêu thuật làm gì có trên thế giới này cơ chứ.”
Nghe Ngọc Nhi nói vậy, Địch Sát Thần lại càng khó hiểu hơn, hắn hỏi tiếp:
“Không phải yêu thuật, vậy những thứ này là gì?” Hắn chỉ vào chiếc tivi rồi nói tiếp:
“Có thể nhốt người vào trong cái hộp đó, không phải yêu thuật thì là gì?”
Nghe đến đây, Ngọc Nhi cười lớn hơn khiến mặt Địch Sát Thần lại càng ngơ ngác. Thấy vậy, cô lôi Địch Sát Thần lại, nói rõ hơn:
“Cái này không phải là yêu thuật, thứ bên trong cũng không phải là người thật mà chỉ là hình ảnh con người mà thôi.”
“Hình ảnh con người? Làm sao cho vào được trong đó?”
“Để tôi làm thử ví dụ cho cậu dễ hiểu nhé, tivi cũng tương tự như thế này.”
Nói rồi, Ngọc Nhi lấy điện thoại ra chụp Địch Sát Thần một cái, đèn điện thoại sáng lên khiến Địch Sát Thần giật mình lùi lại, tay hắn đưa lên che mắt rồi khẽ nhìn Ngọc Nhi với một đôi mắt đề phòng.
Ngọc Nhi giơ điện thoại ra hướng màn hình về phía Địch Sát Thần, ý muốn cho hắn xem hình ảnh bên trong. Địch Sát Thần cẩn thận từng bước lại gần, mắt hắn nhìn vào màn hình điện thoại, đôi mắt hắn mở to ra, người bên trong không phải là hắn hay sao?
Địch Sát Thần nhìn kẻ ở trong cái hộp nhỏ kia rồi nhìn vào áo quần của mình, quả thật giống nhau như đúc. Hắn nhìn Ngọc Nhi, hỏi:
“Kẻ này không phải là ta sao?”
“Thì là cậu chứ còn ai nữa.”
Nghe vậy Địch Sát Thần có chút lo lắng, vậy chẳng phải sớm muộn gì hắn cũng bị nhốt trong cái lồng lớn bên kia sao? Nhưng nếu bị nhốt chung với những kiếm khách khác, những kẻ đó chắc chắc đều đã từng giết rất nhiều người, hắn sẽ dễ dàng kiếm nhiều Nghiệt Hồn với cấp cao hơn. Nếu hắn kiếm được số Nghiệt Hồn đủ cho hắn sống cả trăm năm, rồi sau đó rời khỏi cái lồng kia, sau này hắn sẽ không cần phải đi săn nữa. Nghĩ vậy hắn tiếp tục hỏi Ngọc Nhi:
“Vậy có lấy ta ra khỏi đó được không?”
“Ý cậu là lấy hình này ra hả? Có chứ!”
“Điều kiện là gì?” Địch Sát Thần lạnh lùng hỏi.
“Điều kiện hả? Chỉ cần ra quán photo rồi in ra là được, nhưng tại sao cậu lại muốn in ra?”
Không thèm đoái hoài đến câu hỏi của Ngọc Nhi, Địch Sát Thần lại hỏi tiếp:
“Vậy làm sao đưa ta vào được tivi?”
Ngọc Nhi không hiểu hắn muốn lên tivi làm gì, mà đâu phải ai muốn lên truyền hình là lên được, nghĩ rồi Ngọc Nhi lắc đầu:
“Khó lắm!”
“Ta biết ngươi làm được, đừng hòng lừa ta. Ngươi muốn ta làm việc cho ngươi trước chứ gì, ta còn lạ gì mấy trò này. Nào nói đi, ta sẽ làm.”
“Nhưng với sức của tôi không cho cậu lên tivi được, cái đó phải nhờ vào năng lực của cậu chứ sao lại bảo tôi.”
“Được rồi, ta hiểu rồi.” Nói rồi, Địch Sát Thần bỏ đi, hắn biết cô gái này không đơn giản như hắn nghĩ, chắc chắn Ngọc Nhi muốn hắn phải làm việc cho cô thì cô mới đưa hắn vào trong đó. Ý của Ngọc Nhi chẳng phải là như vậy sao? Hắn đã nghĩ kỹ rồi, bằng mọi giá hắn phải vào được tivi, đến lúc xong việc, hắn sẽ trốn khỏi nơi đây, tìm một nơi hoang vu vắng vẻ làm lại cuộc đời.
