Chương : 7
Lê Viết Hồng quỳ xuống, nước mắt hắn rơi xuống từng giọt nhỏ tí tách xuống nền.
Hắn giơ hai bàn tay lên, màu đỏ của máu nhuộm đầy tay Lê Viết Hồng khiến hắn đứng lặng. Hắn khẽ quay đầu qua, đôi mắt của Văn Công mở to như thể đang nhìn chằm chằm vào hắn khiến hắn cảm thấy sợ.
Nhưng nỗi sợ đó nhanh chóng qua đi, thay vào đó là một cảm giác sảng khoái. Hắn không nghĩ giết người lại đem đến một cảm giác khác lạ như vậy, miệng hắn nở một nụ cười man rợ nhưng nước mắt của hắn lại chảy ra không thể ngừng được.
Đoạn hồi ức của Lê Viết Hồng dừng lại, những ký ức kia hắn không thể nào quên, đến cả ngày tháng hắn cũng nhớ như in.
Bất chợt hắn đưa hai bàn tay run rẩy lên nhìn.
Chính đôi tay này đã giết chết người bạn duy nhất của hắn chỉ vì hai chữ “tiếc thật!!!”
Lê Viết Hồng vừa khóc vừa lẩm bẩm như thể thú tội:
“Sau khi giết người bạn thân nhất của ta, ta chôn xác ngay dưới nền của căn phòng trọ đó”
“Mấy ngày sau, ta được nhận vào công ty kia làm việc. Ta ngày ngày ăn chay niệm Phật, thường xuyên đi lễ chùa mong một ngày có thể rửa hết những tội lỗi kia”
“Rồi một ngày ta gặp được con gái của giám đốc công ty đó, và được cô để ý. Ta biết rằng đức Phật đã nhìn thấy sự thành tâm của ta”
“Ta giả vờ yêu cô ấy rồi âm thầm bỏ thuốc độc vào đồ ăn khiến sức khỏe cô ta ngày một đi xuống”
“Ta tiếp tục giả vờ như yêu thương cô ta lắm, mặc dù bị bệnh nhưng ta không hề bỏ đi mà ngày ngày vẫn ở bên chăm sóc để khiến cha cô ta coi ta giống như con đẻ, qua đó lấy lòng tin của lão. Cô ta là con một nên tài sản của ông ấy chắc chắn sẽ về tay cô ta”
“Nhưng đâu ngờ rằng, ông ta âm thầm điều tra ta, biết rằng ta có bồ nhí nên năm lần bảy lượt thuê người đến ám sát ta”
“Nhưng những kẻ kia mỗi lúc định ra tay thì đột nhiên đứng im, không thể cử động được, nên ta dùng dao chém chết từng đứa”
“Rồi sau đó, ta gọi điện muốn gặp riêng một mình lão ta để nói cho lão biết một bí mật, không ngờ hắn đồng ý thật. Chắc do lão tưởng ta chưa biết những kẻ kia là tay sai của lão”
“Đến bờ đê, ta nói hết sự thật cho lão khiến lão nổi giận muốn chém chết ta bằng được, nhưng như những kẻ khác, lúc này ông ta không thể cử động được”
“Vậy nên ta dùng cây gậy nhẹ nhàng đẩy lão ngã xuống chân đê khiến lão tắt thở. Cảnh sát khám nghiệm tử thi rồi cho rằng lão trượt chân té ngã”
“Sau đó một năm, ta cưới con gái lão rồi đường đường chính chính làm chồng hợp pháp của cô ta. Những tài sản của lão kia đều được cô ta thừa hưởng, nhưng chỉ vài ngày sau khi cưới, cô ta cũng xuống suối vàng”
“Cuối cùng, ta chính là người kế thừa đống tài sản kếch xù đó mà không tốn chút công sức nào cả”
“Nhưng đến hôm nay tao gặp mày, mày lại không như những kẻ khác, tại sao mày bị một đâm nhưng không chết?? Tại sao mày không bị bất động? Tại sao?”
Lê Viết Hồng siết chặt hai bàn tay lại, răng hắn nghiến chặt nhưng không thể làm gì được nữa. Ý chí của hắn đã mất, tinh thần hắn sụp đổ như một đống tro tàn.
Địch Sát Thần nhìn Lê Viết Hồng, hắn cười lớn rồi nói:
“Ngươi biết vì sao ngươi thua không?”
