Chương 1
01.
Bà nội tôi ở chợ số 5 có một tiệm hải sản, còn ông nội của Triệu Thiên Thụ có một tiệm bán sách ở đối diện tiệm nhà chúng tôi. Lúc tôi còn rất nhỏ có hỏi qua bà nội lúc bà đang đánh vảy cá: “Sao họ lại mở tiệm bán sách trong chợ vậy bà?”
Bà nội khịt mũi nói: “Vì họ muốn đối đầu với chúng ta.”
Tôi hết hồn, liếc nhìn cửa hàng chật hẹp đối diện, mặt tiền rất nhỏ, hai bên cửa chất đầy những quyển sách đã ố vàng, lối vào hẹp chỉ đủ để một người tiến vào.
Ông nội Triệu ngồi ở trên chiếc ghế nhỏ trước cửa đọc sách, mái tóc đã bạc phơ. Ánh sáng phản chiếu từ gọng của chiếc kính lão ông mang trên mũi lóe lên thu hút tôi, tôi chớp mắt, lần nữa nhìn qua đó. Đột nhiên tôi thấy một cậu bé trạc tuổi mình từ bên trong cũng mang ra một chiếc ghế đẩu, sau đó ngồi ở bên cạnh ông nội Triệu.
Một già một trẻ cứ thế cắm cúi im lặng đọc sách mà không hề hòa nhập với môi trường ồn ào phức tạp xen lẫn mùi thịt cá xung quanh chút nào.
Bà nội liếc nhìn về phía đối diện, tỏ vẻ xem thường: “Đọc sách trong chợ cứ như sợ người ta không biết người nhà họ Triệu kì quái vậy!”
Tôi cảm nhận được bà nội đối với bọn họ có vẻ rất ghét bỏ, cũng bất giác cau mày theo. Tôi lại nhìn qua đó, phát hiện cậu bé đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn mình. Chúng tôi đối mắt nhìn nhau qua một con đường rộng năm mét ở giữa.
Tôi làm một cái mặt quỷ, cậu ta ngẩn người mất một giây rồi không chịu lép vế, đặt sách xuống làm mặt quỉ đáp trả. Ngũ quan của cậu ta gần như đều nhăn nhúm lại, rất rõ ràng là trình độ làm mặt quỷ còn cao hơn tôi rất nhiều.
Tôi biết mình đã thua rồi, ngước mắt lên lại nhìn thấy ánh mắt trêu chọc của cậu ta, cơn giận trong lòng nuốt không trôi, liền nhìn về phía cậu ta mà làm khẩu hình miệng: “Xấu ói”, nói xong liền chạy trốn vào trong phòng.
Cứ như vậy, tôi và Triệu Thiên Thụ trong ba năm tiểu học đã hình hành một mối thù. Thật ra nếu như truy ngược về trước, mối thù này có lẽ bắt đầu từ thế hệ trước đã có rồi.
Triệu Ngô chính là hai gia đình đến định cư ở chợ số 5 sớm nhất.
Nhà họ Ngô chúng tôi mở một tiệm hải sản, cũng giống như những gánh hàng bên cạnh, mỗi sáng sớm đều ở quầy chào mời mọi người mua hải sản. Còn nhà họ Triệu thì rất khác biệt, trong cái gian nhỏ nhỏ trong chợ mở một tiệm sách cũ, sách ở bên trong vừa cổ vùa cũ, nghe đồn những quyển sách đó là do ông nội Triệu sưu tập về, họ mở cái tiệm này chẳng qua là để cho những quyển sách bảo bối đó có chỗ lưu giữ mà thôi.
Kì thực thì chỉ cách nhau có một con phố, ngẩng đầu không thấy thì cúi đầu cũng thấy, về tình về lí, hai nhà cũng không nên kết mối thù như vậy, tôi cũng hỏi qua mới biết nguyên nhân.
Thì ra trước kia quản lí chợ rau rất tệ, tình trạng vệ sinh phải nói là thảm đến không dám nhìn. Những tiểu thương bán rau bán thịt trong chợ đều thích đem rác trong nhà tiện tay vứt ra giữa đường, cho rằng chỉ cần không nằm trong tiệm của mình thì không tính là việc của mình.
Bà nội tôi cũng làm như vậy, chẳng qua “vứt ra giữa đường” này cũng là “giữa đường” của nhà họ Triệu, tuy rằng ông nội Triệu tính tình ôn hòa, nhưng bà nội Triệu lại không phải là người dễ chọc, sau khi nhịn vài ngày cuối cùng bộc phát đem tất cả đống rác thải hải sản quăng ra giữa đường toàn bộ trả về cho chúng tôi. Bà nội ngang ngạnh của tôi tất nhiên không nuốt trôi cơn giận này. Nghe đâu hôm đó, phụ nữ hai nhà Ngô Triệu ở giữa đường cãi nhau cả mấy tiếng đồng hồ, cuối cùng vấn đề vẫn không được giải quyết, trái lại kéo đến cả một đội quản lý khu đô thị.
Kết quả hai nhà vì tránh rắc rối nên mới tạm thời ngưng cuộc tranh cãi, nhưng cũng từ đó mà kết thành mối thù. Chợ rau củ số 5 tồn tại bao lâu thì hai nhà Ngô Triệu cũng mâu thuẫn bấy lâu. Tôi cùng ba sống trong trấn, chỉ có mỗi năm nghỉ hè sẽ về nhà ông bà nội trải qua một kì nghỉ đầy ắp hương vị hải sản. Năm nay vừa kết thúc kì thi đại học, tôi lập tức chạy về giúp bà nội chào hỏi đón tiếp khách hàng đến tiệm.
Như thường lệ thì hôm nay 8 giờ tôi thức dậy, sau khi tắm giặt xong xuôi mới bắt đầu thủng thẳng đi đến cửa hàng số 5. Còn chưa kịp ngáp xong thì đột nhiên tôi bị đứng hình, bởi vì theo hướng 1 giờ xuất hiện một anh chàng dáng người cao ráo, phong cách ăn mặc khá hợp thời trang, thi thoảng còn nghiêng đầu bày ra góc nghiêng đẹp trai, nếu so sánh với với diễn viên trên tivi cũng không hề kém cạnh.