Lúc này, phía xa xa, Kiều Trinh vẫn chăm chú quan sát động thái của Địch Sát Thần, những chi tiết nhỏ nhất cô đều không hề bỏ qua. Cô đã mắc sai lầm lúc ban đầu, cô biết kẻ này rất ranh ma nên đã kiếm một chỗ cách khá xa ngôi nhà Ngọc Nhi ở, đứng đó âm thầm quan sát hết tất cả.
Kiều Trinh đưa ống nhòm lên quan sát, nhìn theo hướng ống nhòm đến vị trí ngôi nhà hai tầng cũ kỹ, một bóng đen lẩn khuất mờ ám. Điều đặc biệt, trên người bóng đen đó có thứ gì đó như thể che giấu đi hành tung của kẻ này vậy, khiến cho Kiều Trinh không hề nhận ra sự có mặt của hắn.
Bóng đen mò mẫm, khóe miệng hắn mở ra rồi nở một nụ cười man rợ.
“Xác bọn chúng chính là nghệ thuật, là nghệ thuật độc nhất vô nhị của ta.”
Nói rồi, cả người hắn như một con sóc, nhanh nhẹn leo qua bức tường cao rồi lẻn vào căn nhà của Ngọc Nhi.
Trời khuya với những cơn gió mát thoảng qua khuôn mặt của Địch Sát Thần. Một mình hắn đứng trên mái của căn nhà hai tầng lặng lẽ nhìn vào hư không, cơn gió này khiến hắn nhớ lại lúc sắp bị chém đầu hắn cũng đã đứng một nơi cao như vậy. Cũng với cơn gió nhẹ như bây giờ, mái tóc dài của hắn tung bay, lúc đó hắn đâu biết được kết cục bi thảm sau đó của bản thân.
Là do hắn đã quá tự tin vào khả năng của chính mình, đến bây giờ có hối hận cũng đã muộn. Mà hối hận sao? Hắn có hối hận không? Hắn không rõ điều đó, chỉ là hắn chẳng còn vướng bận gì với thế giới cũ nữa.
Địch Sát Thần đang mộng tưởng, đột nhiên mắt hắn lóe lên hung mãnh, hắn đã cảm nhận được gì đó. Tuy không thấy hình dạng nhưng thứ này có vẻ như là con người, tay hắn nắm chặt cây kiếm rồi nhanh như chớp rời khỏi chỗ này.
Hết chương 19.
Trong ngôi nhà hai tầng, Địch Sát Thần vẫn nắm chắc cây kiếm, mắt hắn sắc lẻm nhìn vào thứ gì đó. Thanh kiếm trên tay hắn vung lên chĩa thẳng về hướng Ngọc Nhi.
Thấy Địch Sát Thần có hành động kỳ lạ, Ngọc Nhi vội né sang một bên, thanh kiếm trên tay Địch Sát Thần vẫn không hề đổi hướng. Cô nhìn theo hướng thanh kiếm nhưng chỉ thấy ngôi nhà kia, hoàn toàn không thấy có thứ gì lạ, cô thật sự không hiểu được hành động của Địch Sát Thần là có ý gì.
Phía trong ngôi nhà đối diện, khuôn mặt của Kiều Trinh thật sự rất khó coi. Cô không nghĩ rằng mình có thể bị lộ nhanh như thế, vội vàng cất ống nhòm rồi lặng lẽ rời đi.
Thấy bóng đen đó rời khỏi, thanh kiếm trên tay Địch Sát Thần hạ xuống, cùng lúc này, Ngọc Nhi túm lấy tay Địch Sát Thần kéo đi. Cô giới thiệu cho hắn tất cả các đồ dùng trong nhà, sắp xếp chỗ ngủ cho hắn, dạy hắn những kiến thức sinh hoạt cơ bản như dạy một đứa trẻ lên ba vậy.