Lê Viết Hồng ngước mặt lên nhìn vào đôi mắt của Địch Sát Thần. Trong ánh mắt đó, hình ảnh một con quỷ đang gào thét khiến toàn thân hắn rung lên bần bật.
Không đợi Lê Viết Hồng mở miệng, Địch Sát Thần nói tiếp:
“Là bởi ngươi chưa đủ ác!!! Ta nói ngươi nghe, kẻ ác bao giờ cũng mạnh hơn đấy!!! Nhưng chỉ ác thôi chưa đủ!!! Kẻ ác sẽ bị kẻ ác hơn vùi dập, chỉ khi ngươi thực sự hiểu được thế nào là ác, khi đó ngươi mới có thể đạp lên tất cả mà sống”
“Nếu ta là ngươi, ban đầu chắc chắn ta sẽ không để con mồi có cơ hội được sống!!! Sau khi đâm ta một nhát, lý ra ngươi phải kiểm tra xem ta đã chết hay chưa. Ngươi nghĩ chỉ với một con dao mà có thể dễ dàng giết chết một cơ thể đã được rèn dũa từ nhỏ như ta sao?”
“Những kẻ như ngươi nếu sống vào thời của ta, chắc chắn sẽ là kẻ bị ăn thịt đầu tiên!!! HA HA HA!!!”
Nói rồi, Địch Sát Thần quay lưng bỏ đi.
Tiếng cười của Địch Sát Thần văng vẳng khiến tâm trí Lê Viết Hồng rối loạn, hình ảnh một con ác quỷ đang quay lưng về phía hắn bước đi làm cho cả người hắn đứng lặng. Hắn cảm nhận được một luồng sát khí cực mạnh tỏa ra xung quanh con quỷ đó.
Miệng Lê Viết Hồng run lên cầm cập, hắn không ngừng lẩm bẩm:
“Là quỷ!!!”
“Hắn… Hắn là quỷ…!!!”
“...”
Sau khi Địch Sát Thần rời khỏi, Lê Viết Hồng im lặng nhìn vào bóng tối theo hướng đi của Địch Sát Thần.
Cả người hắn không có chút sức lực nào nữa, toàn thân mềm nhũn như vừa bị rút hết toàn bộ cơ bắp vậy.
Một lúc sau.
Pi po pi po!!!
Tiếng còi xe cảnh sát vang lên, cùng với đó là những khẩu súng với đèn pin chĩa vào Lê Viết Hồng.
Một người cảnh sát nói to:
“Đứng im, anh đã bị bắt, mời anh theo chúng tôi về đồn”
Lê Viết Hồng vẫn ngồi đó, hắn chả quan tâm gì đến lời nói của người cảnh sát kia. Mắt hắn trợn lên nhìn vào bóng tối sâu thẳm, miệng hắn run run như thể muốn nói gì đó nhưng không thể thốt được thành lời nữa.
Cảnh sát nhanh chóng đưa tay Lê Viết Hồng ra sau, còng lại rồi lôi hắn đi.
Khuôn mặt Lê Viết Hồng vẫn hướng về phía đó, đôi mắt hắn cứ nhìn vào thứ đen tối kia mặc kệ thân xác bị người cảnh sát đẩy lên xe.
Cùng lúc này, Địch Sát Thần mò mẫm trong bóng tối mong tìm được đường về nhà.
Máu từ dưới bụng hắn rỉ ra từng chút một nhưng hắn không hề để ý điều đó, hắn cứ bước đi theo bản năng mách bảo.
Đi suốt thêm gần hai tiếng, cuối cùng Địch Sát Thần cũng mò mẫm về được đến cổng chùa. Máu từ bụng nhỏ ra nhiều hơn, theo áo hắn nhỏ từng giọt in thành dấu xuống lòng đường, nhưng hắn không hề để ý đến điều đó.
Một tay Địch Sát Thần ôm bụng, còn tay khác đưa thanh kiếm lên, nó dần dần tan biến trên tay, cùng lúc đó một âm thanh vang vọng trong đầu hắn:
[Nghiệt Hồn cấp ba, được cộng thêm năm ngày]
Nghe hệ thống thông báo, Địch Sát Thần cười nhạt:
“Không tính hôm nay thì ta còn những tám ngày!!!”
Vừa nói xong, đôi mắt hắn tối sầm lại, hắn lịm đi không còn biết chuyện gì nữa.
