Chương 3
09
Buổi tối trước khi đi ngủ, tôi đang lướt web như thường lệ thì bất ngờ trông thấy một tin tức khiến tôi phải bật dậy khỏi giường.
Blogger kia hình như chính là cô gái hôm nay bị tôi dọa sợ, cô ta viết trên mạng: “Anh đẹp trai của tiệm sách Triệu gia và em gái làm cá ở cửa hàng hải sản Ngô gia là một cặp đôi”. Phản ứng đầu tiên của tôi là phẫn nộ. Hà cớ gì anh ta thì gọi là anh đẹp trai, mà tôi lại là em gái làm cá? Nhưng không bao lâu sau tôi bắt đầu cảm thấy hốt hoảng. Nếu như vì cái sự hồ ngôn loạn ngữ của tôi làm ảnh hưởng việc làm ăn của tiệm sách nhà họ Triệu…
Tôi vẫn còn nhỏ, không gánh nổi hậu quả cỡ này.
Tôi mất ngủ cho đến hơn nửa đêm, một mực suy nghĩ làm sao có thể bù đắp thiệt hại cho tiệm sách Triệu gia. Nếu Triệu Thiên Thụ bắt tôi làm trâu làm ngựa thì tôi nhất quyết không đồng ý. Nhưng tôi có thể nhờ nội làm mấy con cá đắt tiền đem qua tặng Triệu Thiên Thụ để bồi bổ sức khỏe…… Sáng sớm ngày thứ hai, tôi vác theo cặp mắt gấu trúc chuẩn bị đi xin lỗi Triệu Thiên Thụ.
Tiệm sách Triệu gia còn chưa mở cửa. Nhìn tổng thể khu chợ số 5 cũng không có tiệm nào giống tiệm nhà họ. Tuần bảy ngày thì nghỉ ngơi bốn ngày, thời gian mở cửa đóng cửa hoàn toàn phụ thuộc vào tâm trạng của ông chủ. Thực tế thì gia cảnh nhà họ Triệu rất khá, căn bản không cần phải dựa vào tiệm sách để kiếm sống, chỗ này bình thường xem như thư viện của ông nội Triệu, vào kì nghỉ hè thì trở thành căn cứ của Triệu Thiên Thụ. Tuy Triệu gia không kiếm sống từ tiệm sách nhưng tôi cũng nên xin lỗi việc tôi đã làm. Tôi tuyệt đối không bào chữa cho những sai lầm của bản thân. Vừa bước chân vào ngưỡng cửa tiệm sách tôi đã trông thấy Triệu Thiên Thụ đang ngồi trên ghế cúi đầu đọc sách, nghe được tiếng động cậu ta mới ngẩng đầu lên, hơi nhướng mày dường như có chút ngoài ý muốn. Tôi ngượng ngùng mở miệng: “Hôm qua tôi không nên nói đùa kiểu đó, xin lỗi”. Triệu Thiên Thụ nghe xong càng bối rối hơn.
Cậu ta có lẽ không nghĩ đến tôi sẽ ngoan ngoãn như chim non mà cúi đầu nhận lỗi trước.
Tôi cúi đầu không nhìn cậu ta, chỉ chăm chú nhìn sàn gạch đỏ dưới chân, qua một lúc lâu cậu ta mới hỏi: “Tại sao phải xin lỗi?”. Tôi nâng tầm mắt, đối diện với ánh mắt rực sáng đó làm tôi bất giác hoảng loạn, cả nói chuyện cũng không trôi chảy, lắp bắp nói: “Cái đó.. những bạn nữ đó sẽ vì cậu có bạn gái mà về sau sẽ không đến tiệm nữa thì phải làm sao?”. Triệu Thiên Thụ thấp giọng nói: “Tôi cũng không phải là đại minh tinh.”
“Nhưng tiệm của cậu không có khách thì biết tính sao?”
“Nhà tôi cũng không dựa vào nơi này để kiếm cơm.”
Thôi đi, làm tôi đây uổng công lo lắng. Dây thần kinh căng thẳng suốt mấy tiếng đồng hồ của tôi cuối cùng cũng được thả lỏng, tôi lau lau mồ hôi vốn dĩ không tồn tại: “Nếu cậu không bận tâm vậy tôi cũng không nhiều lời nữa, chúc tiệm sách Triệu gia làm ăn phát đạt, tôi đảm bảo sau này sẽ ăn nói cẩn thận hơn. Cậu ăn hải sản không? Tôi qua nhà nội chọn vài con cá cho cậu về nhà hầm canh uống, đảm bảo vô cùng tươi ngon”. Triệu Thiên Thụ nghe tôi nói nhiều như vậy cuối cùng cũng nhịn hết nổi mà cong khóe miệng lên: “Không cần.”
Thấy cậu ta như vậy, chút cảm giác tội lỗi còn sót lại trong lòng tôi tan biến sạch sẽ. Những đám mây đen bao phủ tâm trí tôi đã tan hết, tấm lưng cong xuống vì trĩu nặng cảm giác tội lỗi lập tức thẳng tắp trở lại.
Tôi lùi từng bước về phía sau “Vậy nếu không có gì nữa, tôi về trước đây?”
Triệu Thiên Thụ cứ chăm chăm nhìn tôi, hình như có gì muốn nói. Đợi đến khi bầu không khí trở nên kì quái mới đợi được cậu ta mở miệng: “Sách còn chưa đọc xong đúng không? Hôm nay không đọc sao?”
Nói xong, cậu ta tự mình sờ sờ tai, nói: “Hôm nay không có khách.” Tôi chớp chớp mắt nhìn tai cậu ta, nó bắt đầu chuyển sang sắc đỏ mà bằng tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được. Không rõ tại sao tim tôi đập rất nhanh, ánh mắt cũng từ tai dời đến trên mặt cậu ta.
Tôi nhìn cậu ta chầm chậm gật đầu. Mười phút sau, vốn dĩ Triệu Thiên Thụ đang bận rộn bên ngoài đột ngột đi đến ngồi đối diện tôi. Tôi lập tức điều chỉnh lại tư thế ngồi thẳng người, hai chân khoanh lại bắt chéo. Trước mặt tôi bất ngờ xuất hiện một ly thức uống, là nước cam, nhưng bên cạnh lại đặt thêm một ly espresso nhỏ. Tôi ngẩng đầu đối diện ánh mắt của cậu ta.
Triệu Thiên Thụ nhìn tôi, nhẹ giọng nói: “Ly này gọi là gặp gỡ mùa hè.” Ánh mắt nhìn tôi cũng khác với trước kia, vừa mềm mại lại rất đỗi dịu dàng.
Tôi ngẩn ngơ, trái tim lại đột nhiên bắt đầu ngứa ngáy.
Để che đậy cho sự khác thường của mình, tôi láu lỉnh hỏi: “Không phải chính là cà phê cam sao?”
Triệu Thiên Thụ khịt mũi không nói.
Tôi thừa biết trong lòng cậu ta đang mắng tôi không biết nhìn hàng, nhưng cũng không tức giận mà rót nước cam vào ly cà phê espresso, sau đó cẩn thận nhấp một ngụm. Tôi giương mắt nhìn cậu ta, phát hiện thì ra cậu ta vẫn đang đợi tôi đánh giá. Tôi liếm môi thưởng thức hương vị, nhưng trong đầu không hề xuất hiện bất kì từ ngữ mang tính cao cấp nào cả. Chỉ cảm thấy có ngọt lại có đắng, đầu lưỡi hơi tê, nói tóm lại uống rất ngon. Sau cùng, tôi gật gật đầu nói: “Cam rất ngọt, cà phê thì hơi đắng”. Cậu ta vậy mà thật sự cười ra tiếng luôn rồi, vừa đỡ trán vừa cười, cười đến độ vai run run.
“Cười khỉ gì?”
Cậu ta vẫn tiếp tục cười, tôi gấp đến độ đỏ cả mặt, cúi đầu chuyên tâm đọc sách. Thời gian trôi qua rất nhanh, trước khi rời đi, tôi hỏi cậu ta: “Nếu nội tôi biết cậu mời tôi uống cà phê, có khi nào dùng chuyện này làm tức chế.t bà nội cậu không?”
Cậu ta nhìn tôi: “Nói bậy gì đấy?”