Tôi lén lút thậm thụt đi theo anh ta suốt một quãng đường, mà cả chặng đường này tôi vừa đi vừa lau nước miếng giống như một con ma háo sắc vậy. Anh ta bất ngờ dừng bước khiến tôi cũng theo đó mà đột ngột thắng lại. Đến khi định thần xong, tôi đã thấy bản thân đang đứng trước cửa tiệm của bà nội, còn chưa kịp phản ứng đã nghe thấy giọng bà nội từ trong tiệm vọng ra gọi tôi:
“Tiểu Bảo, nhanh lại giúp nội lau bàn.”
Tôi nhanh chóng đáp: “Dạ vâng!”
Tuy vậy, trước khi đi vào trong, tôi vẫn luyến tiếc ngoái nhìn bóng lưng của anh chàng đẹp trai khi nãy mà không nỡ bước đi, giống như thần giao cách cảm, anh ta bỗng nhiên quay lại. Tim tôi mất khống chế đập điên cuồng tưởng chừng như đang khiêu vũ xập xình trong điệu nhạc ở các quán bar, còn chân như thể bị trói lại dù muốn động cũng không thể động, chỉ có thể bị khóa chặt đứng yên tại chỗ. Tôi suýt chút nữa quên luôn việc hít thở, anh ta thật sự quá mức đẹp trai rồi, nhưng.. ánh mắt anh ta tại sao lại mang đến cảm giác có chút khiêu khích?
Đợi một chút... sao lại trông quen quen thế này.
Khỉ thật! Chính là cậu con trai của nhà họ Triệu.
Tôi choáng váng như sét đánh ngang tai.
Triệu Thiên Thụ nhìn chằm chằm tôi một lúc, thấy tôi đứng đó bất động liền lộ ra chút ý cười châm chọc, giọng điệu pha chút trêu đùa, nhắc nhở: “Tiểu Bảo, bà nội gọi cậu vào lau bàn đấy”.
“Ai cho cậu gọi tôi là Tiểu bảo, có bệnh à!”
Tôi dùng ánh mắt sắc như dao muốn cắt cậu ta ra mấy nhát, sau đó xoay người bỏ đi. Sau khi vào tiệm, nội còn hỏi tôi sao mặt lại đỏ thế kia.
Tôi chăm chăm ngó sang bóng lưng Triệu Thiên Thụ đang đứng trước cửa tiệm sách, nghiến răng đáp: “Thằng nhóc đối diện cũng nghỉ hè rồi”. Bà nội đặt con dao xuống rồi nói: “Nó với con không phải cùng tuổi sao? Thì cũng phải nghỉ hè thôi, hai năm trước thì không thấy về, năm nay thấy nó cao lên không ít.”
Nội cười cười nhìn tôi “Trông cũng đẹp trai đấy nhỉ.”
Tôi chợt nhớ đến sự cố mất mặt vừa rồi, tức giận đến mức không nói nên lời, một lúc sau mới nghiến răng thốt ra hai từ “quá xấu”. Vừa nói xong, khi ngẩng đầu lên tình cờ bắt gặp ánh mắt vẫn còn mang theo chút ý cười của Triệu Thiên Thụ. Chẳng rõ vì sao, tôi lại cảm thấy cậu ta đang cười tôi, nụ cười châm chọc đối với tâm ý ái mộ vừa rồi của tôi dành cho cậu ta. Tôi tức giận cầm lấy con dao làm cá, dùng khẩu hình miệng nói với cậu ta: “Nhìn gì mà nhìn?”. Triệu Thiên Thụ lắc đầu sau đó mới bước vào tiệm sách.
02.
Hôm nay chợ vắng người, tôi đứng ở cửa tiệm rao hàng đến cổ họng cũng đau, hết cả nửa ngày mà chỉ có vài người vào mua hải sản. Bà nội rảnh rỗi ở trong phòng xem tivi, tôi thì nỗ lực liều mạng không chịu nghỉ ngơi. Nắng rất gắt, tôi đứng ở cửa tiệm phơi nắng còn nhiều hơn những con cá ch.ết ti.ệt sắp chầu trời kia, bà nội thấy tôi vất vả, bảo tôi lấy ghế ngồi nghỉ một lát. Tôi ngồi ở trước tiệm hải sản uống hớp trà mát lạnh, nheo mắt nhìn về phía đối diện. Tiệm sách của nhà họ Triệu trước mặt rõ ràng là một sự khác biệt ở trong chợ số 5.
Mặc dù lối vào nhỏ nhất ở chợ nhưng người vào thì lại nhiều nhất. Những vị khách đó tuổi tác có vẻ hơi quá mức “trẻ”, còn là những cô gái trang điểm tinh tế, chẳng có chút nào giống như đến chợ mua rau. Có rất nhiều người vì tiệm sách quá nhỏ không thể đi vào nên phải xếp hàng trước cửa. Những cô gái trang điểm lộng lẫy bị nắng gắt chiếu đến mức chân mày nhíu lại cũng không chịu rời khỏi.
Tôi cảm thấy thắc mắc, các cô gái bây giờ đều thích xem những quyển sách cổ sao? Đến chợ mà không mua thức ăn sao?
Vài phút sau, tôi đã biết nguyên nhân.
Người mất tích đã lâu Triệu Thiên Thụ hình như trốn trong tiệm sách ngộp thở chịu không nổi, cúi người từ tiệm sách đi ra ngoài hít thở.
Những mỹ nhân đứng xếp hàng bên ngoài đột nhiên tinh thần phấn chấn, lưng cũng thẳng lên mà nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Triệu Thiên Thụ thì thầm to nhỏ, trên mặt đều là biểu hiện ngượng ngùng ái mộ.
Tôi ngạc nhiên đến tròn mắt, hết nhìn các mỹ nhân bên đó lại nhìn Triệu Thiên Thụ.
Lý nào tướng mạo của Triệu Thiên Thụ có thể kéo khách cho tiệm sách sao?