Mỗi lần được Ngọc Nhi giới thiệu, đôi mắt của Địch Sát Thần tròn xoe, hắn không nghĩ rằng thế giới này kỳ diệu đến nhường này. Lúc trước hắn thấy những chiếc xe ngựa bóng loáng chạy ngoài đường hắn đã không tin nổi vào mắt mình, đến bây giờ hắn còn nhìn thấy nhiều thứ lạ lùng hơn nữa. Ở thế giới này nước có thể chảy ra từ bức tường, một chiếc lồng có thể nhốt được con người trong đó, một cái hộp đóng băng tất cả mọi thứ ở bên trong, một con vật có thể tạo ra gió,...
Tất cả mọi thứ đều khiến cho ngũ quan của Địch Sát Thần phấn khích, là hệ thống lừa hắn, đây không phải là thế giới sau ba trăm năm mà đây chính là thế giới của yêu thuật.
Đôi mắt ngáo ngơ của Địch Sát Thần nhìn sang Ngọc Nhi, hắn hỏi:
“Ở thế giới này ai cũng biết yêu thuật sao?”
Nghe Địch Sát Thần nói vậy, Ngọc Nhi không khỏi cười lớn. Yêu thuật là thứ gì? Có phải tên này đọc tiểu thuyết nhiều quá nên tẩu hỏa nhập ma không? Nghĩ vậy, cô lấy tay sờ vào trán của Địch Sát Thần, một tay khác lại sờ vào trán của cô rồi nói:
“Cậu bị ấm đầu nên mới hỏi câu ngớ ngẩn này đấy, yêu thuật làm gì có trên thế giới này cơ chứ.”
Nghe Ngọc Nhi nói vậy, Địch Sát Thần lại càng khó hiểu hơn, hắn hỏi tiếp:
“Không phải yêu thuật, vậy những thứ này là gì?” Hắn chỉ vào chiếc tivi rồi nói tiếp:
“Có thể nhốt người vào trong cái hộp đó, không phải yêu thuật thì là gì?”
Nghe đến đây, Ngọc Nhi cười lớn hơn khiến mặt Địch Sát Thần lại càng ngơ ngác. Thấy vậy, cô lôi Địch Sát Thần lại, nói rõ hơn:
“Cái này không phải là yêu thuật, thứ bên trong cũng không phải là người thật mà chỉ là hình ảnh con người mà thôi.”
“Hình ảnh con người? Làm sao cho vào được trong đó?”
“Để tôi làm thử ví dụ cho cậu dễ hiểu nhé, tivi cũng tương tự như thế này.”
Nói rồi, Ngọc Nhi lấy điện thoại ra chụp Địch Sát Thần một cái, đèn điện thoại sáng lên khiến Địch Sát Thần giật mình lùi lại, tay hắn đưa lên che mắt rồi khẽ nhìn Ngọc Nhi với một đôi mắt đề phòng.
Ngọc Nhi giơ điện thoại ra hướng màn hình về phía Địch Sát Thần, ý muốn cho hắn xem hình ảnh bên trong. Địch Sát Thần cẩn thận từng bước lại gần, mắt hắn nhìn vào màn hình điện thoại, đôi mắt hắn mở to ra, người bên trong không phải là hắn hay sao?
Địch Sát Thần nhìn kẻ ở trong cái hộp nhỏ kia rồi nhìn vào áo quần của mình, quả thật giống nhau như đúc. Hắn nhìn Ngọc Nhi, hỏi:
“Kẻ này không phải là ta sao?”
“Thì là cậu chứ còn ai nữa.”
Nghe vậy Địch Sát Thần có chút lo lắng, vậy chẳng phải sớm muộn gì hắn cũng bị nhốt trong cái lồng lớn bên kia sao? Nhưng nếu bị nhốt chung với những kiếm khách khác, những kẻ đó chắc chắc đều đã từng giết rất nhiều người, hắn sẽ dễ dàng kiếm nhiều Nghiệt Hồn với cấp cao hơn. Nếu hắn kiếm được số Nghiệt Hồn đủ cho hắn sống cả trăm năm, rồi sau đó rời khỏi cái lồng kia, sau này hắn sẽ không cần phải đi săn nữa. Nghĩ vậy hắn tiếp tục hỏi Ngọc Nhi:
“Vậy có lấy ta ra khỏi đó được không?”
