Chương : 12
VẬT ĐÓ
Một nửa lá cờ màu đỏ, hai tấm áp phích quảng cáo một bài thơ Do Thái, ba quển sách, và một tấm biển gỗ có chữ Hebrew[1] trên đó.
[1] Ngôn ngữ của người Do Thái.
Có thể là chúng bị ẩm nên không cháy. Có thể ngọn lửa đã không cháy đủ lâu để đạt đến độ sâu của những thứ này. Dù lý do có là gì đi nữa, chúng vẫn nằm rúc với nhau trong đám tro tàn, run lẩy bẩy. Những kẻ sống sót.
“Ba quyển sách,” Liesel khẽ nói và nó nhìn vào những tấm lưng của mấy người đàn ông.
“Nào,” một người trong số họ nói. “Nhanh lên đi chứ. Tôi sắp chết đói rồi đây này.”
Họ di chuyển về phía cái xe tải.
Bộ ba quyển sách thò mũi ra.
Liesel tiến đến gần.
Nhiệt độ vẫn còn đủ nóng để làm con bé ấm lên khi nó đứng dưới chân của đống tro tàn. Khi nó thò tay vào, tay nó bị lửa táp, nhưng trong lần thử thứ hai, nó đã chắc rằng mình phải ra tay đủ nhanh. Nó vơ lấy quyển sách nằm gần nhất. Quyển sách ấy có màu xanh, phần rìa đã bị cháy sém, nhưng còn lại thì không sao cả.
Bìa sách như được dệt bởi hàng trăm sợi dây được kéo căng và dập xuống. Những con chữ màu đỏ được nhấn vào thớ giấy đó. Từ duy nhất mà Liesel có thời gian để đọc là Vai. Nó không có thời gian để đọc nốt, và có một vấn đề. Ấy là khói.
Khói bốc lên từ bìa sách trong lúc con bé tung tẩy nó cho khỏi nóng và chạy biến đi. Đầu nó cúi gằm, và vẻ đẹp bệnh hoạn của lòng can đảm ngày càng tỏ ra rùng rợn sau mỗi bước chân. Nó bước đi được mười bốn bước thì có một giọng nói.
Giọng nói ấy vang lên từ sau lưng con bé.
“Này!”
Đó là lúc mà con bé đã gần như chạy ngược lại và ném quyển sách trở vào đống tro tàn, nhưng nó không thể. Hành động duy nhất mà nó làm được là quay lại.
“Có thứ gì đó trong này vẫn chưa cháy!” Đó là một trong số những người dọn dẹp. Ông ta không nhìn đứa bé gái, mà là nhìn những người đứng ở tòa thị chính.
“Thì đốt lại đi chứ!”, ai đó trả lời. “Và anh phải nhìn thấy chúng cháy ra tro đấy nhé!”
“Tôi nghĩ là chúng bị ướt!”
“Lạy các đấng Jesus, Maria và Joseph, chẳng lẽ việc gì tôi cũng phải động tay vào à?” Tiếng những bước chân vọng đến.
Đó là ngài thị trưởng, đang mặc một cái áo khoác màu đen bên ngoài bộ đồng phục Quốc xã. Ông ấy không hề chú ý đến đứa bé gái đang đứng cách đó không xa.
MỘT NHẬN THỨC
Tượng đài của một kẻ trộm sách đứng trên sân trong...
Thật hiếm hoi làm sao, bạn có thấy không, khi một tượng đài xuất hiện trước khi chủ thể của nó trở nên nổi tiếng?
Con bé chìm.
Vào cảm giác rùng mình của việc bị bỏ qua!
Có vẻ như quyển sách đã đủ nguội để luồn vào bên dưới bộ đồng phục của con bé. Ban đầu, nó rất đáng yêu và ấm áp ở chỗ ngực con bé. Dù vậy, khi nó bước đi, quyển sách lại bắt đầu nóng lên.
Khi nó quay lại chỗ Bố và Wolfang Edel, quyển sách đã bắt đầu làm bỏng nó. Cứ như quyển sách đang bốc cháy vậy.
Cả hai người đàn ông đều nhìn về phía nó.
Con bé mỉm cười.