Nhưng cách tiếp thị này dường như đã biến tiệm sách cũ trở thành một nơi thường được check in trên mạng. Những mỹ nhân kia đứng trước cửa tiệm cũ kĩ chụp vài tấm hình, sau đó sẽ đăng lên mạng xã hội và mọi người tham gia bình luận.
Triệu Thiên Thụ mà cố gắng thêm một chút nữa, nói không chừng có thể kéo dậy kinh tế của toàn khu chợ số 5.
Khác với nhà họ Triệu người đông chật cửa, tiệm hải sản họ Ngô chúng tôi vắng vẻ không người, sự khác biệt đó khiến tôi vừa ghen tị vừa tức giận.
Nửa ngày sau tôi cũng không còn sức lực mời chào khách, chỉ đành ngồi ở băng ghế trước cửa nhìn tình hình bên đối diện. Người xếp hàng ở tiệm sách họ Triệu từ trời sáng đến trời tối cũng không ngơi bớt.
Chợ số 5 buổi chiều dọn chợ, các tiệm dần dần đóng cửa, ngọn đèn trước cửa tiệm sách họ Triệu cuối cùng cũng tắt. Tôi nhìn chằm chằm Triệu Thiên Thụ từ tiệm sách bước ra.
Cậu ta rõ ràng chẳng làm gì cả vậy mà nhìn có vẻ còn mệt hơn cả tôi, tấm lưng buổi sáng còn thẳng đến giờ đã hơi cong cong rồi. Tôi đoán nó chắc bị tình cảm của các mỹ nhân đè đến cong rồi.
Cậu ta nhìn qua tôi.
Tôi đầy khiêu khích huýt sáo với cậu ta một cái giống như một tên lưu manh ở ven đường tán gái, “Vất vả quá chừng nha.”. Cái khác không dám nói, chứ mấy trò âm dương quái khí này tôi cực kì điêu luyện.
Triệu Thiên Thụ cười, “Cậu còn vất vả hơn, từ sáng sớm đã phải chèo kéo khách.” Nói xong im lặng một lát, hỏi tôi: “Chẳng hay hôm nay có được bao nhiêu khách?”
Tôi không trả lời, chỉ ậm ừ vài tiếng. “Vẫn là cậu vất vả hơn.” Tôi nhìn cậu ta cười, “Tiệm sách nhà cậu đừng bán sách nữa, trực tiếp bán album ảnh của cậu hoặc hình có chữ kí là được, đúng không?”
Triệu Thiên Thụ không hề chịu thua, “Thực ra cũng không phải không được, vì tiệm sách tôi có thể dâng hiến tấm thân này.”
Cậu ta nhìn sang tôi: “Nào giống như ai đó, đến phụ bán cá lại bị tôm cá dọa đến la toáng lên, toàn khu chợ đều có thể nghe được tiếng cậu la hét.”
Tôi bị nói đến đỏ cả mặt. May mắn là trời đã tối, cậu ta có lẽ không nhìn rõ được vẻ mặt xấu hổ của tôi. Tôi trừng mắt nhìn, tháo tạp dề và găng tay ra, giũ nước về hướng cậu ta.
Quả nhiên, cậu ta lộ ra vẻ mặt chán ghét rồi lùi về phía sau vài bước, sau khi liếc tôi một cái rồi xoay đầu đi, rời khỏi như một kẻ chiến thắng.
Sau khi trở về, tôi vì muốn thám thính tình hình, liền mở máy tính nhập tìm kiếm “Tiệm sách họ Triệu”, hiện ra không biết bao nhiêu trang về nó, tôi xem từng trang, xem đến mắt vừa đau vừa đỏ…
Những mỹ nhân kia giới thiệu đều là hình của Triệu Thiên Thụ, hoặc bóng lưng, hoặc góc nghiêng, trong bài viết cũng nhắc đến tiệm sách nhà họ Triệu có một anh chàng rất đẹp trai.
Những cái này tôi đều có thể hiểu được, chỉ là… tại sao chứ?
Tại sao trong hình của cậu ta còn có mặt của tôi, còn là loại mà chỉ xuất hiện ở một góc của tấm ảnh, còn đang dùng ánh mắt kì quái để nhìn vào mặt cậu ta!!
Tôi tức đến mức gần như không ngủ được, quyết định ngày mai phải đến đại náo tiệm sách họ Triệu một trận.
03.
Cũng không rõ có phải do tiệm hải sản nhà họ Ngô chúng tôi ở đối diện tiệm sách nhà họ Triệu mà nhờ đó độ phổ biến cũng trở nên tốt hơn hay không. Sáng sớm ngày thứ hai, tôi thức dậy sau cuộc gọi của nội, bên kia đầu dây nội một mực thúc giục tôi nhanh chóng đến tiệm phụ giúp. Hôm nay việc buôn bán trong tiệm thực sự rất tốt, một mình nội làm không xuể, một bên thì cân, một bên lại làm cá, cho nên tôi cũng cố gắng vượt qua nỗi sợ về đám tôm cá nhảy nhót, mặc lên tạp dề cắm đầu cắm cổ nỗ lực làm cô gái thu ngân.
Bận một mạch tối mắt đến 3 giờ chiều tôi mới có thời gian trống để ngẩng đầu nhìn lên. Tiệm sách cũ ở đối diện vẫn tấp nập khách, Triệu Thiên Thụ bị “mời” chụp hình cũng không ít, nụ cười công nghiệp không chút thật lòng đã bán đứng cậu ta. Quả thật đáng khinh thường! Đúng lúc cậu ta cũng đánh mắt sang đây. Tôi nhìn thấy ý cười đầy trêu chọc trong ánh mắt đó. Cơn giận tức thời bốc lên, tôi tháo bao tay ra hầm hầm đi về phía cậu ta, ở trước mặt nhiều mỹ nhân, tôi hỏi: “Anh đẹp trai, có thể chụp một tấm ảnh không?”. Triệu Thiên Thụ rõ ràng không ngờ đến tôi sẽ làm như vậy, vẻ mặt sửng sốt diễn ra chớp nhoáng sau đó nhìn tôi chưa kịp nói gì đã bị ngắt lời.