“Ý cậu là lấy hình này ra hả? Có chứ!”
“Điều kiện là gì?” Địch Sát Thần lạnh lùng hỏi.
“Điều kiện hả? Chỉ cần ra quán photo rồi in ra là được, nhưng tại sao cậu lại muốn in ra?”
Không thèm đoái hoài đến câu hỏi của Ngọc Nhi, Địch Sát Thần lại hỏi tiếp:
“Vậy làm sao đưa ta vào được tivi?”
Ngọc Nhi không hiểu hắn muốn lên tivi làm gì, mà đâu phải ai muốn lên truyền hình là lên được, nghĩ rồi Ngọc Nhi lắc đầu:
“Khó lắm!”
“Ta biết ngươi làm được, đừng hòng lừa ta. Ngươi muốn ta làm việc cho ngươi trước chứ gì, ta còn lạ gì mấy trò này. Nào nói đi, ta sẽ làm.”
“Nhưng với sức của tôi không cho cậu lên tivi được, cái đó phải nhờ vào năng lực của cậu chứ sao lại bảo tôi.”
“Được rồi, ta hiểu rồi.” Nói rồi, Địch Sát Thần bỏ đi, hắn biết cô gái này không đơn giản như hắn nghĩ, chắc chắn Ngọc Nhi muốn hắn phải làm việc cho cô thì cô mới đưa hắn vào trong đó. Ý của Ngọc Nhi chẳng phải là như vậy sao? Hắn đã nghĩ kỹ rồi, bằng mọi giá hắn phải vào được tivi, đến lúc xong việc, hắn sẽ trốn khỏi nơi đây, tìm một nơi hoang vu vắng vẻ làm lại cuộc đời.
Lúc này, phía xa xa, Kiều Trinh vẫn chăm chú quan sát động thái của Địch Sát Thần, những chi tiết nhỏ nhất cô đều không hề bỏ qua. Cô đã mắc sai lầm lúc ban đầu, cô biết kẻ này rất ranh ma nên đã kiếm một chỗ cách khá xa ngôi nhà Ngọc Nhi ở, đứng đó âm thầm quan sát hết tất cả.
Kiều Trinh đưa ống nhòm lên quan sát, nhìn theo hướng ống nhòm đến vị trí ngôi nhà hai tầng cũ kỹ, một bóng đen lẩn khuất mờ ám. Điều đặc biệt, trên người bóng đen đó có thứ gì đó như thể che giấu đi hành tung của kẻ này vậy, khiến cho Kiều Trinh không hề nhận ra sự có mặt của hắn.
Bóng đen mò mẫm, khóe miệng hắn mở ra rồi nở một nụ cười man rợ.
“Xác bọn chúng chính là nghệ thuật, là nghệ thuật độc nhất vô nhị của ta.”
Nói rồi, cả người hắn như một con sóc, nhanh nhẹn leo qua bức tường cao rồi lẻn vào căn nhà của Ngọc Nhi.
Trời khuya với những cơn gió mát thoảng qua khuôn mặt của Địch Sát Thần. Một mình hắn đứng trên mái của căn nhà hai tầng lặng lẽ nhìn vào hư không, cơn gió này khiến hắn nhớ lại lúc sắp bị chém đầu hắn cũng đã đứng một nơi cao như vậy. Cũng với cơn gió nhẹ như bây giờ, mái tóc dài của hắn tung bay, lúc đó hắn đâu biết được kết cục bi thảm sau đó của bản thân.
Là do hắn đã quá tự tin vào khả năng của chính mình, đến bây giờ có hối hận cũng đã muộn. Mà hối hận sao? Hắn có hối hận không? Hắn không rõ điều đó, chỉ là hắn chẳng còn vướng bận gì với thế giới cũ nữa.
Địch Sát Thần đang mộng tưởng, đột nhiên mắt hắn lóe lên hung mãnh, hắn đã cảm nhận được gì đó. Tuy không thấy hình dạng nhưng thứ này có vẻ như là con người, tay hắn nắm chặt cây kiếm rồi nhanh như chớp rời khỏi chỗ này.
Hết chương 19.