Tôi cười hì hì nói: “Yên tâm đi, tôi sẽ không nói đâu”. Vốn dĩ nếu tôi không nhắc đến, nội tôi cũng sẽ không nhớ đến Triệu Thiên Thụ, nhưng không nghĩ đến buổi chiều dọn cơm, nội lại bảo tôi sang mời Triệu Thiên Thụ sang cùng ăn. Tôi kinh ngạc kêu lên: “Kêu cậu ấy làm gì ạ?”. Nội lấy đũa gõ tôi một cái “Con ngày ngày đến tiệm nhà người ta làm loạn, chúng ta không cần xin lỗi một chút hả?”
“Hai gia đình không phải không ưa nhau sao?”
“Đã là thời đại nào rồi mà còn ghi thù từ đời này qua đời khác.” Bà nội lại nói tôi cổ hủ.
Tôi hoang mang trước trận dạy dỗ của nội.
Cuối cùng vẫn là phải rời bước đi đến đối diện gọi Triệu Thiên Thụ sang dùng cơm. Cậu ta rõ ràng bị dọa hết hồn: “Cậu chắc chứ?”
Tôi gật đầu “Nội tôi nói gia đình chúng ta không có chuyện kết thù truyền từ đời này sang đời khác.”
Triệu Thiên Thụ:“……”
Lúc này, vốn chỉ có hai người trên bàn ăn bỗng biến thành bốn người trên bàn ăn. Bên trái tôi là Lâm Sâm, bên phải là Triệu Thiên Thụ. Không khí trên bàn ăn rất chi là kì lạ, nội không mấy để tâm chuyện này, chỉ chú tâm săn sóc ba đứa chúng tôi, múc cho tôi một muỗng, sau đó lại thêm một muỗng cho Lâm Sâm, tiếp đến thêm một muỗng cho Triệu Thiên Thụ. Ăn xong bữa cơm, Triệu Thiên Thụ là người đầu tiên đứng dậy thu dọn bát đũa, sau đó Lâm Sâm cũng không chịu thua kém. Một mình anh ta cầm đi hơn một nửa bát đũa bẩn, cùng đi vào bon chen rửa chén cùng nhau, nội tôi muốn cản cũng không cản được.
Sau cùng, bọn họ mỗi người chiếm một nửa bồn rửa chén. Nội tôi khen bọn họ nhanh nhẹn, chăm chỉ, đến tận khi Triệu Thiên Thụ rời đi,nội tôi còn thân thiết nắm tay bảo lần sau lại đến. Tôi ở một bên đều nghe được, còn nghĩ là lời nói lịch sự thôi. Nhưng trông thấy cậu ta nở nụ cười cảm kích tôi lại nghi ngờ có khi nào ngày mai cậu ta lại đến không.
10
Sự thật chứng minh, đúng là tôi đã nghĩ nhiều rồi. Việc buôn bán của tiệm sách Triệu gia vẫn rất phát đạt, chỉ có Triệu Thiên Thụ là không giống như trước kia đáp ứng mọi yêu cầu của khách hàng nữa, cậu ta đeo khẩu trang lịch sự từ chối yêu cầu chụp hình của khách, thậm chí cả thời gian đóng cửa cũng sớm hơn 2 tiếng. Nhưng cũng vì đóng cửa sớm, tôi mới có thể mỗi ngày đến tiệm sách Triệu gia để đọc sách, cuốn sách đó cứ đọc rồi dừng, dừng rồi đọc, mấy ngày mới xem xong. Vẫn ngồi ở vị trí quen thuộc, chẳng qua hiện tại thái độ của Triệu Thiên Thụ đối với tôi khách sáo hơn, hoặc là sợ tôi lại ngủ gục, mỗi ngày đều phục vụ cho tôi một ly “cà phê cam”, sau đó thuận thế ngồi xuống đối mặt với tôi và cùng nhau xem sách. Tôi phát hiện cậu ta rất ít khi chơi điện thoại, trong trí nhớ của tôi, Triệu Thiên Thụ nếu không phải chỉnh lý sách thì cũng là đang đọc sách, hoặc là đứng ở chỗ máy pha cà phê nghiên cứu đồ uống. Cậu ta dường như rất đặc biệt, có gì đó phảng phất sự yên bình và an tĩnh rất khó bắt gặp trong nếp sống của người hiện đại.
Thời gian trôi qua rất nhanh. Khi kết quả kì thi đại học được công bố, tôi đang giúp khách hàng chọn bào ngư. Nội nghe điện thoại từ mẹ tôi rồi hô lớn: “Tiểu Bảo, có kết quả rồi, nhanh đi xem.” Nghe xong tôi bắt đầu vội vàng cười cười xin lỗi khách, quay lại gọi nội: “Nội ơi, nội lại đây giúp con một chút!”. Nói xong thì tóm lấy điện thoại đi vào phòng phía sau kiểm tra kết quả. Thật không nghĩ đến Lâm sâm đã ngồi xổm bên trong, trông thấy biểu cảm căng thẳng của anh ta, tôi thấy rất buồn cười, tâm trạng căng như dây đàn của tôi cũng được thả lỏng không ít. Tôi ngồi xổm cạnh anh ta, bắt đầu kiểm tra kết quả…
Mấy ngày sau đó, tôi và Lâm Sâm đều không làm ăn gì, suốt ngày ở tiệm hải sản ôm lấy giấy đăng ký nguyện vọng, so với lúc học cấp ba còn nghiêm túc hơn, hễ thấy trường nào triển vọng là khoanh một vòng tròn sau đó cau mày tiếp tục đọc.
Triệu Thiên Thụ tìm chúng tôi vài lần, thấy chúng tôi không có thời gian chú ý cậu ta nên cũng thức thời rời đi. Tôi quên nói tối hôm đó ăn cơm ở nhà tôi, Lâm Sâm và Triệu Thiên Thụ có nói với nhau mấy câu, dường như hai người họ cũng trở nên thân thiết hơn. Khi buồn chán Triệu Thiên Thụ sẽ qua tìm Lâm Sâm nói chuyện, chủ đề hình như xoay quanh trò chơi và bóng rổ, tôi nghe không hiểu, chỉ căm giận Triệu Thiên Thụ cướp đi bạn tốt Lâm Sâm của tôi. Cũng không rõ tôi đã lăn lộn với việc nộp đơn bao nhiêu ngày trời, cuối cùng tôi cùng Lâm Sâm đã quyết định xong việc chọn trường.
Hôm đó tôi đến tiệm sách, thuận tiện hỏi Triệu Thiên Thụ nộp đơn trường nào, cậu ta nói tên một ngôi trường mà nghe xong tôi liền sững sờ, vốn biết việc học hành của cậu ta không tệ chút nào, nhưng không ngờ đến thành tích cũng đủ khiến tôi xách dép chạy theo mấy con phố. Tôi bối rối: “Cậu thật sự làm được?”
Triệu Thiên Thụ chống cằm nhìn tôi:“Bình thường thôi.”
Thật ganh tị, tôi dùng giọng chua lè nói: “Trụ cột tương lai đất nước nha.”
Triệu Thiên Thụ lại không xem trọng, cười lạnh một tiếng rồi hỏi tôi: “Cậu chọn trường nào?”
Tôi nói tên ngôi trường muốn theo học. Cậu ta liếc mắt nhìn tôi rồi cúi đầu lật sách,giống như chỉ ngẫu nhiên hỏi:“Không nghĩ đến việc đi Bắc kinh hả”
Tôi thành thật đáp: “Không có”. Còn tặng thêm một câu: “Đương nhiên vẫn có trường thích hợp, nhưng tôi chưa nghĩ đến việc đến phía Bắc”. Cậu ta ngẩng đầu nhìn tôi chằm chằm: “Tại sao không cân nhắc thử?”
“Tôi nhớ nhà, không đi quá xa được, hơn nữa bạn bè của tôi đều ở phía Nam, con người của tôi… không có bạn bè sống không nổi.”
Triệu Thiên Thụ hơi gật đầu cũng không nói thêm gì nữa. Mấy ngày sau, tôi nhận được điện thoại của mẹ, mẹ hối thúc tôi về nhà, cha mẹ nhớ tôi lắm rồi. Tôi ậm ờ đồng ý: “Vài ngày nữa đi ạ, hai hôm nay tiệm của nội bận lắm”. Một ngày trước khi về nhà, nội cho tôi nghỉ ngơi, giục tôi cùng Lâm Sâm đi chơi, tới tới lui lui nội lại chỉ vào tiệm sách Triệu gia ở đối diện: “ lBa đứa các con cùng đi chơi đi”. Tôi đồng ý rồi dẫn theo Lâm Sâm đến tiệm sách Triệu gia, ba chúng tôi ngồi trong tiệm sách hết cả buổi chiều. Lâm Sâm xem hoạt hình, Triệu Thiên Thụ xem sách tâm lí, còn tôi đọc hết cuốn tiểu thuyết ngôn tình 150000 từ. Thời gian cũng không còn sớm, đóng lại quyển tiểu thuyết ngôn tình rồi nói với hai người rằng tôi sắp phải về nhà. Rất rõ ràng, cả hai đã bị tôi hù một trận, nhưng cũng chỉ hoảng một chút rồi hỏi tôi: “Sao tại sớm thế?” sau đó cũng không nói thêm gì nữa.