Tôi nói tiếp: “Chắc không phải cần mua sách mới có thể chụp ảnh đâu nhỉ?” Nhất định tôi phải để cậu ta bị mất mặt trước các mỹ nhân.
Nhưng bất ngờ là cậu ta chỉ cười cười: “Không cần, chỉ cần cậu xếp hàng thôi!” vừa nói vừa nhìn về phía các người đẹp phía sau tôi. Tôi theo đó cũng ngoái lại nhìn một lượt, mấy cô gái này đều bị cậu ta mê hoặc mất rồi, bọn họ đều đang tỏ ra rất không hài lòng với tôi. Những ánh mắt không mấy thân thiện đó khiến tôi cũng phải đỏ mặt, giờ mới hiểu tôi lại bê đá đập chân mình, thua thêm một ván, đem tất cả bực tức dồn nén vào một ánh mắt hung hăng trừng cậu ta, tiếp đó chậm rãi đi về phía cuối đội hình đang xếp hàng. Dù gì cũng đã mất mặt, vậy chắc chắn tôi phải chụp ảnh, hơn nữa trong lúc chụp còn phải giày vò tra tấn cậu ta. Đợi mãi một lúc sau cuối cùng cũng đến lượt mình. Cậu ta liếc mắt nhìn tôi, nghiêng đầu lộ ra dáng vẻ lưu manh, nhỏ giọng hỏi tôi: “Tôi thật sự rất đẹp trai hả”
Cằm tôi suýt chút nữa rơi xuống, cảm thấy thật buồn nôn, trực tiếp ở trước mặt các mỹ nhân “ọe” một tiếng thật lớn. Gương mặt tươi cười của Triệu Thiên Thụ như bị nứt nhẹ, tuy nhiên trước một dàn mỹ nhân vẫn duy trì được hình tượng của bản thân. Cậu ta hạ giọng chỉ đủ để hai chúng tôi có thể nghe được, nghiến răng hỏi: “Còn chụp hình nữa không?”
Tôi gật đầu: “Chụp! Tất nhiên chụp rồi! Nếu không tôi tốn mười mấy phút xếp hàng vô ích sao?”
Cậu ta bất ngờ thu lại vẻ cao ngạo, hơi cúi đầu nhỏ giọng hỏi tôi: “Chụp thế nào?”
Khoảng cách đột ngột trở nên quá gần hù tôi hốt hoảng một phen, tôi hơi dịch sang một bên rồi đưa điện thoại cho một mỹ nữ cách tôi gần nhất “Có thể giúp chúng tôi chụp ảnh không?”
Người đẹp đồng ý rất nhanh. Triệu Thiên Thụ sao biết được trong hồ lô của tôi bán thuốc gì, chỉ có thể nhìn tôi đầy nghi ngờ. Tôi ngẩng đầu, nở một nụ cười vô cùng thân thiện. Sau đó tiến lại gần cậu ta, thò tay tóm lấy bắp tay cậu ta, tiếp tục tựa vào người đầy trìu mến, lúc này đây không chỉ mình Triệu Thiên Thụ sững sỡ, mấy người đẹp xung quanh đều vì loạt hành động thân mật vô lí của tôi mà trợn mắt há mồm. Tôi còn có thể cảm nhận được Triệu Thiên Thụ đang cứng đờ cả người. Quá trời là đắc ý, tiếp theo càng thêm siết chặt bắp tay cậu ta, cố tình đem nước rửa cá bôi hết lên quần áo sạch sẽ của cậu ta, sau đó còn lớn tiếng hỏi lại cô gái khi nãy: “Đã chụp xong chưa?”
Triệu Thiên Thụ cuối cùng cũng có phản ứng, cũng không chừng là do tôi nói quá to mới có thể giúp cậu ta hoàn hồn. Nhìn cậu ra đang muốn đẩy tôi ra, nhưng tôi kịp thời nhỏ giọng: “Cậu định đẩy fan của cậu ra như vậy à, có thích hợp không?”. Triệu Thiên Thụ nghe ra giọng điệu đe dọa của tôi, sau đó hít thở sâu mấy lần, mắng: “Có bệnh!”
Cô gái kia gấp gáp tùy tiện chụp 2 tấm, qua loa đáp “Xong rồi, xong rồi”
Cô ấy vừa nói xong, tôi và Triệu Thiên Thụ đồng thời tách ra, tưởng chừng như đang tham gia cuộc thi người nào nhảy ra xa hơn, cả hai lập tức cách nhau mấy mét. Cậu ấy xoay lưng không nhìn tôi, như thể đang điều chỉnh lại cảm xúc. Sau đó cậu ta hơi cúi đầu sửa sang lại quần áo đã bị tôi bôi bẩn,trong lòng tôi vui vẻ hả hê chết đi được. Dù biết rằng đây là bày trò trẻ con, nhưng đối với một tên ấu trĩ như Triệu Thiên Thụ, chỉ có thể dùng cách ấu trĩ hơn để đối phó.
Tôi cũng ngó thử tấm ảnh chụp. Rất tốt! Nhìn tôi rất xinh đẹp, nụ cười tươi sáng. Còn Triệu Thiên Thụ biểu cảm mờ mịt, mày nhăn mắt nhíu môi mím chặt, một bên vai còn lại đang muốn vùng tay ra.
“Ừm! Rất tốt, vô cùng tốt!”
Hành hạ Triệu Thiên Thụ khiến cậu ta hết đắc ý, thật sự là vô cùng, vô cùng sướng.
Tôi nói với bóng lưng của cậu ta: “Chụp quá đẹp, ngày mai tôi đi in ra tặng lại cho cậu một bức.”
Triệu Thiên Thụ cuối cùng cũng quay đầu lại nhìn tôi, kiểu ánh mắt khó có thể lí giải, dùng khẩu hình miệng nói với tôi “Có bệnh à!”
Sau khi làm loạn thành công, tôi mang theo tâm tình vui vẻ qua loa vài tiếng rồi chuẩn bị về lại tiệm hải sản, chỉ là không ngờ vô tình phát hiện Triệu Thiên Thụ lúc chụp ảnh cùng người khác cũng có chút kì lạ. Tai của cậu ta nãy giờ vẫn luôn... đỏ bừng.