Ngay lập tức, khi nụ cười vừa tắt ngấm khỏi môi nó, nó đã có thể cảm thấy một thứ khác. Hay đúng hơn, một ai khác. Cảm giác mình đang bị theo dõi là không thể lẫn vào đâu được. Cảm giác ấy bao trùm khắp người con bé, và nó được khẳng định khi con bé có đủ can đảm nhìn về phía những bóng đen chỗ tòa thị chính. Bên cạnh chỗ mấy cái bóng, một cái bóng khác đứng đó, cách đó vài mét, và Liesel nhận ra hai điều.
MẢNH NHỎ CỦA NHẬN THỨC
1. Hình dáng của cái bóng, và
2. Một thực tế là nó đã nhìn thấy mọi việc.
Đôi tay của cái bóng đang được đút vào túi áo khoác của nó.
Nó có mái tóc lơ thơ.
Nếu nó có một gương mặt, thì vẻ mặt của nó hẳn phải toát lên sự tổn thương.
“Gott verdammt,” Liesel nói, chỉ đủ lớn để mình nó nghe thấy. “Khốn kiếp thật.”
“Chúng ta đi được chưa nào?”
Trong những khoảnh khắc trước đó của mối nguy hiểm lạ lùng ấy, Bố đã nói lời tạm biệt với Wolfgang Edel và đã sẵn sàng để cùng Liesel về nhà.
“Rồi ạ,” con bé trả lời.
Họ bắt đầu rời khỏi hiện trường của vụ phạm tội, và quyển sách đang thực sự làm bỏng con bé. Quyển sách Cái nhún vai đã tự áp vào lồng ngực con bé.
Khi họ bước ngang qua những cái bóng chập chờn chỗ Tòa thị chính, kẻ trộm sách nhăn mặt.
“Chuyện gì vậy?” Bố hỏi.
“Không có gì.”
Dù vậy, chắc chắn là có cái gì đó không ổn.
Khói đang bốc ra khỏi cổ áo Liesel.
Một cái vòng cổ mồ hôi đã hình thành quanh cổ họng con bé.
Bên dưới lớp áo, một quyển sách đang ăn nó.
Một nửa lá cờ màu đỏ, hai tấm áp phích quảng cáo một bài thơ Do Thái, ba quển sách, và một tấm biển gỗ có chữ Hebrew[1] trên đó.
[1] Ngôn ngữ của người Do Thái.
Có thể là chúng bị ẩm nên không cháy. Có thể ngọn lửa đã không cháy đủ lâu để đạt đến độ sâu của những thứ này. Dù lý do có là gì đi nữa, chúng vẫn nằm rúc với nhau trong đám tro tàn, run lẩy bẩy. Những kẻ sống sót.
“Ba quyển sách,” Liesel khẽ nói và nó nhìn vào những tấm lưng của mấy người đàn ông.
“Nào,” một người trong số họ nói. “Nhanh lên đi chứ. Tôi sắp chết đói rồi đây này.”
Họ di chuyển về phía cái xe tải.
Bộ ba quyển sách thò mũi ra.
Liesel tiến đến gần.
Nhiệt độ vẫn còn đủ nóng để làm con bé ấm lên khi nó đứng dưới chân của đống tro tàn. Khi nó thò tay vào, tay nó bị lửa táp, nhưng trong lần thử thứ hai, nó đã chắc rằng mình phải ra tay đủ nhanh. Nó vơ lấy quyển sách nằm gần nhất. Quyển sách ấy có màu xanh, phần rìa đã bị cháy sém, nhưng còn lại thì không sao cả.
Bìa sách như được dệt bởi hàng trăm sợi dây được kéo căng và dập xuống. Những con chữ màu đỏ được nhấn vào thớ giấy đó. Từ duy nhất mà Liesel có thời gian để đọc là Vai. Nó không có thời gian để đọc nốt, và có một vấn đề. Ấy là khói.
Khói bốc lên từ bìa sách trong lúc con bé tung tẩy nó cho khỏi nóng và chạy biến đi. Đầu nó cúi gằm, và vẻ đẹp bệnh hoạn của lòng can đảm ngày càng tỏ ra rùng rợn sau mỗi bước chân. Nó bước đi được mười bốn bước thì có một giọng nói.