Chỉ nghe được một giọng nói quen thuộc hét to:
“Sát Thần!!! Cậu làm sao thế?”
Kèm theo tiếng hét là tiếng bước chân dồn dập chạy về phía hắn.
Sáng hôm sau.
Tại đồn cảnh sát.
Giọng một người cảnh sát đọc to rồi nhìn vào người đàn ông đang co cụm ngồi ở góc phòng giam:
“Lê Viết Hồng, ba mươi mốt tuổi, bị bắt vì liên quan đến vụ án giết người tại công trường gần thành phố”
Trần Quang Minh ngồi trong phòng chăm chú nhìn vào đống hồ sơ trên bàn. Hắn không hiểu tại sao lại có thể như thế.
Cũng giống như vụ lần trước, mọi bằng chứng phạm tội của tên này đều bất ngờ xuất hiện.
Đêm hôm qua, tình cờ người đi đường nhìn thấy thi thể cùng với một người đàn ông liền báo ngay cho cảnh sát.
Sáng hôm nay, có người đến trình báo rằng họ đào được một thi thể đã phân hủy chỉ còn mỗi bộ xương ở dưới nền của một nhà trọ. Sau quá trình xem xét cùng với những lời nói lặp đi lặp lại của Lê Viết Hồng, cảnh sát đã xác minh được nạn nhân đó chính là Văn Công và Lê Viết Hồng chính là hung thủ.
Qua những lời khai khác và một số bằng chứng thu thập được, sau đó vài ngày cảnh sát sẽ có thể dễ dàng kết luận tội danh của Lê Viết Hồng.
Trần Quang Minh cầm hồ sơ lên, lẩm bẩm:
“Địch Sát Thần!”
Hết chương 7
- ---------
Ngoài lề: Chương này tác giả có lấy một tình tiết có thật ngoài đời thực, vụ án giết người rồi giấu xác bạn dưới nền nhà trong suốt bảy năm mới có thể tìm ra được hung thủ tại Quảng Bình, tuy nhiên tất cả tình tiết khác trong truyện đều do tác giả nghĩ ra, không có thật ngoài đời. Để tìm hiểu kỹ hơn về vụ án này, các bạn có thể tham khảo tại bài viết “bộ xương dưới gầm giường tố kẻ giết bạn chôn xác 7 năm” trên trang web vietnamnet.vn.
Hắn giơ hai bàn tay lên, màu đỏ của máu nhuộm đầy tay Lê Viết Hồng khiến hắn đứng lặng. Hắn khẽ quay đầu qua, đôi mắt của Văn Công mở to như thể đang nhìn chằm chằm vào hắn khiến hắn cảm thấy sợ.
Nhưng nỗi sợ đó nhanh chóng qua đi, thay vào đó là một cảm giác sảng khoái. Hắn không nghĩ giết người lại đem đến một cảm giác khác lạ như vậy, miệng hắn nở một nụ cười man rợ nhưng nước mắt của hắn lại chảy ra không thể ngừng được.
Đoạn hồi ức của Lê Viết Hồng dừng lại, những ký ức kia hắn không thể nào quên, đến cả ngày tháng hắn cũng nhớ như in.
Bất chợt hắn đưa hai bàn tay run rẩy lên nhìn.
Chính đôi tay này đã giết chết người bạn duy nhất của hắn chỉ vì hai chữ “tiếc thật!!!”