Bọn họ cũng không khóc lóc xin tôi ở lại, cũng không nói rằng không nỡ xa tôi. Tôi cảm thấy có chút thất vọng. Nhưng khi Triệu Thiên Thụ nói muốn mời tôi và Lâm Sâm ăn cơm tối, trong khoảnh khắc đó tôi đã đem nỗi thất vọng quăng sau đầu. Vùng nông thôn không có nhà hàng cao cấp, Triệu Thiên Thụ tìm một quán ăn nhỏ đơn giản trên phố, nhưng thức ăn thực sự rất ngon. Ba chúng tôi còn không biết trời cao đất dày mà gọi một ít rượu. Đến khi uống có chút say, tôi đề nghị ba đứa học theo ba huynh đệ trong truyện Thủy Hử, nâng ly kết bái. Lâm Sâm thì đồng ý, nhưng Triệu Thiên Thụ kiểu nào cũng không phối hợp, dường như cảm thấy việc này thật mất mặt.
Bất luận là dụ dỗ hay uy hiếp, cậu ta vẫn không chịu khuất phục,sau cùng tôi chỉ có thể nâng li chạm cốc với Lâm Sâm, một ánh mắt cũng không thèm chia cho Triệu Thiên Thụ. Sau ba lượt uống rượu, hình như Lâm Sâm say rồi, mặt anh ta như vừa vớt ra từ lò hấp, đỏ y như Lưu Bị thứ 2, nói chuyện cũng không rõ ràng nữa. Nhân lúc anh ta còn chút ý thức tỉnh táo, tôi nhanh chóng đề nghị Triệu Thiên Thụ nhanh chóng đưa anh ta về nhà, nếu không đợi thêm lúc nữa khẳng định phải cõng anh ta về đấy. Triệu Thiên Thụ đương nhiên tán thành. Vậy là tôi và Triệu Thiên Thụ cùng đưa tên Quan Vũ này về miếu.
Chào tạm biệt cha mẹ anh ta xong, tôi dự định cùng Triệu Thiên Thụ mạnh ai nấy về.
Nhưng dường như cậu ta có điều muốn nói, không biết có phải do uống chút rượu hay không mà mặt và tai cậu ta đỏ lừ như quả cà chua, có điều là quả cà chua đẹp trai với đôi mắt phát sáng mang theo hơi ẩm đang chằm chằm nhìn tôi. Hành động đó khiến đầu tôi nóng bừng hơi ngập ngừng hỏi: “.......Sao vậy?”.
Quả cà chua hình như bị tôi làm cho tỉnh lại, đột ngột thu lại ánh mắt mông lung. Khôi phục tầm nhìn như trước,chỉ là mặt và tai vẫn còn nguyên màu đỏ:“Không có gì”. Chỉ cần liếc mắt tôi cũng đủ biết cậu ta đang nói dối, nhìn thấy dáng vẻ muốn nói lại thôi đó, tôi mơ hồ có chút chán nản: “Có gì thì nói”. Triệu Thiên Thụ vẫn lắc đầu nói không có gì. Tôi nổi giận, nhưng cũng không rõ bản thân đang giận cái gì, hơi rượu bốc lên, tôi chỉ cảm thấy dáng vẻ cậu ta như vậy rất đáng ghét.
Tôi chăm chăm nhìn cậu ta rồi nói: “Vậy tôi đi về?”. Triệu Thiên Thụ không lên tiếng. Tôi nâng chân bước đi, hai má nóng bừng vì men rượu, gió mùa hè thổi lướt qua mặt tôi xua đi cái nóng nực nhưng không thể thổi tan cảm giác bức bối, bồn chồn trong tôi. Đi được mấy bước, tôi phát hiện cậu ta vẫn lẽo đẽo đi theo sau. Bước chân tôi vội vã hơn, cậu ta cũng gấp gáp bước theo, tôi đột ngột dùng lại, tiếng bước chân sau lưng cũng theo đó dừng lại. Tôi quay lại nhìn, mặt và tai cậu ta vẫn đỏ như cũ nhưng tâm trạng có vẻ nóng vội hơn, tựa như lo lắng tôi đi mất vậy. Tôi hỏi: “Không có chuyện gì đi theo tôi làm gì?”. Triệu Thiên Thụ nhìn tôi, không còn đang vẻ thoải mái và tự tin như trước kia nữa, lúc này trông có vẻ lo lắng và hơi do dự.
Lời nói đã đến trước miệng nhưng lại không thể nói ra. Tôi chăm chú nhìn, ánh mắt từ mặt di chuyển đến cái tai đỏ bừng như nhỏ máu, tai đỏ cỡ đó đã không ít lần bán đứng cảm xúc của cậu ta, cũng một lần lại một lần khiêu khích trái tim tôi. Tôi nghĩ thầm, hình như tôi đã biết cậu ta muốn nói gì rồi. Một cơn gió hè thổi qua, tựa như cuốn đi màng sương mờ ngăn cách giữa chúng tôi,cũng cuốn theo mọi thứ xung quanh. m thanh bên tai cũng biến mất, tôi chỉ còn nghe được nhịp đập trái tim mình.
Ma xui quỷ khiến, tôi nhìn cậu ta nói:“Tai cậu lại đỏ rồi.”
Triệu Thiên Thụ lấy tay vò vò tai mình, lẩm bẩm: “Mất khống chế rồi.”
Tôi tiến về phía cậu ta một bước: “Tại sao dễ đỏ tai như vậy?”
Triệu Thiên thụ nhìn tôi lắc đầu: “Không biết.”
“Cậu cái gì cũng đều không biết hả?”
Triệu Thiên Thụ không nói gì, ánh mắt bỗng trở nên dịu dàng. Tim tôi sắp nhảy ra ngoài rồi còn cậu ta chẳng có vẻ gì là vội vã cả. Thấy cứ mãi im lặng, tôi nói: “Vậy tôi đi đây”. Giống một lời hù dọa vụng về nhưng thật sự có hiệu quả. Cậu ta cuối cùng cũng chịu mở lời: “Cậu có biết tại sao ly cà phê đó gọi là Mùa hè gặp gỡ không?”. Thanh âm nhẹ nhàng tựa cơn gió đêm hè thổi lướt qua tôi. Tim tôi vô cớ ngứa ngáy. Những lời này so với trong tưởng tượng của tôi không giống nhau, nhưng ánh mắt cậu ta quá chân thành, khiến tôi cũng vô thức suy nghĩ về vấn đề này.
Mùa hè gặp gỡ?
Cuộc gặp gỡ mùa hè?
Cậu ta nhìn tôi. Tôi hình như đã biết ý nghĩa là gì rồi, nhưng tôi không đáp, chỉ chăm chú nhìn vào đôi mắt như phủ hơi nước của cậu ta.
Cậu nói: “.... Bởi vì cảm thấy cậu chính là cuộc gặp gỡ mùa hè của tôi.”
Đáp án này gợi lên trong kí ức của tôi về hương vị của cà phê cam, trong vị đắng mang theo chút ngọt ngào, trong ngọt ngào pha lẫn đắng chát, thậm chí hòa chút cay cay. Tôi chợt nhận ra, mối liên hệ giữa tôi và cậu ta thật sự rất giống ly cà phê, đôi khi đắng ngắt, đôi lúc lại ngọt ngào, uống đến sau cùng trong tim chỉ còn lưu lại mùi vị của mùa hè.
Toàn bộ đầu óc cảm giác như bị thiêu đốt.
Ánh mắt ngại ngùng của cậu ta đột nhiên trở nên kiên định, nói: “Tôi rất thích cậu.”
Thực ra vừa nãy tôi cũng đang chờ đợi điều này, nhưng khi thực sự nghe thấy lời tỏ tình của cậu ta tôi lại mơ hồ có chút do dự. Tôi khẳng định hiện giờ mặt tôi so với cậu ta vừa rồi còn đỏ hơn. Không thấy tôi nói gì, cậu ta lại hỏi: “Tôi chỉ muốn nói với cậu... cậu vẫn luôn là lý do để tôi mong đợi mùa hè”. Ai có thể nói cho tôi biết, Triệu Thiên Thụ tại sao giỏi nói tình thoại thế này không?! Cớ gì tim tôi đập loạn thế kia! Tôi đứng yên tại chỗ suy nghĩ một lúc, muốn tìm câu từ văn vẻ để trả lời.