Bà nội tôi ở chợ số 5 có một tiệm hải sản, còn ông nội của Triệu Thiên Thụ có một tiệm bán sách ở đối diện tiệm nhà chúng tôi. Lúc tôi còn rất nhỏ có hỏi qua bà nội lúc bà đang đánh vảy cá: “Sao họ lại mở tiệm bán sách trong chợ vậy bà?”
Bà nội khịt mũi nói: “Vì họ muốn đối đầu với chúng ta.”
Tôi hết hồn, liếc nhìn cửa hàng chật hẹp đối diện, mặt tiền rất nhỏ, hai bên cửa chất đầy những quyển sách đã ố vàng, lối vào hẹp chỉ đủ để một người tiến vào.
Ông nội Triệu ngồi ở trên chiếc ghế nhỏ trước cửa đọc sách, mái tóc đã bạc phơ. Ánh sáng phản chiếu từ gọng của chiếc kính lão ông mang trên mũi lóe lên thu hút tôi, tôi chớp mắt, lần nữa nhìn qua đó. Đột nhiên tôi thấy một cậu bé trạc tuổi mình từ bên trong cũng mang ra một chiếc ghế đẩu, sau đó ngồi ở bên cạnh ông nội Triệu.
Một già một trẻ cứ thế cắm cúi im lặng đọc sách mà không hề hòa nhập với môi trường ồn ào phức tạp xen lẫn mùi thịt cá xung quanh chút nào.
Bà nội liếc nhìn về phía đối diện, tỏ vẻ xem thường: “Đọc sách trong chợ cứ như sợ người ta không biết người nhà họ Triệu kì quái vậy!”
Tôi cảm nhận được bà nội đối với bọn họ có vẻ rất ghét bỏ, cũng bất giác cau mày theo. Tôi lại nhìn qua đó, phát hiện cậu bé đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn mình. Chúng tôi đối mắt nhìn nhau qua một con đường rộng năm mét ở giữa.
Tôi làm một cái mặt quỷ, cậu ta ngẩn người mất một giây rồi không chịu lép vế, đặt sách xuống làm mặt quỉ đáp trả. Ngũ quan của cậu ta gần như đều nhăn nhúm lại, rất rõ ràng là trình độ làm mặt quỷ còn cao hơn tôi rất nhiều.
Tôi biết mình đã thua rồi, ngước mắt lên lại nhìn thấy ánh mắt trêu chọc của cậu ta, cơn giận trong lòng nuốt không trôi, liền nhìn về phía cậu ta mà làm khẩu hình miệng: “Xấu ói”, nói xong liền chạy trốn vào trong phòng.
Cứ như vậy, tôi và Triệu Thiên Thụ trong ba năm tiểu học đã hình hành một mối thù. Thật ra nếu như truy ngược về trước, mối thù này có lẽ bắt đầu từ thế hệ trước đã có rồi.
Triệu Ngô chính là hai gia đình đến định cư ở chợ số 5 sớm nhất.
Nhà họ Ngô chúng tôi mở một tiệm hải sản, cũng giống như những gánh hàng bên cạnh, mỗi sáng sớm đều ở quầy chào mời mọi người mua hải sản. Còn nhà họ Triệu thì rất khác biệt, trong cái gian nhỏ nhỏ trong chợ mở một tiệm sách cũ, sách ở bên trong vừa cổ vùa cũ, nghe đồn những quyển sách đó là do ông nội Triệu sưu tập về, họ mở cái tiệm này chẳng qua là để cho những quyển sách bảo bối đó có chỗ lưu giữ mà thôi.
Kì thực thì chỉ cách nhau có một con phố, ngẩng đầu không thấy thì cúi đầu cũng thấy, về tình về lí, hai nhà cũng không nên kết mối thù như vậy, tôi cũng hỏi qua mới biết nguyên nhân.
Thì ra trước kia quản lí chợ rau rất tệ, tình trạng vệ sinh phải nói là thảm đến không dám nhìn. Những tiểu thương bán rau bán thịt trong chợ đều thích đem rác trong nhà tiện tay vứt ra giữa đường, cho rằng chỉ cần không nằm trong tiệm của mình thì không tính là việc của mình.
Bà nội tôi cũng làm như vậy, chẳng qua “vứt ra giữa đường” này cũng là “giữa đường” của nhà họ Triệu, tuy rằng ông nội Triệu tính tình ôn hòa, nhưng bà nội Triệu lại không phải là người dễ chọc, sau khi nhịn vài ngày cuối cùng bộc phát đem tất cả đống rác thải hải sản quăng ra giữa đường toàn bộ trả về cho chúng tôi. Bà nội ngang ngạnh của tôi tất nhiên không nuốt trôi cơn giận này. Nghe đâu hôm đó, phụ nữ hai nhà Ngô Triệu ở giữa đường cãi nhau cả mấy tiếng đồng hồ, cuối cùng vấn đề vẫn không được giải quyết, trái lại kéo đến cả một đội quản lý khu đô thị.
Kết quả hai nhà vì tránh rắc rối nên mới tạm thời ngưng cuộc tranh cãi, nhưng cũng từ đó mà kết thành mối thù. Chợ rau củ số 5 tồn tại bao lâu thì hai nhà Ngô Triệu cũng mâu thuẫn bấy lâu. Tôi cùng ba sống trong trấn, chỉ có mỗi năm nghỉ hè sẽ về nhà ông bà nội trải qua một kì nghỉ đầy ắp hương vị hải sản. Năm nay vừa kết thúc kì thi đại học, tôi lập tức chạy về giúp bà nội chào hỏi đón tiếp khách hàng đến tiệm.
Như thường lệ thì hôm nay 8 giờ tôi thức dậy, sau khi tắm giặt xong xuôi mới bắt đầu thủng thẳng đi đến cửa hàng số 5. Còn chưa kịp ngáp xong thì đột nhiên tôi bị đứng hình, bởi vì theo hướng 1 giờ xuất hiện một anh chàng dáng người cao ráo, phong cách ăn mặc khá hợp thời trang, thi thoảng còn nghiêng đầu bày ra góc nghiêng đẹp trai, nếu so sánh với với diễn viên trên tivi cũng không hề kém cạnh.