Lê Viết Hồng vừa khóc vừa lẩm bẩm như thể thú tội:
“Sau khi giết người bạn thân nhất của ta, ta chôn xác ngay dưới nền của căn phòng trọ đó”
“Mấy ngày sau, ta được nhận vào công ty kia làm việc. Ta ngày ngày ăn chay niệm Phật, thường xuyên đi lễ chùa mong một ngày có thể rửa hết những tội lỗi kia”
“Rồi một ngày ta gặp được con gái của giám đốc công ty đó, và được cô để ý. Ta biết rằng đức Phật đã nhìn thấy sự thành tâm của ta”
“Ta giả vờ yêu cô ấy rồi âm thầm bỏ thuốc độc vào đồ ăn khiến sức khỏe cô ta ngày một đi xuống”
“Ta tiếp tục giả vờ như yêu thương cô ta lắm, mặc dù bị bệnh nhưng ta không hề bỏ đi mà ngày ngày vẫn ở bên chăm sóc để khiến cha cô ta coi ta giống như con đẻ, qua đó lấy lòng tin của lão. Cô ta là con một nên tài sản của ông ấy chắc chắn sẽ về tay cô ta”
“Nhưng đâu ngờ rằng, ông ta âm thầm điều tra ta, biết rằng ta có bồ nhí nên năm lần bảy lượt thuê người đến ám sát ta”
“Nhưng những kẻ kia mỗi lúc định ra tay thì đột nhiên đứng im, không thể cử động được, nên ta dùng dao chém chết từng đứa”
“Rồi sau đó, ta gọi điện muốn gặp riêng một mình lão ta để nói cho lão biết một bí mật, không ngờ hắn đồng ý thật. Chắc do lão tưởng ta chưa biết những kẻ kia là tay sai của lão”
“Đến bờ đê, ta nói hết sự thật cho lão khiến lão nổi giận muốn chém chết ta bằng được, nhưng như những kẻ khác, lúc này ông ta không thể cử động được”
“Vậy nên ta dùng cây gậy nhẹ nhàng đẩy lão ngã xuống chân đê khiến lão tắt thở. Cảnh sát khám nghiệm tử thi rồi cho rằng lão trượt chân té ngã”
“Sau đó một năm, ta cưới con gái lão rồi đường đường chính chính làm chồng hợp pháp của cô ta. Những tài sản của lão kia đều được cô ta thừa hưởng, nhưng chỉ vài ngày sau khi cưới, cô ta cũng xuống suối vàng”
“Cuối cùng, ta chính là người kế thừa đống tài sản kếch xù đó mà không tốn chút công sức nào cả”
“Nhưng đến hôm nay tao gặp mày, mày lại không như những kẻ khác, tại sao mày bị một đâm nhưng không chết?? Tại sao mày không bị bất động? Tại sao?”
Lê Viết Hồng siết chặt hai bàn tay lại, răng hắn nghiến chặt nhưng không thể làm gì được nữa. Ý chí của hắn đã mất, tinh thần hắn sụp đổ như một đống tro tàn.
Địch Sát Thần nhìn Lê Viết Hồng, hắn cười lớn rồi nói:
“Ngươi biết vì sao ngươi thua không?”
Lê Viết Hồng ngước mặt lên nhìn vào đôi mắt của Địch Sát Thần. Trong ánh mắt đó, hình ảnh một con quỷ đang gào thét khiến toàn thân hắn rung lên bần bật.
Không đợi Lê Viết Hồng mở miệng, Địch Sát Thần nói tiếp:
“Là bởi ngươi chưa đủ ác!!! Ta nói ngươi nghe, kẻ ác bao giờ cũng mạnh hơn đấy!!! Nhưng chỉ ác thôi chưa đủ!!! Kẻ ác sẽ bị kẻ ác hơn vùi dập, chỉ khi ngươi thực sự hiểu được thế nào là ác, khi đó ngươi mới có thể đạp lên tất cả mà sống”
“Nếu ta là ngươi, ban đầu chắc chắn ta sẽ không để con mồi có cơ hội được sống!!! Sau khi đâm ta một nhát, lý ra ngươi phải kiểm tra xem ta đã chết hay chưa. Ngươi nghĩ chỉ với một con dao mà có thể dễ dàng giết chết một cơ thể đã được rèn dũa từ nhỏ như ta sao?”
“Những kẻ như ngươi nếu sống vào thời của ta, chắc chắn sẽ là kẻ bị ăn thịt đầu tiên!!! HA HA HA!!!”
Nói rồi, Địch Sát Thần quay lưng bỏ đi.
Tiếng cười của Địch Sát Thần văng vẳng khiến tâm trí Lê Viết Hồng rối loạn, hình ảnh một con ác quỷ đang quay lưng về phía hắn bước đi làm cho cả người hắn đứng lặng. Hắn cảm nhận được một luồng sát khí cực mạnh tỏa ra xung quanh con quỷ đó.
Miệng Lê Viết Hồng run lên cầm cập, hắn không ngừng lẩm bẩm:
“Là quỷ!!!”
“Hắn… Hắn là quỷ…!!!”
“...”
Sau khi Địch Sát Thần rời khỏi, Lê Viết Hồng im lặng nhìn vào bóng tối theo hướng đi của Địch Sát Thần.
Cả người hắn không có chút sức lực nào nữa, toàn thân mềm nhũn như vừa bị rút hết toàn bộ cơ bắp vậy.
Một lúc sau.
Pi po pi po!!!