Giọng nói ấy vang lên từ sau lưng con bé.
“Này!”
Đó là lúc mà con bé đã gần như chạy ngược lại và ném quyển sách trở vào đống tro tàn, nhưng nó không thể. Hành động duy nhất mà nó làm được là quay lại.
“Có thứ gì đó trong này vẫn chưa cháy!” Đó là một trong số những người dọn dẹp. Ông ta không nhìn đứa bé gái, mà là nhìn những người đứng ở tòa thị chính.
“Thì đốt lại đi chứ!”, ai đó trả lời. “Và anh phải nhìn thấy chúng cháy ra tro đấy nhé!”
“Tôi nghĩ là chúng bị ướt!”
“Lạy các đấng Jesus, Maria và Joseph, chẳng lẽ việc gì tôi cũng phải động tay vào à?” Tiếng những bước chân vọng đến.
Đó là ngài thị trưởng, đang mặc một cái áo khoác màu đen bên ngoài bộ đồng phục Quốc xã. Ông ấy không hề chú ý đến đứa bé gái đang đứng cách đó không xa.
MỘT NHẬN THỨC
Tượng đài của một kẻ trộm sách đứng trên sân trong...
Thật hiếm hoi làm sao, bạn có thấy không, khi một tượng đài xuất hiện trước khi chủ thể của nó trở nên nổi tiếng?
Con bé chìm.
Vào cảm giác rùng mình của việc bị bỏ qua!
Có vẻ như quyển sách đã đủ nguội để luồn vào bên dưới bộ đồng phục của con bé. Ban đầu, nó rất đáng yêu và ấm áp ở chỗ ngực con bé. Dù vậy, khi nó bước đi, quyển sách lại bắt đầu nóng lên.
Khi nó quay lại chỗ Bố và Wolfang Edel, quyển sách đã bắt đầu làm bỏng nó. Cứ như quyển sách đang bốc cháy vậy.
Cả hai người đàn ông đều nhìn về phía nó.
Con bé mỉm cười.
Ngay lập tức, khi nụ cười vừa tắt ngấm khỏi môi nó, nó đã có thể cảm thấy một thứ khác. Hay đúng hơn, một ai khác. Cảm giác mình đang bị theo dõi là không thể lẫn vào đâu được. Cảm giác ấy bao trùm khắp người con bé, và nó được khẳng định khi con bé có đủ can đảm nhìn về phía những bóng đen chỗ tòa thị chính. Bên cạnh chỗ mấy cái bóng, một cái bóng khác đứng đó, cách đó vài mét, và Liesel nhận ra hai điều.
MẢNH NHỎ CỦA NHẬN THỨC
1. Hình dáng của cái bóng, và
2. Một thực tế là nó đã nhìn thấy mọi việc.
Đôi tay của cái bóng đang được đút vào túi áo khoác của nó.
Nó có mái tóc lơ thơ.
Nếu nó có một gương mặt, thì vẻ mặt của nó hẳn phải toát lên sự tổn thương.
“Gott verdammt,” Liesel nói, chỉ đủ lớn để mình nó nghe thấy. “Khốn kiếp thật.”
“Chúng ta đi được chưa nào?”
Trong những khoảnh khắc trước đó của mối nguy hiểm lạ lùng ấy, Bố đã nói lời tạm biệt với Wolfgang Edel và đã sẵn sàng để cùng Liesel về nhà.
“Rồi ạ,” con bé trả lời.
Họ bắt đầu rời khỏi hiện trường của vụ phạm tội, và quyển sách đang thực sự làm bỏng con bé. Quyển sách Cái nhún vai đã tự áp vào lồng ngực con bé.
Khi họ bước ngang qua những cái bóng chập chờn chỗ Tòa thị chính, kẻ trộm sách nhăn mặt.
“Chuyện gì vậy?” Bố hỏi.
“Không có gì.”
Dù vậy, chắc chắn là có cái gì đó không ổn.
Khói đang bốc ra khỏi cổ áo Liesel.
Một cái vòng cổ mồ hôi đã hình thành quanh cổ họng con bé.
Bên dưới lớp áo, một quyển sách đang ăn nó.