Tôi lén lút thậm thụt đi theo anh ta suốt một quãng đường, mà cả chặng đường này tôi vừa đi vừa lau nước miếng giống như một con ma háo sắc vậy. Anh ta bất ngờ dừng bước khiến tôi cũng theo đó mà đột ngột thắng lại. Đến khi định thần xong, tôi đã thấy bản thân đang đứng trước cửa tiệm của bà nội, còn chưa kịp phản ứng đã nghe thấy giọng bà nội từ trong tiệm vọng ra gọi tôi:
“Tiểu Bảo, nhanh lại giúp nội lau bàn.”
Tôi nhanh chóng đáp: “Dạ vâng!”
Tuy vậy, trước khi đi vào trong, tôi vẫn luyến tiếc ngoái nhìn bóng lưng của anh chàng đẹp trai khi nãy mà không nỡ bước đi, giống như thần giao cách cảm, anh ta bỗng nhiên quay lại. Tim tôi mất khống chế đập điên cuồng tưởng chừng như đang khiêu vũ xập xình trong điệu nhạc ở các quán bar, còn chân như thể bị trói lại dù muốn động cũng không thể động, chỉ có thể bị khóa chặt đứng yên tại chỗ. Tôi suýt chút nữa quên luôn việc hít thở, anh ta thật sự quá mức đẹp trai rồi, nhưng.. ánh mắt anh ta tại sao lại mang đến cảm giác có chút khiêu khích?
Đợi một chút... sao lại trông quen quen thế này.
Khỉ thật! Chính là cậu con trai của nhà họ Triệu.
Tôi choáng váng như sét đánh ngang tai.
Triệu Thiên Thụ nhìn chằm chằm tôi một lúc, thấy tôi đứng đó bất động liền lộ ra chút ý cười châm chọc, giọng điệu pha chút trêu đùa, nhắc nhở: “Tiểu Bảo, bà nội gọi cậu vào lau bàn đấy”.
“Ai cho cậu gọi tôi là Tiểu bảo, có bệnh à!”
Tôi dùng ánh mắt sắc như dao muốn cắt cậu ta ra mấy nhát, sau đó xoay người bỏ đi. Sau khi vào tiệm, nội còn hỏi tôi sao mặt lại đỏ thế kia.
Tôi chăm chăm ngó sang bóng lưng Triệu Thiên Thụ đang đứng trước cửa tiệm sách, nghiến răng đáp: “Thằng nhóc đối diện cũng nghỉ hè rồi”. Bà nội đặt con dao xuống rồi nói: “Nó với con không phải cùng tuổi sao? Thì cũng phải nghỉ hè thôi, hai năm trước thì không thấy về, năm nay thấy nó cao lên không ít.”
Nội cười cười nhìn tôi “Trông cũng đẹp trai đấy nhỉ.”
Tôi chợt nhớ đến sự cố mất mặt vừa rồi, tức giận đến mức không nói nên lời, một lúc sau mới nghiến răng thốt ra hai từ “quá xấu”. Vừa nói xong, khi ngẩng đầu lên tình cờ bắt gặp ánh mắt vẫn còn mang theo chút ý cười của Triệu Thiên Thụ. Chẳng rõ vì sao, tôi lại cảm thấy cậu ta đang cười tôi, nụ cười châm chọc đối với tâm ý ái mộ vừa rồi của tôi dành cho cậu ta. Tôi tức giận cầm lấy con dao làm cá, dùng khẩu hình miệng nói với cậu ta: “Nhìn gì mà nhìn?”. Triệu Thiên Thụ lắc đầu sau đó mới bước vào tiệm sách.
02.
Hôm nay chợ vắng người, tôi đứng ở cửa tiệm rao hàng đến cổ họng cũng đau, hết cả nửa ngày mà chỉ có vài người vào mua hải sản. Bà nội rảnh rỗi ở trong phòng xem tivi, tôi thì nỗ lực liều mạng không chịu nghỉ ngơi. Nắng rất gắt, tôi đứng ở cửa tiệm phơi nắng còn nhiều hơn những con cá ch.ết ti.ệt sắp chầu trời kia, bà nội thấy tôi vất vả, bảo tôi lấy ghế ngồi nghỉ một lát. Tôi ngồi ở trước tiệm hải sản uống hớp trà mát lạnh, nheo mắt nhìn về phía đối diện. Tiệm sách của nhà họ Triệu trước mặt rõ ràng là một sự khác biệt ở trong chợ số 5.
Mặc dù lối vào nhỏ nhất ở chợ nhưng người vào thì lại nhiều nhất. Những vị khách đó tuổi tác có vẻ hơi quá mức “trẻ”, còn là những cô gái trang điểm tinh tế, chẳng có chút nào giống như đến chợ mua rau. Có rất nhiều người vì tiệm sách quá nhỏ không thể đi vào nên phải xếp hàng trước cửa. Những cô gái trang điểm lộng lẫy bị nắng gắt chiếu đến mức chân mày nhíu lại cũng không chịu rời khỏi.
Tôi cảm thấy thắc mắc, các cô gái bây giờ đều thích xem những quyển sách cổ sao? Đến chợ mà không mua thức ăn sao?
Vài phút sau, tôi đã biết nguyên nhân.
Người mất tích đã lâu Triệu Thiên Thụ hình như trốn trong tiệm sách ngộp thở chịu không nổi, cúi người từ tiệm sách đi ra ngoài hít thở.
Những mỹ nhân đứng xếp hàng bên ngoài đột nhiên tinh thần phấn chấn, lưng cũng thẳng lên mà nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Triệu Thiên Thụ thì thầm to nhỏ, trên mặt đều là biểu hiện ngượng ngùng ái mộ.
Tôi ngạc nhiên đến tròn mắt, hết nhìn các mỹ nhân bên đó lại nhìn Triệu Thiên Thụ.
Lý nào tướng mạo của Triệu Thiên Thụ có thể kéo khách cho tiệm sách sao?