Tôi hỏi: “Cậu thích mùa hè?”
Cậu ta cau mày đáp: “Tôi chỉ thích cậu.”
Tôi hoàn toàn choáng váng, tuy rằng câu nói này khiến tôi rung động, nhưng như vậy tiếp đến tôi làm sao có thể trả lời bằng một câu cũng ngôn tình đây?
Tôi nói: “Trả lời tôi.”
Cậu ta bối rối. Tôi cảm thấy cậu ta như một tên đại ngốc, tức giận: “Cậu phải nói cậu thích mùa hè.”. Cậu ấy lại hỏi tại sao?
“Cậu cần nói bản thân thích mùa hè, tôi mới có thể nói, mùa hè cũng thích cậu đó!”.
Triệu Thiên Thụ bỗng nhiên cười lên “Nhưng mà, tôi chỉ muốn thích cậu thôi.”
Tôi tức đến nổ đom đóm mắt, nhìn cậu ta chằm chằ:“Tôi là mùa hè của cậu đấy! Vậy mùa hè thích cậu,và tôi thích cậu có gì khác biệt? Cậu đọc nhiều sách như vậy mà lại không hiểu mấy câu ngôn tình này à”
Triệu Thiên Thụ không nói gì, tôi lại bồi thêm một câu: “Được rồi! Cậu không thích mùa hè, vậy mùa hè cũng không thích cậu.”
Ý cười trên trên mặt cậu ta như đóng băng. Tôi xoay người bước đi, cậu ta vẫn lẽo đẽo đi theo hết một con đường..... Sau cùng phát sinh chuyện gì tôi cũng không nhớ nữa, đại khái là hai chúng tôi xác nhận mối quan hệ rồi, hình như còn ôm nhau một chút?
Sáng sớm ngày thứ hai thức dậy, trí nhớ của tôi như thước phim tua lại những chuyện đã xảy ra tối qua, tổng thể cảm thấy tôi và cậu ta có khả năng say rồi nên điên, hai đứa so với học sinh tiểu học ấu trĩ chẳng có gì khác nhau, chậm trễ lâu như vậy mới xác nhận được mối quan hệ.
Nhưng kết cục: Tôi và kẻ thù của mình đã thành một đôi rồi!!
11.
Tôi và Triệu Thiên Thụ hẹn hò là chuyện ngoài dự đoán, nên bất đắc dĩ phải vì nó mà làm hỏng kế hoạch ban đầu của mình. Tôi xin phép mẹ nghỉ thêm mấy hôm, nói là tiệm hải sản bận quá xá bận, bà nội rất cần sự giúp đỡ của tôi. Nhưng kỳ thực thì tôi ở tiệm hải sản chẳng bao lâu đã chạy qua tiệm sách đối diện mà hẹn hò.
…. Chỉ là, thay vì nói đi hẹn hò, chẳng thà nói là đi đọc sách uống cà phê mới đúng.
Triêu Thiên Thụ còn hỏi tôi có nên suy nghĩ thêm về những trường đại học ở phía Bắc không, điều đáng ngạc nhiên là tôi thật sự có nghiêm túc nghiền ngẫm về chuyện đó thật. Trong lòng tôi Triệu Thiên Thụ đã trở nên quan trọng đến mức độ nào rồi trời?
Tôi nhìn gương mặt tuấn tú của cậu ta, lại mềm lòng xuống.
Cộng thêm biểu cảm của cậu ta lại chân thành đến mức khiến người ta động lòng, cuối cùng tôi nói: “Vậy cậu giúp tôi nhìn xem? Tôi sẽ suy nghĩ về nó.”
Khuôn mặt của Triệu Thiên Thụ sáng bừng lên, lập tức lấy quyển sách đăng ký nguyện vòng dày cui ra nghiên cứu, nghiêm túc tìm kiếm cơ hội được ở cùng tôi trong một thành phố.
Nhìn bộ dạng đầy nỗ lực đó, tôi cảm động, mở miệng nói: “Xem ra đúng là cậu rất thích tôi.”
Động tác lật sách của Triệu Thiên Thụ khựng lại, ngẩng đầu nhìn bộ mặt vô cùng đắc ý của tôi một lúc, rồi hạ giọng nói: “Bây giờ mới biết sao?”, nói xong thì lại cúi đầu tiếp tục giúp tôi tìm trường.
Tôi không nói gì, nhìn vành tai đỏ ửng của cậu ta, trộm cười.
Kỳ thực, chúng tôi ở bên trong tiệm sách cũng không phải chỉ làm mấy chuyện đứng đắn như vậy thôi.
Có một hôm, tôi ngồi ở gần kệ sách để đọc, đọc đến mắt híp lại buồn ngủ, ngón tay cũng buông lỏng, “Cạch” lên một tiếng, sách rơi xuống đất, tôi cũng giật mình.
Vừa mở mắt là nhìn thấy Triệu Thiên Thụ đang ở rất gần.
Đôi mắt cậu ta như phủ một lớp sương mờ, ánh mắt tình tứ khiến cho tôi có chút ngẩn ngơ.
Tôi nhìn cậu ta không dám chớp mắt, hô hấp cũng vô thức chậm lại.
Ánh mắt lưu luyến của cậu ta rơi xuống nửa dưới khuôn mặt, tôi gần như nín thở, nhìn chằm chằm cậu ta đang tiến lại gần như bị mê hoặc. Tim đập điên cuồng, tôi cũng không thể nói ra những lời kỳ lạ nào, có lẽ do căng thẳng quá mức nên không làm gì được hết.
Sau khi chớp mắt vài cái, cũng không biết bao nhiêu cái, cuối cùng chúng tôi cũng hôn.
…. Tôi không biết làm sao để hình dung.
Chỉ cảm thấy cơ thể hình như không phải của mình nữa, chỗ tiếp xúc nhau như bị tê đi, cảm giác rất giống với “Gặp gỡ mùa hè”.
Tôi không hiểu lắm, vốn định từ từ thưởng thức thêm chút nữa, ai ngờ lại có một bất ngờ khác xuất hiện.
Có lẽ động tác của hai đứa tôi quá lớn, va vào kệ sách, có một quyển sách từ trên kệ rớt xuống.
“Cạch” một tiếng, tôi và Triệu Thiên Thụ đều hết hồn, vội vã buông nhau ra. Tôi đầu óc mơ màng, xấu hỗ che mặt lại, cố ý tránh ánh mắt của cậu ta.
Sau đó, tôi nhìn thấy quyển sách nằm dưới đất kia…
Sao quen dữ?
Là cuốn “Làm thế nào để chinh phục trai đẹp?”
Không để ý đến việc mắc cỡ nữa, tôi cầm đưa quyển sách cho Triệu Thiên Thụ: “Lại là nó!”
Triệu Thiên Thụ “À” một tiếng nhẹ nhàng, rồi ngồi xuống ngang bằng tôi, hỏi: “Cậu xem xem bên trong nói cái gì?”
Tôi tuỳ ý lật lật, lắc lắc đầu kiểu một lời khó nói hết: “Quá dài dòng, như vầy tuyệt đối không thể chinh phục được trai đẹp đâu.”
Triệu Thiên Thụ cầm lấy quyển sách, lật vài trang, sau đó cau mày.
Tôi nhìn cậu ta như vậy, suýt chút cười thành tiếng.
Cậu ta ngẩng lên nhìn tôi: “Vậy cậu nói làm sao để chinh phục?”
Đôi mắt trong trẻo có mang theo ý cười.
Tôi nhìn đôi mắt hàm tiếu đó từ từ trượt xuống môi cậu ấy, nhớ lại cảm giác lúc chạm vào ban nãy, đột nhiên thấy nóng lên, ma xui quỷ khiến nói ra: “Hôn là được rồi.”
Sau đó chồm qua hôn cậu ấy.
Triệu Thiên Thụ ngẩn ra một chút, rồi vứt quyển sách qua một bên, vươn tay giữa lấy đầu tôi không để tôi chạy trốn.
Sau đó cũng không rõ chúng tôi đã hôn bao nhiêu lần, hôn bao lâu.
Chỉ biết là cả buổi chiều hôm đó tôi đều mơ mơ màng màng, cũng học được không ít bản lĩnh để chinh phục được trai đẹp.