Tiếng còi xe cảnh sát vang lên, cùng với đó là những khẩu súng với đèn pin chĩa vào Lê Viết Hồng.
Một người cảnh sát nói to:
“Đứng im, anh đã bị bắt, mời anh theo chúng tôi về đồn”
Lê Viết Hồng vẫn ngồi đó, hắn chả quan tâm gì đến lời nói của người cảnh sát kia. Mắt hắn trợn lên nhìn vào bóng tối sâu thẳm, miệng hắn run run như thể muốn nói gì đó nhưng không thể thốt được thành lời nữa.
Cảnh sát nhanh chóng đưa tay Lê Viết Hồng ra sau, còng lại rồi lôi hắn đi.
Khuôn mặt Lê Viết Hồng vẫn hướng về phía đó, đôi mắt hắn cứ nhìn vào thứ đen tối kia mặc kệ thân xác bị người cảnh sát đẩy lên xe.
Cùng lúc này, Địch Sát Thần mò mẫm trong bóng tối mong tìm được đường về nhà.
Máu từ dưới bụng hắn rỉ ra từng chút một nhưng hắn không hề để ý điều đó, hắn cứ bước đi theo bản năng mách bảo.
Đi suốt thêm gần hai tiếng, cuối cùng Địch Sát Thần cũng mò mẫm về được đến cổng chùa. Máu từ bụng nhỏ ra nhiều hơn, theo áo hắn nhỏ từng giọt in thành dấu xuống lòng đường, nhưng hắn không hề để ý đến điều đó.
Một tay Địch Sát Thần ôm bụng, còn tay khác đưa thanh kiếm lên, nó dần dần tan biến trên tay, cùng lúc đó một âm thanh vang vọng trong đầu hắn:
[Nghiệt Hồn cấp ba, được cộng thêm năm ngày]
Nghe hệ thống thông báo, Địch Sát Thần cười nhạt:
“Không tính hôm nay thì ta còn những tám ngày!!!”
Vừa nói xong, đôi mắt hắn tối sầm lại, hắn lịm đi không còn biết chuyện gì nữa.
Chỉ nghe được một giọng nói quen thuộc hét to:
“Sát Thần!!! Cậu làm sao thế?”
Kèm theo tiếng hét là tiếng bước chân dồn dập chạy về phía hắn.
Sáng hôm sau.
Tại đồn cảnh sát.
Giọng một người cảnh sát đọc to rồi nhìn vào người đàn ông đang co cụm ngồi ở góc phòng giam:
“Lê Viết Hồng, ba mươi mốt tuổi, bị bắt vì liên quan đến vụ án giết người tại công trường gần thành phố”
Trần Quang Minh ngồi trong phòng chăm chú nhìn vào đống hồ sơ trên bàn. Hắn không hiểu tại sao lại có thể như thế.
Cũng giống như vụ lần trước, mọi bằng chứng phạm tội của tên này đều bất ngờ xuất hiện.
Đêm hôm qua, tình cờ người đi đường nhìn thấy thi thể cùng với một người đàn ông liền báo ngay cho cảnh sát.
Sáng hôm nay, có người đến trình báo rằng họ đào được một thi thể đã phân hủy chỉ còn mỗi bộ xương ở dưới nền của một nhà trọ. Sau quá trình xem xét cùng với những lời nói lặp đi lặp lại của Lê Viết Hồng, cảnh sát đã xác minh được nạn nhân đó chính là Văn Công và Lê Viết Hồng chính là hung thủ.
Qua những lời khai khác và một số bằng chứng thu thập được, sau đó vài ngày cảnh sát sẽ có thể dễ dàng kết luận tội danh của Lê Viết Hồng.
Trần Quang Minh cầm hồ sơ lên, lẩm bẩm:
“Địch Sát Thần!”
Hết chương 7
- ---------
Ngoài lề: Chương này tác giả có lấy một tình tiết có thật ngoài đời thực, vụ án giết người rồi giấu xác bạn dưới nền nhà trong suốt bảy năm mới có thể tìm ra được hung thủ tại Quảng Bình, tuy nhiên tất cả tình tiết khác trong truyện đều do tác giả nghĩ ra, không có thật ngoài đời. Để tìm hiểu kỹ hơn về vụ án này, các bạn có thể tham khảo tại bài viết “bộ xương dưới gầm giường tố kẻ giết bạn chôn xác 7 năm” trên trang web vietnamnet.vn.