Nhưng cách tiếp thị này dường như đã biến tiệm sách cũ trở thành một nơi thường được check in trên mạng. Những mỹ nhân kia đứng trước cửa tiệm cũ kĩ chụp vài tấm hình, sau đó sẽ đăng lên mạng xã hội và mọi người tham gia bình luận.
Triệu Thiên Thụ mà cố gắng thêm một chút nữa, nói không chừng có thể kéo dậy kinh tế của toàn khu chợ số 5.
Khác với nhà họ Triệu người đông chật cửa, tiệm hải sản họ Ngô chúng tôi vắng vẻ không người, sự khác biệt đó khiến tôi vừa ghen tị vừa tức giận.
Nửa ngày sau tôi cũng không còn sức lực mời chào khách, chỉ đành ngồi ở băng ghế trước cửa nhìn tình hình bên đối diện. Người xếp hàng ở tiệm sách họ Triệu từ trời sáng đến trời tối cũng không ngơi bớt.
Chợ số 5 buổi chiều dọn chợ, các tiệm dần dần đóng cửa, ngọn đèn trước cửa tiệm sách họ Triệu cuối cùng cũng tắt. Tôi nhìn chằm chằm Triệu Thiên Thụ từ tiệm sách bước ra.
Cậu ta rõ ràng chẳng làm gì cả vậy mà nhìn có vẻ còn mệt hơn cả tôi, tấm lưng buổi sáng còn thẳng đến giờ đã hơi cong cong rồi. Tôi đoán nó chắc bị tình cảm của các mỹ nhân đè đến cong rồi.
Cậu ta nhìn qua tôi.
Tôi đầy khiêu khích huýt sáo với cậu ta một cái giống như một tên lưu manh ở ven đường tán gái, “Vất vả quá chừng nha.”. Cái khác không dám nói, chứ mấy trò âm dương quái khí này tôi cực kì điêu luyện.
Triệu Thiên Thụ cười, “Cậu còn vất vả hơn, từ sáng sớm đã phải chèo kéo khách.” Nói xong im lặng một lát, hỏi tôi: “Chẳng hay hôm nay có được bao nhiêu khách?”
Tôi không trả lời, chỉ ậm ừ vài tiếng. “Vẫn là cậu vất vả hơn.” Tôi nhìn cậu ta cười, “Tiệm sách nhà cậu đừng bán sách nữa, trực tiếp bán album ảnh của cậu hoặc hình có chữ kí là được, đúng không?”
Triệu Thiên Thụ không hề chịu thua, “Thực ra cũng không phải không được, vì tiệm sách tôi có thể dâng hiến tấm thân này.”
Cậu ta nhìn sang tôi: “Nào giống như ai đó, đến phụ bán cá lại bị tôm cá dọa đến la toáng lên, toàn khu chợ đều có thể nghe được tiếng cậu la hét.”
Tôi bị nói đến đỏ cả mặt. May mắn là trời đã tối, cậu ta có lẽ không nhìn rõ được vẻ mặt xấu hổ của tôi. Tôi trừng mắt nhìn, tháo tạp dề và găng tay ra, giũ nước về hướng cậu ta.
Quả nhiên, cậu ta lộ ra vẻ mặt chán ghét rồi lùi về phía sau vài bước, sau khi liếc tôi một cái rồi xoay đầu đi, rời khỏi như một kẻ chiến thắng.
Sau khi trở về, tôi vì muốn thám thính tình hình, liền mở máy tính nhập tìm kiếm “Tiệm sách họ Triệu”, hiện ra không biết bao nhiêu trang về nó, tôi xem từng trang, xem đến mắt vừa đau vừa đỏ…
Những mỹ nhân kia giới thiệu đều là hình của Triệu Thiên Thụ, hoặc bóng lưng, hoặc góc nghiêng, trong bài viết cũng nhắc đến tiệm sách nhà họ Triệu có một anh chàng rất đẹp trai.
Những cái này tôi đều có thể hiểu được, chỉ là… tại sao chứ?
Tại sao trong hình của cậu ta còn có mặt của tôi, còn là loại mà chỉ xuất hiện ở một góc của tấm ảnh, còn đang dùng ánh mắt kì quái để nhìn vào mặt cậu ta!!
Tôi tức đến mức gần như không ngủ được, quyết định ngày mai phải đến đại náo tiệm sách họ Triệu một trận.
03.
Cũng không rõ có phải do tiệm hải sản nhà họ Ngô chúng tôi ở đối diện tiệm sách nhà họ Triệu mà nhờ đó độ phổ biến cũng trở nên tốt hơn hay không. Sáng sớm ngày thứ hai, tôi thức dậy sau cuộc gọi của nội, bên kia đầu dây nội một mực thúc giục tôi nhanh chóng đến tiệm phụ giúp. Hôm nay việc buôn bán trong tiệm thực sự rất tốt, một mình nội làm không xuể, một bên thì cân, một bên lại làm cá, cho nên tôi cũng cố gắng vượt qua nỗi sợ về đám tôm cá nhảy nhót, mặc lên tạp dề cắm đầu cắm cổ nỗ lực làm cô gái thu ngân.
Bận một mạch tối mắt đến 3 giờ chiều tôi mới có thời gian trống để ngẩng đầu nhìn lên. Tiệm sách cũ ở đối diện vẫn tấp nập khách, Triệu Thiên Thụ bị “mời” chụp hình cũng không ít, nụ cười công nghiệp không chút thật lòng đã bán đứng cậu ta. Quả thật đáng khinh thường! Đúng lúc cậu ta cũng đánh mắt sang đây. Tôi nhìn thấy ý cười đầy trêu chọc trong ánh mắt đó. Cơn giận tức thời bốc lên, tôi tháo bao tay ra hầm hầm đi về phía cậu ta, ở trước mặt nhiều mỹ nhân, tôi hỏi: “Anh đẹp trai, có thể chụp một tấm ảnh không?”. Triệu Thiên Thụ rõ ràng không ngờ đến tôi sẽ làm như vậy, vẻ mặt sửng sốt diễn ra chớp nhoáng sau đó nhìn tôi chưa kịp nói gì đã bị ngắt lời.