(Hoàn)
Buổi tối trước khi đi ngủ, tôi đang lướt web như thường lệ thì bất ngờ trông thấy một tin tức khiến tôi phải bật dậy khỏi giường.
Blogger kia hình như chính là cô gái hôm nay bị tôi dọa sợ, cô ta viết trên mạng: “Anh đẹp trai của tiệm sách Triệu gia và em gái làm cá ở cửa hàng hải sản Ngô gia là một cặp đôi”. Phản ứng đầu tiên của tôi là phẫn nộ. Hà cớ gì anh ta thì gọi là anh đẹp trai, mà tôi lại là em gái làm cá? Nhưng không bao lâu sau tôi bắt đầu cảm thấy hốt hoảng. Nếu như vì cái sự hồ ngôn loạn ngữ của tôi làm ảnh hưởng việc làm ăn của tiệm sách nhà họ Triệu…
Tôi vẫn còn nhỏ, không gánh nổi hậu quả cỡ này.
Tôi mất ngủ cho đến hơn nửa đêm, một mực suy nghĩ làm sao có thể bù đắp thiệt hại cho tiệm sách Triệu gia. Nếu Triệu Thiên Thụ bắt tôi làm trâu làm ngựa thì tôi nhất quyết không đồng ý. Nhưng tôi có thể nhờ nội làm mấy con cá đắt tiền đem qua tặng Triệu Thiên Thụ để bồi bổ sức khỏe…… Sáng sớm ngày thứ hai, tôi vác theo cặp mắt gấu trúc chuẩn bị đi xin lỗi Triệu Thiên Thụ.
Tiệm sách Triệu gia còn chưa mở cửa. Nhìn tổng thể khu chợ số 5 cũng không có tiệm nào giống tiệm nhà họ. Tuần bảy ngày thì nghỉ ngơi bốn ngày, thời gian mở cửa đóng cửa hoàn toàn phụ thuộc vào tâm trạng của ông chủ. Thực tế thì gia cảnh nhà họ Triệu rất khá, căn bản không cần phải dựa vào tiệm sách để kiếm sống, chỗ này bình thường xem như thư viện của ông nội Triệu, vào kì nghỉ hè thì trở thành căn cứ của Triệu Thiên Thụ. Tuy Triệu gia không kiếm sống từ tiệm sách nhưng tôi cũng nên xin lỗi việc tôi đã làm. Tôi tuyệt đối không bào chữa cho những sai lầm của bản thân. Vừa bước chân vào ngưỡng cửa tiệm sách tôi đã trông thấy Triệu Thiên Thụ đang ngồi trên ghế cúi đầu đọc sách, nghe được tiếng động cậu ta mới ngẩng đầu lên, hơi nhướng mày dường như có chút ngoài ý muốn. Tôi ngượng ngùng mở miệng: “Hôm qua tôi không nên nói đùa kiểu đó, xin lỗi”. Triệu Thiên Thụ nghe xong càng bối rối hơn.
Cậu ta có lẽ không nghĩ đến tôi sẽ ngoan ngoãn như chim non mà cúi đầu nhận lỗi trước.
Tôi cúi đầu không nhìn cậu ta, chỉ chăm chú nhìn sàn gạch đỏ dưới chân, qua một lúc lâu cậu ta mới hỏi: “Tại sao phải xin lỗi?”. Tôi nâng tầm mắt, đối diện với ánh mắt rực sáng đó làm tôi bất giác hoảng loạn, cả nói chuyện cũng không trôi chảy, lắp bắp nói: “Cái đó.. những bạn nữ đó sẽ vì cậu có bạn gái mà về sau sẽ không đến tiệm nữa thì phải làm sao?”. Triệu Thiên Thụ thấp giọng nói: “Tôi cũng không phải là đại minh tinh.”
“Nhưng tiệm của cậu không có khách thì biết tính sao?”
“Nhà tôi cũng không dựa vào nơi này để kiếm cơm.”
Thôi đi, làm tôi đây uổng công lo lắng. Dây thần kinh căng thẳng suốt mấy tiếng đồng hồ của tôi cuối cùng cũng được thả lỏng, tôi lau lau mồ hôi vốn dĩ không tồn tại: “Nếu cậu không bận tâm vậy tôi cũng không nhiều lời nữa, chúc tiệm sách Triệu gia làm ăn phát đạt, tôi đảm bảo sau này sẽ ăn nói cẩn thận hơn. Cậu ăn hải sản không? Tôi qua nhà nội chọn vài con cá cho cậu về nhà hầm canh uống, đảm bảo vô cùng tươi ngon”. Triệu Thiên Thụ nghe tôi nói nhiều như vậy cuối cùng cũng nhịn hết nổi mà cong khóe miệng lên: “Không cần.”
Thấy cậu ta như vậy, chút cảm giác tội lỗi còn sót lại trong lòng tôi tan biến sạch sẽ. Những đám mây đen bao phủ tâm trí tôi đã tan hết, tấm lưng cong xuống vì trĩu nặng cảm giác tội lỗi lập tức thẳng tắp trở lại.
Tôi lùi từng bước về phía sau “Vậy nếu không có gì nữa, tôi về trước đây?”
Triệu Thiên Thụ cứ chăm chăm nhìn tôi, hình như có gì muốn nói. Đợi đến khi bầu không khí trở nên kì quái mới đợi được cậu ta mở miệng: “Sách còn chưa đọc xong đúng không? Hôm nay không đọc sao?”
Nói xong, cậu ta tự mình sờ sờ tai, nói: “Hôm nay không có khách.” Tôi chớp chớp mắt nhìn tai cậu ta, nó bắt đầu chuyển sang sắc đỏ mà bằng tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được. Không rõ tại sao tim tôi đập rất nhanh, ánh mắt cũng từ tai dời đến trên mặt cậu ta.
Tôi nhìn cậu ta chầm chậm gật đầu. Mười phút sau, vốn dĩ Triệu Thiên Thụ đang bận rộn bên ngoài đột ngột đi đến ngồi đối diện tôi. Tôi lập tức điều chỉnh lại tư thế ngồi thẳng người, hai chân khoanh lại bắt chéo. Trước mặt tôi bất ngờ xuất hiện một ly thức uống, là nước cam, nhưng bên cạnh lại đặt thêm một ly espresso nhỏ. Tôi ngẩng đầu đối diện ánh mắt của cậu ta.
Triệu Thiên Thụ nhìn tôi, nhẹ giọng nói: “Ly này gọi là gặp gỡ mùa hè.” Ánh mắt nhìn tôi cũng khác với trước kia, vừa mềm mại lại rất đỗi dịu dàng.
Tôi ngẩn ngơ, trái tim lại đột nhiên bắt đầu ngứa ngáy.
Để che đậy cho sự khác thường của mình, tôi láu lỉnh hỏi: “Không phải chính là cà phê cam sao?”
Triệu Thiên Thụ khịt mũi không nói.
Tôi thừa biết trong lòng cậu ta đang mắng tôi không biết nhìn hàng, nhưng cũng không tức giận mà rót nước cam vào ly cà phê espresso, sau đó cẩn thận nhấp một ngụm. Tôi giương mắt nhìn cậu ta, phát hiện thì ra cậu ta vẫn đang đợi tôi đánh giá. Tôi liếm môi thưởng thức hương vị, nhưng trong đầu không hề xuất hiện bất kì từ ngữ mang tính cao cấp nào cả. Chỉ cảm thấy có ngọt lại có đắng, đầu lưỡi hơi tê, nói tóm lại uống rất ngon. Sau cùng, tôi gật gật đầu nói: “Cam rất ngọt, cà phê thì hơi đắng”. Cậu ta vậy mà thật sự cười ra tiếng luôn rồi, vừa đỡ trán vừa cười, cười đến độ vai run run.
“Cười khỉ gì?”
Cậu ta vẫn tiếp tục cười, tôi gấp đến độ đỏ cả mặt, cúi đầu chuyên tâm đọc sách. Thời gian trôi qua rất nhanh, trước khi rời đi, tôi hỏi cậu ta: “Nếu nội tôi biết cậu mời tôi uống cà phê, có khi nào dùng chuyện này làm tức chế.t bà nội cậu không?”
Cậu ta nhìn tôi: “Nói bậy gì đấy?”
Tôi cười hì hì nói: “Yên tâm đi, tôi sẽ không nói đâu”. Vốn dĩ nếu tôi không nhắc đến, nội tôi cũng sẽ không nhớ đến Triệu Thiên Thụ, nhưng không nghĩ đến buổi chiều dọn cơm, nội lại bảo tôi sang mời Triệu Thiên Thụ sang cùng ăn. Tôi kinh ngạc kêu lên: “Kêu cậu ấy làm gì ạ?”. Nội lấy đũa gõ tôi một cái “Con ngày ngày đến tiệm nhà người ta làm loạn, chúng ta không cần xin lỗi một chút hả?”
“Hai gia đình không phải không ưa nhau sao?”
“Đã là thời đại nào rồi mà còn ghi thù từ đời này qua đời khác.” Bà nội lại nói tôi cổ hủ.
Tôi hoang mang trước trận dạy dỗ của nội.
Cuối cùng vẫn là phải rời bước đi đến đối diện gọi Triệu Thiên Thụ sang dùng cơm. Cậu ta rõ ràng bị dọa hết hồn: “Cậu chắc chứ?”
Tôi gật đầu “Nội tôi nói gia đình chúng ta không có chuyện kết thù truyền từ đời này sang đời khác.”
Triệu Thiên Thụ:“……”
Lúc này, vốn chỉ có hai người trên bàn ăn bỗng biến thành bốn người trên bàn ăn. Bên trái tôi là Lâm Sâm, bên phải là Triệu Thiên Thụ. Không khí trên bàn ăn rất chi là kì lạ, nội không mấy để tâm chuyện này, chỉ chú tâm săn sóc ba đứa chúng tôi, múc cho tôi một muỗng, sau đó lại thêm một muỗng cho Lâm Sâm, tiếp đến thêm một muỗng cho Triệu Thiên Thụ. Ăn xong bữa cơm, Triệu Thiên Thụ là người đầu tiên đứng dậy thu dọn bát đũa, sau đó Lâm Sâm cũng không chịu thua kém. Một mình anh ta cầm đi hơn một nửa bát đũa bẩn, cùng đi vào bon chen rửa chén cùng nhau, nội tôi muốn cản cũng không cản được.
Sau cùng, bọn họ mỗi người chiếm một nửa bồn rửa chén. Nội tôi khen bọn họ nhanh nhẹn, chăm chỉ, đến tận khi Triệu Thiên Thụ rời đi,nội tôi còn thân thiết nắm tay bảo lần sau lại đến. Tôi ở một bên đều nghe được, còn nghĩ là lời nói lịch sự thôi. Nhưng trông thấy cậu ta nở nụ cười cảm kích tôi lại nghi ngờ có khi nào ngày mai cậu ta lại đến không.
10
Sự thật chứng minh, đúng là tôi đã nghĩ nhiều rồi. Việc buôn bán của tiệm sách Triệu gia vẫn rất phát đạt, chỉ có Triệu Thiên Thụ là không giống như trước kia đáp ứng mọi yêu cầu của khách hàng nữa, cậu ta đeo khẩu trang lịch sự từ chối yêu cầu chụp hình của khách, thậm chí cả thời gian đóng cửa cũng sớm hơn 2 tiếng. Nhưng cũng vì đóng cửa sớm, tôi mới có thể mỗi ngày đến tiệm sách Triệu gia để đọc sách, cuốn sách đó cứ đọc rồi dừng, dừng rồi đọc, mấy ngày mới xem xong. Vẫn ngồi ở vị trí quen thuộc, chẳng qua hiện tại thái độ của Triệu Thiên Thụ đối với tôi khách sáo hơn, hoặc là sợ tôi lại ngủ gục, mỗi ngày đều phục vụ cho tôi một ly “cà phê cam”, sau đó thuận thế ngồi xuống đối mặt với tôi và cùng nhau xem sách. Tôi phát hiện cậu ta rất ít khi chơi điện thoại, trong trí nhớ của tôi, Triệu Thiên Thụ nếu không phải chỉnh lý sách thì cũng là đang đọc sách, hoặc là đứng ở chỗ máy pha cà phê nghiên cứu đồ uống. Cậu ta dường như rất đặc biệt, có gì đó phảng phất sự yên bình và an tĩnh rất khó bắt gặp trong nếp sống của người hiện đại.
Thời gian trôi qua rất nhanh. Khi kết quả kì thi đại học được công bố, tôi đang giúp khách hàng chọn bào ngư. Nội nghe điện thoại từ mẹ tôi rồi hô lớn: “Tiểu Bảo, có kết quả rồi, nhanh đi xem.” Nghe xong tôi bắt đầu vội vàng cười cười xin lỗi khách, quay lại gọi nội: “Nội ơi, nội lại đây giúp con một chút!”. Nói xong thì tóm lấy điện thoại đi vào phòng phía sau kiểm tra kết quả. Thật không nghĩ đến Lâm sâm đã ngồi xổm bên trong, trông thấy biểu cảm căng thẳng của anh ta, tôi thấy rất buồn cười, tâm trạng căng như dây đàn của tôi cũng được thả lỏng không ít. Tôi ngồi xổm cạnh anh ta, bắt đầu kiểm tra kết quả…
Mấy ngày sau đó, tôi và Lâm Sâm đều không làm ăn gì, suốt ngày ở tiệm hải sản ôm lấy giấy đăng ký nguyện vọng, so với lúc học cấp ba còn nghiêm túc hơn, hễ thấy trường nào triển vọng là khoanh một vòng tròn sau đó cau mày tiếp tục đọc.
Triệu Thiên Thụ tìm chúng tôi vài lần, thấy chúng tôi không có thời gian chú ý cậu ta nên cũng thức thời rời đi. Tôi quên nói tối hôm đó ăn cơm ở nhà tôi, Lâm Sâm và Triệu Thiên Thụ có nói với nhau mấy câu, dường như hai người họ cũng trở nên thân thiết hơn. Khi buồn chán Triệu Thiên Thụ sẽ qua tìm Lâm Sâm nói chuyện, chủ đề hình như xoay quanh trò chơi và bóng rổ, tôi nghe không hiểu, chỉ căm giận Triệu Thiên Thụ cướp đi bạn tốt Lâm Sâm của tôi. Cũng không rõ tôi đã lăn lộn với việc nộp đơn bao nhiêu ngày trời, cuối cùng tôi cùng Lâm Sâm đã quyết định xong việc chọn trường.
Hôm đó tôi đến tiệm sách, thuận tiện hỏi Triệu Thiên Thụ nộp đơn trường nào, cậu ta nói tên một ngôi trường mà nghe xong tôi liền sững sờ, vốn biết việc học hành của cậu ta không tệ chút nào, nhưng không ngờ đến thành tích cũng đủ khiến tôi xách dép chạy theo mấy con phố. Tôi bối rối: “Cậu thật sự làm được?”
Triệu Thiên Thụ chống cằm nhìn tôi:“Bình thường thôi.”
Thật ganh tị, tôi dùng giọng chua lè nói: “Trụ cột tương lai đất nước nha.”
Triệu Thiên Thụ lại không xem trọng, cười lạnh một tiếng rồi hỏi tôi: “Cậu chọn trường nào?”
Tôi nói tên ngôi trường muốn theo học. Cậu ta liếc mắt nhìn tôi rồi cúi đầu lật sách,giống như chỉ ngẫu nhiên hỏi:“Không nghĩ đến việc đi Bắc kinh hả”
Tôi thành thật đáp: “Không có”. Còn tặng thêm một câu: “Đương nhiên vẫn có trường thích hợp, nhưng tôi chưa nghĩ đến việc đến phía Bắc”. Cậu ta ngẩng đầu nhìn tôi chằm chằm: “Tại sao không cân nhắc thử?”
“Tôi nhớ nhà, không đi quá xa được, hơn nữa bạn bè của tôi đều ở phía Nam, con người của tôi… không có bạn bè sống không nổi.”
Triệu Thiên Thụ hơi gật đầu cũng không nói thêm gì nữa. Mấy ngày sau, tôi nhận được điện thoại của mẹ, mẹ hối thúc tôi về nhà, cha mẹ nhớ tôi lắm rồi. Tôi ậm ờ đồng ý: “Vài ngày nữa đi ạ, hai hôm nay tiệm của nội bận lắm”. Một ngày trước khi về nhà, nội cho tôi nghỉ ngơi, giục tôi cùng Lâm Sâm đi chơi, tới tới lui lui nội lại chỉ vào tiệm sách Triệu gia ở đối diện: “ lBa đứa các con cùng đi chơi đi”. Tôi đồng ý rồi dẫn theo Lâm Sâm đến tiệm sách Triệu gia, ba chúng tôi ngồi trong tiệm sách hết cả buổi chiều. Lâm Sâm xem hoạt hình, Triệu Thiên Thụ xem sách tâm lí, còn tôi đọc hết cuốn tiểu thuyết ngôn tình 150000 từ. Thời gian cũng không còn sớm, đóng lại quyển tiểu thuyết ngôn tình rồi nói với hai người rằng tôi sắp phải về nhà. Rất rõ ràng, cả hai đã bị tôi hù một trận, nhưng cũng chỉ hoảng một chút rồi hỏi tôi: “Sao tại sớm thế?” sau đó cũng không nói thêm gì nữa.