Tôi nói tiếp: “Chắc không phải cần mua sách mới có thể chụp ảnh đâu nhỉ?” Nhất định tôi phải để cậu ta bị mất mặt trước các mỹ nhân.
Nhưng bất ngờ là cậu ta chỉ cười cười: “Không cần, chỉ cần cậu xếp hàng thôi!” vừa nói vừa nhìn về phía các người đẹp phía sau tôi. Tôi theo đó cũng ngoái lại nhìn một lượt, mấy cô gái này đều bị cậu ta mê hoặc mất rồi, bọn họ đều đang tỏ ra rất không hài lòng với tôi. Những ánh mắt không mấy thân thiện đó khiến tôi cũng phải đỏ mặt, giờ mới hiểu tôi lại bê đá đập chân mình, thua thêm một ván, đem tất cả bực tức dồn nén vào một ánh mắt hung hăng trừng cậu ta, tiếp đó chậm rãi đi về phía cuối đội hình đang xếp hàng. Dù gì cũng đã mất mặt, vậy chắc chắn tôi phải chụp ảnh, hơn nữa trong lúc chụp còn phải giày vò tra tấn cậu ta. Đợi mãi một lúc sau cuối cùng cũng đến lượt mình. Cậu ta liếc mắt nhìn tôi, nghiêng đầu lộ ra dáng vẻ lưu manh, nhỏ giọng hỏi tôi: “Tôi thật sự rất đẹp trai hả”
Cằm tôi suýt chút nữa rơi xuống, cảm thấy thật buồn nôn, trực tiếp ở trước mặt các mỹ nhân “ọe” một tiếng thật lớn. Gương mặt tươi cười của Triệu Thiên Thụ như bị nứt nhẹ, tuy nhiên trước một dàn mỹ nhân vẫn duy trì được hình tượng của bản thân. Cậu ta hạ giọng chỉ đủ để hai chúng tôi có thể nghe được, nghiến răng hỏi: “Còn chụp hình nữa không?”
Tôi gật đầu: “Chụp! Tất nhiên chụp rồi! Nếu không tôi tốn mười mấy phút xếp hàng vô ích sao?”
Cậu ta bất ngờ thu lại vẻ cao ngạo, hơi cúi đầu nhỏ giọng hỏi tôi: “Chụp thế nào?”
Khoảng cách đột ngột trở nên quá gần hù tôi hốt hoảng một phen, tôi hơi dịch sang một bên rồi đưa điện thoại cho một mỹ nữ cách tôi gần nhất “Có thể giúp chúng tôi chụp ảnh không?”
Người đẹp đồng ý rất nhanh. Triệu Thiên Thụ sao biết được trong hồ lô của tôi bán thuốc gì, chỉ có thể nhìn tôi đầy nghi ngờ. Tôi ngẩng đầu, nở một nụ cười vô cùng thân thiện. Sau đó tiến lại gần cậu ta, thò tay tóm lấy bắp tay cậu ta, tiếp tục tựa vào người đầy trìu mến, lúc này đây không chỉ mình Triệu Thiên Thụ sững sỡ, mấy người đẹp xung quanh đều vì loạt hành động thân mật vô lí của tôi mà trợn mắt há mồm. Tôi còn có thể cảm nhận được Triệu Thiên Thụ đang cứng đờ cả người. Quá trời là đắc ý, tiếp theo càng thêm siết chặt bắp tay cậu ta, cố tình đem nước rửa cá bôi hết lên quần áo sạch sẽ của cậu ta, sau đó còn lớn tiếng hỏi lại cô gái khi nãy: “Đã chụp xong chưa?”
Triệu Thiên Thụ cuối cùng cũng có phản ứng, cũng không chừng là do tôi nói quá to mới có thể giúp cậu ta hoàn hồn. Nhìn cậu ra đang muốn đẩy tôi ra, nhưng tôi kịp thời nhỏ giọng: “Cậu định đẩy fan của cậu ra như vậy à, có thích hợp không?”. Triệu Thiên Thụ nghe ra giọng điệu đe dọa của tôi, sau đó hít thở sâu mấy lần, mắng: “Có bệnh!”
Cô gái kia gấp gáp tùy tiện chụp 2 tấm, qua loa đáp “Xong rồi, xong rồi”
Cô ấy vừa nói xong, tôi và Triệu Thiên Thụ đồng thời tách ra, tưởng chừng như đang tham gia cuộc thi người nào nhảy ra xa hơn, cả hai lập tức cách nhau mấy mét. Cậu ấy xoay lưng không nhìn tôi, như thể đang điều chỉnh lại cảm xúc. Sau đó cậu ta hơi cúi đầu sửa sang lại quần áo đã bị tôi bôi bẩn,trong lòng tôi vui vẻ hả hê chết đi được. Dù biết rằng đây là bày trò trẻ con, nhưng đối với một tên ấu trĩ như Triệu Thiên Thụ, chỉ có thể dùng cách ấu trĩ hơn để đối phó.
Tôi cũng ngó thử tấm ảnh chụp. Rất tốt! Nhìn tôi rất xinh đẹp, nụ cười tươi sáng. Còn Triệu Thiên Thụ biểu cảm mờ mịt, mày nhăn mắt nhíu môi mím chặt, một bên vai còn lại đang muốn vùng tay ra.
“Ừm! Rất tốt, vô cùng tốt!”
Hành hạ Triệu Thiên Thụ khiến cậu ta hết đắc ý, thật sự là vô cùng, vô cùng sướng.
Tôi nói với bóng lưng của cậu ta: “Chụp quá đẹp, ngày mai tôi đi in ra tặng lại cho cậu một bức.”
Triệu Thiên Thụ cuối cùng cũng quay đầu lại nhìn tôi, kiểu ánh mắt khó có thể lí giải, dùng khẩu hình miệng nói với tôi “Có bệnh à!”
Sau khi làm loạn thành công, tôi mang theo tâm tình vui vẻ qua loa vài tiếng rồi chuẩn bị về lại tiệm hải sản, chỉ là không ngờ vô tình phát hiện Triệu Thiên Thụ lúc chụp ảnh cùng người khác cũng có chút kì lạ. Tai của cậu ta nãy giờ vẫn luôn... đỏ bừng.