Bọn họ cũng không khóc lóc xin tôi ở lại, cũng không nói rằng không nỡ xa tôi. Tôi cảm thấy có chút thất vọng. Nhưng khi Triệu Thiên Thụ nói muốn mời tôi và Lâm Sâm ăn cơm tối, trong khoảnh khắc đó tôi đã đem nỗi thất vọng quăng sau đầu. Vùng nông thôn không có nhà hàng cao cấp, Triệu Thiên Thụ tìm một quán ăn nhỏ đơn giản trên phố, nhưng thức ăn thực sự rất ngon. Ba chúng tôi còn không biết trời cao đất dày mà gọi một ít rượu. Đến khi uống có chút say, tôi đề nghị ba đứa học theo ba huynh đệ trong truyện Thủy Hử, nâng ly kết bái. Lâm Sâm thì đồng ý, nhưng Triệu Thiên Thụ kiểu nào cũng không phối hợp, dường như cảm thấy việc này thật mất mặt.
Bất luận là dụ dỗ hay uy hiếp, cậu ta vẫn không chịu khuất phục,sau cùng tôi chỉ có thể nâng li chạm cốc với Lâm Sâm, một ánh mắt cũng không thèm chia cho Triệu Thiên Thụ. Sau ba lượt uống rượu, hình như Lâm Sâm say rồi, mặt anh ta như vừa vớt ra từ lò hấp, đỏ y như Lưu Bị thứ 2, nói chuyện cũng không rõ ràng nữa. Nhân lúc anh ta còn chút ý thức tỉnh táo, tôi nhanh chóng đề nghị Triệu Thiên Thụ nhanh chóng đưa anh ta về nhà, nếu không đợi thêm lúc nữa khẳng định phải cõng anh ta về đấy. Triệu Thiên Thụ đương nhiên tán thành. Vậy là tôi và Triệu Thiên Thụ cùng đưa tên Quan Vũ này về miếu.
Chào tạm biệt cha mẹ anh ta xong, tôi dự định cùng Triệu Thiên Thụ mạnh ai nấy về.
Nhưng dường như cậu ta có điều muốn nói, không biết có phải do uống chút rượu hay không mà mặt và tai cậu ta đỏ lừ như quả cà chua, có điều là quả cà chua đẹp trai với đôi mắt phát sáng mang theo hơi ẩm đang chằm chằm nhìn tôi. Hành động đó khiến đầu tôi nóng bừng hơi ngập ngừng hỏi: “.......Sao vậy?”.
Quả cà chua hình như bị tôi làm cho tỉnh lại, đột ngột thu lại ánh mắt mông lung. Khôi phục tầm nhìn như trước,chỉ là mặt và tai vẫn còn nguyên màu đỏ:“Không có gì”. Chỉ cần liếc mắt tôi cũng đủ biết cậu ta đang nói dối, nhìn thấy dáng vẻ muốn nói lại thôi đó, tôi mơ hồ có chút chán nản: “Có gì thì nói”. Triệu Thiên Thụ vẫn lắc đầu nói không có gì. Tôi nổi giận, nhưng cũng không rõ bản thân đang giận cái gì, hơi rượu bốc lên, tôi chỉ cảm thấy dáng vẻ cậu ta như vậy rất đáng ghét.
Tôi chăm chăm nhìn cậu ta rồi nói: “Vậy tôi đi về?”. Triệu Thiên Thụ không lên tiếng. Tôi nâng chân bước đi, hai má nóng bừng vì men rượu, gió mùa hè thổi lướt qua mặt tôi xua đi cái nóng nực nhưng không thể thổi tan cảm giác bức bối, bồn chồn trong tôi. Đi được mấy bước, tôi phát hiện cậu ta vẫn lẽo đẽo đi theo sau. Bước chân tôi vội vã hơn, cậu ta cũng gấp gáp bước theo, tôi đột ngột dùng lại, tiếng bước chân sau lưng cũng theo đó dừng lại. Tôi quay lại nhìn, mặt và tai cậu ta vẫn đỏ như cũ nhưng tâm trạng có vẻ nóng vội hơn, tựa như lo lắng tôi đi mất vậy. Tôi hỏi: “Không có chuyện gì đi theo tôi làm gì?”. Triệu Thiên Thụ nhìn tôi, không còn đang vẻ thoải mái và tự tin như trước kia nữa, lúc này trông có vẻ lo lắng và hơi do dự.
Lời nói đã đến trước miệng nhưng lại không thể nói ra. Tôi chăm chú nhìn, ánh mắt từ mặt di chuyển đến cái tai đỏ bừng như nhỏ máu, tai đỏ cỡ đó đã không ít lần bán đứng cảm xúc của cậu ta, cũng một lần lại một lần khiêu khích trái tim tôi. Tôi nghĩ thầm, hình như tôi đã biết cậu ta muốn nói gì rồi. Một cơn gió hè thổi qua, tựa như cuốn đi màng sương mờ ngăn cách giữa chúng tôi,cũng cuốn theo mọi thứ xung quanh. m thanh bên tai cũng biến mất, tôi chỉ còn nghe được nhịp đập trái tim mình.
Ma xui quỷ khiến, tôi nhìn cậu ta nói:“Tai cậu lại đỏ rồi.”
Triệu Thiên Thụ lấy tay vò vò tai mình, lẩm bẩm: “Mất khống chế rồi.”
Tôi tiến về phía cậu ta một bước: “Tại sao dễ đỏ tai như vậy?”
Triệu Thiên thụ nhìn tôi lắc đầu: “Không biết.”
“Cậu cái gì cũng đều không biết hả?”
Triệu Thiên Thụ không nói gì, ánh mắt bỗng trở nên dịu dàng. Tim tôi sắp nhảy ra ngoài rồi còn cậu ta chẳng có vẻ gì là vội vã cả. Thấy cứ mãi im lặng, tôi nói: “Vậy tôi đi đây”. Giống một lời hù dọa vụng về nhưng thật sự có hiệu quả. Cậu ta cuối cùng cũng chịu mở lời: “Cậu có biết tại sao ly cà phê đó gọi là Mùa hè gặp gỡ không?”. Thanh âm nhẹ nhàng tựa cơn gió đêm hè thổi lướt qua tôi. Tim tôi vô cớ ngứa ngáy. Những lời này so với trong tưởng tượng của tôi không giống nhau, nhưng ánh mắt cậu ta quá chân thành, khiến tôi cũng vô thức suy nghĩ về vấn đề này.
Mùa hè gặp gỡ?
Cuộc gặp gỡ mùa hè?
Cậu ta nhìn tôi. Tôi hình như đã biết ý nghĩa là gì rồi, nhưng tôi không đáp, chỉ chăm chú nhìn vào đôi mắt như phủ hơi nước của cậu ta.
Cậu nói: “.... Bởi vì cảm thấy cậu chính là cuộc gặp gỡ mùa hè của tôi.”
Đáp án này gợi lên trong kí ức của tôi về hương vị của cà phê cam, trong vị đắng mang theo chút ngọt ngào, trong ngọt ngào pha lẫn đắng chát, thậm chí hòa chút cay cay. Tôi chợt nhận ra, mối liên hệ giữa tôi và cậu ta thật sự rất giống ly cà phê, đôi khi đắng ngắt, đôi lúc lại ngọt ngào, uống đến sau cùng trong tim chỉ còn lưu lại mùi vị của mùa hè.
Toàn bộ đầu óc cảm giác như bị thiêu đốt.
Ánh mắt ngại ngùng của cậu ta đột nhiên trở nên kiên định, nói: “Tôi rất thích cậu.”
Thực ra vừa nãy tôi cũng đang chờ đợi điều này, nhưng khi thực sự nghe thấy lời tỏ tình của cậu ta tôi lại mơ hồ có chút do dự. Tôi khẳng định hiện giờ mặt tôi so với cậu ta vừa rồi còn đỏ hơn. Không thấy tôi nói gì, cậu ta lại hỏi: “Tôi chỉ muốn nói với cậu... cậu vẫn luôn là lý do để tôi mong đợi mùa hè”. Ai có thể nói cho tôi biết, Triệu Thiên Thụ tại sao giỏi nói tình thoại thế này không?! Cớ gì tim tôi đập loạn thế kia! Tôi đứng yên tại chỗ suy nghĩ một lúc, muốn tìm câu từ văn vẻ để trả lời.
Tôi hỏi: “Cậu thích mùa hè?”
Cậu ta cau mày đáp: “Tôi chỉ thích cậu.”
Tôi hoàn toàn choáng váng, tuy rằng câu nói này khiến tôi rung động, nhưng như vậy tiếp đến tôi làm sao có thể trả lời bằng một câu cũng ngôn tình đây?
Tôi nói: “Trả lời tôi.”
Cậu ta bối rối. Tôi cảm thấy cậu ta như một tên đại ngốc, tức giận: “Cậu phải nói cậu thích mùa hè.”. Cậu ấy lại hỏi tại sao?
“Cậu cần nói bản thân thích mùa hè, tôi mới có thể nói, mùa hè cũng thích cậu đó!”.
Triệu Thiên Thụ bỗng nhiên cười lên “Nhưng mà, tôi chỉ muốn thích cậu thôi.”
Tôi tức đến nổ đom đóm mắt, nhìn cậu ta chằm chằ:“Tôi là mùa hè của cậu đấy! Vậy mùa hè thích cậu,và tôi thích cậu có gì khác biệt? Cậu đọc nhiều sách như vậy mà lại không hiểu mấy câu ngôn tình này à”
Triệu Thiên Thụ không nói gì, tôi lại bồi thêm một câu: “Được rồi! Cậu không thích mùa hè, vậy mùa hè cũng không thích cậu.”
Ý cười trên trên mặt cậu ta như đóng băng. Tôi xoay người bước đi, cậu ta vẫn lẽo đẽo đi theo hết một con đường..... Sau cùng phát sinh chuyện gì tôi cũng không nhớ nữa, đại khái là hai chúng tôi xác nhận mối quan hệ rồi, hình như còn ôm nhau một chút?
Sáng sớm ngày thứ hai thức dậy, trí nhớ của tôi như thước phim tua lại những chuyện đã xảy ra tối qua, tổng thể cảm thấy tôi và cậu ta có khả năng say rồi nên điên, hai đứa so với học sinh tiểu học ấu trĩ chẳng có gì khác nhau, chậm trễ lâu như vậy mới xác nhận được mối quan hệ.
Nhưng kết cục: Tôi và kẻ thù của mình đã thành một đôi rồi!!
11.
Tôi và Triệu Thiên Thụ hẹn hò là chuyện ngoài dự đoán, nên bất đắc dĩ phải vì nó mà làm hỏng kế hoạch ban đầu của mình. Tôi xin phép mẹ nghỉ thêm mấy hôm, nói là tiệm hải sản bận quá xá bận, bà nội rất cần sự giúp đỡ của tôi. Nhưng kỳ thực thì tôi ở tiệm hải sản chẳng bao lâu đã chạy qua tiệm sách đối diện mà hẹn hò.
…. Chỉ là, thay vì nói đi hẹn hò, chẳng thà nói là đi đọc sách uống cà phê mới đúng.
Triêu Thiên Thụ còn hỏi tôi có nên suy nghĩ thêm về những trường đại học ở phía Bắc không, điều đáng ngạc nhiên là tôi thật sự có nghiêm túc nghiền ngẫm về chuyện đó thật. Trong lòng tôi Triệu Thiên Thụ đã trở nên quan trọng đến mức độ nào rồi trời?
Tôi nhìn gương mặt tuấn tú của cậu ta, lại mềm lòng xuống.
Cộng thêm biểu cảm của cậu ta lại chân thành đến mức khiến người ta động lòng, cuối cùng tôi nói: “Vậy cậu giúp tôi nhìn xem? Tôi sẽ suy nghĩ về nó.”
Khuôn mặt của Triệu Thiên Thụ sáng bừng lên, lập tức lấy quyển sách đăng ký nguyện vòng dày cui ra nghiên cứu, nghiêm túc tìm kiếm cơ hội được ở cùng tôi trong một thành phố.
Nhìn bộ dạng đầy nỗ lực đó, tôi cảm động, mở miệng nói: “Xem ra đúng là cậu rất thích tôi.”
Động tác lật sách của Triệu Thiên Thụ khựng lại, ngẩng đầu nhìn bộ mặt vô cùng đắc ý của tôi một lúc, rồi hạ giọng nói: “Bây giờ mới biết sao?”, nói xong thì lại cúi đầu tiếp tục giúp tôi tìm trường.
Tôi không nói gì, nhìn vành tai đỏ ửng của cậu ta, trộm cười.
Kỳ thực, chúng tôi ở bên trong tiệm sách cũng không phải chỉ làm mấy chuyện đứng đắn như vậy thôi.
Có một hôm, tôi ngồi ở gần kệ sách để đọc, đọc đến mắt híp lại buồn ngủ, ngón tay cũng buông lỏng, “Cạch” lên một tiếng, sách rơi xuống đất, tôi cũng giật mình.
Vừa mở mắt là nhìn thấy Triệu Thiên Thụ đang ở rất gần.
Đôi mắt cậu ta như phủ một lớp sương mờ, ánh mắt tình tứ khiến cho tôi có chút ngẩn ngơ.
Tôi nhìn cậu ta không dám chớp mắt, hô hấp cũng vô thức chậm lại.
Ánh mắt lưu luyến của cậu ta rơi xuống nửa dưới khuôn mặt, tôi gần như nín thở, nhìn chằm chằm cậu ta đang tiến lại gần như bị mê hoặc. Tim đập điên cuồng, tôi cũng không thể nói ra những lời kỳ lạ nào, có lẽ do căng thẳng quá mức nên không làm gì được hết.
Sau khi chớp mắt vài cái, cũng không biết bao nhiêu cái, cuối cùng chúng tôi cũng hôn.
…. Tôi không biết làm sao để hình dung.
Chỉ cảm thấy cơ thể hình như không phải của mình nữa, chỗ tiếp xúc nhau như bị tê đi, cảm giác rất giống với “Gặp gỡ mùa hè”.
Tôi không hiểu lắm, vốn định từ từ thưởng thức thêm chút nữa, ai ngờ lại có một bất ngờ khác xuất hiện.
Có lẽ động tác của hai đứa tôi quá lớn, va vào kệ sách, có một quyển sách từ trên kệ rớt xuống.
“Cạch” một tiếng, tôi và Triệu Thiên Thụ đều hết hồn, vội vã buông nhau ra. Tôi đầu óc mơ màng, xấu hỗ che mặt lại, cố ý tránh ánh mắt của cậu ta.
Sau đó, tôi nhìn thấy quyển sách nằm dưới đất kia…
Sao quen dữ?
Là cuốn “Làm thế nào để chinh phục trai đẹp?”
Không để ý đến việc mắc cỡ nữa, tôi cầm đưa quyển sách cho Triệu Thiên Thụ: “Lại là nó!”
Triệu Thiên Thụ “À” một tiếng nhẹ nhàng, rồi ngồi xuống ngang bằng tôi, hỏi: “Cậu xem xem bên trong nói cái gì?”
Tôi tuỳ ý lật lật, lắc lắc đầu kiểu một lời khó nói hết: “Quá dài dòng, như vầy tuyệt đối không thể chinh phục được trai đẹp đâu.”
Triệu Thiên Thụ cầm lấy quyển sách, lật vài trang, sau đó cau mày.
Tôi nhìn cậu ta như vậy, suýt chút cười thành tiếng.
Cậu ta ngẩng lên nhìn tôi: “Vậy cậu nói làm sao để chinh phục?”
Đôi mắt trong trẻo có mang theo ý cười.
Tôi nhìn đôi mắt hàm tiếu đó từ từ trượt xuống môi cậu ấy, nhớ lại cảm giác lúc chạm vào ban nãy, đột nhiên thấy nóng lên, ma xui quỷ khiến nói ra: “Hôn là được rồi.”
Sau đó chồm qua hôn cậu ấy.
Triệu Thiên Thụ ngẩn ra một chút, rồi vứt quyển sách qua một bên, vươn tay giữa lấy đầu tôi không để tôi chạy trốn.
Sau đó cũng không rõ chúng tôi đã hôn bao nhiêu lần, hôn bao lâu.
Chỉ biết là cả buổi chiều hôm đó tôi đều mơ mơ màng màng, cũng học được không ít bản lĩnh để chinh phục được trai đẹp.
(Hoàn)